Dư Tuế Thượng Phùng Xuân

Chương 6: Ngoại truyện 2


2 tháng


1.

Ta tên là Tiểu Dư Nhi, là con gái duy nhất của Ngu Quốc Công phủ, phụ mẫu già rồi, cùng ba ca ca cưng chiều ta thành minh châu.

Hoàng đế và Hoàng hậu nương nương cũng rất thương ta, nói muốn nuôi ta dưới gối làm con gái nuôi.

Phụ thân ta không chịu, nói Hoàng để thúc thúc đây là đ//oạt bảo bối của họ, trái với quân tử chỉ đạo, ông suýt chút nữa đ//ánh một trận với Hoàng đế thúc thúc.

May mắn ta thông minh, hôn lên mặt phụ thân cùng Hoàng đế thúc thúc mỗi người một cái.

“Bên trái là cha, bên phải là cha nuôi, Tiểu Dư Nhi có hai người cha! Hai người phải đồng lòng, ai cũng không được khi dễ ai!”

Hai chén nước sao lại chênh nhau vậy! Ta cảm thấy thêm vài chén nước nữa cũng có thể cân bằng!

Hoàng để thúc thúc vui vẻ thần thái phi dương, đ//oạt lấy ta từ trong lòng phụ thân: “Đi, cha nuôi dẫn con đi tìm Tiểu Chiêu muội muội chơi!”

Ta kích động vẫy bàn tay nhỏ nhắn với phụ thân, bảo ông đừng nhớ ta quá.

Phụ thân tức giận râu mép đều bay cả lên, gọi thẳng ta là cái áo bông nhỏ lọt gió. Nhưng mặc dù ông đang mắng ta, nụ cười trên mặt vẫn không giấu được.

Ta nghĩ thầm: Tiểu Dư nhi mới không phải là áo bông lọt gió, Tiểu Dư nhi muốn biến thành áo lớn, biến thành than sưởi ấm qua mùa đông, biến thành ô che gió che mưa!

Hoàng để thúc thúc khen ta có chí khí, có khí phách không thua nam nhi.

Thúc thúc nói: “Tiểu Dư Nhi của chúng ta là cây non mạnh mẽ nhất, sớm muộn gì cũng sẽ phát triển thành cây cao chót vót. Có thể dùng làm than củi sưởi ấm cho mọi người, cũng có thể trở thành chiếc ô che chở cho mọi người, giúp quốc gia thịnh vượng và thái bình!”

2.

“.... Ngươi xem tên ngốc Tổng gia kia, lại đang tặng ngân lượng cho đám ăn mày kia?”

"Quốc công phu nhân khôn khéo như vậy, sao lại sinh ra một cô nương thiếu tâm nhân như thế chứ? Ngày hôm qua ta còn thấy nàng đưa vài cái bảo vệ đầu gối cho thủ vệ cửa thành, nguyên liệu cục dệt Giang Nam đưa tới mà chỉ dùng để bảo vệ đầu gối, nàng cũng không tiếc sao?

Không biết củi gạo dầu muối đắt thế nào, ta xem ngày sau nàng xuất các có nhà ai dám cưới nha đầu phá gia như vậy không!"

Ta rất ấm ức, mang vẻ mặt đưa đám về nhà hỏi phụ mẫu: “Các tỷ tỷ nhà khác đều nói Tiểu Dư Nhi là kẻ ngốc... Mẫu thân, có phải trước khi sinh Dư Nhi người đã dành hết trí thông minh cho Tam ca ca, nên không còn dư để cho con không?”

Mẫu thân cười ngặt nghẽo, ta cảm thấy nhất định là bởi vì ta khóc quá khó coi.

Mẫu thân hỏi ta: “Vậy Tiểu Dư Nhi cảm thấy mình làm đúng không?"

Ta dùng đầu ngón tay vén góc áo, suy nghĩ thật lâu mới đáp: “Đúng ạ! Các tướng sĩ không chỉ là thủ hộ cửa thành, còn thủ hộ quốc gia, giúp mọi người an cư lạc nghiệp! Bạc đãi bọn họ chính là bạc đãi bách tính, như vậy sẽ không có ai bảo vệ A Dư, để cho A Dư mỗi ngày vui vẻ cưỡi ngưa.”

Mẫu thân dịu dàng như nước ôm ta vào trong lòng, nói với ta: “Vậy Tiểu Dư Nhi hãy bỏ ngoài tai những lời đó mà đi làm chuyện mình cảm thấy đúng, không cần sợ gì cả, phụ mẫu luôn ở phía sau con."

