Nếu người cách cá rất gần, vậy cái xiên trực tiếp nhắm về phía con cá theo phương thẳng đứng, ném chếch về phía cách bóng của nó một ngón tay."

 

Bạch Quân Quân cũng không biết bọn họ đã hiểu ra chưa, nhưng mà nhìn thấy cả nhà Lão Khâu thúc gật đầu như gà mổ thóc, hẳn là đã hiểu rồi… nhỉ.

 

Mặc dù cả nhà còn phải tiếp tục chạy về phía trước, nhưng mới vừa học xong, cả nhà lão Khâu thúc đều kích động, bọn họ theo phương pháp của Bạch Quân Quân nói mà thi nhau xuống nước mò cá.

 

Tỉ lệ chính xác quả nhiên cao hơn.

 

Khi bốn phụ tử đều vui mừng xách mỗi người một con cá lớn, lúc này mới vô cùng hào hứng nhổ trại tiếp tục lên đường đến Hàn Thành.

 

"Gia gia, chúng ta ở Bích Đầm không được sao?"

 

Tiểu Sơn rất hâm mộ người lớn có thể xuống nước bắt cá.

 

"Hài tử ngốc, ở Bích Đầm nào có lương thực chứ. Chẳng lẽ con không muốn cơm và bánh bao lớn của con sao?"

 

Mặc dù lương thực tinh hiếm có nhưng gia đình Tiểu Sơn là nhà khá giả nhất trong thôn nên vẫn được nếm qua, nghĩ đến mùi thơm của cơm làm từ gạo, hắn nuốt nước miếng ừng ực: "Vậy vẫn là đi đổi lương thực trước rồi trở lại đi."

 

Hóa ra tiểu bằng hữu còn tưởng rằng cả nhà bọn họ là muốn đến thành trấn khác đổi lương thực cơ.

 

Lão Khâu thúc sờ sờ đầu của hắn: "Có cơ hội nhất định sẽ trở về."

 

Dù sao, thôn thợ săn của Tuyên Uy thành mới là quê hương của bọn họ.

 
 



Chỉ hi vọng một ngày kia thiên hạ có thể thái bình, không có chiến loạn nữa.

 

Lão Khâu thúc nhìn về phương xa, bất đắc dĩ thở dài.

 

Mà lúc này, Bạch Quân Quân vẫn ngồi trên xe đẩy tay.

 

Không chỉ có nàng, Bạch Quân Quân để Bạch Linh Vũ và Tiểu Sơn đều ngồi lên, chỉ có một mình Bạch Táp Táp đẩy xe.

 

Huynh đệ Khâu gia nhìn thấy Táp Táp khổ cực như thế, có chút không đành lòng.

 

Thỉnh thoảng sẽ giúp nàng đẩy một chút, nhưng mà Bạch Táp Táp đều từ chối.

 

Trưởng tỷ nói chỉ có như vậy mới có thể tôi luyện sức chịu đựng của nàng, chờ xuất hiện trạng thái siêu phụ tải của đêm mưa to hôm đó thì nàng mới có thể lại đột phá lên.

 

Huynh đệ Khâu gia không biết chuyện này, có lòng tốt giúp nàng, nhưng thật ra là đang ảnh hưởng quá trình thăng cấp của mình cho nên Bạch Táp Táp đều từ chối tất cả.

 

Thậm chí lúc Lưu thị đi mệt, bước chân chậm chạp, Bạch Táp Táp còn sống chết bảo Lưu thị cũng leo lên ngồi luôn.

 

Lưu thị mới đầu còn sống chết không chịu, nhưng Bạch Táp Táp mãnh liệt yêu cầu, thực sự không kiên trì nổi sẽ bò lên trên xe đẩy tay ngồi một lúc.

 

Mà Bạch Táp Táp một mực chịu đựng đến đỏ cả mặt chờ mong đám lửa trong lồng ngực nhanh chóng bùng nổ.

 

Nhưng mà đi mấy ngày liên tiếp, trong ngực Bạch Táp Táp cũng chỉ nóng một chút, cách ranh giới bộc phá còn rất xa.
 



 

Đối với việc này, nàng rất sốt ruột.

 

Hận không thể xách Lão Khâu thúc cùng Khâu Đại ca bọn họ lên hết trên xe, một mình nàng đẩy đi mới được.

 

Nhưng mà phần hảo ý này của nàng đã dọa Lão Khâu thúc bọn họ nhảy một cái, mấy đại nam nhân sống chết đều không đồng ý.

 

Bạch Quân Quân không khỏi an ủi: "Dục tốc bất đạt, nếu thật sự dễ dàng như vậy, khắp thiên hạ đều là đại lực sĩ rồi."

 

Bạch Táp Táp nghe xong cuối cùng không còn nôn nóng nữa.

 

Trái ngược với Bạch Táp Táp trì trệ không tiến bộ, Bạch Quân Quân mấy ngày nay thu hoạch lại không nhỏ.

 

Cũng không biết có phải vì ngày hôm đó nạp điện cả đêm hay không, hay là ăn đồ ngon, nghỉ ngơi đầy đủ mà hạt mè nhỏ trong cơ thể nàng rốt cục cũng biến thành đậu xanh, hơn nữa màu sắc so với lúc trước càng đậm lại càng trong hơn.

 

Màu sắc càng đậm năng lượng sẽ càng tinh khiết, không uổng công nàng chịu đựng nhiều ngày đêm như vậy.

 

Bọn họ đi ở trong rừng sáu ngày, đồ ăn trên xe đẩy tay cuối cùng cũng ăn sạch trước khi hư thối.

 

Nói đến, từ Bích Đầm đi tới bây giờ quả thật không gặp được đầm nước nào cả, nhưng thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một con suối nhỏ hoặc mạch nước ngầm, tất cả mọi người vẫn sẽ kích động cầm xiên lên tìm cá.

 

Nhưng mà khe núi dòng nhỏ thì không có cá lớn, nếu có cũng chỉ là chút cá bạc đầu cỡ đầu ngón tay mà thôi.
 

Chương 41

Nhưng loại cá bạc này cực kỳ hoạt bát nhanh nhạy, cho dù dùng tay cũng bắt không được chứ đừng nói gì đến việc dùng lao.

Tóm lại kể từ sau lần ở Bích Đầm đó, những người yêu thích câu cá không còn gặp được vụ mùa bội thu nữa.

Dần dần, bọn họ cũng ý thức được, có thể đời này của bọn họ đã được định trước chỉ có thể làm thợ săn chứ không thể trở thành ngư dân. 

Vì thế sau khi nhận thức rõ ràng sự thật, cuối cùng mọi người cũng trở lại cuộc sống bình thường.

Không bắt được cá lớn nhưng không thể bỏ qua rau dại được.

Dù sao các loại nấm sau khi được phơi khô có thể dự trữ rất lâu.

Vì thế mọi người đồng loạt chuyển từ việc nhìn chằm chằm vào dòng sông sang việc đi loanh quanh khắp nơi, hái hết những loại nấm và rau dại mà họ có thể nhìn thấy.

Trên chiếc xe ba gác mà Khâu Nhị phụ trách treo đầy các loại nấm và rau dại, dáng vẻ đó tựa như những người bán hàng rong trên đường.

Mà chiếc xe ba gác mà Bạch Quân Quân ngồi lại càng có tính người hơn, hai huynh đệ Khâu gia dùng chạc cây và da thú dựng một cái lều trên xe, vừa hong khô da thú vừa có thể che nắng.

Trên đầu bọn trẻ ngồi trên xe cũng thoải mái hơn.

Lưu thị thương Bạch Táp Táp đẩy xe ba gác vất vả nên làm riêng cho nàng một chiếc rương, trên rương cũng có một mảnh da thú che nắng cho nàng.

Nói tóm lại mấy ngày nay mọi người vẫn tương đối thoải mái nhẹ nhõm như cũ.

Ngay cả Bạch Quân Quân cũng bị lây bầu không khí đó, tươi cười nhiều hơn.
 



Thế nhưng ngay lúc bọn họ nghĩ rằng sẽ cứ bình yên như vậy mà đến Hàn thành, rốt cuộc Bạch Quân Quân lại cảm thấy có điều gì đó không ổn lắm.

Bắt đầu từ buổi sáng, bọn họ đi vào trong một rừng cây im lặng nhưng vùng này thật sự quá mức im lặng.

Bình thường ít nhiều đều sẽ nhìn thấy một vài động vật chạy toán loạn xung quanh vì bọn họ đi ngang qua nhưng hôm nay đừng nói đến động vật chạy toán loạn xung quanh mà thậm chí còn không có cả tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót.

“Lão Khâu thúc, lần gần đây nhất thúc đến vùng này là lúc nào ạ?”

“Ha ha, lúc đó là hai mươi, ba mươi năm trước rồi, từ khi ngũ Vương gia xây dựng quan đạo[1] đến nay, con đường này cũng dần dần trở nên hoang vắng, đây cũng là lần đầu tiên ta đi vào sâu như vậy, lần trước ta còn không lớn bằng lão nhị nữa kia.”

[1]Quan đạo: Đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi, đường sá do triều đình, nhà nước cho lập ra để dân chúng dùng

Nếu không phải quanh năm sống trên núi, thỉnh thoảng đi ngang qua con đường hoang vắng này thì ông cũng đã giống như mọi người, quên mất nơi này từ lâu.

“Thúc có chắc chắn là không ai đến nơi này nữa không?”

Lão Khâu thúc lắc đầu: “Dù sao ta cũng chưa thấy bao giờ, hơn nữa nếu có người đến, chắc chắn sẽ để lại dấu vết nhưng mà ngoài chúng ta ra, ở vùng đất này làm gì có dấu vết hoạt động của con người.”

Bạch Quân Quân lắc đầu: “Cháu cảm thấy… vẫn không ổn lắm, chúng ta dừng lại trước đã, đừng tiến lên phía trước nữa.”

“Sao vậy? Cháu cảm giác được gì sao?”

Mọi người thấy Bạch Quân Quân cảnh giác như vậy cũng trở nên căng thẳng theo.

“Chỉ là cảm thấy vùng này im lặng đến mức hơi quỷ dị.”
 



Bạch Quân Quân nhìn quanh bốn phía, bình tĩnh phân tích.

“Không phải giữa trưa rừng cây im lặng cũng là bình thường sao?” Khâu Nhị nhìn thoáng qua bốn phía, không cảm thấy có gì kỳ lạ cả. 

Bạch Quân Quân lắc đầu, nàng nhắm mắt lại dùng dị năng cảm nhận, vẫn im lặng như cũ, không hề có chút dấu vết nào của thú hoang cả.

Cảm giác này quá mức đáng sợ, tựa như trước mặt là lãnh địa của zombie vậy.

Khâu đại thúc trầm ngâm.

“Lão đại, con đến đằng trước xem thử, cẩn thận chút.”

Khâu Đại gật đầu, đeo cung tên và rìu trên lưng rồi đi về phía trước, những người còn lại đều chờ đợi tại chỗ.

Đôi khi người chờ đợi tại chỗ còn khó chịu hơn cả người dấn thân vào nguy hiểm bởi vì bọn họ sẽ suy nghĩ rất nhiều điều lung tung.

Bầu không khí của nhóm người câu cá du xuân ban đầu chợt thay đổi, bây giờ người nào người nấy đều mang tâm sự nặng nề, không còn tươi cười nữa. 

Sau hai nén hương, Khâu Đại vội vội vàng vàng chạy về, khuôn mặt hắn trắng bệch, giống như đã bị điều gì đó làm cho cực kỳ sợ hãi.

“Sao vậy?”

Mọi người đồng loạt đứng dậy, ngay cả Tiểu Sơn vô lô vô nghĩ cũng nhìn vào cha hắn với vẻ mong ngóng.

“Bên kia… bên kia hình như có quân đội.” Khâu Đại nói năng lộn xộn.

Chương 42

“Con nhìn thấy rất nhiều hồng anh thương[1] ở ngay phía sau lưng ngọn núi này nên lập tức chạy về đây.”

[1] Hồng anh thương: thương có tua rua đỏ.

Lão Khâu thúc bỗng chốc đứng lên: “Là quân đội của ai? Con có thấy cờ hiệu không?”

Khâu Đại liên tục lắc đầu: “Con không thấy rõ, vừa nhìn thấy hồng anh thương trải rộng cả một vùng con liền lập tức rút lui.”

“Trước tiên rời khỏi nơi này đã rồi hẵng bàn bạc kỹ hơn.” Trực giác của Bạch Quân Quân cho hay nếu tiếp tục ở lại sẽ xảy ra chuyện.

Dù sao có quân đội thì chắc chắn sẽ có trạm gác ngầm, không biết lúc nào bọn họ sẽ mò đến đây.

Lão Khâu thúc được lời này của nàng nhắc nhở, cũng nhanh chóng hoàn hồn: “Đúng đúng đúng, chúng ta rút lui trước đã.”

Nếu đã biết phía trước có quân đội thì tuyệt đối không thể tiến gần thêm nữa, bằng không e rằng có chết một trăm lần cũng không đủ.

Lúc quay đầu xe về hướng ngược lại, đoàn người chỉ sợ phát ra tiếng động nào đó dù chỉ là nhỏ nhất, hận không thể nhấc xe lên luôn.

So với sự ung dung thong thả ở thời điểm hai nén hương trước, bây giờ rốt cuộc nhóm người bọn họ cũng có cảm giác gấp gáp khi chạy loạn.

Mọi người không ngừng lùi lại vài dặm rồi mới dừng lại một cách khó khăn.

“Cha, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây?”

“Có tiếp tục đi về phía trước nữa không? Hay là thay đổi tuyến đường ngay bây giờ?”
 



Mấy nhi tử đồng loạt nhìn về phía cha già, hy vọng ông nhanh chóng quyết định.

Nhưng chuyện này liên quan đến sự sống chết của một nhà già trẻ, lão Khâu thúc cũng trở nên do dự.

“Nếu muốn đến Hàn thành thì con đường phía trước là con đường duy nhất.”

Nhưng mà nếu tiếp tục đi về phía trước thì chắc chắn sẽ chạm mặt với quân đội kia, còn lùi về cũng chỉ có thể đến Bích Lạc thành.

Nhưng trên đường đến Bích Lạc Thành đều là dân chạy nạn, e rằng cũng không hề dễ đi.

Lúc này, bọn họ thật sự đã lâm vào tình cảnh trước có sói sau có hổ, không biết nên đi con đường nào.

“Nếu tránh được những quan binh đó thì sao?” Bạch Quân Quân hỏi.

“Ý của cháu là?” Ánh mắt của Khâu đại thúc chấn động.

“Nếu vị trí của quan binh là con đường nhất định phải đi qua, vậy chúng ta đi vòng một vòng lớn tránh ra thì sao?”

“Nhưng như thế rất mạo hiểm.”

“Quay về đường cũ thì không mạo hiểm sao?” Bạch Quân Quân hỏi lại.

Lão Khâu thúc nghe xong cũng xấu hổ không trả lời được.

“Chi bằng thế này, ta đi lên trước nhìn xem rốt cuộc quân đội có bao nhiêu người, có nên vòng một vòng lớn tránh ra không, mọi người cảm thấy thế nào?”

Mọi người nghe thấy tiểu cô nương muốn quay lại thám thính, lập tức từ chối: “Không được, rất nguy hiểm. Muốn đi cũng là chúng ta đi, há có thể cho một cô nương như ngươi đi.”
 



“Tuy ta là cô nương nhưng lại có vóc dáng nhẹ nhàng, trinh sát bình thường không thể phát hiện được ta. Hơn nữa ta nhắm rất chuẩn, binh lính bình thường vốn cũng không phải là đối thủ của ta. Vả lại ta chỉ quay lại xác nhận xem rốt cuộc có nên đi về phía trước hay không thôi, sẽ không gây ra chuyện gì cả.”

“Vậy ta đi với cháu.” Lão Khâu thúc nhíu mày, nói với giọng không cho từ chối.

Bạch Quân Quân liếc ông một cái, cuối cùng gật đầu.

Vì thế lão Khâu thúc dặn dò ba nhi tử làm tốt công tác canh gác, tuyệt đối không thể lơ là, sau đó mới chuẩn bị quay lại chỗ vừa nãy với Bạch Quân Quân lần nữa.

“Từ từ.”

