Nổi tiếng sau khi cùng với em trai ruột bị anti khắp internet phá game trong show giải trí

Chương 2


2 tháng

trướctiếp

Chương 2: Chị gái

Bên trong văn phòng, người đàn ông trung niên đầu hói tròn vo ném một bản hợp đồng xuống trước mặt Đường Tô.

Trên trang bìa của hợp đồng ghi —— chương trình《 hướng hoa lộ xuất phát 》 và thỏa thuận hợp tác với nghệ sĩ.

“Cậu nghĩ mình vẫn còn là idol bạo hồng à? Ở nhà không có gương thì còn có nước tiểu đi? Cậu đã ở nhà suốt mười lăm tháng rồi, tôi phải cầu ông lạy bà cho cậu nhận một tập thông cáo*, cậu còn ở đây kén cá chọn canh cái gì?”

*Thông cáo: được hiểu là bản tóm tắt sự thật về một vấn đề, sự kiện, chương trình nhất định mà một cá nhân, tổ chức muốn truyền thông chú ý.

“Tôi không kén chọn……”

Đường Tô có ý muốn giải thích, nhưng vừa mở miệng đã bị đối phương dùng thế công phun lời ra như xối nước khiến cậu sợ đến mức ngậm miệng lại ngã ngửa ra sau.

“Cậu không kén chọn? Vậy mà cậu còn mang theo người đại diện tạm thời đến ngồi lên đầu tôi? Nói như vậy, cậu không phải không hài lòng với thông cáo mà là không hài lòng với tôi à? Nếu vậy thì được thôi, giải ước đi! Dù sao thì hợp đồng của cậu cũng sắp hết hạn rồi, thật vừa đúng lúc!”

Lộ Viễn giơ tay “Ba” một cái, đập mạnh tay lên bàn, hét lớn ra ngoài cửa: “Tiểu Vương, đưa hợp đồng giải ước với nghệ sĩ vào đây.”

Cô gái được gọi là Tiểu Vương lo lắng không yên từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt hứng khởi, hai mắt sáng rực.

“Lộ ca, có một cái “mèo chiêu tài” cấp 4s vừa đến công ty phỏng vấn, anh mau ra xem chút đi!”

“Cái gì 4s? Cô muốn mua xe đến điên rồi à?” Lộ Viễn nghe mà thấy mơ màng hồ đồ, lại nhìn thấy hai tay Tiểu Vương trống rỗng, lập tức nổi giận: “Hợp đồng tôi kêu cô lấy đâu!”

Vương Chanh Chanh đối với nửa câu sau của Lộ Viễn làm như mắt điếc tai ngơ, “Không phải xe! Là một đại mỹ nữ cấp 4s! Cô ấy đến công ty của chúng ta để phỏng vấn, đang ở bên ngoài, Lộ ca anh mau ra xem một chút đi!”

Nội bộ Công ty Hoa Hải có một cách gọi độc đáo đối với nghệ sĩ trong giới giải trí, bọn họ gọi nữ nghệ sĩ là “Mèo chiêu tài”, nam nghệ sĩ là “Cây phát tài”, những ai đẹp xuất sắc thì thêm một cấp “S”.

Cấp S đã là vạn dặm khó tìm, 4s thì quả thực không phải người!

“Tiểu Vương, cô còn chưa được mở mang tầm mắt đi, đừng có mà mẹ nó lúc nào cũng la lối như vậy! Còn cái gì mà 4s, không mau đi lấy hợp đồng về đây nếu không ông đây băm đầu cô thành dưa leo!”

Lộ Viễn buông ra lời đe dọa tàn nhẫn cuối cùng cũng có tác dụng uy hiếp, lúc này Vương Chanh Chanh mới nghe lọt tai lời hắn nói. Nhưng ra cửa rồi, trong miệng vẫn lầm bầm: “Ai mới là người chưa hiểu việc đời còn chưa biết đâu!”

Lộ Viễn: "?"

Này con mẹ nó là ai chiêu mộ thực tập sinh vậy, một năm so với một năm còn càn rỡ hơn!

Lộ Viễn mỗi năm đều bị thực tập sinh làm cho tức chết đi được nhưng mà không làm gì được bọn họ, vì lương bổng rẻ mạt, ông chủ nói gì cũng không nỡ bỏ ra thêm.

