Dư Tuế Thượng Phùng Xuân

Chương 2


2 tháng


4.

Trời còn chưa sáng, một luồng gió lạnh dữ dội thổi qua chăn đệm của ta, thổi qua toàn thân. Ta nghiến răng run rẩy mở mắt, là lão bà bà đang giúp ta mặc quần áo.

Trên mặt bà bà ẩn chứa ý cười, tay chân cũng mềm mại hơn rất nhiều.

Bà dặn dò ta: “Lát nữa gặp Quốc công phu nhân, lễ nghĩa phải chu toàn, những gì ta dạy ngươi không quên chứ?"

Ta không biết Quốc công phu nhân là cái gì, nhưng người có thể ở trong tòa nhà lớn như vậy, khẳng định đều đẹp như tiên nữ tỷ tỷ.

Ta ngây thơ, dùng sức, gật gật đầu. Theo tiếng gà gáy đầu tiên, ta đã bị bà bà dẫn ra khỏi phòng.

“Bà bà, bánh!”

Bụng ta kêu ùng ục, muốn chạy về lấy bánh, lại bị xách lên.

“Không cần phải ăn bánh nguội, sau này cũng không cần nữa!”

Ta đột nhiên sợ hãi, trong lòng chua xót, môi cũng run rẩy theo. Chẳng lẽ lão bà bà cũng không cần ta nữa?

Giống như cha ta dùng bao tải bỏ ta vào rồi bán cho người khác, không cần ta?

Ta quỳ phịch một tiếng trên mặt băng, kéo ống quần lão bà bà: “Ngựa nhỏ không đói bụng, A Dư cũng không đói, bà bà, đừng không cần con....”

Vẻ mặt lão bà bà vui mừng, ta nghĩ hẳn là bà bà cảm thấy không cần phải nuôi đứa ngốc như ta nên mới vui như vậy. Bà ấy bể ta lên và đưa ta vào một sân viện lớn hơn.

Ta bị phong cảnh trước mắt mê hoặc đến ngây dại. Căn phòng này thật khí phái!

So với sườn núi phía sau thôn nhà ta còn lớn hơn! Ta bỗng nhiên mở to hai mắt, ngồi trong phòng chính là tiên nữ tỷ tỷ ngày hôm qua!

Bên cạnh tiên nữ tỷ tỷ còn có một phụ nhân khí phái hơn, là Thiên Cung Vương Mẫu trong thoại bản!

Ta nhìn thấy tiên nữ thì rất vui vẻ, đạp chân ngân từ trên người bà bà nhảy xuống, không để ý khóe miệng dính nước bọt, đ//iên cuồng chạy đi.

Trong phòng tất cả mọi người đều là dáng vẻ vui mừng nhướng mày.

“Bé ngoan, lại đây.”

Vương mẫu khí phái ngồi trên cao đưa tay chào ta, tiên nữ tự mình ôm ta qua.

“Tiểu nha đầu, con bao nhiêu tuổi rồi?”

Ta nghe không hiểu lời này lầm, cha mẹ ta cảm thấy ta ngốc, chưa bao giờ dạy ta đếm.

“Phu nhân, nha đầu này sáu tuổi, là tiểu nha đầu trong một hộ nông thôn ở ngoại ô. Trong nhà nhiều người, nuôi không nổi, nên bị bán... Thiên Kim các không cần nàng, lão nô thấy nàng đáng thương đau lòng, mới mua về. Lão nô tự chủ trương, mong phu nhân thứ tội.”

“Đứa bé tốt như vậy lại bị người ta bán tới bán lui, nàng cũng không phải là đồ vật!”

Vị phụ nhân ôm ta được gọi là phu nhân này, hung hăng vỗ bàn một cái.

Ta sợ đến mức té ngã xuống đất. Bà lại đỡ ta lên, phủi bụi trên mông cho ta, cười so với mẫu thân ta còn dịu dàng hơn.

Mẫu thân ta chưa bao giờ cười với ta.

“Lão đại, con dâu, các ngươi xem đứa nhỏ này có làm người ta đau lòng không?”

“Con dâu ngày hôm qua lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã rất yêu thích, cảm thấy nàng như tiểu muội nhà mình, hận không thể đem hết bảo bối trong phòng đưa cho nàng!”

Tiên nữ tỷ tỷ cười tủm tỉm nhìn về phía lão bà bà bà: “Ánh mắt Ngô ma ma thật tốt, đã mua về một đại bảo bối cho chúng ta!”

“Hôm nay nhìn thấy nàng, ta như thấy được tâm can bảo bối của mình. Ta chỉ sinh được ba nhi tử, lớn tuổi rồi có muốn sinh một nữ nhi cũng không được. Bé ngoan, từ nay gọi ta là mẫu thân, được không?”

Mẫu thân? Nhưng mẫu thân ta không cần ta nữa.

Ta bĩu môi: “Mẫu thân không cần A Dư."

Hốc mắt phu nhân đỏ lên, hôn mạnh lên mặt ta một cái: “Bán con đi thì tính là phụ mẫu gì chứ? Từ hôm nay trở đi con chính là con gái ruột của ta, là Tứ tiểu thư của phủ Quốc Công!”

“Chúc mừng phu nhân, chúc mừng tiểu thư!”

“Ngô ma ma về sau không cần lo việc vặt vãnh ở ngoại viện nữa, nha đầu này tuổi nhỏ, bên người thiếu người ổn trọng chăm sóc, Ngô ma ma về sau hãy đến chăm sóc tiểu thư đi.”

Ta nghe bọn họ nói như lọt vào trong sương mù, nghe không hiểu là thật. Ta lại mơ hồ cảm giác được, hẳn là không cần bị bán đi nữa.

Tiên nữ tỷ tỷ đi tới, lôi kéo tay của ta đặt ở trên bụng của nàng, cười tươi như một đóa hoa có thể vắt ra nước: “Nếu không phải tiểu bảo bối này ngày hôm qua nói một câu, con dâu lại không biết mình đã mang thai ba tháng!”

“Thật sự là song sinh sao?”

“Thái y trong cung tự mình bắt mạch, là song sinh!”

“Chân nhân Bồ Tát phù hộ, đây là đưa phúc tinh đến Quốc công phủ của ta mà!”

Bọn họ nói với ta, về sau phải gọi tiên nữ tỷ tỷ là đại tẩu, còn vị ôm ta này phải gọi là mẫu thân.

Ta lại cười rớt nước miếng, thật tốt, A Dư có phụ mẫu rồi, A Dư không phải là kẻ dư thừa không ai muốn nữa!

5.

Ngô ma ma nắm tay ta, vẽ từng đường nét trên giấy.

Bà từng bước từng bước chỉ cho ta: “Tống Tuyết Dư, đây là tên của tiểu thư.”

Ta không biết chữ, nhưng nghe hiểu được đây là tên mới của ta. Bọn họ nói, ta là A Dư do đông tuyết đưa tới, cho nên gọi ta là Tuyết Dư.

Càng hy vọng vào mùa tuyết rơi hàng năm, có thể mang đến cho Ngu quốc công phủ không khí vui mừng hàng năm có thừa.

Mỗi người ở Ngu Quốc Công phủ thấy ta, đều hận không thể đem môi dán ở trên mặt ta.

Ta không biết chính xác họ thích gì ở ta, nhưng có người thích ta nên ta thấy rất hạnh phúc. Điều này chứng tỏ A Dư không dư thừa.

Ta ở trong sân theo con chó nhỏ học đào tuyết, không biết từ lúc nào phía sau có thêm hai người.

“Ngươi chính là tiểu nha đầu mẫu thân ta mới vừa nhận nuôi?”

Người nọ vô cùng quen thuộc, trong lúc nói chuyện thì ngồi xổm bên cạnh ta, cầm một nắm tuyết lên, nặn hình một con vịt nhỏ nhét cho ta.

Ngô ma ma hành lễ nói: “Nhị thiếu gia, tam thiếu gia cát tường."

Chó con cũng ngồi xổm một bên, vui mừng vẫy đuôi. Ta không biết bọn họ, học theo Ngô ma ma nói: “Cát tường!”

Ta không biết nước mũi tôi chảy ra từ lúc nào đã đông cứng lại, lủng lẳng bên miệng. Ta vừa ngẩng đầu, khiến hai người kia cười ha ha.

Ca ca nặn vịt thấp hơn nhiều so với người đứng, nói chuyện với ta chỉ cúi đầu, không cần khom lưng. Hắn cười, ta cười to hơn!

Ta vui tươi hớn hở đặt con vịt nhỏ lên đầu hần, rất nghiêm túc nói: “Ca ca tốt, vịt nhỏ cũng tốt.”

Hần sửng sốt, đột nhiên không cười nữa. Hắn là hắn trời sinh tính không thích cười đi.

Nhị ca lấy con vịt nhỏ xuống: “Phụ thân hạ triều trở về, mau đi thỉnh an phụ thân mẫu thân, rồi sẽ đến chơi cùng muội muội."

Ta đưa mắt nhìn hai người bọn họ vào nhà, sau đó lại vô tâm vô phế đ// âm đầu vào trong tuyết. Buổi tối Ngô ma ma khoanh chân ôm ta vào lòng, bẻ ngón tay ta dạy ta đếm.

Ta rất nhanh đã đếm được, ta hiện tại có phụ mẫu, ba ca ca, một tấu tấu, rồi lại muốn thêm một tẩu tẩu nữa.

Ta đếm nhanh như vậy, cũng không phải rất ngốc!

Ngô ma ma nói với ta, từ nay về sau ta không cần lo lắng bị đói bụng nữa, lúc nào cũng có thể ăn được cơm nóng.

Ta còn phải đi theo những quý nữ khác, lớn hơn một chút thì phải học đọc sách, học nữ công, học lễ nghi.

Những thứ này ta trước đây chưa từng nghe thấy, hiện tại nghe tới cũng vô cùng xa lạ. Có thể ăn no cũng đã rất tốt rồi!

Trước khi đi ngủ, ta nắm lấy tay áo Ngô ma ma, rụt rè nói: “Bà bà, A Dư có phải sẽ không bị bán nữa hay không?"

Ngô ma ma dau lòng ôm ta, ta cảm giác đỉnh đầu có cái gì ấm áp chảy xuống.

“Sẽ không, sẽ không....…

6.

Buổi sáng lại có tuyết rơi.

Ngô ma ma bọc ta trong áo choàng lớn, mang ta ra ngoài như khiêng một cái bánh trôi cực lớn.

Nghe nói mỗi sáng ta đều phải đi thỉnh an mẫu thân. Ta thích mẫu thân mới!

Mẫu thân đưa ta lên xe ngựa, nói muốn dẫn ta đến một gian phòng lớn hơn.

Nhà của mẫu thân đã rất lớn rồi, nơi đó lại còn lớn hơn cả nhà mẫu thân nữa, vậy phải có bao nhiêu khí phái!

Mẫu thân nói với ta, nơi này là hoàng cung, là căn nhà lớn nhất trên đời. Thúc thẩm tôn quý nhất trên đời này muốn gặp ta một lần.

Ta định mút đầu ngón tay, lại bị Ngô ma ma chụp lấy. Ta chớp chớp mắt: “Cái gì là tôn quý nhất?”

“Chính là, bọn họ là người lợi hại nhất, tốt nhất thiên hạ. Bọn họ cần chính yêu dân, giúp dân chúng không đói bụng, dân chúng kính yêu bọn họ, bọn họ chính là người tôn quý nhất."

Mẫu thân vừa dịu dàng nói với ta, vừa dùng nước mai sáp chấm một chấm đỏ lên trán ta.

Ta không thể nhìn thấy dáng vẻ của mình, nhưng ta cảm thấy mình hẳn sẽ đáng yêu như người tuyết cắm cà rốt làm mũi.

Nơi gọi là hoàng cung này quá lớn, ngẩng đầu là một bầu trời xanh thẳm sau khi tuyết rơi, không còn nhìn thấy lầu trống bên đường nữa.

Hoàng hậu thẩm thẩm có vẻ rất thích ta, ngay khi ta bước vào phòng, thẩm đã để ta ngồi cạnh mình. Thẩm ấy còn cho ta ăn bánh ngọt làm còn đẹp hơn cả hoa đăng.

Hoàng đế thúc thúc nhéo mặt của ta, chỉ vào bụng của ông ấy hỏi ta bên trong có đệ đệ muội muội hay không.

Ta đáp: “Có mùi hôi thối.”

Hoàng đế không thích cười, nhưng Hoàng hậu thì cười như mưa đánh vào cây hải đường, cả người run rẩy.

“Con tên là Dư... Tiểu A Dư đúng không? Vậy con nhìn xem trong bụng thẩm có cái gì không?”

Ta nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu. Hẳn là không có em trai em gái.

Ta thấy thẩm có chút buồn, ta không muốn làm cho người đẹp như vậy buồn, ta muốn cho thẩm thẩm giống như A Dư, luôn vui vẻ cười.

Ta thừa dịp mẫu thân không chú ý, lại bỏ ngón tay vào miệng, mơ hồ nói: “Thẩm vất vả, muội muội đau lòng, muội muội không muốn làm cho thẩm đau.”

“Muội muội? Bệ hạ... Là Tiểu Chiêu, là Tiểu Chiêu của chúng ta, nàng không rời bỏ chúng ta... Hức hức...”

Ta cảm thấy mình hẳn là đã làm chuyện xấu, khiến cho thẩm khóc thương tâm như vậy. Ta ôm thẩm thấm không dám buông tay, cố gắng dùng mặt lau đi nước mắt của thẩm.

“Thẩm không khóc, muội muội sẽ đau buồn.”

“Muội muội sẽ trở về.”

Mẫu thân đứng dậy nói: “Đồng ngôn vô kỵ, bệ hạ và nương nương không nên quá để ở trong lòng.”

Thẩm lại nói: “Không sao, năm đó Tiểu Chiêu của ta cũng bằng tuổi nàng. Quốc công phu nhân thật có phúc khí, lại có được một cô nương bảo bối như vậy, đây là phúc phận bốn cung hâm mộ mà không có được!”

Hoàng đế thúc thúc nói, muốn cho ta làm huyện chủ.

“Huyện chủ lại là cái gì?”

"Huyện chủ là người tiếp nhận thực ấp cung phụng của dân chúng một huyện, Tiểu Dư Nhi có phúc khí, cũng để cho dân chúng hưởng phúc khí." Hoàng hậu thẩm thấm giải thích.

Ta cái hiểu cái không, nhớ tới lời mẫu thân trong xe ngựa nói với ta: “Bách tính cung phụng A Dư, A Dư cũng tôn quý. A Dư tôn quý sẽ không để cho bọn họ đói bụng."

Đế hậu sửng sốt một lát, cười ha ha: “Là như vậy! Huy nương, nha đầu bảo bối nhà người sao lại là một đứa ngốc được chứ? Rõ ràng là người bên ngoài nói hươu nói vượn! Trẫm thấy nàng so với lão gia hỏa chôn nửa đất vàng trên triều đình còn thông suốt hơn!"

Chỉ ngắn ngủi ba bốn ngày, ta đã từ một nha đầu ngốc hương dã không ai muốn, xoay người biến thành huyện chủ do Đế hậu thân phong.

Ta không biết điều này có ý nghĩa gì đối với cuộc sống của ta, nhưng ta rất thỏa mãn với cuộc sống bây giờ của mình, được ăn uống no đủ.

Ta nắm tay mẫu thân, dạo bước trên con đường trong cung, một bước sâu một bước nông đạp lên tuyết.

Có mấy tỷ tỷ sau lưng ta thì thầm, nói ta cái gì mà giẫm phải vận c//ứt chó, chim sẻ bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng. Mẫu thân giúp ta mắng các nàng một trận.

Mẫu thân nói ta là bảo bối trời ban của phủ Quốc Công, về sau sẽ không có người khi dễ ta nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play