Nổi tiếng sau khi cùng với em trai ruột bị anti khắp internet phá game trong show giải trí

Chương 3


1 tháng

trướctiếp

Chương 3: Công bố

“Hiện tại chị không có chỗ ở, trước tiên ở nhờ chỗ của em.” Sau khi đến bãi đỗ xe, Tạ Ngôn Chiêu nói với Đường Tô.

Thực ra Tạ Ngôn Chiêu có chỗ ở tại Yến Thành, ba mẹ đã mua cho cô trước khi cô ra nước ngoài. 

Đó là một căn hộ lớn có đầy đủ nội thất nhưng trước giờ cô chưa từng tới đó. Đã ba năm trôi qua, nếu không tìm người dọn dẹp sạch sẽ một chút là không thể vào ở.

Cho nên mấy ngày nay Tạ Ngôn Chiêu cần phải tìm một chỗ ở tạm thời.

Đường Tô không nói gì, mở cánh cửa phía sau, lên xe và đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa một trước một sau vang lên, Đường Tô nhìn thoáng qua thì thấy Tạ Ngôn Chiêu ngồi bên cạnh cậu.

“Em có tài xế lái xe sao?” Tạ Ngôn Chiêu thần sắc thản nhiên.

Đường Tô do dự vài giây rồi lắc đầu nói: “Không có.”

Thật ra trong thời gian làm nghệ sĩ, công ty sẽ bố trí tài xế cho cậu. Hiện giờ đã giải trừ hợp đồng, tất nhiên sẽ không còn tài xế cho cậu nữa.

“Vậy sao em lại ngồi ghế sau?” Tạ Ngôn Chiêu hỏi lại.

Thái độ đúng là hợp tình hợp lý.

Đường Tô đành phải xuống xe chuyển sang ghế lái.

Khi lái xe, ánh mắt Đường Tô lướt ngang qua gương chiếu hậu nhìn thấy một gương mặt trắng mịn. Da trắng như tuyết, môi đỏ căng mọng, mặt mày thon dài hơi cúi xuống, trên mặt như bao phủ một lớp sương mù, tạo cảm giác xa cách.

Cậu đã có một khoảng thời gian không được gặp Tạ Ngôn Chiêu, luôn có cảm giác cô bây giờ có chút xa lạ. 

Từ lần trước bọn họ nói chuyện với nhau là tại thời điểm cậu đang tham gia tranh tài trong một cuộc thi tìm kiếm tài năng, lúc đó cô để ý đến một tuyển thủ khác, muốn biết cách thức liên lạc của người ta nhưng cậu không cho. Bọn họ cãi nhau một trận và từ đó về sau cả hai vẫn luôn chiến tranh lạnh.

Thoáng cái mà đã 5 năm trôi qua.

Buổi tối hôm trước lúc cô gọi điện cho cậu nói muốn cùng cậu tham gia chương trình. Cậu còn tưởng lúc đó cô chỉ đang nói giỡn, không ngờ đến ngày hôm sau liền nhận được thông báo cô đã lên máy bay.

Hôm nay chắc hẳn cô vừa mới hạ cánh, thậm chí còn chưa tìm chỗ ở, việc đầu tiên cô làm là đến công ty tìm cậu.

Nghĩ đến đây, Đường Tô không kìm được mà nhìn cô vài lần.

Tạ Ngôn Chiêu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nét mặt có chút ủ rũ so với vừa rồi.

Khi xe đã chạy được một quãng, cô bỗng nhớ ra một chuyện, trừng mắt nhìn về phía Đường Tô làm ánh mắt của hai người chạm nhau qua gương chiếu hậu.

Tạ Ngôn Chiêu nhanh chóng nghiêm mặt nói: “Em tập trung vào lái xe cho tốt đi.”

Cô chửi thầm trong lòng, lần sau nhất định phải thuê một tài xế. Không thì chưa kịp làm gì đã phải chết, trực tiếp đem tính mạng mình giao vào trong tay cậu.

(nhắc cho bạn nào quên thì trong tiểu thuyết gốc Đường Tô đang lái xe thì phát bệnh làm cho xe lao xuống cầu rồi chết nên Tạ Ngôn Chiêu mới như vậy á :33) 

Đường Tô cảm thấy bị “bắt quả tang” nên chột dạ, cậu một bên dời đi tầm mắt, một bên giả vờ bình tĩnh nói: “Chị thật sự là chị của em sao? Sao em có cảm giác chị thay đổi nhiều vậy…”

Tạ Ngôn Chiêu: “Không phải.”

“…… A?”

“Chị không phải chị gái của cậu.” Tạ Ngôn Chiêu nói: “Chị là tổ tông của cậu.”

“……”

Quả nhiên vẫn là cô! Luôn có bản lĩnh chọc cho cậu tức chết.

Đường Tô vừa về đến nhà liền gọi điện thoại cáo trạng, nói Tạ Ngôn Chiêu không tôn trọng tổ tông.

Mẹ cậu nghe xong liền ha ha cười lớn: “Tiểu Nghi đúng là không chịu thua kém a, làm cho phần mộ tổ tiên nhà chúng ta phải nổi khói, nhưng mà chỉ là lỡ miệng thôi tổ tông sẽ không trách tội con bé đâu.”

Tạ Ngôn Chiêu nhũ danh gọi là "Từ Nghi", còn Đường Tô gọi là "Từ Canh", người trong nhà bình thường đều gọi họ bằng tên thân mật.

Đường Tô thấy mẹ mình bao dung Tạ Ngôn Chiêu đến không có điểm dừng liền đổi chiến thuật: “Mẹ, mẹ không cảm thấy chị khác trước rất nhiều sao?”

“Bình thường, con gái mười tám tuổi sẽ có thay đổi lớn nha, Tiểu Nghi nhà chúng ta càng ngày càng xinh đẹp hơn.” Tạ Du không tiếc lời mà khen ngợi con gái mình.

“Người ta 18 tuổi thay đổi lớn, còn chị ấy thì 20 tuổi đột biến gen luôn rồi!”

“Làm gì mà đến mức như vậy chứ, ai nha, con nói nhỏ chút, đừng để bị chị con nghe được, con bé lại muốn đánh con…”

“Con mới không sợ……”

Đường Tô còn chưa nói dứt lời đã nghe thấy Tạ Ngôn Chiêu gọi mình từ phòng khách, giọng nói có vẻ không được kiên nhẫn: “Đường Tô! Chị đói bụng!”

Đường Tô bất đắc dĩ, đành phải nói với đầu dây bên kia: “Mẹ, con đi nấu cơm đây, tạm ngưng nhé.”

Tạ Du không nhịn được mà bật cười.

Cúp điện thoại, Đường Đình lại gần hỏi: “Hai đứa nhỏ làm sao rồi?”

“Tốt!” Tạ Du vui vẻ nói: “Tiểu Canh đã lâu rồi chưa nói nhiều như vậy, cả người tràn đầy sức sống.”

Đường Đình thở dài: “May mà còn có con gái.”

“Đúng vậy! Chúng ta đều khuyên không được, vẫn phải nhờ đến Tiểu Nghi.”

Đường Tô sau khi gặp khó khăn trong công việc thì vẫn luôn không về nhà, thậm chí điện thoại cũng không gọi được. Hai vợ chồng lo lắng cho cậu, mỗi lần chủ động gọi điện tới thì cậu lại giả vờ không có việc gì, nhưng mà vừa nghe giọng là đã lộ rõ tâm trạng nặng nề.

Họ đã lâu không nghe được giọng nói có cảm xúc như vậy của cậu, cho dù là tức giận cũng tốt, tức giận chứng minh rằng cậu vẫn còn muốn giao tiếp với mọi người.

Tuy rằng lúc này cậu cũng không tính là đang tức giận, chỉ là đang than phiền với mẹ về việc chị gái hay bắt nạt cậu mà thôi.

Than phiền xong vẫn muốn đi nấu cơm cho chị.

Đường Tô đã lâu không xuống bếp nên tay nghề bị thụt lùi không ít, Tạ Ngôn Chiêu chỉ ăn một miếng liền buông đũa, sau đó cầm điện thoại tìm nhà hàng ở gần đó đặt một phần cơm. 

Đường Tô không bận tâm đến điều đó, cậu tự mình ăn trước. Đến khi ăn được nửa chừng thì cậu liên tục liếc nhìn Tạ Ngôn Chiêu.

Tới khi ánh mắt cậu liếc qua đến lần thứ sáu, Tạ Ngôn Chiêu không thể nhịn được nữa.

"Trên mặt chị có thứ gì nhìn xem có thể cho em ăn với cơm không à?”

