Chương 50
“Sao vậy?” Nhìn thấy người nhà quanh mình đều đã ngủ hết, Khâu Đại tự giác phụ trách canh gác.
Hắn không thể ngủ, không ngờ rằng thê tử mình cũng đang mở to mắt, không khỏi quan tâm vỗ vỗ vào bàn tay nàng ấy.
“Đợi lát nữa còn phải tiếp tục gấp rút lên đường, mau nghỉ ngơi đi.”
Lưu thị lắc đầu: “Làm sao có thể ngủ được đây, tưởng tượng đến cảnh tượng nhìn thấy tối hôm qua là lòng ta lại hoảng sợ.”
“Không sao, có ta ở đây mà.”
Dứt lời, Khâu Đại khẽ dùng sức nắm chặt lấy những đầu ngón tay lạnh lẽo của Lưu thị.
Nhiệt độ cơ thể của nam tử trưởng thành vốn cao hơn nữ tử, không thể nghi ngờ rằng cái nắm tay thật chặt này của Khâu Đại đã khiến Lưu thị tin tưởng.
Những tiếng rì rầm khẽ khàng của phu thê Khâu Đại giống như khúc hát ru trong tai Bạch Quân Quân. Vốn nàng đang nhắm mắt tu luyện dị năng nhưng lại dần dần ngủ thiếp đi trong những tiếng trò chuyện luyên thuyên của hai phu thê họ.
...
Ở trong mơ, nàng nhìn thấy hạt đậu xanh nhỏ trong khí hải đang từ từ nảy mầm, dần dần đâm chồi nảy lộc, màu sắc cũng càng ngày càng trở nên sáng bóng.
Lúc mầm cây nhỏ mọc ra đủ mười hai chiếc lá, dị năng của nàng lại khôi phục cảnh giới cấp mười hai trọn vẹn nhất.
Bạch Quân Quân không còn phải tiếp tục lo lắng dị năng nói mất liền mất nữa, nàng điên cuồng thao túng dị năng, làm cho đất đai cằn cỗi khôi phục sức sống, làm cho cây cỏ hoang vu biến thành cánh đồng lúa mạch.
Mà nàng đứng trong trang viên, giữa hương hoa quả nhẹ nhàng thoảng qua mà cười to.
Nông dân trồng dưa đứng đầu trong sử sách không ai khác ngoài nàng.
Bạch Quân Quân đang chìm trong một giấc mộng đẹp, đột nhiên tay bị người nào đó khẽ lay.
“Trưởng tỷ, đến giờ rồi, nên xuất phát thôi.”
“!”
Bạch Quân Quân ngay lập tức mở mắt, choàng tỉnh khỏi giấc mộng, lúc tập trung nhìn lại lần nữa, thấy cả nhà lão Khâu thúc, kể cả Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ cũng đang nhìn nàng với vẻ mặt kỳ lạ.
“Quân Quân... ngươi mơ thấy chuyện gì tốt lắm sao? Vừa rồi ngươi cười đến mức khiến người khác sợ hãi đấy.”
“Nhất định là chuyện gì đó rất đáng để vui mừng phải không?”
Huynh đệ Khâu gia nhịn không được chế nhạo.
“...” Bạch Quân Quân.
“Được rồi, các con đừng chọc ghẹo tiểu cô nương nữa, nhanh chóng ăn chút lương khô rồi xuất phát thôi.”
Lão Khâu thúc nhìn ra sự xấu hổ của Bạch Quân Quân, cười thay nàng giải vây.
Có lời nói của lão Khâu thúc, người cả nhà cũng không tiếp tục tụ tập chuyện phiếm nữa mà lấy thịt nướng còn thừa tối hôm qua ra, ăn một cách nghiêm túc.
Nhưng sau khi nhìn thấy nhiều xác chết như vậy, ngửi thấy nhiều mùi hôi thối như vậy, bây giờ lại ăn thịt đương nhiên cũng không thấy ngon lành gì.
Tất cả mọi người đều ăn với vẻ lúng túng hiển hiện trên khuôn mặt.
Lão Khâu thúc thấy thế lại lên tiếng khuyên nhủ: “Mau ăn đi, càng để lâu càng ăn không nổi.”
Lời này của ông làm cho mọi người giật mình, lại nghĩ đến xác chết ở quãng đường phía trước sẽ càng ngày càng nhiều hơn, nghĩ đến miếng thịt này nếu để lâu hơn sẽ hư thối...
Tóm lại, mọi người càng cảm thấy khó chịu hơn.
Mà Bạch Quân Quân lại không nghe thấy chủ đề đặc sắc này.
Ngập tràn trong lòng, trong đầu nàng đều là giấc xuân thu đại mộng vừa rồi.
Nghĩ đến cảnh giới cấp mười hai trọn vẹn nhất trong giấc mộng, nàng hơi tiếc nuối tiến vào khí hải xem xét dị năng.
Nhưng vừa tiến vào đã sợ ngây người.
Những hạt châu màu xanh có kích thước bằng hạt đậu xanh kia thật sự có vẻ như đang nảy mầm, mầm đã nhú lên trên những hạt châu cứng cáp đó.
“!” Bạch Quân Quân mở to hai mắt nhìn.
Chẳng lẽ mấy ngày nay nàng chẳng phân biệt ngày đêm hấp thu năng lượng cuối cùng đã có đột phá, chuẩn bị bước vào cảnh giới cấp một sao?
Nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng còn tiến vào khí hải dò xét thử, lúc đó hạt đậu xanh nhỏ không hề có thay đổi gì cả.
Vừa ngủ một giấc tỉnh dậy, hạt đậu xanh nhỏ liền nảy mầm.
Bạch Quân Quân híp mắt phân tích, chẳng lẽ nàng còn khai phá năng lực dự đoán trong giấc mộng?
... Cũng không đúng.
Cho dù là dị năng tinh thần hệ cũng không thể biến mộng tưởng hão huyền thành sự thật, càng đừng nói đến dị năng phi tinh thần hệ này của nàng.
Đột nhiên Bạch Quân Quân nghĩ ra.
Hay là, bởi vì nàng đã ngủ?
Nghĩ đến mấy ngày nay nàng không hề ngủ dù chỉ một khắc cả ngày lẫn đêm để tích trữ năng lực.
Bạch Quân Quân cảm giác mình đã đụng đến chân tướng.
Chương 51
Chuyện này cũng không thể trách nàng được, vừa ra đời trên người nàng đã mang dị năng hệ Mộc cấp ba.
Nàng chưa từng trải qua quá trình tu luyện ba cấp độ đầu tiên như người khác nên không biết những khổ sở trong đó.
Vả lại những người nàng tiếp xúc hầu hết là đại lão ở căn cứ, chủ đề trò chuyện của nhóm đại lão đương nhiên xoay quanh nỗi xót xa và đau đớn của quá trình luyện tập dị năng thuở ban sơ cho nên nàng rất thiếu kiến thức về lĩnh vực này.
Mà nay cũng xem như đã bù đắp được những thiếu sót trong đời người.
Hơn nữa, dị năng hệ Mộc trước giai đoạn cấp ba và sau giai đoạn cấp ba hoàn toàn khác biệt một trời một vực.
Sau giai đoạn cấp ba, hạt nhân tinh thể hấp thu bình thường có thể lập tức chuyển hóa, đi đến những nơi cỏ cây dồi dào cũng không cần điều hòa hơi thở, khí hải có thể chuyển hóa năng lượng cuồn cuộn không ngừng.
Trước giai đoạn cấp ba lại không giống như vậy.
Mà giấc ngủ mơ màng nửa canh giờ vừa rồi kia lại đánh bậy đánh bạ khiến dị năng có bước nhảy vọt về chất.
Làm cho nàng đột nhiên hiểu được, song song với việc dùng sức người để vận chuyển khí của cỏ cây đến khí hải, nàng còn phải cho thân thể thời gian tiêu hóa.
Nếu không tốc độ chuyển hóa sẽ rất chậm, rất chậm.
Nghĩ vậy, Bạch Quân Quân chỉ hận không thể tiếp tục chìm vào giấc ngủ say.
Nhưng nàng cũng biết lúc này không phải lúc ngủ.
Gấp rút lên đường cũng quan trọng như nâng cao dị năng vậy.
Nếu đến muộn, nói không chừng Bích Lạc thành sẽ không thu nhận nạn dân nữa.
Cho nên mặc cho việc vừa có một phát hiện cực kỳ quan trọng, Bạch Quân Quân cũng chỉ có thể tạm thời kìm nén lại.
Có điều tuy rằng không thể lãng phí thời gian lên đường nhưng có thể điều chỉnh phương án tu luyện.
Bình thường nàng vẫn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để điều hòa hơi thở, bây giờ chỉ có thể thử nghiệm làm hai việc cùng một lúc, vừa đi vừa vận chuyển khí của cỏ cây, lúc hạ trại nghỉ ngơi liền không quan tâm đến bất kỳ điều gì, ôm đầu chìm vào giấc ngủ.
Mặc dù như vậy hiệu suất hơi chậm nhưng dù sao méo mó có còn hơn không.
Bạch Quân Quân đang mải suy nghĩ những vấn đề liên quan đến đời người này nên khó tránh khỏi quên ăn.
Cảnh tượng mọi người nhìn thấy chính là tiểu cô nương cầm đồ ăn trên tay nhưng lại không muốn ăn.
“Sao vậy? Có phải không thoải mái hay không?”
“Khó ăn cũng phải cố gắng vượt qua, chúng ta còn cả một quãng đường rất dài ở phía trước.”
“Hay là… ngươi lại nghĩ đến điều gì rồi?”
“Trưởng tỷ… hay là tỷ uống miếng nước đi.”
Bạch Quân Quân hoàn hồn lại vừa lúc nhìn thấy mọi người đang vây quanh nàng hỏi han ân cần như vậy, không nhịn được mà dở khóc dở cười.
“Ta chỉ suy nghĩ đến xuất thần thôi, mọi người mau ăn đi để còn tiếp tục lên đường.”
Mọi người nửa tin nửa ngờ gật gật đầu: “Nếu không thoải mái thì nhất định phải nói với chúng ta đấy.”
Dù sao vừa mới bồi dưỡng khỏe lại được một chút, không thể qua quýt được.
Bạch Quân Quân hết lần này đến lần khác xác định mình không sao, cũng nhét thịt vào trong miệng ăn ngon lành thì mọi người mới yên lòng.
Nghỉ ngơi nửa canh giờ, mọi người tiếp tục nhanh chóng tiến lên phía trước.
Nhưng tốc độ hành quân nghiễm nhiên không nhanh nhẹn thoải mái như tối hôm qua nữa.
Có điều tất cả mọi người đều đã trải qua cuộc sống gian khổ mới đến được ngày hôm nay nên thật ra cũng không đến nỗi yếu ớt như vậy, vì sự an toàn của người nhà, dù có mệt hơn cũng phải cắn răng chịu đựng.
Cho nên không ai kêu mệt cả.
Người chạy nạn ít mà lại đồng lòng nên tốc độ đương nhiên nhanh hơn, quãng đường người khác đi tốn một ngày, bọn họ chỉ tốn nửa ngày là đi hết.
Mà cả quãng đường này quả thật cũng như dự đoán của Bạch Quân Quân, càng đi xương trắng lại càng nhiều.
Đoạn đường gần thành trì kia hầu hết đều là xác chết của dân chúng Tuyên Uy thành mà càng đi về phía trước lại càng thấy nhiều xác chết khác nhau.
Cách nhận biết được thân phận của bọn họ cũng rất đơn giản.
Toàn thân đầy máu là dân chúng vừa mới trốn đi, bị lấy hết y phục là địa chủ hoặc phú hộ, cao lớn cường tráng là gia đinh hộ vệ, gầy trơ cả xương quần áo tả tơi là hoang dân.
Nhưng lúc này bọn họ đều không còn phân chia cao thấp sang hèn nữa, thậm chí những địa chủ phú hộ từng lừng lẫy vẻ vang khi còn sống bây giờ còn không bằng dân chúng tóc húi cua và hoang dân.
Y phục của bọn họ, thậm chí tất cả những thứ đáng giá của bọn họ đều bị những người còn sống lột sạch, chắc hẳn cho dù có chết bọn họ cũng không ngờ rằng mình lại có kết cục thảm khốc như vậy.
Chương 52
Cho dù bọn họ có oán hận hay không thì giờ đây cũng thối rữa, phân hủy giống như bao nhiêu xác chết bình thường khác. Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối khiến người ta hít thở không thông.
Lo lắng đi ngang qua khu vực xác chết sẽ hít phải vi khuẩn gây bệnh, Bạch Quân Quân chỉ có thể khởi động dị năng, lợi dụng cỏ cây để cảm nhận bầu không khí chung quanh, cố gắng hết sức chọn những nơi không có xác chết để đi.
Nhưng cho dù tránh né thế nào đi nữa, trên đường vẫn sẽ có xác chết.
Lão Khâu thúc liên tục lắc đầu: “Lúc ta tòng quân cũng từng đi bình định chiến loạn ở nơi hoang dã, khi đó một khi có người chết, trên bầu trời còn có kền kền lượn vòng chờ ăn thịt thối, bây giờ người chết đói khắp nơi nhưng lại không hề nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ con kền kền nào, có thể thấy được thói đời khốn khổ đến mức ngay cả kền kền cũng không sống nổi nữa.”
Bạch Quân Quân thầm nghĩ, cũng không đúng, chỉ sợ những con kền kền đó đã bị tận diệt từ lâu rồi.
Trước kia là chúng nhìn chằm chằm thi thể nhưng bây giờ khắp nơi đều có xác chết, ngược lại chúng lại trở thành đối tượng bị mọi người nhìn chằm chằm.
Kền kền có nhiều hơn đi nữa cũng không chịu nổi bị loài người đuổi giết quá mức cho nên cũng dần dần biến mất.
Bây giờ xương trắng đầy đất cũng không có động vật ăn thịt đến dọn dẹp, chỉ có thể chờ phân hủy theo tự nhiên hoặc một ngày nào đó thiên hạ thống nhất, tân Hoàng đế mệnh lệnh dân chúng khai hoang, vậy những chỗ này còn có người đến xử lý, nếu không chỉ có thể vĩnh viễn ở đây để gió thổi, nắng phơi.
Tuy rằng đều cảm khái thế gian vô thường nhưng bước chân tiến về phía trước của mọi người cũng không bởi vậy mà chậm lại.
Giữa trưa hôm đó, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng của Đông Hà.
Nhánh sông này chảy dài về phía trước rồi đổ vào Bắc Hà.
Sau khi đi đến nơi này, chỉ cần tiếp tục xuôi theo nhánh sông, vượt qua Bắc Hà là có thể nhìn thấy Bích Lạc thành.
Nhưng trên con đường chạy nạn, khu vực ven sông là nơi có nhiều người đi qua nhất, dù sao đói bụng còn có thể uống nước, may mắn hơn thì có thể bắt được cá…
Cho nên người chết bên bờ sông cũng rất nhiều, thậm chí có người nằm sấp bên bờ sông mà chết.
Lưu thị vốn định đến bờ sông rửa mặt, rửa đi sự mệt mỏi suốt cả quãng đường nhưng đột nhiên nhìn thấy xác chết thối rữa một nửa ngâm mình trong nước, một nửa phơi bên ngoài thì không khỏi hoa mắt chóng mặt, ước chưa bao giờ đi qua bờ sông.
Còn chuyện lấy nước rửa mặt là chuyện tuyệt đối không muốn, và cũng không thể.
Mấy nam nhân của Khâu gia cũng không hề tốt hơn, nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đang cực kỳ đói bụng cũng cảm thấy buồn nôn.
Bạch Quân Quân cũng không biết làm sao, nước sông như vậy không nên đụng vào thì vẫn hơn, ai biết có bao nhiêu vi khuẩn gây bệnh sinh sôi bên trong, ngộ nhỡ không đói chết mà lại nhiễm phải bệnh sốt rét thì lại mất nhiều hơn được.
Nàng xem xét một vòng bốn phía, chỉ thấy cây cối chung quanh rất nhiều, nhân tiện nói: “Nếu nước sông không uống được thì chúng ta thu thập ít sương uống cũng được.”
Sương?
Đầu tiên mọi người đều vui vẻ, sau đó lại trở nên bất đắc dĩ: “Giữa trưa thế này, lấy đâu ra sương bây giờ?”
Thời tiết dần dần trở nên nóng hơn, sương đã bốc hơi gần hết.
“Ta đi thử vậy may.”
Dứt lời, Bạch Quân Quân cầm túi nước trống rỗng bước đến cây cối bên cạnh, Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ hiển nhiên cũng đuổi theo, Khâu Tam, Khâu Nhị và Tiểu Sơn cũng đi cùng bọn họ. Đương nhiên bởi vì Tiểu Sơn muốn đi chơi nên Khâu Tam và Khâu Nhị chỉ đi theo bảo vệ đứa trẻ mà thôi.
Khâu Đại và Lưu thị đắp bếp bên bờ sông, lão Khâu thúc quay lại nghiệp cũ, tìm một cái xiên gỗ định xuống sông thử vận may.
Song Lưu thị lại nghĩ, cho dù có cá thì cũng không biết cá đó có phải lớn lên bằng cách rỉa thịt thối trên bờ sông hay không, nàng ấy không dám ăn loại cá như vậy.
Đương nhiên, nàng ấy cũng biết cũng biết lúc này không nên già mồm cãi láo, tốt xấu gì bọn họ còn có thể ăn thịt cá mà người khác đã ăn cả trẻ em.
Cho nên Lưu thị không nói gì cả, yên lặng tìm củi.
Bên kia, Bạch Quân Quân bước vào trong rừng cây, Bạch Linh Vũ và Bạch Táp Táp cũng tự giác chuyển ánh mắt về phía gốc cây, muốn tìm thức ăn trong bụi cỏ.
Khâu Nhị và Khâu Tam lại ngẩng đầu nhìn lá cây theo Bạch Quân Quân.
Chương 53
Gần đây trời không mưa, lá cây nơi tầm mắt có thể nhìn thấy được đều rất khô héo, không hề có sương.
Nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ cũng không còn ôm hy vọng gì nữa.
Bạch Quân Quân lại không giống vậy, nàng cố ý giữ khoảng cách với mọi người, khẽ chạm ngón tay vào thân cây, dễ dàng kết nối với cả cái cây.
Trong quá trình sinh trưởng, cây cối dựa vào lượng nước thoát ra từ rễ, vận chuyển đến thân cây và cành lá, hàm lượng nước có thể đạt tới tám mươi phần trăm, nhiều hơn rất nhiều so với hàm lượng nước trong cơ thể con người.
Nếu khát nước quá, rất nhiều người sẽ cắt vỏ cây để uống nước được chứa trong thân cây nhưng thứ nước đó chưa được tinh luyện, chắc chắn vị cũng không ngon, hơn nữa nói không chừng còn có thể chứa chất độc hại, vì thế nếu không đến bước bất đắc dĩ, mọi người sẽ không cắt vỏ cây lấy nước.
Nhưng những điều này lại không thành vấn đề với Bạch Quân Quân, can thiệp vào cây và tinh luyện chúng là thao tác cơ bản nhất.
Vì thế Bạch Quân Quân điều khiển dị năng tinh luyện nước trong cây và ép nước ra, lúc nước hội tụ đến đầu lá cây, nàng lại lấy túi nước ra hứng nước.
Không bao lâu sau túi nước xẹp lép lập tức phồng lên.
Nàng hài lòng đậy nắp lại rồi mới gọi Khâu Nhị Khâu Tam.
“Các ngươi lại đây đi, ở đây có nước.”
“Thật sao?” Khâu Nhị, Khâu Tam tràn đầy vui vẻ, bước đến nhìn thử, chỉ thấy cây này quả thật không giống những cây khác, những cây khác đều cực kỳ khô héo nhưng lá cây này lại tươi xanh, ẩm ướt.
Bọn họ vui sướng mở túi nước ra, bắt đầu hứng nước.
Đương nhiên tiếp nước cho hai người họ không thể giống như mở vòi nước được, dù sao hai người này đều có những kiến thức cơ bản về cuộc sống, nàng cũng không thể lừa dối lung tung.
Bạch Quân Quân biến nơi này thành trạng thái nhỏ sương, lá cây ở những nơi khác nhiều nhất cũng chỉ có một hai giọt sương mà cây này có nhỏ bao nhiêu cũng không hết.
Nhưng hai thiếu niên lại không hề phát hiện ra bug này, còn rất nghiêm túc hứng nước.
Bạch Quân Quân dự định đưa túi nước đã hứng đầy này về cho Lưu thị trước rồi trở lại tiếp tục hứng nước.
Khâu Nhị Khâu Tam gật đầu đồng ý, dù sao khoảng cách từ đây đến đó cũng không xa, chỉ khoảng một trăm bước chân mà thôi.
Hơn nữa cả quãng đường này bọn họ nghiễm nhiên chiếm lĩnh, chung quanh ngoài xác chết ra thì không còn gì cả, cho nên vẫn yên tâm.
Lúc này Khâu Đại đã đắp xong bếp, đang nhóm lửa. Lão Khâu thúc đã dạo một vòng quanh bãi sông nhưng đáng tiếc không tìm thấy gì cả, bây giờ đang kiếm một ống trúc, chuẩn bị làm một cái nồi đơn giản để đựng nấm.
Bạch Quân Quân đưa nước về làm cho ba người bọn họ đều hơi kinh ngạc: “Bây giờ vẫn còn có nhiều sương như vậy sao?”
“Không ít.” Bạch Quân Quân cười nói: “Cỏ cây bên bờ sông không thiếu nước, chuyện này cũng bình thường thôi mà.”
Mấy người lớn ngạc nhiên và sửng sốt, cảm thấy lời nàng cũng hơi có lý.
Có nguồn nước sạch sẽ, Lưu thị cười nhiều hơn.
Nàng ấy lấy nấm và rau dại trong túi của mình ra, đợi nước sôi rồi lại cho nấm vào.
Lúc này Bạch Quân Quân mới cầm túi nước của mấy người còn lại đi về phía rừng cây.
Lúc này Khâu Nhị và Khâu Tam vẫn đang hứng nước như cũ, Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ ở bên cạnh tìm thức ăn, một mình Tiểu Sơn dạo chơi loanh quanh, chẳng bao lâu sau liền phát hiện có sự khác thường trong bụi cỏ.
Nó bắt chim trĩ thỏ hoang ở trên núi quanh năm suốt tháng, đương nhiên cho rằng chắc chắn có động vật nhỏ nào đó đang trốn trong bụi cỏ.
Vì thế Tiểu Sơn không nói một lời, lấy ná của mình ra rồi chạy về phía bụi cỏ, kết quả vừa đến bụi cỏ lại đột nhiên nhìn thấy một người có bộ mặt dữ tợn, người nọ nhào về phía trước, ôm lấy nó rồi xoay người bỏ chạy.
“Á!!! Nhị thúc, tam thúc, cứu mạng.”
Khâu Nhị Khâu Tam vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cháu trai nhỏ bị người ta ôm chạy mất.
Bọn họ không còn quan tâm nổi đến túi nước nữa, quăng túi nước đi, lập tức đuổi theo về phía trước.
May mắn bản thân Tiểu Sơn vốn nhỏ người nhưng rất khỏe, bị người nọ bắt đi liền khóc lóc òm sòm kèm theo giãy dụa, hành động của người nọ bị Tiểu Sơn ảnh hưởng nên bước chân chậm lại rất nhiều.
Khâu Nhị, Khâu Tam thấy sắp bắt được người nọ, kết quả lại có hai người lao ra từ trong bụi cỏ.
Chương 54
Hai người kia nhào vào trên người hai thiếu niên, người bắt Tiểu Sơn không còn áp lực nữa nên chạy trốn nhanh hơn.
Lúc gã sắp chạy khỏi tầm mắt của hai thiếu niên, không biết một sợi dây leo từ đâu bỗng nhiên xuất hiện.
Người nọ không thấy rõ, vấp phải sợi dây leo rắn chắc, ngã sấp xuống mà Tiểu Sơn cũng theo đó mà lăn thoát khỏi sự khống chế của gã.
Khâu Nhị và Khâu Tam đang vật lộn với hai người kia, nhìn thấy cháu trai nhỏ đã thoát khỏi khó khăn liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng không đợi bọn họ kịp vui mừng liền nhìn thấy người bị ngã sấp xuống nọ đột nhiên rút ra một cái dùi đá đã được mài nhọn, lúc này đang giơ cái dùi lên muốn đập Tiểu Sơn.
Có vẻ như cảm thấy Tiểu Sơn quá ầm ĩ nên dự định đánh chết trước rồi mới mang đi.
Khâu Nhị, Khâu Tam há có thể dễ dàng để chuyện như vậy xảy ra, bọn họ hung tợn trừng mắt muốn tiến lên nhưng hai người đang vật lộn với họ cũng lấy ra dùi đá y hệt như người nọ, thoáng cái đã nện vào trên mặt Khâu Nhị, trong khoảnh khắc không nhìn kỹ, Khâu Nhị bị trúng chiêu, cực kỳ đau đớn.
Khâu Tam tránh được nguy hiểm nhưng chiêu thứ hai, thứ ba liên tục ập tới, chiêu nào chiêu nấy đều trí mạng, chỉ riêng tránh né những chiêu này cũng không kịp nên hắn không có thời gian bận tâm đến Tiểu Sơn nữa.
Đúng lúc Khâu Nhị, Khâu Tam vừa lo lắng vừa tức giận, tiếng mũi tên xuyên qua không trung đột nhiên vang lên.
Chờ Khâu Nhị và Khâu Tam bình tĩnh nhìn lại thì thấy hai nam nhân vốn đang cưỡi trên người bọn họ đột nhiên yên lặng bất động.
Trên ngực hai nam nhân đều bị mũi tên xuyên thủng qua, thậm chí máu trên đầu nhọn của mũi tên còn tạo thành bọt nước, rơi xuống trên gò má của Khâu Nhị và Khâu Tam.
Dường như hai người này cũng rất kinh ngạc sao mình lại có thể trúng tên, bọn họ cúi đầu sững sờ nhìn mũi tên trên ngực mình, cứ như vậy mất đi năng lực hành động trong sự kinh ngạc, co giật một lúc rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Lúc này Khâu Nhị và Khâu Tam mới phản ứng lại, đẩy hoang dân trên người ra, quay đầu tìm cháu trai nhỏ.
Nhưng sau lưng nam nhân khống chế cháu trai nhỏ cũng bị cắm một mũi tên, lúc này gã đang từ từ ngã xuống đất, mà Tiểu Sơn nhìn gã với vẻ mặt kinh ngạc, nghiễm nhiên cũng bị dọa đến choáng váng.
Khâu Nhị, Khâu Tam đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy ở chỗ bọn họ vừa đứng có một thiếu nữ đang khó nhọc buông cung tên xuống.
Ba mũi tên này là nàng bắn ra.
Vả lại đều xuyên thấu trái tim của mấy nam nhân kia, cực kỳ chuẩn xác không hề lệch một chút nào.
Lúc này cuối cùng Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ cũng chạy tới bên cạnh Tiểu Sơn, hai đứa trẻ không để ý đến người nằm trong vũng máu mà chỉ quan tâm nhìn Tiểu Sơn.
“Ngươi không sao chứ?”
“Mau đứng lên.”
Tiểu Sơn đờ đẫn nhìn bọn họ, một hồi lâu sau nước mắt mới trào ra từ trong hốc mắt, òa khóc nức nở.
Lão Khâu thúc nghe thấy động tĩnh khác thường mà chạy tới, nhìn thấy tình hình bên này cũng sửng sốt.
Lưu thị ôm lấy đứa trẻ, lão Khâu thúc cũng đỡ hai nhi tử bị ngã dưới đất dậy.
So với sự hỏi han ân cần của người một nhà bọn họ, Bạch Quân Quân thật sự hơi tách biệt.
Nàng xác định chung quanh không còn động tĩnh khác thường nào nữa rồi mới tiến lên, rút mũi tên trên thân thể người chết ra.
Nàng chỉ có năm mũi tên, tuyệt đối không thể lãng phí.
Bạch Quân Quân liếc mắt nhìn thoáng qua dùi đá rơi trên mặt đất rồi lại yên lặng nhặt lên, ước lượng trong tay, nặng, thật sự rất nặng.
Tuy rằng hơi yếu hơn so với dao nhưng cũng coi như là một vũ khí tiện tay khi cận chiến.
Nàng bảo Bạch Táp Táp nhặt hai cái dùi đá còn lại lên, Bạch Táp Táp không chút chần chừ, lập tức nhặt lên rồi đặt chung với ná.
Lúc này người Khâu gia mới có thời gian xem xét tình hình chung quanh, nhìn thấy ba người nằm trên mặt đất, vẻ mặt tràn đầy phức tạp.
Vừa nhìn thấy hai gò má lõm xuống, gầy trở cả xương của mấy người này liền biết là hoang dân cùng khổ, không nghĩ rằng lại phục kích một nhà bọn họ ở chỗ này.
Nhìn thấy trên khuôn mặt mấy người lão Khâu thúc lộ ra vẻ không đành lòng, lúc này Bạch Quân Quân mới nói: “Những người này đều là những kẻ liều mạng, nếu như ta chậm một bước thì người chết chính là mọi người.”
Chương 55
Đương nhiên không phải Bạch Quân Quân bắn tiếng đe dọa.
Ngay như vừa rồi trong lúc nguy cấp kia, e rằng nếu Bạch Quân chỉ chậm một bước thôi thì Tiểu Sơn sẽ mất mạng ngay tức khắc.
Trẻ em không thể chịu nổi trọng lực của cái dùi đá này.
Không thấy trên mặt Khâu Nhị đã nhanh chóng sưng vù lên đấy sao?
Lão Khâu thúc thở dài, trong lòng có cảm giác như sống sốt sau tai nạn.
“Quân Quân cô nương, cảm tạ cháu đã cứu mấy tiểu tử ngốc nhà chúng ta, nếu không nhờ có cháu thì chỉ sợ chúng nó đã...”
“Chuyện nhỏ thôi mà.” Bạch Quân Quân cực kỳ bình tĩnh khước từ lòng biết ơn của lão Khâu thúc, quay đầu nhìn về phía Khâu Nhị và Khâu Tam: “Trên tay các ngươi đều có vũ khí, lần sau đừng có truy đuổi một cách ngốc nghếch như vậy nữa mà hãy rút cung tên ra.”
Khâu Nhị và Khâu Tam ngượng ngùng gật đầu.
Vừa rồi nhìn thấy Tiểu Sơn bị người bắt đi, trong khoảnh khắc hoảng sợ bọn họ mới có thể truy đuổi theo bản năng, bây giờ nghĩ lại nếu lúc ấy phản ứng đầu tiên của bọn họ không phải là truy đuổi mà là bắn tên vào chân của người nọ, nói không chừng sẽ không rơi vào trong vòng mai phục của hai người phía sau.
Khâu Nhị cũng sẽ không phải chịu một cú đánh vô ích như vậy.
Miệng vết thương trên mặt hắn thoáng nhìn đã thấy đau, cũng không biết phải bao lâu mới có thể khỏi hẳn.
May mắn thay lão Khâu thúc hiểu sơ qua về y thuật, hơn nữa vẫn luôn mang theo thuốc cầm máu tan bầm bên người nên đã bôi một ít lên mặt cho Khâu Nhị, vì vậy cuối cùng khuôn mặt của hắn cũng không còn quá đáng sợ nữa.
Bạch Quân Quân nhớ đến nồi canh nấm đang nấu bên bờ sông nên nhanh chóng bảo mọi người trở về.
May mà canh nấm bên này vẫn ổn.
Lúc này nấm trong ống tre đang bắt đầu nổi bọt nước, chỉ chốc lát nữa sẽ sôi sùng sục.
Nhưng Lưu thị đang săn sóc trấn an Tiểu Sơn nên không quan tâm đến nồi canh nấm, lão Khâu thúc cũng bận rộn giúp hai nhi tử kiểm tra thương thế nên Khâu Đại liền tự giác đảm nhận việc nấu nướng.
Sau khi bảo tỷ đệ Bạch Linh Vũ ngồi xuống bên cạnh, Bạch Quân Quân một mình cầm túi nước quay trở lại lấy nước lần nữa.
Vừa rồi Bạch Quân Quân đã bày ra bản lĩnh thật sự của mình ở trước mặt mọi người cho nên mọi người cũng không còn quá mức lo lắng khi nàng đi lấy nước một mình.
Chờ Bạch Quân Quân đi xa, Khâu Nhị vẫn không quên hỏi: “Táp Táp, vì sao trưởng tỷ của ngươi lại bắn tên giỏi như vậy?”
Bạch Táp Táp kiêu ngạo nhếch khóe môi lên: “Trưởng tỷ của ta không chỉ giỏi bắn tên mà lục nghệ[1] cũng đều không thua nam tử.”
[1] Lục nghệ bao gồm lễ, nhạc, bắn cung, toán học, cưỡi xe ngựa và thư pháp
Danh xưng thiên hạ đệ nhất tài nữ cũng không phải là hư danh.
Người khác không rõ nhưng lão Khâu thúc lại cảm thấy cực kỳ kinh hãi. Lục nghệ không phải là thứ mà nữ tử nhà bình thường có thể học được, hơn nữa trường tư thục tầm thường vốn không giảng dạy lục nghệ.
Cho nên lão Khâu thúc lại càng tò mò hơn về thân phận của ba tỷ đệ Bạch gia, không biết những người mình cứu về trong lúc nhất thời nảy sinh lòng tốt rốt cuộc là thần tiên từ đâu đến.
Nhưng dường như Bạch Táp Táp đã được Bạch Quân Quân dặn dò, chỉ nói mấy câu rồi không nói nữa.
Lão Khâu thúc hiểu ý, không tiếp tục hỏi nữa.
Mà Bạch Quân Quân dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bên cạnh cây kia.
Lúc này bên cạnh không có ai nên nàng lớn gan lấy nước, những lá cây như được trang bị vòi nước, nước ào ào chảy xuống, chẳng bao lâu sau mấy túi nước đã đầy ắp.
Mà túi nước vừa rồi Khâu Nhị, Khâu Tam vứt bỏ cũng được Bạch Quân Quân nhặt về, sau khi lấy đầy nước mới ôm tất cả trở về.
Mọi người thấy nàng ôm mấy túi nước căng phồng trở về thì không khỏi kinh ngạc: “Đây rốt cuộc là cây gì vậy? Sao lại có nhiều nước thế này?”
“Ngay tại bên kia, cháu cũng không biết gọi là cây gì.” Bạch Quân Quân giả ngu, cũng tỏ ra sững sờ.
May thay vừa rồi Khâu Nhị và Khâu Tam cũng nhìn thấy cái cây ướt sũng đó cho nên cha già vừa hỏi liền gật đầu tiếp lời: “Đúng vậy, cái cây kia không biết sao lại thế nữa, chảy ra rất nhiều nước, con đoán chừng chắc hẳn phía dưới nó có một con suối.”
“Nước này có thể uống được không?” Lưu thị hơi lo lắng.
Dù sao mọi người cũng chưa từng uống, hoặc ít hoặc nhiều cũng cảm thấy hơi không yên tâm.
“Ôi, có thể uống được hay không chẳng phải đợi lát nữa sẽ biết sao?”
Khâu Đại chỉ chỉ nồi canh nấm chuẩn bị sôi trào.
Chương 56
Mọi người vừa nhìn sang liền trông thấy canh nấm đã chín, chất lỏng màu trắng sữa không hiểu sao lại cực kỳ hấp dẫn, cả nhóm không khỏi chép chép miệng.
Bọn họ đi bộ gần như cả một đêm và thêm cả một buổi sáng nữa, quả thật vô cùng vất vả nhưng vừa rồi bị cảnh tượng ở bờ sông ảnh hưởng mà ăn uống không vào. Song trải qua sự việc bị thổ phỉ tập kích bất ngờ, sau khi bị hoảng sợ vì thiếu chút nữa mạng sống đã không còn rồi lại chuyển nguy thành an, trong thoáng chốc tất cả mọi người đều cảm thấy bụng đói kêu vang.
Mùi hôi thối của xác chết gì đó, trước mặt những người vừa trải qua sống chết cũng không còn quan trọng nữa.
Chỉ cần người một nhà có thể khỏe mạnh sống sót thì đừng nói canh nấm, cho dù chỉ uống mỗi nước suối thôi bọn họ cũng không thèm để ý.
Cho nên trong nháy mắt nhìn thấy nồi canh nấm sôi sùng sục này, tất cả mọi người đều tự giác xem nhẹ việc nước có vấn đề gì hay không.
Lão Khâu thúc dùng ống trúc làm cho mỗi người một cái bát giản dị, mọi người trịnh trọng nhận lấy canh nấm thuộc về riêng mình, trên khuôn mặt đều lộ ra vẻ thần thánh.
Sau khi dùng hết chút ít gia vị cuối cùng còn sót lại khi nướng thịt, bát canh nắm này không muối không dầu, chỉ rắc một chút hồ tiêu phơi khô vào để trang trí.
Tuy nhiên bản thân nấm đã thơm ngon, có hồ tiêu làm tăng hương vị nên càng thơm ngon hơn.
Trong khoảnh khắc mọi người uống canh nấm vào trong bụng, hương vị thơm ngon đến mức thiếu chút nữa đã nuốt luôn đầu lưỡi.
Bát canh nấm này chính là món canh thơm ngon mềm mịn ngon lành nhất mà bọn họ từng được ăn trong đời.
Mọi người không thể tưởng tượng nổi nhìn bát canh này, người nào người nấy đều đang cảm khái vì sao lại ngon như thế.
Khâu Tam phản ứng nhanh nhất, hắn đặt bát canh xuống, mở túi nước ra uống một ngụm.
Kết quả bị mùi vị của loại nước này làm cho hoàn toàn kinh ngạc.
Loại nước này thật sự rất tinh khiết, rất ngọt thơm.
Hắn khó có thể tin uống thêm một ngụm nữa.
Mọi người thấy hắn không ăn canh mà lại chạy đi uống nước thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Con làm cái gì vậy?”
“Sơn thần thổ địa gia gia của ta ơi, ông trời của ta ơi! Ngon quá đi mất, nước này ngon quá đi mất thôi.”
Lão tam nói năng lộn xộn, thổi phồng mùi vị của loại nước này.
Vì thế mọi người cũng nghi ngờ uống một ngụm theo hắn, kết quả đều nhận được một câu trả lời giống nhau.
Lúc này rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được vì sao canh nấm này lại thơm ngon như vậy.
Lão Khâu thúc vui mừng nói: “Xem ra chúng ta tìm được báu vật rồi, đợi lát nữa chúng ta đi chặt thêm mấy ống trúc nữa, lấy thêm nhiều nước hơn mang theo trên đường.”
“Được.”
Tất cả mọi người cực kỳ vui mừng, nhờ có thứ “nước tiên” này mà cuộc tập kích bất ngờ vừa nãy cũng trở nên không còn kinh khủng như vậy nữa.
Mà toàn bộ quá trình Bạch Quân Quân đều nghiêm túc vùi đầu ăn canh nấm.
Trong khoảng thời gian này bọn họ cũng thường xuyên nấu canh nấm, thậm chí trong canh nấm trước đây ăn còn có cá nhưng mà ngay cả canh nấm cho thêm cá cũng không thơm ngon bằng canh nấm không có đồ gia vị gì trước mắt này.
Nàng cũng không ngờ nước tinh chế ra từ trong cỏ cây lại ngọt ngon như vậy.
Nơi này quả nhiên là trạm sạc điện di động cỡ lớn của nàng.
Chẳng những có nguồn năng lượng cuồn cuộn không ngừng mà còn có thực vật và nước cuồn cuộn không ngừng.
Nếu mạt thế cũng có tài nguyên như vậy thì tốt rồi.
Phải biết rằng ở mạt thế, nàng không dám uống nước tinh chế ra từ thực vật biến dị mà nhất định phải giao lại cho người có dị năng hệ Thủy để tinh chế lại lần nữa.
Sau khi người có dị năng hệ Thủy tinh chế thì chất lỏng chiết xuất ra từ trong cây cối mới chính thức chuyển hóa thành chất dinh dưỡng hoặc nước dùng thường ngày.
Quá trình này phức tạp khó lường, làm cho nguồn năng lượng đó trở nên cực kỳ đắt đỏ, người thường vốn không thể dùng nổi.
Cân nhắc đến việc giữa trưa ánh nắng mặt trời sẽ càng gay gắt hơn, vả lại trên quãng đường tương lai, lưu dân tiến hành những cuộc tập kích bất ngờ như vậy sẽ càng ngày càng nhiều.
Cho nên lúc nghỉ ngơi thì phải nhanh chóng nghỉ ngơi, chỉ có duy trì thể lực thì mới có thể đối phó với những tình huống đột ngột có thể xảy ra bất kỳ lúc nào.
Bây giờ là khoảng một giờ, Bạch Quân Quân bảo mọi người nghỉ ngơi đến ba rưỡi lại tiếp tục đi, dù sao khoảng thời gian này tương đối nóng, trước tiên phải tránh nóng đã, chờ đến lúc ánh nắng mặt trời không quá gay gắt nữa rồi lại đi tiếp, tám chín giờ tối sẽ tìm một chỗ nghỉ ngơi, ăn uống rồi ngủ.
Chương 57
Mọi người đương nhiên nghe theo Bạch Quân Quân.
Nghĩ rằng có đến gần hai canh giờ nghỉ ngơi, bọn họ không chút do dự di chuyển đến bên cạnh cái cây nhỏ ra nước tiên để xây dựng cơ sở tạm thời.
Từ vị trí này có thể nhìn thấy được ba người đã bị Bạch Quân Quân bắn chết.
Nhưng mà bây giờ bọn họ đều không hề quan tâm đến ba người kia, tất cả đều bận rộn làm ống trúc đựng nước.
Tuy rằng Bạch Quân Quân rất muốn nói cho bọn họ rằng không cần thiết phải làm vậy nhưng nếu ngăn cản thì lại không biết nói thế nào. Dù sao cũng không thể nói nàng có dị năng, sau này không cần lo lắng về vấn đề nguồn nước nữa chứ?
Đoán chừng sau khi nàng nói ra, một nhà lão Khâu thúc đều sẽ hôn mê bất tỉnh.
Cho nên Bạch Quân Quân chỉ có thể lựa chọn im lặng.
Vừa rồi Tiểu Sơn khóc lóc một trận, sau khi ăn uống no đủ lại cảm thấy mệt mỏi, do đó Lưu thị liền ôm nó ngủ.
Loại chuyện như canh gác tuần tra không đến lượt nữ nhân và trẻ em làm, buổi sáng lão đại không ngủ, lão nhị và lão tam lại vừa mới bị kinh hãi nên lão Khâu thúc tự giác đứng ra gánh vác việc này.
Mấy nhi tử hiếu thuận đương nhiên không chịu nhưng không thể lay chuyển được tấm lòng ngay thẳng và thật tình của phụ thân nên chỉ có thể chấp nhận trong sự cảm động.
Toàn bộ quá trình này Bạch Quân Quân đều không tham dự, không dễ dàng gì mới tranh thủ được một chút thời gian, nàng không thể lãng phí dù chỉ một giây.
Ngủ, nâng cao dị năng, tăng cường giá trị vũ lực mới là chuyện lớn.
Thời gian nghỉ ngơi gần hai canh giờ cũng khá dài, thậm chí đến lúc sau lão Khâu thúc còn mơ màng ngủ gật, may mắn tình hình chung quanh vẫn bình thường, không người quấy rầy.
Ngoài ba lưu dân đã đền tội ngay tại chỗ kia, dường như cả khu vực này không còn bất kỳ ai làm phiền.
Mọi người đều ngủ rất sảng khoái.
Cũng không biết là do nghỉ ngơi đầy đủ hay là công lao của canh nấm, lúc mọi người tỉnh lại chỉ cảm thấy linh đài sáng trong hơn khá nhiều, toàn thân lộ ra vẻ hăng hái, khỏe mạnh.
Mà việc đầu tiên Bạch Quân Quân làm sau khi tỉnh dậy là xem xét thức hải, nàng phát hiện mầm nhỏ đã dài ra một centimét, bây giờ đã có thể nhìn ra được rễ cây nho nhỏ của nó.
Không thể ngờ được mới ngủ một lát mà đã có công hiệu như thế này.
Bạch Quân Quân kinh ngạc không thôi nhưng sau đó nàng nhanh chóng loại bỏ giả thuyết về giấc ngủ, theo lý thuyết mà nói thì không chỉ có công lao của giấc ngủ mà còn có liên quan mật thiết đến loại nước tinh chế vừa mới uống.
Lúc đang say ngủ nàng mơ hồ cảm thấy bụng mình ấm áp, dường như loại nước này hóa thành năng lực, toàn bộ đều đổ về khí hải của nàng.
Bạch Quân Quân bắt đầu cân nhắc về sự tất yếu của việc bổ sung thực phẩm bên cạnh việc rèn luyện tinh thần.
Xấp xỉ hai canh giờ cũng làm cho nước trong ống trúc gần đầy, lúc này mọi người mới vô cùng vui mừng thu thập ống trúc, ngoài trẻ em ra, mỗi người trưởng thành của Khâu gia đều đeo một ống trên người.
Lúc chuẩn bị xuất phát, Bạch Quân Quân không quên nhắc nhở: “Quãng đường phía trước chúng ta nhất định phải giữ vững tinh thần, chỉ sợ sau này mỗi ngày đều sẽ gặp phải tình huống giống như hôm nay, cho dù thế nào thì xin tất cả mọi người cũng đừng hoảng sợ, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.”
Mọi người gật đầu như gà mổ thóc, cứ như vậy tất cả lại tiếp tục lên đường.
Nhưng mà họ không bao giờ ngờ rằng mình sẽ gặp phải một cuộc tấn công bất ngờ khác trước khi màn đêm buông xuống.
Lần này có mười mấy người đến gây phiền toái, trong đó có sáu nam nhân và bảy nữ nhân.
Trong tay tất cả những nữ nhân này đều cầm xiên gỗ, còn các nam nhân lại cầm đại đao, nhìn kỹ thì những đại đao này còn là vũ trí trên chiến trường, cũng không biết lấy từ đâu ra.
Những người này nhìn thấy một nhà lão Khâu thúc, bốn nam một nữ cộng thêm bốn đứa trẻ choai choai.
Xét về nhân số, bọn họ có thắng lợi mang tính áp đảo.
Lại tiếp tục xem xét đến trang bị, một nhà lão Khâu thúc chỉ có cung tên và mũi tên rách nát tự chế mà dù sao bọn họ cũng có sáu cây đại đao.
Cho nên những người chặn đường lại càng không hề sợ hãi.
“Giao đồ ăn ra đây.” Nam nhân cầm đầu cười tủm tỉm nhìn mọi người, đôi mắt hắn cong cong tựa vầng trăng lưỡi liềm, nhưng đôi mắt tựa vầng trăng lưỡi liềm này lại không hề có chút ý tốt nào.
Chương 58
Nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy ý cười của hắn, ngoài kinh hồn táng đảm ra mọi người không còn cảm tưởng nào khác nữa.
Lão Khâu thúc thầm nghĩ thật xui xẻo, hôm nay mới là ngày đầu tiên bọn họ đi về phía Bích Lạc thành, sao đã gặp phải nhóm thổ phỉ thứ hai rồi?
Cứ xét theo tốc độ này, chỉ sợ thật sự mỗi ngày đều phải đối phó với một làn sóng thổ phỉ.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng đều luyến tiếc nước tiên trong ống trúc nhưng nhìn thấy giá trị vũ lực của đối phương rõ ràng cao hơn mình, nhóm người lão Khâu thúc chỉ có thể thỏa hiệp, yên lặng đặt ống trúc xuống.
Nhưng đối phương cũng không hề hiểu được đạo lý đạt được mục đích rồi thì nên ngừng lại, chỉ cười nói: “Để cung tên và mũi tên của mấy người các ngươi lại.”
“!” Vẻ mặt của một nhà lão Khâu thúc thay đổi trong thoáng chốc.
Bọn họ không phải kẻ ngốc, sao có thể để cung tên và mũi tên lại được? Nếu thật sự để lại thì còn giữ được mạng mà rời đi sao?
Lão đại và lão nhị nhanh chóng giương cung lắp tên, bầu không khí giữa đôi bên trở nên giương cung bạt kiếm.
“À, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?”
“Các ngươi muốn đồ ăn, chúng ta cũng đã theo lời mà để lại rồi nhưng mà các ngươi lại không thấy đủ, nếu thật sự để vũ khí lại cho các ngươi thì sau này chúng ta lấy cái gì để phòng thân.”
Lão Khâu thúc hợp lý hợp tình vặn lại hắn.
Kẻ cầm đầu nhổ một ngụm nước bọt: “Muốn đi qua nơi này thì chỉ có thể nghe lời ta, đừng nói để lại vũ khí, bảo ngươi ngoan ngoãn để đứa trẻ lại ngươi cũng phải nghe, nếu không cứ chờ chết đi.”
Dứt lời, người nọ vung đao qua.
Cung tên vốn không thích hợp để cận chiến, những người đó lại xông đến như ong vỡ tổ, người Khâu gia không kịp bắn tên, chỉ có thể rút rìu ra liều mạng với bọn họ.
Lúc đó Bạch Quân Quân đã ra hiệu cho Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ đi theo mình.
Đôi bên vừa đánh nhau, nàng lập tức kéo Lưu thị và Tiểu Sơn chạy ngược trở lại.
Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ cũng mặc kệ tất cả theo sát trưởng tỷ chạy ngược trở lại.
Các nam nhân Khâu gia lập tức chặn con đường phía trước lại.
Nhìn thấy dê béo đã chia thành hai nhóm người, thổ phỉ bảo một huynh đệ mang theo mấy nữ nhân đuổi theo, còn lại năm người ở lại toàn tâm toàn ý đối phó với bốn người phụ tử Khâu gia.
Bốn người Khâu gia đều là người lão luyện trong rừng, tuy rằng không có kinh nghiệm công kích người khác nhưng nếu thật sự phải đánh giáp lá cà cũng không có gì sợ hãi.
Mà bên phía thổ phỉ rõ ràng vừa trở thành giặc cướp không lâu, tuy rằng có vũ khí tốt nhưng muốn nhanh chóng chế phục mấy thợ săn giỏi cũng không dễ dàng đến mức đó.
Trận chiến bên này đang diễn ra vô cùng kịch liệt, bên kia Bạch Quân Quân đã đưa theo đệ muội trốn vào trong một bụi cỏ cách đó hơn trăm mét. Sau khi đẩy cả mấy người vào trong một chỗ trống, nàng mới chạy ra bên ngoài.
Trước khi chạy ra còn không quên dặn Táp Táp.
“Muội lấy ná ra chuẩn bị sẵn sàng, nếu có người tới gần thì giết ngay không tha.”
“Được.” Bạch Táp Táp trịnh trọng gật đầu.
Không đợi nàng nghĩ ngợi nhiều thêm, Bạch Quân Quân đã che bụi cỏ lại.
Từ bên ngoài nhìn vào không ai có thể ngờ rằng trong bụi cỏ này lại che giấu ba đứa trẻ và một nữ nhân.
Mấy kẻ đuổi theo kia cũng không ngờ tới mới qua một thời gian ngắn mà nữ nhân kia và mấy đứa trẻ đã bỏ chạy không thấy tăm hơi, chỉ còn một thiếu nữ đứng bên bụi cỏ.
Nhưng không đợi bọn họ kêu gào, tiểu nha đầu kia lại đột nhiên nắm sợi dây leo bên cạnh, sau đó dùng chân đạp mạnh một cái, nàng tựa một cung tên rời khỏi dây cung, nhanh chóng nhảy lên trên cây.
Bạch Quân Quân thúc giục dị năng để cho sợi dây leo cuốn lấy mình, trong mắt người bên ngoài tựa như chính nàng tự buộc vào vậy.
Ở giữa không trung, Bạch Quân Quân lập tức giương cung lắp tên, mũi tên vun vút cắt qua không trung rồi rơi xuống phía dưới.
Nam nhân cầm đầu kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, máu dần dần lan ra từ trong ngực.
Mấy nữ nhân đến đây bắt người cùng nam nhân cầm đầu kia nhìn thấy tình trạng thê thảm đó thì không khỏi sửng sốt, bọn họ liếc mắt nhìn thiếu nữ đang treo trên không trung tựa như nhìn thấy ma quỷ, trong đáy mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Sau đó không biết ai nói một tiếng: “Nàng ta còn lại bốn mũi tên, chúng ta nhiều người như vậy sao phải sợ nàng ta, chờ nàng ta không còn mũi tên nữa thì chẳng phải mặc người xâu xé sao?”
Chương 59
Những người khác nghe như vậy thì cảm thấy cũng có lý, do đó lập tức đi về phía trước.
Mà Bạch Quân Quân lại đột nhiên nhếch khóe môi: “Táp Táp, bắn đạn.”
Những người kia không rõ nàng đang nói cái gì, nghĩ thầm chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, không cần để ý là được.
Ai ngờ vừa nghĩ như vậy xong, trên người liền cảm thấy đau đớn.
Nữ nhân cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy trên người có thêm mấy chỗ chảy máu, nhìn kỹ lại phát hiện có đá găm trên miệng vết thương bị rách.
Đúng lúc mọi người đang sững sờ, hai mũi tên lại cắt ngang bầu trời bay đến, có thêm hai người trúng tên hét lên rồi ngã xuống đất.
Những nữ nhân đó quá mức sợ hãi, đồng loạt lui về phía sau nhưng đã quá muộn, tuy rằng lúc này mũi tên không còn bay tới nữa nhưng những viên đá vẫn bay về phía bọn họ tới tấp không ngừng.
Bọn họ cũng hiểu ra, những viên đá này hiển nhiên là do mấy đứa trẻ trốn ở chỗ tối ném đến.
Nhưng mà nếu là mấy viên đá bình thường thì bọn họ vốn không cần để ý đến nhưng mấy tên quỷ nhỏ này không biết lấy sức lực cực lớn như vậy từ đâu ra, phàm là những người bị bắn trúng đều da tróc thịt bong, máu tuôn ào ào, uy lực kia không biết còn mạnh hơn mũi tên bao nhiêu.
Liên tiếp bị thương, không chừng sau này còn có thể bị nhiễm trùng, mưng mủ.
Trong thoáng chốc những nữ nhân này không có cách nào với mấy người Bạch Quân Quân nên chỉ có thể lần lượt tháo chạy.
Bạch Táp Táp vốn trốn trong bụi cỏ nơm nơm lo sợ, không nghĩ rằng “đạn” của mình lại có thể giúp đỡ trưởng tỷ một việc lớn như vậy, ngay tức khắc cảm thấy được cổ vũ.
Bạch Linh Vũ thấy vậy cũng học theo thập nhất tỷ giơ ná lên dốc hết sức lực bắn đạn đá ra bên ngoài.
Tuy rằng độ chính xác của hắn không tồi nhưng sức lực không tốt, tuy nhiên vẫn có thể cáo mượn oai hùm dưới sự công kích từ đạn đá của thập nhất tỷ.
Tiểu Sơn vốn trốn trong vòng tay của Lưu thị run lẩy bẩy nhưng nhìn thấy Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ đều đang anh dũng kháng địch, hơn nữa cũng thật sự ép những người xấu đó phải lùi lại.
Trong lòng Tiểu Sơn cũng dấy lên một ngọn lửa nho nhỏ, nó cũng rời khỏi vòng tay của Lưu thị, cố gắng kéo ná ra đối phó với những kẻ địch ở bên ngoài cùng với tỷ đệ Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ.
Lưu thị không có ná cũng không có vũ khí tiện tay nhưng nhìn thấy ba đứa trẻ trước mặt đều đang tích cực chống lại kẻ địch, nàng ấy liền không ngừng tìm đá ở phía sau để cung cấp “đạn dược” cho bọn trẻ.
Tóm lại cuộc chiến của nhánh bên phía Bạch Quân Quân thuận lợi ngoài ý muốn.
Trái lại tình hình chiến đấu của nhóm phụ tử Khâu gia lại không thuận lợi như vậy.
Dù sao đối phương cũng là những kẻ liều mạng, trên tay mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều dính mạng người, cho nên hành động của bọn họ đương nhiên không giống với nhóm lão Khâu thúc, hơn nữa bọn họ còn nhiều hơn nhóm lão Khâu thúc một người.
Năm đánh bốn, trong đó năm người đều là kẻ liều mạng, nhóm lão Khâu thúc đã được định trước là sẽ chịu thiệt.
Chẳng bao lâu sau, lão Khâu thúc liền bị rơi vào tình thế xấu, hai nhi tử mười bảy mười tám tuổi là Khâu Nhị và Khâu Tam bị người chém thương, lão Khâu thúc nhìn thấy nhi tử bị thương thì trong lòng trở nên hỗn loạn, sau đó chân cũng bị chém thương.
Một mình lão đại khổ sở chống đỡ nhưng một người không thể chống lại hai người, sao hắn có thể là đối thủ của mấy người kia được.
“Nếu đầu hàng sớm hơn thì tội gì phải chịu khổ sở như vậy.”
Kẻ cầm đầu nở một nụ cười, vung đao về phía cổ của lão Khâu thúc.
“Phụ thân.” Khoảng cách của Khâu Nhị và Khâu Tam gần lão Khâu thúc nhất, bọn họ mặc kệ người đang vật lộn với mình, cả hai đều xông về phía lão Khâu thúc, lưng của bọn họ không hề đề phòng mà bại lộ trước mắt kẻ địch.
Hai người phụ trách đối phó với Khâu Nhị và Khâu Tam lập tức vung đao chém xuống, Khâu Nhị và Khâu Tam chỉ cảm thấy sau lưng đau nhức, trong thoáng chốc chân trở nên mềm nhũn rồi ngã xuống đất.
“Nhị đệ, tam đệ.” Khâu Đại bị hai kẻ kia cố ý kéo ra xa khỏi chiến trường, nhìn thấy nhị đệ và tam đệ ngã xuống đất, lại nhìn thấy phụ thân khó khăn lắm mới tránh thoát được cú đánh úp của tên thủ lĩnh kia, lúc này đang quay cuồng trên mặt đất, hắn cảm thấy căng thẳng, muốn quay lại cứu người nhưng bản thân hắn cũng đang khổ sở chống đỡ, thật sự không rảnh bận tâm.
Còn nghĩ đến không biết tình hình bên phía thê nhi bây giờ thế nào, lão đại gầm lên một tiếng.
“Ta liều mạng với các ngươi.”