Chương 80

Từ đó về sau Vương đại phu luôn đi theo phía sau đội bảy người, cũng trong hành trình đi theo mới biết được, thủ lĩnh của đội bảy người trời sinh thể nhược, một đường lang bạt lênh đênh khiến cho cơ thể ngày càng tồi tệ hơn.

Vì báo đáp ân cứu mạng của đội bảy người, Vương đại phu đã giúp Lý Văn Li điều trị cơ thể, ngay cả nhân sâm của tổ tiên cũng lấy ra cứu mạng hắn.

Bây giờ nhìn khí sắc của hắn, rốt cuộc đã tốt hơn nhiều so với một tháng trước.

Vương đại phu cũng thấy rất vui mừng.

Nếu không phải mới vừa khám bệnh sốt rét là lập tức tới đây, thì ông ấy đã không nhịn được ra tay bắt mạch cho hắn rồi.

Nhưng mà Vương đại phu cũng biết tình trạng của Lý Văn Li, tuy khí sắc không tồi nhưng bên trong vẫn yếu ớt như cũ, bây giờ không thể tiếp xúc với không khí nhiễm bệnh.

Cũng vì lẽ đó, mà suốt đường về phía nam Lý Văn Li chỉ có thể ngồi trên xe ngựa, dưỡng bệnh bằng những thứ tốt nhất.

“Lần này bệnh sốt rét kéo tới ào ào, công tử phải đặc biệt chú ý, cố gắng đừng mở cửa sổ, đồ ăn cũng phải cố gắng làm sạch hết cỡ.”

Vương đại phu lải nhải dặn dò.

“Vương đại phu yên tâm, chúng ta rất cẩn thận.” Tiểu Thiền đứng bên cạnh đáp lời.

Vương đại phu gật đầu, thấy rất xúc động và bội phục với nhóm thanh niên mười bảy mười tám tuổi cùng nhau trông coi này.

Nếu mọi người có thể đoàn kết giống họ, thì đã không xảy ra nhiều bi kịch tới như vậy.

“Đại phu, chỉ dùng hai loại dược thì có thể tạm thời áp chế bệnh sốt rét được không?”

Trong khi Vương đại phu đang trầm tư thì thanh niên trong xe ngựa lại lên tiếng một lần nữa.

Vương đại phu sửng sốt một hồi rồi mới do dự gật đầu: “So với không có thì tốt hơn chút.”

“Vậy chúng ta cướp người với ông trời đi.” Lý Văn Li nhìn thoáng qua cảnh ngoài cửa sổ trả lời.

Vương đại phu vui mừng khôn xiết: “Công tử, ngươi bằng lòng ra tay ư?”

Đội bảy người sẽ không nhúng tay vào cơm ăn, áo mặc, chỗ ở chốn đi của đoàn lưu dân dựa vào họ, vốn tưởng rằng họ sẽ làm lơ tiếp tục đi về phương nam, ai ngờ Lý Văn Li lại ngoài dự đoán đưa tay giúp đỡ.

“Ta chỉ làm hết sức mình.”

Vương đại phu đột nhiên nhanh trí hỏi: “Hay là công tử biết ở đâu có thạch tín?”

“Đúng vậy.”

Vương đại phu cảm động liên tục chắp tay thi lễ với xe ngựa: “Ta thay mặt một ngàn lưu dân cảm tạ công tử đã cứu giúp.”

Có lẽ vì quá mức kích động, nên Vương đại phu không kiềm nén được sự hưng phấn trong lòng mà liên tục ho khan.

Trận ho khan này lại dọa sợ mấy thiếu niên đang đứng canh giữ quanh xe ngựa.

Bọn họ đồng loạt nhìn qua đây, hận không thể ném Vương đại phu ra xa ba thước.

Vương đại phu cũng tự nhận thấy mình thất thố, có chút ngại ngùng vuốt vuốt râu, trấn an: “Xấu hổ quá xấu hổ quá, lão hủ chỉ kích động thôi chứ không phải bệnh sốt rét, xin công tử chớ lo, nhưng mà vì an toàn nên ta xin lui về trước.”

Trong xe ngựa truyền đến tiếng cười trầm thấp.

Hồi lâu sau, Thố Tử từ bên trong cầm ra một chén nước.

