12.
Sau khi hồi phủ, biểu tỷ đã mắc bệnh nặng một trận.
Vào ngày thứ năm, ta đến thăm nàng ta.
Nàng ta uể oải nằm trên giường, còn không có sức lực để trừng mắt nhìn ta, trông thật đáng thương.
“Biểu tỷ, không thể cử động được, cảm thấy khó rất chịu phải không?”
Nàng ta tưởng ta không biết chuyện nàng ta đã hối lộ thái y để cố tình làm hại ta khi thử thuốc.
Kiếp trước khi ta lâm bệnh, nàng ta đã khoác lên bộ mặt giả nhân giả nghĩa vì ta mà bận trước bận sau, đổ từng bát, từng bát thuốc bổ vào bụng ta, cuối cùng lại để lại một căn bệnh khó chữa.
Đời này nàng ta cũng nên nếm trải cảm giác nằm xuống nhưng không bò dậy được nữa.
"Mấy ngày nay khi ngươi bị ốm, đã xảy ra một chuyện kinh hỷ đấy.”
“Lý Trường Phong chết rồi, ngươi biết không?”
Cuối cùng nàng ta cũng chịu mở mắt nhìn ta, run rẩy bắt ta câm miệng.
"Sao vậy? Loại tai họa này chết cũng không hết tội đâu, biểu tỷ sao lại không vui vậy?”
"Người ta nói rằng người đó đã chết trên bãi sông, còn phát hiện một cây trâm ngọc gần đó.”
“Biểu tỷ, ngươi có nghĩ là hắn lúc đang lêu lỏng cùng một tiểu tiện nhân nào đó thì bị nam nhân nhà người ta đánh chết không?”
Môi và tay biểu tỷ đều run lên vì sợ hãi, kinh hãi đan xen vào với nhau, lần này nàng ta thực sự bị doạ khóc.
Xuân Đào đúng lúc tiếp lời: “Cô nương, ta nghe nói vị Lý gia kia là một kẻ rất xấu xa, có lẽ hắn đã cưỡng bức cô nương nhà người ta không thành, ngược lại còn bị kẻ không quan tâm đến mạng sống giết chết.”
“Chỉ thấy thương các cô nương, sau này có người trong lòng, cho dù hắn không làm gì đi chăng nữa nhưng phải làm sao mới có thể chứng minh mình trong sạch được đây?”
Ta nghĩ nghĩ, nhìn chằm chằm biểu tỷ, cười nói: “Nếu người trong lòng kia đáng tin cậy, ta cũng không có cách nào khác ngoài việc ân ái cùng hắn một lát, chỉ cần nhìn thấy màu đỏ, lấy sự trong trắng chứng minh trong sạch.”
13.
Lý đại nhân đau đớn mất đi nhi tử yêu quý, thề sẽ điều tra đến cùng.
Cây trâm ngọc bị đánh rơi trên bãi sông vừa nhìn đã biết là của một tiểu thư quý tộc.
Ông ta giữ chức ngự sử, một khi đã hạ quyết tâm phá án thì không ai có thể ngăn cản được.
Gần đây Tần Dược Chương đang rất đau đầu về vấn đề này.
Trong bữa tối, hắn đến viện của ta, thấy trên bàn ta chỉ bày có ba món ăn, hắn thuận miệng hỏi ta: “Ngươi ăn chỉ thế thôi à?”
Ta còn không buồn nhấc mí mắt lên, liền gắp một miếng rau xanh nhét vào miệng.
Hắn cũng không khách khí, giật lấy bát đũa của ta, vừa cắn một miếng đậu phụ đã ném hết bát đĩa, đồ ăn xuống sàn.
“Gọi người làm bếp tới đây, đây là đồ ăn cho lợn à!”
Kể từ khi Tưởng Oanh Ngọc đến, địa vị của ta ở trong phủ ngày càng lụi bại, việc ta chịu thiệt cũng không phải là hiếm.
Kiếp trước, đến cả cơm cho lợn mà Tần Dược Chương đã nói ta cũng không được ăn.
Thân làm chủ tử, sợ nhất là mắc bệnh hiểm nghèo, không được sủng ái.
Lúc đó ta lại có cả hai, cuộc đời còn tệ hơn cả lợn, chó.
Ta định thần lại, nhìn hắn mỉm cười: “Biểu ca không phải chê ta bẩn thỉu hay sao? Bây giờ lại dùng chén muỗng của ta, còn đứng ra bênh vực ta, chẳng lẽ bị bệnh sao?”
“Nếu có thời gian như vậy, sao không đi thăm biểu tỷ thanh cao thuần khiết đi? Sức khỏe nàng ta không tốt lắm, nhất định là đang nhớ ngươi.”
Sắc mặt Tần Dược Chương cứng đờ trong giây lát.
Chuyện giữa Tưởng Oanh Ngọc và Lý Trường Phong hắn đã giúp nàng ta giấu giếm khá tốt.
Đáng tiếc hắn rốt cuộc là một nam nhân thô tục không thể chấp nhận được, ước chừng cũng đang rất lo lắng liệu Tưởng Oanh Ngọc thật sự có còn trong trắng hay không.
Hắn im lặng một hồi lâu, rót một ly rượu rồi tự mình uống cạn.
“Vẫn là nơi này của ngươi thanh tịnh.”
Bệnh tình của Tưởng Oanh Ngọc khiến rất nhiều nam nhân đổ xô đến tranh nhau an ủi.
Tần Dược Chương chắc chắn sẽ hoài nghi, có lẽ nào từ trước đến nay nàng ta không bao giờ là một nữ nhân an phận.
Chẳng lẽ những lần ngoan ngoãn, nhu nhược đó đều là nàng ta ngụy trang thôi sao?
Được, được lắm.
14.
Gần đây Tần Dược Chương thường xuyên đưa ta ra ngoài.
Ta biết hắn muốn dùng ta để gột rửa sạch những câu chuyện về mối tình năm xưa của hắn và Tưởng Oanh Ngọc.
Hắn không muốn cưới nàng ta nữa.
Hôm ấy đang tận hưởng mùa xuân ở ngoại ô, hắn chở ta cưỡi ngựa đi rêu rao khắp nơi.
Sau khi đi dạo đến trưa, mặt trời đã lên cao trên đỉnh đầu, bọn ta dừng lại ở Hội Xuân Lâu để nghỉ ngơi một chút.
Ánh sáng mùa xuân vừa phải, một cành hoa liên kiều vươn dài ra cửa sổ.
Đột nhiên có ai đó đưa tay ra bẻ nó rồi áp vào gần tai ta.
Quay đầu lại nhìn thì thấy đó là Tô Hạc Sơn, hắn mỉm cười vuốt má ta, thở dài: “Người ta nói phụ nữ càng xinh đẹp thì càng kém tin cậy.”
“Nam cô nương, ta viết thư cho ngươi, ngươi thậm chí còn không thèm trả lời cho có lệ, thật sự rất vô tâm đấy."
Tần Dược Chương gạt tay hắn ta ra, lạnh lùng nói: “Tô thế tử dù sao thì cũng xuất thân quyền thế, hành vi tuỳ tiện như vậy còn ra thể thống gì nữa?”
Tô Hạc Sơn cười thật sâu, hắn cầm chiếc quạt gấp gõ vào trán ta, nhìn chằm chằm vào Tần Dược Chương, nói rõ từng câu từng chữ đầy khí phách.
"Tần thế tử à, ngươi vẫn không biết phải không? Biểu muội nhà ngươi là một kẻ suốt ngày nói dối, rõ ràng là một kẻ lừa đảo.”
“Lợi dụng ta đáp lại tâm ý của ngươi, sau đó lại giả vờ như không quen biết ta nữa rồi.”
Hắn nheo mắt nhìn Tần Dược Chương, rồi quay lại vỗ vỗ vào đỉnh đầu ta.
"Ngươi đúng là không có mắt nhìn.”
“Tóm lại là tâm trạng ta không được tốt, Nam cô nương, ngươi nghĩ cách bù đắp cho ta đi.”
Tần Dược Chương nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn ta rời đi, mắng: “Đúng là hành vi phóng đãng vô lại, sao Tô gia lại có thể nuôi ra thứ như vậy được chứ!”
Ta vuốt ve ngón tay, hồi lâu mới nói: “Biểu ca, ta…”
Tâm trạng hắn rất tốt, đại khái là cảm thấy mình đã đánh bại được Tô Hạc Sơn một lần, cũng không trách ta đã dùng chiêu khích tướng khiêu khích hắn.
"Sau này nếu trong lòng cảm thấy không thoải mái cứ nói thẳng với ta là được, không cần mạo hiểm dính líu đến người khác.”
“Nếu Tô Hòa Sơn lại đến làm phiền ngươi, cứ nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi giải quyết.”
Ta cúi đầu, giấu đi vẻ lạnh lùng trong ánh mắt.
Trước đây ta nói với hắn, hắn không muốn nghe, bây giờ hắn lại muốn ta nói thì ta phải nói sao?
Nực cười.
15.
Tưởng Oanh Ngọc đợi ở cửa viện của Tần Dược Chương.
Khi nhìn thấy ta cầm que kẹo hồ lô đưa đến miệng Tần Dược Chương, thần sắc nàng ta rất ảm đạm.
Nỗi đau mà ta từng phải chịu đựng trước đây, giờ nàng ta đã được trải qua từng cái một.
Thần sắc Tần Dược Chương vẫn như thường, chỉ hỏi nàng ta: “Thấy ổn hơn chưa?”
Tưởng Oanh Ngọc nhìn hắn với đôi mắt ngấn lệ, nắm chặt chiếc khăn tay của mình, không cam lòng nói: “Không ổn, không ổn chút nào, biểu ca, tại sao chàng lại không đến thăm ta chứ?”
“Ngươi có nhiều tri kỷ lo lắng cho ngươi như vậy, ta còn phải nhọc lòng làm gì chứ?”
“Ta, ta không có! Ta thực sự không có! Ta không có quan hệ gì với bọn họ cả...”
Nàng ta liếc nhìn ta một cái rồi kịp thời dừng lời nói của mình lại, sắc mặt Tần Dược Chương cũng tối sầm, không nói thêm gì nữa.
Tưởng Oanh Ngọc bật khóc nức nở, như thể đã hạ quyết tâm, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta có thể chứng minh những gì ta nói đều là sự thật!”
Chứng minh? Làm thế nào để chứng minh?
Lấy sự trong trắng chứng minh trong sạch sao?
Tưởng Oanh Ngọc đã nghe theo những lời ta nói, nghe theo là tốt rồi.
Nàng ta cũng không cần lo lắng việc Tần Dược Chương không nhận tâm ý của mình.
Ta rút túi hương liệu ở thắt lưng ra, tiện tay ném xuống hồ.
Loại hương này và loại hương mà Tưởng Oanh Ngọc thường dùng hấp dẫn lẫn nhau, có thể tạo ra hiệu quả kích dục rất tốt.
Ta mỉm cười bước xuống sân khấu, cho bọn họ đủ thời gian để tận hưởng.
Bữa sáng ngày hôm sau, di mẫu phái người truyền ta lên phòng bà ta dùng bữa.
Khi ta đến nơi, quả nhiên thấy Tưởng Oanh Ngọc dạt dào xuân sắc.
“Ngọc Nhi à, cháu cùng biểu ca cháu tâm đầu ý hợp, di mẫu cũng đã gửi thư cho phụ mẫu cháu rồi, nhanh chóng quyết định chuyện tốt này đi, cũng tránh cho có kẻ điên suốt ngày mơ mộng dây dưa với biểu ca cháu.”
Bà ta chỉ thiếu nước chỉ thẳng vào mặt ta mà mắng chửi.
Gọi ta tới ăn bữa ăn này cũng chỉ nhằm hạ nhục ta mà thôi.
Tưởng Oanh Ngọc xuất thân quyền quý, mẫu gia nàng ta là một quý tộc giàu có, hai nhà kết thân sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho Hầu gia.
Không giống như ta, muốn cái gì cũng không có, là một kẻ nghèo hèn.
Tưởng Oanh Ngọc mỉm cười trả lời: “Cháu biết rõ tính cách của biểu ca cháu, cho dù ong bướm có điên cuồng ve vãn chàng ấy, việc đắm mình vào trụy lạc như vậy, biểu ca chắc chắn sẽ coi thường.”
Ta chậm rãi ăn cháo, giả vờ như không nghe thấy.
Tưởng Oanh Ngọc nàng ta chẳng biết gì về tính cách của Tần Dược Chương cả.
Thích cười nói như vậy thì cứ cười thật tươi đi, nhân lúc này thì còn có thể cười được