Chương 60
Hắn cũng giết đỏ cả mắt, ăn miếng trả miếng, học theo bọn họ, mỗi lần đều tấn công vào chỗ hiểm.
Cổ, ngực, bụng, chỗ nào yếu nhất thì tấn công vào chỗ đó.
Khâu Đại đột nhiên phát cuồng nên cuối cùng cũng tạm thời giành được ưu thế.
Nhưng cũng vì sự phản công đột ngột của hắn mà làm cho hai người còn lại không đùa giỡn Khâu Nhị và Khâu Tam như mèo vờn chuột nữa, bọn họ tăng nhanh tốc độ, giơ tay chém xuống nhằm trợ giúp đồng bọn cùng nhau giải quyết Khâu Đại đang phát cuồng.
Nhưng bọn họ không thể nào ngờ được rằng lúc đang nắm chắc thắng lợi thì hai mũi tên xuyên qua không trung bắn thẳng vào ngực bọn họ.
Hai người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy ở giữa không trung cách chỗ mình đang đứng hơn một trăm mét có một thiếu nữ cầm cung tiễn xoay về phía này.
Tên cầm đầu tận mắt nhìn thấy hai huynh đệ chết trẻ trước mắt mình, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
“Nha đầu thối chết tiệt.”
Hắn nhổ một ngụm nước bọt, bỏ qua lão Khâu thúc mà phóng về phía Bạch Quân Quân.
Lúc đó trên tay Bạch Quân Quân đã không còn mũi tên, những nữ nhân bị nàng uy hiếp cũng cắn răng xông lại đây một lần nữa.
Trên tay một người trong số đó có một con dao găm, người đó ném thẳng dao găm về phía sợi dây leo đang cuốn lấy Bạch Quân Quân.
Sợi dây leo đang cuốn lấy Bạch Quân Quân đứt phựt mà sợi dây vừa đứt cũng làm cho Bạch Táp Táp trong bụi cỏ chấn động.
Nàng cũng không còn quan tâm đến việc che giấu bản thân nữa, đứng lên nhắm vào những người đang dồn ép.
Nhưng truy binh vốn vẫn chưa biết chỗ đám người Bạch Táp Táp ẩn thân, nàng vừa đứng lên như vậy liền làm mình bại lộ.
Lúc này Bạch Quân Quân rơi xuống từ giữa không trung, hơn nữa trên tay nàng cũng không có mũi tên, chỗ ẩn thân của Bạch Táp Táp cũng bại lộ.
Những truy binh kia kích động tựa như vừa uống máu gà, tập kết lại.
“Đưa hết đá cho ta.” Giờ khắc này, Bạch Táp Táp không hề bối rối, nàng học sự bình tĩnh thong dong của Bạch Quân Quân, nhìn kẻ địch đối diện bằng ánh mắt lạnh lùng.
Bạch Linh Vũ và Tiểu Sơn nghe thấy nàng phân phó, lập tức giao đá trên tay ra.
Cảnh tượng những người từng gặp khốn khổ vì bị đá quấy nhiễu nhìn thấy là một tiểu cô nương không biết tự lượng sức mình, giờ này khắc này không quan tâm đến việc chạy trốn mà còn muốn ném đá về phía bọn họ. Bọn họ hận không thể lập tức lột da rút xương nàng mới thỏa mãn nỗi hận.
Nhưng mà làm cho bọn họ không ngờ nổi đó là tuy rằng nha đầu kia nhắm bắn không chính xác nhưng một khi bị bắn trúng sẽ đau đến mức như kim châm muối xát, lột da rút xương.
Hơn nữa hai tiểu quỷ phía sau nàng lại cung cấp đạn dược liên tục không ngừng, độ chính xác của nàng không tốt nhưng đạn dược dày đặc, một khi bọn họ xông lên sẽ rất khó mà không trúng đạn.
Hơn nữa quan trọng nhất đó là sau khi bị ép đến nóng nảy, sức lực của Bạch Táp Táp càng lúc càng lớn, có người không cẩn thận bị bắn trúng mắt hoặc ngực lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.
Lúc này bảy nữ nhân cũng chỉ còn lại bốn người có thể hoạt động nhưng những người này cũng không thể may mắn bao lâu, Bạch Quân Quân nhặt con dao găm cắt đứt sợi dây leo của nàng lên, xông thẳng về phía trước, giơ tay chém xuống, giải quyết hết bốn người còn lại.
Tất cả những điều này xảy ra chỉ trong nháy mắt, chờ đến lúc giải quyết hết tất cả truy binh thì tên cầm đầu cũng xông đến đây.
Tên cầm đầu thấy những người ngã thành một đống dưới đất thì không khỏi trợn mắt nhìn chằm chằm.
Thậm chí bên trong vũng máu còn có nữ nhân của hắn, mà nha đầu thối kia lại cầm con dao găm hắn đưa cho nữ nhân của mình đứng trong đám người, con dao găm kia vẫn đang nhỏ máu.
Hai tròng mắt của nam nhân cầm đầu tràn đầy ác độc, nghiến răng nghiến lợi: “Nha đầu thối.”
Hắn xách đao xông đến, Bạch Quân Quân cũng cười lạnh một tiếng, nắm chặt dao găm đón lấy.
Một cây trường đao đối đầu với một con dao găm nhỏ, ai lợi hại hơn không nói cũng biết, hơn nữa sức lực của nam nhân vốn khỏe hơn một tiểu nha đầu.
Cho dù Bạch Quân Quân có dày dặn kinh nghiệm hơn thì thế nào?
Cũng chỉ có thể bị áp chế trước sức lực tuyệt đối.
“Ha ha ha… Đợi lát nữa ta sẽ lột da rút xương ngươi… Á.”
Nam nhân còn chưa nói xong lời uy hiếp, bụng đột nhiên đau đớn, hắn kinh ngạc cúi đầu.
Chương 61
Chỉ thấy con dao găm trên tay phải của Bạch Quân Quân ngăn cản đại đao của hắn, còn trên tay trái không biết đã có thêm một cái dùi đá từ lúc nào, lúc này cái dùi đang đâm vào bụng hắn, không chừa lại chút kẽ hở nào.
“Ngại quá, từ trước đến nay ta không bao giờ ra trận mà không chuẩn bị. Ta đã cho các ngươi đường lui, là các ngươi đụng vào ta trước.”
Nói xong một câu cuối cùng, Bạch Quân Quân dùng sức rút mạnh tay ra.
Nam nhân lảo đảo hai bước rồi chậm rãi quỳ xuống đất.
Chỉ trong chớp mắt, nhóm thổ phỉ quy mô lớn này chỉ còn lại hai người đang áp chế Khâu Đại.
Nhưng hai người kia nhìn thấy đã hết hy vọng liền lập tức quay đầu chạy trốn.
Không đợi bọn họ đi xa, hai mũi tên đã đâm thẳng vào ngực bọn họ, hai người kinh ngạc quay đầu lại.
Người ra tay dĩ nhiên là Khâu Đại vẫn bị bọn họ áp chế.
Khâu Đại cũng nửa quỳ trên mặt đất, khoảnh khắc này, đáy mắt hắn đỏ như máu nhìn chằm chằm hai người này.
Nhìn thấy bọn họ chậm rãi ngã xuống đất, hắn mới thở hổn hển từng ngụm.
