Tống Hương

Chương 2


2 tháng


5

Vệ Lịch bước ra khỏi viện, gặp ngay đứa trẻ.

"Phụ thân." Vệ Tử Mộ chào hắn, nhìn sắc mặt có thể thấy thân thể không được khỏe.

Đứa trẻ này có nét mặt rất giống Tống Uyển, có thể thấy được vẻ tuấn tú khi lớn lên.

Vệ Lịch cúi đầu: “Đi nói chuyện với mẫu thân con đi.”

Có lẽ gặp đứa trẻ này, Tống Uyển sẽ không cứng đầu như vậy.

Vệ Tử Mộ nhìn sâu vào viện, lại nhìn ra phía sau, do dự: “Huệ Thư nương nương hiếm khi đến, nội tổ mẫu nói Mộ nhi phải có lễ phép, người sắp đi rồi, ta muốn tiễn người.”

Nó cúi đầu: “Nói chuyện với mẫu thân, lúc nào cũng có thể.”

Vệ Lịch phất tay, cũng không mấy để ý.

Đến khi Tống Uyển cầm giấy hòa ly, mang theo một tỳ nữ và một cái bao, bước ra khỏi Vệ phủ.

Mọi người mới phản ứng lại, phu nhân nhà họ Vệ thực sự đi rồi.

Nàng không cần phu quân, cũng không cần đứa con mà nàng coi như mạng sống.

Ngày Tống Uyển rời kinh, Vệ Lịch cùng tiểu công tử đứng trên tường thành, nhìn xa xa.

Hắn không nói lời nào níu kéo, chỉ lạnh lùng nhìn bóng dáng đó.

Vệ Tử Mộ bốn tuổi tuy không hiểu chuyện, nhưng lờ mờ lo lắng, kéo tay áo phụ thân.

“Người đi rồi? Tại sao người lại đi?”

Vệ Lịch không trả lời nó, Vệ Tử Mộ nằm trên tường thành, lại hỏi: “Người còn quay lại không?”

Tưởng rằng sẽ không ai trả lời, một lúc sau, Vệ Lịch chắc chắn nói: “Sẽ quay lại, chỉ cần con còn ở đây, không đến nửa tháng, nàng sẽ quay lại.”

Hắn thậm chí không dám đánh cược vào vị trí của mình trong lòng Tống Uyển, chỉ nói đến Vệ Tử Mộ.

Trước khi đi, Vệ Tử Mộ lại quay đầu nhìn chiếc xe ngựa xa dần, bĩu môi tức giận: “Đi thì đi, ta còn có kế mẫu!”

Chỉ là sau này, không ai ngờ, Tống Uyển ra đi lần này, là bảy năm không có tin tức.

6

Xuân hoa nở rộ, thu lá rụng, bảy năm thoáng chốc trôi qua.

Khi xe ngựa nhà họ Tuyên đi trên đường về kinh, nhìn cảnh vật ven đường, ta vẫn còn đôi chút mơ màng.

Trong xe ngựa, Tuyên Cảnh Niên dựa trên người ta, làm nũng: “Xe ngựa này sao đi nhanh vậy, mới chưa đến nửa tháng đã đến kinh thành rồi.”

Chàng vóc dáng cao lớn, chân tay dài, bên ngoài trông như Diêm Vương lạnh lùng, có thể làm trẻ con ngừng khóc.

Ở nhà thì như biến thành người khác, còn tranh đồ chơi với con.

Ta đẩy đầu chàng ra, bực bội nói: "Chàng còn chê nhanh, ta lo lắng Lãng nhi bên kia không quen đây này…

…Kinh thành nhiều quý nhân, tính tình nó lại hiếu động, mấy ngày nay ta không ngủ ngon được."

Nhà họ Tuyên là vọng tộc số một ở Lũng Xuyên, nhiều đời trấn giữ Lũng Xuyên quận, vài năm lại phải về kinh thành báo cáo công tác.

