Mưa lớn như trút nước, còn có xu hướng càng lúc càng lớn, xung quanh là vẻ mặt buồn khổ của nhóm gia quyến bị lưu đày cùng tiếng chửi rủa của lính gác.
Hứa Thấm Ngọc xoa xoa cái bụng vẫn đang kêu ùng ục, nàng phải nghĩ cách để mọi người được ăn một bữa nóng hổi, nếu không với tình trạng sức khỏe hiện tại, dù chỉ còn vài ngày nữa là đến nơi lưu đày thì cả nhà già yếu bệnh tật cũng không chịu nổi, không thể chết trên đường được, nàng không muốn chết thêm lần nào nữa.
Núi ở Tây Nam không giống núi ở phương Bắc, đến mùa đông, trên núi chẳng có gì, Tây Nam thuộc vùng ấm áp ẩm ướt, mùa đông cũng không lạnh như phương Bắc, trên núi vẫn có thú vật đi lại, dù không có thú vật thì nấm và măng đông cùng rau dại khắp núi cũng có thể giải quyết được tình trạng cấp bách hiện tại, trước tiên phải ăn no bụng đã.
Chỉ là phải thương lượng thế nào với tên đầu lĩnh lính canh này, để nàng mượn dụng cụ nấu nướng và lên núi tìm rau dại nấm ăn được.
Hứa Thấm Ngọc còn chưa kịp nghĩ nhiều thì trên sườn núi phía sau đột nhiên lăn xuống vài hòn đá nhỏ lẫn bùn đất, trong cơn mưa lớn này, động tĩnh nhỏ nhặt này không làm kinh động đến mọi người.
Hứa Thấm Ngọc lại chú ý đến sự bất thường này, nàng nhìn nhìn hình dạng và địa hình của những ngọn núi xung quanh, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Dãy núi ở phía Tây Nam có kết cấu từng ngọn núi một, vượt qua ngọn núi này, địa thế phía trước sẽ trở nên bằng phẳng, nhưng không xa phía trước lại có một ngọn núi khác.
Ngọn núi mà bọn họ dừng chân nghỉ ngơi mặc dù cũng có một số cây thông, nhưng so với những cây thông trên các ngọn núi khác thì thưa thớt hơn nhiều, rải rác, sườn núi lộ ra nhiều đá và cát, cộng thêm trận mưa lớn như thế này, loại ngọn núi này rất dễ hình thành lũ bùn đất.
Hứa Thấm Ngọc không thể chắc chắn liệu có xảy ra đợt lũ bùn hay không, nhưng phòng ngừa vẫn hơn, không ai muốn đánh cược mạng sống của mình.
Không được, nàng phải nhanh chóng đi báo cho quản sự, để tránh cho mọi người cùng bị chôn vùi ở nơi này.
Hứa Thấm Ngọc nhìn trái nhìn phải, lúc này hẳn là giờ Thìn, tức là khoảng hai ba giờ chiều, mọi người đi bộ mấy canh giờ liền đều mệt mỏi lắm rồi, đang nghỉ ngơi, Văn thị còn bế tiểu nhi tử và tiểu chất nữ trong lòng, Bùi Gia Ninh cũng dựa vào bên cạnh mẫu thân, ngay cả Bùi Nguy Huyền lúc này cũng đã ngủ, ban ngày hắn đã cõng nàng một đoạn đường, vốn đã yếu ớt, lúc này gió thổi mưa to hắn cũng không chịu nổi, ngủ thiếp đi.
Xa xa chính là những tên lính áp giải bọn họ.
Hứa Thấm Ngọc đứng dậy, không làm kinh động người Bùi gia, đi đến trước mặt những tên lính đó nói: "Các vị quân gia, xin hỏi Trần phó uý ở đâu? Ta tìm Trần phó uý có chút chuyện muốn báo." Trần phó uý là cấp trên của những tên lính này.
Nàng lạnh run cầm cập, nước mưa tạt vào mắt nàng đến nỗi nàng gần như không mở mắt ra được.
Tên lính đánh giá Hứa Thấm Ngọc từ trên xuống dưới, không kiên nhẫn nói: "Ngươi tìm thủ lĩnh của chúng ta làm gì."
Hứa Thấm Ngọc lau nước mưa trên mặt: "Quân gia, mưa lớn quá, sườn núi này lại toàn là cát và đá, cộng thêm mưa lớn sẽ dễ gây ra sạt lở đất, đến lúc đó chúng ta đều bị chôn vùi trong lũ bùn, vì vậy ta đặc biệt đến tìm Trần phó uý, không thể ở lại đây lâu, tốt nhất là tiếp tục lên đường, vượt qua đoạn đường núi này, đoạn đường phía trước bằng phẳng, thích hợp để nghỉ ngơi hơn."
"Nha đầu ngươi biết cái gì." Gã binh lính cười khẩy một tiếng, căn bản không để lời Hứa Thấm Ngọc vào tai, bắt đầu xua tay đuổi nàng: "Đi đi đi, nhanh về đội ngũ của ngươi, nếu còn lằng nhằng, đừng trách ta không nể nang."
"Mã Lục, ngươi làm gì vậy!" Đằng sau truyền đến tiếng quát uy nghi, Hứa Thấm Ngọc ngoái đầu nhìn thì ra là Trần phó úy, Trần phó úy cao tám thước, thân hình vạm vỡ, trông khoảng bốn mươi tuổi, có bộ râu quai nón, không giận mà uy, làm người cũng chính trực, trên đường cũng không bao giờ đánh mắng phạm nhân lưu đày.
Mã Lục lập tức thu lại vẻ không kiên nhẫn trên mặt, quay đầu bẩm báo với Trần phó úy: "Thủ lĩnh, tiểu nương tử này nói ở đây sắp có lũ bùn, bảo chúng ta tiếp tục lên đường."
Trần phó uý nghe vậy, nhìn về phía Hứa Thấm Ngọc.
Hứa Thấm Ngọc cũng không nói nhiều, đội cơn mưa như trút nước đi đến bên sườn núi, tùy tiện đưa tay cào một cái, đất trên sườn núi lẫn với nước mưa chảy ầm ầm xuống.
Sắc mặt Trần phó uý hơi đổi, hắn là võ quan chuyên phụ trách áp giải phạm nhân lưu đày, hai mươi năm rong rủi khắp mọi nơi, kinh nghiệm phong phú, tất nhiên nhìn ra được đất mềm nhũn như vậy là không ổn, lập tức ra hiệu cho Mã Lục bên cạnh thổi tù và, bảo mọi người tiếp tục lên đường.
Dặn dò Mã Lục xong, Trần phó uý quay sang Hứa Thấm Ngọc nói: "Đa tạ tiểu nương tử đã báo cho."
Hứa Thấm Ngọc gật đầu, không nói thêm gì nữa, quay trở lại đội ngũ.
Lúc này mọi người đã bị tiếng tù và đánh thức, đều nhìn về phía trước, có người còn nhỏ giọng phàn nàn: "Đi cả ngày rồi, không thể nghỉ ngơi tử tế một chút sao? Còn chưa nghỉ đến nửa khắc, có phải muốn làm chết người ta không."
Đội lưu đày lần này, ngoài một nhà Bùi Nguy Huyền, còn có người nhà bên ngoại của Văn thị, tức là An Bình công trước đây, nay cũng bị giáng làm thứ dân, nhất mạch Văn gia.
Ngoài ra còn có một số phạm nhân trọng tội khác.
Những phạm nhân này đều bị còng tay, cùm chân, những trọng phạm này đều nhờ tân đế đăng cơ đại xá thiên hạ, được miễn tử hình, nhưng sẽ bị đày đi biên cương tiếp tục phục dịch, làm những công việc cực khổ.