Lúc này, trong lòng hắn chỉ quanh quẩn câu nói kia của Bạch Quân Quân, ngươi không tàn nhẫn với bọn họ thì bọn họ sẽ tàn nhẫn với ngươi, ngươi chết rồi ai sẽ bảo vệ thê nhi, phụ mẫu của ngươi?
Lúc trước hắn vẫn chưa có ý thức mãnh liệt như vậy, cho đến vừa rồi nhìn thấy nhị đệ, tam đệ, thậm chí phụ thân lần lượt rơi vào tình cảnh nguy hiểm, cuối cùng hắn mới lĩnh hội được ý tứ chân chính trong câu nói này của Bạch Quân Quân.
Vì thế khi thấy hai người này muốn chạy trốn, hắn không hề nương tay.
Nếu không bắt hai người này lại, chỉ sợ quãng đường tương lai bọn họ sẽ bị hai người này trả thù tựa như hôm nay, mà bọn họ vốn không có nhiều tinh lực như vậy để đối phó với loại tập kích bất ngờ thế này.
Lúc này tuy bọn họ đã hợp lực giết chết những thổ phỉ này nhưng phe mình cũng phải trả một cái giá cực kỳ đau đớn.
Thương thế của Khâu Nhị và Khâu Tam vô cùng nghiêm trọng, hai người bọn họ đều bị đại đao rắn chắc sắc bén chém trúng, lúc này vết thương trên lưng rất sâu, có thể nhìn thấy máu tươi chảy ra không ngừng.
Mặc dù lão Khâu thúc đã dày dặn kinh nghiệm trong quân doanh nhưng bây giờ rốt cuộc đã tuổi già sức yếu, vật lộn với kẻ ra tay tàn nhẫn như vậy, cho dù không đến mức gục ngã chỉ sau một đòn nhưng cũng không chiếm được bất kỳ ưu thế nào, bây giờ trên người cũng nhiều chỗ bị thương.
Ông nhìn thấy hai tiểu nhi tử bị thương, cũng bất chấp tình trạng thương tích của chính mình, vội vàng kiểm tra vết thương cho hai nhi tử.
Nhưng vết thương của hai người bọn họ thật sự rất nghiêm trọng, tuy ông đã lấy tất cả thuốc trị thương ra nhưng vẫn không có hiệu quả gì cả.
Dòng máu kia dường như tuôn mãi không ngừng.
Sắc mặt của Khâu Nhị và Khâu Tam càng lúc càng tái nhợt, ánh mắt cũng dần dần tan rã.
Một đại nam nhân như lão Khâu thúc cũng nhịn không được bi thương rơi lệ.
“Con ơi, để cha tìm đại phu cho các con, các con đừng nóng vội.”
“Ta đi tìm thảo dược cầm máu.”
Khâu Đại cũng sốt ruột chạy thẳng vào trong rừng cây.
Cảnh tượng lúc Bạch Quân Quân dẫn theo Lưu thị và mọi người trở về nhìn thấy là Khâu Nhị và Khâu Tam đang hấp hối còn lão Khâu thúc đang khóc lóc tựa như một đứa trẻ.
“Rốt cuộc chúng ta đã làm sai điều gì, nếu ông trời thật sự muốn lấy mạng của một người thì hãy lấy mạng của ta đi là được. Các con ta đã làm sai điều gì chứ?”
Trái tim của lão Khâu thúc như bị dao cắt, ông thì thầm, nước mắt giàn giụa trên mặt.
“Nhị thúc, tam thúc, hai thúc đừng chết, Tiểu Sơn muốn chơi đùa với hai thúc mà.”
Tiểu Sơn nhìn thấy hai thúc thúc vẫn luôn chơi đùa với mình ngã vào trong vũng máu, sốt ruột bổ nhào vào bên người bọn họ, ngay cả Lưu thị cũng tay chân luống cuống bật khóc.
Có thể nhìn ra được tình cảm của người một nhà này cực kỳ sâu sắc.
Bạch Quân Quân nhìn thấy dáng vẻ này của bọn họ, yên lặng ngồi xổm xuống bên cạnh Khâu Nhị và Khâu Tam, đưa tay kiểm tra sơ qua mạch của bọn họ.
Nàng có thể cảm giác rõ ràng rằng chức năng tim phổi của bọn họ đang từ từ trở nên yếu hơn, chỉ chốc lát nữa sẽ lên cơn sốc.
Nàng híp mắt, cắn răng thúc giục dị năng rót thẳng vào trong cơ thể của bọn họ, trước tiên ổn định tâm mạch của bọn họ.
Đối với nàng, Khâu gia là người đầu tiên ra tay giúp đỡ nàng vô điều kiện.
Chương 62
Hơn nữa ở chung mấy ngày nay cũng làm nàng cảm nhận được lòng nhân hậu và thuần phác của người một nhà bọn họ.
Người một nhà như vậy không nên bị chia cách bởi sự sống và cái chết thê thảm.
Bạch Quân Quân quyết định cứu người.
...
“Ta biết có một loại thuốc cứu mạng, bây giờ ta đi chuẩn bị, các ngươi đừng hoảng hốt, vả lại tạm thời cũng đừng di chuyển bọn họ.”
Lão Khâu thúc nhìn nàng với vẻ mặt mong mỏi: “Quân Quân cô nương, lời cháu nói là thật sao? Thật sự có thể cứu hai nhi tử của ta sao?”
“Có thể.” Bạch Quân Quân chắc chắn gật đầu.
Đúng lúc này, Khâu Đại cũng vội vội vàng vàng trở lại, không biết hắn hái một đống cỏ dại lá cây từ đâu ra, trên mặt cũng giàn giụa nước mắt, có thể thấy được tình trạng thương tích của các tiểu đệ đã giáng cho hắn một đòn cực kỳ mạnh.
“Gần đây không có cây mây cầm máu, trước tiên dùng rau gai xử lý tạm đã. Chúng ta lập tức cõng đệ đệ quay về núi săn bắn, nơi đó có rất nhiều dây mây cầm máu, nhất định có thể cứu được đệ đệ.”
Bọn họ mới rời đi một ngày, bây giờ nhanh chóng trở về vẫn kịp.
Bọn họ không đi Bích Lạc thành gì đó nữa, cho dù bị bắt sung quân hắn cũng không quan tâm, chỉ cần có thể cứu đệ đệ thì có thể hy sinh tất cả.
Vẻ mặt Khâu Đại sốt ruột, hận không thể lập tức dẫn bọn họ quay về ngọn núi nơi họ vẫn ở kia.
“Đừng nóng vội, ngươi nán lại đây trông coi bọn họ, ta đi chuẩn bị phương thuốc hiệu quả nhanh.”
So với sự sốt ruột luống cuống của Khâu Đại, Bạch Quân Quân quả thật cực kỳ vững vàng.
Không đợi Khâu Đại hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành, nàng đã chạy vào trong rừng rậm.
Đương nhiên Bạch Quân Quân không biết phương thuốc hiệu quả nhanh cải tử hoàn sinh gì đó.
Nhưng dị năng hệ Mộc của nàng có chức năng chữa bệnh.
Nhưng mà nàng không thể công khai sử dụng dị năng ở đây, chỉ có thể lấy cớ chuẩn bị thuốc đặc hiệu để triển khai dị năng.
