13.

Ngày hôm sau, Tạ An với khuôn mặt đầy vết cào đến thu bài tập tiếng Anh của tôi.

Tôi có chút kinh ngạc: “Mặt cậu bị sao vậy?”

“Bị mèo hoang cào.”

Tạ An xoa xoa mi tâm: “Có lẽ là ghen tị với nhan sắc của tôi.”

Tôi: =.=, Mẹ cậu có biết cậu tự luyến vậy không?

Giang Chỉ đi ngang qua lớp học, nghe vậy liền tức giận, cười lạnh: “Cỡ như cậu? Đẹp trai chỗ nào ?”

Tạ An nhìn tôi, trong mắt hiện lên ý cười: “Chẳng lẽ không đẹp sao?”

Tôi đang thu dọn cặp sách định chuồn lẹ thì bị gọi tên.

Tôi có thể không trả lời được không? Sau đó, tôi nhìn thấy ánh mắt đầy uy h.i.ế.p của Giang Chỉ.

Chết tiệt, tôi tự dưng muốn phản nghịch rồi, mặc kệ Giang Chỉ có trả thù hay không bèn nói: “Đẹp trai.”

Tôi nơm nớp lo sợ chờ đợi Giang Chỉ trả thù, kết quả là không có.

Ngược lại là ngày thứ ba, mặt Tạ An còn bị cào tệ hơn, Giang Chỉ hả hê: “Tiếc cho khuôn mặt đẹp trai nhỉ.”

Tạ An và tôi: “...”

14.

Tôi phát hiện ra mấy ngày nay, những trò đùa dai của bọn họ đối với tôi đã giảm bớt, ngoại trừ việc gặp Giang Chỉ thường xuyên hơn.

Hắn vẫn giữ nguyên dáng vẻ kiêu ngạo, ngông cuồng như cũ.

Thỉnh thoảng hắn lại đến tìm tôi, kêu tôi giảng bài cho hắn.

Này, đánh giá tôi cao quá rồi đấy, Giang Chỉ là ai chứ? Top 3 của khối đấy.

Tôi đang ở dưới hắn cả trăm mét.

Tôi có chút do dự, nghĩ xem đây có phải là trò đùa mới của Giang Chỉ hay không.

Nói hay không đây? Chỉ có thể cắn răng giảng tiếp.

Tôi đang giảng bài, quay đầu lại thì thấy Giang Chỉ chống cằm nhìn tôi. Hắn có làn da trắng nõn, đôi mắt phượng, đôi môi đỏ mọng. Thấy tôi nhìn hắn, trong mắt hắn hiện lên vài phần ướt át, như phủ thêm một lớp sương mù.

“Nhìn tôi làm gì?”

Giang Chỉ lảng tránh ánh mắt.

“Giang Chỉ, cậu có biết...”

Tôi lấy hết can đảm nói: “Chống cằm sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của xương hàm dưới, khiến cằm ngắn hơn, khuôn mặt mất cân đối, nhìn mặt cậu...”

“Thẩm Lê!”

Giang Chỉ đứng dậy, tức giận đá vào ghế, bỏ đi.

Tôi nuốt ngược câu "vẫn rất đẹp trai" vào trong bụng.

Đứng dậy, tôi bỗng cảm thấy đau bụng dữ dội, lúc này mới nhớ ra hôm nay là ngày đèn đỏ.

Giờ phút này, trong lớp đã không còn ai.

Bên ngoài trời rất tối, tôi tắt đèn, vừa bước ra khỏi lớp học thì bị hắt một chậu nước vào người.

Toàn thân ướt sũng.

Bọn họ cười hì hì, xô đẩy nhau.

Tôi bình tĩnh dùng tay lau nước, đám người bên ngoài gọi một tiếng "Giang Chỉ".

15.

Xem ra là do tôi sống quá thoải mái rồi, quên mất Giang Chỉ là trùm trường.

“Thẩm Lê.”

Hắn đứng ở cửa, giọng nói có chút sốt ruột và bực bội: “Cậu ra đây một chút.”

Tôi đi tới, cầm cốc nước lên, hất thẳng vào mặt Giang Chỉ.

Giang Chỉ tức giận, lớn tiếng gọi tên tôi.

Tôi đau bụng đến mức mím chặt môi, thầm nghĩ nếu Giang Chỉ dám đánh tôi, tôi sẽ đánh trả, cùng lắm là chuyển trường sớm hơn dự định.

“Cậu...”

Giang Chỉ bật đèn lên, ánh sáng chói mắt cộng thêm cơn đau bụng khiến tôi choáng váng trong giây lát.

“Thật ngốc, lại khiến bản thân thê thảm như vậy.”

Một chiếc áo khoác được ném tới, vành tai trắng nõn của hắn đỏ ửng, hàng mi dài, rậm rủ xuống, chớp chớp, giọt nước theo đó mà rơi xuống.

“Thật là, lớn thế này rồi mà không để ý đến bản thân...”

“Chẳng phải là do cậu ban tặng sao.”

16.

Tôi cắt ngang lời hắn, lạnh nhạt đáp lại.

Tôi đi đến trước mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Tôi xin lỗi vì đã vô tình khiến cậu mất mặt, cũng xin cậu sau này đừng làm phiền tôi nữa, đừng chơi những trò ác ý, cô lập và trả thù tôi nữa.”

“Tôi sẽ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của cậu.”

“Thẩm Lê, cậu đang nói nhảm gì vậy? Biến mất khỏi tầm mắt tôi là sao!”

Ánh mắt Giang Chỉ ngập tràn tức giận, sải bước tiến lên. Tôi còn tưởng hắn muốn đánh tôi, ai ngờ hắn lại ngập ngừng nói"cậu..." mấy tiếng, sau đó cột áo khoác của mình quanh eo tôi.

Cuối cùng nhét một gói đồ vào tay tôi, đôi mắt đỏ hoe, quay người bỏ đi.

Tôi cúi đầu nhìn, là băng vệ sinh nhãn hiệu tôi hay dùng.

Thì ra vừa nãy hắn đi mua cái này?!

17.

Cứ tưởng Giang Chỉ sẽ không bao giờ đến tìm tôi nữa.

May mà ngày mai là cuối tuần, tôi cắn răng chịu đựng cơn đau, khó khăn lắm mới về đến nhà, tắm rửa xong mới phát hiện ra quần bị dính bẩn.

Thì ra hắn cột áo khoác cho tôi là vì chuyện này.

Lục tung ngăn kéo lên, hết thuốc giảm đau rồi.

Đau đến toát mồ hôi lạnh, huyệt thái dương giật giật, có chút buồn nôn, trong nhà chỉ có một mình tôi, nghĩ đến đây chỉ có thể tự mình chịu đựng.

Tôi nằm trên giường, đắp chăn, nhắm mắt lại, bên cửa sổ vang lên tiếng "meo" sốt ruột.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, là con mèo tam thể, nó nghiêng đầu, lắc lắc đuôi, giũ giũ tai, có vẻ rất bồn chồn.

“Này...”

Nghe thấy tôi gọi, con mèo lập tức dựng thẳng đuôi.

Bên tai vang lên tiếng lẩm bẩm của Giang Chỉ: “Mau dỗ tôi đi, không dỗ tôi sẽ giận đấy!”

“Một tiếng nữa, không đúng, ba ngày sau, không mang cá khô đến dỗ tôi, tôi sẽ không để ý đến cậu nữa! Trừ khi... sờ đầu tôi.”

Thấy tôi không để ý đến nó, nó kêu "meo meo", nhảy từ cửa sổ lên giường tôi.

Đôi đồng tử đen láy phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của tôi.

Con mèo mở to mắt, không còn vẻ kiêu ngạo như mọi khi, cứ kêu "meo meo" quanh tôi.

18.

Vì quá đau, tôi chỉ cảm thấy trên mặt có gì đó mềm mại.

Bỗng nghe thấy giọng nói hốt hoảng của Giang Chỉ: “Chết tiệt, đường đỏ ở đâu? Đến mấy lần rồi, chỉ còn tủ quần áo là chưa tìm thôi.”

Tôi giật mình, đến mấy lần rồi? Tức là tên Giang Chỉ này nhân lúc tôi không có nhà đã lén lút đến đây.

Nếu tôi còn sức, nhất định sẽ cho Giang Chỉ một trận.

“A Lê gầy thật đấy, áo chíp chíp cũng thật nhỏ.”

Tôi: Dao đâu? Lấy d.a.o cho tôi!

“Giang Chỉ...”

Căn phòng đột nhiên im lặng, sự cô độc bao trùm lấy tôi.

