Cô không thể rút tay lại, chỉ có thể mặc anh nắm lấy, lúc nãy nói thì không thấy gì nhưng bây giờ cẩn thận cảm nhận thì mới phát hiện lòng bàn tay anh thật ấm áp. Có lẽ là do anh thường xuyên tập luyện cộng với trước kia từng ở trong quân đội nên lòng bàn tay anh có chút thô ráp, ngón tay anh trong lúc vô thức mà hơi giật, cô có thể cảm nhận mấy vết chai sần trên tay anh khiến cô có cảm giác ngứa ngáy, không biết tại sao mặt lại ửng đỏ.
Khang Tư Cảnh cứ nắm tay cô mãi cho đến lúc ăn cơm chiều.
Sau khi ăn cơm xong, Phương Tình đi theo Phương Lận Chi về phòng bà, sau khi hai người vào phòng, không ai thấy, Phương Tình mới cầm lấy tay mẹ, một mặt là để an ủi bà khi nãy bị gây khó dễ, mặt khác, cô cũng rất nhớ bà.
Phương Lận Chi vỗ về cô, sẵng giọng: “Làm gì vậy? Đã lớn thế rồi.”
Phương Tình vẫn không buông tay, khịt mũi bất mãn nói: “Lúc trước đã nói mẹ nghỉ việc về quê mà mẹ cố tình không nghe, mỗi ngày đều bị người ta gây khó dễ có gì tốt?”
Phương Vận Chi vỗ vỗ tay cô nói: “Con cho là về quê thì sẽ không bị khó dễ à? Con người sống ở đâu mà không bị làm khó dễ chứ?” Phương Lận Chi thở dài nói tiếp: “Bây giờ ông cụ cũng xem như đã bước nửa chân vào quan tài rồi, ông ấy đối xử với mẹ tốt như vậy, mẹ chịu đựng thêm vài năm chăm sóc ông ấy đến khi ông mất thì có gì đâu mà không tốt?”
Phương Tình không nói gì, Phương Lận Chi vừa cười vừa an ủi: “Con với Khang Tư Cảnh sống tốt chính là sự báo hiếu lớn nhất với mẹ rồi, hiểu chưa? Mẹ xem ra con bây giờ cũng sáng suốt hơn nhiều, đã tính toán sinh con với Tư Cảnh thì con cũng nên bớt ương ngạnh một chút, người không nên nhớ thì không cần nhớ. Con cũng đừng trách lúc trước mẹ ép gả con cho Tư Cảnh, mẹ thật sự cảm thấy Bạch Húc Nghiêu không phải là người thích hợp với con.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play