Nhưng dù sao thì ở công ty Lộ Viễn vẫn có quyền lên tiếng, tuy rằng không thể quyết định được vấn đề thực tập sinh, nhưng quyền quyết định sinh tử của nghệ sĩ lại nằm trong tay hắn.

Chỉ cần nghệ sĩ không thể giúp công ty kiếm ra lợi nhuận nữa, là có thể trực tiếp đuổi bọn họ cút đi.

Dưới trướng Công ty Hoa Hải hiện đang có mười ba nghệ sĩ, trước đây khi Đường Tô còn chưa xảy ra chuyện thì quả thực là người có khả năng kiếm tiền nhất.

18 tuổi đã ra mắt với vị trí Center, bằng gương mặt đẹp trai tràn ngập hơi thở thanh xuân đã giúp công ty thu được bốn năm lợi nhuận, từ một gánh hát rong đã có thể trực tiếp bước vào giới giải trí.

Trong bốn năm đó, Lộ Viễn coi cậu như là cha ruột mà hầu hạ, hy vọng cái "Cây phát tài" này có thể cành lá xum xuê, mãi mãi tươi tốt.

Năm trước, Đường Tô vì một ít tin tức tiêu cực danh tiếng tụt dốc không phanh, gần như chỉ sau một đêm tất cả tài nguyên đều rụng sạch.

Vì thế mà thái độ của Lộ Viễn đối với cậu cũng biến từ hầu hạ như cha ruột thành giáo huấn như cháu trai.

Chương trình lần này là cơ hội cuối cùng mà Lộ Viễn dành cho Đường Tô, nếu cậu vẫn không thể lật người thì liền vung đao tự mình chém cái cây này.

Lộ Viễn cảm thấy chính mình làm người đại diện cho Đường Tô đối với cậu đã là tận tình tận nghĩa, nếu cậu biết điều một chút thì kế tiếp nên mang ơn mà công bố thông cáo.

"Hoa Lộ" là chương trình truyền hình phát sóng trực tiếp đầu tiên trên cả nước, chủ đề là cải tạo "nghệ sĩ không hoàn hảo", nghệ sĩ sẽ tham gia cùng người đại diện của họ.

Tổ tiết mục thiết kế một cái cơ chế thưởng phạt rất nghiêm: cải tạo thành công thì nghệ sĩ sẽ nhận được hai hạng mục tài nguyên siêu đỉnh trong nước; nhưng nếu cải tạo thất bại, họ sẽ không được xuất hiện trước màn ảnh trong vòng năm năm.

Việc tạm ngưng sự nghiệp năm năm đối với nghệ sĩ mà nói là một đòn chí mạng, gần như là chia tay vĩnh viễn với giới giải trí.

Cho nên khi tổ tiết mục vừa công bố ý tưởng và kế hoạch, cả mạng xã hội đã bùng nổ.

Các cư dân mạng cũng không quan tâm ai là người cải tạo thành công, họ chỉ muốn biết ai sẽ là người xui xẻo bị đuổi ra khỏi giới giải trí.

Rất nhiều nghệ sĩ thèm khát độ hot của chương trình cùng với hai hạng mục tài nguyên lớn kia, nhưng cũng sợ hãi hình phạt cuối cùng.

Nhưng có thể nói là sóng to gió lớn ra cá lớn, có rất nhiều nghệ sĩ tự đề cử mình với tổ tiết mục của chương trình.

Đường Tô là nghệ sĩ đầu tiên được tổ tiết mục mời, bởi vì cậu đặc biệt phù hợp với chủ đề của chương trình — không hoàn hảo, nói đúng hơn là không có điểm nào tốt.

Những tin đồn bôi đen cậu như là mắc bệnh ngôi sao, phân loại fan theo cấp bậc, phóng uế vô tội vạ, cơ bản là phủ định toàn bộ tố chất đạo đức của cậu. 

Đường Tô tỏ vẻ bằng lòng tham gia quay chương trình, nhưng có một yêu cầu, cậu muốn tham gia cùng với người đại diện tạm thời.

Lộ Viễn nghe xong trong lòng bùng lên lửa giận.

Chính hắn còn chưa có chết đâu mà đã vội vàng đổi người đại diện, không phải nói rõ ràng rằng hắn vô dụng sao?

Tôn nghiêm của hắn bị giẫm đạp, nhất định phải từ cái miệng bù lại.

Hắn chỉ vào mũi Đường Tô mà mắng: "Trên cổ của cậu là đầu heo sao? Chính mình ở trong giới giải trí sắp thành chuột chạy qua đường rồi, còn muốn kéo theo người khác nhảy vào cái vòng này?"

Đường Tô làm lơ những lời mắng chửi của hắn, giải thích: "Cô ấy không muốn vào vòng, cô ấy cũng không phải người khác mà là chị gái của tôi."

“Chị gái?”

Lỗ Viễn híp hai con mắt nhỏ như hạt vừng lại rồi tự cho là thông minh mà nghĩ: Chưa từng nghe nói Đường Tô có chị gái, chị gái mà cậu ta nói nhất định là có quan hệ không trong sáng. 

Dù sao thì ở trong cái giới giải trí này, nam nghệ sĩ đều có mấy cái "Hảo tỷ tỷ" nhìn mãi mà quen mắt.

Lộ Viễn nghĩ sao liền nói vậy.

"Cái gì mà chị gái, còn không phải là “hảo tỷ tỷ" ở trên giường của cậu sao? Công ty rõ ràng có quy định cấm yêu đương, Đường Tô nếu cậu đã có tâm tư này sao không đi tìm nhà sản xuất nữ? Bọn họ tốt xấu gì cũng đều có thể cho cậu tài nguyên đấy."

"Cậu nói xem cậu tìm một người bình thường, cô ta không thể giúp cậu thì thôi,  thậm chí còn có thể trèo lên người cậu hút máu. Trên người cậu hiện tại còn được mấy giọt máu a? Tính xả thân vì người người khác thật à? Nếu vậy thì cậu  đừng để tên là Đường Tô nữa, đổi tên thành Đường Tăng đi."

Lộ Viễn mở miệng chửi bới không ngừng, phối hợp với biểu cảm đáng khinh và vẻ mặt bỉ ổi của hắn, những lời mắng chửi kia càng thêm khó nghe hơn.

Đường Tô mất một lúc mới hiểu hắn đang nói gì.

Một năm qua Đường Tô không ít lần bị Lộ Viễn mắng, ngay từ đầu còn phản bác lại, nhưng sau đó trải qua thời gian dài bị công kích trên mạng, tinh thần sa sút, tính tình cũng bị bào mòn, dần dần tỏ thái độ mặc kệ tất cả, dù hắn có nói gì thì cũng chỉ nghe như gió thoảng bên tai.

Nhưng việc cậu bị chửi là một chuyện, Tạ Ngôn Chiêu bị chửi lại là một chuyện khác, hơn nữa còn là ở trước mặt cậu mà chửi.

Đường Tô đứng bật dậy, lợi dụng vóc dáng cao lớn, cúi người cách một cái bàn túm chặt cổ áo Lộ Viễn.

"Sáng nay anh dùng cọ bồn cầu mà đánh răng sao? Miệng thúi như vậy. Còn dám nói bậy nói bạ thêm một câu nào nữa xem, coi chừng tôi bẻ nát mấy cái răng của anh ra!"

Cậu có thói quen tập thể hình, lực cánh tay không nhỏ, Lộ Viễn đột nhiên bị cậu kéo mạnh về phía trước nửa cái mông đều nhấc lên, đồng thời cổ bị túm chặt thở không ra hơi.

"Cậu…… Buông tay! Tiểu vương! Mau mang cho tôi…… Hợp…… Hợp đồng giải ước!”

Lộ Viễn một bên thì gọi Vương Chanh Chanh một bên thì khó khăn lấy điện thoại di động ra.

Hắn muốn ghi lại cảnh Đường Tô đối xử bạo lực với mình sau đó đăng lên mạng, để cho cậu bị công kích một đợt nữa.

Nhưng khi hắn vừa lấy được điện thoại, đang chuẩn bị mở camera thì cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Hai bản hợp đồng mới vừa đóng dấu đặt ở giữa bọn họ, một bàn tay duỗi tới dễ dàng cầm đi điện thoại mà Lộ Viễn khó khăn lắm mới lấy ra được.

Cô cầm điện thoại tắt máy rồi úp lên mặt bàn.

Ánh mắt Lộ Viễn theo cánh tay nhỏ dài trắng nõn kia hướng lên trên, tại thời điểm nhìn đến khuôn mặt thì đôi mắt hạt vừng của hắn lập tức mở to như hạt đậu. Đầu óc đờ đẫn, chỉ có thể theo bản năng liên tưởng đến những lời mà Vương Chanh Chanh vừa nói —— “mèo chiêu tài” cấp 4s.

Vóc dáng đối phương cao gầy, khoác một bộ áo cổ đứng màu trắng dài che cằm, vành tai đeo hai viên trân châu trắng muốt. Trên mặt không có biểu cảm gì, một mình đứng đó nhưng lại làm người ta có cảm giác như gió thổi qua cánh đồng tuyết.

Nếu cô vẫn luôn không mở miệng thì Lộ Viễn nhất định sẽ cho rằng bản thân mình bị tâm thần, ban ngày ban mặt mà lại nằm mơ. Rốt cuộc thì người đối diện khiến cho hắn có cảm giác như họ không ở cùng một không gian.

“Hợp đồng này chị đã xem qua rồi, không có vấn đề gì, ký tên đi.”

Tạ Ngôn Chiêu vỗ vỗ vào cánh tay đang vươn ra túm người của Đường Tô, ra hiệu cho cậu buông tay, cầm một cây bút đặt ở bên cạnh bàn.

Cô đột nhiên xuất hiện khiến cho Đường Tô có chút không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn cô vài giây rồi buông tay ngồi xuống.

Cậu cũng không có xem xét nội dung hợp đồng mà cầm bút lên rồi dứt khoát ký tên.

Hợp đồng được chia làm hai bản, sau khi Đường Tô ký xong thì bị Tạ Ngôn Chiêu đẩy đến trước mặt Lộ Viễn.

“Ký tên”

Giọng nói của cô mang cho Lộ Viễn cảm giác bất đồng với khuôn mặt, một bên thì lạnh lùng, nhưng âm thanh lại mềm mại, tuy rằng âm điệu không có cảm xúc lên xuống nhưng làm cho người ta cảm thấy bình tĩnh hòa nhã khác lạ.

Lộ Viễn ma xui quỷ khiến cũng đặt bút ký tên không chút chần chờ. 

Chờ hắn ký xong, Tạ Ngôn Chiêu lại lấy hai bản hợp đồng nhìn đi nhìn lại mấy lần, sau khi xác nhận không còn gì nghi ngờ nữa thì ném một bản lên bàn, nói với Đường Tô hai chữ: “Về nhà.”

Cô xoay người muốn đi, lúc này Lộ Viễn rốt cuộc hoàn hồn, từ trong cổ họng phát ra một tiếng quát lớn: “Chờ một chút!”

“Khoan đã! Khoan đã! Trước tiên cô đừng đi!”

Hắn đứng dậy định cản người lại, chân vấp vào ghế dựa suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.

Ghế dựa loảng xoảng ngã xuống đất nhưng hắn cũng không rảnh mà để ý tới.

Lộ Viễn lảo đảo chạy đến trước mặt Tạ Ngôn Chiêu, tươi cười đầy mặt, ngả người về phía trước, mang theo ý muốn lấy lòng.

“Cô là người mới đến công ty của chúng tôi để phỏng vấn hả? Dự định vào giới giải trí làm nghệ sĩ đúng không? Đừng vội đi a, tôi vẫn chưa hiểu rõ tình huống của cô đâu!”

Tạ Ngôn Chiêu nhăn mày lại, còn chưa kịp nói một câu nào thì Lộ Viễn đã vội xua tay, “Không cần! Không cần phỏng vấn! Tôi cảm thấy cô rất thích hợp làm nghệ sĩ, chỉ bằng gương mặt này của cô tuyệt đối có thể hot. Bây giờ tôi sẽ cùng cô ký hợp đồng quản lý, trước tiên cô ngồi ở đây đợi một chút, tôi chỉ cần nửa phút… mười giây là sẽ trở lại.”

Lộ Viễn tuy có thân hình mập mạp nhưng lại rất linh hoạt. Tạ Ngôn Chiêu chờ tới khi hắn sắp chạy ra ngoài cuối cùng mới có cơ hội mở miệng nói: “Anh nhầm rồi, tôi không phải tới phỏng vấn làm nghệ sĩ.”

Lộ Viễn khựng lại, “Vậy thì cô ……”

“Tôi là chị gái của Đường Tô.” Tạ Ngôn Chiêu nói ngắn gọn và rõ ràng.

Lộ Viễn: “…… A?”

Hắn tốn vài phút mới hiểu được thân phận của Tạ Ngôn Chiêu và lý do cô có mặt ở công ty họ.

“Tiểu Đường, cậu vậy là không được rồi, cậu nên sớm nói với tôi cậu có một cô chị gái xinh đẹp như vậy a. Cậu đưa cô ấy đến đây sớm một chút thì chúng ta đâu đến nỗi ầm ĩ khó coi như vậy. Được rồi, hợp đồng giải ước vừa rồi không tính, cậu vẫn là nghệ sĩ của Công ty Hoa Hải chúng ta, chương trình lần này để cô ấy đi cùng cậu đi.”

Trời cao đối xử với hắn không tồi, Lộ Viễn hưng phấn mà nghĩ, chính mình chân trước vừa chặt đứt một cái “cây phát tài” chết héo, chân sau ông trời liền vội vàng đưa tới cho hắn một con “mèo chiêu tài”, lại còn là cấp 4s.

Giới giải trí hiện tại thật sự là không có mỹ nữ nào đạt tới cấp bậc như vậy, nếu hắn ký được hợp đồng thì tiền bạc chắc chắn sẽ ào ào kéo tới như trời đổ mưa.

Lộ Viễn đối với Tạ Ngôn Chiêu nhếch miệng cười một tiếng: “Coi như đây là quà gặp mặt tôi tặng cho cô, hy vọng cô có thể cân nhắc một chút về công ty của chúng tôi, lại ký hợp đồng quản lý với tôi. Tôi đảm bảo tài nguyên mà cô nhận được sẽ là tốt nhất!”

Lộ Viễn nói lời này mà mặt không đỏ tim không đập mạnh, vẫn như trước không biết xấu hổ.

Đường Tô rốt cuộc lên tiếng phản bác hắn: “Anh nói gì vậy! Chương trình lần này rõ ràng là do tổ tiết mục chủ động tìm tôi, sao lại thành quà gặp mặt của anh? Anh lại nói bậy bạ lừa chị gái tôi, có tin hay không tôi ngay lập tức đánh anh!”

Trước đó Đường Tô vẫn luôn trong trạng thái nửa sống nửa chết, uể oải không phấn chấn chẳng thèm để ý đến những gì hắn nói, không ngờ hôm nay cậu lại nổi nóng như vậy. Lộ Viễn trong lòng còn sợ hãi mà sờ cổ áo nhăn nhúm của mình, trên mặt nở nụ cười: “Tôi mượn hoa hiến phật.”

Ngay sau đó hắn quay sang nhìn Tạ Ngôn Chiêu: “Mấy năm trước tôi mang theo Tiểu Đường, những tài nguyên lấy được thật sự là không còn lời nào để nói. Tôi tin chắc rằng với điều kiện của cô, sau khi vào vòng sẽ không kém hơn Tiểu Đường đâu. Cô suy nghĩ một chút đi, những điều kiện mà cô đưa ra nếu tôi có thể đáp ứng nhất định sẽ đáp ứng đầy đủ!”

Lộ Viễn cảm thấy Tạ Ngôn Chiêu dễ nói chuyện hơn Đường Tô, ít nhất thì hiện tại cô không có trực tiếp bỏ đi.

Nhưng hắn không biết, Tạ Ngôn Chiêu độc miệng không thua kém gì Đường Tô.

Đương nhiên, cô cũng không phải là người đàn bà đanh đá hay mắng chửi, vì  như thế sẽ làm tổn hại hình tượng của cô.

Cô vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh.

“Thành ý của anh tôi có thể cảm nhận được, nhưng để anh làm người đại diện cho tôi, tôi thấy không yên tâm.” Tạ Ngôn Chiêu nói.

“Có cái gì mà không yên tâm? Tôi làm ở đây được mười mấy năm, là người đại diện kim bài có tiếng trong nghề!” Lộ Viễn bày ra vẻ mặt như bà bán dưa ngoài chợ nói.

Đường Tô ở bên cạnh đã trợn trắng mắt.

Tạ Ngôn Chiêu: “Tôi cảm thấy anh không thích hợp làm người đại diện, anh thích hợp làm một người cầm lái hơn.”

Vừa rồi cô ở bên ngoài văn phòng nghe được đối thoại của bọn họ, thái độ của Lộ Viễn đối với Đường Tô, cô rất rõ ràng.

Tạ Ngôn Chiêu đàng hoàng chững chạc nói ra những lời này làm Lộ Viễn tưởng rằng cô đang khen năng lực lãnh đạo của mình giỏi.

