8.

Tô Hạc Sơn nói rằng hắn muốn ta giúp hắn lấy một thứ gì đó, thứ đó được đặt trong Hầu phủ, rất quan trọng.

Ta bưng tách trà nóng lên, thong thả nhấp vài ngụm.

Nếu đã bị hắn nhìn thấu rồi, ta đơn giản cũng không thèm giả vờ nữa.

“Việc của Tô công tử ta có thể giúp, nhưng việc của ta, Tô công tử chưa chắc có thể giúp được.”

“Chuyện thỏa thuận này không có lời, ta không có hứng thú.”

Ta tự cho mình là tiêu sái, ai ngờ Tô Hạc Sơn lại nằm trên bàn, bật cười thành tiếng.

Hắn có nụ cười rất đẹp, người cũng rất đẹp, ta xấu hổ buồn bực khẽ cắn môi, đỏ mặt.

“Có chuyện gì buồn cười vậy, kể đi cho ta vui chung với.”

Nghe thấy ta vừa nghe đã học theo, hắn càng cười to hơn.

“Rõ ràng là một tiểu cô nương, mặt mày nghiêm túc mà lại xị ra thế, sao vậy, ta nợ tiền ngươi à?”

Tô Hạc Sơn đưa tay nhéo nhéo chiếc má mập mạp trẻ con của ta.

Hắn chống cằm không hứng thú, khẽ ngáp một cái, lúc nào cũng là bộ dạng như chưa tỉnh ngủ.

“Chỉ một việc đơn giản như trở bàn tay cũng không làm được? Ngươi đang coi thường ai vậy?”

Hắn lẩm bẩm, đưa tay nắm lấy cổ áo ta, kéo ta đến trước mặt hắn, trên môi nở một nụ cười xấu xa đầy xảo quyệt.

Không đợi ta lên tiếng thì cánh cửa đã bị đá văng ra.

Tần Dược Chương đứng ngoài cửa, vẻ mặt lạnh lùng, trầm giọng gọi ta: “Nam Chiếu, về nhà.”

9.

Tần Dược Chương gần như là ném ta vào xe ngựa.

Khi mở miệng, hắn không thể nói được điều gì tốt đẹp ngoài việc mắng chửi ta.

“Ngươi là một cô nương, Lý Trường Phong cũng đã rời đi, ta còn tưởng ngươi ở trong trà sương sẽ xảy ra chuyện gì.”

Hắn vẻ mặt khó chịu chế nhạo ta: “Thì ra là bận tình tứ với người khác, thậm chí còn không cần chút thể diện nào cả!”

Ta lẳng lặng nhìn hắn, đợi hắn nói xong rồi mỉm cười.

“Biểu ca của ta cũng biết Lý Trường Phong không phải là người tốt sao? Ngươi đã chính nghĩa như vậy, sao không giúp ta ngăn cản “ý tốt” của di mẫu đi?”

Lời nói của hắn nghẹn lại trong cổ họng, một lúc sau mới thốt ra: “Lệnh của phụ mẫu, lời của bà mối.”

“Phụ mẫu ta đã mất từ lâu rồi, họ không thể làm chủ cho ta được.”

Ta quấn chiếc khăn tay quanh tờ giấy, chẳng quan tâm thái độ của mình đã chọc cho Tần Dược Chương nổi trận lôi đình.

“Nam Chiếu, Hầu gia nuôi ngươi nhiều năm như vậy, mẫu thân ta vì ngươi mà làm lụng vất vả như vậy, cuối cùng lại nuôi ra một con sói mắt trắng...”

Hắn còn chưa dứt lời, ta đã bật cười khanh khách.

“Hầu phủ của các ngươi mười năm sạch sẽ không tì vết, nhưng ta lại không xứng.”

“Biểu ca gọi ta là sói mắt trắng, ta cũng không thể gánh cái thanh danh này một cách vô ích được.”

"Không bằng như vậy đi, mời ngươi hồi phủ nói với di mẫu, nếu như bà ta dám gả ta cho một tên cầm thú như Lý Trường Phong, ta sẽ đập đầu vào cửa lớn của Hầu phủ mà chết, ta không được sống tốt, các ngươi cũng đừng hòng được sống yên ổn.”

Tần Dược Chương ngơ ngác nhìn ta nói xong một đống lời lẽ tàn nhẫn, nhưng hồi lâu cũng không có phản ứng.

Có lẽ hắn đã quá sốc rồi, trước đây Nam Chiếu hiểu chuyện đến hèn mọn, khi nói chuyện vẫn luôn nhìn vào sắc mặt của người khác.

Tại sao bây giờ lại trở thành một người đàn bà đanh đá như vậy?

Nhưng có nên nói không, đôi khi làm một người đàn bà đanh đá cũng thật tuyệt.

