Cô thật sự bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ, đây có còn là Khang Tư Cảnh mà cô biết không?
Người kia là ông trùm ở Bắc Kinh, nghe tên thôi đã sợ mất mật, giờ đây lại giống như một đứa nhỏ, không phân biệt đúng sai mà đòi ôm.
Phương Tình khiếp sợ đến nỗi không nói thành lời, mãi cho đến khi cú sốc này qua đi thì lòng cô đột ngột mềm nhũn, cô sờ đầu ông trùm đang tựa vào vai cô, giống như là dỗ con nít, nói: “Được rồi, vậy ôm một lát nào.”
Khang Tư Cảnh ngẩng đầu lên từ vai cô, ngơ ngác nhìn cô, mắt anh nheo lại, đáy mắt có chút sắc bén. Phương Tình bị anh nhìn như vậy thì trong lòng lại lộp bộp một tiếng, vội hỏi anh: “Sao vậy?”
Anh dùng bàn tay to sờ mặt cô, giọng nói lộ ra mấy phần khàn khàn, “Phương Tình, em thay đổi rồi, trước đây, một câu em cũng không muốn nói với anh.”
Không phải là giọng điệu chất vấn cô nhưng Phương Tình không biết tại sao trong lòng có hơi chột dạ nhưng cô vẫn bình tĩnh nói với anh: “Không phải em đã từng nói với anh rồi sao, nghĩ sai một ly là đi một đời, vì thế em đã nghĩ thông suốt, vốn dĩ chỉ là muốn sống tốt qua ngày, nhưng mà sau khi ở chung mới phát hiện sức hút của Khang Tư Cảnh anh quá lớn, không biết đã yêu anh từ lúc nào.”
Có lẽ là sau khi chia tay với Bạch Húc Nghiêu ở kiếp trước thì mấy lần liên tiếp mơ thấy anh, hay có lẽ là khi sau khi sống lại thấy anh tận tâm giúp cô tìm việc, hay là khi chứng kiến tác phong nhanh nhẹn, sức quyến rũ tỏa ra tứ phương của anh lúc giao thiệp, cũng có thể là lúc nhìn thấy thân thể tráng kiện thì muốn ngủ với anh, nhưng cũng không thể phủ nhận, cô quả thật đã yêu anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT