Trùm Trường Là Mèo

Chương 3


2 tháng


Tôi không bận tâm, mà là phát hiện ra những người cô lập, bắt nạt tôi không chỉ có bạn cùng lớp, mà còn có cả những người bạn tốt ngày thường.

Bọn họ không thể vô cớ bắt nạt tôi, vậy thì chắc chắn là có người đứng sau giật dây.

Tôi hỏi xem là ai sai khiến bọn họ, ai nấy đều lắc đầu, đều nói là Giang Chỉ sai khiến.

Tôi thầm nghĩ, không thể tiếp tục ở lại ngôi trường này nữa rồi.

"Thả các người..." Giang Chỉ cố gắng nuốt ngược lời nói vào trong.

Giang Chỉ sốt ruột: “Còn dám vu oan cho ông đây!”

Hắn tức giận nhảy xuống khỏi bậc thang, kết quả là mất đà ngã sấp mặt.

Rất lâu sau hắn vẫn chưa đứng dậy, tôi nhìn sang.

Giang Chỉ sắp khóc đến nơi: “Ưm, A Lê, hình như tôi bị bong gân rồi.”

Tôi: “...”

Giang Chỉ: Mèo con khóc hu hu.

Trên đường đi, Giang Chỉ vừa đi khập khiễng từ phòng y tế ra, vừa kiên trì muốn tiễn tôi đến cửa lớp, hắn uất ức nói: “Cậu tin tôi không?”

“Tin.”

Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sáng rực.

Tôi suy nghĩ một chút, nói với Giang Chỉ: “Chờ tôi ở đây.”

“Được rồi.”

Khoảnh khắc đó, tôi dường như nhìn thấy một con mèo lớn đang vẫy đuôi, nhưng lại giả vờ như không quan tâm.

Tôi bước vào lớp học, đưa tay vào ngăn bàn, tôi nhớ rõ hôm trước sau khi giặt áo khoác của Giang Chỉ xong, tôi đã bỏ vào túi nilon rồi để trong ngăn bàn.

Nhưng bây giờ, không thấy đâu nữa

Tôi bước ra khỏi lớp học, nói với Giang Chỉ: “Cảm ơn cậu vì chiếc áo khoác, tôi đã giặt sạch rồi, hôm nào sẽ gửi lại cho cậu.”

Giang Chỉ đảo mắt nhìn xung quanh: “ Không có gì lớn đâu mà, đừng ngại.”

Không ngờ tôi và Giang Chỉ vừa đi được vài bước, đã nhìn thấy một chiếc áo khoác nằm trong thùng rác, trên cổ áo màu xanh trắng có ghi "Giang Chỉ".

“Vậy là cậu ném áo khoác của tôi vào thùng rác sao?”

Giọng nói của hắn trầm xuống, mắt đỏ hoe, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Cậu ghét tôi đến vậy sao?”

“Cậu không thể bớt ghét tôi một chút được à?”

24.

Lúc này tôi mới nhận ra, Giang Chỉ không hề hung dữ, thất thường như lời đồn.

Người bình thường lúc này chắc chắn sẽ mắng chửi vài câu.

Tôi vừa định mở miệng trả lời thì chuông vào lớp vang lên.

Giang Chỉ quay đầu đi, hốc mắt đỏ hoe.

Từ đó về sau, Giang Chỉ không thèm để ý đến tôi nữa.

Tôi hiểu được ý đồ xấu xa của kẻ đã ném áo khoác đi.

Sau ngày hôm đó Giang Chỉ dạy dỗ đám người kia, cuộc sống của tôi đã trở lại bình yên.

Những người chơi xấu tôi đều bị kỷ luật, thậm chí gặp tôi trên đường còn phải liên tục nói "xin lỗi", trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Ý định chuyển trường của tôi cũng gác lại.

Giặt sạch áo khoác của Giang Chỉ xong, tôi nhờ người trả lại cho hắn.

Kết thúc kỳ thi giữa kỳ, Tạ An trở thành bạn cùng bàn của tôi.

Thành tích của Tạ An rất tốt, cậu ta không hề học lệch môn nào.

