Chương 70
Lúc đó Khâu Nhị đang gác đêm không thể ngăn cơn buồn ngủ, đang gật gù như con gà mổ thóc.
Người xung quanh nàng đã ngủ thành hình chữ X.
Tiếng gáy liên tục vang lên, tiếng gãi sột soạt cũng liên tục vang lên.
Lúc trước nàng ở trong biển người không thấy rõ tình hình đằng trước như nào, bây giờ tất cả mọi người đều nằm xuống chỉ có mình nàng ngồi dậy, tầm nhìn trở nên rộng hơn hẳn.
Nhìn như vậy mới biết được tầm mấy trăm thước phía trước, lại có một chiếc xe ngựa.
Lúc này xe ngựa vẫn yên lặng dừng trước đội ngũ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một thiếu niên đang dựa trên xe ngựa, nhưng mà bóng đêm mờ ảo nên không thể thấy rõ dáng vẻ của thiếu niên kia.
Mà cửa sổ trên xe ngựa hắn đang dựa vào được đóng kín mít, tuy năng lực nhìn trong đêm của nàng là vô địch, nhưng vẫn không thể thấy được bên trong.
Nhưng mà có thể có được chiếc xe ngựa khí phái như vậy, chắc là sĩ tộc phú hộ từ Tuyên Uy thành chạy ra.
Thật không ngờ người này có thể tránh thoát tập kích của lưu dân, rồi lại còn may mắn gặp được đội bảy người.
Bạch Quân Quân vô cùng hâm mộ với chiếc xe ngựa này, trên mặt nàng lộ ra phỉ khí (1) hiếm có.
(1) Người thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề
Nếu có thể lên xe ngựa này ngủ thì tốt rồi, không có muỗi làm phiền chắc chắn sẽ ngủ rất ngon.
Nếu đây là mạt thế thì không chừng nàng sẽ thật sự ra tay cướp lấy.
Nhưng thực thế lại là: Nàng không chỉ không có xe ngựa, mà còn không có dị năng!
Nghĩ đến đây, Bạch Quân Quân chỉ có thể im lặng lấy túi nước uống ra uống một ngụm cho bình tĩnh.
Cả đêm nay nàng không ngừng vận chuyển linh khí cỏ cây, hơn nữa liên tục dồn sức tưới nước cho cỏ cây.
Làm một lúc hai việc nên nàng tỉnh táo hơn chút so với hồi nãy mới thức dậy.
Trong lúc Bạch Quân Quân đang cảm khái không biết chừng nào mới có thể khôi phục lại trình độ lúc trước thì đột nhiên ngửi được một làn hương thơm.
Hương thơm này nàng rất quen thuộc, là mùi linh khí cỏ cây vô cùng ngọt thanh.
Nghiêm khắc mà nói đấy là thứ tốt giúp tăng cấp dị năng thì mới có thể phát ra mùi hương như vậy.
Ví dụ như dị năng hệ hỏa có thể cảm nhận được ở đâu có mồi lửa cực nóng, dị năng hệ thủy có thể cảm nhận được ở đâu có nước trong vắt.
Loại hơi thở này chỉ có dị năng hệ mộc mới có thể cảm nhận được, người thường hay thậm chí là dị năng giả hệ khác cũng không cảm nhận thấy được.
Trong lòng Bạch Quân Quân sáng ngời, nhắm mắt thả lòng ngũ giác truy tìm tung tích rốt cuộc mùi thơm linh khí cỏ cây đến từ phương nào.
Cuối cùng sau một hồi nghiêm túc truy tìm, nàng đã xác định được mục tiêu là lùm cây bên dòng suối.
Bạch Quân Quân mở to mắt, lặng lẽ đứng dậy đi về phía lùm cây.
Giờ mới gần hửng sáng, đúng là lúc nhiều sương sớm nhất.
Mọi người đều đang ngủ say nên không biết có một tiểu cô nương đột nhiên đứng dậy rời đi.
Bạch Quân Quân lần theo mùi hương đi đến lùm cây, ở rất nhiều bụi cây phát hiện có một gốc cây nho nhỏ.
Nó sinh trưởng trong nước, thân cây lại thẳng tắp rắn rỏi.
Mặc dù thân cây chỉ to bằng cánh tay của nàng, nhưng vẫn phát ra mùi thơm nồng đậm như vậy.
Bạch Quân Quân liếm liếm môi, muốn nhổ nó lên, nhưng cứ nhổ lên như vậy thì nàng thấy có hơi đáng tiếc.
Trái lo phải nghĩ, Bạch Quân Quân quyết định điều động dị năng ít tới đáng thương trong cơ thể, trực tiếp ngắt tinh túy của nó ra thôi.
Vậy thì nó không phải chết, ở đây một vài năm rồi sẽ mọc lại, còn nàng thì vẫn lấy được thứ nàng muốn.
Bạch Quân Quân nghĩ đến đây, cắn răng thúc giục dị năng miễn cưỡng kết nối với cái cây nhỏ này, rồi sau đó điều động nước trong cơ thể cây non lên.
Điều khiến nàng bất ngờ là trong cơ thể cái cây kỳ lạ này có 99% là nước, tuy nhiên trong nước này còn cất giấu những phần tử chứa lực lượng mạnh mẽ, đúng là do những phần tử nhỏ này phát ra mùi hương mê người.
Mất một lúc sau, Bạch Quân Quân mới ép hết nước trong cái cây kỳ lạ này ra.
Không ngờ cái cây này tuy nhỏ, nhưng lại có thể sinh ra hơi nước cuồn cuộn không ngừng.
May mà tối qua lão Khâu thúc đã đưa hết túi nước cho nàng, trong mấy cái túi nước này có bốn túi rỗng, nàng lập tức lấy túi rỗng ra đựng nước.
Chương 71
Liên tục rót được hai túi rưỡi, cây nhỏ kỳ lạ mới cho ra ít bọt nước, thân cây cũng trở nên héo úa.
Bây giờ Bạch Quân Quân mới khó khăn lắm dừng tay, yêu thương sờ sờ ngọn cây của nó rồi xoay người rời đi.
Nhưng mà vừa mới xoay người nàng đã nhìn thấy thiếu niên mới gặp tối qua đang đứng cách đó không xa, khoanh tay trước ngực yên lặng nhìn nàng.
Vừa nãy Bạch Quân Quân chăm chú lấy nước nên không phát hiện có người nhìn chằm chằm mình, đột nhiên nhìn thấy người còn bị dọa nhảy dựng.
Thiếu niên kia lại không sợ, bình tĩnh đánh giá túi nước trong tay nàng, thờ ơ hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Lấy… lấy nước.” Bạch Quân Quân không rõ lai lịch của thiếu niên này, chỉ có thể giả ngu giả ngơ, giả vờ bình tĩnh.
“Đưa cho ta xem.” Thiếu niên duỗi tay về phía nàng.
Bạch Quân Quân nhướng mày, chưa từng nghĩ tên tiểu quỷ này sẽ năm lần bảy lượt lắc lư trước mặt nàng, lại còn có ý đồ với túi nước của nàng?
Kiếp này, chỉ có nàng đi cướp của người khác, cứ sao có thể để người khác cướp của nàng, hơn nữa lại còn là một tiểu quỷ như vậy.
Bạch Quân Quân không nể nang gì nói: “Bên kia có một dòng suối nhỏ, ngươi muốn đi lấy nước thì qua đó đi, sao lại giành lấy của ta? Đừng quên quy tắc của đội bảy người là gì, nếu ngươi dám giành giật với ta, ta sẽ lập tức báo cáo ngươi.”
Uy hiếp đứa nít ranh thì nàng không sợ.
Ai bảo tiểu quỷ này không có mắt nhìn muốn cướp thành quả lao động của nàng.
Phải biết rằng rễ cây nhỏ kỳ lạ này ở dưới nước, nên muốn nhổ nó lên nàng cũng phải ngâm mình dưới nước, tuy đã vào hạ nhưng giày vải rách bị ngâm trong nước vẫn khiến nàng rất khó chịu.
Với lại đây là nàng ép một giọt dị năng cuối cùng ra đạt được, không thể cho không thiếu niên này được.
Dù sao với nàng mà nói thứ này cực kỳ bổ dưỡng, còn với thiếu niên thì nhiều lắm là nước tinh khiết thượng đẳng có hương vị không tồi mà thôi, nếu thật sự cho hắn thì không khỏi quá phung khí của trời.
Hơn nữa đội bảy người đã lập ra quy tắc trước, nàng chỉ nhờ vào đó cáo mượn oai hùm mà thôi.
Thiếu niên kia khẽ nghiêng đầu trầm tư như bị lời nói của Bạch Quân Quân làm cho kinh sợ, nhưng không có cản nàng lại.
Chờ khi Bạch Quân Quân trở lại vị trí của nàng, thiếu niên mới đi vào lùm cây.
Trước mắt hắn là một cây Thủy Sam với lá cây ướt sũng, đôi khi còn có vài giọt bọt nước bắn ra, nhưng lá cây lại khô mỏng như bị người khác ép lấy sạch nước rồi vậy.
Điều này rất kỳ lạ.
Trong khi thiếu niên đang tự hỏi sao cây Thủy Sam sinh trưởng trong nước lại vừa tạo bọt nước vừa hiện ra trạng thái khô cạn thiếu nước như vậy được thì lại có thêm một thanh niên lạnh lùng bước ra từ trong rừng.
Thanh niên này mười bảy mười tám tuổi, mặc bộ quần áo ngắn trông rất nhanh nhẹn.
Nhìn thấy người muốn tìm đang đứng sững sờ ở lùm cây, hắn không khỏi khoanh tay trước ngực buồn cười hỏi.
“Thố Tử, kêu ngươi đi lấy nước thôi mà sao ngươi đi lâu quá vậy?”
Thiếu niên tên là Thố Tử bị dọa giật mình, tay hắn run lên, vất vả lắm mới chụp lại được bình sương sớm suýt bị đổ.
Thấy rõ người đến là quản lý trong đội, Thố Tử mới giả vờ phẫn nộ trừng mắt với hắn một cái.
“Tiểu Thiền, ngươi dọa sợ ta đấy.”
Thiên niên tên Tiểu Thiền lại tỏ vẻ không sao cả bước tới trước mặt hắn.
Nhưng mà Tiểu Thiền lại không xuống nước, khó khăn lắm mới dừng lại bên bờ sông nhìn Thố Tử hai chân ngâm dưới nước, hắn không khỏi lắc đầu.
“Lão đại ghét nhất là nước suối, ngươi lại còn ra sông lấy sương sớm, chờ khi hắn biết sẽ nổi nóng đấy.”
Thố Tử sửng sốt một hồi mới chột dạ nói: “Ta không có lấy nước trong suối.”
“Nước này hơn phân nửa là từ suối nước bốc lên, vậy thì có gì khác với suối nước đâu? Muốn sương sớm sao không vào rừng cây mà lấy.”
Tiểu Thiền chỉ về phía rừng rậm đen như mực ở đằng sau.
“Nhưng mà…”
Thố Tử muốn nói hồi nãy hắn thấy một nha đầu đứng ở đây rất nhanh đã rót đầy hai bình nước, bớt được nhiều việc.
Ngược lại, mỗi lần hắn đi lấy sương sớm đều phải lãng phí rất nhiều công sức.
Chương 72
Thậm chí vì để kịp chuẩn bị sương sớm trước khi lão đại rời giường mà hắn phải ra ngoài khi trời còn chưa sáng, ra ngoài rồi lại mất rất nhiều rất nhiều thời gian.
Vừa rồi trong phút chốc hắn thật sự có ý đồ với Bạch Quân Quân, nhưng Bạch Quân Quân nói đúng, quy tắc của đội bảy người còn đang đặt ở đó, mà hắn thì không thể phá hư quy tắc, lão đại cũng không thích họ phá hư quy tắc.
“Đừng nhưng nhị nữa, nhanh chóng về rừng cây đi. Trời ngày càng nóng, muỗi cũng ngày càng nhiều, lão đại sẽ dậy sớm hơn đấy.”
Tiểu Thiền lải nhải.
Thố Tử nghe vậy không hề cãi lại, lắc lắc giọt sương cuối cùng trên cây non, rồi sau đó đi theo Tiểu Thiền cùng nhau quay về rừng cây.
Khi đi ngang qua chỗ của Bạch Quân Quân, Thố Tử còn đặc biệt liếc nhìn một cái.
Tiểu nha đầu bên kia không thèm để ý tới hắn, đang ừng ực uống nước vừa lấy.
Một trận gió thổi tới, khứu giác của Thố Tử nhanh nhạy còn ngửi thấy một mùi hương đặc thù, khiến cho trong miệng hắn không khỏi thèm thuồng.
Tiểu Thiền chú ý tới ánh mắt của Thố Tử, theo hướng của hắn nhìn sang bên kia, là một tiểu nha đầu dậy đi tiểu đêm đang ngồi uống nước.
Tiểu Thiền không thèm quan tâm gõ gõ vào đầu Thố Tử, ý bảo hắn chú ý đường dưới chân.
Hai người cứ như vậy trở về đằng trước.
Tuy Bạch Quân Quân đang uống nước, nhưng khóe mắt vẫn chú ý đến bên này.
Nhìn thấy thằng nhóc kia bị ca ca của hắn dẫn về, bây giờ nàng mới phở phào một hơi.
Chỉ cần không phải viện binh tới có ý đồ với nàng thì gì cũng được.
Lấy được tổng cộng hai bình rưỡi từ cây kỳ lạ, để tránh đêm dài lắm mộng, vừa trở về chỗ nàng đã uống hết nửa bình kia.
Vị ngọt thanh hơn so với nước mấy hôm trước nàng lấy được.
Hơn nữa nàng có thể cảm nhận được là khi nước vừa vào bụng, những phần tử năng lượng nhỏ đó không cần nàng thúc đẩy đã tự động hội tụ về hướng huyệt Khí Hải.
Điều này tương đương với khi nàng uống thuốc tăng năng lượng.
Bạch Quân Quân quyết định ngủ nướng, cũng cho thời gian để cơ thể tự chữa trị một ít.
Sáng sớm muỗi ít dần, hơn nữa nàng quấn kín mít, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Chờ khi nàng tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã cao ngang đầu người xung quanh vội vàng đi làm bữa sáng.
“Ngủ có ngon không?”
Thấy nàng thức dậy, lão Khâu thúc thân thiện chào hỏi.
Bạch Quân Quân cũng gật đầu thăm hỏi lão Khâu thúc, Lưu thị nở nụ cười bước đến kéo nàng: “Ta đi tiểu với ngươi.”
Khi chạy nạn lắm nơi toàn là người, nam nhân tùy tiện tìm một cái cây không có ai là đi tiểu tiện được rồi, nhưng nữ nhân thì rắc rối hơn chút, đặc biệt là lúc tiểu tiện mà gặp phải người đang đi tìm rau cỏ thì không hay cho lắm.
Cho nên nữ nhân đi tiểu phần lớn là có người nhà đi cùng hoặc là người đồng hành canh chừng giúp nhau.
Lưu thị khá cẩn thận nên tất nhiên có thể chăm lo nhu cầu của nữ hài tử.
Hai ngày nay Bạch Quân Quân luôn mãnh liệt tưới nước, tuy phần lớn đều bị cơ thể hấp thu hết rồi, nhưng vẫn có nước thải.
Cho nên Lưu thị vừa rồi, nàng đã cảm thấy mắc vệ sinh, sốt ruột hốt hoảng đi cùng nàng ấy, Lưu thị dẫn nàng đến một cây đại thụ lớn cỡ ba người ôm, nhờ vào đại thụ che khuất để cho nàng giải quyết.
Khi Bạch Quân Quân toàn thân thoải mái bước ra khỏi đại thụ, Lưu thị cũng bị chọc cười.
Bạch Quân Quân mười lăm mười sáu tuổi, nhưng mấy năm nay không được ăn uống như xưa nên vẫn chỉ trông như mười ba mười bốn tuổi, hơn nữa mái tóc vốn dài bị cắt ngắn tới bả vai, hai ngày nay luôn lâm vào hôn mê, nên tóc bị rối tung.
Nhưng mà bởi vì có ngoại hình xinh đẹp, nên lại khiến người ta xem nhẹ sự lôi thôi trên người nàng.
Lưu thị hơi trìu mến xoa xoa đầu nàng: “Chút nữa đến bên dòng suối tắm rửa đi, rồi ta chải đầu cho ngươi.”
“Không cần đâu.” Bạch Quân Quân không sao cả gom lại tóc, tùy ý búi lên thành đuôi ngựa: “Vậy cũng khá tốt, đỡ bị người ta chú ý.”
Lưu thị có chút cảm khái với sự trưởng thành và thông minh sớm của Bạch Quân Quân, đây có lẽ là do hoàn cảnh tạo thành bản năng.
Nghĩ đến việc không biết con đường phía trước sẽ như nào, Lưu thị lại thở dài một hơi.
Chương 73
Bạch Quân Quân lại an ủi nàng ấy: “Không sao đâu, mọi thứ sẽ tốt thôi.”
“Ta chỉ ngóng trông Tiểu Sơn có thể bình an lớn lên, những thứ khác thì không dám mong.”
Lưu thị đưa mắt nhìn nhi tử kháu khỉnh khỏe mạnh bên bờ sông, trong mắt lộ ra tình yêu nồng đậm và sự bất đắc dĩ.
Bây giờ Bạch Táp Táp với Bạch Linh Vũ đang ở bên suối luyện tập bắn ná, kế bên là mấy đứa nhóc đang vây quanh họ, trông ngóng hâm mộ hai đứa trẻ có ná chơi.
Nếu đổi lại là ngày thường, mấy đứa trẻ đầu thôn sẽ cho rằng chơi ná là chuyện bình thường, còn nhớ năm đó thôn trưởng còn thương lượng với người trong thôn, kêu mọi người để dành chút quà nhập học cho con trẻ đến trường đi học, nếu con trẻ chịu tranh đua có khi sẽ thi đậu tú tài, sau này có thể thoát khỏi tịch thợ săn.
Lưu thị cũng từng ảo tưởng tương lai Tiểu Sơn sẽ trở thành tú tài.
Nhưng bây giờ Lưu thị không dám nghĩ nữa.
Không biết loạn thế bao giờ mới kết thúc, cuộc sống giàu có thăng quan phát tài gì đó nàng ấy đều không dám trông cậy.
Chỉ cần người nhà có thể bình bình an an là đã a di đà phật lắm rồi.
“Ta sẽ che chở hắn.” Bạch Quân Quân không đành lòng nhìn Lưu thị tuyệt vọng như thế nên nàng lên tiếng an ủi.
Có một câu hứa hẹn của Bạch Quân Quân, nụ cười trên mặt Lưu thị tươi thêm đôi chút, vừa định nói mấy lời cảm tạ thì Bạch Quân Quân lại nói tiếp:
“Nhưng mà, chung quy ta vẫn không thể thay thế được vị trí của phụ mẫu, cho nên vì Tiểu Sơn, hai người cũng phải bảo vệ tốt bản thân.”
“Phải, phải.” Lưu thị gật đầu đồng ý, hai người vừa nói vừa về doanh trại.
Đội bảy người từ trước tới nay ăn cơm sáng rồi mới lên đường, cho nên rất nhiều hoang dân cũng nhân thời gian này đi nấu cơm.
Nhưng mà khác với đội bảy người xác định địa điểm nấu ba bữa khác nhau, phần lớn mọi người sẽ làm hết đồ ăn cả ngày trong một lần, kể từ đó đến trưa là có thể trực tiếp ngồi xuống ăn luôn.
Tiết kiệm thời gian nấu cơm trưa để có thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi, tất nhiên lão Khâu thúc cũng làm thế.
Một lần ông chuẩn bị đồ ăn sáng với cơm trưa, đói bụng thì lúc nào cũng có thể lấy ra ăn bổ sung thể lực chứ không phải bắt buộc chờ đến buổi trưa, dù sao họ chỉ có nấm, lấy ra từ ống trúc là có thể ăn luôn, rất tiện.
Bạch Quân Quân lấy nấm sắp chín rồi nên chủ động ra bãi sông kêu mấy tiểu quỷ trở về.
Nhưng mà Bạch Quân Quân còn chưa đi bao xa đã có một âm thanh gọi nàng lại.
“Chờ chút đã.”
“?” Bạch Quân Quân thắc mắc quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên mới gặp hồi sáng lại xuất hiện.
Bạch Quân Quân không hiểu thiếu niên này năm lần bảy lượt cứ xuất hiện trước mặt nàng là có ý gì.
Nhưng mà thiếu niên lại cứ nhìn chằm chằm vào nàng, thậm chí trên mặt còn có một tia ngại ngùng.
“Có thể cho ta một túi nước được không?”
“...” Bạch Quân Quân nghe xong trực tiếp quay đầu đi về phía dòng suối nhỏ không thèm phản ứng thiếu niên này.
Rõ ràng nàng đã từ chối hắn rồi, nhưng kẻ này cứ âm hồn không tan đúng là đầu óc thiếu một sợi gân, giằng co một hồi kẻo lại nổi lên xung đột, nàng vẫn nên tránh đi thì hơn.
Bạch Quân Quân mới vừa đi còn chưa được hai bước, Thố Tử đã lên tiếng lần nữa.
“Ta có thể lấy trứng chim đổi với ngươi.”
“???” Bạch Quân Quân nghi ngờ quay đầu lại nhìn.
Thố Tử thấy chiêu này của mình có tác dụng, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Chỉ cần ngươi bằng lòng chia cho ta một túi nước, ta có thể chia cho ngươi vài quả trứng chim ta kiếm được.”
Sáng nào hắn cũng trèo lên cây lấy sương sớm, bởi vậy lấy được kha khá trứng chim.
Trong đội bảy người, hắn là “phú hộ” các loại trứng duy nhất.
“Ngươi có thể cho bao nhiêu?” Bạch Quân Quân nhướng mày hỏi.
Thố Tử nhíu mày, hồi lâu sau mới giơ lên ba ngón tay.
“Quá ít.” Bạch Quân Quân không hứng thú giật nhẹ khóe miệng, chuẩn bị rời đi.
Dù gì không ăn ba quả trứng chim này nàng cũng không sao, còn muốn nàng lấy nước cây kỳ lạ để đối chút trứng đó sao? Nghĩ hay ghê.
Chương 74
Thố Tử thấy Bạch Quân Quân muốn nhấc chân rời đi, hắn vội vàng giang tay ngăn nàng lại: “Ta cho ngươi năm quả.”
“Mười quả, thiếu một quả cũng không đổi.” Bạch Quân Quân quyết đoán trả lời.
“Nếu có biết trứng chim quý giá tới cỡ nào không?” Thố Tử trợn to hai mắt nhìn, thời buổi này đừng nói trứng chim, mà ngay cả trứng gà cũng là ngàn vàng khó cầu, nha đầu này lại muốn hắn dùng mười quả trứng chim đổi một túi sương sớm, nàng bị điên rồi đúng không?
Sương sớm chỉ mất chút công sức mà thôi, nhưng chỉ cần đủ kiên nhẫn thì vẫn có thể lấy đủ.
Trứng chim thì không giống vậy, thời buổi này tới chim còn bị ăn tới mức sắp tuyệt chủng rồi chứ đừng nói là trứng chim.
Hắn phải mất rất lâu mới kiếm được ba tổ chim, tích góp được mười sáu quả trứng chim, kêu hắn một lúc cho mười quả không bằng lấy mạng hắn luôn đi.
Bạch Quân Quân không cần cuộc giao dịch này lắm.
Dù sao nàng chưa ăn qua thứ đó nên không có lưu luyến gì.
Mà thứ tiểu quỷ này muốn lại là chất dinh dưỡng của nàng, ba năm quả trứng chim là muốn nàng chắp tay nhường cho ấy hả, nghĩ hay lắm.
Vốn dĩ Bạch Quân Quân đã buồn bực xoay người, nhưng nghĩ đến vừa rồi lão đại uống nước thấy khác đã khen ngợi, hắn lại có hơi do dự.
Nhưng mà cuối cùng, nghĩ đến phải chắp tay nhường người trứng chim mình yêu nhất, cảm giác ruột gan cồn cào này quá trí mạng, Thố Tử vẫn rời đi.
Bạch Quân Quân chỉ nghĩ tiểu quỷ này là gã sai vặt hay thân tín của chủ nhân xe ngựa, nên cũng không để chuyện này trong lòng, càng không liên tưởng tiểu quỷ này với đội bảy người.
Trong tưởng tượng của nàng, đội bảy người ít nhất phải là nam nhân thành niên oai phong mạnh mẽ, chứ không có chút liên quan gì đến thằng ranh con trước mắt này.
Nhưng mà nàng đã xem thường nghị lực của tiểu tử này.
Không ngờ buổi chiều tiểu tử này lại xuất hiện bên cạnh nàng.
Hơn nữa hắn còn rất dứt khoát đưa một cái túi xám rách nát cho nàng.
Bây giờ Bạch Quân Quân không để cho Khâu Đại cõng nữa, bọn Khâu Đại là “bằng hữu” đầu tiên của nàng ở đây nên nàng không quá để ý.
Ở trong mắt họ Bạch Quân Quân cũng chỉ là một đứa nhóc, có đứa trẻ sêm sêm tuổi tới tìm nàng chơi là chuyện hết sức bình thường.
Bạch Quân Quân cố ý bước chậm lại, giữ chút khoảng cách với cả nhà Khâu Đại rồi mới hứng thú nhận lấy cái túi này.
Nàng cũng không mở ra xem, mà chỉ dùng đầu ngón tay nắn nắn từng viên tròn trịa trong túi.
Nàng không ngờ trứng chim nhỏ như vậy.
Ở mạt thế, chim đều to hơn cả gà tây, chứ đừng nói đến trứng chim.
Cho nên khi Bạch Quân Quân mới nhìn thấy trứng chim to bằng ngón tay thì không khỏi nghi ngờ: “Đây là trứng chim hả? Ngươi không lừa ta đấy chứ?”
“...” Thố Tử.
Bị Bạch Quân Quân nghi ngờ như vậy, hắn có chút nôn nóng móc một quả trứng chim từ trong ngực ra cho nàng xem.
Có thể thấy trứng chim màu sắc rực rỡ, vừa xanh vừa xám rất là đẹp.
“Trứng chim đều trông như này, ta lừa ngươi làm gì. Ngươi đã cầm trứng chim của ta rồi, mau đưa túi nước cho ta đi.”
Nếu không phải lão đại uống xong rõ ràng trông sức sống hơn nhiều thì hắn mới không lấy trứng chim ra đổi đâu.
Bạch Quân Quân không biết ý đồ thật sự của Thố Tử đổi túi nước là gì, chỉ cho rằng hắn thấy uống ngon nên mới muốn đổi.
Bạch Quân Quân rút ra một túi nước đã được rót trước đó đưa cho hắn, Thố Tử còn chưa kịp vui mừng thì Bạch Quân Quân lại rút tay về.
“Nước này ta đi lấy rất vất vả, chỉ có thể cho ngươi một nửa, ngươi lấy nước bình thường trộn vào uống không ảnh hưởng vị đâu.”
“Cái gì?” Thố Tử lập tức cau chặt mày: “Ngươi lật lọng?”
“Hồi nãy ta đâu có nói sẽ cho ngươi bao nhiêu nước, chỉ có ngươi đơn phương hứa cho ta mười quả trứng mà thôi.” Bạch Quân Quân nhún vai bình tĩnh trả lời.
“!” Thố Tử nghẹn lợi mức mặt đỏ bừng, hắn tức giận xoay người muốn đi.
Bạch Quân Quân cảm thấy buồn cười, tiểu quỷ này còn muốn dùng chiêu rời đi tới uy hiếp trả giá à?
Chương 75
Nhưng Bạch Quân Quân cứng với chiêu này nhất, cho nên Bạch Quân Quân để kệ hắn rời đi chứ không có chút ý muốn ngăn cản nào hết.
Thố Tử ôm một bụng tức đi xa tầm mười mét, không ngờ người ở đằng sau không kêu hắn quay lại thật.
Hắn hết cách rồi, chỉ có thể tức giận quay về lần nữa.
Thố Tử buồn bực đưa túi nước của mình qua: “Ngươi nói chia một nửa đó, thiếu một giọt ta cũng không đồng ý đâu.”
Nhìn thấy thiếu niên tức giận bỏ đi rồi lại giận đùng đùng quay về, Bạch Quân Quân đột nhiên từ trên người hắn cảm nhận được sức sống thiếu niên tươi trẻ đã lâu rồi không thấy, “sức sống” như vậy khiến nàng không nhịn được cười.
Cuối cùng ma xui quỷ khiến đưa hết cả túi nước cho hắn.
Thiếu niên thấy khá bất ngờ: “Ngươi…?”
“Lần này phá lệ cho người một túi, lần sau đổi chỉ được nửa túi thôi đó.” Bạch Quân Quân thong dong trả lời.
Thố Tử không nhịn được kinh ngạc.
Thời buổi này hạng người có thể gặp nhiều nhất là người thất tín bội nghĩa vì miếng ăn, cho nên tuy nha đầu này lật lọng khiến cho người ta buồn bực, nhưng vẫn nằm trong suy đoán của hắn.
Ai bảo hắn có việc cần nhờ người khác chứ, giao dịch đàm phán vốn là bên cầu sẽ bị động chịu thiệt hơn, lỗ vốn thì cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.
Không ngờ chờ đến khi hắn đã xây dựng ổn thỏa tâm lý nằm yên đợi bị làm thịt thì nàng lại cho hắn một bình nước.
Bây giờ tâm trạng của Thố Tử rất phức tạp.
Bạch Quân Quân vậy mà rất rộng rãi, nhưng mà nàng cũng không nỡ cho hắn nước từ cây kỳ lại mới vắt hồi sáng, chỉ cho nước cỏ cây nàng vắt mấy hôm trước mà thôi.
Nước này không thể so được với nước từ cây kỳ lạ, nhưng đối với người thường đã đủ cường thân kiện thể rồi, dùng giá trị ở đây để nói thì có thể so với nước nhân sâm.
Thố Tử cũng không biết túi nước của Bạch Quân Quân có hai ngăn, hẳn vừa mở van nước ra thì có một mùi thơm cỏ cây tươi mát xộc vào mũi, tuy không giống với thứ nước buổi sáng hắn ngửi được nhưng có lẽ là do bay hơi.
Thố Tử tự nhủ thầm, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.
Hắn cảm động nhìn Bạch Quân Quân mấy lần rồi vui sướng chạy về.
Không ngờ giao dịch của hai người đã rơi hết vào trong mắt cả nhà lão Khâu thúc.
Nhìn thấy Quân Quân cô nương đưa túi nước quý báu cho người khác, họ đều có chút đau lòng.
Dù sao đấy là nước thần mà đến bọn họ còn không nỡ uống.
Nhưng mà bọn họ không đau lòng được bao lâu, chờ khi Bạch Quân Quân đưa cái túi tối màu cho Lưu thị thì tất cả mọi người đều kinh ngạc rớt cằm.
Bởi vì trong cái túi xám xịt này thế nhưng lại có mười quả trứng chim.
“Đây… đây…”
Nếu đổi lại là bình thường, thì đừng nói là trứng chim, mà ngay cả có đem trứng gà rừng được giấu kỹ nhất về, mọi người cũng chẳng kinh ngạc.
Nhưng mà trên đường chạy nạn, dù là bay trên trời hay bơi dưới nước, chỉ có ăn được là sẽ bị đào ba thước đất bới lên, không thể có cá lọt lưới luôn chứ đừng nói là trứng chim!
Thứ này bây giờ đáng giá ngang với vàng bạc!
Lưu thị theo bản năng khép túi trứng chim lại, mấy nam nhi Khâu gia cũng cảnh giác nhìn quanh khắp nơi.
Nhưng mà người xung quanh cũng biết điều, nhận thấy ánh mắt của cha con Khâu gia là lập tức chuyển mắt đi chỗ khác.
Sau khi thấy rõ thứ hai người họ trao đổi, cảm giác đau lòng của lão Khâu thúc rốt cuộc không thể nói ra được.
Mấy quả trứng chim này ở thời điểm quan trọng không biết có thể cứu được bao nhiêu tính mạng.
Dùng nước thần đổi lấy trứng chim, có vẻ như không lỗ.
Dù sao nước thần dậy sớm thử vận may còn có thể nhận được, chứ trứng chim không phải muốn tìm là tìm ra được.
Bạch Quân Quân chưa từng ăn qua trứng chim, nên nàng rất mong chờ Lưu thị nấu nó.
Tiểu Sơn với Bạch Linh Vũ cũng nuốt nước miếng theo.
Nhưng mà Lưu thị lại có chút không nỡ.
Thứ này quá quý giá, khi chưa đến độ chết đói vẫn nên cất giấu trước đi.
Lão Khâu thúc nhìn thoáng qua vẻ mặt chờ mong của đám trẻ: “Chúng ta nấu một quả cho bọn nhỏ đi.”
Chương 76
Một quả sao mà đủ???
Bạch Quân Quân quả quyết thuyết phục: “Không ấy cứ nấu hết đi, dù sao trứng chim cũng khó bảo quản, lỡ như trên đường bị va chạm, chẳng phải là như rổ tre đựng nước rồi sao, ăn vào bụng mới là của mình.”
Trên thực tế lời Bạch Quân Quân nói đều là suy nghĩ của mọi người, có điều mọi người đều dùng lý trí kiềm chế.
Nhưng mà nghĩ đến trong quá trình chạy nạn có khả năng gà bay trứng vỡ, mọi người nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn e dè ném cả túi trứng chim vào ống trúc, chuẩn bị tối nay sẽ nấu chúng nó.
Tuy không thể ăn ngay, nhưng cuối cùng cũng không kéo qua đêm nay, vậy là Bạch Quân Quân đã thấy vừa lòng rồi.
Không ngờ Thố Tử đã cẩn thận bảo vệ số trứng này suốt quãng đường, ngày thường sợ trứng chim bị va đập, còn để riêng trên xe cho lão đại của hắn ôm trong lòng.
Nhưng mới vừa rơi vào tay Bạch Quân Quân, cầm còn chưa nóng tay mà cả nhà này đã nghĩ tối nay sẽ đem chúng nó đi luộc, nếu để cho chủ nhân cũ của chúng nó là Thố Tử biết được thì không chừng hắn sẽ đau lòng muốn chết.
Nhưng mà điều này không nằm trong phạm vi suy xét của Bạch Quân Quân, trong đầu nàng chỉ nghĩ “ăn nó, ăn nó”. Bởi vì điều mong đợi này, mà đi đường cũng nhẹ hơn mấy phần.
Nhưng mà chờ chưa đến buổi tối, đội ngũ người dân chạy nạn hơn một ngàn người này đã xảy ra vấn đề.
Lúc đầu một hai người kêu lạnh, kế tiếp ngày càng nhiều người cảm thấy lạnh hoặc nóng đầu, bị chóng mặt, đau đầu, thậm chí là cả người không có sức.
Hoang dân vốn có thể theo sát đội bảy người càng đi càng yếu, khoảng cách giữa hai bên ngày một lớn.
Khi những người đi đầu phát hiện có gì đó không đúng, thì hơn một ngàn người phía sau đã ngã xuống hai ba trăm.
Đi đầu là chiếc xe ngựa Bạch Quân Quân đã từng gặp qua.
Mà chiếc xe ngựa này không phải của địa chủ phú giả thì cả, nó thuộc về đội bảy người.
Có hai thiếu niên ngồi trong xe ngựa, đầu xe ngồi thêm một người nữa.
Bên cạnh xe ngựa có hai người một trái một phải bảo vệ.
Vốn dĩ tốc độ tiến lên của mọi người rất nhanh, nhưng cảm nhận đội ngũ đằng sau có gì đó khác thường, nên người trong xe kêu thiếu niên đánh xe đi chậm lại.
Một lát sau, Thố Tử từ trong xe thò đầu ra nói với năm người bên ngoài: “Lão đại nói đi xem tình hình phía sau như nào.”
Tiểu Thiền đánh xe nghe vậy lập tức đưa dây cương cho lão Tăng bên cạnh, rồi hắn nhanh chóng xuống xe đi về phía sau.
Thố Tử cũng muốn chạy theo sau Tiểu Thiền, nhưng người trong xe duỗi bàn tay thon dài trắng nõn ra tóm lấy cổ áo hắn, kéo hắn vào trong xe.
Đồng thời bên trong xe vang lên một giọng nói chất phác: “Chạy gì chứ, thành thật ngồi yên đây cho ta.”
“Lão đại… ngươi đã ấn cả buổi trưa rồi nên nghỉ ngơi thôi.”
Tiếng oán than trời đất của Thố Tử vang lên.
Lão Tăng giống như tên của hắn vậy, nhập định làm lơ ồn ào trong xe, ổn định nhìn chằm chằm vào ngựa của hắn với phía trước.
…
Phía bên này, Tiểu Thiền nhanh chóng trở về.
Dò hỏi một phen mới biết được bắt đầu từ tối hôm qua đã có người thấy không thoải mái, sáng nay những người đó bắt đầu nôn nửa, tới chiều thì bất tỉnh nhân sự.
“Có phải bị ngộ độc thức ăn rồi không?”
Vì sinh tồn, mọi người đều ăn cho đỡ đói trước rồi mới suy xét có độc hay tác dụng phụ gì không, thật sự đói tới mức cuồng cuồng, ăn rau dại quả dại có độc tính nhẹ cũng là chuyện bình thường.
Cho nên điều đầu tiên Tiểu Thiền nghĩ đến mới là ngộ độc thức ăn.
Trong đoàn hoang dân có một lão đại phu, bình thường hay khám bệnh cho người ta, xem như là thuốc an thần của đoàn người, đội bảy người cũng tăng thêm đãi ngộ cho ông ấy.
Đại phu khám rồi nhanh chóng bác bỏ khả năng đó. Lắc đầu nói: “Đây có thể là bệnh sốt rét.”
“Bệnh sốt rét?”
Mọi người vừa nghe xong đã thấy sợ vỡ gan, mấy năm qua có hơn ba mươi vạn người chạy nạn, bây giờ chỉ còn chưa tới mười vạn, hơn phân nửa đó là chết vì bệnh sốt rét.
Cho nên mọi người vừa nhắc đến bệnh sốt rét là lập tức biến sắc.
Chương 77
Bệnh sốt rét đối với người chạy nạn mà nói là sự tồn tại còn đáng sợ hơn giặc cỏ.
Dù sao gặp giặc cỏ cũng còn một con đường sống, nhưng bệnh sốt rét sẽ không quan tâm ngươi là ai, chỉ cần dính phải sẽ phát tác lặp đi lặp lại rất khó trị tận gốc.
Cho nên mọi người không thể không vì chuyện này mà biến sắc.
Tiểu Thiền cũng nhướng mày, lập tức trở về bẩm báo.
Tiểu Thiền đi rồi, lưu dân ở nơi đây vẫn còn bàn luận sôi nổi tại sao đang yên đang lành lại nhiễm bệnh sốt rét, nhưng vấn đề này sao dân thường như bọn họ có thể nói rõ được chứ.
Ngay cả lão đại phu cũng không thể nói ra nguyên nhân, chỉ có thể khô khốc nói: “Từ xưa đến nay đầu xuân hay thậm chí mùa hè là dễ bị bệnh sốt rét nhất, nguồn gốc nảy sinh của nó hơn phân nửa là có liên quan đến đồ ăn và hoàn cảnh, nhưng nếu muốn truy tìm nguyên nhân xuất xứ cụ thể e là không dễ.”
Người xưa trước giờ ở đầu xuân hoặc vào mùa hè sẽ muốn chút thuốc làm mát máu để phòng bệnh sốt rét, nhưng khó có thể đoán được nguyên nhân nảy sinh của nó.
Dù sao ở đây cũng không có dụng cụ và thiết bị xét nghiệm tinh vi, tuy bọn họ có một trái tim ham học hỏi nhưng vẫn không có cách nhờ đó mà biết được đáp án.
Tuy lão đại phu không biết, nhưng Bạch Quân Quân thì biết rõ.
Tối hôm qua nàng còn nói thầm mấy con muỗi phiền phức này sớm muộn gì cũng sẽ gây ra đại họa, không ngờ nhanh như vậy chúng nó đã gây nên làn sóng đầu tiên.
Bệnh sốt rét lần này tám phần là do muỗi gây ra, chỉ sợ giữa hè đến bệnh sốt rét sẽ còn lợi hại hơn.
Dù sao khi đó là lúc mà muỗi hung hăng ngang ngược nhất.
Nhưng mà mọi người không biết đầu sỏ gây tội là muỗi, nên sẽ không nhắm được mục tiêu phòng bị, e rằng như vậy bệnh sốt rét sẽ không ngừng phát sinh.
Càng tệ hơn nữa là tốc độ truyền nhiễm của bệnh sốt rét này qúa nhanh, trong đám có một người bị dính chưởng, những người tiếp xúc với người đó đều không thể chạy thoát được.
Không phải dị năng của nàng không cứu được, chỉ cần nàng kết nối với người bệnh, rồi đưa linh khí cỏ cây vào trong cơ thể người bệnh. Giúp người đó giết chết virus là không sao cả.
Nhưng cách chữa bệnh như vậy đối với nàng hồi đại viên mãn là đơn giản như ăn kẹo, tùy tiện quăng một thuật chữa trị ra là có thể giải quyết.
Nhưng mà, lúc trước cứu cả nhà lão Khâu thúc xong đã hao phí toàn bộ dị năng của nàng.
Bây giờ căn bản không có cách tạo ra thuật chữa trị được, chứ đừng nói là số lượng lớn cứu người.
“Vương đại phu, chúng ta không muốn chết, có thể cứu chúng ta không!”
“Ta còn phải chăm lo mẹ già của ta nữa, ta không thể chết được.”
“Con à, con phải kiên cường thêm chút, cố nhịn qua là tốt rồi.”
“Đại ca, sao lại là huynh sinh bệnh chứ?”
“Vương đại phu, mau giúp chúng ta đi!”
Những người bệnh hoặc thân thích của người bệnh đều cực kỳ bi thương.
Bây giờ Bạch Quân Quân mới phát hiện, phần lớn người đi theo đội bảy người đều có “nhân tính”.
Nhìn tình cảm cháy bỏng với cảm xúc rõ ràng của họ, nàng thấy hơi xúc động.
“Đại phu, có cách nào có thể cứu họ không?”
Vương đại phu nhìn những người này khẽ sững sờ, không thể tin được trong đám người này lại có một tiểu nữ hài bình tĩnh đưa ra câu hỏi.
Ông ấy ấp úng há miệng, muốn nói với thế đạo này, có cách cũng không có điều kiện cứu người.
Nhưng lời đến bên miệng lại biến thành: “Chỉ cần có thể tìm được cây thanh hao, thạch tín với củi hồ nấu lấy nước uống thì chắc có thể cứu được.”
Mọi người nghe vậy thì nhìn nhau, họ không biết về thảo dược, ngoại trừ thanh hao có thể nhận ra thì còn lại không biết, sao có thể tìm được chúng?
Hơn nữa mấy năm qua dù cỏ dại cũng đã bị vặt đi hết, chứ đừng nói là thảo dược có thể cứu mạng.
Muốn tìm được những thứ đó, quả thực khó hơn lên trời.
“Thanh hao với ngải thảo trông giống nhau, tập tính sinh hoạt cũng gần giống, dọc theo bờ sông có lẽ tìm thấy được, còn về phần sài hồ trông khá lùn nhưng sẽ mọc ra nhỏ màu vàng, cây này cũng có thể tìm được.”
Vương đại phu lải nhải nói tiếp.
Chương 78
“Thảo dược thì dễ giải quyết, có điều thuốc dẫn thạch tín không dễ tìm, dù gì nó cũng thuộc về khoáng thạch.”
Mọi người càng nghe trợn mắt càng to, đưa mắt nhìn quanh tất cả toàn là rừng cây bình nguyên, ở đâu ra giếng mỏ?
“Hơn nữa sài hồ, thạch tín đều phải bào chế, chờ chuẩn bị xong dược có khi…”
Vương đại phu nhìn thoáng qua người đang nằm la liệt khắp nơi rồi không nói tiếp.
Nhưng mọi người cũng hiểu ý của Vương đại phu, e rằng tới khi tạo ra dược xong thì người bệnh đã không đợi được nữa rồi.
“Vậy phải làm sao đây?”
“Vương đại phu, xin ngài theo ta.”
Tiểu Thiền mới vừa chạy đi lại vội vàng chạy đến.
Vương đại phu chưa nói được mấy câu đã đi theo thanh niên này.
Hai người vừa đi vừa thấp giọng nói gì đó.
Bây giờ Bạch Quân Quân mới thấy rõ người tới, nàng thấy hình như thanh niên này hơi quen mắt.
Hồi lâu sau mới nhớ tới hình như thanh niên này cùng một nhóm với thiếu niên hồi sáng đổi nước với nàng.
Không đợi nàng lên tiếng hỏi, thì đã có người hỏi trước.
“Hắn là ai vậy?”
“Ơ, ngươi đi theo đội ngũ lâu vậy rồi mà không biết hả? Hắn là Tiểu Thiền trong đội bảy người.”
“A! Hắn là thành viên trong đội bảy người hả?”
Đội ngũ một ngàn người tất nhiên sẽ có người đi nhanh có người đi chậm.
Những người đi ở đằng trước là đã theo đội bảy người rất lâu rồi, tất nhiên nhận ra thành viên trong đội bảy người, nhưng những người đi ở hàng sau phần lớn là mới gia nhập, chưa thấy qua hình dáng gì của đội bảy người cũng không lạ lắm.
Cho nên không ít người thấy tò mò không thôi với thành viên đội bảy người trong truyền thuyết.
Nhưng mà nhìn thanh niên này mới có mười tám mười chín tuổi, mọi người không ngờ nhân vật lớn vang dội như thế lại là một thằng nhóc choai choai.
“Đội bảy người đều là mấy cậu nhóc choai choai thế này cả.” Có người bổ sung một câu.
“Quả thực là anh hùng xuất thiếu niên.” Các hoang dân lẩm bẩm, trong mắt toàn là kính ngưỡng không giấu được.
Bạch Quân Quân không ngờ người này thế mà lại là thành viên của đội bảy người, vậy chẳng phải thằng nhóc đổi nước với nàng cũng là thành viên trong đội bảy người?
Thảo nào sau lưng hắn lại giắt một thanh đao nhỏ.
Nghe nói một ít ẩn sĩ biết võ công, bay lên trời chui xuống đất, khí công nội lực gì gì đó, không biết đội bảy người này có biết không.
Nếu họ biết thì Bạch Quân Quân im lặng suy xét khả năng dùng nước cỏ cây đổi lấy võ công.
Không đợi nàng cân nhắc nhiều, lão Khâu thúc đã kéo nhẹ ống tay áo nàng, ý bảo nàng theo ông trở về.
Bạch Quân Quân hoàn hồn, thuận theo lão Khâu thúc cùng nhau rời đi.
Nhìn thấy cha với Bạch Quân Quân trở về, mọi người nhao nhao nhìn xung quanh.
“Cha, đằng trước xảy ra chuyện gì vậy?”
Đội ngũ vốn đang ngay ngắn trật tự đi về phía trước, đột nhiên trong đội lại bị rối loạn.
Kể từ sau khi Bạch Quân Quân tỉnh lại, nàng luôn yêu cầu để tự mình đi, vì thế đội của Khâu gia từ giữa tụt xuống phía sau, cho nên nhìn thấy đằng trước đột nhiên xôn xao, Khâu đại thúc lập tức kêu họ ngồi tại chỗ chờ một chút, còn bản thân thì tiến lên tra xét.
Bạch Quân Quân cũng tự giác đi theo.
Mọi người đã quen một già một trẻ này đi tiên phong rồi, nên tự giác bảo vệ hậu phương an ổn.
Đợi hai người họ trở về, lập tức hỏi tình hình đằng trước.
Vẻ mặt lão Khâu thúc buồn rầu thảm đạm: “Trong đội ngũ phát sinh bệnh sốt rét.”
“Bệnh sốt rét?” Sắc mặt Khâu đại thay đổi.
“Chuyện này không tốt lắm, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Ta đang suy nghĩ xem có nên tách khỏi đội ngũ không.” Lão Khâu thúc thành thật trả lời.
Dù sao bệnh sốt rét cũng không phải việc nhỏ, nhân lúc bệnh sốt rét còn chưa khuếch tán, tách khỏi đội ngũ là kế sách vẹn toàn nhất rồi.
“Nhưng thật vất vả mới an ổn một chút.” Mọi người tỏ ra khó xử.
Ngày đầu tiên chạy nạn đã gặp phải hai đám giặc cỏ để lại bóng ma tâm lý quá lớn, thế cho nên sau khi dựa vào đội ngũ lớn họ cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Nhưng mà chưa được mấy ngày, đã gặp phải bệnh sốt rét.
Chương 79
“Cuộc sống như vậy đến khi nào mới kết thúc đây.”
Lưu thị như gặp phải sấm chớp giữa trời sáng, nàng ấy cảm thấy con đường phía trước tối tăm mù mịt, sự tin tưởng vất vả lắm mới được thành lập nên giờ đây lại sụp đổ.
“Bệnh sốt rét còn chưa đến mức bùng dịch, không cần quá bi quan.” Bạch Quân Quân nhẹ nhàng an ủi.
Hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy đối với nàng chỉ là chuyện thường ngày, tại mạt thế tài nguyên khan hiếm, zombie vây thành đàn, đấy mới thật sự là không có tương lai, tuy là như thế nhưng con người vẫn kiên trì đến sáu trăm sáu mươi sáu năm, nàng tin rằng, dù cho các thủ lĩnh của bốn căn cứ lớn chết hết thì người còn sống vẫn sẽ tiếp tục cố gắng sinh tồn.
Mạt thế còn như thế, huống chi là tại nơi tài nguyên phong phú như ở đây?
Chiến loạn, chạy nạn, bệnh tật, giặc cỏ so với mạt thế chỉ là thử thách nho nhỏ mà thôi, chỉ cần khẽ cắn môi là có thể chịu đựng được hết.
Mọi người không biết Bạch Quân Quân đã trải qua những gì, trong mắt họ Bạch Quân Quân còn nhỏ tuổi nhưng ý chí kiên cường, ngoan cường còn đáng tin hơn họ nhiều.
Tiểu cô nương có thể kiên cường như thế, thì họ không có gì phải ra vẻ hết.
Với lại tiểu cô nương nhắc nhở như vậy, khiến họ nhớ đến một chuyện rất quan trọng.
“Suýt nữa thì quên Quân cô nương cũng biết y thuật.”
“Quân Quân cô nương, ngươi thấy bệnh sốt rét này có cứu được không?”
Trong mắt mọi người tràn ngập mong đợi.
Dù sao nàng ngay cả thuộc hồi sinh còn biết, thì chắc là bệnh sốt rét này chẳng là gì đâu nhỉ?
Bạch Quân Quân cẩn thận vơ vét một vòng ký ức của nguyên chủ, đúng là có một phương thuốc trị sốt rét.
Nhưng tiếc là phương thuốc này giống với của Vương đại phu.
Mọi người thở dài thất vọng, câu chuyện lại trở về điểm bắt đầu, phải làm gì đây.
“Trước tiên cứ xem đội bảy người xử lý như nào đã.” Bạch Quân Quân yên lặng nhìn về phía xe ngựa.
Trước mắt có hai con đường bày ra trước mặt đội bảy người.
Một là bỏ lại người bị bệnh, đi tiếp.
Hai là nghỉ ngơi tại chỗ để chỉnh đốn, tìm dược khống chế bệnh tình.
Nhưng dù chọn đường nào cũng sẽ rất gian nan, đặc biệt là con đường thứ hai, nhìn như đại nghĩa cứu người, nhưng hơn một ngàn người ở đây, ngoại trừ có nguy cơ lây nhiễm, thì còn tạo áp lực về đồ ăn nữa.
Bọn họ giống như động vật, chỉ có không ngừng di chuyển mới có thể đảm bảo lượng thức ăn tiếp tế, một khi bị trì trệ không đi tiếp quá ba ngày sẽ ăn sạch mọi thứ ở đây.
Nhưng nếu làm theo căn cứ phân chia người ở đây thành các tổ đi săn, tổ thu thập, tổ hậu cận chờ điều động thì lại nói dễ hơn làm.
Nhìn dáng vẻ đội bảy người cũng không nguyện ý ôm việc này.
Cho nên Bạch Quân Quân rất tò mò không biết đội bảy người sẽ chọn như thế nào.
…
Về phần Vương đại phu, Tiểu Thiền vội vã mời ông ấy qua.
Khi Vương đại phu tới bên cạnh xe ngựa, lão Tăng mở cửa xe ngựa cho ông ấy, Vương đại phu lại ngăn cản trước một bước.
“Cơ thể công tử yếu, ta mới tiếp xúc với người bệnh nên không vào xe ngựa đâu.”
“Thố Tử, lấy ghế dựa cho Vương đại phu đi.”
Trong xe truyền đến một giọng nam dễ nghe, sau đó trong xe vang lên âm thanh rất nhỏ, chỉ một lát sau Thố Tử đã lấy từ bên trong ra một cái ghế gấp.
Khi xốc rèm lên còn có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng lười biếng đang khó khăn ngồi dậy.
Mặt hắn biến mất trong bóng tối, nhưng chỉ nhìn phong thái kia thôi là biết nhất định cực kỳ khôi ngô.
Vương đại phu tinh thông y thuật, chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra người trong xe ngựa khác với người xưa, không khỏi cảm khái.
“Xem ra trong khoảng thời gian này công tử được tĩnh dưỡng khá tốt.”
Lý Văn Li cười mỉm: “Nhờ có lão đại phu chiếu cố.”
Vương đại phu có chút xúc động lắc đầu: “Tại loạn thế này phải là ta cảm tạ công tử mới đúng.”
Cả nhà ông ấy chạy trốn khỏi Phục Thổ, trên đường gặp phải giặc cỏ bị cướp sạch không còn gì, nếu không có đội bảy người ra tay giúp đỡ, e là mạng của già trẻ trong nhà đã nằm trong tay bọn giặc cỏ.