9 giờ sáng hôm sau, phòng phát sóng trực tiếp của 《Mẹ Là Siêu Nhân 》đúng giờ phát sóng.

Hôm nay, những khách mời phải đi đến một thị trấn cổ vẫn chưa được phát triển đầy đủ ở thành phố Lâm để ghi hình chương trình.

Chín giờ ba mươi phút, dưới sự mong đợi của khán giả, tất cả các mẹ và bạn nhỏ của chương trình 《Mẹ Là Siêu Nhân 》 cuối cùng cũng tề tựu đông đủ một chỗ.

Thẩm Minh Dữu cuối cùng cũng gặp Cố Ngải Phỉ, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau năm năm, tuy rằng năm năm trước lúc ở đoàn phim Thẩm Minh Dữu thật sự không chú ý tới Cố Ngải Phỉ, giữa hai người không hề quen thuộc nhưng phép xã giao thì vẫn nên có.

Cố Ngải Phỉ chủ động tiến lên ôm Thẩm Minh Dữu: "Mình Dữu, đã lâu không gặp rồi."

"Đã lâu không gặp." Thẩm Minh Dữu gương mặt vui vẻ đáp, thật ra thì đối với Cố Ngải Phỉ nữ chính của quyển sách này cô không mang theo bất kỳ thái độ gì cả, Cố Ngải Phỉ tiếp tục làm nữ chính sảng văn của cô ta, hai người nước sông không phạm nước giếng là được.

Sau khi chào hỏi qua qua loa Cố Ngải Phỉ ngồi xổm người xuống để ngang với tầm mắt của Niệm Niệm, ánh mắt của cô ta mang theo ý cười, thân thiết đưa tay ra nói: "Chào con Niệm Niệm, dì là bạn tốt của mẹ con, con có thể gọi dì là dì Cố."

Niệm niệm không nói gì, nhưng bé con vẫn lễ phép vươn bàn tay nhỏ của mình bắt tay với người dì tự xưng là bạn tốt của mẹ trước mặt.

Vào khoảnh khắc bắt tay, trong đầu Cố Ngải Phỉ lóe lên một số hình ảnh: "Giang Niệm Niệm sẽ mắc chứng tự kỷ rất nghiêm trọng lúc cô bé bốn tuổi, cả đời mắc chứng tự kỷ, tương lai không đạt được thành tích gì trong sự nghiệp…”

Hóa ra là mắc chứng tự kỷ.

Cố Ngải Phỉ trong lòng âm thầm tiếc nuối, hôm qua có cư dân mạng đem đoạn video Giang Niệm Niệm lắp ráp camera lên mạng, bất ngờ đạt hơn mười triệu lượt truy cập. Cố Ngải Phỉ cũng xem qua video đó, vốn còn cùng suy nghĩ với cư dân mạng cho rằng bạn nhỏ Giang Niệm Niệm có lẽ là một thiên tài nhí, vì vậy hôm nay vừa gặp mặt cô ta liền không chờ được mà nắm tay Niệm Niệm, muốn xem thử trong tương lai cô bé sẽ đạt được thành tựu cao tới cỡ nào, không ngờ tới vừa xem thử, lại thấy kết quả như vậy.

Thật đáng tiếc.

Một tia khác thường nhanh chóng lóe lên trong mắt Cố Ngải Phỉ không thoát khỏi tầm mắt Thẩm Minh Dữu.

Thẩm Minh Dữu đương nhiên biết Cố Ngải Phỉ có bàn tay vàng, cô ta có thể thông qua việc nắm tay mà biết được tương lai của một người, bản lĩnh nghịch thiên giúp cho Cố Ngải Phỉ nắm giữ được các mối quan hệ và tài nguyên cực kỳ tốt trong sách, đây cũng là điểm đặc biệt trong quyển tiểu thuyết sảng văn này.

Cô ta vừa rồi hẳn là thông qua nắm tay Niệm Niệm nhìn thấy được tương lai của Niệm Niệm, bởi vì nhìn thấy Niệm Niệm ở trong sách cuối cùng sẽ trở thành một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ cho nên Cố Ngải Phỉ mới có thể lộ ra vẻ mặt đáng tiếc sao.

Nhưng lần này, tương lai của cô và Niệm Niệm nắm chắc trong tay cô, không cần bất kì người nào cảm thấy thương cảm cho hai mẹ con họ.

[Tập hợp rồi, tập hợp rồi, bốn người mẹ năm đứa trẻ, không biết lần du lịch này sẽ va chạm ra khói lửa gì đây?]

[Ái chà, có ai thấy nhóc con Khương Húc vẫn cứ lén lúc nhìn trộm Niệm Niệm, ánh mắt Niệm Niệm rõ ràng đã phát hiện nhưng lại làm như không thấy cậu nhóc ha ha, Khương Húc tủi thân nhưng Khương Húc không nói.]

[Cậu nhóc Triệu Nhất Dương đúng là quá ấm áp rồi, chủ động gánh vác trọng trách chăm sóc các em trai em gái.]

[Cặp sinh đôi thật là giỏi giao tiếp với mọi người, đặc biệt là Tử Ngải, dùng giọng nói của trẻ con gọi các anh chị, thật ngọt ngào.]

Hôm nay trong lúc phát sóng, phòng phát trực tiếp của Thẩm Minh Dữu nhân khí đã giảm xuống một chút, nhưng so với phòng trực tiếp của Cố Ngải Phỉ lại ngang nhau.

Đông người thì người bới móc hiển nhiên cũng nhiều hơn.

Trong trường hợp xã giao nhỏ như này, Niệm Niệm chắc chắn không quá hòa hợp với mọi người, lúc người lớn chào hỏi với cô bé, cô bé sẽ gật đầu đáp lại, cũng xem như không đến nỗi nào ít nhất vẫn có đáp lại, miễn cưỡng có thể coi như là lễ phép.

Nhưng lúc các bạn nhỏ chào hỏi với cô bé, cô bé chỉ mở to hai mắt nhìn đối phương, không cười cũng không nói lời nào. Ngay cả Khương Húc là cậu nhóc can đảm nhất trong năm bạn nhỏ nhìn thấy cô bé cũng không dám chủ động chơi cùng cô bé.

Điều này khiến cho bốn bạn nhỏ đã nhanh chóng hòa hợp cùng nhau chơi, chỉ có Giang Niệm Niệm ngồi bên cạnh mẹ, trong tay cầm một khối rubik cấp 4 cúi đầu chơi một mình.

[Đứa nhỏ Giang Niệm Niệm này đúng là không hòa hợp.]

[Thiên tài nhí thì sao chứ, ngay cả những tình huống xã giao cơ bản cũng không hòa nhập được.]

[Theo tôi thấy, người bạn nhỏ Giang Niệm Niệm này nhất định là thiếu hụt tình thương, đừng nói người xa lạ, cho dù là ở cùng mẹ của cô bé, cô bé cũng có vẻ rất hờ hững.]

[Con gái là áo bông nhỏ của mẹ, nhưng nuôi dạy một đứa trẻ như Giang Niệm Niệm, Thẩm Minh Dữu làm mẹ hẳn là sẽ mất rất nhiều niềm vui khi nuôi con.]

[Phòng trực tiếp hôm nay xảy ra chuyện gì thế, sao đột nhiên có thêm nhiều người bôi đen Niệm Niệm vậy hả?] 

Sau khi chờ mọi người chào hỏi nhau xong, tổng đạo diễn Phùng Kính Tắc bước ra, nói:

"Địa điểm du lịch tập đầu tiên của chương trình《Mẹ Là Siêu Nhân》 là trấn Thanh Sơn của thành phố Z cách thành phố A không xa, các khách mới sẽ đến đó bằng bốn loại phương tiện giao thông khác nhau, tổ khách mời đến đầu tiên sẽ có lợi thế rất lớn trong hoạt động phía sau, còn tổ khách mời đến cuối cùng sẽ nhận một hình phạt."

Nhân viên công tác mang đến một hòm rút thăm nhỏ, bên trong đặt phương tiện di chuyển mà các khách mời đi đến thành phố Lâm, có bốn phương tiện: xe chuyên dụng của tổ chương trình, xe taxi, đường sắt cao tốc cùng với tàu hỏa xanh*.

*Đây là loại tàu hỏa cũ, giá rẻ ở Trung Quốc.

Rất xui xẻo, Thẩm Minh Dữu lại rút trúng tàu hỏa xanh.

Các bạn nhỏ khác vui vẻ nhảy nhót hoan hô khác vì không rút trúng mục cuối cùng.

"Yeah, mình được đi xe chuyên dụng, mình đứng thứ nhất." Khương Húc rút được xe chuyên dụng của tổ tiết mục chỉ vào phiếu ghi tàu hỏa xanh trong tay Niệm Niêm: "Cậu lấy trúng vị trí cuối cùng rồi."

"Như vậy đi, mình đổi với cậu, mình để cậu làm người đứng nhất, nhưng mà cậu phải làm bạn với mình, có được không?" Khương Húc rất hiếu kỳ đối với em gái nhỏ Giang Niệm Niệm trông như búp bê, nhưng hình như em gái không muốn để ý cậu nhóc.

Niệm Niệm lắc lắc đầu, tỏ ý không muốn đổi.

Khương Húc là đứa nhỏ không sợ bị từ chối, cậu nhóc đi tới trước mặt Niệm Niệm, kéo tay áo của Niệm Niệm kiên trì nói: "Đổi đi đổi đi mà, cậu đổi với mình đi mà."

Niệm Niệm lần nữa lắc đầu, rất kiên quyết từ chối anh trai nhỏ đang làm nũng.

Phương Đường thấy dáng vẻ của con trai nhất thời buồn cười: "Khương Tiểu Húc, làm gì có bạn nhỏ nào khờ như con, nhất quyết nhường vị trí số một cho em gái, em gái không muốn con còn không chịu."

"Nhưng mà em gái không thích con, con muốn kết bạn với em gái."

Thẩm Minh Dữu cũng cảm thấy có chút buồn cười: "Không phải em gái không thích con, chỉ là em gái quá thích tàu hỏa xanh, con muốn đổi với em gái, đương nhiên em gái không muốn rồi."

Từ trước đến giờ Niệm Niệm chưa từng ngồi tàu hỏa xanh, bé con đối với những thứ bản thân không biết đều rất tò mò, cho nên khi bạn nhỏ Khương Húc cứ muốn đổi với bé con thì, Niệm Niệm chắc chắn sẽ không đồng ý.

"A, hóa ra là như vậy." Khương Húc biết em gái không phải không thích cậu nhóc, trong nháy mắt liền yên tâm, cậu nhóc ngồi bên cạnh Niệm Niệm, cùng Niệm Niệm ăn điểm tâm sáng.

[Niệm Niệm qua thật không thích Khương Húc nha, Khương Húc một mực dính lấy cô nhóc, mà ngay cả một ánh mắt cô nhóc cũng không cho Khương Húc.]

[Có lẽ thiên tài đều không để người bình thường vào mắt nhỉ.]

[Tính cách mỗi đứa bé mỗi khác nhau, sao cứ phải hà khắc với một đứa nhỏ như vậy chứ.]

[Nhìn mấy bạn nhỏ khác đối với mẹ thế nào, Tử Dục Tử Ngải thấy son môi của mẹ bị lem chủ động giúp mẹ đánh son lại, Triệu Nhất Dương thân thiết giúp mẹ xách đồ, ngay cả Khương Húc không hiểu chuyện nhất cũng biết giúp mẹ lấy điểm tâm, chỉ có Giang Niệm Niệm cái gì cũng không biết làm.]

[Đúng vậy đó, hôm qua không ở cùng nhau nên còn chưa nhìn thấy việc gì, hôm nay bốn tổ khách mời trong cùng một khung hình, so sánh lập tức lộ ra, Giang Niệm Niệm không có chút nào gần gũi với mẹ.]

...

Sau khi tập hợp xong xuôi, nhóm khách mời chia nhau dùng phương tiện giao thông của mình đi tới trấn Thanh Sơn.

Thẩm Minh Dữu mang theo Niệm Niệm đi tới trạm xe lửa, vé xe đã được nhân viên công tác của tổ tiết mục mua sẵn cho hai mẹ con, bởi vì đi đường mất nhiều thời gian, khi Trầm Minh Dữu vào nhà ga xe lửa đã sắp xuất phát.

Lúc Thẩm Minh Dữu mang theo Niệm Niệm đi tới sân ga chuẩn bị lên xe, đột nhiên cô nhìn thấy bên phía cầu thang có một người mẹ trẻ tuổi, một tay ôm con, một tay xách túi hành lý.

Dưới đáy của túi hành lý có vết rách, khiến cho vài món đồ rơi xuống bậc thang, người mẹ trẻ một tay ôm đứa nhỏ một tay khó khăn nhặt đồ.

"Niệm Niệm, ở đây chờ mẹ một lát nhé." Thẩm Minh Dữu nhanh chóng nói với quay phim và đạo diễn bên cạnh, "Làm phiền giúp tôi trông con bé một lát."

Thẩm Minh Dữu nói xong liền chạy tới đỡ người mẹ trẻ từ bậc thang xuống, hành động vừa rồi của người mẹ trẻ tuổi dọa cô giật mình, nếu như đứa nhỏ trong lòng cô ấy động đậy mạnh, sẽ rất dễ dàng tuột tay rơi xuống, Thẩm Minh Dữu không dám bất ngờ gọi cô ấy, sợ dọa người sẽ đánh rơi đứa trẻ trong ngực, không thể làm gì khác hơn là chạy tới đỡ người xuống trước, sau đó nhanh chóng giúp cô ấy nhặt đồ lên.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, Thẩm Minh Dữu đột nhiên dặn dò một tiếng rồi rời đi, khán giả chỉ có thể nhìn thấy một mình Giang Niệm Niệm.

[Xảy ra chuyện gì thế, sao Thẩm Minh Dữu đột nhiên rời đi vậy?]

[Xe lửa sắp xuất phát rồi, Thẩm Minh Dữu đi làm gì vậy, sao lại để một mình đứa nhỏ ở lại chỗ này.]

[Phân chia màn hình trực tiếp đâu? Sao phân chia màn hình trực tiếp của Thẩm Minh Dữu sao không được cắt ra vậy?]

Đạo diễn nói: "Niệm niệm à, xe lửa sắp xuất phát rồi, chúng ta vào trong xe trước, như vậy thì đợi lát nữa mẹ cháu quay lại, có thể tiết kiệm thời gian, như vậy sẽ không bị lỡ xe lửa."

Đạo diễn vừa nói chuyện vừa lên tàu, nhân viên quay phim xác định mục tiêu, một bên lên tàu, một bên ghi hình lại hình ảnh Giang Niệm Niên.

Niệm Niệm nhìn mẹ bên kia một chút, thấy mẹ sắp đi qua rồi, cũng bước lên xe lửa.

Giữa lúc cư dân mạng không nhìn thấy hình ảnh trong phòng trực tiếp, bình luận trên màn hình đưa đủ loại suy đoán, đột nhiên nhìn thấy Niệm Niệm bước lên xe lửa, sau đó khoảng 2, 3 phút cửa xe lửa đã bị đóng lại.

Mà Thẩm Minh Dữu còn ở bên ngoài xe lửa, vẫn chưa lên xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play