Hạ Tinh Trình trêu đùa cậu bé: “Chú Dương là ngôi sao lớn đấy nhé.”
Đông Đông vẫn nói: “Con không muốn.”
Phương Dĩnh vẫn nằm tựa lưng vào ghế, quay lại nhìn họ, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Đông Đông, cảm động nói: “Con trai ngoan!”
Đinh Đinh đột nhiên giơ tay lên, nói: “Con, con!”
Hạ Tinh Trình nhìn cậu bé: “Sao nào? Con có thể à?”
Đinh Đinh cười tươi gật đầu: “Con có thể, con sẽ làm con của chú Dương.”
Chưa kịp để Hạ Tinh Trình nói hết câu, Phương Dĩnh đã nghiêng người qua đưa tay véo má Đinh Đinh: “Hạ Đinh Đinh!”
Đinh Đinh “Á!” một tiếng, lùi về phía sau lưng Hạ Tinh Trình, vừa lùi vừa sắp khóc nói: “Chú hai, chúng ta ra khỏi đây ngay thôi.”
Hạ Diệp đưa tay giữ Phương Dĩnh lại: “Ngồi yên vào, phía trước có cảnh sát giao thông.”
Phương Dĩnh lúc này mới không tình nguyện buông tha Đinh Đinh, quay lại ngồi xuống.
Để thuận tiện cho Dương Du Minh và Hạ Tinh Trình, cả nhà không xuống xe, cứ thế lái xe vòng quanh khu vực trung tâm nhộn nhịp, ngắm nhìn những ánh đèn trang trí và dòng người đông đúc ở các ngôi đền lớn trong thành phố. Phương Dĩnh đã mua cho Đinh Đinh và Đông Đông mỗi người một chiếc mũ đầu hổ, nhìn tụi nhỏ đội mũ và lắc lư đầu trông thật dễ thương.
Khi họ lái xe về nhà, gia đình chú hai cũng đã đến.
Trước giờ, chuyện Hạ Tinh Trình kết hôn chưa bao giờ được kể cho gia đình chú hai biết, đến bây giờ cũng khó giấu nữa. Bố Hạ trước khi mấy đứa nhỏ về nhà đã kéo chú hai và thím hai đến phòng ăn ngồi xuống rồi kể về chuyện của Hạ Tinh Trình và Dương Du Minh.
Chú hai và thím hai nghe mà ngạc nhiên đến há hốc mồm, mãi mới hoàn hồn.
Sau đó, thím hai vốn xuất thân từ nông thôn còn hỏi một câu: “Cũng được à? Có đăng ký kết hôn được không?”
Bố Hạ thở dài: “Chúng tôi còn nói gì nữa, miễn là con cái cảm thấy hạnh phúc là được.”
Chỉ có cô em họ của Hạ Tinh Trình, Hạ Tiểu Nhụy, ban đầu rất ngạc nhiên, sau đó liền che miệng cười khúc khích: “Trời ơi! Không phải thật chứ!”
Thím hai lập tức tát vào tay cô: “Con bé này sao thế?” Bà cảm thấy con gái mình thật không hiểu chuyện.
Hạ Tiểu Nhụy nắm lấy tay mẹ mình nói: “Mẹ ơi, đó là Dương Du Minh mà! Đùa gì thế!”
Thím hai nhíu mày: “Dương Du Minh thì sao?”
Hạ Tiểu Nhụy nói với giọng điệu kích động: “Nếu Dương Du Minh chịu cưới con, con cũng đồng ý đấy, Đằng Tùng con cũng không cần nữa.”
Chú hai nghiêm túc nói: “Nhưng Hạ Tinh Trình là con trai.”
Hạ Tiểu Nhụy đáp: “Thì sao? Dù Dương Du Minh có là con gái, con vẫn muốn lấy. Người đàn ông như vậy không thể tìm được lần thứ hai đâu.”
Thím hai thì thầm: “Cậu ấy cũng đã từng ly hôn rồi mà.”
Hạ Tiểu Nhụy làm như không thể hiểu nổi: “Ly hôn thì có sao? Dù anh ấy có con, con cũng có thể làm mẹ kế!”
Mẹ Hạ từ trong bếp đem ra một rổ nho lớn, nghe thấy cuộc đối thoại của họ, cố nhịn không kìm được nói: “Tôi thấy Dương Du Minh cũng được, tôi rất hài lòng.” Nói xong, bà nhủ, “Không có con cũng không phải chuyện lớn, tôi thấy không sao cả.”
Bố Hạ thở dài, không nói gì nữa.
Khi Hạ Tinh Trình và mọi người về nhà, thái độ của gia đình chú hai đều rất tự nhiên, ngay cả Hạ Tiểu Nhụy cũng cố nhịn không nói gì.
Hạ Tinh Trình thực ra luôn âm thầm quan sát Dương Du Minh, cậu vẫn lo lắng rằng Dương Du Minh sẽ cảm thấy không thoải mái ở nhà cậu, nhưng từ đầu đến cuối, Dương Du Minh luôn luôn tỏ ra lịch sự và dịu dàng, không hề để lộ cảm xúc dư thừa nào.
Buổi chiều, mấy người đàn ông nhà họ Hạ ngồi trong phòng khách uống trà trò chuyện, trừ Hạ Tiểu Nhụy ra thì mấy người phụ nữ còn lại đều bận rộn trong bếp.
Phương Dĩnh và thím hai đang làm bánh bao ở bàn ăn trong phòng ăn, còn mẹ Hạ một mình nấu ăn trong bếp.
Dương Du Minh đột nhiên nói: “Để con vào bếp giúp mẹ nấu cơm nhé.”
Hạ Tinh Trình sững sờ, hình như đây là lần đầu tiên Dương Du Minh gọi mẹ cậu là mẹ kể từ khi họ kết hôn, một cảm giác ngọt ngào đột nhiên dâng tràn trong lòng anh.
Bố Hạ nói: “Không cần đâu, chúng ta cứ ngồi đây trò chuyện là được rồi.”
Dương Du Minh đã đứng dậy, anh mặc áo sơ mi khoác bên ngoài là chiếc áo len màu be nhạt, vén tay áo lên và nói: “Con rất thích nấu ăn, mọi người có thể hỏi Tinh Trình mà.”
Hạ Tinh Trình nói: “Ở nhà toàn là anh Minh nấu cơm đấy ạ.”
Lúc này, Hạ Tiểu Nhụy đang ngồi bên ghế sofa chơi điện thoại, bỗng nhiên thốt lên một tiếng ghen tị: “Oa—!”
Chú hai lập tức liếc cô một cái.
Dương Du Minh đi về phía bếp, Hạ Tinh Trình vội đứng dậy nói: “Con cũng đi giúp một tay.” Sau đó cậu liền đi theo sau.
Hạ Diệp nói: “Còn chưa thấy nó chủ động giúp nấu cơm bao giờ.”
Chú hai nói: “Con trai mà, lớn lên rồi đều theo vợ hết.” Nói rồi ông cảm thấy hơi lúng túng, liền cầm tách trà lên uống một ngụm.
Trong bếp chỉ có mẹ Hạ một mình, khi Dương Du Minh vào, bà đang định làm món cá hấp. Con cá còn sống trong chậu chưa được làm sạch, bà định gọi bố Hạ vào làm giúp.
Dương Du Minh nói: “Để con làm.”
Mẹ Hạ ngạc nhiên hỏi: “Con biết làm à?”
Dương Du Minh cười gật đầu: “Con biết.”
Anh nhận lấy con cá từ tay mẹ Hạ, nhanh chóng làm sạch và đặt lên thớt, rồi dùng dao đập mạnh vào đầu con cá.
Hạ Tinh Trình đúng lúc vào đến nơi, thấp giọng “Oa.” một tiếng.
Mẹ Hạ nói: “Con vào đây làm gì? Bếp chật chội lắm.”
Hạ Tinh Trình nói: “Con vào giúp mẹ.”
Dương Du Minh vừa dùng dao cạo vảy cá, vừa hỏi mẹ Hạ: “Còn cần chuẩn bị gì nữa không ạ?”
Mẹ Hạ trả lời: “Không cần đâu, tối nay chủ yếu là ăn bánh bao, con chỉ cần hấp cá là được rồi. Bây giờ còn sớm, lát nữa con ra ngoài nghỉ ngơi đi.”
Hạ Tinh Trình tiến đến ôm lấy vai mẹ: “Mẹ ra ngoài nghỉ ngơi đi, con với anh Minh sẽ làm giúp mẹ.”
Mẹ Hạ muốn nói gì đó nhưng Hạ Tinh Trình đã đẩy bà ra khỏi bếp.
Dương Du Minh nhanh chóng cạo sạch vảy cá, mổ bụng cá và lấy hết nội tạng ra.
Hạ Tinh Trình đứng bên cạnh nhìn anh.
Anh cúi đầu cười nhẹ: “Nhìn gì vậy?”
Hạ Tinh Trình hơi do dự, cuối cùng vẫn hỏi: “Anh có phải vì không muốn ở cùng bố mẹ em nên mới trốn vào bếp không?”
Dương Du Minh đặt con cá đã làm sạch vào bát, rồi quay sang nhìn Hạ Tinh Trình: “Tất nhiên là không rồi, em nghĩ gì vậy? Anh chỉ là thấy mẹ một mình làm quá nhiều việc nên muốn giúp bà ấy thôi.”
Hạ Tinh Trình hỏi: “Thật không?”
Dương Du Minh đặt cá vào một cái bát sạch, quay lại đối diện với Hạ Tinh Trình: “Thật.”
Hạ Tinh Hạ Tinh Trình bĩu môi, qua một lúc mới nói: “Em sợ anh không thoải mái nên mới hỏi.”
Dương Du Minh lau khô tay trên tạp dề, đưa tay ra nắm lấy tay Hạ Tinh Trình: “Anh không phải không thoải mái, mà là với tuổi tác và tính cách của anh, để hòa nhập vào một gia đình xa lạ có lẽ cần một chút thời gian để thích nghi. Điều này không phải là đối với gia đình em, ngay cả khi đến nhà người khác làm khách anh cũng sẽ hơi ngại một chút.”
Hạ Tinh Trình nắm lấy tay Dương Du Minh: “Nhưng anh không phải là khách mà.”
Dương Du Minh nói: “Anh đương nhiên không phải, ngay cả với cha mẹ ruột đã lâu không gặp, cũng cần một khoảng thời gian để hòa nhập mà.”
Hạ Tinh Trình đan ngón tay vào giữa các ngón tay của anh.
Dương Du Minh mỉm cười nhẹ nhàng: “Tinh Trình, tin anh đi, anh nỗ lực trở thành một phần của gia đình này là vì yêu em. Ba mẹ và anh chị của em đều rất tốt, anh cũng yêu quý họ, em yên tâm nhé?”
Hạ Tinh Trình đột ngột hôn lên môi anh, một lúc sau mới buông ra: “Em cũng yêu anh.”
Dương Du Minh cười rồi vuốt ve má cậu.
Hạ Tinh Trình nhăn mũi: “Có mùi cá.”
Tối hôm đó, cả nhà ăn xong bữa cơm tất niên rồi cùng nhau xem chương trình ca nhạc. Dương Du Minh uống một chút rượu nhưng không nhiều. Khi họ ngồi xem chương trình trong phòng khách, Hạ Tinh Trình luôn ngồi cạnh Dương Du Minh và nắm chặt tay anh.
Chưa đến mười hai giờ, người lớn và trẻ nhỏ trong nhà đều phải đi ngủ.
Vì vậy, họ tắt ti vi ở tầng một và mỗi người trở về phòng.
Hạ Tinh Trình đứng bên cửa sổ mở hé một khe cửa, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, cậu nhớ lại đêm giao thừa năm đó, khi cùng Dương Du Minh nhảy qua cửa sổ. Lúc ấy, cậu đã nghĩ rằng tình cảm của mình đã lung lay và cũng là lần đầu tiên cảm thấy một nỗi tuyệt vọng đến mức bất lực.
Nhưng không ngờ, đến bây giờ cậu vẫn ở bên Dương Du Minh và họ đã kết hôn, cho dù có được pháp luật công nhận hay không thì ít nhất họ đã hứa hẹn với nhau.
Dương Du Minh ôm cậu từ phía sau, hỏi: “Không lạnh à?”
Hạ Tinh Trình nói: “Năm sau chúng ta lại cùng nhau đón Tết nhé.”
Dương Du Minh hôn lên tai cậu: “Tất nhiên rồi, sao em lại hỏi vậy.”
Hạ Tinh Trình nói: “Ý em là, Tết tuyệt đối không nhận việc, từ nay về sau, mỗi năm đón Tết chúng ta đều phải ở bên nhau.”
Dương Du Minh đáp: “Được. Ngoài Tết, sinh nhật của em, ngày kỷ niệm của chúng ta, dù xa bao nhiêu anh cũng sẽ đến bên em.”
Hạ Tinh Trình bỗng dưng nghẹn ngào.
Dương Du Minh xoay cậu lại, ôm cậu ngồi trên bệ cửa sổ, đưa tay vòng qua cổ và hôn cậu.
Bên ngoài, không biết ai đã thả pháo hoa, pháo nổ lên đột ngột, những tia lửa bắn ra vẽ nên những bông hoa khổng lồ, mãi không tan, như là chứng nhân đẹp đẽ cho những lời hứa của họ.