Nổi tiếng sau khi cùng với em trai ruột bị anti khắp internet phá game trong show giải trí

Chương 4


1 tháng

trướctiếp

Chương 4: Vị trí Center

Chiều hôm đó khi Tạ Ngôn Chiêu dẫn theo Đường Tô rời khỏi công ty, Lộ Viễn cuối cùng cũng nhận ra mình bị Tạ Ngôn Chiêu đùa giỡn. Thật ra cô không có ý định ký hợp đồng với hắn, cũng không phải mê tín, chỉ là muốn tìm cớ để chửi hắn thôi.

Hắn càng nghĩ càng tức, thề phải làm cho cô biết mặt, để cho cô biết ở trong giới giải trí này cô quá không có mắt nhìn!

Hắn nhìn danh sách nhóm khách mời của 《 hoa lộ 》 sau đó ngay lập tức quyết định gọi điện cho người đại diện của hai nữ nghệ sĩ trong đó.

Hắn nói cho đối phương biết rằng Đường Tô lần này tìm một người bình thường cùng tham gia quay chương trình, nhưng cực kỳ xinh đẹp, để cho bọn họ phải đề phòng.

Nhóm khách mời trong chương trình có tổng cộng năm người, ba nam và hai nữ, hai nữ nghệ sĩ theo thứ tự là Quan Thắng Thắng và Thẩm Liên Chi.

Trong giới giải trí, yêu cầu đối với nữ nghệ sĩ rất khắt khe, cho nên giữa bọn họ cạnh tranh với nhau cũng rất quyết liệt. Nếu để cho họ biết có người muốn tham gia tranh giành tài nguyên với họ, chắc chắn họ sẽ không ngồi yên chờ chết.

Lộ Viễn dùng chiêu này chính là mượn dao giết người, hắn cảm thấy chính mình phải gọi là quỷ kế đa đoan, không hỗ là người đại diện kim bài.

*

Lãnh Xu là người đại diện của Thẩm Liên Chi, cô ta vô cùng xem trọng Thẩm Liên Chi. Vì cô ta có ngoại hình xuất sắc, duyên người qua đường và vận may cũng không tồi, vừa mới vào nghề đã có được vai nữ chính trong một bộ phim thần tượng, mượn cơ hội đó trực tiếp leo lên hàng tiểu hoa nổi bật.

Sau khi Lãnh Xu nhận được "mật báo" từ Lộ Viễn, cô ta lái xe suốt đêm đi tìm Thẩm Liên Chi để bàn bạc đối sách.

Sau khi vào chung cư liền nhìn thấy Thẩm Liên Chi đang tập yoga trước khi đi ngủ, thân thể uốn éo giống như bánh quai chèo, thoạt nhìn khiến cô ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nghệ sĩ của mình chăm chỉ nỗ lực như vậy, có ai mà không vui chứ?

Thẩm Liên Chi làm xong một động tác yoga rồi dừng lại nghỉ ngơi.

“Chị Xu, không cần phải lo lắng. Lời Lộ Viễn nói có thật hay không còn chưa biết, giới giải trí không thiếu nhất là những cô gái đẹp. Ở trong cái giới giải trí này, xinh đẹp thật ra là vô dụng nhất.”

“Hơn nữa, nữ nghệ sĩ tham gia 《 hoa lộ 》 cũng không phải chỉ có mình em, Lộ Viễn là lão già xảo quyệt, nếu anh ta có thể gọi điện cho chị, thì chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho Quan Thắng Thắng bên kia đâu.”

Thẩm Liên Chi rót cho Lãnh Xu một ly nước, kéo cô ta ngồi xuống sofa, nghịch ngợm chớp chớp mắt, “Quan Thắng Thắng thì chị cũng biết mà.”

Lãnh Xu nghe xong lời đó, cảm thấy tỉnh táo một chút.

Đúng là cô ta đã quá căng thẳng mà quên mất trong chương trình này còn có Quan Thắng Thắng, có cô ta ở đó thì không cần bọn cô làm gì cả.

Nghĩ thông suốt những điều này, Lãnh Xu cảm thấy may mắn vì mình dẫn dắt Thẩm Liên Chi.

Thẩm Liên Chi tuy là một cô gái xinh đẹp điềm đạm, nhưng thật ra hiểu rất rõ kịch bản và quy tắc ngầm trong giới giải trí, thậm chí đối với tính cách người đại diện của các nghệ sĩ khác cũng thấu hiểu triệt để, luôn có thể tận dụng ít sức lực để đạt được rất nhiều chuyện. 

Với một nghệ sĩ như vậy, đương nhiên người đại diện cũng bớt lo hơn!

*

Quan Thắng Thắng là con gái của Tổng giám đốc Đài truyền hình thành phố, thời điểm lên đại học tâm huyết dâng trào muốn quay phim, nói với ba mình một tiếng rồi bước chân vào giới giải trí. Bởi vì có hậu trường cứng như kim cương, những tài nguyên mà cô nàng nhìn trúng, cho dù có là của người khác thì cũng đều có thể đoạt tới tay.

Liên tục có hành vi chiếm đoạt tài nguyên, hơn nữa vì ngoại hình không được yêu thích nên duyên người qua đường của cô nàng kém vô cùng.

May mà khả năng diễn xuất vẫn còn tốt, nên bị chửi nhiều nhất cũng chính là nói "đoạt tài nguyên" và "ngoại hình nhạt nhẽo" — ngắn gọn là đứa con xấu xí của tư bản. 

Âu Dương Lam là người đại diện của Quan Thắng Thắng, cô ấy nhận được điện thoại từ Lộ Viễn, nhưng không để chuyện đó ở trong lòng.

Cô ấy liếc nhìn Quan Thắng Thắng đang nằm trên ghế sofa chơi game, thầm nghĩ, ai có thể lấy được tài nguyên từ tay đại tiểu thư này chứ? Mơ đi.

Quan Thắng Thắng vừa chơi thua nên tâm trạng không vui, ném điện thoại xuống và hỏi Âu Dương Lam: "Vừa rồi ai gọi cho chị vậy?"

Giọng nói của cô nàng có chút khó chịu, nhưng Âu Dương Lam đã quen rồi, cô ấy kể lại một năm một mười về chuyện mà Lộ Viễn nói trong điện thoại cho Quan Thắng Thắng nghe.

Quan Thắng Thắng thế nhưng không bình tĩnh được như cô ấy, nhảy phắt lên từ trên sofa, nói: "Chị đi tra cho em! Em cũng muốn xem thử cô ta lớn lên trông như thế nào! Còn vô cùng xinh đẹp?"

Âu Dương Lam khuyên: "Không cần để ý, dù cô ta có đẹp như tiên nữ đi chăng nữa cũng không thể đe dọa địa vị của em được. Hơn nữa hiện tại cô ta cũng không phải là nghệ sĩ mà chỉ là người đại diện tạm thời cùng Đường Tô tham gia chương trình truyền hình thôi. Đường Tô tự bản thân mình còn khó giữ, nói gì đến cô ta?”

“Em mặc kệ, bảo chị đi tra thì chị cứ đi tra đi!”

Quan Thắng Thắng nổi lên tính tình, một hai nhất định phải biết được diện mạo của đối phương.

Trong lòng Âu Dương Lam là ngàn lần không muốn nhưng không thể không nghe theo yêu cầu của đại tiểu thư này.

Cô liên lạc với một paparazzi, để người nọ đến khu vực gần nhà Đường Tô nằm vùng.

Hai ngày sau, paparazzi không phụ sự kỳ vọng đã gửi ảnh chụp tới.

Sau khi Quan Thắng Thắng nhìn thấy bức ảnh, cô nàng nhìn màn hình điện thoại rồi trầm mặc hồi lâu.

Âu Dương Lam ở bên cạnh biết cô nàng đang trong trạng thái bùng nổ, có ý muốn an ủi: "Thắng Thắng, em không cần so với người khác về ngoại hình, em có những ưu điểm mà họ không có."

“Chị cũng cảm thấy em so ra kém cô ta đúng không?” Quan Thắng Thắng tức giận nói.

Âu Dương Lam không thể tin vào tai mình.

Đây chẳng phải là rất rõ ràng sao? Hơn nữa vấn đề ở đây không phải là so được hay không, mà là hoàn toàn không cùng trình độ để đem ra so sánh. Theo như cách nói của cư dân mạng, Quan Thắng Thắng là đang vượt cấp ăn vạ rồi. 

Âu Dương Lam mở miệng, thanh âm vang dội: "Đương nhiên không phải! Thẩm mỹ thì mỗi người một khác, chị thấy em đẹp hơn nhiều. Em rất đặc biệt, có nét riêng!"

Nghe cô ấy nói vậy, trong lòng Quan Thắng Thắng cảm thấy dễ chịu hơn. Mũi cô nàng “hừ!” một tiếng: "Em không quan tâm, nếu cô ta đã cùng em xuất hiện trong một chương trình, chị phải nghĩ cách làm cô ta xấu đi."

"Yên tâm, cứ giao cho chị."

Đây không phải là lần đầu Quan Thắng Thắng kêu Âu Dương Lam làm như vậy. Trước kia khi đi quay phim, bất kỳ nữ diễn viên nào quay cùng Quan Thắng Thắng đều bị yêu cầu phải trang điểm xấu đi một chút, vì thế lần này Âu Dương Lam cũng theo đó mà làm.

*

Buổi tối trước khi quay chương trình, hệ thống cấp cho Tạ Ngôn Chiêu một phần “Phúc lợi người mới” —— đó là một tờ giấy chứa nội dung tiểu thuyết《 bạch liên hoa ở giới giải trí nằm thắng 》.

Lúc trước Tạ Ngôn Chiêu chỉ mới đọc 30 chương, hiện tại hệ thống đưa cho cô thêm 30 chương, 30 chương này có nhắc đến nguồn gốc các tin đồn bôi đen Đường Tô cùng với nội dung khi cậu tham gia《 hoa lộ 》.

“Sao chỉ có 30 chương? Không thể đưa nhiều hơn sao?” Tạ Ngôn Chiêu hỏi. 

“Cái đó phải xem biểu hiện của cô.” Âm thanh của hệ thống vang lên, có vẻ rất đắc ý. 

Đây chính là lần đầu tiên Tạ Ngôn Chiêu có chuyện cầu nó. 

Tạ Ngôn Chiêu lười phản ứng lại với nó. 

Cô thức suốt đêm đọc hết 30 chương kia, từ trong đó nắm được một tin tức quan trọng. 

Ngày mà chương trình phát sóng, các khách mời khác đều đến phim trường sớm hơn một tiếng so với thỏa thuận. 

Phân đoạn đầu tiên là tất cả cùng nhau ngồi nghe đạo diễn đọc quy tắc, Đường Tô là người đến cuối cùng nên chỉ còn một vị trí trung tâm cho cậu. 

Cậu vừa mới ngồi xuống, gần như là cùng lúc đó tất cả các mặt báo liền xuất hiện cùng một chủ đề nói cậu đoạt vị trí Center, muốn gây sự chú ý. Trên mạng lại một cảnh chửi rủa, thế cho nên khi kỳ tiết mục đầu tiên kết thúc, lúc cộng đồng mạng bỏ phiếu, thành tích của cậu đứng hạng chót. 

Ban đêm Tạ Ngôn Chiêu gửi cho Đường Tô một cái tin nhắn, kêu cậu buổi sáng sau khi rời giường thì tự mình đi đến phim trường tìm một vị trí ở bên rìa mà ngồi, không cần chờ cô. 

Bởi vì buổi tối cô thức khuya xem tiểu thuyết nên buổi sáng phải ngủ bù. 

*

Tạ Ngôn Chiêu không nhanh không chậm, 30 phút trước khi bắt đầu quay liền xuất hiện.  

Địa điểm quay là một khách sạn ở vùng ngoại thành, Tạ Ngôn Chiêu quan sát một chút, cảm thấy nếu mấy ngày sắp tới sinh hoạt ở chỗ này cũng không quá tệ. 

Hôm nay cô xuất phát trễ nên không có thời gian sửa soạn, tiện tay lấy từ trong ngăn kéo một cái kính đen khung vuông vô cùng khoa trương che mất nửa khuôn mặt cô. 

Đại sảnh ở lầu một toàn bộ đều là nhân viên công tác của tổ tiết mục, nhìn thấy Tạ Ngôn Chiêu đi vào nên đoán được ngay là cô tới tham gia quay chương trình. Bọn họ nghĩ cô là nghệ sĩ, đối chiếu với danh sách thì mới phát hiện hiện tại chỉ có người đại diện của Đường Tô là chưa tới. 

Không ngờ cô còn trẻ như vậy, mặc dù đã đeo kính đen nhưng nhìn hình dáng và nửa khuôn mặt lộ ra thì chắc cũng không quá xấu. 

Bọn họ lặng lẽ bàn tán về mối quan hệ giữa Tạ Ngôn Chiêu và Đường Tô, vừa nói vừa cười, ánh mắt không có ý tốt đánh giá cô.

Nhân viên phụ trách trang phục nhận được thông báo, gọi Tạ Ngôn Chiêu lên lầu hai để thay đồ, sau đó lấy một chiếc váy màu xanh lá cây dạ quang đưa cho cô, kêu cô thay.

Tạ Ngôn Chiêu không biết Đường Tô đang đợi ở bên ngoài, thay quần áo xong đi ra, vừa mở cửa đã va vào người cậu, suýt chút nữa làm rơi kính đen của cô.

Đường Tô vội vội vàng vàng, giọng nói đầy lo lắng: "Sao chị giờ mới tới? Chuẩn bị phát sóng trực tiếp rồi."

Tạ Ngôn Chiêu nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Còn năm phút nữa mà?"

Kiểu váy này khá là rườm rà, ôm cổ bó thân, cô mất 20 phút mới mặc vào được.

"Vậy cũng đâu thể đến muộn như vậy? Kêu em đến sớm mà chính mình lại đến trễ..." đôi mắt Đường Tô đảo xuống, khi nhìn thấy chiếc váy mà Tạ Ngôn Chiêu đang mặc thì bỗng dưng im bặt.

Cậu nghi ngờ hỏi: "Chị... có phải còn chưa tỉnh ngủ không?"

Cái váy này xấu như vậy, sao chị ấy lại mặc nó chứ?

Tạ Ngôn Chiêu dịch kính lên, cúi đầu nhìn một cái, nhận mệnh nói: "Đúng vậy, chưa tỉnh ngủ."

Váy màu xanh này mặc lên người trông cứ như bọ ngựa.

"Đi qua đó trước đã, giờ chị đổi cũng không kịp đâu." Đường Tô kéo Tạ Ngôn Chiêu lên lầu ba, miệng không nhịn được than phiền: "Chị thật sự đến quá muộn."

"Có sao đâu, cũng không phải là đến trễ." Tạ Ngôn Chiêu rất không quan tâm nói.

Nhưng ngay sau đó cô không còn nghĩ như vậy được nữa.

Cô bước vào phòng quay, thấy giữa phòng có hai hàng ghế ngồi, hàng đầu là ghế bành gỗ, hàng sau là những chiếc ghế chân cao.

Bốn vị trí ở hàng đầu đều đã có người ngồi, nhìn kỹ thì thấy ngoại hình sáng sủa, toàn là nghệ sĩ.

Chỉ còn lại một vị trí ở giữa là vị trí "Center".

"Có chuyện gì vậy?" Tạ Ngôn Chiêu hỏi Đường Tô: "Em đến lúc mấy giờ?"

"Tám giờ, em đến trước hai giờ." Đường Tô nhấn mạnh: "Là người đầu tiên đến."

"Vậy sao..."

"Đạo diễn nói, nghệ sĩ phải cùng người đại diện vào."

Nếu người đại diện không đến, nghệ sĩ không thể chọn chỗ ngồi được.

Sau khi Đường Tô biết tình hình liền muốn gọi cho Tạ Ngôn Chiêu, nhưng cô tắt máy ngủ nên không nhận được.

Lúc này Tạ Ngôn Chiêu muốn hộc cả máu.

Hợp đồng không ghi rõ quy tắc này, hơn nữa cũng không có nhân viên nào liên lạc với bọn họ để thông báo chuyện này.

Tạ Ngôn Chiêu nhìn về phía góc tường thấy một hàng người hoặc đang quay phim hoặc đang giơ cần trục micro, ở giữa những nhân viên công tác đó, có một người đàn ông tương đối "thảnh thơi" đang ngồi.

Người này không cầm thiết bị gì, đang nắm chặt kịch bản của chương trình. Trông rất trẻ, diện mạo khá ổn, lông mày cao, hốc mắt sâu, tóc dài chấm vai, sau gáy cột kiểu tóc đuôi ngựa.

Đặc điểm khuôn mặt nổi bật cùng với kiểu tóc như vậy, Tạ Ngôn Chiêu liếc mắt liền nhận ra người này là nhân vật nam phụ hai trong tiểu thuyết, Tần Y.

Tần Y là đạo diễn và là nhà sản xuất của chương trình "Hoa Lộ", trước đây hắn từng làm rất nhiều chương trình có tỷ suất người xem cao, hiện tại được công nhận là một trong những đạo diễn tài năng và sáng tạo nhất trong nước.

Người này nhìn hiền lành, nhưng thực chất là một con buôn, rất lãnh đạm, chỉ biết đến lợi ích.

Chương trình của hắn thì nhiều chiêu trò hơn là nội dung. 《Hoa Lộ》 là có chiêu trò rõ nhất, dù sao giới giải trí đã phát triển nhiều năm như vậy, cũng chưa có nghệ sĩ nào do khán giả trực tiếp quyết định "sống chết".

Hắn lợi dụng những anh hùng bàn phím trên mạng, trong đó còn có những người không ra gì, rồi hắn làm ra cái kịch bản chương trình điên loạn này.

Đường Tô không có bối cảnh hay hậu trường gì, lúc danh tiếng bị tụt dốc, công ty quản lý cũng bỏ rơi cậu. Cậu bị Tần Y chọn làm vật hi sinh, trở thành phương tiện giúp hắn thành danh dễ dàng hơn.

Tạ Ngôn Chiêu lập tức đoán được ngay, cái quy tắc nghệ sĩ phải vào cùng với người đại diện này, đại khái là do Tần Y muốn kiếm chuyện nên cố ý bày trò tạo ra.

Tạ Ngôn Chiêu chỉ suy nghĩ một giây, nói với Đường Tô: "Chị ngồi hàng đầu tiên, em ngồi sau chị."

Dù sao hắn cũng chỉ nói nghệ sĩ phải vào cùng với người đại diện chứ không hề nói nghệ sĩ nhất định phải ngồi ở hàng đầu tiên...

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp