Từ khi nguyên thân ngã bệnh, có lẽ cả nhà Văn thị cũng thấy có lỗi với nguyên thân nên đối xử với nàng rất tốt, có chút đồ ăn thức uống đều nhường cho nàng.

"Ngọc nương mau uống đi, con mới khỏi bệnh, không thể uống nước bẩn dễ bị tiêu chảy, đây là chút nước sạch ta xin được của quan binh, con uống đi."

Văn thị đưa bình nước đến bên miệng Hứa Thấm Ngọc.

Hứa Thấm Ngọc thông thạo nấu ăn, trong ngũ quan thì khứu giác và vị giác nhạy bén nhất, nàng ngửi thấy trong bình nước có mùi thơm nhàn nhạt của gạo, bên trong hẳn không phải nước lã, mà là cháo gạo loãng.

Nàng từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, từ khi có ký ức đã sống trong cô nhi viện, dựa vào tiền trợ cấp của chính phủ để sống, trong cô nhi viện trẻ con đông, người đông cháo ít, cho dù mỗi ngày các cô giáo đều chia cơm cho trẻ con rất công bằng nhưng không tránh khỏi có những đứa trẻ to lớn luôn giành đồ ăn của những đứa trẻ nhỏ hơn, lúc nhỏ nàng luôn ăn không no, sau này có một lần nàng không chịu nhịn nữa, đi cắn một đứa trẻ to lớn giành bát cơm của nàng, từ đó về sau không còn ai dám bắt nạt nàng nữa.

Có lẽ vì thời gian ở cô nhi viện thường xuyên ăn không no, ăn không ngon nên nàng rất coi trọng chuyện ăn uống, từ nhỏ đã thường tự ra ngoài tìm đồ ăn, hương vị còn rất ngon, đến giai đoạn học trung học phổ thông, nàng lại bày một quầy đồ ăn vặt sau giờ học và vào những ngày nghỉ, cũng rất được hoan nghênh.

Dần dần nàng cũng có chút danh tiếng, cũng nghiên cứu ra rất nhiều công thức nấu ăn riêng, đến thời đại học thì bắt đầu khởi nghiệp, đến khi tốt nghiệp đại học, nàng đã mở một quán ăn riêng, phát triển thành chuỗi quán ăn riêng, tài sản lên đến hàng chục triệu, nàng cũng ở độ tuổi chưa đầy 27, dưới sự chú ý và kinh ngạc của mọi người, giành được danh hiệu đầu bếp thế giới, chuẩn bị sau này nghiên cứu công thức nấu ăn rồi nghỉ hưu, nào ngờ lại xuyên không trở về cổ đại, mọi thứ đều mất đi.

Không! Đây không chỉ là mất hết tất cả, mà còn khổ hơn cả những ngày nàng ở cô nhi viện, quả thực là mở màn chế độ địa ngục.

Hứa Thấm Ngọc cảm thấy rối bời, vô thức cầm lấy ấm nước uống một ngụm, bên trong đúng là cháo gạo nhưng hạt gạo không có mấy hạt, rất loãng, hẳn là Văn thị dùng bạc hoặc đồ trang sức để xin những tên lính canh giữ họ.

Hứa Thấm Ngọc không uống nữa, cả nhà Văn thị, cộng thêm Tiểu Tiểu là năm người, đều đã một ngày không ăn gì.

Nàng đưa ấm nước cho một nữ nhi gầy gò bên cạnh, khoảng mười một mười hai tuổi: "Ninh tỷ nhi uống một ngụm."

Ninh tỷ nhi chính là tiểu nữ nhi của Văn thị, từng là lục công chúa, Bùi Gia Ninh.

Nữ hài này một đường cũng không dễ dàng, vốn dĩ tròn trịa như viên ngọc nhưng sau một chặng đường, gầy như cây giá đỗ.

Bùi Gia Ninh cắn môi, tức giận nói: "Ta không uống, ngươi tự uống đi."

Nàng ấy không tức giận tứ tẩu, tứ tẩu cũng vô tội.

Tứ tẩu một đường cũng chịu rất nhiều khổ sở cùng họ, nhưng mẫu thân đã dùng hết số bạc cuối cùng, chỉ để đổi lấy một ngụm cháo gạo này cho tứ tẩu uống, đợi đến Tây Nam, nơi đất khách quê người, không có lấy một đồng bạc, bọn họ phải sống thế nào? Nhưng nói ra mấu lời mặc kệ sống chết, nàng ấy cũng không nói ra được, chỉ đành tức giận bản thân, lúc xuất cung nàng ấy có thể giấu một ít lá vàng và đồ trang sức, nhưng bởi vì sự cao ngạo, vẫn không tin bản thân là công chúa lại bị lưu đày, không thu dọn gì cũng không mang theo gì.

Hứa Thấm Ngọc cũng không quan tâm em chồng có tức giận hay không, nhét ấm nước vào miệng nàng ấy.

Ngửi thấy mùi thơm của gạo bên trong, Bùi Gia Ninh nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn không nhịn được mà uống một ngụm, món cháo gạo thô đã từng không phải là món nàng ấy không thích nhất, lúc này lại vô cùng thơm ngọt.

Bùi Gia Ninh uống một ngụm, lại đưa ấm nước cho nữ hài gầy gò hơn đang co ro trong lòng mẫu thân bên cạnh.

Đây là huyết mạch duy nhất còn lại của nhà đại hoàng huynh, là chất nữ của nàng ấy.

Cuối cùng, ấm cháo gạo loãng này vẫn được người nhà họ Bùi chia nhau uống hết.

Cuối cùng, ấm nước được đưa đến tay một nam tử tuấn tú mặt tái nhợt dưới gốc cây thông khác.

Dung mạo của hắn cực mỹ lệ, đáng tiếc là sắc mặt và sắc môi đều tái nhợt, trông vô cùng yếu ớt, một đôi mắt phượng, bên trong luôn không có cảm xúc gì, tóc mai trước trán bị nước mưa quất bừa bãi vào gò má tái nhợt của hắn, lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hắn chính là phu quân hờ của Hứa Thấm Ngọc, cũng là Thụ Vương điện hạ được tân đế phong, nhưng giờ chỉ còn là thân phận thứ dân Bùi Nguy Huyền.

Hắn bởi vì thể chất yếu ớt từ nhỏ, mắc nhiều bệnh, mới may mắn thoát được một kiếp.

Cho nên những người còn lại của Bùi gia đều là già yếu bệnh tật, nếu không thì tân đế đã sớm nghĩ đủ mọi cách để giết sạch cả nhà họ.

Hứa Thấm Ngọc nhìn Bùi Nguy Huyền uống hết ngụm cháo gạo còn lại trong ấm, lại ôm ấm nước dựa vào gốc cây thông nhắm mắt lại.

Một đường này nàng mơ mơ màng màng nhưng vẫn luôn nhớ rõ là phu quân hờ này đã cõng nàng từng bước tiến về phía trước, đuổi kịp tốc độ của đoàn người.

Ít nhất thì người Bùi gia cũng không bỏ rơi nàng, không vứt nàng bên vệ đường mặc nàng chết vì bệnh.

Hứa Thấm Ngọc nhìn về phía dãy núi trùng điệp dưới bầu trời u ám xa xa, mưa dần dần có vẻ lớn hơn, tiếng gió thổi khiến cây cối đung đưa dữ dội, khiến khu rừng trong dãy núi này như biến thành yêu quái ăn thịt người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play