Nói thật, tôi luôn sống một mình, từ nhỏ cha mẹ đã bất hòa, nghiêm trọng hơn là sẽ đánh nhau.

Tâm trí tôi mơ màng, dường như lại nghe thấy tiếng cha mẹ cãi vã không ngừng, tiếng khóc nức nở của mẹ, tiếng đồ chơi bị đập phá, tiếng mèo con bị vứt bỏ.

Sau đó, tôi cảm thấy chăn được vén lên, bụng được thứ gì đó ấm áp áp vào.

“Ngoan ngoãn nào A Lê, đợi một lát sẽ không đau nữa...”

Trong đầu tôi toàn là tiếng lầm bầm của Giang Chỉ.

Tim tôi chợt rung động.

Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh dậy, cảm thấy có chút khó thở, vừa cúi đầu xuống đã bắt gặp ánh mắt của con mèo đang nằm trên n.g.ự.c mình.

Dưới ánh nắng mặt trời, bộ lông của con mèo tam thể trông thật mềm mại, giống như một cục kẹo bông gòn.

Nó duỗi người.

Tôi theo bản năng xoa đầu nó, con mèo sáng mắt ra, vui vẻ kêu "meo meo".

Kết quả là giây tiếp theo nó biến thành người.

Vấn đề là Giang Chỉ vẫn chưa nhận ra mình đã biến thành người.

Hắn dựa vào người tôi, khẽ mở đôi môi mỏng: “Meo.”

Trong mắt là vẻ ngốc nghếch đáng yêu.

Tôi: “...”

“Chào buổi sáng vợ yêu, có muốn xoa bụng không?”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, cuối cùng hắn cũng nhận ra mình đã biến thành người.

“A, bị nhìn thấy hết rồi...”

19.

Lần nữa, tôi lại bị Giang Chỉ thôi miên, nói là phải quên chuyện hắn biến thành người hôm nay đi.

Tỉnh dậy lần nữa, bóng dáng Giang Chỉ đã biến mất, ngược lại chuyện Giang Chỉ biến thành người lại khắc sâu trong tâm trí tôi.

Tôi bắt đầu trầm tư, những chuyện đó thật sự là do Giang Chỉ sai khiến sao?

Hình như hắn hơi bị ngốc thì phải.

Cuối tuần, tôi đến điểm hẹn với Tạ An theo như đã hẹn.

Tạ An đã đến từ sớm, cậu ta lịch sự kéo ghế giúp tôi, gọi đồ uống tôi hay uống, cử chỉ nho nhã, là khí chất mà những đứa trẻ bình thường không có.

Tôi từng nghe đồn, gia thế của Tạ An không hề đơn giản, thậm chí có chút phức tạp, chỉ biết là ai cũng nói gia đình cậu ta rất giàu.

“Cậu nói cậu biết điểm yếu của Giang Chỉ?”

"Ừm." Tạ An đẩy ly nước đến trước mặt tôi, cúi mắt xuống, “Cậu ta không phải người.”

Chuyện này tôi biết rồi, c.h.ế.t tiệt, tôi còn tưởng là chuyện gì động trời.

Bề ngoài tôi vẫn giả vờ kinh ngạc.

“Vậy cậu ta là cái gì?”

“Là tên khốn.”

Tôi cứng đờ người.

“Đùa cậu thôi.”

Tôi: Trò đùa này chẳng buồn cười chút nào.

20.

“Tôi chỉ là muốn hẹn cậu đi chơi thôi.”

Tạ An cong môi cười: “Bởi vì...”

Giây tiếp theo, cửa phòng bị thứ gì đó cào cấu.

Bên ngoài vang lên tiếng chửi rủa: “Con mèo c.h.ế.t tiệt!”

Tạ An nhíu mày, để lại một câu "đợi tôi một lát".

Rất lâu sau Tạ An vẫn chưa quay lại, tôi có chút nghi ngờ, bước ra ngoài.

Bên ngoài tối om, phải nói là cả tòa nhà đều cúp điện.

Tôi cẩn thận bước ra ngoài, phía sau vang lên tiếng bước chân dẫm lên sàn nhà.

Tôi không nhìn rõ người phía sau, chỉ biết có một luồng sáng mạnh chiếu vào mặt mình.

Tôi có chút hoảng sợ, bọn họ thì thầm sau lưng tôi: “Không phải người cần tìm.”

