Trụ Tử thấy vậy, gãi đầu nói: "Hứa tiểu nương tử, lão gia nhà ta nói, ông ấy cũng muốn mua bánh mì kẹp thịt."
Chủ yếu là sáng hôm qua, lão gia ăn một cái bánh mì kẹp thịt, căn bản không thỏa mãn, còn nói mình đi khắp nơi nhiều năm như vậy, chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy.
Hứa Thấm Ngọc cười nói: "Tất nhiên, Hạ lão gia muốn mấy cái bánh mì kẹp thịt?"
Trụ Tử cười nói: "Muốn bảy cái."
Lão gia có thể một hơi ăn bốn cái, ba cái còn lại hắn và Tiểu Thúy cùng phu nhân mỗi người một cái.
Hứa Thấm Ngọc nhận tiền, làm bảy cái bánh mì kẹp thịt cho Trụ Tử mang về.
Nàng cũng cùng Bùi Nguy Huyền ra bán.
Bánh mì kẹp thịt chỉ còn bốn mươi cái, Hứa Thấm Ngọc đoán ở bến tàu có lẽ không đủ bán.
Quả nhiên, nàng vừa đến bến tàu, những người phu xe của các thương đội đã mua bánh mì kẹp thịt hôm qua lập tức chạy đến.
Biết bánh mì kẹp thịt chỉ còn bốn mươi mấy cái, lập tức bắt đầu xếp hàng, hầu như tất cả mọi người trên con thuyền buôn đó đều đến, mỗi người đều muốn ba bốn cái bánh mì kẹp thịt, cũng chỉ đủ cho mười mấy người mua, sau đó những người nam nhân không mua được đều không nhịn được mà khóc lóc: "Tiểu nương tử, thật sự không thể làm thêm một chút sao? Chúng ta đều không mua được."
Hứa Thấm Ngọc sờ mũi: "Vậy ngày mai ta chuẩn bị nhiều hơn một chút."
Hơn nữa những người nam nhân này mới chỉ ăn một ngày, chắc chắn đều còn mới mẻ, ít nhất có thể ăn liên tục mười ngày nửa tháng mới ăn đủ, xem ra ngày mai nên chuẩn bị nhiều hơn một chút.
Vừa lúc hai chiếc thuyền quan trên cũng hạ xuống, nhìn thấy cảnh này, cười khẩy: "Thật là người nhà quê, coi đồ lòng chó ăn thành bảo bối."
Nghe thấy lời này, những người trên thuyền buôn lại tức giận nhưng không dám nói.
Quan binh chế nhạo xong, liền kết bạn rời đi.
Kết quả là đám lính đó vừa đi được vài bước, tên quan binh vừa nói lời chế nhạo lòng lợn là đồ chó ăn đột nhiên ngã một cú chó gặm cứt, trực tiếp úp mặt xuống đất, ngã có vẻ không nhẹ, kêu thảm thiết, cả mặt toàn máu.
Hứa Thấm Ngọc phì cười một tiếng, lại liếc nhìn Bùi Nguy Huyền, biết làm gì có chuyện khéo như vậy, chắc chắn là phu quân tiện nghi làm, phu quân tiện nghi chắc chắn có nội lực và võ công.
Bùi Nguy Huyền hơi cụp mắt: "Ngọc nương, chúng ta cũng về thôi."
"Được."
Giọng nói của Hứa Thấm Ngọc vui vẻ.
Hai người đẩy xe đẩy trước tiên đến chợ mua lòng lợn và cá.
Lần này Hứa Thấm Ngọc mua hai bộ lòng lợn, ông lão bán cá hôm qua cũng đến, vẫn là cá trắm cỏ khoảng bốn mươi cân.
Mua xong đồ, hai người trở về hẻm Hoa Quế.
Vừa vào cửa viện, liền thấy Bùi Gia Ninh ngồi trong nhà chính, mắt đỏ hoe, tóc cũng hơi rối bù, áo khoác trên người cũng có vẻ hơi lộn xộn.
Phượng ca nhi và Nguyên tỷ nhi thì mặt mày tái mét nép vào lòng Bùi Gia Ninh.
Thấy Ninh tỷ nhi như vậy, Hứa Thấm Ngọc giật mình, không màng đến xe đẩy, vén váy chạy vội vào trong nhà: "Ninh tỷ nhi, có chuyện gì vậy?"
"Tứ tẩu." Bùi Gia Ninh lau nước mắt: "Có người đến gây sự, nói hôm qua mua cá của tẩu không ngon, bảo tẩu trả tiền lại cho bà ta."
Hóa ra là sau khi Bùi Gia Ninh tiễn tứ ca và tứ tẩu cùng Văn thị đi, liền dẫn Phượng ca nhi và Nguyên tỷ nhi ra sân viết vẽ trên tuyết, dạy chúng nhận chữ viết chữ.
Một lát sau, có người gõ cửa, vội vàng đập cửa thình thịch.
Bùi Gia Ninh ra mở cửa, thấy một bà lão có đôi mắt hơi xích và gò má cao.
Bà lão vừa thấy nàng ấy liền bắt đầu la lối: "Chiều hôm qua, có phải tiểu nương tử nhà ngươi bán cá trắm kho ở trong ngõ không? Còn nói nếu không ngon có thể tìm ngươi trả lại tiền, hôm qua ta mua cá về, thấy toàn mùi tanh, khó ăn chết đi được, mau trả tiền cho ta."
Bùi Gia Ninh nghe mà há hốc mồm nhưng nhanh chóng phản ứng lại.
Tứ tẩu làm đồ ăn ngon như thế nào, nàng ấy hiểu rõ hơn ai hết, ngay cả nàng ấu từng là công chúa, quen ăn sơn hào hải vị cũng không chê vào đâu được, vậy mà bà lão này lại nói tứ tẩu làm cá khó ăn, rõ ràng là cố tình gây sự, nàng ấy lập tức nói: "Bà đừng nói bậy, tứ tẩu ta làm đồ ăn ngon như thế nào, ta hiểu rõ lắm, cả ngõ này hôm qua mua cá cũng đều biết, chỉ có một mình bà đến đây làm loạn, bà muốn ăn vạ à !"
"Ôi chao, ta đã già cả rồi, còn lừa ngươi mấy đồng tiền này sao?"
Bà lão đảo mắt, thấy cửa bếp mở, không nói hai lời, đẩy Bùi Gia Ninh ra rồi đi thẳng vào bếp.
Bùi Gia Ninh ngây người, cho dù trên đường lưu đày, không ưa gì đám người Văn gia nhưng cũng chỉ là cãi nhau gay gắt đôi câu, chưa từng thấy bà lão nào mặt dày vô sỉ như vậy.
Nàng ấy tức điên lên, lập tức đuổi theo.
Thấy bà lão vào bếp bắt đầu nhìn quanh, lục tung lục tìm, lục hết cả gia vị mà tứ tẩu để trong tủ ra, thấy những gia vị này, mắt bà lão sáng lên, còn định đưa tay lấy.
Bùi Gia Ninh lập tức hét lên: "Nếu bà dám động vào đồ nhà ta, ta lập tức đi báo quan! Nhất là gia vị này, gia vị đắt lắm, chỉ có hiệu thuốc mới có bán, báo quan là có thể tra ra được nhà bà mua gia vị hay nhà ta mua, trộm cắp đồ đạc có thể bị trọng tội!"
Bà lão nghe vậy, có chút sợ hãi, năm nay, không ai không sợ quan.
Nhưng bà ta thấy gia vị đều để trong tủ, biết tiểu nương tử này làm cá chắc chắn đã cho gia vị vào.
Tự cho rằng đã biết được lý do Hứa tiểu nương tử làm cá ngon, bà lão rất vui vẻ, lại quay lại kéo Bùi Gia Ninh đòi tám đồng tiền mua cá hôm qua.
Bùi Gia Ninh tức đến đỏ mặt, bắt đầu cãi lý rằng tứ tẩu làm cá rất ngon, là bà ta cố tình gây sự.
Bà lão căn bản không nghe, cứ lằng nhằng, bắt nàng ấy phải lấy tiền ra.
Phượng ca nhi và Nguyên tỷ nhi sợ đến khóc lớn, Phượng ca nhi là người câm, ngay cả khi khóc cũng không có tiếng, Nguyên tỷ nhi trước kia đã tận mắt chứng kiến sự thay đổi lớn của gia đình, nhìn mẫu phi dùng một dải lụa trắng treo cổ tự vẫn, từ đó về sau cũng không nói lời nào, bây giờ thấy hai hài tử khóc, Bùi Gia Ninh vô cùng đau lòng, chỉ có thể đi dỗ hai hài tử nhưng bà lão lại kéo lấy áo nàng ấy đòi tiền.
Động tĩnh bên này quá lớn, hai hộ gia đình xung quanh nghe thấy tiếng động, đều chạy sang xem.
Phát hiện ra là bà lão La ở cuối ngõ gây sự, lập tức tiến lên giúp đỡ.
Bùi Gia Ninh chưa từng chịu nhục nhã như vậy, mắt đỏ hoe kể lại sự việc, lại nói: "Tứ tẩu ta làm đồ ăn ngon như thế nào, các người hẳn là rõ nhất, bà ta đây là cố tình gây sự."
Hai phụ nhân lập tức chỉ vào bà lão La, mắng bà ta không biết xấu hổ: "Cá tiểu nương tử nhà người ta làm ngon biết bao, còn ngon hơn cả trong tửu lâu lớn ở phía đông thành, chỉ vì thấy chúng ta là hàng xóm láng giềng mới bán rẻ cho chúng ta, chúng ta được lợi, bà lại muốn ăn vạ, bà lão La, chúng ta đều là hàng xóm láng giềng nhiều năm như vậy, ai mà không biết bà là người thế nào."