Ta nghĩ cũng đúng, chuyện ta làm chắc chắn không ngốc. Nếu không tại sao Hoàng để thúc thúc lại bảo Nhị hoàng tử mỗi ngày cùng ta nấu cháo, dựng lều ấm chứ?

Vậy Hoàng đế thúc thúc không phải thành cha nuôi của kẻ ngốc sao? Ta ra sức vỗ vỗ đầu, càng thêm kiên định với ý nghĩ của mình.

3.

Đông chí lại có tuyết rơi. Ta không thích tuyết lắm. Nhưng ta vẫn muốn nhìn xem các tướng sĩ thủ thành hôm nay có ăn no mặc ấm hay không.

Nhị hoàng tử nói vóc dáng ta quá nhỏ, nếu rơi vào trong đống tuyết ngay cả đầu cũng không nhìn thấy.

Hần lớn hơn ta năm tuổi, vóc dáng cũng cao bằng hai người như ta cộng lại, dứt khoát ôm ta trên vai, để cho ta có thể nhìn thấy ngựa xe như nước trên đường mà không mệt.

Ta nhìn thấy lão bà bà bên đường đang bán hoa đăng, bên trong có một cái đèn hình cua màu xanh lam.

Bà bà tay cầm đèn, bóp bóp khép lại, con cua kia cử động giống như thật. Ta hỏi mượn tiền Nhị hoàng tử, ta muốn mua cái đèn cua kia.

Nhị hoàng tử lại nhéo má ta: “Vậy Tiểu Dư Nhi đáp ứng làm thê tử của ta, cái gì ta cũng mua cho muội!”

Ta vừa định hỏi hắn thê tử là cái gì, ngay sau đó hoa đăng đã bị một đại ca ca mua đi. Ta nhất thời nóng nảy, cái gì cũng không để ý từ trong ngực nhảy xuống, đuổi theo đến chỗ hoa đăng.

Chân ta quá ngắn, bước chân quá nhỏ, bị đám đông xô đẩy. Lòng bàn chân trượt mạnh, mông ngã mạnh trên phiến đá xanh phủ băng tuyết.

Đau khiến ta muốn khóc, trước mắt lại xuất hiện một con cua lớn. Ta sững sờ nhìn con của Trương Dương múa vuốt sáng tối lấp lánh kia, theo tầm

mắt ngẩng đầu, đó là một khuôn mặt tươi cười có thể cảm giác được sự ấm áp vào mùa đông.

“Hoa đăng tặng nàng, A Dư đừng khóc, phải vui vẻ.”

4.

Nhà ta có thêm một người, hần chính là ca ca tặng hoa đăng cho ta, hắn tên là Thẩm Phùng Ngọc. Hắn mỗi ngày như hình với bóng cùng tam ca ca ta, trên bàn cơm nhà ta bỗng nhiên không thể thiếu một người chính là Thẩm Phùng Ngọc.

Nhưng hắn lại rất kỳ lạ, rõ ràng hằn và tam ca ca ta ngồi cùng một chỗ, nhưng ánh mắt lại luôn liếc về phía bát cơm của ta.

Ta che đùi gà trong bát, nói một cách chính nghĩa: “Ngươi muốn c//ướp thì c//ướp đùi gà của Tam ca ca, đừng hòng c//ướp của ta!”

Mỗi khi đến lúc này hắn lại buồn bực cười ngây ngô. Ta đoán trong lòng hắn có ma! Ta đấy bát ra, không ăn nữa, ta muốn vào cung tìm Tiểu Chiêu chơi.

Thẩm Phùng Ngọc nói trời đã trễ thế này, chân củ cải nhỏ ta đi đến nơi thì cửa cung cũng đã khóa lại. Ta hất cằm, đắc ý nói: “Hoàng hậu nương nương lấy thẻ bài của Nhị hoàng tử ca ca cho ta, nói ta lúc nào cũng có thể đến tìm Tiểu Chiêu chơi.”

Hắn cùng tam ca ca ta xì xào bàn tán một hồi, thẻ bài vào cung của ta đã bị lấy đi.

Ta khóc không ra nước mắt, sớm biết sẽ bị ghen tị, đã không lấy ra khoe khoang.

Thẩm Phùng Ngọc đúng là tên khốn!

5.

Ta nói sai rồi, Thẩm Phùng Ngọc hẳn là một quả trứng tốt.

Hần dám ôm ta cùng cưỡi ngựa! Không phải cưỡi ngựa lớn trên vai phụ thân ta, mà là chân chính ngồi trên lưng ngựa nhà ta chạy như bay.

Ta khiếp sợ không ngậm miệng lại được, tam ca ca ta cũng không biết cưỡi ngựa!

Thẩm Phùng Ngọc lại nói: “Tam ca nàng không biết nhiều thứ lầm, về sau nàng muốn học cái gì, ta tới dạy nàng.”

Ngựa chạy rất nhanh, ta sợ sẽ ngã xuống. Nhưng Thẩm Phùng Ngọc lại ôm chặt ta, để cho ta an tâm giống như ngồi trên xe ngựa ở nhà.

Hắn hẳn là thần tiên chân nhân chuyển thế, nếu không sao tuổi còn nhỏ đã lợi hại như vậy!

Sự kính nể của ta đối với Thẩm Phùng Ngọc hóa thành một giọt nước dãi, lưu luyến không rời tặng đùi gà ta yêu thích nhất cho hắn: “Đùi gà, ăn ngon lắm, sau khi ngươi ăn xong thì mỗi ngày đều dẫn ta cưỡi đại mã nha.”

Tam ca ca nói ta ồn ào, trên đường huynh ấy từ Quốc Tử Giám trở về cũng nghe thấy: “Thẩm Phùng Ngọc chính là thiên chi kiêu tử thiếu niên anh tài, một cái đùi gà của muội đã muốn mua chuộc hắn?"

Thẩm Phùng Ngọc lại cười tiếp nhận đùi gà tràn ngập thành ý của ta: “Được, về sau mỗi ngày dạy Tiếu Dư nhi cưỡi đại mã.”

6.

Nhị hoàng tử hẳn là rất ghen tị khi ta có một sư phụ lợi hại như vậy, không chiếm được liền hóa thành thù, hắn lại bảo ta cùng Tiểu Chiêu mỗi ngày đến điện hắn học thi văn.

Ta nhìn chữ trong sách mà đã muốn té xỉu.

“Ta mới sáu tuổi! Làm sao ta đọc được những thứ này!”

Nhị hoàng tử lại nói: “Quận chúa Vương gia Thành Dương bốn tuổi đã biết chơi cờ, năm tuổi đã có thể đọc thuộc lòng trăm bài thơ. chẳng lẽ muội muốn nàng chê cười muội là một tên ngốc sao?”

Ta không muốn, ta từ nhỏ đã không thích quận chúa tỷ tỷ kia, nàng mỗi lần đều muốn bắt nạt ta.

Ta rưng rưng gật đầu, quyết định nhận mệnh vậy. Nhưng Nhị hoàng tử lại đột nhiên đi ra ngoài, cung nữ tỷ tỷ nói là Thẩm gia công tử tới tìm Nhị hoàng tử luận võ bắn tên.

Ta và Tiểu Chiêu như trút được gánh nặng, len lén chạy ra ngoài xem bọn họ bàn luận như thế nào. Thẩm Phùng Ngọc giương cung, tên kia như thoi đưa, lấy thế phá vân chính giữa hồng tâm.

Nhị hoàng tử lại bắn ở bên cạnh hồng tâm. Đáy lòng ta dấy lên một sự khó hiểu.

Ta chờ mong Thẩm Phùng Ngọc có thể thắng! Hắn thắng thật.

Phần thưởng là ai thẳng, người đó sẽ làm sư phụ cho Tiểu A Dư một tháng. Mà người kia không được lén lút đến tìm ta.

Nghĩ là Nhị hoàng tử rất muốn tìm ta chơi, hần bảo Tiểu Chiêu len lén tới nói cho ta biết, chờ hắn đánh thẳng Thẩm Phùng Ngọc sẽ tới nhà ta đính hôn hạ sính, để cho ta làm thê tử của hắn.

Lúc ta sắp cập kê, Nhị hoàng tử vẫn không thể đánh thẳng Thẩm Phùng Ngọc, sính lễ của Thẩm Phùng Ngọc tới trước.

Phụ thân ta nói, hôn kỳ định vào ngày 7 tháng 7 năm sau, là một ngày tốt.

Thẩm Phùng Ngọc nói: “Bảy tháng bảy quá muộn, mười lăm tháng tám năm nay là ngày đẹp.”

Đoàn nguyệt sáng tỏ như mâm bạc, Dư tuế Phùng Ngọc thị an tâm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play