Dương Du Minh bị bệnh khi đang quay phim.
Gần đây anh đang quay một bộ phim cổ trang huyền huyễn do một đạo diễn danh tiếng chỉ đạo, một dự án thương mại dịp Tết. Chủ đề của bộ phim không phải là điều anh đặc biệt hứng thú, nhưng đối với vai diễn thì anh muốn thử sức, lại thêm sự mời mọc chân thành từ nhà sản xuất và đạo diễn, nên cuối cùng anh đã nhận lời tham gia bộ phim này.
Sau đó, Hạ Tinh Trình hỏi anh: “Có phải vì tiền nhiều nên anh mới nhận vai này không?”
Dương Du Minh cười nói: “Anh là người nông cạn như vậy sao?”
Trong phim, anh vào vai một hoàng đế hôn quân thực sự, với bộ râu giả trên mặt, mặc long bào rộng thùng thình, dưới mắt còn được tô điểm một vệt xanh đen của sự phóng túng.
Cảnh quay khiến anh bị bệnh là một cảnh đuổi bắt với mỹ nhân trong bể suối nước nóng. Tất nhiên, suối nước nóng này không phải thật, nhưng đạo diễn yêu cầu phải tạo ra hiệu ứng hơi nước nóng, bao gồm cả những giọt nước bắn lên khi đuổi bắt phải thật hoàn hảo. Vì vậy, cảnh này được quay đi quay lại suốt hai ba ngày. Đến khi đạo diễn cho rằng cảnh quay này đã đạt được hiệu quả lý tưởng, Dương Du Minh đã nằm trên giường khách sạn và bị sốt.
Ngày hôm sau, Dương Du Minh đến bệnh viện để lấy thuốc và tiêm, tối lại trở về phòng khách sạn.
Lý Vân hỏi anh có muốn ăn gì không.
Dương Du Minh nói không cần, bây giờ chưa đói, chờ lát nữa nếu thấy đói sẽ ăn.
Thế là Lý Vân rời đi trước.
Dương Du Minh điều chỉnh ánh sáng trong phòng trở nên mờ hơn, đứng bên giường cởi đồ. Anh cảm thấy hơi mệt, tay mở từng nút áo sơ mi, nhắm mắt ngửa đầu lên, động tác nhẹ nhàng hoạt động cái cổ hơi cứng.
Sau khi áo sơ mi đã mở ra, anh cởi thắt lưng và nút quần, rồi kéo khóa xuống. Đang định cởi quần thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Dương Du Minh nhìn ra ngoài một chút, lặng lẽ kéo khóa quần lại, cài một nút áo trên ngực, đi đến cửa mở cửa phòng.
Người bên ngoài mặc áo bóng chày và quần jean, đội một chiếc mũ bóng chày kéo thấp, vừa thấy Dương Du Minh mở cửa liền tự mình bước vào, một chân đá khép cửa lại, đồng thời ôm lấy vai Dương Du Minh và hôn lên môi anh.
Dương Du Minh toàn thân rã rời, miễn cưỡng ôm lấy người, chưa kịp nói gì đã bị hôn ngấu nghiến. Khó khăn lắm mới tránh được, anh thở hổn hển nói: “Anh bị cảm, sẽ lây sang em.”
Hạ Tinh Trình nói: “Không sao, anh cho em cái gì em cũng nhận.”
Dương Du Minh cười, tay vuốt lưng cậu, hỏi: “Sao đột nhiên lại đến đây?”
Hạ Tinh Trình vùi mặt vào cổ Dương Du Minh, xoa dịu nỗi nhớ nhung của mình.
“Buổi sáng em nghe Lý Vân nói anh bị bệnh, lập tức bảo Hoa Hoa đặt vé máy bay giúp, tối nay em đến đây để làm ấm giường cho anh.”
Dương Du Minh nói: “Vậy em đến đúng lúc rồi, anh đang định đi ngủ, em giúp anh làm ấm giường trước đi.”
Hạ Tinh Trình giơ tay tháo mũ ném sang một bên, rồi bắt đầu cởi áo khoác, nói: “Không thành vấn đề.”
Nói đến việc ấm giường, Hạ Tinh Trình thật sự nghiêm túc, nhưng vì còn sớm, cậu cũng không vội lên giường nằm, nghe Dương Du Minh nói chưa ăn tối, cậu liền gọi điện cho Lý Vân, nhờ Lý Vân mang chút thức ăn dễ tiêu hóa đến.
Khoảng nửa tiếng sau, Lý Vân mang cháo nóng và vài món ăn kèm đến cho họ.
Dương Du Minh vẫn cảm thấy mệt mỏi, nằm trên giường mê man, không ngủ được, nghe Hạ Tinh Trình trong phòng chạy qua chạy lại, hình như còn tắm rửa và thay bộ đồ ngủ của anh.
Đợi Lý Vân mang bữa tối đến,Hạ Tinh Trình mặc đồ ngủ của Dương Du Minh nằm sấp bên giường hôn lên mặt anh, nói: “Ăn cơm thôi.”
Dương Du Minh mở mắt, nhìn cậu nói: “Anh vẫn chưa đói, hay là em ăn trước đi.”
Hạ Tinh Trình ở rất gần anh, cảm nhận được hơi thở ấm áp, nói: “Hơi thở của anh vẫn còn nóng, không phải là chưa hạ sốt đấy chứ?”
Dương Du Minh trả lời: “Chắc là đã hết sốt rồi.”
Hạ Tinh Trình không yên tâm, hỏi: “Có nhiệt kế không?”
Dương Du Minh chỉ vào tủ ti vi.
Hạ Tinh Trình đi lấy nhiệt kế đến, nhất định phải đo lại nhiệt độ cho Dương Du Minh, Dương Du Minh đành phải hợp tác nâng cánh tay lên, để cậu nhét nhiệt kế vào nách, rồi ấn cánh tay anh xuống, thì thầm bên tai anh: “Kẹp chặt vào.”
Dương Du Minh cười nâng tay kia lên, véo má cậu.
Gần đây Hạ Tinh Trình không có lịch trình làm việc, bộ phim tiếp theo của cậu phải đến tháng sau mới khởi quay, giờ đang trong một khoảng thời gian nghỉ ngơi.
Trong khi Dương Du Minh nằm nghiêng người trên giường đo nhiệt độ, Hạ Tinh Trình nằm sấp bên giường, chăm chú nhìn anh, Dương Du Minh cũng mở mắt lặng lẽ nhìn cậu.
Một lát sau, Hạ Tinh Trình giống như một chú chó con tham lam hơi ấm của chủ, tiến lại gần áp má và mũi mình nhẹ nhàng cọ vào trán và sống mũi của Dương Du Minh.
Dương Du Minh ngậm lấy môi cậu, nhẹ nhàng mút một cái, sau đó hôn sâu với Hạ Tinh Trình, anh lật người nằm ngửa, Hạ Tinh Trình vừa hôn anh vừa tranh thủ nói: “Cẩn thận nhiệt kế.”
Đợi lấy nhiệt kế ra, Hạ Tinh Trình lật đi lật lại không hiểu, cuối cùng Dương Du Minh tự lấy xem, nói với cậu: “Không sốt đâu, không sao cả.”
Hạ Tinh Trình cất nhiệt kế vào hộp, nói: “Không sốt thì ăn cơm thôi, bây giờ anh không muốn ăn thì chờ thêm một lát nữa, em ăn cùng anh.”
Dương Du Minh có lẽ không muốn Hạ Tinh Trình tiếp tục chờ mình, chống người ngồi dậy dựa vào tường, nói: “Bây giờ ăn đi.”
Hạ Tinh Trình cười, cầm hộp cơm Lý Vân mang đến: “Em đút cho anh.”
Cậu nhất quyết phải đút cho Dương Du Minh, mở nắp hộp cơm đặt lên tủ đầu giường, sau đó cởi giày trèo lên giường, ngồi vắt vẻo trên đùi Dương Du Minh, rồi đưa tay lấy hộp cơm, dùng thìa khuấy đều cháo nóng bên trong, đưa lên miệng thử nhiệt độ, rồi đưa đến bên miệng Dương Du Minh.
Dương Du Minh luôn mỉm cười nhìn cậu, chờ cậu đưa cháo đến miệng mới há miệng ngậm vào.
Cháo là cháo trắng nấu với rau, Hạ Tinh Trình kiên nhẫn cúi người dùng đũa gắp món ăn nhỏ đặt trên tủ đầu giường, đặt lên trên thìa cháo trắng, rồi đút cho Dương Du Minh ăn.
Dương Du Minh nhìn cậu, hỏi: “Mệt không?”
Hạ Tinh Trình nói: “Không mệt.”
Dương Du Minh đưa tay lên, dùng ngón tay gãi gãi cằm cậu, nói: “Vậy ngày nào đó, khi anh Minh già đi, em cũng sẽ đút cơm cho anh như thế này à?”
Hạ Tinh Trình nói: “Anh sẽ không già đâu.” Cậu đút cho Dương Du Minh một thìa cháo, rồi cúi đầu dùng thìa khuấy đều trong hộp cơm, “Anh Minh còn có thể làm em không rời giường, sao lại có thể già được?”
Dương Du Minh vừa cười vừa không nhịn được ho hai tiếng.
Hạ Tinh Trình quỳ trên giường, trước tiên đặt hộp cơm xuống, rồi lấy cốc nước trên tủ đầu giường đưa cho Dương Du Minh uống.
Dương Du Minh uống nước xong, nói với Hạ Tinh Trình: “Được rồi, anh Minh sẽ không già, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Hạ Tinh Trình đút cho Dương Du Minh ăn xong bữa tối, lại thúc giục anh nhanh chóng uống thuốc cảm cúm, sau đó tự mình cầm hộp cơm ngồi bên cạnh để ăn.
Thuốc cảm nhanh chóng có tác dụng, Dương Du Minh nằm trên giường ngủ một giấc, khi tỉnh dậy lần nữa, trong phòng đã tắt đèn, anh sờ thấy Hạ Tinh Trình nằm bên cạnh mình.
Hạ Tinh Trình vốn đang ngủ, Dương Du Minh vừa chạm vào là cậu tỉnh dậy, dụi mắt hỏi: “anh không thoải mái à?”
Dương Du Minh nói: “Mấy giờ rồi?”
Hạ Tinh Trình nhìn đồng hồ trên điện thoại: “Mười giờ rồi.”
Dương Du Minh hỏi cậu: “Em có nghe thấy tiếng ai gõ cửa không?”
Hạ Tinh Trình ngồi dậy, im lặng nghe một lúc, nói: “Hình như là vậy.” Sau đó cậu nói với giọng điệu không vui lắm: “Ai lại đến gõ cửa phòng anh muộn thế này?”
Dương Du Minh cũng ngồi dậy, vén chăn xuống giường: “Em đừng động, để anh đi xem.”
Anh bật chiếc đèn bàn nhỏ, lấy bộ đồ ngủ của Hạ Tinh Trình đặt cạnh giường mặc vào, xỏ dép rồi rời khỏi phòng ngủ.