Trùm Trường Là Mèo

Chương 1


2 tháng


1.

Có lẽ bạn sẽ không tin, trên đường đi tôi đã bị một con mèo cố tình va vào rồi ăn vạ, mà con mèo này lại chính là trùm trường - Giang Chỉ biến thành.

Sao tôi biết ư? Vì mấy hôm trước tôi đã vô tình kéo tuột quần của Giang Chỉ, để lộ chiếc quần lót màu đỏ chói của hắn.

Trong đầu tôi lúc đó chỉ có ba chữ to đùng: "Tôi tiêu đời rồi".

Giang Chỉ ngay lập tức trừng mắt nhìn tôi, sau đó tôi bắt đầu bị đủ loại trò đùa ác ý hành hạ.

Nào là côn trùng trong cặp, bóng rổ bất thình lình đập vào người, rồi thì mỗi lần đều có người hất đổ cơm của tôi.

Tôi đầy bụng oán hận với Giang Chỉ, nên vào một đêm mưa gió bão bùng, tôi đã nguyền rủa Giang Chỉ đến cả ngàn lần.

Ngay lúc rẽ vào một góc đường, tôi bị một con mèo đụng trúng.

Nó là một con mèo tam thể, rất đẹp, vừa va vào tôi liền ngã lăn ra đất, yếu ớt kêu "meo meo".

"Ông đây ra sân quá đẹp trai? Đến A Lê còn phải sững sốt".

Ơ, tôi ngớ người thật, giọng nói này ở đâu ra vậy?

2.

Con mèo nhỏ ngẩng đầu nhìn tôi, kêu "meo" một tiếng, cái đuôi quấn lấy chân tôi.

"Hừ, A Lê cai nghiện rồi à? Vậy mà cũng không thèm vuốt ve anh đây!".

"Ông đây không đáng yêu sao!".

Tôi: “?”

Tôi liên tục kiểm tra, cuối cùng mới phát hiện ra âm thanh phát ra từ thứ đang quấn quanh chân mình.

Thấy tôi mãi không có động tĩnh, con mèo tam thể bắt đầu sốt ruột, cào nhẹ vào chân tôi, nhưng rất cẩn thận rụt móng vuốt lại.

Tôi thử ngồi xổm xuống, mèo con rất biết điều mà tiến lại gần tay tôi.

Sau đó, nó giơ cái bụng trắng muốt, mềm mại ra, còn dùng cái đuôi mềm mại quấn lấy tay tôi.

"A a a, A Lê sờ mìnhhh".

Tôi cảm thấy có gì đó sai sai, bởi vì tôi rất quen thuộc với giọng nói này.

Chính là giọng của tên trùm trường Giang Chỉ.

Dù cảm thấy rất kỳ quái, nhưng chuyện đã đến nước này…

Tôi bế nó lên.

"Haiz, sao A Lê lại phẳng thế này?".

Tôi cúi đầu xuống, mèo con khó hiểu chớp chớp đôi mắt xanh biếc: “A Lê bị sự đáng yêu của anh đây mê hoặc rồi sao?”

Tôi giữ nụ cười, nhẫn nhịn.

Con mèo tam thể khó hiểu nhìn về phía trước, sau đó nhận ra đây là đường đến bệnh viện thú y.

Giang Chỉ vẫn còn đang hoang mang: "Sao A Lê lại đưa mình đến bệnh viện thú y?".

Nghe xong tiếng lòng của hắn, tôi nhếch mép: Cục cưng à, đương nhiên là đưa cưng đi... thiến rồi.

3.

Tôi ôm con mèo bước vào bệnh viện thú y, dọc đường đi toàn là tiếng lẩm bẩm của Giang Chỉ.

Không biết là tôi bị bệnh hay là thế giới này quá mức kỳ diệu, tên trùm trường bá đạo trong mắt người khác lại là một con mèo phát cuồng khi ngửi được tóc người khác?!

Bác sĩ kiểm tra toàn diện cho con mèo.

Mèo con bắt đầu gào thét.

"Cơ thể của ông đây chỉ có A Lê mới được chạm vào, lũ người các ngươi tránh xa ra".

Tôi xoa xoa đầu nó.

“Ngoan ngoãn nào, tôi thích mèo ngoan.”

Con mèo lập tức im re như gà.

Bác sĩ bên cạnh vui vẻ nói: “Con mèo này nhặt được à? Không có bệnh gì, còn có thể nghe hiểu tiếng người.”

Tôi rất muốn nói, nó vốn dĩ là người mà!

“Chuyện là...”

Bác sĩ có chút khó xử: “Thông thường mèo tam thể đều là mèo cái, rất hiếm khi là mèo đực, nếu là mèo đực... có lẽ là...”

Giang Chỉ: “!?”

“Ngươi mới là... Cả nhà ngươi đều là...”

“Ơ hay, kỳ lạ, sao con mèo tam thể này lại có...”

Tôi chẳng bận tâm.

Chỉ thấy Giang Chỉ bị bác sĩ cưỡng chế kiểm tra: “Có lẽ là do đột biến tế bào.”

Kệ nó có phải mèo tam thể thật hay không, tôi thản nhiên nói: “Thiến đi.”

Đồng tử của con mèo co rút lại, khiếp sợ nhìn tôi.

4.

Tôi chốt ngày thiến cho con mèo, đặt nó xuống sân, sau đó lòng tràn đầy thỏa mãn nằm trên giường.

Tối hôm đó, trên cửa sổ nhà tôi xuất hiện một người.

Không phải chứ, phòng tôi ở tầng ba đấy.

Nhìn kỹ lại, đây chẳng phải là Giang Chỉ sao!

Hắn bám tay vào cửa sổ, đuôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt hung dữ.

“Thẩm Lê, cậu dám đưa tôi đi thiến, cậu có biết là cậu suýt chút nữa đã tự tay bóp nát hạnh phúc cả đời của mình rồi không?”

Tôi: “???”

Tôi ngơ ngác.

Rốt cuộc Giang Chỉ là người hay mèo?

Aaaa, bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, tôi nhanh tay chộp lấy cái gối ném về phía hắn.

“Cút đi, đồ biến thái!”

5.

Nhờ diễn xuất tinh vi của tôi, Giang Chỉ dường như cũng nhận ra việc mình nửa đêm nửa hôm leo lên tầng ba nhà người ta là rất bệnh hoạn.

Hắn khựng lại, vẫn là không cam tâm nhíu mày, cúi người xuống.

Bàn tay hắn nắm lấy cổ tay tôi.

“Cậu muốn làm gì?”

Tôi lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hắn "chậc" một tiếng: “Thẩm Lê, dám trốn tránh tôi nữa, tôi sẽ...”

Hình như hắn đã nghĩ ra điều gì đó, trên mặt hiện lên một chút đỏ ửng.

Cuối cùng hung dữ nói: “Đừng có nhìn... của tôi nữa.”

Lúc rời đi, hắn véo véo mặt tôi: “Được rồi, tôi sẽ thôi miên cậu, Thẩm Lê, nhìn tôi này, quên chuyện tối nay đi, từ bỏ ý nghĩ thiến tôi đi.”

Trong bóng tối, đôi mắt Giang Chỉ lóe lên ánh sáng xanh lục.

Tôi cố gắng cấu vào tay để bản thân tỉnh táo hơn.

Nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, thiếp đi.

6.

Sáng hôm sau, tôi ngẩn người một lúc lâu, tiêu rồi, tôi vẫn nhớ chuyện tối qua.

Bước vào trường, tôi vẫn còn hơi sợ hãi, sợ Giang Chỉ ghi hận, sẽ bắt nạt tôi tàn nhẫn hơn.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, trên bàn tôi bị đổ một lọ mực.

Tôi hỏi xung quanh xem ai làm, chẳng ai chịu nói cho tôi biết.

Tôi nghiến răng, lần sau mà tóm được Giang Chỉ, không thiến thì tôi sẽ lột da hắn.

Tôi lau sạch mực, nhưng trên bàn vẫn còn một lớp màu đen, tôi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh lấy nước.

Mực nhuộm đen cả hai tay tôi.

Tôi cúi đầu, có chút bực bội.

Hôm nay tôi đến trường sớm, trong trường chưa có nhiều học sinh.

“Meo ~”

Tiếng mèo kêu khe khẽ thu hút sự chú ý của tôi.

Một cái đầu lông xù thò ra.

Là con mèo tam thể kia, nó đang giả vờ ngây thơ.

Tôi vẫn còn nhớ tối qua Giang Chỉ kêu tôi quên chuyện tối qua đi.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ nhịn cơn giận này.

7.

Tôi mỉm cười: “Mèo hoang ở đâu đến đây thế?”

Tôi muốn chọc tức Giang Chỉ, liền đưa tay đầy mực về phía đầu nó, xoa xoa loạn xạ.

Giang Chỉ bị tôi xoa đến ngây người.

Bộ lông trắng muốt, mềm mại bỗng chốc đen thui một mảng.

Tôi nhận xét: "Xấu thật đấy".

Con mèo lập tức xù lông: “A Lê dám chê mình xấu! Không thể nào! Hôm nay mình soi gương tận hai trăm năm mươi lần, còn tắm bằng sữa tắm loại A Lê thích nhất đấy.”

Nó "meo meo" phản đối.

Tôi che miệng nó lại, vì nghe thấy tiếng bước chân đến gần.

Tôi nhanh chóng rời khỏi bồn rửa tay.

Cô bạn sau lưng khoác tay một nữ sinh khác, đang bàn tán về Giang Chỉ.

Từ ngoại hình cho đến tính cách.

Câu nào câu nấy đều là khen ngợi.

À mà quên mất, Giang Chỉ tuy là trùm trường nhưng thành tích rất tốt, gia đình giàu có, đã quyên góp cho trường tận ba tòa nhà.

Nên chỉ cần Giang Chỉ không gây ra chuyện gì quá lớn, trường học cơ bản đều nhắm mắt cho qua.

Dù sao thì hắn vừa giàu vừa học giỏi mà.

Bị khen đến mức con mèo bất giác ưỡn ngực.

“Giang Chỉ...”

Con mèo nghe thấy tôi nhắc đến Giang Chỉ, lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt mong đợi nhìn tôi.

Tôi thản nhiên dội một gáo nước lạnh: “Hắn chẳng qua chỉ là một tên khốn mà thôi.”

Giang Chỉ: ‘’Tôi? Tên khốn?’’

8.

Làm bài tập xong, tôi đứng dậy, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Giang Chỉ (đã biến thành người) ở cửa.

Tôi lảng tránh ánh mắt của hắn.

Mọi người xung quanh bắt đầu ồn ào: “Đại soái ca Giang Chỉ, cậu mới đi đào than về à?”

Lúc này tôi mới chú ý đến khuôn mặt trắng nõn của hắn có dính vài vệt mực rất rõ ràng.

Hắn nhíu mày, trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt run run, tai đỏ bừng, hung dữ nói với bọn họ: “Đây là minh chứng của tình yêu!”

Tôi vừa mới bước ra khỏi lớp, nghe thấy câu này, suýt chút nữa thì trượt chân ngã trên sàn nhà.

Được lắm, lại thêm một lý do để thiến Giang Chỉ rồi.

À, tôi còn phát hiện ra, sau khi Giang Chỉ biến thành người, tôi không thể nghe thấy tiếng lòng của hắn nữa.

9.

Tan học về nhà, trên sân thể dục vẫn còn vài học sinh đang chơi bóng rổ.

Đột nhiên, một bóng đen bao trùm lấy tôi.

Chàng trai có đường nét thanh tú, tay đỡ lấy quả bóng rổ bay tới, giọng nói gấp gáp: “Không nhìn đường à?”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Giang Chỉ: “Đường rộng thế này, sao bóng rổ hết lần này đến lần khác lại cứ nhắm vào đầu tôi mà ném?”

Chết tiệt, chẳng phải là do cậu sai khiến bọn họ làm vậy sao?

Lúc này đầu óc tôi chỉ toàn nghĩ đến việc đợi Giang Chỉ đến tìm tôi, sau đó sẽ làm lại tất cả những gì hắn đã làm với tôi lên người hắn.

Giang Chỉ nghe tôi nói vậy, dường như đã hiểu ra chuyện gì đó, để lại một câu "đợi tôi" rồi cầm bóng rổ đi về phía bọn họ.

Lúc này tôi không nghe thấy tiếng lòng của hắn, chỉ có thể đoán là hắn định đánh tôi.

Tôi lập tức quay người bỏ đi, đợi gì nữa? Đợi hắn đánh tôi à?

Tôi thật sự chịu đựng đủ rồi, chẳng qua chỉ là nhìn thấy quần lót của hắn thôi mà, bị đối xử như vậy suốt mấy ngày liền.

Tôi chán nản nghĩ đến chuyện chuyển trường.

Cha mẹ tôi ly hôn vì chán ghét nhau, sau đó mỗi người đều có gia đình mới.