10.

Hai ngày sau, ta đã báo tin cho Lý Trường Phong, nói rằng Tưởng Oanh Ngọc mời hắn đi chèo thuyền trong đầm lau sậy vào tối ngày mười lăm tháng này.

Những đám lau sậy cao đung đưa, luôn ám chỉ rằng bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra ở đây.

Ta sẽ không bao giờ quên cảnh tượng kiếp trước Tần Dược Chương và Tưởng Oanh Ngọc thâu hoan ở đây.

Vào ngày rằm hàng tháng, Tần Dược Chương sẽ dẫn Tưởng Oanh Ngọc đến đầm lau sậy để ngắm trăng, để tránh bị người khác trêu chọc, hai người luôn tách ra đi riêng.

Hắn dành cho nàng ta tất cả sự lãng mạn và dịu dàng của mình.

Tất cả những gì để lại cho ta chỉ là sự thờ ơ, khiển trách và coi thường.

Tháng này, ta sẽ tặng cho hắn một phần quà lớn.

Cuối cùng ta cũng biết, ngày đó Tô Hạc Sơn đã nói vào tai ta: “Đừng quên cảm ơn ta.”

Thì ra là ý này.

Tần Dược Chương quá kiêng kị hắn.

Ngày hôm đó Tần Dược Chương rất tức giận khi thấy ta và Tô Hạc Sơn thân thiết như vậy.

Sau khi hồi phủ, mỗi lần ta nhắc tới Tô Hạc Sơn, Tần Dược Chương đều lạnh giọng quát dừng lại.

Hắn giống như một con gà chọi bị khơi dậy tinh thần hiếu thắng, ta càng thích Tô Hạc Sơn, hắn càng muốn đến trước mặt ta, mỗi ngày đều đến viện của ta một chuyến.

Hắn dành cho ta quá nhiều tâm tư, khiến cho Tưởng Oanh Ngọc tức giận đến mức gây chiến tranh lạnh với hắn mấy ngày.

Chiều ngày mười lăm, Tần Dược Chương lại đến.

Ta mặc quần áo chỉnh tề, nhìn thấy hắn bước vào cửa viện, liền hắt một chậu nước, biến hắn thành con gà rơi vào nồi canh.

“Vào ngày mười bốn hàng tháng, hắt nước bẩn đi, xua đuổi thần xui xẻo.”

Toàn thân hôi thối, hắn mở miệng liền mắng ta: “Nam Chiếu, ngươi đúng là uống thuốc đến hỏng đầu rồi!”

Sau đó, hắn nhìn thấy ta ăn mặc chỉnh tề, cau mày hỏi: “Ngươi làm gì vậy!"

“Di mẫu không tìm được cho ta một nam nhân tốt, đương nhiên ta sẽ tự mình đi tìm.”

Ta ném cái chậu sang một bên, vỗ vỗ tay định đi ra ngoài.

Tần Dược Chương tóm chặt lấy ta, khiêng ta vào trong phòng.

“Đi tìm Tô Hạc Sơn sao? Hắn cũng là một kẻ phong lưu si tình ở khắp chốn mà thôi, so với Lý Trường Phong thì tốt hơn chút nào chứ? Nam Chiếu, ngươi đừng nói bản thân mình thanh cao như vậy, không phải là ngươi coi thường Lý Trường Phong, mà là ngươi coi trọng danh lợi.”

Hắn ném ta lên giường, thấy mặt ta đỏ bừng lên vì tức giận, hắn liền mỉm cười hài lòng.

“Biểu ca làm như vậy là vì muốn tốt ngươi, ngươi phải ngoan, phải nghe lời.”

Hắn phân phó cho hai bà tử canh cửa, không cho ta bước ra nửa bước.

Còn sai người mang nước tới, để ta tắm giặt trong phòng.

Hắn thực sự không coi trọng ta, hắn cũng không quan tâm người khác sẽ chê bai ta như thế nào.

Đây là nhà hắn, hắn làm chủ nơi này, hắn chỉ cần quan tâm bản thân mình vui vẻ là được rồi.

11.

Bầu trời hơi tối, trăng tròn đã vươn qua cành liễu.

Lúc này chắc là Tưởng Oanh Ngọc đã đến rồi, trong lòng nàng ta hẳn là đang vui mừng chờ đợi Tần Dược Chương ôn nhu ngọt ngào đến dỗ nàng ta vui vẻ

Không biết phản ứng của nàng ta khi nhìn thấy Lý Trường Phong sẽ thế nào.

Ta đẩy cửa sổ ra, nhìn ánh trăng, cố ý nói: “Trăng đêm nay tròn quá, chẳng lẽ hôm nay là ngày mười lăm chứ không phải ngày mười bốn sao? Ta nhớ nhầm ngày mất rồi.”

Trong bồn tắm truyền đến tiếng động, Tần Dược Chương mặc quần áo xong, chưa kịp lau khô tóc đã vội vàng rời đi.

Ta chậm rãi đi đến cửa, leo lên một chiếc xe ngựa.

Tô Hạc Sơn cầm quyển sách bị cuốn lại trong tay, không ngẩng đầu lên, chỉ cười nói: “Không có cô nương nào ở độ tuổi của ngươi có thể bình tĩnh như vậy đâu.”

Ta lười biếng duỗi người.

Nhìn hắn một cái, ban ngày buồn ngủ, nhưng ban đêm lại tràn đầy sinh lực như Dạ Du Thần, lại còn đọc sách, thật sự không sợ bị mù à.

“Cơm ngon không sợ đến muộn.”

Ta ngáp dài: “Đi thôi, đi xem náo nhiệt vừa mới ra lò nào.”

Khi ta đến đó, bãi sông hoang vắng đã hỗn loạn hết lên.

Lý Trường Phong bị đánh đến mức hộc máu, yếu ớt kêu lên: “Rõ ràng là con tiện nhân này tự mình tới tìm ta…”

Hắn lấy lá thư ta gửi từ trong lòng ngực ra, ném dưới chân Tần Dược Chương, hai mắt nhắm nghiền lại hôn mê bất tỉnh.

Tưởng Oanh Ngoc trốn trong vòng tay của Tần Dược Chương, tóc nàng ta rối bù, váy sam rách rưới, khóc không thành tiếng chỉ lắc đầu kêu oan.

“Không phải ta, ta không có! Biểu ca, trong lòng ta chỉ có chàng thôi, ta làm sao có thể thích một người như Lý Trường Phong được chứ!”

Nhưng bức thư thực sự là chữ viết tay của nàng ta.

Kiếp trước, cũng chính nàng ta là người đã bắt chước chữ viết của ta, làm giả thư từ để chuốc hết những điều xấu xa bẩn thỉu lên đầu ta.

Tôi phải cảm ơn Tưởng Oanh Ngọc, chính là nàng ta đã dạy cho ta rất nhiều thủ đoạn âm hiểm như vậy.

Tần Dược Chương nghiến răng đọc lá thư, sau đó vò nát tờ giấy trong tay, không biết có tin hay không, ôm lấy Tưởng Oanh Ngọc rồi rời đi trước.

Tô Hạc Sơn hỏi ta: “Ngươi không sợ Lý Trường Phong khai ra ngươi sao?”

Ta mỉm cười, với tính cách của Tần Dược Chương, sao có thể để Lý Trường Phong nói thêm một lời nào nữa, nhất định bắt lại rồi đánh đập.

Chờ đến lúc hắn đánh đến mệt, Lý Trường Phong cũng đã sớm mê mẩn rồi, chỉ còn đủ sức lấy lá thư ra, kéo biểu tỷ xuống nước thôi.

Tô Hạc Sơn cũng cười, đầy hứng thú mà đánh giá ta.

“Lời ngươi nói cũng coi là chuẩn đấy.”

“Nhưng chờ Lý Trường Phong dưỡng thương xong, tỉnh lại, nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ.”

Ta buông mành xuống, mỉm cười đen tối.

Lý Trường Phong còn cần tỉnh lại sao?

"Việc này giao cho Tô thế tử, nhất định có thể xử lý ổn thoả.”

Ta bày tỏ thiện chí với hắn: “Chúng ta chính là đồng minh giúp đỡ lẫn nhau mà.”

Tô Hạc Sơn không nói là tốt hay xấu, khóe miệng cong lên đầy mê hoặc, ánh mắt hơi tối lại.

Ta giả vờ bình tĩnh hỏi hắn: “Sao vậy, ngươi thấy ta tàn nhẫn độc ác, là người xấu à?”

Hắn lắc đầu cười khẩy: “Loại người giống ngươi sao, trong túi chỉ có mấy đồng tiền mà còn phải mua gạo cứu trợ thiên tai, nếu mà là người xấu thì chỉ có thể là người xấu tốt.”

Nhất thời, ta thậm chí không thể nhớ được Tô Hạc Sơn đang nói đến chuyện của tháng năm nào.

Hắn duỗi tay ra cởi giày của ta, kéo ống tay áo nạm tơ vàng, lau sạch bùn cát ở bãi sông trên đế giày của ta.

Hắn nâng chân ta lên, nhét lại vào giày.

Hắn dùng ngón tay vuốt ve cổ chân ta hai cái rồi thở dài: “Nam Chiếu, ngươi không sai.”

“Tàn nhẫn độc ác cũng tốt, còn hơn là bị người khác lột da rút gân.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play