Bạch Quân Quân chạy vào trong rừng, tùy tiện nhặt một vài lá cây rồi nghiền nát chúng, sau đó điều động dị năng của mình.
Cho dù bây giờ dị năng còn rất nhỏ nhoi yếu ớt nhưng trút xuống toàn bộ năng lực để cứu sống hai người đang hấp hối chắc hẳn không phải là việc gì khó cả.
Nhưng e rằng nàng phải nuôi dưỡng lại từ đầu dị năng mà thời gian vừa rồi đã cực kỳ vất vả mới có thể nuôi dưỡng ra.
Nhưng bây giờ đang trong lúc nguy cấp, nàng cũng không cho phép mình suy nghĩ quá nhiều.
Bạch Quân Quân hít sâu một hơi, ép toàn bộ nước từ mầm đậu nhỏ màu xanh trong khí hải ra, một giọt nước cỡ hạt vừng xuất hiện trên đầu ngón tay nàng.
Bạch Quân Quân hơi đau lòng và không nỡ nhỏ giọt nước vào trong lá cây đã được nghiền nát.
Vì để ngụy trang cho càng giống hơn, nàng còn cởi túi nước xuống, đổ lá cây bị nghiền nát có chứa dị năng vào túi. Đợi sau khi chuẩn bị xong xuôi không chút sơ hở, nàng còn không yên tâm mà uống thử một ngụm.
Một vị chát không thể tả nổi tràn vào miệng, phỏng chừng là hương vị của lá cây không biết tên kia, ngoài ra hoàn toàn không cảm nhận được dị năng được thêm vào.
Nhưng cũng chỉ cần một ngụm nhỏ này, toàn thân nàng cảm thấy khoan khoái, mỏi mệt chồng chất hai ngày nay tan thành mây khói.
Bạch Quân Quân cảm khái không hổ là phương thuốc hiệu quả nhanh cải tử hoàn sinh mà “máu” của mình hóa thành, như vậy xem ra, không tin không thể cứu được mạng nhỏ của Khâu Nhị và Khâu Tam.
Bạch Quân Quân không hề chậm trễ, cầm túi nước chạy về.
Mọi người thấy Bạch Quân Quân trở về, tất cả đều nhìn nàng bằng vẻ mặt mong mỏi.
Chỉ chốc lát sau khi Bạch Quân Quân rời đi, dấu hiệu sinh tồn của Khâu Nhị và Khâu Tam càng yếu đi, vừa rồi còn có thể nghe hiểu lời nói của phụ thân, an ủi cháu trai nhỏ đừng khóc mà bây giờ ý thức của hai người đã dần dần mơ hồ tan rã.
“Đút thuốc cho bọn họ, không được lãng phí dù chỉ một giọt.” Bạch Quân Quân nói xong, đưa túi nước qua.
Khâu Đại nghe vậy lập tức cẩn nhận nhận lấy túi nước, trước tiên đút cho lão nhị mấy ngụm rồi lại đút cho lão tam.
Nhưng mà làm cho bọn họ khiếp sợ chính là không bao lâu sau khi đút nước, vết thương do đao chém trên lưng lão nhị và lão tam dần dần cầm máu, thậm chí dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ khép lại của miệng vết thương.
Chương 63
Tuy rằng mọi người khó mà tin được nhưng miệng vết thương của Khâu Nhị và Khâu Tam vẫn khép lại bằng tốc độ kinh người như cũ, thậm chí đừng nói vết thương do đao kia mà ngay cả khuôn mặt bị dùi đá vạch thương của lão nhị cũng từ từ khôi phục tình trạng ban đầu.
Nhìn thấy uy lực của thuốc hiệu quả nhanh này, mọi người khó có thể tin mở to hai mắt nhìn.
Bọn họ nhìn thoáng qua túi nước trong tay theo bản năng, đây rốt cuộc là thuốc tiên gì vậy? Nói nó là cửu chuyển hoàn hồn đan của Thái thượng lão quân cũng không quá đáng.
Sau cơn khiếp sợ, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Bạch Quân Quân, còn chưa kịp hỏi ra miệng, lão nhị và lão tam vốn vừa rồi còn đang hấp hối đột nhiên thở ra một hơi, chậm rãi mở mắt.
Lúc này đáy mắt của bọn họ cực kỳ thư thái, không hề chứa chút khốn đốn nào cả.
Hai huynh đệ lầm bầm một tiếng rồi ngồi dậy, vừa rồi còn tưởng rằng đời này sẽ kết thúc như vậy, kết quả vừa tỉnh lại liền nhìn thấy phụ huynh, tẩu tử đều ở bên cạnh, theo bản năng bọn họ nghĩ rằng mình đã hồn lìa khỏi xác.
“Đại ca, phụ thân, có phải con đã chết rồi không?”
“Hay nơi này là địa phủ?”
“Sao đầu trâu mặt ngựa vẫn chưa đến?” Lão tam chỉ ngây ngốc hỏi một câu: “Hay là bọn chúng không cần chúng ta?”
“Đến cái gì mà đến? Các con còn sống khỏe mạnh đấy.” Lão khâu thúc vỗ một cái vào sau ót của Khâu Tam.
Mà bên kia, Khâu Đại cũng ôm chầm lấy Khâu Nhị: “Các đệ không sao cả, thật sự là quá tốt rồi.”
“Nhị thúc, tam thúc, hai thúc không sao cả.” Tiểu Sơn cũng nhào vào trong lòng bọn họ, tiếp tục rơi nước mắt.
“???” Khâu Nhị và Khâu Tam đều mang vẻ mặt khó có thể tin.
Bọn họ kinh ngạc nhìn đối phương, nghiễm nhiên còn không hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn thấy hai nhi tử thật sự không sao, bấy giờ lão Khâu thúc mới cảm thấy đau khắp mình mẩy, vừa rồi toàn bộ tinh thần đều đặt lên người hai nhi tử nên hoàn toàn không hề cảm nhận được.
Ông cúi đầu ho khan, lúc này mọi người mới phát hiện chân của ông vẫn luôn chảy máu.
Mọi người lại cuống cuống hoảng sợ một lần nữa.
Lão Khâu thúc khoát tay: “Ta không sao, nhìn thấy các con đều khỏe mạnh, ta càng không sao cả.”
Bạch Quân Quân nói: “Hai người chia nhau uống số thuốc còn lại đi. E rằng quãng đường tương lai sẽ càng thêm hung hiểm, bây giờ bất kỳ thương tích nào cũng sẽ trở thành tai họa ngầm.”
Bây giờ mọi người mới chuyển sự chú ý lên người Bạch Quân Quân một lần nữa, lại muốn hỏi lai lịch của thuốc này nhưng Bạch Quân Quân bảo bọn họ uống hết số nước thuốc còn lại trước đã rồi nói sau.
Trên chân lão Khâu thúc có vết cắt, nếu không uống sẽ ảnh hưởng đến tốc độ hành quân của bọn họ.
Tuy rằng Khâu Đại không có ngoại thương rõ ràng nhưng ai biết nội tạng có vấn đề gì hay không, cẩn thận dùng thuyền được vạn năm[1], vẫn nên uống một ít thì đáng tin hơn.