“Thẩm Lê, câu này cậu chọn sai rồi.”

Tạ An ghé sát lại, bóng hình bao phủ lấy tôi, giọng nói trong trẻo, cậu ta giảng giải rất chi tiết, bàn tay thon dài, sạch sẽ chỉ vào bài thi của tôi.

“Cảm ơn.”

Tôi vội vàng ghi đáp án vào.

Tạ An liên tục giảng giải cho tôi rất nhiều câu dễ sai và những câu tôi không hiểu, còn biết cách lấy ví dụ minh họa.

“Tạ An, cậu có thời gian giúp tôi giải thích một chút được không?”

Nữ sinh cùng lớp cầm bài thi, đỏ mặt nói.

Nữ sinh phía sau đẩy cô ta một cái, cô ta loạng choạng bước lên vài bước.

Tạ An rất được mọi người yêu mến, nói đúng hơn là có rất nhiều người thầm mến cậu ta.

Trong khoảng thời gian bị cô lập, tôi nghe thấy các bạn nữ ngoài việc thảo luận về việc học và Giang Chỉ ra, thì chính là nói về Tạ An.

“Xin lỗi nhé, tôi không có thời gian.”

Tạ An viết xong nét bút cuối cùng trên bài thi của tôi, lúc này mới ngẩng đầu lên, áy náy nói.

Tôi nhìn nét chữ chi chít trên bài thi của mình, đây mà gọi là không có thời gian?

Hơn nữa, đây không giống với phong cách của Tạ An, lý do cậu ta được mọi người yêu mến là vì ngoại hình đẹp trai, thành tích tốt, rất hiếm khi từ chối người khác.

25.

Vì trở thành bạn cùng bàn với Tạ An nên các bạn nữ trong lớp thường xuyên tìm tôi để gửi thư tình.

Lúc đầu tôi không hiểu sao mình lại từ một người vô hình trở thành người được yêu cầu giúp đỡ nhiều đến vậy.

Tạ An là một người bạn cùng bàn thật sự rất tốt. Tôi ngủ gật trong giờ, cậu ta sẽ giúp tôi che chắn tầm mắt của giáo viên.

Trời mưa, cậu ta sẽ che ô cho tôi. Mỗi khi đến kỳ thi giữa kỳ, cậu ta sẽ gọi điện thoại an ủi tôi.

Khi tôi không làm được bài tập, cậu ta sẽ dùng bút gõ nhẹ vào đầu tôi: "Thẩm Lê, trong đầu cậu có gì  bên trong vậy?".

Tôi tức giận, cậu ta lại đổi giọng.

“Ai bảo tôi là bạn cùng bàn của cậu chứ, phải có trách nhiệm với cậu cả đời.”

Trời ạ, sao tôi lại cảm thấy Tạ An càng ngày càng kỳ lạ vậy!

"Cậu bị bệnh à?".

Tạ An "phụt" một tiếng bật cười.

“Thẩm Lê, cậu thật là chẳng hiểu phong tình gì cả, đáng thương giùm cho ai kia.”

26.

Hôm đó có tiết thể dục, giáo viên gọi tôi và Tạ An đến phòng dụng cụ để khiêng dụng cụ thể dục.

Giữa đường gặp Giang Chỉ, hắn mặc áo hoodie màu xanh đậm, vừa nhìn thấy tôi đã lập tức quay mặt đi.

Tên "đàn em" luôn lẽo đẽo theo sau hắn kéo kéo tay áo hắn, lớn tiếng nói: “Đại ca Giang, người trong lòng của anh...”

Lời còn chưa dứt, đã bị hắn bịt miệng lại, ánh mắt hung dữ cảnh cáo.

“Đi thôi, bạn cùng bàn.”

Tạ An nắm lấy tay tôi, mỉm cười.

Bóng dáng Giang Chỉ bị Tạ An che khuất.

Trong phòng dụng cụ, tôi lấy lá thư tình đã giữ trong tay rất lâu, bực bội nhét vào lòng cậu ta.

Cô gái viết lá thư tình này học lớp khác, trông rất dễ thương, chắp tay cầu xin tôi đưa cho Tạ An. Đương nhiên tôi đã không cưỡng lại được.

Tạ An vuốt ve phong bì, đẩy gọng kính lên: “Cậu đưa cho tôi à?”

“Không phải.”

Tôi lấy vài quả bóng rổ trên giá xuống.

“Hừ.”

Một tiếng cười khẩy vang lên, kèm theo đó là âm thanh "xoẹt" một cái.

Lá thư tình được viết rất cẩn thận đã bị xé thành từng mảnh vụn.

Cậu ta ép tôi vào tường.

Ánh sáng yếu ớt phản chiếu qua cặp kính, khiến cậu ta trông thật lạnh lùng, xa cách.

“Thẩm Lê, cậu không nhận ra sao?”

“Tôi nhận ra rồi.”

Tôi dựa lưng vào tường, bình tĩnh nhìn cậu ta: “Ghèn mắt cậu dính ở khóe mắt kìa.”

Khuôn mặt Tạ An lập tức đen xì.

27.

Ăn cơm tối xong, tôi xuống lầu đổ rác.

Từ một góc khuất trong con hẻm vọng ra tiếng mèo kêu thảm thiết.

Tiếng va chạm của sắt vụn với rác rưởi vang lên loảng xoảng.

Một lúc sau, năm, sáu con mèo từ trong hẻm chạy ra, trong đó có một con mèo đặc biệt béo, lúc này đang lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, "meo" một tiếng chạy vụt qua chân tôi.

Trời ạ, chẳng phải đây là con mèo bá chủ khu phố của chúng tôi sao? Có thể nói, tất cả lũ mèo trong khu phố này đều sợ nó. Con mèo bá chủ này có thể béo tốt như vậy là nhờ tài năng "co được duỗi được" của nó, khi đối diện với con người, nó sẽ nằm ngửa bụng ra làm nũng để được ăn; khi đối diện với đồng loại, nó sẽ "tung chưởng" không lưu tình.

Tôi hơi tò mò, không biết là con mèo nào đã đánh nó đến mức thê thảm như vậy?

Con mèo cuối cùng tập tễnh bước ra.

Dưới ánh đèn đường, tôi nhận ra đó là một con mèo tam thể, cũng chính là Giang Chỉ.

Nó ngẩng đầu lên trời, uất ức kêu "meo meo".

"Tạ An khốn kiếp, đáng c.h.ế.t mà! “Meo!”

"Ông đây còn chưa được nắm tay A Lê, "gào", tối nay nhất định phải cắn cho cậu ta kêu "meo meo" mới được."

28.

Càng nghe, tôi càng cảm thấy có gì đó sai sai, tiếng lòng của Giang Chỉ rất hỗn loạn.

Con mèo tam thể loạng choạng bước đi, cuối cùng phanh gấp lại.

Tôi không thể nhịn được nữa, liền túm lấy gáy nó, người nó rất bẩn, nên tôi bế nó về nhà.

Con mèo tam thể lúc này mới nhìn thấy tôi, mở to hai mắt, tôi thề là mình đã nhìn thấy nước mắt trong mắt con mèo.

“Meo.”

“A Lê xấu xa, A Lê xấu xa.”

Lúc này, đầu óc tôi chỉ toàn là chữ "xấu xa", ồn ào đến mức đầu tôi muốn nổ tung.

“Phải phải phải, tôi là người xấu xa nhất.”

Tôi vừa nói vừa chuẩn bị nước tắm cho nó.

Ai ngờ tên Giang Chỉ này lại sợ nước, vừa nhìn thấy nước đã khịt mũi.

Tôi vỗ vỗ đầu nó: “Ngoan nào.”

Nó ngây người ra, ngơ ngác nhìn tôi, sau đó im lặng không nói gì nữa.

Tôi tắm cho nó rất thuận lợi, làm ướt lông, thoa sữa tắm.

Đang tắm dở, nó biến thành người.

Giang Chỉ mặt đỏ bừng, trên chóp mũi dính một chút bọt xà phòng, vẻ mặt vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, ngồi trong thau, nghiêng đầu nhìn tôi.

Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.

Đôi mắt hắn ngấn lệ, hàng mi dày rậm ướt sũng: “A Lê đừng ghét tôi, được không?”

29.

“Không ghét.”

Tôi quay mặt đi.

“Nếu A Lê không ghét tôi, sao lại không nhìn tôi?”

“Cậu mặc quần áo vào trước đã.”

Tôi quay lưng về phía hắn, đây không phải là vấn đề ghét hay không, mà là tôi sợ mình sẽ "lẹo mắt" mất.

Phía sau không còn tiếng động nữa, tôi quay đầu lại nhìn, đuôi mắt hắn đỏ ửng, nước mắt tí tách rơi xuống nước, tạo thành những gợn sóng nhỏ.

Khụ.

Tôi dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho hắn: “Tôi không ghét cậu.”

“Vậy là thích rồi.”

Giang Chỉ ngẩng đầu lên, chưa kịp để tôi phản ứng đã nhanh chóng áp sát lại.

Sau đó, môi tôi chợt nóng ran.

Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của hắn, tôi thật sự cạn lời: “A Lê đã bị tôi đóng dấu rồi, là người của tôi rồi nhé!”

Chết tiệt, sao mặt tôi lại nóng thế này?

30.

Sáng hôm sau, tôi bị một tiếng động lớn đánh thức.

Tôi vội vàng ngồi dậy, thấy Giang Chỉ đang vén chăn lên, nhìn tôi.

Gương mặt hắn dần đỏ ửng: “Cậu... tôi...”

“Nhà tôi không có giường dư.”

"Ồ." Giang Chỉ ngơ ngác đáp.

Sau đó, hắn như người mất hồn, tôi nói gì hắn làm nấy.

Hắn quên mất việc mình đột nhiên biến thành người, nhưng lại nhớ rất rõ chuyện bị tôi nhìn thấy hết và chủ động hôn tôi, còn những chuyện sau đó thì hắn không nhớ gì cả.

Vào trường học, mặt Giang Chỉ càng đỏ hơn.

“Tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”

Hắn vội vàng bỏ chạy.

Tôi vừa bước vào lớp học, Tạ An đã ngẩng đầu nhìn tôi.

“Tối qua cậu ở cùng Giang Chỉ à?”

“Ừ.”

Tạ An cười nhạo: “Thẩm Lê, cậu có biết Giang Chỉ có hôn thê rồi không?”

Tôi khựng người.

“Dù sao Giang gia cũng là gia đình giàu có, môn đăng hộ đối, chuyện hôn ước từ nhỏ cũng không có gì lạ.”

Tạ An nắm lấy tay tôi: “Cho nên, Thẩm Lê, đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng thích cậu ta.”

“Nếu sau này cậu thật sự cần một người bạn đời, hãy nhìn những người xung quanh mình.”

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, nhếch mép: “Sao cậu biết?”

“Hơn nữa, tôi mình thích Giang Chỉ khi nào?”

31.

Giang Chỉ thích nửa đêm đến tìm tôi, giống hệt một con cú đêm.

Con mèo tam thể ngậm một bông hoa đang nở rộ trong miệng.

Vừa nhìn thấy tôi đã nằm ngửa bụng ra, phát ra tiếng "gừ gừ".

Xua tan sự yên tĩnh của căn phòng.

Sau khi con mèo tam thể đến được vài ngày, tôi dùng wechat nhắn tin cho Giang Chỉ, bảo hắn sau này đừng đến tìm tôi nữa.

[Mèo ngốc: "!"]

[Mèo ngốc: "Thẩm Lê, cậu đang nói gì vậy! Cái gì mà ‘đừng đến tìm tôi nữa’!"]

[Mèo ngốc: "Chết tiệt, đừng đi, tôi đang ở gần đây, đợi tôi một lát, giải thích rõ ràng cho tôi!"]

Tôi lại gửi một tin nhắn: ["Nghe lời tôi, không nghe lời thì sau này không được tôi vuốt ve nữa."]

