Tống Hương

Chương 4


2 tháng


13

Chiều tối, ta cùng Tuyên Cảnh Niên đưa Vệ Tử Mộ ra ngoài.

Đến cửa, ta dừng bước, nhìn nó: “Nếu bảy năm trước, ta không rời đi, vẫn là kẻ hèn mọn, thô bỉ kia, Vệ Tử Mộ, ngươi bây giờ có lẽ sẽ càng khinh ghét ta hơn so với bảy năm trước.”

Nó cũng như phụ thân nó, những năm qua vẫn cứ cứng đầu, chỉ vì tình yêu thiên lệch đã không còn hướng về họ, liền không cam tâm.

Nếu ta không rời đi, không có Vương thị, sẽ còn có Lý thị, Trương thị.

Nếu ta không có vận may như ngày hôm nay, chỉ sợ nhà họ Vệ sẽ lại ép ta vào phủ, hoàn thành nguyện vọng của tiểu công tử và hầu gia những năm qua.

Đợi họ chán ngán, chẳng qua lại là một màn lặp lại bảy năm trước.

Vệ Tử Mộ mắt đỏ hoe, khóc nói: "Không phải như vậy, không phải thế.

“Con lúc trước còn nhỏ, không hiểu chuyện. Nhưng đó không phải là ý của con, nội tổ mẫu luôn nói, bà ấy luôn nói người xuất thân không xứng, mẫu thân của người khác không như thế này…

…Con liền muốn một người mẫu thân xuất thân từ gia tộc lớn, con chưa từng muốn đuổi người đi.”

“Con sai rồi, thực sự biết lỗi rồi, mẫu thân, người tha thứ cho con được không?”

Ta nói với nó: “Không nói đến tha thứ, bảy năm trước ta đã không trách ngươi. Chỉ là từ đó, ta không còn thích ngươi nữa. Ngươi và ta, duyên mẫu tử ngắn ngủi.”

Xe ngựa của nhà họ Vệ đã đến cổng, ta khẽ nói: “Ngươi đi đi.”

Vệ Tử Mộ vừa khóc vừa kéo chặt lấy y phục của ta, không chịu đi.

Vệ Lịch từ xe ngựa bước xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn nó: “Buông tay.”

Ánh nhìn của hắn lướt qua tay ta và Tuyên Cảnh Niên đang nắm chặt, hắn cười khẩy: “Ngươi bám lấy nàng làm gì? Có gan thì chết trước mặt nàng, xem nàng có chút thương hại nào không.”

Tuyên Cảnh Niên cau mày: “Vệ Lịch, nó là tiểu tử của ngươi.”

"Thì sao?" Vệ Lịch thản nhiên nói, “Kẻ không giữ được người khác thì là đồ bỏ đi.”

Ta bước nhanh về phía bậc thềm, đến trước mặt Vệ Lịch, giơ tay và tát mạnh vào mặt hắn.

Hắn nghiêng đầu, khóe miệng rỉ ra một chút máu.

Cái tát này, ta đã nợ hắn từ bảy năm trước.

Giờ đây, hắn càng trở nên đáng ghét hơn.

Hắn bất ngờ nắm chặt lấy tay ta, giọng đầy thù hận: “Đánh đi, nếu nàng thương hắn, thì giết ta đi.”

Tuyên Cảnh Niên đẩy Vệ Tử Mộ đã ngơ ngác vào xe ngựa, một cước đá Vệ Lịch ngã xuống đất: “Dắt theo con của ngươi, cút đi!”

Vệ Lịch vươn tay kéo lấy y phục của ta, dùng hết sức lực: “Tống Uyển, con của chúng ta... lại không đáng sao? Nàng nói bỏ là bỏ...”

Ta không trả lời hắn, rốt cuộc điều gì mới không đáng.

14

Vệ Tử Mộ lên xe ngựa, sau khi tỉnh táo lại, giọng nói nhỏ nhẹ cầu xin Vệ Lịch, nói rằng nó muốn có mẫu thân.

Vệ Lịch cười nhạt nhìn nó, rồi quay đầu đi, thản nhiên nói: “Ngươi còn muốn ta làm gì? Nàng đã có phu quân, có quý tử, ngươi muốn ta giết phụ tử nhà họ rồi bắt nàng về sao? Hay là như ngươi, đẩy đứa trẻ đó xuống ao, rồi mong nhận được sự thương xót của nàng?”

Vệ Tử Mộ lạnh toát cả người, ngón tay run rẩy, ngay cả phụ thân nó cũng đoán được suy nghĩ lúc đó của nó, thế thì mẫu thân... 

Nó không dám nghĩ tiếp.

Chúng ta khởi hành trở lại Lũng Xuyên vào ngày hôm đó, có rất nhiều quan viên đến tiễn biệt.

Tuyên Lãng còn nhỏ tuổi, ôm trong lòng đầy những món quà nhỏ mà các trưởng lão tặng, vừa nhận vừa ngoan ngoãn cảm ơn.

Giữa đám đông, ta thấy Vệ Tử Mộ.

Từ ngày đó, nó đã không còn đến gặp ta nữa.

Nhìn thấy ta, nó quay đầu đi chỗ khác.

Ta ngập ngừng một chút, rồi quay người lên xe ngựa.

Tuyên Cảnh Niên trong xe đang đùa giỡn với tiểu tử.

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đoàn xe quay về Lũng Xuyên càng lúc càng xa, phồn hoa của kinh thành đã bị bỏ lại phía sau.

Ta không có chút lưu luyến nào với kinh thành, những ngày tháng ở đây đối với ta không mấy đẹp đẽ.

Trái lại, Lũng Xuyên với phong cảnh hữu tình và dân phong thuần hậu, lại có người ta yêu thương, công việc của một nữ y và nhiệm vụ chăm sóc gia đình đang đợi ta.

Lũng Xuyên chào đón ta hơn nhiều so với kinh thành.

Phụ lục: Vệ Lịch

Vệ Lịch đôi lúc tự hỏi mình, hắn yêu Tống Uyển nhiều đến đâu?

Hắn dường như yêu nàng, nhưng lại không yêu nhiều đến vậy.

Có lẽ những ngày tháng sống nương tựa vào nhau đã tạo nên sự lệ thuộc.

Trong những ngày tháng khó khăn ấy, nữ nhân với đôi mắt long lanh luôn khuyên nhủ: “Phải sống tiếp, Vệ Lịch.”

Vì thế, hắn nghĩ rằng, hắn rất yêu Tống Uyển.

Thậm chí, hắn có thể bỏ qua khoảng cách gia thế mà lấy nàng làm thiếp.

Nhưng hắn dường như lại không yêu nàng đến vậy.

Nếu không, làm sao hắn có thể nhẫn tâm nhìn nàng chịu đựng sự dày vò trong phủ như vậy?

Ngày thứ hai sau khi thành thân, nhũ mẫu bên cạnh Vệ lão phu nhân đã vội vã đến dạy nàng quy củ.

Nàng cắn môi, chân run rẩy, quỳ ngoài cửa Vệ lão phu nhân suốt hai canh giờ.

Hắn không phải không nhìn thấy, chỉ là hắn tự nhủ rằng, Tống Uyển muốn làm chính thê của gia đình danh giá, nhất định phải trải qua chuyện này.

Nếu không chịu đựng những khó khăn này, sau này nàng làm sao xứng với hắn?

Nhưng khi nhìn thấy vết thương trên đầu gối nàng, hắn cuối cùng không thể nhẫn tâm, muốn tự mình đi cầu xin mẫu thân.

Tống Uyển kéo tay hắn, dưới ánh nến đỏ, khuôn mặt như hoa đào, mỉm cười nói không sao.

Nàng giơ tay chỉ trỏ, nói rằng sau này nàng sẽ học lễ nghi, học quản lý gia đình, thơ ca sách vở, còn phải học cách ướp hương.

Nghe nói quý nhân kinh thành ưa chuộng những thứ này, đợi khi nàng học xong, sẽ thay hắn ra ngoài giao tiếp.

Hắn cũng không nói gì thêm.

Nàng nên học, nếu không, người ta chỉ cần liếc mắt cũng sẽ thấy sự thiếu hiểu biết và thấp hèn của nàng.

Nhưng dù là hắn hay nàng, đều nghĩ quá đơn giản.

(Truyện đăng tại page Bắp cải đáng yêu)

Quý nhân kinh thành sẽ không vì nàng học được cách ướp hương mà xem nàng như người cùng địa vị.

Dù họ nể mặt Vệ Lịch, bề ngoài đối xử lễ độ với nàng, nhưng sau lưng lại cười nhạo rằng, phu nhân của Vệ Hầu thực sự không xứng mặt.

Dần dần, hắn không còn để tâm đến những khổ đau nàng chịu đựng, hắn cho rằng, đó là điều nàng nên làm.

Vì thế, Vệ lão phu nhân trăm phương ngàn kế bắt lỗi, nàng phải chịu đựng, hắn cũng chỉ đứng nhìn.

Trong mùa đông giá rét, Vệ lão phu nhân mắc bệnh không khỏi, liền bắt nàng đi cầu phúc ở chùa trong tuyết.

Thuốc nàng nấu, đưa đến trước mặt bà, không nóng quá thì lại lạnh quá, nàng chỉ cúi đầu, nấu đi nấu lại không ngừng.

Những điều đó, trước kia hắn đều xem như không thấy, giờ đây, nhớ lại khiến hắn cúi đầu hổ thẹn.

Hắn thậm chí còn dùng Vệ Tử Mộ để kiểm soát nàng, vậy, hắn thực sự yêu nàng đến mức nào?

Hắn lời lẽ ác độc, bảo rằng phụ mẫu nếu yêu con, hãy vì con mà tính toán lâu dài.

Nàng chỉ nghe câu này, rồi không còn giãy giụa, từ từ buông tay, để hắn mang con đi.

Chẳng lẽ nàng thật sự không biết dạy con sao?

Không phải, là hắn đã biến tình yêu năm xưa thành lưỡi kiếm.

Nhìn thấy nàng nhẫn nhịn, hắn liền làm bất cứ điều gì mình muốn.

Sau này, để có thể thường xuyên gặp con, nàng phải đến gần hắn để lấy lòng.

Hắn đôi khi động lòng trắc ẩn, dẫn nàng cùng đi đến Thúy Trúc Hiên, nhìn nàng vui vẻ chơi đùa cùng con.

Vệ Lịch nghĩ, hắn yêu nàng, cũng chỉ yêu một mình nàng.

Việc cưới Vương thị không phải là tình cũ khó dứt, mà là kết quả của mưu cầu lợi ích.

Hắn tự tin rằng, Tống Uyển sẽ không vì thế mà xa lánh hắn.

Nhiều khổ đau như vậy, nàng còn chịu đựng được, còn có nỗi khổ nào mà nàng không chịu đựng được chứ?

Nhưng cuối cùng, hắn đã đánh giá quá cao bản thân, cũng đánh giá quá cao Vệ Tử Mộ.

Những năm đó, mỗi khi nhìn thấy mặt Vệ Tử Mộ, hắn liền đau lòng.

Đôi khi hắn như phát điên, nói với đứa trẻ rằng: “Ngươi đuổi mẫu thân ngươi đi rồi, nàng không cần ngươi nữa, ngươi là đứa trẻ không ai cần, ngươi hài lòng chưa?”

Nhưng khi tỉnh táo, hắn lại xin lỗi nó.

Vệ Tử Mộ lớn lên trong nỗi sợ hãi như thế.

Vệ Lịch nói với nó, mẫu thân thích những đứa trẻ phẩm hạnh đoan chính, tài hoa xuất chúng.

Vệ Tử Mộ liền ra sức học tập, ra sức làm người tốt, mong muốn tìm lại mẫu thân, để phụ thân không còn giận mình.

Nhưng, ai ngờ được.

Tống Uyển trở lại, nhưng nàng đã là Tống Uyển của người khác.

Nàng đã trở thành phu nhân của người khác, mẫu thân của người khác, họ gọi nàng là bảo vật vô giá.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play