“Sao ông lại tắt phần phát sóng trực tiếp của Thẩm Minh Dữu?”

“Vì hiệu quả của chương trình mà thôi.”

Khi mẹ và bé tạm thời tách ra không thể quay cùng một ống kính, phòng phát sóng trực tiếp sẽ áp dụng hình thức phát sóng trực tiếp phân tần để các khán giả có thể xem được mẹ và bé sau khi tách ra đang làm gì.

Vì vậy khi Thẩm Minh Dữu dặn dò con gái đứng tại chỗ đợi cô, sau đó một mình rời đi giúp một người mẹ trẻ tuổi, phòng phát sóng trực tiếp của Thẩm Minh Dữu vốn nên được cắt thành hai phần để tiến hành phát sóng trực tiếp.

Nhưng sau khi Thẩm Minh Dữu rời đi, Phùng Kính Tắc lại đích thân chỉ thị cho nhân viên làm việc trực tiếp tắt bỏ phát sóng trực tiếp phân tần của Thẩm Minh Dữu, trong phòng phát sóng trực tiếp bây giờ chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh một mình Giang Niệm Niệm đang lặng lẽ chờ đợi mẹ.

Hôm nay tổng đạo diễn chương trình Phùng Kính Tắc đã thay đổi sự thờ ơ mấy ngày trước với Thẩm Minh Dữu, không chỉ vừa sáng sớm đã đến nhà của Thẩm Minh Dữu, mà sau khi Thẩm Minh Dữu và các người mẹ khác tách ra, Phùng Kính Tắc còn trực tiếp đưa Thẩm Minh Dữu và Giang Niệm Niệm đến ga tàu hỏa.

Lúc đó Ngô Lực đã cảm thấy có chút bất thường.

Hiện tại sau khi tắt phát sóng trực tiếp phân tần của Thẩm Minh Dữu, các khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy cảnh Thẩm Minh Dữu để con gái lại một mình vội vàng rời đi, sau đó còn không lên kịp chuyến tàu, để cho Giang Niệm Niệm một đứa bé còn chưa tới bốn tuổi một mình bị xe lửa đưa đi, sự ngạc nhiên và tức giận của các khán giả ngay lập tức đạt đến đỉnh điểm.

[ Sao tàu lại đi rồi, Thẩm Minh Dữu còn chưa lên tàu mà! ]

[ Rốt cuộc Thẩm Minh Dữu đi làm cái gì thế, có chuyện gì còn quan trọng hơn con gái sao? ]

[ Niệm Niệm liệu sẽ khóc không, đứa trẻ nhỏ như vậy có lẽ sẽ rất sợ. ]

[ Mặc dù trên tàu có một hai người nhân viên nhưng Niệm Niệm không quen thuộc với bọn họ, lần đầu tôi đi tàu hỏa một mình cũng rất sợ hãi, huống chi là một đứa trẻ nhỏ như Niệm Niệm. ]

[ Thẩm Minh Dữu thật không có trách nhiệm. ]

Trong lúc xe lửa di chuyển khán giả trong phòng phát trực tiếp chỉ có thể nhìn thấy Niệm Niệm đang sững sờ đứng trên tàu, gương mặt cô bé dán vào cửa sổ, dường như muốn xuyên qua lớp kính để tìm bóng dáng của mẹ.

Nhưng xe lửa chạy ngày càng nhanh, cô bé không nhìn thấy cái gì cả.

Ống kính quay bóng dáng nhỏ bé cô đơn vô cùng tự nhiên.

[ Hu hu hu tôi khóc rồi, bóng lưng của Niệm Niệm thật là đáng thương. ]

[ Niệm Niệm đừng sợ, các dì đều ở đây cùng con. ]

[ Nhân viên nhanh mau an ủi Niệm Niệm đi, đừng để cho bạn nhỏ khóc một mình. ]

Số người xem phòng phát trực tiếp không ngừng tăng lên, màn đạn vào giờ phút này đạt đến đỉnh điểm.

Phùng Kính Tắc đối mặt với lời chất vấn của Ngô Lực nói: “Nhìn thấy không, trong tình huống này khán giả nhất định sẽ tò mò đoán Thẩm Minh Dữu bỏ lại Giang Niệm Niệm một mình để làm gì, mà Giang Niệm Niệm khi không có mẹ ở cạnh sẽ làm sao, những cái này chắc chắn sẽ thu hút sự tò mò của khán giả như vậy lượt truy cập và tỉ lệ người xem không phải đều tăng sao.”

“Đối với Thẩm Minh Dữu mà nói đây là chuyện tốt, không tin thì ông nhìn đi, người xem trong phòng phát sóng của Thẩm Minh Dữu bây giờ có phải lại tăng lên rồi không? Màn đạn bình luận có phải rất nhiều không?”

Phùng Kính Tắc vỗ vỗ vai của Ngô Lực: “Ngô Lực, tôi đây cũng là muốn tốt cho Thẩm Minh Dữu, không chừng cô ta còn phải cảm ơn tôi, dù sao tham gia chương trình không phải vì muốn hot sao? Ông nói có phải không?”

Phùng Kính Tắc tiếp tục lảm nhảm một mình, nhìn thì có vẻ chỗ nào cũng đang vì chương trình và Thẩm Minh Dữu nhưng Ngô Lực biết rõ, Phùng Kính Tác là người chỉ làm việc có lợi cho ông ta.

Hôm qua phòng phát sóng của Thẩm Minh Dữu lúc bắt đầu chỉ có mấy ngàn người xem thì không thấy Phùng Kính Tắc đến giúp cô, hiện tại trải qua một đêm trên hot search Thẩm Minh Dữu căn bản không thiếu lượt truy cập và nhân khí, Phùng Kính Tắc lại đi suy nghĩ cho Thẩm Minh Dữu.

Ông ta đang nghĩ cái gì vậy?

Không nhìn thấy lúc này bình luận trong phòng phát sóng toàn bộ đều là mắng chửi Thẩm Minh Dữu sao?

“Hiện tại ông là lãnh đạo của tôi, việc ông muốn làm thế nào tôi không cản được.” Ngô Lực nói: “Nhưng tôi vẫn khuyên ông một câu, suốt ngày đánh ngỗng có ngày sẽ bị ngỗng mổ lại, ông tốt nhất vẫn nên cẩn thận chút đi.”

Thâm niên của Ngô Lực ở đài truyền hình Quất Tử lâu hơn Phùng Kính Tắc nhiều nhưng những mối quan hệ cá nhân của ông ấy lại không tốt như Phùng Kính Tắc, cộng thêm ông ấy đắc tối với lãnh đạo trong đài nên mới bị “đày đi” làm đạo diễn quay phim của《Mẹ là Siêu Nhân》.

Ngô Lực biết Phùng Kính Tắc quen thói hợm hĩnh nhưng Thẩm Minh Dữu chưa từng đắc tội ông ta theo lý mà nói cũng sẽ không vô duyên vô cớ chỉa mũi nhọn về phía khách mời của chương trình mới đúng.

Cũng không biết là ai đã sai khiến ông ta.

Trải qua một ngày ghi hình, Ngô Lực cảm thấy lai lịch của Thẩm Minh Dữu tuyệt đối không đơn giản, Phùng Kính Tắc hiện tại nói không chừng là tự lấy đá đập chân mình. 

Thời điểm xe lửa khởi hành, Thẩm Minh Dữu có chút bất ngờ không kịp phản ứng.

Cô vốn đã tính toán thời gian vừa đủ để kịp lên xe lửa, nhưng sau khi cô giúp người mẹ trẻ tuổi nhặt hết đồ xong chuẩn bị rời đi, người mẹ trẻ lại không biết nghĩ đến việc gì trong nháy mắt giống như nước lũ vỡ đê, cô ấy đem đứa bé nhét vào trong ngực Thẩm Minh Dữu, ngồi xổm trên đất gào khóc.

Thẩm Minh Dữu nhìn đứa bé ở trong ngực, phát hiện mặt mũi đứa nhỏ tái xanh, trên đầu còn có vết kim đâm khi điều trị bệnh, ban nãy khi Thẩm Minh Dữu nhặt đồ phát hiện đồ rơi ra đều là đồ dùng của trẻ em, phần lớn đều là thuốc cho trẻ, những loại thuốc đó đều là thuốc nhập khẩu rất đắt tiền mà quần áo của người mẹ trẻ tuổi kia mặc dù rất sạch sẽ nhưng đều đã bị giặt đến bạc màu.

Cứ như vậy làm lỡ mất hai phút, Thẩm Minh Dữu không bắt kịp chuyến tàu.

Đợi Thẩm Minh Dữu quay trở lại khu vực chờ lần nữa, phòng phát sóng mới bật phân tần trực tiếp của cô lên.

Sau khi Thẩm Minh Dữu xuất hiện, khán giả đã đùng đùng nổi giận—

[Xe lửa đi rồi, sao bây giờ mới tới?]

[Ban nãy Niệm Niệm dán vào cửa sổ đợi cô, sao lại nỡ để con bé một mình chứ?]

[Ai mà biết có phải là phu nhân hào môn chưa từng ngồi tàu hỏa da xanh, muốn đi vệ sinh hay chạy đi mua thứ gì, cô ta cho rằng xe lửa sẽ đợi cô ta à.]

[Ngay cả con gái cũng bỏ lại một mình, thật quá đáng]

[Thẩm Minh Dữu nhìn kiểu gì cũng không ra người sẽ chăm sóc con gái, người có tiền không phải đều có bảo mẫu sao, hóa ra cũng chỉ lên show giả vờ diễn thôi.]

Thẩm Minh Dữu biết có nhân viên cùng lên tàu với Niệm Niệm, nhưng dù sao cũng là lần đầu Niệm Niệm đi tàu hỏa, không có mẹ ở bên cạnh, con bé có lẽ sẽ rất sợ.

Khi Thẩm Minh Dữu đang muốn lấy điện thoại gọi cho nhân viên công tác, đúng lúc nhân viên bên kia cũng gọi đến.

Thẩm Minh Dữu bắt máy ngay lập tức: “Niệm Niệm?”

“Là Niệm Niệm.” Giọng sữa của Niệm Niệm từ đầu bên kia điện thoại truyền tới, Thẩm Minh Dữu nghe con gái nói: “Mẹ đừng sợ.”

[Hu hu hu tôi khóc rồi, đứa trẻ này sao lại chu đáo như thế, điều đầu tiên lại là an ủi mẹ.]

[Niệm Niệm dũng cảm quá, không những không khóc mà còn rất bình tĩnh mượn điện thoại của nhân viên gọi cho mẹ.]

[Rốt cuộc ai nói Niệm Niệm là một đứa trẻ lạnh lùng ích kỷ, thiếu thốn tình cảm vậy hả? Đứa bé này rõ ràng rất tốt mà….]

[Niệm Niệm chỉ là không thích biểu đạt mà thôi, nhưng có thể nhìn ra được Niệm Niệm rất yêu mẹ mình.]

Sau khi Thẩm Minh Dữu nghe lời của con gái, trái tim giống như bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng phớt qua, vừa thân thiết vừa cảm động.

“Mẹ không sợ.” Thẩm Minh Dữu nói: “Niệm Niệm có sợ không?”

“Niệm Niệm cũng không sợ.”

“Ừm, Niệm Niệm là một cô bé dũng cảm, con bảo chú quay phim dẫn con đến chỗ ngồi, đợi đến trạm tiếp theo, mẹ con mình sẽ gặp lại.”

Sau khi trấn an được Niệm Niệm và nói chuyện với nhân viên công tác, cuối cùng Thẩm Minh Dữu cũng lên tàu, lúc này Niệm Niệm đã ở trạm kế tiếp đợi cô.

Thẩm Minh Dữu không cúp điện thoại, Niệm Niệm ở bên kia bất cứ lúc nào cũng có thể nghe thấy giọng của cô, cách một lúc, Thẩm Minh Dữu lại gọi một tiếng Niệm Niệm, mà lúc nào Niệm Niệm cũng sẽ trả lời cô ngay lập tức.

[Mọi người có phát hiện không, chỉ cần mẹ gọi, Niệm Niệm đều sẽ trả lời mẹ rất nhanh.]

[Mẹ con cách hai đầu điện thoại là nỗi lo lắng nhất của nhau.]

[Đột nhiên cảm thấy tình mẹ con thật tốt.]

Bởi vì trên đường bị trễ giờ, nên khi Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm đến thành phố Lâm đã muộn hơn thời gian dự tính rất nhiều, những khách mời khác đã đến được một lúc lâu.

Sau khi các bé ăn và ngủ trưa xong, tổ chương trình tập hợp các bà mẹ và các bé lại với nhau.

Chủ đề chuyến du lịch đầu tiên của 《Mẹ là Siêu Nhân》 là trải nghiệm cuộc sống, để cho những đứa trẻ vốn được bảo bọc trải nghiệm đủ loại nghề nghiệp trong cuộc sống thường ngày, ví dụ như nhân viên giao hàng, công nhân vệ sinh, nhân viên chuyển phát nhanh, nhân viên rửa xe…

Các bé sẽ cùng mẹ làm việc kiếm tiền, sau đó tiền kiếm được sẽ dùng làm tiền ăn tối hôm nay, kiếm được càng nhiều, bữa tối sẽ càng phong phú.

Lần này là áp dụng hình thức rút thăm.

Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm rút được công việc nhân viên giao hàng, Cố Ngải Phỉ và cặp song sinh là nhân viên chuyển phát nhanh, Phương Đường và Khương Húc là công nhân vệ sinh, còn lại Chung Dao và Triệu Nhất Dương là nhân viên rửa xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play