Những năm trước đều là phụ thân của Tuyên Cảnh Niên lên kinh, năm nay Hoàng thượng đích danh gọi chàng cùng đi.

Tuyên Cảnh Niên biết chuyện của ta ở kinh thành, một mặt không muốn xa ta, mặt khác lại không muốn ta lên kinh.

Ban đầu đã trì hoãn một thời gian, sau lại có việc quan trọng thật sự cần xử lý, liền kéo dài thêm vài ngày mới lên kinh.

Tuyên Lãng không thể chờ được, theo nội tổ phụ lên kinh trước.

Tuyên Cảnh Niên ngồi thẳng dậy, ôm ta vào lòng: “Có phụ thân ở đó, ai dám ức hiếp nó. Phụ thân coi nó như báu vật, ngươi cứ yên tâm đi.”

Ta dựa vào ngực chàng, bảy năm qua xảy ra quá nhiều chuyện, có vài việc đã sớm quên.

Nhưng cảnh tượng lần đầu gặp Tuyên Cảnh Niên, ta vẫn nhớ rõ.

Khi đó chàng còn nhỏ, bị phụ thân ném vào quân doanh rèn luyện.

Sau một trận chiến, chàng ngậm một cọng cỏ, toàn thân đầy máu nằm trên mặt đất.

Y quan và nữ y đều bận rộn với thương binh, hơn nữa chàng chỉ là một tiểu binh, không ai quan tâm chàng sống hay chết.

Cho đến khi ta ôm hòm thuốc, vội vã đi qua, chàng đưa tay nắm chặt chân ta, suýt làm ta ngã.

Một khuôn mặt bị máu che lấp không thấy ngũ quan, nhe răng trắng dính máu: “Y nữ tỷ tỷ, xin hãy thương tình, cầm máu giúp ta.”

Những dây dưa sau này, đều là chuyện sau.

Đến kinh thành, chúng ta dừng chân tại dịch quán. 

Tuyên Lãng ra khỏi thành, đi đến trại quân ngoài thành chuẩn bị vào cung.

Có lẽ phụ thân đã để lại thư trước khi đi, vừa đến nơi, đã có người báo, nói Tuyên Lãng được nội tổ phụ đưa đến Lư An Quán.

Lư An Quán luôn là nơi văn nhân gặp gỡ, ta liền vội vã lên xe đi đến.

7

Lúc này trong Lư An Quán, những người lớn tuổi đang bàn luận chuyện trên đại sảnh.

Trong viện có hai đứa trẻ, tình thế căng thẳng như giương cung bạt kiếm.

Vệ Tử Mộ mười một tuổi, dáng người cao ráo, mặc một bộ lụa là gấm vóc, tóc dài buộc cao.

Còn đứa trẻ đối diện nó, chưa đầy năm tuổi, đôi mắt to tròn long lanh, mặt mũi khôi ngô, cực kỳ đáng yêu.

“Trả túi thơm lại cho ta!”

Tuyên Lãng tức giận chìa tay về phía Vệ Tử Mộ.

Vệ Tử Mộ nắm chặt túi thơm, lại hỏi: “Chỉ cần ngươi nói túi thơm này từ đâu mà có, ta sẽ trả lại cho ngươi.”

Tuyên Lãng tức giận đáp: “Ta đã nói rồi, túi thơm này là mẫu thân ta làm cho ta!”

"Không thể nào!" 

Vệ Tử Mộ phản bác theo bản năng, “Chắc chắn ngươi nhặt được ở đâu đó... hoặc là ai khác cho ngươi.”

Không ai quen thuộc túi thơm này hơn nó, nó cũng có một cái, chỉ là không mới như cái trong tay, đã mòn hết rồi.

(Truyện đăng tại page Bắp cải đáng yêu)

Chỉ có mẫu thân nó mới thêu được túi thơm như vậy, bà thường thêu một chữ "Tống" hình động vật ở đáy túi thơm.

Mẫu thân nó chỉ có một đứa con là nó, bà không thể làm túi thơm này cho ai khác.

Nó càng lúc càng muốn biết, liền ép hỏi đứa trẻ trước mặt: “Ngươi đừng nói dối, ai đã cho ngươi túi thơm này?”

Từ nhỏ, mẫu thân Tuyên Lãng đã dạy nó phải biết lễ nghĩa, biết lễ tiết, nó luôn nghe lời mẫu thân.

Nhưng phụ thân nó, ở Lũng Xuyên là Diêm Vương, từ nhỏ Tuyên Lãng cũng là tiểu bá vương của Lũng Xuyên, chưa bao giờ có ai dám đối xử với nó như vậy.

Vậy nên, nó không để ý đến lễ tiết, dồn hết sức lực, lao thẳng vào Vệ Tử Mộ.

"Trả túi thơm lại!" 

Nó hét lên: “Ta ghét ngươi!”

Mặc cho nó dùng bao nhiêu sức, Vệ Tử Mộ vẫn giơ cao túi thơm, lạnh lùng nhìn đứa bé năm tuổi mắt đỏ hoe.

Có lẽ nhận ra mình đã quá đáng, nó mím môi, muốn hạ tay xuống, lại tiếp tục giơ cao lên.

Cuối cùng, Tuyên Lãng lau nước mắt, chạy vào trong: “Ta phải mách nội tổ phụ, ngươi bắt nạt ta!”

Vệ Tử Mộ nhìn theo bóng dáng nó, thu lại ánh mắt, nắm chặt túi thơm.

Nó phải mang túi thơm này về cho phụ thân xem, chỉ cần có túi thơm này, nhất định sẽ tìm được mẫu thân.

Lúc này, có tiểu đồng đến báo: “Tiểu công tử Tuyên Lãng ở đâu? Mẫu thân ngài đến đón ngài, đang chờ ở cửa.”

Vệ Tử Mộ nghe thấy hai chữ "mẫu thân", ngẩn ngơ một lúc, chỉ vào trong sảnh, rồi đi về phía cửa.

Đến cửa Lư An Quán, nha hoàn lấy lệnh bài ra, thuận tay đưa cho tiểu đồng canh cửa ít bạc, nhờ thông báo một tiếng.

Ta xuống xe ngựa, đứng chờ một bên, nhón chân nhìn vào trong.

Cửa lớn mở ra, tiểu đồng dẫn một thiếu niên ra ngoài, ta nhìn qua nó, rồi nhìn vào trong.

Lại thấy đứa trẻ ấy, dừng bước chân, rồi như cơn gió lao về phía ta.

Tiểu đồng sau lưng nó kinh hô: “Tiểu thế tử, cẩn thận dưới chân!”

Ta kinh ngạc lùi lại một bước, tay áo lập tức bị người nắm chặt.

Cúi đầu nhìn, một đôi mắt đỏ hoe, nhìn ta chằm chằm: “Mẫu thân——”

Ta cẩn thận nhận ra, từ nét mặt quen thuộc ấy, nhớ lại đứa trẻ bảy năm trước.

Vệ Tử Mộ… bảy năm đã qua, nó quả nhiên đã lớn thế này.

Ta thấy bên hông nó treo một túi thơm, đã lâu năm, vải đã mòn cũ, không hợp với bộ trang phục gấm vóc nó đang mặc.

Ta nhớ, đây là túi thơm ta tự tay may khi nó bốn tuổi.

Chỉ là sau đó, nó không thích ta, từng trước mặt ta vứt bỏ túi thơm này.

Bởi trước đó, nó nhận được túi thơm khác từ Vương Huệ Thư tặng, tinh xảo đẹp đẽ, hoàn toàn khác biệt so với những gì ta từng làm.

Ta lắc đầu, hiện tại trong lòng ta có điều khác phải lo lắng, hơn nữa giữa ta và hắn cũng đã không còn quan hệ gì.

Thấy nó từ trong ra, ta nhẹ nhàng rút tay áo về, mỉm cười hỏi: “Công tử, không biết ngươi có thấy con ta là Tuyên Lãng không?”

"Chuyện… gì?" 

Nó ngẩng đầu lên, cả câu không biết nghe lọt chữ nào, chỉ ngơ ngác hỏi lại.

Ta định mở miệng, nó vội vàng cắt ngang lời ta: “Mẫu thân, phụ thân thấy người trở về, nhất định sẽ rất vui, con và phụ thân luôn chờ đợi người, người… cùng con về phủ, được không?”

Lúc này, Tuyên Lãng từ trong chạy ra, lao vào lòng ta, nũng nịu cọ cọ: “Mẫu thân, Lãng nhi nhớ người lắm!”

Ta nâng mặt nó lên, đứa trẻ mũi và mắt đều đỏ hoe, như vừa khóc qua, nhưng thấy ta, lại cố hết sức nở nụ cười.

Ta cảm thấy đau lòng, cẩn thận lấy khăn lau mặt cho nó, hỏi: “Sao vậy? Ai bắt nạt con?”

Lời vừa dứt, ta rõ ràng cảm nhận được, sắc mặt Vệ Tử Mộ trở nên tái nhợt.

Lúc này ta mới chú ý, nó đang nắm chặt một túi thơm, đó là của Tuyên Lãng.

Tuyên Lãng cũng nhìn thấy túi thơm trong tay Vệ Tử Mộ, ấm ức lắc tay ta: “Mẫu thân, tên này cướp túi thơm của con.”

Nó ngẩng đầu lên, không cam lòng nhìn ta, liên tục xác nhận: “Nó… Nó gọi người là mẫu thân…”

"Tên này là do mẫu thân nhận nuôi sao?" Vệ Tử Mộ tự hỏi một cách bâng quơ, “Không sao, ta có thể xem hắn như bào đệ.”

Tuyên Lãng nghe ra điểm không đúng, lo lắng vỗ vỗ ngực: “Ngươi nói bậy, ta là con của mẫu thân và phụ thân. Ta là con của mẫu thân!”

Ta nắm tay Tuyên Lãng, lặng lẽ an ủi nó, đối diện với Vệ Tử Mộ, nghiêm túc nói: “Xin công tử, trả túi thơm lại cho con ta.”

Nó nay cũng chỉ mới mười một tuổi, nghe ta nói vậy, nước mắt chứa đầy trong mắt, lập tức rơi xuống đất.

Nhưng ta chỉ nhìn nó, đưa tay ra, chờ nó trả lại túi thơm.

Tuyên Lãng là con ta, ta không thể để nó chịu ấm ức.

Còn Vệ Tử Mộ, nếu muốn đòi công lý, đã có phụ mẫu nó lo liệu.

8

Nói thật, ta cũng có chút tò mò, vì sao nó lại có thái độ này.

Dù sao năm ấy, để cho Vương thị vào cửa, nó và phụ thân nó từng ép ta đến đường cùng.

Giờ thấy ta trở về, điều lo lắng nhất hẳn là ta sẽ làm hỏng thanh danh của nó.

Nhưng những điều đó đều không quan trọng nữa. 

Ta nhận lấy túi thơm, cúi xuống cài lại cho Tuyên Lãng.

Lúc này, Vệ Tử Mộ đột nhiên gọi: “Phụ thân!”

Động tác của ta dừng lại, rồi như không có gì xảy ra, vỗ nhẹ lên áo Tuyên Lãng, đứng dậy.

Bên kia, Vệ Tử Mộ còn đang cố sức kéo áo Vệ Lịch, khẩn trương thúc giục: “Là mẫu thân, là người đã trở về. Phụ thân, người mau nói với mẫu thân một câu đi.”

Nó vừa nhìn ta, vừa ngẩng đầu nhìn phụ thân nó: “Người nói với mẫu thân... nói với người rằng, Mộ nhi biết sai rồi...”

Tuyên Lãng kéo tay ta, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Mẫu thân, đừng buồn, phụ thân sẽ đau lòng.”

Ta bóp nhẹ má mó, cười nói: “Không buồn, chỉ là thấy Lãng nhi, mẫu thân không biết vui thế nào.”

Ta nhìn Vệ Lịch, bảy năm qua, hắn không thay đổi gì, ngay cả trang phục cũng là bộ khi ta rời đi.

Không biết hai người họ những năm này nghĩ về ta ra sao. 

Vệ Lịch đi đến trước mặt Tuyên Lãng, ngồi xổm xuống, hỏi câu giống hệt Vệ Tử Mộ: "Đây là con nàng nuôi? Nó và Mộ nhi có nét giống nhau…

…Nàng những năm này không về kinh, là vì đứa trẻ này? Trong lòng nàng, Mộ nhi là ai cũng có thể thay thế, phải không?"

Bao năm xa cách, hắn vẫn dừng lại ở ngày xưa, ngày mà ta vì họ mà tan nát cõi lòng.

Ta lạnh lùng nói: “Vệ hầu gia, đây là tiểu tử nhà ta, không phải là ai thay thế ai.”

Vệ Lịch cụp mắt, sau đó đứng dậy, giọng điệu mềm mại: “Được rồi, là ai cũng không quan trọng. Đã nhận nàng làm mẫu thân, thì cũng là con của ta.”

Hắn gọi Vệ Tử Mộ lại, đẩy nó đến trước mặt ta: “Nàng nhìn xem, những năm này bất luận là học tập, cưỡi ngựa, săn bắn, nó đều đứng đầu.”

Vệ Lịch ngừng một chút, rồi tiếp tục: “Nó nói, đợi ngày nàng trở về, sẽ đem những thành tích này cho nàng xem. Mộ nhi... không hề lạc lối.”

Vệ Tử Mộ ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn ta.

Ta không để ý, nhẹ nhàng bế Tuyên Lãng lên xe, bảo nó ngoan ngoãn ngồi yên.

"Vệ hầu gia," ta quay lại nhìn hắn, “Ngài nên nhớ, ta và ngài đã sớm hoà ly.”

“Hoà ly thôi mà, chỉ cần nàng đồng ý, có thể không tính.”

“Ta đã vì nàng tìm một mối hôn nhân tốt, là gia đình Tả Đô Ngự Sử, họ sẽ nhận nàng làm nghĩa nữ, khi đó sẽ không ai dị nghị về nàng nữa.”

Không hiểu sao, lời của Vệ Lịch tuy bình tĩnh không gợn sóng, nhưng ta cảm thấy dường như hắn đã mất trí.

Ta không muốn để ý đến hắn, xoay người lên xe.

Phía sau, Vệ Lịch đột nhiên nói: “Ta chưa từng thành thân với Vương thị, Tống Uyển, ta đã tìm nàng suốt bảy năm.”

Ta không hề do dự, hạ màn xe xuống, ôm lấy Tuyên Lãng, ra lệnh cho phu xe tiếp tục đi.

Vệ Tử Mộ nhìn chiếc xe chạy xa dần, không ngừng kéo tay áo phụ thân, giọng run rẩy: “Người đi rồi, người lại đi rồi! Sao phụ thân không giữ người lại?”

Vệ Tử Mộ ngẩng đầu nhìn phụ thân, nước mắt tràn đầy, trách móc: “Đều tại phụ thân, là phụ thân đã đuổi nàng đi!”

Vệ Lịch nhếch miệng cười, nỗi đau trong lòng như bị dao cứa sâu.

“Đừng quên, Vệ Tử Mộ, người đâm nhát dao cuối cùng và đau nhất vào tim nàng, chính là ngươi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play