Khâu Tam gọi bọn họ lại, sau đó tháo cung tên và mũi tên trên người xuống đưa cho Bạch Quân Quân hai tay trống trơn: “Tạm thời cho ngươi mượn dùng, cẩn thận một chút.”

“Cảm tạ.” Bạch Quân Quân thản nhiên nhận lấy cung tên, lại nhìn thoáng qua Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ đang tràn đầy lo lắng.

Nàng khẽ nở nụ cười: “Tỷ sẽ nhanh chóng trở lại, muội và đệ phải bảo vệ tốt cho mọi người đấy.” 

“Trưởng tỷ cẩn thận.” Bạch Táp Táp trịnh trọng gật đầu.

Không có xe ba gác và gánh nặng, dưới chân Bạch Quân Quân như có gió, chỉ trong chốc lát đã đến được nơi lúc nãy bọn họ dừng lại.

Nơi này vẫn im lặng như cũ, ngoài tiếng xào xạc của lá cây ra thì không hề có dấu vết của động vật.

Khâu Đại nói còn phải đi lên phía trước hai nén hương nữa mới có thể nhìn thấy quân đội.

Ước lượng theo tốc độ bước chân của hắn thì hẳn là khoảng một kilômét nữa. Mặc dù còn xa nhưng Bạch Quân Quân đã ra hiệu cho lão Khâu thúc bước khẽ hơn, hai người gần như là cúi người nằm rạp xuống tiến lên phía trước.

Chương 43

Bạch Quân Quân vừa đi vừa điều động dị năng, lợi dụng hơi thở cỏ cây bốn phía để cảm thụ hoàn cảnh chung quanh.

Lúc đến gần hơn, nàng rõ ràng cảm giác được bốn phía chung quanh ngoài việc càng lúc càng yên tĩnh thì nhiệt độ cũng càng lúc càng cao. 

Nàng rất quen thuộc với sự thay đổi của hơi thở này, tựa như phía trước đang thải ra một lượng lớn khí carbon dioxide.

Nhưng mà có thể thải ra nhiều khí carbon dioxide như vậy chỉ có thể hoặc là ô tô hoặc là một số lượng lớn người sống tụ tập lại với nhau.

Bạch Quân Quân có một cảm giác không ổn.

Bọn họ cố gắng giảm tốc độ, không bao lâu sau trước mắt đã xuất hiện một ngọn núi lớn, dưới chân núi là một con đường quanh co ngoằn ngoèo kéo dài về phía trước, lúc này bọn họ đang bước trên con đường nhỏ này.

Lúc còn trẻ lão Khâu thúc từng cùng cha đến Hàn thành bán da thú, nhớ mang máng rằng cũng phải vòng qua vài ngọn núi lớn.

Nhìn thấy ngọn núi này, ông đột nhiên nhớ tới phía trước có gì.

“Vòng qua ngọn núi này là một đồng bằng rộng lớn.”

Ông kích động chỉ vào ngọn núi này, hạ giọng nói.

Khi đó ông còn cảm thấy vùng đất này rất lớn, dùng để xây thành trấn cũng rất tốt.

Cha ông còn nói địa thế nơi này thấp, trên núi mưa nhiều đất đai mềm xốp, không thể xây dựng nhà cửa được.
 



Ký ức thời thơ ấu của lão Khâu thúc trở nên rõ ràng hơn bởi hoàn cảnh chưa từng thay đổi mấy mươi năm qua, Bạch Quân Quân đi phía trước đột nhiên cúi người xuống, ra hiệu cho lão Khâu thúc tập trung lực chú ý.

Cuối cùng hai người cũng tìm được điểm cuối của ngọn núi, từ đây nhìn xuống chỉ thấy một phía khác bị ngọn núi che khuất quả thật là đồng bằng rộng lớn như những gì lão Khâu thúc nói, mà lúc này vô số binh lính đang nghỉ ngơi trên đồng bằng rộng lớn này.

Bạch Quân Quân ước tính rằng nơi này ít nhất có hơn một vạn người.

Giờ phút này nhóm binh lính đang ngồi trên mặt đất chà lau vũ khí trong tay, trong tay mỗi người đều là hồng anh thương và đại đao, vừa nhìn những vũ khí được trang bị kia liền biết chính là quy cách của binh lính tinh nhuệ.

