7.

“Phủ Quốc Công các ngươi tốt xấu gì cũng là nhà cao cửa rộng, sao lại táng tận lương tâm như thế!"

“Man dân từ đâu tới, dám to gan giương oai trước cửa phủ Quốc Công!”

“Ta nhổ! Người Ngu Quốc Công phủ các ngươi bắt con gái của ta đi, dám làm không dám nhận đúng không!”

Xe ngựa chậm rãi dừng lại. Ta tò mò thò đầu ra, ta nghe ra đó là giọng nói của cha mẹ đã bán ta.

Một khuôn mặt dữ tợn đột nhiên vén rèm lên, áp sát đến trước mặt ta. Ta sợ hãi thét chói tai một tiếng, trước mắt biến thành màu đen, ngã vào lòng mẫu thân.

“Dư nhi, nha đầu ngoan, ta là cha ruột của con, con không nhận ra sao?”

Ta đau đầu dữ dội, ánh mắt cũng thấy không rõ, những ký ức không tốt khi còn bé kia như đê vỡ tràn vào trong đầu của ta.

Trong trí nhớ, lúc ta sinh ra, bọn họ nói ta là một kẻ không có tài. Ta lớn lên uống canh loãng, không biết mùi sữa là gì.

Ta ngửi thấy mùi thịt nhà bà bà bên cạnh, cũng không biết thịt có mùi gì. Họ nói ta là sao chổi, đã đuổi hết con trai của họ.

Trong nhà ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, các tỷ tỷ cũng khóc rất nhiều, ta lại chưa từng khóc một tiếng. Sau đó, các tỷ tỷ một người lại một người bị bán cho người ta làm vợ.

Mẹ lại mang thai, lang trung nói thai này nhất định là nam. Để bổ sung dinh dưỡng cho mẹ, ta cũng bị bán.

“A Dư nhi, ta là mẹ ruột của con, lúc này mới vài ngày, con có được phú quý quay đầu đã quên cha mẹ ruột của con rồi sao?”

“Sói mắt trắng không có tâm can, xem ta đ//ánh chet con này!"

Mẫu thân bên cạnh ta giật giật, bà dùng áo khoác lông cáo của mình bọc chặt ta vào trong ngực, sau đó lớn tiếng quát: “Kẻ táng tận lương tâm rốt cục là ai, trong lòng mọi người đều biết rõ! Hai người các ngươi ở đây lẫn lộn trắng đen, không sợ thần linh giáng sấm s//ét d//ánh chet các ngươi à! Hài tử nhỏ như vậy ngươi cũng cam lòng bán đến Thiên Kim Các, Thiên Kim Các người ta còn có lương tâm hơn kẻ làm cha như ngươi một chút!”

Cha ta lắp bắp đầu lưỡi: “Ngươi, ngươi nói hươu nói vượn! Rõ ràng là các ngươi bắt cóc con gái ta! Nhà các ngươi mới là bọn buôn người! Trả con gái lại cho ta, còn phải bồi thường tiền cho ta!”

“Ngô ma ma, đi lấy văn thư quan phủ ra, cho mọi người xem qua.”

Mặt trên viết rõ ràng, ta là bị cha ta bán cho Thiên Kim Các, Thiên Kim Các bán ta cho Nhâm Nha Tử. Sau đó, Nhâm Nha Tử lại bán ta vào phủ Quốc Công.

Quay vòng một ngày, khế ước của ta còn chưa kịp lạc ẩn ở quan phủ, đã tới Ngu Quốc Công phủ.

Trên văn thư quan phủ viết rất rõ ràng, ta là dưỡng nữ Ngu Quốc Côngphủ, không phải tiện tịch, cũng không phải nô lệ.

Cha ruột ta chán nản, mở miệng nửa ngày không nói được một câu, dứt khoát đặt mông ngồi dưới đất vấy nước: “Chet tiệt, chet tiệt! Bọn buôn người cưỡng từ đoạt lý, con gái không nhận cha mẹ, thật sự là muốn m// ạng già của ta....”

Ta đau đầu hồi lâu, mới bình tĩnh trở lại. Ta thò cái đầu nhỏ từ trong áo khoác ra, nói với mẫu thân: “Mẫu thân, để cho con đi xuống đi.”

Mẫu thân ngơ ngẩn một lát, tỏ ra bất ngờ và lo lắng: “A Dư, đừng đi, bọn họ không đáng..."

“Mẫu thân, đừng sợ.”

Ta nhấc váy, bước chân ngắn, đạp đạp bò xuống xe ngựa. Cha mẹ ta thấy ta mặc áo gấm hoa, ánh mắt lập tức đỏ lên, từ trên mặt đất đứng lên đ//iên cuồng lột xiêm y của ta.

Ta giống như một con búp bê giẻ rách bị hai người giật qua giật lại, một tiếng cũng không phát ra. Mẫu thân Quốc công phủ ngồi ở trong xe ngựa, dùng khăn tay che, cũng không ngăn được nước mắt ướt đẫm nửa khuôn mặt.

“Nha đầu chết tiệt, lúc này mới mấy ngày, đã mặc vàng đeo bạc, cũng không trở về tìm cha mẹ ngươi! Con nhỏ vong ân phụ nghĩa! Đi, theo ta về nhà, xem ta có đ//ánh chet ngươi không!"

Quần áo gấm vóc trên người ta bị lột sạch sẽ, chỉ còn lại có một bộ nội y đơn bạc, lạnh đến mức khiến tóc ta cứng đờ.

Ngô ma ma rưng rưng nước mắt, ôm chặt ta không cho ta bị cưỡng ép kéo di.

“Tiểu thư, người chỉ cần nói người không muốn theo bọn họ đi, ma ma ta có liều cái m//ạng già này cũng tuyệt không thể để cho bọn họ mang người đi!”

Cha ruột ta cũng đột nhiên mềm mỏng nói: “Dư nhi, lúc trước đều là cha không tốt, cha và mẹ con đều thương nhớ con. Nhà ngươi lừa gạt con gái của ta, ta không đến quan phủ cáo trạng các ngươi, bồi thường cho ta năm mươi lượng bạc, ta sẽ mang nha đầu nhà ta về!"

Trên đường có rất nhiều người lui tới, bọn họ đều chỉ vào mẹ mới của ta chế giễu. Rèm xe bay lên, ta nhìn thấy mẹ mới khóc rất thương tâm.

Ta không muốn để cho mẹ tốt như vậy vì ta bị người chỉ trích chê cười. Ta nghiến răng run rẩy nói với Ngô ma ma: “A Dư đi, mẫu thân đừng khóc, không thể để cho mẫu thân khóc, sẽ bị chê cười.”

Ta rất vui mừng vì mình lại có thể nói chuyện biểu đạt ý tứ đầy đủ, nhưng đầu óc vẫn không quá thông minh. Ngô ma ma khó xử nhìn Quốc công phu nhân, lại nhìn cha mẹ ruột của ta.

Được phu nhân cho phép, bà lấy ra năm mươi lượng bạc hung hăng nện vào trên người cha ta. Cha ta cười cong mắt.

Ta bị mang đi, một bước ba quay đầu lại. Ta không biết làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không, nhưng ta không thể để cho mấu thân tốt như vậy bị người thóa mạ.

Ta rất muốn nói với mỗi người trên đường một câu, mẫu thân là người tốt nhất, không phải bọn buôn người! Bước chân ta nhỏ, bị kéo đến lảo đảo.

Đi qua một khúc cua, cha ta liền lột áo khoác từ trên người ta bán đi.

“Nguyên liệu này là Giang Nam tiến cống tới, một thước ngàn vàng, bộ quần áo này hai trăm lượng cũng không mua được!”

Cha ruột ta líu lưỡi, mẹ ruột trừng đến mắt cũng sắp rớt ra.

Cha ta thương lượng xong cười nói với ta: “Dư nhi, bán quần áo này đi, tiểu đệ đệ trong bụng mẹ ngươi sẽ không đói bụng nữa. Cha di mua thịt, buổi tối nấu thịt cho ngươi ăn!”

Ta lạnh đến mức hai mắt biến thành màu đen, từ tận đáy lòng không muốn bọn họ bán bộ quần áo này, đây là quà tiên nữ tẩu tẩu tặng cho ta

Ta không nói được lời nào, rất nhanh dã mất ý thức.

8.

Ta lại bị cha ta bán đi. Lúc ta lạnh đến mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy ông ta đang thương lượng với người ta giá cả thế nào.

Ông ta có lẽ là cảm thấy vận khí của ta thật sự quá tốt, có thể thường xuyên qua lại bán ta kiếm tiền, làm bảo bối hái ra tiền.

“Nha đầu này là con gái ruột của ta, chuyện trong nhà thật sự không thể vạch trần, bằng không làm sao cam lòng bán đứa con ruột của mình!”

“Nhìn tư sắc cũng tạm được, ra giá đi!”

“Ba trăm lượng!”

“Ba trăm lượng?! Sao ngươi không đi c//ướp luôn đi? Không biết còn tưởng rằng ngươi bán heo vàng, nếu không, ngươi tìm nhà khác đi.”

Nghĩ đến ta không phải heo vàng, nhưng thật sự là cây rụng tiền. Lòng tham của con người một khi đã có được ngon ngọt thì cũng không thể dừng lại được nữa.

Cha ta ngay cả bao tải cũng không cho ta, trực tiếp khiêng ta lên giống như khiêng bao tải, tùy tiện bán vào kỹ viện. Lúc ý thức mơ hồ, ta giống như nhìn thấy có thần tiên tới đón ta.

Chắc là, nhân gian quá khổ phải không? Ta cảm giác mình giống như bông lục bình mềm mại, rơi vào một dòng suối nước nóng ấm áp.

Bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng leng keng. Chẳng lẽ thần tiên trên trời cũng đánh nhau?

Ta mờ mịt tỉnh lại, phát hiện mình đã được bọc trong chiếc áo lông cáo, trong lòng còn có một lư đồng ẩm tay.

Ta thế mà lại nhìn thấy Vi Nhiên tỷ tỷ hung dữ cầm đại thảo xoa trong tay, từng chút từng chút đ//ánh mạnh lên người cha ta.

“Các ngươi là kẻ lòng dạ hiểm độc sài lang hố báo, một đứa nhỏ như vậy ngay cả bộ quần áo cũng không giữ lại cho nàng! Lương tâm của các ngươi để cho chó ăn rồi hả? Nếu không phải phu nhân không yên lòng bảo chúng ta đi theo, chỉ sợ trời tối nàng chỉ còn là một th i th ể vô danh!

Tôa khẽ cử động, người đang ôm ta nhận ra, cúi đầu quan tâm nhìn ta. Là Tam ca ca đẹp trai trong nhà mẫu thân!

Ta từ nhỏ đến lớn đều không biết khóc là cảm xúc gì, vào giờ khắc này trong lòng như thắt nút khó chịu.

Ta khống chế không được khóe miệng co lại, vùi đầu gào khóc hai tiếng. Vi Nhiên tỷ tỷ nghe xong, đánh càng hăng hái hơn.

“Đồ táng tận lương tâm, lão thiên gia sao không giáng sấm sét đ//ánh chet hai người đi!"

“Thật sự cái gì cũng cho là của nhà ngươi, tiểu thư nhà chúng ta là được bệ hạ và nương nương thân phong huyện chủ, là huyện chủ!"

“Các ngươi còn dám bán huyện chủ đến kỹ viện, đây chính là tội ch//ém đầu! Ta thấy nếu bán hai ngươi đi làm la, còn lãng phí lương thực nữa kìa. Ta nhổ!"

Xem tư thế của Vi Nhiên tỷ tỷ, nếu không phải nể tình mẹ ta đang mang thai, hận không thể một gậy đ//ánh chet hai vợ chồng bọn họ.

Ta vùi đầu vào lòng Tam ca ca, không muốn cử động, trong lòng không rõ là cảm giác gì.

Ta tuy ngốc hơn một đứa trẻ tầm thường, nhưng ta cũng là một người có hỉ nộ ái ố. Bị vứt bỏ nhiều lần, nói không thương tâm ta mới thật sự là một quái vật.

“Tống Tuyết Dư đừng khóc, muội là con gái Tống gia, ca ca mang muội về nhà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play