Tôi nhìn thấy loáng thoáng bóng dáng của bọn họ phản chiếu trên lớp gạch men trên tường, trang phục rất kỳ quặc.

Sau khi bọn họ rời đi, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, những chuyện xảy ra hôm nay thật sự rất kỳ quái.

Âm thanh bước chân từ phía sau dồn dập, những người đó sắp đuổi kịp tôi.

Tôi lo lắng đến mức tim đập thình thịch, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Trong chốc lát, những hình ảnh như kẻ buôn người, kẻ theo dõi cuồng loạn, và tên sát nhân cầm cưa hiện lên trong đầu tôi.

Tưởng tượng quá mức khiến chân tôi mềm nhũn không còn sức.

Tôi khóc không ra nước mắt, cảm thấy năm nay thật sự rất xui xẻo.

21.

Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, tôi hoảng hốt, không ngờ cửa ra vào của cả tòa nhà đều bị khóa chặt.

Bất chợt, tại một góc cua, tôi bị một người kéo vào phòng.

“Là tôi.”

Là Tạ An.

“Sao cậu lại chạy ra ngoài? Tôi tìm cậu nãy giờ.”

Tôi lo lắng, túm lấy áo cậu ta, kể lại đầu đuôi câu chuyện vừa rồi.

Đúng lúc này, có người đập cửa ầm ầm, tôi cầm điện thoại định gọi 110.

Vì quá sợ hãi, tay tôi run lên bần bật, một bàn tay từ phía sau nắm lấy tay tôi, người phía sau khẽ an ủi: “Đừng sợ.”

Tạ An thấy tôi vẫn còn run, bất đắc dĩ giúp tôi bấm số.

“Nếu lát nữa hắn ta phá cửa xông vào, tôi sẽ bảo vệ cậu.”

Khi bấm đến số thứ hai, cửa bị mở tung ra.

“Meo?”

“Meo!”

Đèn chớp tắt mấy cái rồi sáng lên.

“Gào, chỉ mới đi một lát mà có ngưởi đã muốn trộm người của anh đây rồi à?!”

Tiếng mèo giận dữ kêu meo meo.

Tôi ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, một người một mèo đánh nhau um xùm.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?!

22.

“Thẩm Lê, tôi lấy dư một phần cơm.”

Tạ An đẩy phần cơm bên trái sang cho tôi.

Ai nhìn vào cũng biết là Tạ An cố ý lấy dư.

“Trùng hợp quá, tôi cũng lấy dư một phần.”

Ghế bên cạnh tôi lún xuống, Giang Chỉ ngồi xuống, nghiến răng nghiến lợi.

Tôi nhìn hai phần cơm, dứt khoát đẩy ra: “Xin lỗi, không làm phiền hai người ân ái nữa.”

Tôi vừa định đứng dậy, Giang Chỉ đã kéo tôi lại, ánh mắt sâu thẳm, quai hàm siết chặt: “Thẩm Lê, ở lại ăn cơm với tôi, tôi cho cậu xem thứ hay ho.”

Nghĩ đến việc cũng nên tìm lý do trả áo khoác cho Giang Chỉ, tôi liền đồng ý.

Giang Chỉ hậm hực đổ phần cơm của Tạ An vào bát cậu ta, Tạ An bất đắc dĩ: “Giang Chỉ, không cần phải vậy chứ, dù sao tôi cũng là...”

"Im miệng!" Giang Chỉ hung dữ nói.

Nói xong, hắn quay đầu sang chỗ khác, đẩy phần cơm của mình về phía tôi, lẩm bẩm: “Ăn đi.”

Tôi ngồi xuống ăn phần cơm của hắn, tôi có thể nhìn thấy khóe miệng Giang Chỉ khẽ nhếch lên, hắn khẽ "hừ" một tiếng, nếu sau lưng có đuôi, chắc chắn là đang dựng thẳng lên.

Lúng tùng còn ngây thơ, giống hệt một con mèo, không đúng, vốn dĩ hắn là mèo mà.

23.

Dưới ánh mặt trời chói chang, trên sân thể dục có một hàng người xếp hàng, trên người đeo một tấm biển "Giác Ngộ - Làm Lại Cuộc Đời".

“Đương nhiên không thể bỏ qua như vậy.”

“Dám mượn danh nghĩa của tôi đi bắt nạt vợ...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play