“Vương đại phu, đây là lão đại của ta cho ngài, mời ngài giải khát.”

“Ớ… xấu hổ quá, xấu hổ quá.” Vương đại phu đỏ mặt uống cạn chén nước này.

Nhưng trong khoảnh khắc nước chảy vào trong cổ họng ông ấy lập tức thấy bất ngờ, ông ấy chưa từng uống qua nước uống ngọt thanh như vậy.

Ông ấy không khỏi nhủ thầm, chẳng lẽ khoảng thời gian chạy nạn đã ăn uống quá thô ráp, cho nên chỉ uống sương sớm thôi mà đã thấy vô cùng ngon ngọt?

Dường như Thố Tử nhìn ra bối rối trong lòng Vương đại phu, hắn không nhịn được thấy buồn cười.

Đây là thứ hắn dùng mười quả trứng chim đổi về, sao mà uống không ngon cho được.

Không ngờ lão đại lại hào phóng cho Vương đại phu một cốc như vậy, túi nước nho nhỏ tổng cộng chỉ có mười chén. Lão đại chia cho mỗi người bọn hắn một chén, bây giờ còn cho Vương đại phu một chén, tính thấy lão đại chỉ còn có ba chén.

Thố Tử bắt đầu lo lắng không biết mai phải lấy gì đổi với Bạch Quân Quân đây.

Bên này Lý Văn Li không để ý đến sự lo lắng của Thố Tử, chỉ kêu Vương đại phu về chủ trì đại cục trước đi.

Chương 81

Đợi Vương đại phu chắp tay thi lễ rời đi, Tiểu Thiền mới vén rèm xe ngựa lên.

Trong xe ngựa có một thiếu niên cao gầy đang ngồi, thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi, mái tóc dài đen như mực được dùng dây buộc lại, tuy quần áo trên người không phải lụa gấm thượng đẳng nhưng vẫn sạch sẽ ngăn nắp.

Thiếu niên có ngoại hình vô cùng sạch sẽ, đặc biệt là khuôn mặt tái nhợt càng tôn lên đôi mắt ngọc bích sáng trong.

Nhưng so với mặt thì thứ đáng chú ý hơn cả là phong thái quanh người của hắn, hắn như cây Bách Tùng trong trẻo lạnh lùng cao ngạo trên vách núi, trong ánh mắt lại lộ ra vài phần lạnh lẽo hơn Bách Tùng.

Loại khí thế đặc biệt này khiến cho người khác chỉ dám đứng đằng xa nhìn xe chứ không dễ tới gần.

Nhưng mà đây chỉ là cảm nhận của người lạ, còn đối với thiếu niên được phân bố ở quanh xe ngựa thì hoàn toàn không tồn tại sự xa cách như vậy.

Bọn họ đồng loạt tiến đến xe ngựa trước mặt, ngay cả A Đao ở nóc xe ngựa cũng ngoái đầu ra sau, tất cả các thiếu niên đều nhìn chằm chằm vào người ngồi giữa xe ngựa.

“Lão đại, chúng ta sẽ nhúng tay thật hả?”

“Ừm.” Lý Văn Li nhìn thoáng qua cảnh sắc ngoài cửa sổ gật đầu: “Gần đây có khu mỏ, kiếm một ít thạch tín không thành vấn đề.”

“Nhưng mà…” Các thiếu niên nhìn nhau có hơi do dự: “Không phải gần đây có ổ giặc cỏ sao, theo kế hoạch ban đầu chúng ta nên tăng tốc.”

“Cho nên mới nói chúng ta phải đi kiếm.” Lý Văn Li sâu xa cong môi cười.

Mọi người nhìn nhau.

Từ trước đến nay lão đại không phải chủ tử thích giúp đỡ mọi người, sao đột nhiên lại bằng lòng sẵn sàng giúp đỡ chứ?

Lý Văn Li không tiếp tục nói về đề tài này nữa, hắn chuyển mắt qua nhìn Thố Tử đứng ở gần mình nhất.

“Nước của ta sắp hết rồi.”

“...” Thố Tử khóc không ra nước mắt.

Biết nước sắp hết rồi thì sao vừa nãy còn hào phóng cho người khác làm gì chứ?

Trong lòng ngực hắn chỉ còn có sáu quả trứng chim!