Sau đó gửi thêm một nhãn dán vuốt ve đầu mèo.

[Mèo ngốc: "?"]

Tôi cất điện thoại, trên lầu vang lên một tiếng kêu kinh hãi.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta đẩy ra.

Tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng, tôi bị đẩy ra ngoài.

Có thứ gì đó từ trên cao rơi xuống.

“May quá, chỉ trúng con mèo, không trúng người.”

Có người thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn lại, thì ra là một con mèo tam thể đang tập tễnh chạy vào bụi cỏ.

Trên mặt đất còn lưu lại một vũng máu.

Vũng m.á.u đó cũng nhanh chóng biến mất trong bụi cỏ um tùm.

Trong lòng tôi dâng lên một nỗi bất an khó tả, vội vàng gửi tin nhắn cho Giang Chỉ, nhưng không có ai trả lời.

Tôi biết tất cả những chuyện này đều là do con người sắp đặt, cho dù là vụ bắt nạt ở trường, hay là những người kỳ quái ngày hôm đó, cho đến chuyện chiếc áo khoác bị vứt đi, tất cả đều là do con người cố ý.

Mục tiêu nhắm đến chính là Giang Chỉ.

Còn tôi chỉ là con mồi nhử.

Tôi xông vào lớp học, ném cặp sách vào mặt Tạ An.

“Giang Chỉ thế nào rồi!”

Tạ An chỉnh lại gọng kính, mỉm cười hỏi tôi: “Cậu đang nói gì vậy?”

Chết tiệt, tôi không có chứng cứ.

Tôi kìm nén cơn giận trong lòng: “Giang Chỉ đâu?”

“Không biết.”

Tạ An tiếp tục làm bài tập, tôi ép bản thân phải bình tĩnh, chạy ra ngoài tìm Giang Chỉ.

Phía sau mơ hồ vang lên tiếng cười khẽ: “Thật không công bằng mà.”

Mấy ngày nay, Giang Chỉ không đến trường, tôi tìm kiếm bóng dáng của con mèo tam thể khắp nơi.

Không có, không có.

Tôi hoàn toàn tuyệt vọng, tôi phát hiện ra mình không biết Giang Chỉ sống ở đâu.

Hỏi giáo viên chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm nói Giang Chỉ gặp chút chuyện, xin nghỉ học.

Tôi quấn lấy Tạ An mấy ngày liền, thậm chí hỏi cậu ta tại sao lại làm vậy.

Tạ An tháo kính, thản nhiên cười: “Đương nhiên là ghen tị với cậu ta rồi, Thẩm Lê, cậu không có anh chị em, cậu sẽ không hiểu được đâu.”

“Cậu ta, nếu dễ c.h.ế.t như vậy thì tốt rồi.”

Lúc rời đi, tôi hất cốc nước về phía cậu ta, Tạ An nghiêng đầu né tránh.

Ít nhất tôi cũng biết Giang Chỉ không sao.

32.

Đêm đông chí lạnh thấu xương.

Trong cơn mơ màng, tôi như nghe thấy tiếng mèo kêu, tôi vội vàng mở cửa sổ ra, có mấy con mèo đang ở bên ngoài, loáng thoáng nhìn thấy con mèo tam thể, tôi vội vàng chạy ra ngoài mà quên cả mặc áo khoác, gió lạnh thổi "vù vù" trên mặt.

Đèn đường im lặng đứng bên đường, xua tan bóng tối.

Lúc này tôi mới nhìn rõ, con mèo kia tuy là mèo tam thể, nhưng không phải Giang Chỉ.

Nỗi cô đơn vô tận bao trùm lấy tôi, tôi ngơ ngác nhìn về phía ánh đèn rực rỡ phía xa, nhưng không thấy chàng trai bước ra từ ánh đèn đó, rồi lại giống như lần đầu gặp gỡ, lao vào lòng tôi.

Tôi đứng rất lâu, đến khi cử động chân thì phát hiện chân mình đã tê cứng.

Cũng không biết bây giờ Giang Chỉ thế nào rồi.

Bất chợt, một chiếc áo khoác ấm áp choàng lên người tôi.