[1] xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” - cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm - của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kỹ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền
Thái độ của Bạch Quân Quân cứng rắn, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái rồi mới cực kỳ bất đắc dĩ nuốt xuống một ngụm, hương vị khô khốc lại khó uống.
Vừa rồi cứu người sốt ruột, lão nhị và lão tam đã uống hết hai phần ba nước thuốc, một phần ba còn lại dành cho lão Khâu thúc và Khâu Đại.
Bọn họ uống ít hơn nên tốc độ khép lại của miệng vết thương rõ ràng chậm hơn Khâu Nhị và Khâu Tam nhưng tốc độ khôi phục của vết thương bình thường vẫn không thể sánh được.
Chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, chân của lão Khâu thúc lại khôi phục như lúc ban đầu, mọi người chỉ cảm thấy thần kỳ không thôi.
Bọn họ lại chuyển dời sự chú ý đến trên người Bạch Quân Quân, muốn hỏi lại lịch của thuốc tiên này.
Bạch Quân Quân chỉ khẽ cười: “Đây là bài thuốc bí truyền do gia sư truyền thụ, gia sư từng dặn dò không thể tiết lộ bí quyết chữa bệnh này cho người ngoài, mong lão Khâu thúc bao dung.”
Từ nhỏ Bạch Quân Quân đã bái rất nhiều sư phụ, một trong số đó chính là Đan Hạc tiên sinh, một vị thầy thuốc ngao du giang hồ nổi tiếng trong thiên hạ.
Cho nên trong mắt Bạch Táp Táp, nàng hiểu cách điều chế của một vài loại linh đan diệu dược cũng không có gì kỳ lạ cả.
Chương 64
Nhưng mấy người lão Khâu thúc lại không rõ cho nên rất tò mò đối với lai lịch của loại thuốc này.
Nhưng việc Bạch Quân Quân từ chối trả lời một cách rõ ràng đã làm cho lão Khâu thúc nhận ra rằng mình đã quá đường đột.
Trên đời này có một số vấn đề không thể hỏi, thứ nhất là không thể hỏi thời gian tu hành của một người xuất gia, thứ hai là không thể hỏi bí quyết của một người thợ thủ công, thứ ba là không thể hỏi việc của hoàng gia đương triều.
Bí quyết chữa bệnh đương nhiên được tính là loại thứ hai không thể hỏi, vậy mà ông lại còn hỏi một cách ngốc nghếch.
Cho nên Bạch Quân Quân vừa nói như vậy, ông ngượng ngùng không yên giải thích: “Xin lỗi Quân Quân cô nương, thuốc này quá thần kỳ nên ta mới muốn hỏi lai lịch, không hề có ý học trộm. Tóm lại cảm ơn cháu đã cứu một nhà chúng ta, đại ân đại đức như vậy, Khâu gia chúng ta nhất định sẽ báo đáp gấp trăm ngàn lần.”
Vừa rồi nếu không phải Bạch Quân Quân ra tay đúng lúc, e rằng Khâu Nhị và Khâu Tam, thậm chí lão Khâu thúc cũng đã trở thành vong hồn dưới đao của thổ phỉ.
Chưa từng nghĩ rằng tỷ đệ Bạch gia mà ban đầu bọn họ thuận tay thu nhận và giúp đỡ lại cứu cả nhà bọn họ hết lần này đến lần khác, lão Khâu thúc cảm thấy xúc động sâu sắc, chân thành tha thiết cảm nhận được ý tứ “người tốt sẽ được đền đáp.”
Nếu lúc trước ông không cứu tỷ đệ Bạch gia, chỉ sợ cả nhà đã bị giết hết lúc bắt gặp quân đội bí mật của ngũ Vương gia, càng đừng nói đến những lần bị tập kích cả quãng đường sau này.
Nhưng không đợi bọn họ bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc, Bạch Quân Quân lại đột nhiên mở miệng: “Ta đã hao tổn quá nhiều tinh thần và sức lực để chế ra loại thuốc này, bây giờ ta sẽ lập tức rơi vào hôn mê, mọi người đừng gác lại việc lên đường vì ta. Trong khoảng thời gian này nhất định phải cực kỳ cẩn thận đề phòng mai phục, tuyệt đối đừng lơ là thiếu cảnh giác.”
Bạch Quân Quân chỉ cảm thấy tinh thần càng ngày càng mệt mỏi, nàng biết đây là kết quả việc việc dị năng kiệt quệ.
Lần trước lúc dị năng kiệt quệ cũng có cảm giác như vậy, có kinh nghiệm của lần trước cho nên nàng rõ ràng biết được điểm giới hạn là ở đâu. Vì thế nàng vừa dặn dò xong liền mềm nhũn ngã xuống.
Mọi người thấy Bạch Quân Quân nói hôn mê liền hôn mê làm cho hoảng sợ.
Lão Khâu thúc vội vàng bắt mạch cho nàng, chỉ thấy mạch tượng của nàng lại trở nên suy yếu như lúc mới gặp.
Mà Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ nhìn thấy trưởng tỷ lại ngất đi liền căng thẳng xông đến.
Hốc mắt Bạch Linh Vũ đỏ hoe chực khóc.
Người nhà Khâu gia vội vàng an ủi bọn họ: “Không sao đâu, không sao đâu, Quân Quân cô nương chỉ là mệt mỏi quá độ nên mới ngất đi thôi, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một đoạn thời gian giống như lần trước là khỏe lại thôi. Nơi này cũng không an toàn, chúng ta nhân lúc trời còn chưa tối hẳn tiếp tục gấp rút lên đường đi về phía trước thôi.”
Lúc này mọi người cũng không còn quan tâm nổi đến nỗi vui sướng vì vừa nhặt lại được mạng sống nữa, Khâu Đại cõng Bạch Quân Quân, lão nhị và lão tam mở đường ở phía trước, lão Khâu thúc cảnh giới ở phía sau, đoàn người tiếp tục vội vàng đi về phía trước.
Nhưng cả quãng đường bọn họ đều cẩn thận từng li từng tí, hơn nữa vẫn luôn trong tình trạng nơm nớp lo sợ.
Song bọn họ cũng phát hiện ra sau khi uống thuốc của Bạch Quân Quân, cả cánh tay, thắt lưng và chân của mình đều khỏe hơn lúc trước rất nhiều, đặc biệt Khâu Nhị và Khâu Tam chẳng những khôi phục sức khỏe mà ngay cả ngũ quan đều trở nên bén nhạy hơn bình thường rất nhiều.
Cho dù sắc trời đã tối, bọn họ cũng có thể nhìn thấy rõ hoàn cảnh bốn phía, thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh vọng đến từ rất xa.
Đối với thay đổi như vậy, hai người đều khiếp sợ không thôi.
Không ngờ rằng thuốc Quân Quân cô nương cho mình lại có công hiệu thần kỳ như vậy, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Mà bọn họ cũng nghi ngờ tỷ đệ Bạch gia có phải là sơn thần hóa thân đến bảo vệ một nhà bọn họ hay không, nếu không sao có thể có chuyện tốt như vậy được.
Dù sao cả quãng đường này bọn họ không cần lo lắng về việc ăn uống, ngay cả nguy hiểm cũng có thể gặp dữ hóa lành, đại nạn tiểu nạn đều có thể hóa giải từng cái một, nếu không phải sơn thần phù hộ thì còn có thể là cái gì.
Bạch Quân Quân đương nhiên không biết ở sâu trong nội tâm, cả nhà lão Khâu thúc đã xem các nàng là hóa thân của sơn thần, cả quãng đường đối xử với các nàng càng tốt hơn.
Hơn nữa lần này thời gian Bạch Quân Quân hôn mê lâu hơn rất nhiều so với lần trước.
Chương 65
Hơn nữa lần hôn mê này, Bạch Quân Quân không thể hấp thu bất kỳ đồ ăn thức uống gì.
Chỉ có lúc uống “nước tiên” trong túi nước thì mới có thể miễn cưỡng nuốt xuống một cách khó khăn.
Vì thế mọi người tự phát hiến dâng túi nước của mình ra để tiếp tế cho Bạch Quân Quân.
Lần này Bạch Quân Quân thật sự đã sử dụng hết tất cả dị năng cho nên sức cùng lực kiệt mà hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến lúc nàng mở mắt ra lại lần nữa thì đã ba ngày trôi qua rồi.
Trong ba ngày này, nhóm bọn họ gặp phải một nhóm nạn dân nhỏ nhưng những nạn dân này lại không giống với những thổ phỉ đã gặp lúc trước, tự bản thân họ đã thoi thóp hấp hối, nhìn thấy cả nhà lão Khâu thúc binh hùng tướng mạnh lại càng hoảng sợ.
Ý thức được đôi bên đều không có ác ý, lúc này mới tiếp tục ai đi đường nấy, không hề quấy rầy lẫn nhau.
Nhưng mà đó đều là những chuyện đã xảy ra lúc trước, bây giờ cả nhà lão Khâu thúc đang xen lẫn trong một đội ngũ lớn tiến về phía trước. Đội ngũ này có ít nhất một nghìn người, tất cả đều im lặng đi về phía trước.
Người không biết còn tưởng rằng mấy người bọn họ cùng đến trong thành để tập hợp.
Nhưng mà nhiều lưu dân như vậy lại hòa thuận vui vẻ cùng nhau lên đường trong hành trình chạy nạn, thấy thế nào cũng không được bình thường.
“Sao lại thế này?” Bạch Quân Quân hơi nghi hoặc: “Hay là chúng ta đã đến cầu Nam Bắc rồi?”
Nhiều người như vậy đi về phía trước là đang xếp hàng để lên cầu sao?
Lúc này Khâu Đại mới phát hiện Bạch Quân Quân trên lưng mình đã tỉnh.
Hai ngày này nàng hôn mê rất lâu, nếu không phải còn có thể phát hiện được mạch đập suy yếu thì bọn họ đều nghi ngờ rằng nàng đã sớm buông tay nhân gian.
“Quân Quân cô nương tỉnh rồi.”
Khâu Đại vui mừng kêu lên, vì thế những người còn lại của Khâu gia vẫn luôn im lặng đi về phía trước cũng lập tức phấn khởi vây quanh lại đây.
Cũng chính lúc này Bạch Quân Quân mới phát hiện Khâu Nhị cõng Bạch Linh Vũ, Khâu Tam cõng Bạch Táp Táp, ngay cả Lưu thị cũng luôn bế Tiểu Sơn.
Hơn nữa nàng cũng đang nằm trên lưng Khâu Đại, chuyện này tương đương với việc toàn bộ bốn đứa trẻ đều được bốn người trưởng thành cõng.
Bạch Quân Quân không khỏi càng nghi hoặc, đây rốt cuộc là đang làm gì vậy?
Nhưng không đợi nàng lên tiếng hỏi, mọi người đã mồm năm miệng mười hỏi tình hình của nàng.
Câu hỏi của mọi người đến như đào núi lấp biển, lập tức bao phủ toàn bộ nghi hoặc của nàng.
Bầu không khí náo nhiệt của một nhà Khâu gia cũng đánh tan kết cấu vốn vẫn chìm trong im lặng của đội ngũ.
Nhìn thấy mọi người liên tục nhìn về phía bọn họ, phụ tử Khâu gia tự giác giảm tốc độ để không quấy rầy đến những người khác.
Vì thế từ vị trí ở giữa ban đầu, bọn họ yên lặng rơi xuống cuối đội ngũ.
Lúc này mới nói chuyện to hơn chút ít so với lúc nãy.
Bạch Quân Quân kiên nhẫn trả lời những câu hỏi của bọn họ rồi lại hỏi ngược lại: “Rốt cuộc sao lại thế này? Vì sao lại nhiều người như vậy? Chúng ta đến cầu Nam Bắc rồi sao?”
Theo nàng biết phải mất một tháng mới đến được cầu Nam Bắc, hay là thời gian nàng hôn mê đã qua một tháng?
“Không phải, chúng ta gặp được đội bảy người?” Khâu Tam nhỏ giọng nhắc tới.
Đội bảy người?
Bạch Quân Quân nghi hoặc, đó là cái gì?
Tha thứ cho nàng có trí nhớ tồi nhưng sống hai đời rồi cũng chưa từng nghe nói đó là cái gì cả.
“Chuyện này phải bắt đầu nói từ ngày hôm trước.” Lão Khâu thúc thuần thục trả lời.
“…” Bạch Quân Quân.
Nàng phát hiện lúc nàng hôn mê luôn có thể gặp được những chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Lần trước lúc hôn mê, Bạch Táp Táp gặp được cả nhà lão Khâu thúc.
Lần này hôn mê lại gặp được đội bảy người.
Mà đội bảy người này quả thật cũng thần kỳ y như tên gọi của bọn họ vậy.
Đội bảy người ngay từ đầu chỉ có bảy người, bọn họ có bản lĩnh khiến người khác kinh ngạc và cả năng lực tổ chức được đào tạo bài bản, bọn họ đã mở ra một đường máu của chính mình ở trong đại quân lưu dân hỗn loạn không chịu nổi.
Nhưng đội quân này không giống với những thổ phỉ tầm thường.
Bọn họ một không đốt phá, giết chóc, cướp bóc, giành giật, hai không chủ động khiêu khích, bắt nạt những người đồng hành, thậm chí lúc những người đồng hành bị những đội ngũ khác hãm hại, bọn họ còn có thể ra tay giúp đỡ.
Chương 66
Lâu dần lâu dần, tiếng tăm của đội ngũ bảy người vang dội trong nội bộ lưu dân.
Những lưu dân từng được đội bảy người cứu tự phát theo sát phía sau đội bảy người để tìm kiếm sự che chở.
Nhưng đội bảy người cũng chưa từng xua đuổi, mặc bọn họ đi theo phía sau mình.
Cả quãng đường xuôi Nam, nếu có người ngăn cản hoặc là chặn đường cướp bóc, đội bảy người đều sẽ thuận tay tiêu diệt.
Nhưng từ đầu đến cuối đội bảy người cũng chỉ quan tâm đến việc ăn uống của bảy người, những người khác đi theo sau lưng bọn họ cũng không sao cả nhưng phải tự mình giải quyết vấn đề ăn uống.
Bọn họ sẽ không chịu trách nhiệm với bất kỳ người nào.
Nhưng thủ lĩnh của đội bảy người thích im lặng cho nên những người muốn nương nhờ đội bảy người mở đường đều phải cam chịu giữ im lặng, không tranh cãi ầm ĩ cả quãng đường.
Còn nữa, đội bảy người không muốn thấy hành vi cướp bóc, một khi nội bộ nạn dân phát sinh tranh chấp vì tranh cướp lương thực, bọn họ sẽ xem những người này giống như giặc cỏ, kẻ cướp mà chém giết.
Hoang dân đi theo đội bảy người trên quãng đường này an nhàn hơn rất nhiều so với những người phân tán hỗn loạn ở bên ngoài.
Cho nên hoang dân không muốn gây chuyện càng tụ càng nhiều, dần dần thanh danh của đội bảy người cũng được lưu truyền rộng rãi.
Mà sở dĩ mấy người lão Khâu thúc biết là nhờ may mắn gặp được nhóm nạn dân không muốn tranh đấu ngày hôm đó.
Hai nhóm người đồng hành hồi lâu, thủ lĩnh đối phương mới sáp lại hỏi một câu: “Các ngươi cũng đuổi theo đội bảy người sao?”
“Gì cơ?” Vẻ mặt lão Khâu thúc mê mang.
“Các ngươi không biết đội bảy người?” Thủ lĩnh đối phương nói với vẻ mặt khiếp sợ: “Ta còn nghĩ nhóm các ngươi vội vội vàng vàng như vậy cũng là vì muốn đuổi theo đội bảy người.”
Vì thế thủ lĩnh đối phương bắt đầu giới thiệu truyền thuyết và câu chuyện về đội bảy người.
Lão Khâu thúc nghe xong dứt khoát quyết định đuổi theo, có đội bảy người che chở bọn họ cũng không cần phải lo lắng đề phòng nữa, như vậy Quân Quân cô nương cũng có thể được tĩnh dưỡng nhiều hơn.
Bọn họ vội vội vàng vàng đuổi theo suốt hai ngày, cuối cùng cũng đuổi kịp đội ngũ lớn.
Nhưng đội bảy người đi rất nhanh cho nên bọn họ chỉ có thể cõng mấy đứa trẻ, lúc này mới theo kịp đội ngũ đang tiến về phía trước.
Người nương nhờ đội bảy người lên đến gần một nghìn người, hơn nữa phần lớn là người thành thật không muốn chiến đấu.
Mấy người lão Khâu thúc không hề phát hiện thấy bóng dáng của đội bảy người.
Nghe nói đội bảy người dẫn đầu đội ngũ, lúc mấy người lão Khâu thúc đuổi kịp đã không chen lên nổi vị trí “dưới chân thiên tử” rồi.
Nhưng không thể không nói “dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát”, hai ngày nay bọn họ lên đường mà cực kỳ yên tâm, không hề xảy ra những hung hiểm như liên tục gặp gỡ hai nhóm thổ phỉ như ngày đầu tiên.
Hơn nữa trên người bọn họ có nấm và rau dại, mỗi lần đội bảy người hạ trại nghỉ ngơi, bọn họ có thể nấu lên để ăn.
So sánh với bọn họ thì những người khác càng gian khổ hơn vì hạ trại còn phải tìm thức ăn.
Nhưng người khác mặc dù không tìm thấy thức ăn cũng không dám tiến lên cướp bóc, dù sao quy củ của đội bảy người vẫn sờ sờ ra đó, ai cũng không dám lỗ mãng.
Cứ như vậy, Bạch Quân Quân đã hiểu rõ tình cảnh trước mắt.
Trong trí nhớ của nguyên chủ không có đội bảy người nhưng đó cũng là bình thường, cho dù nguyên chủ có năng lực cỡ nào đi nữa thì quanh năm cũng chỉ quanh quẩn trong khuê các mà thôi.
Làm sao biết được những chuyện của lưu dân.
Nhưng thật ra nàng rất vui mừng vì có thể gặp được một tổ chức lớn như vậy, điều này tương đương với có xe tăng mở đường, quãng đường xuôi Nam sẽ không gian như như vậy nữa.
Bạch Quân Quân thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mà Bạch Táp Táp nhân cơ hội đưa túi nước cho nàng, Bạch Quân Quân liền cầm lấy uống ừng ực mấy ngụm to. Trong mấy ngày hôn mê, nàng vẫn có thể mơ hồ cảm giác được mọi người đút nước cỏ cây cho nàng.
Không thể không nói nước này như mưa rơi đúng lúc, rất nhanh đã bù lại cho hạt giống linh tuyền đang khô cạn của nàng.
Hạt giống dị năng hư vô nứt nẻ ở trong thức hải cuối cùng cũng hơi ẩm ướt mà nàng cũng có thể tăng nhanh tốc độ thức tỉnh, nếu không chỉ sợ còn tiếp tục hôn mê thêm vài ngày nữa.
Mọi người thấy nàng uống nước, lúc này mới cảm thấy vui mừng.
“Đã mấy ngày rồi cháu không ăn không uống, chúng ta đều lo lắng gần chết.”
Chương 67
Bạch Quân Quân cười sờ đầu của nàng.
"Cám ơn mọi người."
"Cháu đói không? Hẳn là chẳng mấy chốc sẽ dừng lại hạ trại, đến lúc đó nấu súp nấm cho cháu ăn."
Lão Khâu thúc ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút.
Ở nông thôn, đa số mọi người đều là một ngày hai bữa, trên đường chạy nạn càng nói không chính xác.
Nhưng mà đội bảy người mặc kệ tới nơi nào, sáng trưa tối ba bữa cơm đều sẽ đúng giờ hạ trại, ưu tiên giải quyết vấn đề ăn cơm.
Người khác có đi hay không, bọn họ đều nhất định sẽ dừng lại ăn cơm.
Cũng bởi vì như vậy, các nạn dân mới có càng nhiều thời gian nghỉ ngơi, đến giờ cơm tự giác đến quanh mình tìm ăn.
Lão Khâu thúc thăm dò quy luật làm việc và nghỉ ngơi của đội bảy người, lại thêm bọn họ có ăn đi được nên tương đối không có áp lực.
Bạch Quân Quân hiểu rõ chế độ làm việc và nghỉ ngơi đội bảy người nên sau đó liền nằm trên lưng Khâu Đại nghỉ ngơi.
Mọi người thấy nàng nhắm mắt dưỡng thần, liền ăn ý không nói thêm gì nữa sợ quấy rầy, nhưng mà bước chân lại thoáng tăng nhanh một chút, dù sao đi ở cuối cùng đội ngũ vẫn cảm thấy có chút không an toàn.
Bạch Quân Quân giả bộ nghỉ ngơi, kì thực nhanh chóng chạy vào trong khí hải xem dị năng của mình.
Hạt đậu xanh vốn đã nảy mầm bây giờ ảm đạm không có ánh sáng, nhạt đến mức nếu không nhìn kỹ thì suýt nữa cho rằng hạt giống này không tồn tại luôn.
Bạch Quân Quân thử đem linh khí cỏ cây quanh mình thôi động về khí hải, nhưng mà linh khí cỏ cây vốn tưởng rằng nhẹ nhàng lúc này lại vô cùng nặng nề, nàng mới vận hành một vòng mà đã cảm giác choáng đầu hoa mắt như muốn hôn mê.
Bạch Quân Quân cũng hiểu rõ đây là di chứng do dùng hết tinh huyết, đoán chừng tương lai mười ngày nửa tháng đều không tự chữa được, phải từ từ tĩnh dưỡng.
Nhưng mà cái giá mặc dù thê thảm đau đớn, nhưng mà Bạch Quân Quân lại cảm thấy đáng giá, tốt xấu gì cũng cứu được phụ tử Khâu gia.
Dị năng góp nhặt lại một lần nữa không sao cả.
Bạch Quân Quân tiếp tục nhẫn nại vận chuyển linh khí cỏ cây, lần này mới vận hành được nửa vòng thì cũng cảm giác được bước chân ngừng lại.
Nàng nghi hoặc mở to mắt.
Chỉ thấy một đám người đều dừng lại không đi.
Hoặc là tốp năm tốp ba ngồi xuống, hoặc là tản ra tứ phía.
"?" Bạch Quân Quân còn chưa hỏi ra lời.
Khâu Đại thúc liền cười giải thích: "Đoán chừng đêm nay dựng trại ngay ở chỗ này."
Khâu Nhị Khâu Tam cùng Lưu thị lần lượt để hài tử xuống, Lưu thị lại sửa sang lại một nơi sạch sẽ, Khâu Đại lúc này mới cẩn thận từng li từng tí buông Bạch Quân Quân ra.
Những ngày này, đám người đối xử với nàng luôn cẩn thận từng li từng tí như vậy, đến ngay cả lúc ăn cơm cũng không quên đặt nàng đang hôn mê ở bên cạnh trông coi.
Người qua đường không biết quan hệ của Lão Khâu thúc cùng Bạch gia, còn tưởng rằng những hài tử này tất cả đều là hài tử nhà Lão Khâu thúc mà cảm thấy hiếm lạ đó.
Dù sao thời đại này mạng người không đáng tiền, nữ nhi có thể bán thì bán hết để đổi lương thực, nào giống một nhà Lão Khâu thúc, toàn bộ hành trình che chở tiểu nữ nhi ốm yếu kia, hơn nữa còn đều rất kỹ càng.
Đám người còn tưởng rằng tiểu cô nương này không sống nổi, dù sao những ngày này không thấy nàng tỉnh lại, hơn nữa nàng cái gì cũng ăn không vô, chỉ có thể uống được một chút nước.
Chưa từng nghĩ hiện tại lại tỉnh.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ yếu đuối kia của nàng, không có các loại đồ quý hiếm như nhân sâm bồi bổ thì làm sao có thể khỏe lại được.
Cho dù tỉnh cũng là vướng bận, tăng thêm phiền phức cho cả nhà Lão Khâu thúc mà thôi.
Nhưng mà người trong cuộc đều không nói gì, đám người bọn họ càng sẽ không xen vào.
Cho nên đám người chỉ tò mò nhìn một chút liền thay đổi ánh mắt, ai làm cái gì thì làm cái nấy.
Cả nhà lão Khâu thúc cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào.
Bạch Quân Quân tỉnh lại nên lúc bọn họ nấu đồ vật càng thêm nhiệt tình.
Trước mắt bọn họ bớt ăn bớt mặc còn thừa lại hai ống trúc cùng ba túi nước nước tiên, mặc dù Bạch Quân Quân tỉnh lại, nhưng mà đám người vẫn quyết định đem thứ nước tốt này để lại cho nàng bồi bổ thân thể.
Chương 68
Cho nên, đám người đều không động vào túi nước, đến ngay cả túi nước rỗng cũng để lại cho Bạch Quân Quân, chớ nói chi là túi nước còn có nước tiên.
Khâu Nhị Khâu Tam chỉ cầm ống trúc rỗng cùng người khác đến bên dòng suối múc nước.
Bạch Quân Quân cũng không từ chối, những thứ nước cỏ cây kia đối với người bình thường mà nói có lẽ chỉ là cảm giác tốt, nhưng đối với nàng mà nói đúng là đại bổ.
Chí ít với tình huống trước mắt, uống nó có hiệu quả nhanh hơn dựa vào tinh thần vận chuyển linh khí cỏ cây.
Chờ dị năng khôi phục, Lão Khâu thúc bọn họ muốn uống bao nhiêu liền có thể uống bấy nhiêu.
Bạch Quân Quân nghĩ như vậy.
Hai ngày nay khẩu phần lương thực do Tiểu Sơn vác đã ăn sạch, hiện tại ăn nấm do Bạch Linh Vũ cõng.
Sở dĩ sắp xếp như vậy chủ yếu là sợ nhóm tiểu hài nhi lặn lội đường xa vác đồ quá mệt mỏi, hơn nữa nhiều người phức tạp, hài tử cõng khẩu phần lương thực đi trong đám người bản thân sẽ là người gặp nguy hiểm.
Nói tóm lại, có kinh nghiệm ngày đầu tiên, hiện tại tất cả mọi người như là chim sợ cành cong, cẩn thận từng li từng tí.
Nói đến Bạch Quân Quân phát hiện phương thức nấu ăn của cả nhà Lão Khâu thúc cũng có thay đổi hoàn toàn mới.
Trước đó bọn họ đem nấm nấu canh, hiện tại cân nhắc đến việc nấu canh quá rêu rao, hơn nữa uống nước canh sẽ hay đi tiểu, hơn nửa đêm một người chạy ra bên ngoài đi tiểu thực sự nguy hiểm, đánh thức người khác lại không đành lòng.
Cho nên Lão Khâu thúc trực tiếp đem súp nấm biến thành luộc nấm, bỏ vào một lượng nước vừa phải ngâm nấm, sau đó đun ống trúc đựng nấm lên trên lửa, nấm chín là ăn được.
Kể từ đó, lượng nước uống vào ít đi thì số lần đi tiểu cũng sẽ ít đi theo.
Đêm nay tự nhiên cũng là như thế.
Nhìn nấm đun sôi, Bạch Quân Quân bốc một miếng ăn.
So sánh với thịt nướng, canh cá, súp nấm trước đó, nấm luộc hương vị kém xa mấy món đó.
Nhưng mà bên cạnh đều là gặm vỏ cây, ăn cỏ dại, bọn họ còn có đồ ăn nóng để ăn là đã rất tốt rồi.
Bạch Quân Quân cũng là không xoi mói, ăn mấy miếng liền cầm túi nước uống ọc ọc.
Nàng đang giơ túi nước uống liền thấy một thiếu niên mười hai mười ba tuổi đi ngang qua.
Hài tử kia mặc dù mặc y phục rách rưới, lưng lại thẳng tắp, hơn nữa ánh mắt cũng lạnh lùng, bình tĩnh không giống với tuổi tác mà hắn nên có.
Bạch Quân Quân sở dĩ chú ý tới hắn là bởi vì lúc nàng buông túi nước xuống, rõ ràng cảm giác có một ánh mắt đang ngó chừng mình.
Đợi nàng buông túi nước ra nhìn kỹ, thiếu niên kia đã thu hồi ánh mắt rời đi.
Thiếu niên này y phục rộng rãi nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra ngang hông của hắn cài một thanh đao mảnh, nhìn bóng lưng kia đã cảm thấy lai lịch của hắn bất phàm.
Tựa hồ hắn cũng chú ý tới Bạch Quân Quân đang nhìn mình, không đầy một lát liền ẩn nấp trong đám người, cũng tìm không thấy nữa.
"Ngươi đang nhìn cái gì?"
Lưu thị chu đáo, nhìn thấy Bạch Quân Quân không ăn đồ ăn ngược lại nhìn chằm chằm một hướng, không khỏi lo lắng hỏi.
Đám người nghe vậy đồng loạt nhìn lại.
Bạch Quân Quân gãi gãi đầu cười nói: "Không có gì, chỉ là nhìn thấy một hài tử đeo vũ khí."
Mọi người nhìn nhau một cái một hồi lâu mới buông lỏng một hơi: "Đeo vũ khí cũng không có gì lạ, đừng nói người khác, Tiểu Sơn, Táp Táp, Linh Vũ chúng ta cũng đều có ná cao su cơ mà."
"Ngươi yên tâm, trong phạm vi quản lý của đội bảy người, mọi người đều không dám lỗ mãng đâu."
Đám người nói xong liền chuyển chủ đề lên mấy cái ná cao su trên người mấy hài tử.
Nói đến ngày đó Tiểu Sơn cùng Bạch Linh Vũ hiệp trợ Bạch Táp Táp lập được đại công, Khâu Tam liền một lần nữa nhìn thẳng vào công phu dùng ná của Bạch Táp Táp.
Ngày đó nếu không phải nàng ấy, đoán chừng bọn họ không thể giải quyết kẻ địch một cách trọn vẹn như vậy.
Cho nên chỉ cần có thời gian Khâu Tam sẽ dạy nàng ấy làm sao nhắm chuẩn, làm sao phát lực.
Hai ngày nay Bạch Táp Táp luyện tập đến mức vô cùng chăm chỉ.
Chương 69
Tuy đôi khi vẫn sẽ ngộ thương người qua đường, nhưng so với lúc trước cứ công kích không phân biệt ai với ai thì đã tiến bộ hơn quá nhiều rồi.
Bạch Quân Quân vừa rất có hứng thú nghe, vừa vặt nấm ăn.
Thỉnh thoảng còn khen đôi ba câu Bạch Táp Táp lợi hại.
Bạch Táp Táp được trưởng tỷ khen ngợi, hơi ngại ngùng mím môi cười.
So với tình cảnh bi thảm của những người khác, nhà họ có đồ ăn nóng hổi, lại có lời nói không hết, hơn nữa nam tử thành niên nhà họ đã nhiều sức chiến đấu còn mạnh nữa, tóm lại bầu không khí cực kỳ khác biệt.
Cảm giác đội như vậy hoàn toàn không cần dựa vào đội bảy người, tới nơi đây đơn thuần là để cướp tài nguyên.
Cảm nhận được ánh mắt của người khác liên tục nhìn về phía bên này, mọi người cũng nhận ra làm vậy thì quá khiến người ta ghen ghét, nên chậm rãi không nói nữa, bọn họ yên tĩnh ăn uống, sau đó nên làm gì thì làm đó.
Hơn một ngàn người ở cùng một chỗ qua đêm, cũng không đến mức phải lo lắng giặc cỏ đột kích, nhưng mà lão Khâu thúc vẫn thay phiên gác đêm với ba nhi tử.
Dù sao bọn họ đều đã trải qua sống chết, không muốn lại sinh ly tử biệt lần hai.
Còn Bạch Quân Quân ăn xong bữa tối thì tiếp tục cuộn mình bên đống cỏ chuẩn bị đi ngủ.
Bạch Táp Táp thấy thế, ná cũng không thèm luyện, chỉ ở bên cạnh nàng trông chừng giúp đuổi muỗi.
Mà nói mới thấy, khi mùa hè đến, muỗi cũng tăng lên nhiều.
Ngủ ở dã ngoại bọn họ bị muỗi làm phiền cực kỳ, thậm chí còn có mấy người bị muỗi đốt gãi chảy mủ.
Hai hôm nay đều là Bạch Táp Táp giúp Bạch Quân Quân đuổi muỗi, đương nhiên, hồi trước cũng như thế, cho nên nàng không thấy có vấn đề gì cả.
Nhưng lúc này Bạch Quân Quân đã nhắm mắt tu luyện không nhận ra ngọn gió hiu hiu trên người là do tiểu muội giúp nàng quạt.
Bạch Linh Vũ thấy vậy cũng học theo, giúp trưởng tỷ quạt gió.
Hai đứa nhỏ hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, Khâu gia không khỏi mỉm cười.
Bốn nam nhân của Khâu gia vây mấy hài tử với nữ nhân vào giữa, tựa như tứ giác, mỗi người canh giữ một góc.
Lúc này cơ bản không cần đống lửa nữa, ngoại trừ để lại mấy cây đuốc chiếu sáng ra thì phần lớn mọi người đều ngủ trong bóng đêm.
Ngủ rồi thì sẽ không cảm thấy mệt và đói khát nữa.
Hai hôm nay ngủ nhiều rồi, nên Bạch Quân Quân không thật sự ngủ thiếp đi, nàng cố gắng vận chuyển linh khí cỏ cây mãi đến ba, bốn giờ mới ngủ.
Nhưng ngủ được một chốc đã bị muỗi cắn đánh thức.
Bạch Quân Quân buồn rầu gãi gãi túi muỗi trên tay, nàng buồn bực ngồi dậy.
Ở mạt thế cũng có muỗi.
Nhưng mà muỗi biến dị ở mạt thế còn to hơn con dơi, hơn nữa chúng nó kết bè kết phái xuất hiện, người ở mạt thế gọi đấy là “muỗi họa”.
Với lại loại muỗi này không chỉ hút máu mà còn sinh ra một loại axit lỏng có tính ăn mòn cực mạnh, ngay cả khi Zombie đụng phải axit ăn mòn của chúng nó, cũng sẽ trở nên dính nhớp khủng khiếp chứ đừng nói là người thường, khi đụng vào quả thực ngay cả bụi xương còn không dư lại ấy chứ.
Còn nữa, loại muỗi này xuất hiện sẽ phát tán virus, một khi bất cẩn dính chưởng thì dù có là thuật chữa trị của dị năng hệ mộc vẫn không thể làm gì được nó.
Cho người người mạt thế đều cực kỳ chán ghét muỗi biến dị, mỗi lần muỗi tai họa xuất hiện là sẽ trực tiếp ra dị năng hệ hỏa đốt sạch bọn chúng, hoặc là dệt hàng rào điện của dị năng hệ lôi giật chết chúng nó.
Tóm lại muỗi biến dị dù có diệt thế nào thì cũng không thể diệt sạch, nhưng mỗi lần xuất hiện đều có thể hưởng thụ đãi ngộ cao nhất của dị năng giả năm mạt thế thứ sáu trăm sáu mươi sáu.
Tuy ở chỗ này không có muỗi biến dị, nhưng có sẵn ấn tượng xấu xí, Bạch Quân Quân vẫn chán ghét nó đến tận xương tủy.
Bị đốt tỉnh thì không nói đi, trong lòng còn bốc lên một luồng sát ý muốn giết sạch chúng nó cho sảng khoái.
Nhưng mà, nàng không có dị năng hệ hỏa, cũng không có hàng rào điện! Bây giờ chỉ có thể giống như người khác, làm lơ muỗi rồi ngủ tiếp!
Nhưng mà, kêu làm chịu đựng giống như người khác thì nàng không làm được.
Cho nên Bạch Quân Quân bực bội ngồi dậy.