Chương 152 

Vào mùa xuân năm mà Dương Du Minh và Hạ Tinh Trình tổ chức đám cưới, Dương Du Minh đã theo Hạ Tinh Trình về nhà ăn Tết.

Trước Tết, cả hai đều có công việc bận rộn. Hạ Tinh Trình kết thúc công việc trước và về nhà trước, còn Dương Du Minh thì phải đến khuya 29 Tết mới đến được thành phố quê Hạ Tinh Trình. Anh từ sân bay ra, thấy Hạ Tinh Trình và anh trai của cậu, Hạ Diệp, cùng lái xe đến đón.

Hạ Tinh Trình nói rằng ban đầu cậu định tự lái xe đến sân bay, nhưng Hạ Diệp không yên tâm, nhất quyết phải đi cùng.

Về đến nhà đã là rạng sáng 30 Tết, vì không muốn làm phiền người khác trong nhà nên Dương Du Minh sau khi rửa mặt sơ qua đã cùng Hạ Tinh Trình lên phòng ngủ tầng hai.

Dương Du Minh mới kết thúc công việc lại phải đi đường dài, nên vừa nằm xuống đã cảm thấy mệt mỏi vô cùng, gần như ngay lập tức anh ngủ thiếp đi. Nhưng Hạ Tinh Trình vẫn còn tỉnh táo, cậu nằm nghiêng lại gần Dương Du Minh, dùng đôi môi mềm mại hôn lên cằm anh, rồi dùng má mình nhẹ nhàng cọ xát.

"Em nhớ anh." Hạ Tinh Trình thì thầm. Họ đã xa nhau gần nửa tháng, dù mỗi tối đều trò chuyện qua video, nhưng vẫn không thể xoa dịu nỗi nhớ nhung của Hạ Tinh Trình.

Dương Du Minh vòng tay ôm cậu, một tay luồn vào mái tóc ngắn nhẹ nhàng xoa đầu, sau đó ngồi dậy hôn cậu trong bóng tối.

Không biết họ hôn nhau bao lâu, Hạ Tinh Trình rời khỏi môi Dương Du Minh và hỏi: “Anh có mệt không?”

Dương Du Minh đáp: "Không mệt." Anh gần như không mở mắt nổi.

Hạ Tinh Trình bảo anh nằm xuống: “Anh ngủ đi.”

Dương Du Minh thấy cậu nằm bên cạnh, tay chống lên gối nhìn mình, bèn hỏi: “Em không ngủ à?”

Hạ Tinh Trình đáp: “Em nhìn anh một lúc thôi, anh mau ngủ đi.”

Dương Du Minh Không nhịn được cười khẽ một tiếng, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt Hạ Tinh Trình và nói: "Ngốc." Cuối cùng không thể chống lại cơn buồn ngủ ập đến, nhắm mắt lại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hạ Tinh Trình nhìn anh một lúc, định hôn lên mặt  nhưng lại sợ làm anh tỉnh dậy, cuối cùng chỉ nói nhỏ: "Chúc anh ngủ ngon." Rồi lăn người nằm bên cạnh Dương Du Minh mà ngủ.

Sáng hôm sau, Dương Du Minh hiếm khi dậy muộn hơn Hạ Tinh Trình.

Hạ Tinh Trình nhẹ nhàng kéo chăn ra khỏi giường, thấy Dương Du Minh động đậy, lập tức dừng lại, cẩn thận nhìn, thấy anh vẫn nhắm mắt, mới yên tâm đứng dậy đi về phòng tắm.

Trời còn sớm, Hạ Tinh Trình xuống nhà, chỉ thấy bố mẹ ngồi bên bàn ăn sáng. Cậu đi tới ngồi xuống, khi đưa tay lấy bánh bao, nghe thấy bố hỏi: “Còn chưa dậy à?”

Bố Hạ ít khi gọi tên Dương Du Minh trước mặt Hạ Tinh Trình, có lẽ là ông thấy ngại, không biết phải gọi như thế nào.

Mẹ Hạ thì tự nhiên hơn nhiều, vừa múc cháo cho Hạ Tinh Trình vừa nói: “Du Minh khuya hôm qua mới về, để cậu ấy nghỉ thêm một chút đi.”

Hạ Tinh Trình gặm bánh bao và gật đầu, nhận lấy cháo từ mẹ.

Bố Hạ đã ăn xong bữa sáng, ngồi trên ghế nhìn Hạ Tinh Trình, sau một lúc lâu, có vẻ như đã trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm, mới nói: “Hai đứa hay là đi sinh một đứa con đi?”

Hạ Tinh Trình đặt miếng bánh bao chưa ăn hết vào bát cháo, ngẩng đầu nhìn bố: “Đi đâu mượn mà sinh? Hay là bế Đông Đông về, con thấy Đông Đông cũng khá thích anh Minh mà.”

"Thế thì không được." Mẹ của Tinh Trình nghiêm túc nói, “Chị dâu con sẽ không đồng ý đâu, lại thêm hai đứa bận rộn quay phim, làm sao có thời gian chăm sóc Đông Đông được?”

Hạ Tinh Trình cười một tiếng:"Con với Du Minh đi quay phim ở ngoài, vốn dĩ đã ít gặp nhau rồi, mẹ còn muốn con sinh thêm đứa con nữa, chiếm hết thời gian quý báu của hai đứa, đùa gì thế."

Bố Hạ lắc đầu thở dài: “Dù sao các con còn trẻ, hiện tại chưa hiểu đâu, lớn tuổi rồi sẽ khác.”

Hạ Tinh Trình chưa ăn hết bữa sáng, người khác trong nhà cũng lần lượt thức dậy, Du Minh đi theo sau Hạ Diệp xuống tầng nhà, bước vào phòng ăn, mẹ của Tinh Trình và Phương Dĩnh đều đứng dậy mời anh ngồi.

Dương Du Minh ngồi xuống bên cạnh Hạ Tinh Trình, nói: “Không cần khách sáo vậy đâu.”

Năm nay Tết cũng giống như mọi năm, buổi sáng mọi người cùng nhau đi chơi, trưa về ăn nhẹ, tối mới ăn cơm tất niên. Hơn nữa gia đình chú hai của Hạ Tinh Trình cũng sẽ đến cùng ăn Tết.

Mẹ Hạ bảo Hạ Tinh Trình và Dương Du Minh ăn xong bữa sáng thì theo Hạ Diệp và mọi người ra ngoài.

Hạ Tinh Trình nói: "Thôi vậy, không tiện lắm." Nếu chỉ có một mình cậu thì không sao, có Dương Du Minh đi cùng chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, đến lúc đó đi chơi cũng không vui.

Hạ Diệp nói: “Không sao, chúng ta đi xe ô tô, đến lúc đó hai người không muốn xuống thì cứ ở trong xe.”

Dương Du Minh liếc nhìn Hạ Tinh Trình và nói:"Đi cùng đi, hiếm có cơ hội như vậy, anh cũng muốn ra ngoài xem một chút."

Mẹ Hạ vui vẻ dọn dẹp bàn ăn, cười nói: “Đúng vậy, đi đi.”

Phương Dĩnh ăn xong bữa sáng, lên lầu gọi Đinh Đinh và Đông Đông dậy.

Dương Du Minh và Hạ Tinh Trình trở lại phòng, Dương Du Minh mở vali ra và đặt xuống sàn, quỳ xuống tìm mũ và kính râm.

Hạ Tinh Trì ngồi xổm bên cạnh anh, tay chống vào cằm, nói: “Anh ra ngoài như vậy sẽ quá nổi bật."

Dương Du Minh lấy mũ đội lên đầu cậu, cười hỏi: “Vậy thì phải làm sao bây giờ?"

Hạ Tinh Trình dựa đầu vào vai anh, làm bộ suy nghĩ rất nghiêm túc, nói: "Anh đã đẹp trai như vậy rồi, thật sự không có cách nào." 

Dương Du Minh cười rồi đeo kính râm lên.

Hạ Tinh Trình giống như một đứa trẻ, lắc đầu cọ xát vào cổ Du Minh, cọ cọ một lúc cho đến khi Dương Du Minh không chịu được nữa mà ngồi bệt xuống sàn, thì cậu mới mở chân ra ngồi lên đùi Dương Du Minh.

Dương Du Minh chỉnh lại mũ bị lệch trên đầu cậu và nói: “Không muốn ra ngoài nữa à?”

Hạ Tinh Trình cúi người, hai tay vịn lên mặt anh, chớp mắt nói: “Nếu anh không muốn đi, em cũng không có vấn đề gì.”

Dương Du Minh nói: “Anh—”

Anh chưa nói xong thì Hạ Diệp đột nhiên mở cửa phòng, lớn tiếng ở cửa nói: "Chuẩn bị xong rồi thì xuống dưới ăn chút trái cây." Nói xong một hơi, anh ta lại chửi thề một câu rồi đóng cửa lại.

Dương Du Minh vỗ nhẹ vào mông Hạ Tinh Trình: “Có thể xuống ăn trái cây rồi.”

Một lúc sau, Hạ Tinh Trình mở cửa phòng, thấy Hạ Diệp vẫn đứng ở cầu thang đang hút thuốc.

Hạ Diệp nhìn cậu một cái, thấy chỉ có một mình cậu, vẻ mặt có chút hung dữ giơ tay lên làm động tác cắt cổ.  Khi còn nhỏ, Hạ Diệp thường hay làm thế để dọa Hạ Tinh Trình khi hai người cãi nhau.

Hạ Tinh Trình tất nhiên là không sợ, khó chịu nói: “Sao anh không gõ cửa?”

Hạ Diệp kẹp điếu thuốc trên tay: “Em cũng có đóng cửa đâu.”

Hạ Tinh Trình đáp: “Vậy cũng phải gõ cửa chứ, em đã kết hôn rồi đấy nhá!”

Hạ Diệp tiến lại gần, dùng ngón tay chọc vào trán cậu: "Em vẫn nên giữ ý tứ một chút đi, đừng quá lộ liễu.”

Hạ Tinh Trình nhìn anh với vẻ mặt kỳ quái: "Giữ ý tứ cái gì? Anh có phải giữ ý tứ với chị dâu em chưa?

Hạ Diệp nhíu mày: “Chuyện này giống nhau sao?"

Hạ Tinh Trình suy nghĩ một lúc, đột nhiên quay đầu nhìn vào phòng, rồi hạ giọng lại gần Hạ Diệp, nói: "Thực ra có khác một chút, bên cạnh anh Minh có quá nhiều cám dỗ, nên em phải khiến anh ấy không có sức lực để quan tâm đến người khác.”

Hạ Diệp không nhịn nổi, gõ nhẹ vào trán cậu: “Lười nói chuyện với em!”

Khi Đinh Đinh và Đông Đông ăn sáng xong, họ liền lái xe ra ngoài.

Xe của Hạ Diệp là loại năm chỗ, Phương Dĩnh ngồi ghế phụ lái, Đinh Đinh và Đông Đông ngồi hàng ghế sau cùng với Hạ Tinh Trình và Dương Du Minh. Khi Đông Đông lên xe, cậu bé hít sâu lấy dũng khí, hỏi Dương Du Minh: “Con có thể ngồi trên đùi chú không?”

Dương Du Minh lập tức cười và đưa tay ra: “Lại đây.”

Đông Đông đi qua, Dương Du Minh ôm cậu bé lên đùi mình.

Phương Dĩnh từ ghế trước quay lại và nói với Đông Đông: “Không được nghịch chú nhé.”

Đông Đông không nói gì.

Dương Du Minh xoa đầu Đông Đông và nói: “Đông Đông rất ngoan.”

Hạ Tinh Trình ngồi bên cạnh Dương Du Minh, bên trái dựa vào cửa sổ là Đinh Đinh. Ngay khi Đinh Đinh lên xe đã muốn hạ cửa sổ xuống, Hạ Tinh Trình đưa tay ngăn lại và nói: “Lạnh lắm.”

Đinh Đinh nói: “Không lạnh, không lạnh.”

Phương Dĩnh lại quay đầu, nói với Đinh Đinh: "Chú hai nói không được mở thì không được mở, có muốn bị đánh không?" 

Đinh Đinh bĩu môi.

Một lúc sau, Đinh Đinh quay sang nhìn Đông Đông, thấy Đông Đông đang lấy ra một viên kẹo từ túi, đó là loại kẹo sữa bà nội để trên bàn trà để tiếp khách. Đông Đông cầm kẹo, nghiêng đầu và ngước lên hỏi Dương Du Minh: “Chú ăn kẹo không?”

Dương Du Minh cười và nói: “Chú không ăn đâu, Đông Đông ăn đi.”

Đông Đông cúi đầu, có vẻ hơi tiếc nuối thở dài, một lúc sau lại ngước lên nói: “Ngọt lắm.”

Dương Du Minh thấy nó kiên trì, liền nói: "Vậy con bóc cho chú ăn nhé?"  Đông Đông lập tức bóc giấy kẹo ra, không cho Dương Du Minh cầm, tự tay cho kẹo vào miệng Dương Du Minh. Khi thấy Dương Du Minh ăn kẹo, Đông Đông hơi ngại ngùng hỏi: “Ngọt không ạ?”

Dương Du Minh cười nói: “Ngọt lắm.”

Lúc này, Đinh Đinh kéo tay áo Hạ Tinh Trình và nói: “Chú hai, con cũng muốn ngồi lên đùi chú.”

Hạ Tinh Trình nhìn nó nói: “Chú không muốn cho con ngồi lên người chú.”

Đinh Đinh nghiêm túc hỏi: “Tại sao vậy ạ?”

Hạ Tinh Trình nói: “Vì chú hai lười.”

Phương Dĩnh quay lại, hung dữ nói: “Lên đây ngồi với mẹ!”

Đinh Đinh nép về phía Hạ Tinh Trình: “Con không muốn ngồi lên người mẹ.”

Hạ Tinh Trình cười và xoa đầu cậu bé, nói với Phương Dĩnh: "Em chỉ đùa thôi, chị dâu." Sau đó, cậu lại quay sang Đông Đông và nói: "Đông Đông, con thích chú Dương đến thế, vậy thì về nhà làm con của tụi chú nhé?”

Đông Đông ngẩn người một chút rồi lắc đầu: "Con là con của bố mẹ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play