“A Lê ngốc.”

Giọng nói trách móc xen lẫn ý cười vang lên từ đỉnh đầu.

Hắn nắm lấy tay tôi: “Tay A Lê lạnh quá.”

Lúc này tôi mới hoàn hồn, nhận ra chàng trai trước mặt chính là Giang Chỉ, chiếc áo khoác trên người tôi thoang thoảng mùi cam quýt nhàn nhạt.

Tôi mấp máy môi, giọng nói khàn khàn: “Giang Chỉ.”

Hốc mắt tôi nóng ran.

Chàng trai mặc một chiếc áo len bên ngoài, sắc mặt rất nhợt nhạt, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, sờ sờ mặt tôi, sau đó mới nói: “Xin lỗi, tôi đến muộn, dạo này hơi bận.”

Nói xong, hắn nhìn đồng hồ, nhếch mép: “12 giờ rồi.”

Hắn lấy ra một chiếc hộp quà ấm áp, ánh mắt lấp lánh như sao trời: “Chúc mừng sinh nhật A Lê.”

Tôi cởi áo khoác ra choàng lên người hắn, đây không phải là điều tôi muốn nghe.

“Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”

"Có chứ." Giang Chỉ cau mày, định cởi áo khoác ra, “Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi là đàn ông con trai...”

Tôi rúc vào lòng hắn, áo khoác của hắn rất rộng, đủ để bao bọc lấy cả hai chúng tôi: “Như vậy thì cả hai chúng ta đều không lạnh nữa.”

“Bây giờ có thể trả lời câu hỏi của tôi rồi chứ?”

Vành tai Giang Chỉ đỏ ửng, không dám nhìn tôi.

“Gần đây cậu đi đâu vậy?”

“Trong nhà có chút chuyện, nên không kịp báo cho cậu biết.”

Tốt lắm, cả người con mèo ngốc này, chỉ có cái miệng là cứng đầu nhất.

“Giang Chỉ, đuôi mèo của cậu lộ ra rồi kìa.”

Vẻ mặt chàng trai dần trở nên bối rối, sờ sờ mông: “Đâu? Đâu?”

Hắn trừng to mắt: “Cậu lừa tôi?”

Đó là trọng điểm sao?

“Mèo ngốc, ngốc c.h.ế.t đi được, sau này đừng có lục lọi đồ đạc của người khác nữa.”

Gương mặt nhợt nhạt của Giang Chỉ đỏ ửng: “Sao cậu biết?”

“Còn nữa, lần sau gặp nguy hiểm, hãy ưu tiên bản thân mình trước.”

Giang Chỉ im lặng.

“Hửm?”

Tôi véo eo Giang Chỉ đầy hăm dọa.

Giang Chỉ ánh mắt lấp lánh, nhỏ giọng phản bác: “Cậu thì khác.”

“Khác thế nào?”

Hắn thở dài, che tai tôi lại, giọng nói của hắn như vọng đến từ một nơi rất xa, giống như ánh trăng sáng trong trẻo in sâu vào đáy lòng.

“A Lê, tôi đến là vì cậu.”

33.

Sau này tôi mới biết, Tạ An là con riêng của ba Giang Chỉ.

"Ba tôi không thừa nhận cậu ta, nên cậu ta luôn nhắm vào tôi. Tôi vừa mới chuyển đến trường của A Lê, cậu ta cũng chuyển đến. Ban đầu, tôi chỉ muốn âm thầm theo đuổi A Lê, không biết ai lại đồn tôi là "trùm trường" nữa. Cậu biết không, lúc đó tôi nghe thấy mà muốn tức chết."

“Nhưng tôi đã cho người chuyển cậu ta đi rồi, cũng cho cậu ta nếm thử mùi vị đau khổ.”

“Tạ An nói cậu có hôn thê.”

Tôi hỏi Giang Chỉ.

Giang Chỉ nghe xong liền nhảy dựng lên: “Tạ An c.h.ế.t tiệt, dám giở trò trước khi đi, tôi không hề có hôn thê.”

Giang Chỉ cắn tôi một cái, để lại một dấu răng mờ mờ.

Tôi véo má hắn: “Cậu là chó à?”

“Là mèo, không đúng, sao A Lê biết tôi là mèo?”

Chàng trai chui vào lòng tôi, ngẩng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt mong đợi.

Tôi cười: “Đây là bí mật.”

Chuyện này sao có thể nói cho Giang Chỉ biết được, tôi có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn, và vô số lời lẩm bẩm về tôi.

---------

Ngoại truyện của Giang Chỉ:

A Lê ngốc nghếch nhất định là quên mất, lúc nhỏ cô ấy từng gặp một con mèo bẩn thỉu.

Lúc đó tôi mới đến thế giới loài người, ngây thơ, trong sáng. Con người ghét bỏ tôi, bọn họ vừa nói tôi đáng thương, vừa chê tôi bẩn, là A Lê nói muốn cho tôi một mái nhà.

Thật ra ba mẹ cô ấy không đồng ý.

A Lê là một cô bé ngoan ngoãn, cô ấy hoạt bát, năng động, tò mò với mọi thứ, cô ấy rất nghe lời mẹ, ai cũng khen A Lê ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Sau khi gặp tôi, cô ấy đã dành sự "không nghe lời" duy nhất cho tôi.

Cô ấy đưa tôi về nhà, chăm sóc tôi rất chu đáo, cô ấy rất cô đơn, thường xuyên ở một mình trong phòng.

Ngoài cửa, tiếng chai rượu vỡ, tiếng tát tai, tiếng đánh đập, tiếng la hét, khóc lóc của phụ nữ vang lên hỗn độn.

Lúc này, A Lê sẽ co ro trong phòng, khóa chặt cửa, ôm chặt lấy tôi.

Lần lượt hấp thu sức mạnh của tôi.

Sau đó, A Lê chuyển đi, ba mẹ cô ấy đã lén lút vứt bỏ tôi.

Rồi một lần, tôi vô tình giúp một người phàm thực hiện nguyện vọng, tôi trở thành hắn ta.

Lúc tra được địa chỉ của A Lê, tôi đã kích động đến mức cả đêm không ngủ được.

Tôi dành mấy tuần liền để xem hết toàn bộ thông tin của A Lê từ nhỏ đến lớn, cho đến khi tôi nhìn thấy một bức ảnh A Lê đăng trên Weibo, là ảnh chụp một con mèo tam thể.

Vì vậy, tôi quyết định mượn hình hài của một con mèo tam thể để đi gặp cô ấy.

Vất vả lắm mới chuyển đến trường của A Lê, rốt cuộc là từ khi nào mà tôi lại bị gọi là "trùm trường" vậy?

Mẹ kiếp, tôi cố tình duy trì thành tích top 3 của khối để thu hút sự chú ý của A Lê đấy!

Kết quả là không những không thu hút được sự chú ý của A Lê, mà ngược lại, sự chú ý của tôi đều đặt hết lên người cô ấy rồi.

Chết tiệt, cô ấy còn viết thư tình gì chứ!

Bị ép đến mức không còn cách nào khác, tôi đành phải hắt nước ra hành lang.

Thật ra, tôi đã vô số lần xuất hiện trước mặt A Lê, nhưng không lần nào để lại ấn tượng sâu sắc như việc cô ấy lột quần tôi.

Vẻ mặt ngơ ngác của cô ấy thật sự rất đáng yêu, lúc đó tôi định nở một nụ cười dịu dàng với cô ấy, sau đó nói một câu "không sao", kết quả là do dùng sức quá mạnh, tôi đã biến thành mặt hung dữ.

Mèo con khóc ròng.

.…

Hôm đó, A Lê đột nhiên hỏi tôi có phải có một căn phòng, bên trong toàn là ảnh chụp cô ấy từ nhỏ đến lớn, và những món đồ bị vứt bỏ hay không.

Biến thành mèo xong, tôi rất hoang mang, sao A Lê biết được?

“A Lê, nghe anh ngụy biện, à không... giải thích, anh không phải là tên biến thái đâu!”

-HẾT-


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play