Ngay sau đó, Đường Tô bang một cái đem ý tứ trong lời nói phiên dịch ra: “Vì anh gió chiều nào theo chiều đó, giống như cỏ mọc đầu tường*.” 

*Cỏ mọc đầu tường: cỏ mọc đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió => chỉ người lập trường không kiên định. 

Bị mắng mà còn nghe không hiểu, Lộ Viễn vừa tức giận lại vừa xấu hổ, mặt cũng theo đó lúc đỏ lúc trắng.

Đường Tô thấy thế, khóe miệng ẩn ẩn lộ lên ý cười.

Tâm trạng cuối cùng cũng khá hơn một chút.

Tạ Ngôn Chiêu mặt không biến sắc, tiếp tục nói: “Thực ra mấy năm trước anh làm người đại diện cũng không tệ lắm.”

Tạ Ngôn Chiêu biểu hiện nghiêm túc, không giống như là đang trào phúng hắn, Lộ Viễn liền mượn sườn núi xuống lừa, gật đầu nói: “Đúng vậy! Dạo này tôi không được còn không phải là do tình trạng của Tiểu Đường không tốt sao. Nếu cô cho tôi một cơ hội, tôi đảm bảo trong vòng một năm nhất định sẽ biến cô thành tiểu hoa đán!”

Đường Tô hừ lạnh một tiếng ở trong lòng: Tạ Ngôn Chiêu đánh hắn một cái lại cho một trái táo, hắn nhặt được còn rất vui mừng hớn hở, trông giống như là đang huấn luyện chó.

Tạ Ngôn Chiêu tỏ vẻ: “Tôi tin tưởng anh, nhưng mà sắp tới tôi phải cùng Đường Tô tham gia chương trình truyền hình trực tiếp kia cho nên tạm thời không thể ký hợp đồng với anh được.”

Lộ Viễn ngơ ngác hỏi: “Tại sao? Chuyện này có liên quan gì sao?”

“Có a.” Tạ Ngôn Chiêu nói: “Anh xem chương trình kia gọi là《 hướng hoa lộ xuất phát 》, anh tên là Lộ Viễn, không phải ám chỉ con đường xuất phát của chúng tôi vừa dài lại vừa xa hay sao.”

*《 hướng hoa lộ xuất phát 》: theo mình hiểu là Hướng về phía con đường hoa, xuất phát.

Lộ Viễn: đường xa. 

Tạ Ngôn Chiêu trịnh trọng nói với hắn: “Tên anh không may mắn.”

Lộ Viễn nghe đến ngốc, hắn thấy đối phương tuổi không lớn không nghĩ tới thế mà lại rất mê tín.

Chắc chắn là hồi đi học thành tích không tốt, nên mới không tiếp thu được khoa học chủ nghĩa xã hội!

“Cô cũng có thể nghĩ theo hướng này a, cái tên này của tôi có lẽ là nói con đường hoa của hai người vừa dài lại vừa xa thì sao.”

Lộ Viễn biết rõ không thể nói thẳng với người mê tín rằng họ mê tín, không thì bọn họ sẽ tức giận.

Tạ Ngôn Chiêu chậm rãi gật đầu: “Anh nói cũng có lý.”

Trên mặt Lộ Viễn vui vẻ: “Vậy……”

Tạ Ngôn Chiêu: “Chờ chúng tôi đi lên con đường hoa rồi lại liên hệ nhé.”

Lộ Viễn bị nói đến á khẩu không đáp lại được.

Tạ Ngôn Chiêu quay người đi ra khỏi văn phòng, Đường Tô theo sát cô rời đi.

Vương Chanh Chanh vẫn luôn đứng ngoài chờ, thấy Tạ Ngôn Chiêu đi ra lập tức đuổi theo hỏi: “Chị ơi, chị thật sự sẽ tham gia chương trình《 hoa lộ 》sao?”

Tạ Ngôn Chiêu gật đầu, “Ừ.”

Vương Chanh Chanh kích động nói: “Vậy em nhất định sẽ kéo phiếu cho hai người! Tiểu Tô, cậu hãy biểu hiện cho tốt nhé! Đừng làm liên lụy đến chị ấy. Chị ơi, em chờ chị xuất đạo!!”

Đường Tô trừng mắt liếc cô ấy một cái.

Gọi bậy bạ cái gì, đó là chị của cô sao?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp