Dư Tuế Thượng Phùng Xuân

Chương 5: Ngoại truyện 1 - Thẩm Phùng Ngọc


2 tháng


1.

Ngu Quốc Công phủ Tống Tam Lang nhặt một muội muội về nhà. Hắn người đầy sương tuyết, lại dùng lông cáo bọc kín mít muội muội trong ngực.

Ta hỏi hắn nhặt được bảo bối ở nơi nào, cũng dẫn ta đi nhặt một cái. Mẫu thân ta qua đời sớm, ta là con trai duy nhất của Thẩm gia, ta cũng muốn có một muội muội.

Tống Tam Lang lại tức giận nói với ta: “Đây là muội muội của ta, là con gái của Tống gia ta, không phải nhặt được!"

Thấy bộ dáng của hắn thực sự tức giận, ta xám xịt vuốt mũi, nghĩ thầm lời này của hắn là lừa quỷ!

Từ lúc quần yếm hai chúng ta đã cùng nhau chơi đùa, trong sân nhà hắn có mấy cọng cỏ ta đều biết, từ lúc nào lại có thêm một muội muội lớn như vậy!

Ta không trêu chọc hắn nữa, một đường hộ tống hắn về Quốc công phủ. Trong nửa tháng sau đó, ta không thấy hắn đi học nữa.

Ta cho rằng hắn xảy ra chuyện, nên ghé vào đầu tường Tống gia nhìn. Không nhìn không sao, người này dĩ nhiên thật sự đang cùng muội muội đi học!

Viên ngọc điêu khắc phấn trên giường mặt đỏ bừng, mày nhíu chặt, làm cho người ta nhìn rất đau lòng.

Ta nghĩ thầm: phải tìm một cơ hội tr//ộm muội muội Tống gia này, ta sẽ có muội muội!

2.

Tống Tự Hoài đề phòng ta giống như đề phòng tr//ộm c//ắp, căn bản không cho ta cơ hội tr//ộm muội muội.

Ta chỉ có thể theo hắn mỗi ngày tan học đi trên đường mua một món đồ chơi nhỏ, sau đó theo hắn về nhà, nhìn hắn tặng đồ vật cho muội muội bảo bối của hắn.

Hắc hắc, người của Quốc Công phủ cũng thật kỳ lạ. Phụ thân ta nói Ngu quốc công ở trên triều đình cương trực có nề nếp, thiết kỷ nghiêm minh đến Diêm Vương cũng sợ hãi.

Nhưng dáng vẻ ông ấy ở nhà hoàn toàn không giống với lời phụ thân ta nói, ông ấy dịu dàng nhu mì đến mức có thể vắt ra nước, cả phu nhân Tống gia cũng vô cùng yêu thương muội muội kia, còn để cho tiểu nha đầu ngồi ở trên vai ông ấy cưỡi ngựa.

Ta ghen tị! Ta vẫn muốn c//ướp muội muội về!

3.

Ta bắt đầu làm những món quà hàng ngày cho muội muội. Ta đi theo sư phụ làm hoa đăng lợi hại nhất kinh thành học tập, làm một cái hoa đăng cua biết cử động, bảo Tống Tự Hoài đi tặng cho muội muội hẳn.

Hắn nói muội muội hẳn tên là A Dư, ta làm cua cũng không quá đáng, cá tôm được nước mà!

Ta ghé vào đầu tường, muội muội tên A Dư kia cười rất vui vẻ, ta cũng vui vẻ theo.

Bỗng nhiên có một ngày, Tống Tự Hoài mang theo một chút khó xử miệng nói với ta: “Thẩm huynh, muội muội ta muốn học cưỡi ngựa, ta cưỡi ngựa bình thường, huynh có thể giúp hay không..."

Cuối cùng ta cũng có cơ hội trộm muội muội về!

Hắn còn nói: “Muội muội ta so với người bình thường có ngốc hơn một chút, ngươi thứ lỗi.”

Cái này thật ra ta đã sớm biết.... Ta thật sự không dám nói với Tống Tam Lang chuyện ta vẫn hay ghé vào đầu tường nhìn lén, sợ kẻ cuồng muội muội như hắn sẽ đ//âm ta một nhát.

Cuối cùng ta cũng được như ý nguyện, dẫn Tiểu A Dư di cưỡi ngựa, ngắm mây, đuổi theo gió đêm. A Dư hỏi ta thích thứ gì nhất. Ta muốn nói, ta thích nhất là nhìn Tiểu A Dư cười.

Ta không dám nói, lời đến bên miệng lại biến thành: “Ta muốn xem ca múa mừng cảnh thái bình, bách tính an thái."

Tiểu A Dư tựa hồ rất tán thành ý nghĩ của ta, nàng nói nàng cũng vậy, hy vọng tất cả mọi người có thể giống như nàng có phúc khí tốt, ăn no, mặc ẩm áo.

Tiểu A Dư đúng là một cô nương tốt bụng!

4.

A Dư lần đầu tiên tham gia cung yến, là ta cầu xin Hoàng hậu di mẫu để Ngu quốc công mang nàng theo.

Ta muốn cho phụ thân ta tận mắt nhìn thấy nàng, nàng là cô nương tốt đẹp nhất trên đời này, ta mới không muốn cưới nữ nhi của Thành Dương Vương.

Kết quả đêm cung yến, tiểu quận chúa Vương gia Thành Dương đấy A Dư của ta xuống nước. Khi ta nghe tiếng kêu cứu, tim ta chợt thắt lại.

Ta chạy còn nhanh hơn cả Tống Tự Hoài, ta nghe thấy Tiểu A Dư đang kêu ta đến cứu nàng ấy!

Thật ra ta cũng không biết bơi, nhưng ta vẫn không hề nghĩ ngợi đã nhảy xuống. Tiểu A Dư khóc nức nở hỏi ta tại sao không dạy nàng bơi.

Ta không thể nói, ta cũng không biết bơi.

Ta chỉ có thể nói cho nàng biết, ta nhất định dạy nàng. Từ ngày đó về sau, ta khổ luyện học bơi, nghĩ lần sau dẫn A Dư ra ngoài chơi, sẽ xuống sông bắt cá!

Sau khi về nhà phụ thân hung hăng trách phạt ta, nói ta là con trai độc nhất của Thẩm gia, không biết bơi lại liều lĩnh nhảy xuống nước, ngày sau ông nên ăn nói với mẫu thân ta dưới cửu tuyền như thế nào.

Ta thẳng thắn thành khẩn nói với phụ thân ta: “Con thích Tổng gia cô nương, con muốn cưới nàng.”

“Nha đầu của Ngu quốc công kia sao? Không được không được, đó là một đứa ngốc, nuôi nó sẽ giống như nuôi một đứa trẻ, nuôi cả đời!"

“Trái tim của nàng là thứ thuần khiết nhất trên đời, phụ thân không đáp ứng, hài nhi sẽ không đứng lên....”

“Tiểu tử ngươi cánh cứng rồi, cũng dám tranh luận với lão tử! Được được được, ngươi cứ quỳ đó đi!”

Ta cắn răng quỳ hai ngày hai đêm, phụ thân ta bị sự chân thành của ta thuyết phục, đồng ý đến Tống gia cầu hôn.

Ta vui mừng muốn chet, đầu gối rõ ràng sưng đến mức đi không nổi, nhưng vừa nghĩ tới Tiểu A Dư về sau chính là của một mình ta, ta chỗ nào cũng không đau nữa!

5.

Cuối cùng ta cũng có thể bỏ qua sự giám sát của Tống Tự Hoài, danh chính ngôn thuận dẫn A Dư của ta đi du ngoạn khắp nơi.

Trời đất này rộng lớn, ta muốn để nàng nhìn thấy.

Lại là một năm Đông Chí, Tống đại nhân bảo phòng bếp nhỏ làm sủi cảo, nói chờ chúng ta trở về cùng ăn. A Dư không thích mùa đông lắm, nàng có chút sợ lạnh.

Ta ở trong phòng băng tự tay làm chuẩn bị lò sưởi chậu than còn có áo lông cáo cho nàng, ta muốn giữ ẩm cho nàng.

Ta còn muốn tự tay câu cho nàng một con cá lớn, ta muốn nói cho nàng biết, kỳ thật mùa đông cũng rất tốt.

Không như mong muốn, những ngày yên bình và tốt đẹp đột nhiên bị phá vỡ.

Ta nghe thấy tiếng động bên ngoài không thích hợp, hồi tưởng lại mấy ngày trước phụ thân nói, trận tuyết phương bắc, có rất nhiều dân tị nạn chạy đến đây, Bắc Địch ở biên giới rục rịch, trà trộn vào trong đám dân tị nạn mượn cơ hội khơi mào chiến sự.

Sự tình lại phát sinh nhanh như vậy!

Cuộc nổi dậy của người tị nạn đã đổ m//áu. Ta muốn đưa A Dư về, nhưng đã không còn kịp rồi.

Thủ vệ ngoại ô căn bản không ngăn cản được mấy vạn dân chạy nạn, ta phải đến Tây Giao đại doanh để huy động quân tiếp viện.

Ta bảo A Dư về nhà, ngoan ngoãn chờ ta, đừng quay đầu lại. Nhìn A Dư vào cửa thành, trái tim treo lơ lửng của ta lúc này mới buông xuống.

Chiến sự hết sức căng thẳng, căn bản không có cơ hội thở dốc. Phụ thân và ta được bổ nhiệm làm tiên phong để hỗ trợ phương Bắc chống lại quân địch.

Trước khi đi, ta thấy A Dư mặc áo choàng đỏ rực tiễn đưa ta, từ xa nhìn nàng đẹp như tân nương.

Chờ chiến sự bình ổn, ta khải hoàn, ta muốn phong quang mang mười dặm hồng trang đến cưới nàng vào nhà.

A Dư của ta nhất định sẽ là tân nương đẹp nhất kinh thành!

6.

Mùa đông lương thảo khan hiếm, mọi người đều bị tấn công từ cả hai phía.

Ta chiến đấu đến giây phút cuối cùng, mang túi bánh nướng cuối cùng của mình đưa cho các tướng sĩ.

Ta nói, nếu như ta chet, ngàn vạn lần không nên để lộ ra, tìm một chỗ nhỏ giấu kỹ bài vị của ta, tốt nhất phải để cho Tiểu A Dư cả đời cũng không biết được.

Nàng sẽ quên ta, sẽ tìm một lang quân như ý, sẽ bình an sống hết cuộc đời này.

Ta nói rồi, ta muốn nàng cả đời đều vui vẻ, để cho nàng nhìn thấy thiên hạ thái bình, bách tính an yên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play