Nổi tiếng sau khi cùng với em trai ruột bị anti khắp internet phá game trong show giải trí

Chương 1


2 tháng

trướctiếp

Chương 1: Về nước

Nước M, Đông Hải ngạn, một tòa nhà cổ theo phong cách lâu đài thế kỷ 19 rực rỡ dưới ánh đèn dầu.

Âm thanh du dương từ cây đàn violin lắng xuống, Tạ Ngôn Chiêu đứng trên sân khấu, ánh đèn cùng với tiếng vỗ tay như sóng triều kết thúc buổi biểu diễn độc tấu của cô.

Khi âm nhạc dừng lại, cô cảm ơn từng người bạn đã đến xem mình biểu diễn rồi tạm biệt họ.

Ograve đứng ở đám đông phía sau, chưa kịp chạm mặt Tạ Ngôn Chiêu, ông đã không kiềm được mà khóc. Ông lão tóc bạc run rẩy.

Ông tiến lên ôm Tạ Ngôn Chiêu, dùng tiếng Trung lắp bắp: "Fiumi, thầy rất buồn, em có thể không đi được không?"

Tạ Ngôn Chiêu vỗ về lưng ông, an ủi: "Em phải về chăm sóc em trai vì em ấy đang bệnh. Thầy yên tâm, khi em ấy khỏe hơn, em sẽ quay lại thăm thầy."

"Thầy hiểu, gia đình cần em. Vậy em chuyển lời hỏi thăm cậu ấy giúp thầy, hy vọng cậu ấy tay chân lành lặn."

Ograve rất thấu hiểu, tuy đôi khi ông lỡ lời nhưng may mắn là Tạ Ngôn Chiêu đã ở bên ông một thời gian, hiểu ý ông chỉ muốn nói "cơ thể khỏe mạnh".

Trước khi chia tay, Ograve tặng Tạ Ngôn Chiêu một món quà — một cây đàn violin làm từ gỗ mộc đàn Brazil.

Đó là món quà mà bà Eleanor - vợ của ông, một nghệ sĩ violin nổi tiếng đã dùng trong buổi biểu diễn âm nhạc đầu tiên của bà.

Bà Eleanor rất thích Tạ Ngôn Chiêu.

Do Tạ Ngôn Chiêu quyết định trở về nước vô cùng bất ngờ, mà bà Eleanor đang cùng mấy người bạn ở trên đảo nghỉ ngơi không thể nhanh chóng quay lại nên đã nhờ Ograve mang món quà này cho cô.

"Cảm ơn, em rất thích, nhưng có lẽ là quá quý giá rồi." Tạ Ngôn Chiêu lo lắng nói.

Ograve xua tay, vẻ mặt nghiêm túc: "Không quý! Không có gì quý bằng gậy chỉ huy của thầy hết, em là người đã làm gãy gậy chỉ huy của thầy."

Ograve trông có vẻ như một ông lão nước ngoài bình thường, nhưng thực ra ông là một nhạc trưởng cấp quốc tế, một cây gậy chỉ huy của ông có thể được bán đấu giá gần trăm vạn.

Ông cũng là hiệu trưởng của Học viện Âm nhạc mà Tạ Ngôn Chiêu theo học, sau khi cô nhập học, ông cảm thấy cô có tiềm năng lớn, muốn "dụ dỗ" cô - một người từ nhỏ học violin chuyên nghiệp sang học nhạc trưởng chuyên nghiệp, nhưng kết quả là Tạ Ngôn Chiêu không chỉ không học được mà còn làm gãy của ông mấy chiếc gậy chỉ huy.

Tạ Ngôn Chiêu cười ngại ngùng: "Thực xin lỗi, em không thích hợp cho việc chỉ huy đâu. Cây violin này em sẽ nhận, thầy chuyển lời cảm ơn đến bà Eleanor giúp em nhé."

Ograve gật gật đầu rồi lại lắc đầu, "Fiumi, nhớ gọi điện cho bà ấy, bà ấy sẽ rất nhớ em đấy."

"Em sẽ." Tạ Ngôn Chiêu đáp.

Buổi chiều ngày hôm sau, Tạ Ngôn Chiêu lên máy bay trở về nước.

*

5 năm trước, Tạ Ngôn Chiêu được bạn tốt giới thiệu cho đọc một cuốn tiểu thuyết tên là 《 Bạch Liên Hoa Ở Giới Giải Trí Nằm Thắng 》, nói bên trong có một nhân vật cùng tên với cô.

Tạ Ngôn Chiêu đọc được 30 chương mà nhân vật cùng tên đó vẫn chưa xuất hiện, nên cô quyết định không đọc tiếp.

Vào ban đêm, cô mơ thấy một người phụ nữ lạ mặt có phần giống mình, người phụ nữ đó khóc lóc trước mặt cô và kể khổ, nói rằng mình bị đàn ông lừa gạt cả ngươi lẫn tiền, không muốn sống nữa.

Bị đàn ông lừa tiền, thật sự là thảm hại quá đi!

Tạ Ngôn Chiêu nghiêm túc an ủi cô ấy một hồi lâu, kết quả ngày hôm sau tỉnh dậy thì phát hiện mình đã xuyên vào trong sách, biến thành người phụ nữ đó.

Tạ Ngôn Chiêu cảm thấy hơi tức giận, người phụ nữ này thế mà lại lấy oán báo ơn!

Ngay sau đó, cô phát hiện ra người phụ nữ đó chính là nhân vật nữ phụ cùng tên mà cô đã nghe bạn mình nói đến.

Quả nhiên, giữa những người cùng tên có chút nghiệt duyên.

*

Tiểu thuyết này xem qua tên là có thể đoán được nội dung, nữ chính không phải là kiểu nhân vật chính diện truyền thống. Nếu nhìn từ góc độ của nữ chính, tiểu thuyết này đọc sảng khoái vô cùng.

Chuyện là, ai mà thích nữ chính thì sự nghiệp phát đạt, ngược lại ai đối đầu với cô ấy thì chẳng có kết cục tốt lành gì, còn cô ấy thì suốt ngày gặp may mắn như cá gặp nước trong giới giải trí, hai năm liền ngồi trên vị trí đỉnh lưu.

Là một chuyến hành trình đầy thú vị của nữ chính trong cuộc sống.

Đáng buồn thay, nữ phụ Tạ Ngôn Chiêu là nhân vật phản diện luôn cùng nữ chính đối nghịch, cô ấy thích nam phụ trong tiểu thuyết, một người yêu thầm nữ chính, thường xuyên dùng tiền mà Tạ Ngôn Chiêu cho hắn để mua đồ cho nữ chính. Tạ Ngôn Chiêu sau khi biết chuyện thì nổi điên, đi đâu cũng nói xấu về nam phụ và nữ chính.

Không phải người cùng một nhà thì không vào cùng một cửa, em trai Tạ Ngôn Chiêu là Đường Tô — một người vì nhiều lý do lạ thường mà bị bôi đen, từ đỉnh cao rớt xuống vực thẳm trở thành idol. Cậu ấy cũng thực sự tìm đường chết, trong cùng một chương trình có nữ chính tham gia lại luôn lạnh nhạt với nữ chính.

Những nam khách quý trong chương trình, thậm chí đến cả đạo diễn cũng đều khuất phục trước nữ chính, chỉ có Đường Tô là ngoại lệ. Cậu khác biệt vì nhìn thấu bản chất bạch liên hoa của nữ chính nên luôn giữ một khoảng cách thích hợp với cô ta.

Càng như vậy thì nữ chính càng chủ động đến gần, cậu vì thế mà bị những kẻ liếm cẩu* cuồng nữ chính xa lánh, bị hãm hại, còn bị chửi như mưa bom bão đạn là không biết tự lượng sức mình, không biết xấu hổ. Thậm chí còn có người nói cậu ghét con gái, chê bai giá trị quan về nữ tính của cậu.

*Liếm cẩu (舔狗): Giới trẻ hiện nay hay gọi là Simp đó. Tức là thể hiện sự si mê, quan tâm quá mức đến một người nào đó, đôi khi vứt luôn liêm sỉ. Tuy nhiên, người được quan tâm kia lại không thèm để ý đến, hoặc thậm chí là cảm thấy phiền phức. 

Đường Tô trong khoảng thời gian đó đã có tâm trạng buồn bực, sau khi chương trình kết thúc, cậu lại bị cuốn vào vòng xoáy mạng xã hội, cuối cùng cơ thể gặp vấn đề về sức khỏe. Có một lần đang lái xe trên đường thì bệnh tình tái phát, tay chân run rẩy, không thể kiểm soát được tay lái, xe lao xuống cầu vượt bị hủy tại chỗ, người thì thiệt mạng.

Sau khi Tạ Ngôn Chiêu xuyên vào tiểu thuyết, trong đầu thường xuyên vang lên một đạo âm thanh đến từ “Hệ thống”.

Nó nói với Tạ Ngôn Chiêu rằng nếu như cô muốn quay về thế giới ban đầu thì phải hoàn thành nhiệm vụ nó giao —— tẩy trắng Đường Tô. 

Tạ Ngôn Chiêu rất tức giận, cô chất vấn ngược lại hệ thống, tại sao không có sự cho phép của cô mà đã tự tiện mang cô vào thế giới này. 

Hệ thống sửng sốt một chút, ủy khuất nói: “Là cô đồng ý cùng Tiểu Chiêu trao đổi cuộc sống”. 

“Tiểu Chiêu” trong miệng nó là nữ phụ của cuốn tiểu thuyết này, cũng chính là chị gái của Đường Tô, là một nhân vật phụ của phụ, thậm chí còn không xuất hiện ở mạch truyện chính. 

“Tôi khi nào thì đồng ý chứ?” Tạ Ngôn Chiêu không thể nào hiểu được. 

“Ở trong mơ nha… Tiểu Chiêu nói, cô ấy đã hỏi rất nhiều người nhưng chỉ có cô đồng ý, cô ấy nói cô là người chân thành, đặc biệt lương thiện!” 

Thời điểm nữ phụ ở trong mơ khóc lóc kể lể với Tạ Ngôn Chiêu hỏi có thể cùng cô trao đổi cuộc sống một đoạn thời gian hay không, bởi vì cảm giác cô sống thực sự quá hạnh phúc. 

Tạ Ngôn Chiêu chỉ cho đó là mơ, muốn an ủi cô ấy nên cái gì cũng đều nói “Được”.

Biết được là do chính miệng mình đồng ý, nước mắt Tạ Ngôn Chiêu thiếu chút nữa đều rơi xuống.

Nhưng tâm trạng cô cũng rất tốt, hỏng mất một lát liền vui vẻ chấp nhận sự thật.

Bởi vì cô phát hiện, nữ phụ trong bộ tiểu thuyết này hình như không thảm giống như cô tưởng. 

Cô ấy đúng là bị “ngã” trên người một tên tra nam, vì hắn ta đào tim móc phổi, cuối cùng lại mất cả người lẫn tiền. Nhưng nếu bỏ qua chuyện này, cuộc sống của cô ấy vẫn là vô cùng hoàn mỹ.

Đầu tiên cô ấy có cha mẹ cực kỳ yêu thương cô ấy, tiếp theo là gia đình cô ấy vô cùng giàu có!

Sở hữu hai vạn mẫu đất, trên đó có hơn mười vạn con dê, năm vạn trâu! Giàu đến chảy mỡ a!!  

Bản thân nữ phụ cũng là thiên tài nhiếp ảnh gia, khi còn học sơ trung liền ký hợp đồng với tạp chí cao cấp trong nước. Có thể chắc chắn rằng cô ở trong ngành này nhất định có tương lai. 

Cuối cùng, đây mới là điểm mấu chốt! Tạ Ngôn Chiêu xuyên vào thời điểm nữ phụ hai mươi tuổi. 

Lúc này em trai cô ấy vừa mới ra mắt, sự nghiệp còn đang ở trên đỉnh; số tiền cô ấy dùng cho tên tra nam đối với gia đình của cô ấy lúc này chỉ là một con số nhỏ mà thôi.

Không tới mức gọi là mất cả người lẫn tiền không thể cứu được nữa. 

Cô chỉ cần ổn định tinh thần, không nổi điên đến trước mặt nữ chính trêu trọc là được. Cuộc sống này rất tốt, cô muốn như thế nào liền như thế ấy. 

Nhưng có một vấn đề, cô có thể tránh lặp lại cuộc sống thê thảm của bản thân trong tiểu thuyết, lại không có cách nào ngăn cản vận mệnh của Đường Tô.

Bởi vì cô chỉ mới đọc 30 chương nên cũng không biết nguồn gốc những tin đồn bôi đen Đường Tô là từ đâu ra. Không biết bệnh, thì không thể chữa bệnh đúng cách được!

Nhưng có sao đâu, cứ để đó đi!

Tạ Ngôn Chiêu lạc quan nói với hệ thống: “Số mệnh của con người đã được định sẵn, tôi không thể làm gì được nên đành chịu vậy.”

Hệ thống hoài nghi tai mình có vấn đề.

Cô đang nói cái gì vậy? Tiểu Chiêu không phải bị người phụ nữ này lừa rồi chứ!

Lấy đâu ra thành thật! Lấy đâu ra lương thiện ở đây!!

“Cô không muốn quay về sao? Chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ là cô liền có thể về nhà?” Hệ thống vẫn chưa từ bỏ tiếp tục hỏi.

Tạ Ngôn Chiêu nghĩ ngợi một chút, rồi hỏi lại: “Nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ, khi trở về thời gian vẫn là cái ngày tôi đến đây đúng không?”

“Đúng vậy.” Hệ thống đáp.

Xuyên không vào đây ngày nào, thì cũng sẽ quay trở lại vào ngày đó.

“Vậy tại sao tôi lại phải gấp rút hoàn thành nhiệm vụ chứ?” Hưởng thụ cuộc sống hai lần không phải là tốt hơn sao?

Hệ thống nghe vậy chỉ muốn tự tát vào mặt mình hai cái.

*

Tạ Ngôn Chiêu ngẩn ngơ ở chỗ này thoáng cái mà đã được 5 năm.

Hai năm trước, cô chỉ làm một việc — học chụp ảnh.

Chuyên ngành đại học của nữ phụ trong tiểu thuyết là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, cô muốn cố gắng không để mình bị lưu ban.

Tạ Ngôn Chiêu vốn nghĩ rằng hệ thống sẽ có công cụ nào đó giúp cô học được kỹ năng này mà không cần thầy dạy, bởi vì cô đối với bộ môn nghệ thuật này thật sự là dốt đặc cán mai, trong tiểu thuyết nữ phụ lại còn là một thiên tài nhiếp ảnh. Nếu bản thân cái gì cũng không biết thì rất dễ khiến người khác nghi ngờ.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới, hệ thống thế mà lại thật sự không quan tâm gì đến sống chết của cô!

Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể tự lực cánh sinh, tự tìm đường sống cho bản thân mình.

Thật ra cô từng có ý định nói cho người khác biết rằng não cô hiện tại trống rỗng, nó đã trở về trạng thái ban đầu. Nhưng cả giáo sư và bạn học đều nhất trí cho rằng cô có vấn đề về tâm lý, muốn mang cô đi gặp bác sĩ tâm lý, còn muốn cho cô dùng máy điều trị sóng não. 

Cô không thể không thừa nhận mình chỉ là lừa họ, sau đó lại trộm mời một đại sư bên ngoài dạy bù.

Nhưng cô rốt cuộc không có thiên phú ở lĩnh vực này, dù có siêng năng chăm chỉ đến đâu cũng chỉ nắm bắt được một số kiến thức và kỹ xảo cơ bản, ví dụ như kết cấu, quang ảnh và phối hợp sắc thái.

Giáo sư nhìn những tác phẩm sau đó của cô thì phát hiện đồ vật có hình thức nhưng lại không có "hồn". Sợ kích thích đến cô nên vẫn luôn không biết mở miệng làm sao, chỉ có thể âm thầm than thở trong lòng rằng cô đã hết thời.

May mà "hồn" kiểu này vốn dĩ là khả ngộ bất khả cầu*, cuối cùng Tạ Ngôn Chiêu may mắn dựa vào kỹ thuật và đã tốt nghiệp thành công, còn được đánh giá là sinh viên xuất sắc.

*可遇而不可求 (Khả ngộ nhi bất khả cầu): Có những chuyện, chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt mới có khả năng, cầu là cầu không được. 

Sau khi tốt nghiệp, cô quay lại nghề cũ của mình — đi đào tạo chuyên sâu về âm nhạc tại học viện hàng đầu của thế giới này. 

Cô xuất thân từ gia đình có truyền thống âm nhạc, biết hơn ba mươi loại nhạc cụ, trong đó giỏi nhất là violin và đàn tỳ bà. 

Ograve tự mình phỏng vấn cô, sau khi nghe cô chơi một khúc violin thì phá lệ cho cô trúng tuyển, còn giới thiệu cô với vợ mình và một số bạn tốt.

Không lâu sau khi nhập học, Tạ Ngôn Chiêu đã thuận lợi tổ chức một buổi biểu diễn độc tấu của riêng mình, thành công ngay trong lần đầu tiên khiến cô một bước thành danh trong ngành. Sau đó, những lời mời liên tiếp kéo đến không ngừng, danh lợi song thu, ngày tháng trôi qua cũng không quá tệ.

Cơ duyên phát sinh vào năm thứ ba cô ở tại M quốc, lúc đó Đường Tô bị bôi đen khắp nơi, trong một khoảng thời gian dài không có việc làm, cả người uể oải chán chường, cảm xúc tiêu cực đến mức không thể ra ngoài.

Hệ thống đã tổng hợp tình hình ở trong nước của cậu truyền tới trong đầu Tạ Ngôn Chiêu, Tạ Ngôn Chiêu tận mắt nhìn thấy bộ dạng không màng sống chết, không thể tự gánh vác của cậu rốt cuộc đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ. 

Hệ thống ngửa mặt lên trời rơi lệ: “Cô cũng cảm thấy cậu ấy quá đáng thương có phải không?”

Tạ Ngôn Chiêu thần bí lắc đầu: “Tôi có cảm giác bây giờ tôi làm cái gì cũng đều sẽ thành công.”

Hệ thống nghe mà không hiểu ra sao: “…… Cho nên là?”

Tạ Ngôn Chiêu mỉm cười: “Tôi muốn khiêu chiến với chính bản thân mình.”

Hệ thống: “……”

Cô thật sự là quá không đáng tin cậy.

*

Rạng sáng 1 giờ, Đường Tô đang bị mất ngủ bất ngờ nhận được điện thoại từ bên kia đại dương. 

Cậu nhìn chằm chằm vào cái tên trên màn hình hồi lâu, tại thời điểm 1 giây trước khi tiếng chuông ngừng lại thì dùng ngón tay mở ra tiếp nhận. 

Bên tai vang lên một giọng nói đã có chút xa lạ, nhưng đối với cậu lại có một tia quen thuộc và nuông chiều —

“Em nhận điện thoại cũng lâu quá a! Chị không có chuyện gì cả, chỉ là muốn thông báo với em một tiếng, chị sẽ cùng em tham gia chương trình truyền hình trực tiếp kia, lấy thân phận là người đại diện tạm thời. Em thông báo cho công ty quản lý biết một chút đi.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp