Nhìn Văn thị, Hứa Thấm Ngọc đều cảm thấy Văn thị làm bà bà, bất kể thời đại nào cũng là người mà tức phụ sẽ thích, Văn thị từng làm hoàng hậu, tính tình lại đặc biệt ôn nhu, nguyện ý đảm nhiệm mọi công việc nhà, ngay cả đồ lót mặc trong người ngày thường của nàng cũng là Văn thị giặt tay, nàng thực sự rất ngại, muốn tự giặt nhưng Văn thị đều không cho, nói chỉ là việc thuận tay, còn nói nàng mỗi ngày đã đủ mệt, không cần lo lắng những công việc nhà khác.
Chỉ riêng những hộ gia đình ở hẻm Hoa Quế này, nhà nào không phải tức phụ làm việc, không chỉ phải nấu cơm mà còn phải giặt quần áo cho cả nhà.
Loại bà bà nguyện ý giặt đồ lót cho tức phụ như vậy, thời đại này e rằng cũng không tìm ra được mấy người.
Cứ nghỉ ngơi như vậy hai ngày, cả người Hứa Thấm Ngọc đều thoải mái hơn không ít.
Ngày mai là đến Tết, cả nhà định tối nay ăn cơm tất niên, ăn xong cơm tất niên còn có thể đi dạo ở chợ.
Đây là cái Tết đầu tiên Hứa Thấm Ngọc ở đây, trong lòng không biết là tư vị gì, kiếp trước nàng là hài tử mồ côi, không có người thân, không nơi nương tựa, cũng không biết tại sao cha nương nàng lại bỏ rơi nàng, nghe nương ở cô nhi viện nói, nàng là do người ta nhặt được ở thùng rác, có người đi ngang qua nghe thấy tiếng khóc, khóc như mèo con, nhìn vào thì thấy một hài tử trong tã lót, nếu tối hôm đó không có người nghe thấy tiếng khóc thì nói không chừng nàng đã bị người ta coi là rác đổ vào xe rác chết từ lâu rồi.
Kiếp này coi như có người thân, nàng chiếm thân thể của nguyên thân, không biết cha nương ruột của nguyên thân ở kinh thành có khỏe không, hy vọng mọi người đều có thể vui vẻ đón năm mới, vạn sự như ý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play