Cha tôi có lẽ là vì áy náy, hoặc là không muốn dây dưa gì với tôi nữa, nên đã cho tôi một căn nhà, hàng tháng đều đặn gửi tiền cho tôi.

Nhưng chưa từng gọi điện thoại, hay là đến thăm tôi một lần nào.

Nếu không phải vì xảy ra chuyện này, tôi sẽ không bị ép đến mức phải nghĩ đến chuyện chuyển trường.

10.

Vất vả lắm mới chịu đựng được đến lúc tan học, tôi về đến nhà, đối mặt với con mèo tam thể ở cửa.

Không phải chứ, Giang Chỉ có cánh cửa thần kỳ à, sao đến nhà tôi nhanh vậy?

Kết quả, con mèo vừa nhìn thấy tôi liền quay m.ô.n.g về phía tôi, "hừ hừ" hai tiếng, cái đuôi lắc qua lắc lại, có vẻ hơi mất kiên nhẫn.

Tôi hắng giọng.

Con mèo giật giật tai.

“Tôi đi tắm.”

Vừa dứt lời, con mèo lập tức quay đầu lại, hai mắt sáng rực.

Tôi giả vờ như không biết, nhíu mày: “Em muốn tắm chung với chị à?”

Nó ngẩn người, sau đó nhanh chóng vùi đầu vào hai bàn chân.

“Nếu A Lê muốn, thì... thì cũng có thể...”

Tôi: “...”

11.

Tôi vừa định bắt lấy con mèo dâm dê này thì có tiếng gõ cửa.

Tôi mở cửa, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, là lớp trưởng lớp tiếng Anh.

Chàng trai đeo kính, vẻ ngoài lạnh lùng: “Thẩm Lê, cậu đánh rơi vở bài tập.”

Tôi có hơi ngạc nhiên, sao cậu ta biết nhà tôi?

Tôi gật đầu, nhận lấy vở bài tập, nói "cảm ơn".

Thực ra tôi cũng có chút hảo cảm với cậu ta. Lúc người khác chơi xấu tôi, chỉ có cậu ta ra tay giúp đỡ.

Tạ An chặn cửa sắp đóng lại: “Thẩm Lê, cuối tuần này cậu rảnh không?”

“Tôi...”

12.

Tôi còn chưa nói xong, con mèo đã nổi giận, "meo" một tiếng lao vào người Tạ An.

“Không rảnh không rảnh! A Lê đã nhìn thấy quần lót của tôi, chính là người của tôi, tên nam nhân thúi cút đi!”

Tôi: “?”

Tôi vội vàng túm lấy con mèo đang xù lông, đẩy người ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

“Còn hung dữ nữa là chị vứt em ra ngoài đấy.”

Tôi đe dọa.

Giang Chỉ tức giận: “Được lắm, vì tên đàn ông xấu xí này mà trở mặt với tôi, Thẩm Lê cậu giỏi lắm! Cậu dám vứt tôi, vứt một lần tôi sẽ đến một lần.”

Ngoài cửa vang lên giọng nói trong trẻo, ôn hòa, dường như còn xen lẫn chút ý cười: “Hình như cậu không tiện lắm, vậy tôi nói ở ngoài này nhé, muốn hỏi cuối tuần này cậu có rảnh không?”

"Không rảnh." Tôi dứt khoát từ chối.

“Tôi biết điểm yếu của Giang Chỉ.”

Tôi khựng lại, nhìn con mèo trong tay cũng đã ngừng giãy giụa.

“À, vậy thì rảnh.”

Giang Chỉ lại bắt đầu náo loạn: “Mẹ kiếp, Thẩm Lê, đợi tôi... ưm...”

Tôi che miệng hắn lại, hắn chửi thề hơi nhiều rồi đấy.

Con mèo u oán nhìn tôi, tôi coi như không thấy.

Tôi sơ ý một chút, con mèo đã thoát khỏi tay tôi, leo lên tường, nghiến răng nghiến lợi để lại một câu: “Tạ An khốn kiếp, cậu đợi đấy, nếm thử nắm đ.ấ.m mèo của tôi đi!”

Tiếc thật, những thứ trong đầu tôi không thể dùng lên người hắn được.

Chờ đã, tôi đột nhiên nhớ ra, hình như Giang Chỉ đi tìm Tạ An rồi.

Tôi muốn đi tìm Tạ An, chạy mấy con phố mới nhận ra mình chạy nhầm hướng!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play