“Không phải… Em chỉ muốn hỏi chị…” Đường Tô quanh co lòng vòng hỏi ra thắc mắc trong lòng: “Chị tại sao lại muốn cùng em tham gia chương trình truyền hình?”

“Em không phải đã biết rõ sao, còn cố hỏi làm gì?” Tạ Ngôn Chiêu nói xong dừng lại một giây, rồi bổ sung thêm: “Chị muốn giúp em.”

“Chỉ là vì… giúp em thôi sao?”

“Không thì sao?”

“Chị về nước như vậy, sự nghiệp bên đó phải làm sao?”

“Từ bỏ.” Tạ Ngôn Chiêu nói một cách rất tùy ý, như thể đang nói với người khác rằng cải trắng này tôi không cần.

Sự nghiệp kia có thể làm phần mộ tổ tiên xanh cả khói, cô nói không cần thì liền không cần. Đường Tô trong lòng khẽ động, không tự chủ được mà bộc lộ một chút cảm động trong mắt.

“Em không cần lo lắng cho chị, chị có năng lực như vậy đi đến đâu cũng có người muốn cướp, người em nên lo lắng không phải là chính bản thân em sao?”

Vừa nghe Tạ Ngôn Chiêu nói vậy, một chút cảm động của Đường Tô lập tức tan thành mây khói.

Tạ Ngôn Chiêu ngược lại cũng không phải là nói dối, ngày thứ ba cô về nước đã nhận được lời mời tham gia ban nhạc cấp quốc gia. Nhưng dù họ có gửi lời mời thì vẫn phải làm theo trình tự.

Ngày Tạ Ngôn Chiêu đi phỏng vấn cũng chính là ngày Đường Tô và tổ tiết mục của chương trình ký hợp đồng.

“Hôm nay chị không đi cùng em được, tự em đi đi, em có xem hợp đồng  được không?” Tạ Ngôn Chiêu hỏi.

“Đương nhiên được rồi, chị cứ làm việc của chị, không cần phải quản em.”

Đường Tô nói rất nhanh và đầy cảm xúc.

Tạ Ngôn Chiêu quan sát biểu cảm của cậu: “Em buồn hả?”

Đường Tô lập tức phản bác: “Ai buồn chứ, cách nói chuyện của em là như vậy đấy!”

“Vậy đi đi, em nhớ cẩn thận một chút.”

Đường Tô lẩm bẩm một tiếng: “Biết rồi.”

Quá trình ký hợp đồng giữa Đường Tô và tổ tiết mục diễn ra rất thuận lợi, dù sao trước đó khi kế hoạch vừa được thông qua thì khách mời đầu tiên được nghĩ đến chính là cậu.

Họ sợ Đường Tô đổi ý nên đối với việc cậu mang người đại diện nào tham gia họ cũng không quan tâm.

Hôm sau, tổ tiết mục công bố danh sách khách mời trên Weibo và ngày phát sóng ——

“Giữa dòng đời vạn biến này, có lẽ con đường tương lai phía trước tràn đầy bất ngờ và sóng gió, nhưng hy vọng ánh sáng mờ nhạt của cuộc sống có thể chiếu đến chúng ta, khiến chúng ta trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình, cùng nhau hướng về phía con đường đầy hoa.

Chúng ta gặp lại sau một tuần: @ Hạ Thừa Dục @ Quan Thắng Thắng @ Cao Phùng Hạc @ Thẩm Liên Chi @ Đường Tô”

Bài đăng Weibo mới được năm phút nhưng bình luận phía dưới đã hơn vạn, tất cả đều là những người thích xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn trên mạng.

【 thật sự đều có thể đi hoa lộ sao? Tôi thấy có người đi chính là hoàng tuyền lộ. 】

【 rốt cuộc là ai cho mấy nghệ sĩ đó dũng khí? Không sợ cuối cùng chính bản thân mình biến mất khỏi giới giải trí sao? 】

【 hạ chú hạ chú! Tôi trấn áp Đường Tô. 】

【 tôi cũng đoán được là có cậu ta, nhân phẩm kém cực kỳ, nghe nói gần đây còn cùng công ty quản lý ầm ĩ giải ước. 】

【 loại nghệ sĩ tố chất thấp hèn này còn có lá gan tham gia chương trình? Là ngại lạnh không đủ mau sao? 】(lạnh trái ngược với hot í :33)

【 trước khi chết vớt một chút, không thì cũng ở nhà móc chân. 】

Cư dân mạng trừ xem náo nhiệt và tiện thể mắng Đường Tô một chút ra, trong khu bình luận còn có một loại “âm thanh” khác đến từ fans của Hạ Thừa Dục chúc mừng anh tham gia.

Hạ Thừa Dục năm trước vừa mới ra mắt, là ca sĩ tự sáng tác, có thể nói là như trời xuất thế. Giọng nói ưu tú, giá trị nhan sắc nghịch thiên, fan hâm mộ cuồng nhiệt vô số.

Người trong nghề đối với anh là vừa yêu vừa hận, bởi vì anh có tiếng là ngạo mạn, không chịu phối hợp, hơn nữa còn không thích xuất hiện, thời điểm không ra bài hát mới thì chẳng khác nào biến mất. Nhưng độ hot thì là thật, chỉ cần anh vừa xuất hiện là có thể nằm đầu bảng hot search suốt ba ngày ba đêm.

【 đây là cái gì? một Dục Dục thật mới lạ!! Các chị em, chúng ta ăn tết!!! 】

【 tuy rằng tôi chướng mắt cái chương trình này, nhưng nếu có thể làm cho Dục Dục xuất hiện thì chính là tốt! 】

【 cái gì mà chương trình truyền hình phát sóng trực tiếp, còn cải tạo nghệ sĩ? Dục Dục của chúng tôi không cần cải tạo! Nhưng mà nếu có thể làm anh ấy xuất hiện nhiều hơn, tôi nhất định sẽ thu hồi câu trên. 】

Và đương nhiên, trong khu bình luận cũng có không ít “quan phán xét”, bọn họ đối xử bình đẳng mà coi thường mỗi một khách mời.

【 tổ tiết mục muốn ké độ hot tới điên rồi à, mời một đống tôm nhừ cá thúi. 】

【 Hạ Thừa Dục suốt ngày bày ra vẻ mặt như người chết, mỗi ngày như bị ai thiếu nợ hai lăm vạn vậy; Quan Thắng Thắng đứa con xấu xí của tư bản, bay lên cành cao nhờ đoạt tài nguyên của người khác; Cao Phùng Hạc không yêu đương thì sẽ chết ngay lập tức, thay bạn gái như thay áo; Thẩm Liên Chi cùng với kỹ thuật diễn xuất kia không biết làm cách nào mà trở thành diễn viên được; Đường Tô là một người đáng ghét đầy rẫy những tin tức tiêu cực. 】

【 thật không biết có đặc sắc được như lầu trên nói không? Cứ coi là phân, cao thấp gì cũng nếm thử mặn nhạt. 】

...

Ngày hôm đó khi chương trình đăng bài lên, Tạ Ngôn Chiêu cũng thấy được cái Weibo kia.

Cô không thèm quan tâm đến khu bình luận đang thảo luận cái gì, dù sao cũng không liên quan đến cô, đang liếc mắt qua vài khách mời thì bị cái tên "Cao Phùng Hạc" thu hút sự chú ý.

Cô không tự giác mà đọc tên của hắn lên.

Đường Tô ở một bên đang nhổ cỏ thì nghe thấy cô đọc tên người này, ngay lập tức cả người chấn động, vứt máy cắt cỏ đi, chạy lại chất vấn cô: "Chị không phải còn thích anh ta chứ?"

Tạ Ngôn Chiêu vẻ mặt mờ mịt: "Thích ai cơ?"

"Cao Phùng Hạc á! Chị không phải vừa mới đọc tên của anh ta sao?"

"Chị chỉ cảm thấy cái tên này dễ nghe thôi, ai thích anh ta chứ! Chị cũng không quen biết..."

Tạ Ngôn Chiêu đột nhiên dừng lại, vì cô nhận ra cách hỏi của Đường Tô, cô hẳn là nên biết người này.

Không phải là...

Đúng lúc này hệ thống nhảy ra: "Chúc mừng ký chủ, cô đoán đúng rồi! Cao Phùng Hạc chính là tên tra nam đã lừa tiền lừa tình cảm đó!"

Tạ Ngôn Chiêu: "..."

Thật là oan gia ngõ hẹp.

Đường Tô thấy cô không nói gì, cho rằng cô bị mình nói trúng rồi.

"Chị thật ra không phải vì em mới trở về nước đúng không! Chị biết Cao Phùng Hạc cũng sẽ tham gia chương trình này nên mới cố tình nói là muốn trở về cùng em tham gia chương trình! Tạ Từ Nghi, chị lợi dụng tôi! Chị lừa tôi!"

Đường Tô càng nói càng kích động, đến nỗi giọng nói và thân thể đều có chút run rẩy, nước mắt đã mờ mịt ở đáy mắt nhưng bị cậu cố kìm nén lại.

Tạ Ngôn Chiêu biết cậu hiểu lầm càng ngày càng lớn nên vội vàng giải thích: "Chị không lừa em, chị thật sự là vì em nên mới về nước, chị căn bản không thích cái gì hạc đó, nói thật cho em biết, chị đã quên anh ta rồi, thậm chí đến tên cũng không còn nhớ rõ."

"Cô lừa quỷ đấy à! Cô vì anh ta mà chiến tranh lạnh 5 năm với tôi, nói quên là quên sao? Đúng là nói dối không chớp mắt mà!"

"Chiến tranh lạnh gì cơ?"

"Cô không thừa nhận đúng không!"

"Chị thừa nhận cái gì chứ?"

Tạ Ngôn Chiêu không hiểu Đường Tô đang nói cái gì, chỉ có thể đi hỏi hệ thống.

Hệ thống đã thuật lại toàn bộ câu chuyện cho cô nghe.

Hóa ra trước khi Tạ Ngôn Chiêu xuyên vào, nữ phụ và Đường Tô đã xảy ra vài lần cãi vã kịch liệt. Nguyên nhân là vì Cao Phùng Hạc và Đường Tô cùng tham gia cuộc thi tìm kiếm tài năng, Tạ Ngôn Chiêu thích Cao Phùng Hạc nên đã tìm Đường Tô để xin cách thức liên lạc. Đường Tô mơ hồ biết về đời tư của hắn ta nên không đồng ý cho cô ấy.

Sau đó, nữ phụ vẫn thông qua những người khác để xin số Cao Phùng Hạc, tặng quà cho hắn, viết thư tỏ tình cho hắn, giúp hắn lập fan club, thậm chí còn bỏ phiếu, suýt chút nữa đã giúp hắn đạt hạng nhất. Vì lý do này, hai người cãi nhau rất ầm ĩ.

Dù sao cũng là đối thủ cạnh tranh, là chị ruột mà lại bỏ phiếu cho người khác thì sao mà chấp nhận được? Lần đó Đường Tô thật sự tức giận.

Tạ Ngôn Chiêu thật sự không rõ giữa bọn họ còn có chuyện xưa này, cô không nói chuyện với Đường Tô hoàn toàn là vì không quen biết. Hơn nữa cả hai người đều rất bận, cơ bản chỉ có ăn Tết mới được gặp nhau. Bạn bè mà một năm không gặp còn sẽ thấy lạ, huống chi là thật sự lạ.

Mà vì sao Đường Tô không nói chuyện với mình nhỉ? Tạ Ngôn Chiêu cảm thấy hẳn là do tính cách của cậu là như vậy, không thích nói chuyện.

Cho nên, chuyện bọn họ không giao lưu trao đổi gì với nhau 5 năm, theo Tạ Ngôn Chiêu thấy thì cũng không có vấn đề gì.

Hiện tại Tạ Ngôn Chiêu thật sự không còn đường nào chối cãi, cô cảm thấy mình bị oan nhưng cô biết Đường Tô cũng rất tủi thân.

Tạ Ngôn Chiêu đưa tay xoa xoa đầu cậu, nói giọng nhẹ nhàng: "Em yên tâm đi, chị thật sự không thích anh ta đâu. Ngay cả khi toàn bộ đàn ông trên thế giới này đều chết hết, chị cũng không thích anh ta!"

Đường Tô nửa tin nửa ngờ: "Thật à?"

"Thật mà!"

Đường Tô cúi đầu nhìn cô một cách nghiêm túc, thấy biểu cảm chân thành tha thiết của cô thật đúng là không giống như đang nói dối.

"Được rồi, tin chị một lần."

Tạ Ngôn Chiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, động tác trong tay vẫn không ngừng lại.

Xoa đầu cậu, vuốt ve nhẹ nhàng, mới như vậy đã không còn tức giận nữa. Còn khá dễ dỗ… 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp