1.

Khi dao cầu rơi xuống, ta nghe thấy Xuân Đào đang khóc.

Nàng ta là tì nữ bên cạnh ta, những năm đầu nàng ta đã đắc tội Tưởng Oanh Ngọc, bị Tần Dược Chương sai người đánh chết.

Bỗng nhiên mở mắt, nàng ta còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt ta.

Đầu óc ta rối bời, không thể suy nghĩ được gì cả.

Đầu đau dữ dội, ta nôn ra một ngụm máu lớn, làm bẩn cả mặt.

Có người đẩy Xuân Đào sang một bên, rồi cầm chiếc khăn tay ngồi cạnh giường nhỏ, cẩn thận lau cho ta.

Đó là Tần Dược Chương.

Bàn tay hắn chạm vào trán, thái dương rồi má ta qua chiếc khăn tay.

Ta cảm thấy ớn lạnh, môi và răng run rẩy, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Tần Dược Chương cười lạnh, hắn khinh thường nói: “Ngươi đây là...dùng nửa cái mạng của mình để đổi lấy việc ta cưới ngươi, vui mừng đến phát khóc sao?”

“Nam Chiếu, dưa hái xanh không ngọt, ta đã dạy ngươi, ngươi lại quên mất rồi."

Hắn ném chiếc khăn tay vừa bẩn thỉu vừa hôi hám vào mặt ta.

"Oanh Ngọc nhường cho ngươi tất cả mọi thứ nhưng ngươi không những không biết điều lại còn ngạo mạn hơn, mất công nàng ấy mỗi ngày đều cầu nguyện cho ngươi, ngươi có xứng không?”

“So với nàng ấy, ngươi đúng là xấu xa đến mức làm người ta ghê tởm.”

2.

Ta đã cạnh tranh với Tưởng Oanh Ngọc cả một đời, cũng đã thua cả cuộc đời.

Đều là biểu muội của Tần Dược Chương, nàng ta có gia thế hiển hách, tài năng xuất chúng, mới đến kinh thành được ba tháng đã nhận được rất nhiều sự hoan nghênh.

Mà phụ mẫu ta đều qua đời, từ nhỏ ta đã sống nhờ ở Hầu phủ, ăn nhờ ở đậu, nếm trải qua đủ loại gian khổ.

Trong Hầu phủ rộng lớn như vậy, chỉ có Tần Dược Chương là nguyện ý thương ta một chút.

Hắn trời sinh lạnh lùng nhưng luôn khiến ta cười.

Hắn là ánh sáng thời niên thiếu của ta, ta cứ tưởng rằng, hắn sẽ luôn chiếu rọi ta như vậy.

Cho đến khi Tưởng Oanh Ngọc xuất hiện.

Nàng ta nói ta phụ không nuôi, mẫu không dạy nên sinh ra đã là tai họa.

Tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới đều sẽ bị lãng phí nếu nó là của ta.

Nàng ta luôn có cách thu hút sự chú ý của Tần Dược Chương.

Nàng ta nhẹ nhàng, dễ như trở bàn tay cướp hắn khỏi ta.

Ta trốn trong bóng tối nhìn bọn họ ân ái, giống như một vai hề cô đơn đang lén nhìn hạnh phúc từng thuộc về mình.

Ta tham lam ôm lấy bóng dáng bồng bềnh của Tần Dược Chương, tự lừa dối mình rằng hắn đã từng đến đây, hắn sẽ quay lại.

Ta cũng biết dưa hái xanh không ngọt.

Nhưng có lần hắn một hai phải kéo ta đi dập đầu với ánh trăng vào một đêm khuya khi hắn say rượu.

Hết lần này đến lần khác, hắn cố chấp nói muốn cưới ta.

Tần Dược Chương có lẽ đang nói đùa, nhưng ta lại coi đó là sự thật.

Buồn cười là ta phải mất cả đời mới nhìn thấu được, lời thề son sắt của hắn, rằng “Thê tử của ta chỉ có thể là Chiếu Nhi”, nhưng cuối cùng đó lại là lời nói dối.

3.

An Quốc quận chúa gửi thiệp mời dự tiệc xuân, ta đành cố chống đỡ cơ thể để tới dự tiệc.

Kiếp trước ta ở trong phủ dưỡng bệnh, nghe nói trong bữa tiệc có người nhắc đến việc thử thuốc, khen ta tình sâu nghĩa nặng, đề nghị di mẫu nhận ta làm nhi tức.

Di mẫu không muốn hủy hoại thanh danh nên nói đang chờ ngày lành tháng tốt để hỏi cưới ta.

Hôn sự của Tần Dược Chương và ta đã được sắp xếp qua loa như vậy.

Hắn vì điều này mà hận ta cả đời, hành hạ tra tấn cho đến khi ta không còn sức sống.

Hôm nay gió lớn khiến cho ta ho khan.

Tần Dược Chương ném áo choàng của hắn vào trong lòng ta, ánh mắt đầy vẻ phiền chán.

“Bệnh thì chăm sóc bản thân cho tốt vào, ngươi đi ra ngoài như thế này để chiếu cáo với toàn thiên hạ rằng Tần Dược Chương ta thiếu nợ ngươi sao?”

Ta buông tay không đỡ, chiếc áo choàng đen rơi xuống đất, phủ đầy bụi.

Ta dẫm lên nó, đạp chân bước lên xe.

Tần Dược Chương cười lạnh, quất roi ngựa cản đường ta.

"Cánh cứng cáp rồi sao?”

“Chiếc xe này là của Oanh Ngọc, nếu ngươi nhất quyết muốn đi theo thì đi phía sau.”

Hắn chỉ vào một chiếc xe ngựa nhỏ, ta nhìn nó, rồi lại nhìn Tưởng Oanh Ngọc đang thầm đắc ý, mỉm cười.

Chiếc xe ngựa dưới chân ta được chế tạo đặc biệt khi phụ thân còn sống. Ông ấy đã vung tiền như rác để đóng cho ta, điểm thêm rất nhiều hạt cườm và ngọc bích, vô cùng hoa lệ.

Rõ ràng đó là đồ của ta, tại sao ta lại không được dùng?

Tưởng Oanh Ngọc là người đầu tiên lên tiếng: “Biểu ca, thân thể Chiếu Nhi yếu đuối, ta nên nhường cho muội ấy, chàng cũng đừng lúc nào cũng đứng ra bênh vực ta, ta không muốn chàng tức giận.”

Nàng ta mỉm cười miễn cưỡng, không nói xấu ta một lời nào, nhưng mỗi câu nói đều là những lời chỉ trích.

“Sức khỏe nàng ta là do nàng ta tự chuốc lấy, Oanh Ngọc, người đáng thương ắt sẽ có chỗ đáng giận, nàng không thể luôn mềm lòng, chịu uỷ khuất mãi được.”

Trước khi ta thử thuốc cho Tần Dược Chương, hắn đã nói với ta rằng hắn không thể tin ai khác ngoài ta.

Nhưng giờ đây, mọi đau khổ ta chịu đựng vì hắn đều trở thành ta tự chuốc lấy.

Sự phẫn nộ không thể kiểm soát khiến cổ họng tràn ngập mùi tanh.

Ta dùng khăn tay lau đi vết máu trên khóe miệng, phụ họa nói: “Ta sẽ ghi nhớ những lời biểu ca đã nói, sau này sẽ không tái phạm.”

Tần Dược Chương im lặng nhìn ta một lúc rồi đột nhiên vươn tay kéo Tưởng Oanh Ngọc lên lưng ngựa.

Hắn vuốt tóc nàng ta, ôn nhu dỗ dành: “Đi xe ngựa thì có gì hay chứ? Hôm nay chúng ta cưỡi ngựa đi.”

Sau đó, hắn thúc vó ngựa, giống như cơn gió lướt qua, quất ta ngã xuống đất.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play