Nhưng mà, buổi sáng đã chém gió đây sương sớm hắn tự đi lấy, nên dù có khó khăn hắn cũng chỉ có thể cắn gãy răng nuốt máu.

Thố Tử hơi uất ức mếu máo: “Hôm nay không còn nữa, chỉ có thể đợi mai rồi thử vận may tiếp.”

“Ngươi có thể.” Ngón tay thon dài của Lý Văn Li búng lên đầu hắn một cái.

Tiểu Thiền nhìn thoáng qua hai người, không khỏi vò đầu: “Bây giờ… đang bàn về chuyện uống nước đúng không?”

Lý Văn Li nghe vậy thì sửng sốt, có lý.

Hồi lâu sau hắn mời lấy bút than với giấy dai từ trong ngăn kéo xe ngựa ra vẽ lên trên.

Vừa vẽ xong đã dặn: “Tối nay các ngươi đi kiếm thạch tín, chúng ta không thể ở đây lâu.”

Thứ Lý Văn Li vẽ tất nhiên là bản đồ địa hình xung quanh mình, chờ khi hắn vẽ xong mới gấp nhỏ lại ném lên trần xe, A Đao ngồi trên nóc xe ngựa nhanh tay lẹ mắt nhận lấy bản vẽ.

Nhưng hắn không thèm nhìn, mà đã nói ngay: “Ta phải bảo vệ ngươi.”

Ngụ ý là hắn sẽ không đi đâu hết.

“Ta đâu phải đại cô nương đâu chứ.” Lý Văn Li cạn lời.

A Đào làm lơ, trực tiếp ném bản vẽ cho lão Tăng ở phía dưới.

Lão Tăng bình tĩnh nhận lấy xem một hồi, tỏ vẻ nhìn không hiểu, im lặng đưa cho Tiếu Diện nãy giờ cứ cười tủm tỉm.

Tiếu Diện lại xem một hồi, nhớ kỹ địa hình trong đó, rồi mới chuyển giao qua tay Tiểu Thiền.

Tiểu Thiền bất đắc dĩ nhìn thanh niên ngồi giữa xe: “Lão đại, không ấy ta với lão Tăng, Tiếu Diện đi cho, để A Đao ở lại với ngươi.”

“A Đao yểm hộ cho Tiếu Diện.” Lý Văn Li không hề dao động: “Còn ngươi phải ở lại chủ trì đại cục.”

Tuy bên ngoài đã có Vương đại phu trấn giữ, nhưng dù sao không phải người một nhà, có biến cố hắn sẽ không thể nắm tin đầu tiên được.

Tiểu Thiền vốn còn lảm nhảm, tán gẫu với người bên ngoài không áp lực, so với làm chỉ huy của hoang dân thì thâm nhập vào đầm rồng thích hợp với hắn hơn.

“Còn ta thì sao?” Thố Tử nãy giờ chưa được gọi tên nhìn năm ca ca một cái.

Chương 82

“Ngươi phụ trách tìm nước.” Lý Văn Li cười tủm tỉm, trả lời thay mọi người.

“...” Thố Tử.

Đã là lúc này rồi mà vẫn còn nhớ đến nước, lão đại thật là người có tâm hồn ăn uống.

Đại cuộc đã được quyết định như vậy.

Tuy rằng A Đao không muốn nhưng hắn là người lớn tuổi nhất, chỉ có thể chăm sóc người ít tuổi hơn.

Bản lĩnh của A Tăng và Tiếu Diện rất tốt nhưng để cho hai người bọn họ một mình xâm nhập vào hang ổ thổ phỉ vẫn khiến người khác lo lắng. Hơn nữa so với việc ở lại chủ trì đại cuộc thì sắp xếp cho hai người bọn họ làm yểm hộ sẽ càng thích hợp hơn.

Nhưng hắn là tử sĩ của Lý Văn Li, tử sĩ của Lý thị chỉ còn lại một mình hắn, lời trăng trối của phụ thân và huynh trưởng là bảo vệ công tử đến chết, không thể cách công tử nửa bước.

Nhưng công tử lại muốn hắn ra ngoài làm việc.

A Đao khẽ nhíu mày, buồn bực lùi lên nóc xe.

Nhóm thiếu niên đều có thể nhìn ra được A Đao lại buồn bực.

Nhưng lão Tăng vẫn nhập định, không hề cử động như cũ.

Tiếu Diện lại nở nụ cười, vò đầu: “Thật ra hai chúng ta qua đó cũng được. Đúng rồi... mà thạch tín trông như thế nào nhỉ?”

“Không biết.” Lão Tăng bình tĩnh trả lời.

Ý cười trên mặt Tiếu Diện chợt tắt nhưng chỉ chớp mắt lại cười càng xán lạn hơn.

“Không sao, đến lúc đó lại bắt một người tới hỏi là được, một người không được thì bắt hai người, dù sao cũng sẽ có một người biết. Nếu không thì đưa Vương đại phu đến đó cũng được, chắc chắn ông ấy sẽ nhận ra.”

“...”

Hai tiểu quỷ này, tưởng rằng đến nhà người ta thăm viếng đấy hả? Còn kéo theo người này người khác nữa?

Mắt thấy hai người càng bàn bạc càng thái quá, A Đao đen mặt gõ gõ nóc xe.

Lão Tăng và Tiếu Diện đồng loạt ngẩng đầu lên, chỉ thấy A Đao miễn cưỡng phun ra một câu.

“Ta chỉ đi một canh giờ mà thôi, nếu quá giờ thì các ngươi tự đi mà lo liệu.”

Tiếu Diện nghe như vậy lại nở nụ cười, hàm răng trắng đến chói mắt: “Được.”

Lý Văn Li thảnh thơi nhìn ba người bên ngoài xe ngựa rồi cũng cong môi mỉm cười.

Đợi sau khi xác định xong đội ngũ đi lấy thạch tín, Lý Văn Li lại nói với Tiểu Thiền về sự sắp xếp dành cho hoang dân, Tiểu Thiền nghe kỹ từng việc một, nghiêm túc ghi nhớ, một hồi lâu sau mới đi ra ngoài.

Lúc này hầu hết hoang dân đều đang tìm kiếm cây thanh hao và sài hồ dưới sự dẫn dắt của Vương đại phu ở bờ sông.

Những người ở lại tại chỗ ngoài những người bị bệnh ra còn có một số người yếu ớt khó đi nữa.

Tiểu Thiền quét mắt nhìn chung quanh vài vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người những thanh niên và tráng niên tinh thần có vẻ cực kỳ tốt ở trong góc.

“Các ngươi, lại đây giúp chút việc đi.”

“?” Người Khâu gia bị chỉ mặt gọi tên đồng loạt quay đầu lại, khuôn mặt đều hiện lên vẻ mờ mịt.

Còn có thêm mấy người cũng bị chỉ mặt gọi tên giống như những nam nhân Khâu gia bởi vì tình huống không rõ ràng mà vẫn đang yên tĩnh theo dõi.

Nhưng mà tuy rằng Tiểu Thiền chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nhưng người ta lại là một thành viên của đội quân bảy người đấy.

Bây giờ tất cả mọi người đều phụ thuộc vào đội quân bảy người cho nên những người thân ai nấy lo này đều không có cách nào khác ngoài việc đồng ý.

Lão Khâu thúc vốn muốn đưa cả nhà thoát khỏi đội ngũ đông đảo này nhưng Quân Quân cô nương lại nói trước tiên chờ một lát xem tình hình rồi mới quyết định.

Cho nên lão Khâu thúc mới tạm thời kiềm chế không hành động.

Lúc Vương đại phu từ chỗ bên cạnh xe ngựa trở về triệu tập nhân mã đến bờ sông tìm thuốc thảo dược, lão Khâu thúc theo bản năng nhìn về phía Bạch Quân Quân.

Lúc đó Bạch Quân Quân chỉ chống cằm tỏ vẻ thích thú.

Mọi người thấy Bạch Quân Quân cũng chưa lên tiếng nên vẫn theo nàng tiếp tục ngồi yên bất động ở chỗ này.

Không ngờ chỉ trong thoáng chốc Tiểu Thiền đã đến đây điểm binh.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, không biết nên tiến hay lùi, Bạch Quân Quân nhân tiện nói: “Đi xem thử thế nào, phối hợp làm việc.”

Có lời nói của Bạch Quân Quân, cả nhóm lão Khâu thúc mới chầm chậm đứng lên đi đến trước mặt Tiểu Thiền.

“Các vị phụ lão hương thân cùng chung hoạn nạn, ta tin rằng tất cả mọi người đều hiểu được tình cảnh khó khăn mà hôm nay chúng ta gặp phải là gì. Bệnh sốt rét tựa như bóng ma vô hình, vẫn luôn rình rập bên cạnh chúng ta, chỉ cần chúng ta hơi sơ sẩy là sẽ mạnh mẽ vồ đến.”

Chương 83

“Cho dù chúng ta bỏ rơi những người bị bệnh đó thì ngày mai căn bệnh này vẫn sẽ sinh sôi nảy nở ở trong những ngóc ngách xó xỉnh, chỉ có hoàn toàn giải quyết nó trước thì mọi người mới có thể yên tâm.”

“Có phải... có thể lấy được thạch tín không?” Lão Khâu thúc bắt được trọng điểm trong lời nói của Tiểu Thiền.

Tiểu Thiền gật đầu: “Tối nay chúng ta sẽ đi lấy thạch tín nhưng mà chúng ta mà đi thì nơi này cũng sẽ xuất hiện kẽ hở trong phòng bị, để đảm bảo an toàn, cần các vị đoàn kết nhất trí tạm thời bảo vệ một hai.”

Ban đầu lão Khâu thúc còn không tình nguyện đến đây nhưng sau khi nghe xong lời nói của thiếu niên, trong nháy mắt nhiệt huyết sôi trào.

Thiếu niên lang mười sáu mười bảy tuổi không quen không biết mọi người lại tình nguyện vì bọn họ dấn thân vào nguy hiểm mà những nam nhân thân cao chín thước như bọn họ há có lý nào lại núp ở sau lưng thiếu niên lang.

Nhất là Khâu Nhị và Khâu Tam, hai người đều trạc tuổi, thậm chí còn lớn hơn Tiểu Thiền một chút bởi vì được bọn họ cảm hóa mà người nào người nấy đều nắm chặt cung tên trong tay.

“Chúng ta nhất định sẽ bảo vệ tốt hậu phương để mọi người không phải lo nghĩ.”

Vì thế mọi người tự phát biến nơi này thành hai khu, một khu là chỗ để cho người bệnh và những người tiếp xúc với người bệnh nghỉ ngơi, một khu sạch sẽ còn lại dành cho người không bị bệnh và người không tiếp xúc với người bệnh ở lại.

Nhưng mà trong số cả nghìn người đông đảo, có đến hai phần ba người đều từng tiếp xúc với bệnh nhân, vì để đề phòng vạn nhất, những người từng tiếp xúc đều đến khu người bệnh, mà khu sạch sẽ cuối cùng cũng chỉ còn lại có hai ba trăm người.

Lúc này xe ngựa thần bí vẫn luôn đi đằng trước đột ngũ đương nhiên cũng thuộc khu sạch sẽ.

Bây giờ Bạch Quân Quân có thể quan sát xe ngựa này một cách kỹ lưỡng.

Chỉ thấy xe ngựa này từ đầu đến cuối đều không hề mở cửa, nàng không rõ bên trong có người hay không.

Nhưng ngoài xe ngựa có ba thiếu niên đang ngồi, trong đó có hai thiếu niên mười bảy mười tám tuổi ngồi ở mép xe ngựa, một người mặt không có biểu cảm nào cả còn một người thì lúc nào cũng cười tủm tỉm, còn có một người hơn hai mươi tuổi ngồi trên nóc xe.

Người trên nóc xe ngồi xếp bằng, trên tay còn có một thanh trường kiếm, khuôn mặt giấu trong áo choàng, không nhìn rõ dáng vẻ nhưng cả người toát ra hơi thở khiến người ta tránh xa.

Ba thiếu niên này bảo vệ xe ngựa cực kỳ kiên cố, người duy nhất chạy khắp nơi chỉ có mình Tiểu Thiền.

Bạch Quân Quân nhẩm đếm, bốn người trước mặt thêm cả đứa trẻ đổi nước với nàng vậy tổng cộng là năm người, còn hai người trong đội quân bảy người vẫn chưa lộ diện.

Lúc này có phải bọn họ đều ở trên xe ngựa hay không?

Vả lại những thiếu niên này canh gác cẩn mật như vậy làm cho nàng càng tò mò về thân phận của người ở bên trong.

Hoàng đế? Hoàng tử? Hay là công chúa?

Lúc Bạch Quân Quân đánh giá chiếc xe ngựa này, người chung quanh cũng đều đang lén lút đánh giá.

Bạch Táp Táp nhìn chiếc xe ngựa rất lâu, càng nhìn sắc mặt lại càng kỳ lạ.

Bạch Quân Quân cảm nhận được sự kỳ lạ của Bạch Táp Táp, không khỏi nhìn sang bên cạnh: “Muội đang nghĩ gì vậy?”

Bạch Táp Táp thần thần bí bí kéo Bạch Quân Quân sang bên cạnh: “Trưởng tỷ, hình như xe ngựa bên kia có ký hiệu của chúng ta.”

“???” Bạch Quân Quân lại nghi hoặc nhìn về phía chiếc xe ngựa kia.

Vừa rồi chỉ lo đánh giá người, bây giờ nghiêm túc xem xét chiếc xe ngựa kia một lần nữa, quả nhiên thấy được một ký hiệu mặt trời kín đáo không dễ nhận ra ở trên bánh xe.

Nhìn thấy đồ đằng này, trong đầu nàng không thể khống chế mà hiện lên những năm tháng huy hoàng của Bạch Dương thị, sĩ tộc đứng thứ nhất của Bạch Câu quốc.

“Ơ... đúng vậy kìa.” Bạch Quân Quân thì thào ra tiếng.

Không giống với Bạch Linh Vũ vừa sinh ra đã chạy nạn, tốt xấu gì Bạch Táp Táp cũng là người chứng kiến vinh quanh của gia tộc, đương nhiên là ấn tượng đối với dấu hiệu của gia tộc đã khắc sâu vào tận xương tủy.

Cho nên từ khi nhìn thấy chiếc xe ngựa này, nàng liền rơi vào trạng thái kích động không thể hiểu nổi.

“Tỷ nói... có khi nào phụ thân còn sống không?”

Năm đó đô thành bị công phá, gia chủ của Bạch Dương thị chỉ sắp xếp cho thê nhi trốn đi còn ông ở lại đế đô chung tay ngăn địch.

Cũng sau lần thất lạc kia thì không còn tin tức gì nữa.

Chương 84

Mọi người đều nói gia chủ Bạch Dương thị cố gắng hết sức cùng hi sinh cho tổ quốc với thiên tử, không hổ là sĩ tộc đệ nhất thiên hạ, trên không làm thất vọng thiên tử, dưới đúng với bản thân.

Nhưng con cháu Bạch Dương thị chạy trốn ở bên ngoài lại không muốn tin vào điều đó.

Dù sao gia chủ ngã, bọn họ không còn người dẫn dắt nữa, cuối cùng chỉ có cây đổ bầy khỉ tan thôi.

Nhưng mà chân tướng đúng thật là như thế.

Theo tin gia chủ hi sinh cho tổ quốc truyền đến, dòng thứ gia tốc với môn khách rối rít rời khỏi, nhân lúc loạn lạc lấy đi lượng lớn tiền tài.

Rồi trong quãng đường trắc trở, dòng chính của Bạch Dương thị lần lượt gặp phải bị thương nặng cùng với cướp bóc.

Tới cuối cùng chỉ còn lại ba người là tỷ đệ Bạch Quân Quân.

Cho nên khi lần nữa nhìn thấy xe ngựa gia tộc, Bạch Táp Táp không thể không kích động.

Nghe Bạch Táp Táp nói như vậy, Bạch Quân Quân cũng thấy tò mò với người trong xe ngựa.

Không biết đây là chi thứ nào hoặc tiểu sĩ tộc nào của Bạch Dương thị đang dùng xe ngựa, hay là người bên trong chỉ đơn thuần là nhặt được xe ngựa trên đường.

Nhưng nhìn con ngựa này không giống như người lưu lạc bên ngoài, dẫu gì ở nơi này nạn đói thường xuyên, nếu mọi người nhìn thấy ở dã ngoại có dựa thì đã chia ra làm đồ ăn từ mấy trăm năm trước rồi.

Chỉ có thể nói là con ngựa này vẫn luôn đi theo chủ xe.

Nhưng mà, ký hiệu gia tộc cũng được phân theo cấp bậc, ký hiệu giống vậy chỉ có dòng chính mới có thể sử dụng.

Người này có thể luôn mang theo chiếc xe ngựa này, thì chứng tỏ có quan hệ với dòng chính.

Nhưng mà, người bên trong từ đầu chí cuối lại không lộ diện.

Nàng lại càng cảm thấy kỳ quái hơn nữa.

Vốn dĩ chuyện hai tỷ muội nhìn chằm chằm xe ngựa người ta là rất thất lễ, nhưng tất cả mọi người ở khu sạch sẽ đều đang lén đánh giá nó, có bọn họ che chắn, ngược lại không nhìn thì còn kỳ hơn.

Nên mấy tỷ đệ phát hiện ra bí mật lớn cũng không khiến người khác chú ý.

Trong khi tỷ muội Bạch gia đang đánh giá xe ngựa to xa hoa của người khác thì, Lưu thị đã bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

Bây giờ Tiểu Sơn với Bạch Linh Vũ chẳng quan tâm xe ngựa to gì nữa, cũng mặc kệ cha với mấy thúc thúc đi đâu rồi, bọn họ chỉ trông trông ngóng ngóng trứng chim trong tay Lưu thị mà thôi.

Vì giấu tai mắt của người khác nên Lưu thị vẫn dùng ống trúc nấu nấm, nhân lúc người khác không chú ý mới lén ném mười quả trứng chim vào.

Hai tiểu hài tử cứ mãi ngồi chờ đợi trứng chim ra lò.

Trứng tim là Bạch Quân Quân đổi về được, nên Lưu thị cho ba tỷ đệ Bạch gia mỗi người hai trứng, bốn quả còn lại để cho Tiểu Sơn, lão Khâu thúc, với lão nhị, lão tam.

Hai vợ chồng họ không nỡ ăn.

Bạch Linh Vũ với Bạch Táp Táp thấy Lưu thị và Khâu đại không có, nên rất hiểu chuyện đưa trứng chim của mình ra.

Lưu thị thấy thế liên tục xua tay: “Mấy đứa ăn đi, chúng ta không thích ăn cái này.”

“Ă đi.” Bạch Táp Táp hào phóng nhét vào trong tay Lưu thị.

Đối với hai tiểu hài nhi, thiện ý của Khâu gia cho họ không phải thứ một quả trứng chim có thể so sánh được.

So với bên này hòa thuận, vui vẻ, khiêm nhường thì phía bên Bạch Quân Quân không có để ý như vậy.

Bạch Quân Quân đã quen với hình thức kẻ mạnh ở mạt thế có thể nhận được nhiều đồ ăn, cho nên khi Lưu thị chia cho nàng hai quả trứng, nàng cũng không thấy có gì sai.

Nhưng mà chờ đến khi Bạch Táp Táp với Bạch Linh Vũ ở trước mặt nàng diễn vở Khổng Dung nhường lê (1) người thật thì hai quả trứng chim trong tay Bạch Quân Quân bỗng trở nên nóng phỏng tay.

(1)Thời xưa, có cậu bé tên là Khổng Dung, khi ông nhường quả lê vào bốn tuổi, đã nhường quả lê to hơn cho anh mình, còn mình nhận lấy quả nhỏ.

Nàng chẹp chẹp miệng, đấu tranh mãi mới đưa một quả trứng chim cho Bạch Linh Vũ.

Bạch Linh Vũ được trưởng tỷ thưởng cho thì vui mừng khôn xiết, nhưng hắn biết mình không thể nhận lấy, nên vô cùng ngoan ngoãn đẩy quả trứng còn lại cho nàng.

Bạch Quân Quân nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, cao thâm nói: “Trưởng tỷ cho, không được tù chối.”

Đã lâu lắm rồi Bạch Linh Vũ không thấy trưởng tỷ lộ ra vẻ uy nghi như vậy, nên không nén được uất ức mếu máo, không dám phản kháng nữa.

Trong lúc Bạch gia tỷ tỷ khiêm tốn nhường trứng cho nhau, A Đao với lão Tăng cùng nở nụ cười nói phải xuất phát rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play