Bên phải đồng bằng có một dãy bếp đất, lúc này khói từ những bếp đất đó đang bốc lên nghi ngút, binh lính phụ trách công việc bếp núc đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa. 

Đúng lúc Bạch Quân Quân đang nhìn đến mức mải mê thì lão Khâu thúc khẽ khàng vỗ vào bả vai nàng, chỉ về phía bên trái.

Bạch Quân Quân nhìn về phía mà lão Khâu thúc chỉ, chỉ thấy ở phía xa nhất bên trái có một chiếc lều lớn, ngoài lều còn có một lá cờ lớn màu tím, bên trên viết hai chữ rồng bay phượng múa “Tuyên Uy”.

Lão Khâu thúc thấp giọng nhắc nhở: “là binh lính của ngũ Vương gia.”

Chỉ có đất phong của hắn mới dùng cờ tím.

Lão Khâu thúc cảm thấy kinh ngạc, không phải nói lúc này ngũ Vương gia đang tập kết quân đội giao chiến với cửu Hoàng tử ở biên giới Phục Thổ rồi sao?

Sao lại còn muốn mai phục nhiều binh lính như vậy ở chỗ này?
 



Nếu như ngoài kia thật sự xảy ra chiến tranh thì chẳng phải sẽ phải tốn mất hành trình nửa tháng mới đến được Phục Thổ từ chỗ này hay sao?

Còn nữa, theo bố cục của nơi này thì chắc được xem là sân huấn luyện.

Nhưng mà đã có binh lính tinh nhuệ được huấn luyện bí mật rồi, sao lại còn muốn trưng binh với số lượng lớn?

Người từng làm lính như lão Khâu thúc đương nhiên nhạy bén hơn những người khác, cũng chính vì điều này mà sóng to gió lớn cuồn cuộn nổi lên trong lòng ông.

Đúng lúc này một nhóm kỵ binh lao nhanh đến từ một khe núi khác, bọn họ vừa đến nơi lập tức có người bước lên giúp đỡ dắt ngựa.

Người cầm đầu dẫn theo bốn, năm binh lính khác ném roi ngựa cho những người đến dắt ngựa rồi lập tức đi vào lều lớn.

Mấy binh lính dắt ngựa kia cũng không nhàn rỗi, quen đường quen sá dắt ngựa đến sau lưng khe núi.

Nhưng sau lưng khe núi lại là điềm mù, bọn họ không thể nhìn thấy gì từ vị trí này cả.

Nhưng nếu tiếp tục đi lên phía trước, bọn họ sẽ bại lộ trước mặt một vạn binh lính tinh nhuệ.

Bạch Quân Quân không còn cách nào, chỉ có thể nhắm mắt lại thúc giục dị năng cảm nhận hoàn cảnh chung quanh.

Dị năng kết nối với cây cối chung quanh, thông qua cây cối cỏ xanh để cảm nhận bốn phía, không bao lâu sau nàng phát hiện ra sau lưng khe núi còn có hơi thở carbon dioxide dày đặc hơn nữa.

Nghiễm nhiên, ngoài một vạn binh lính tinh nhuệ trước mặt này, còn rất nhiều binh mã ẩn nấp bên kia khe núi.

Chương 44

Vốn nàng còn muốn vòng qua đỉnh núi, vòng qua đội binh mã này để đến Hàn thành nhưng e rằng không thể được.

Chỉ trời mới biết có phải toàn bộ khu vực phía sau đỉnh núi đều đã bị những người này chiếm lĩnh rồi hay không.

Bạch Quân Quân thu hồi dị năng, mở to mắt, sau đó ra hiệu cho lão Khâu thúc rút lui theo nàng.

Tuy rằng lão Khâu thúc không có năng lực như Bạch Quân Quân, cũng không cảm thụ được nồng độ dày đặc của khí carbon dioxide nhưng lại có thể cảm giác được tình hình không ổn từ những chi tiết nhỏ nhặt.

Hai người lén lút quay trở lại theo đường cũ, mãi cho đến một lúc lâu sau khi rời khỏi nơi đó, lão Khâu thúc mới thì thào.

“E rằng toàn bộ vùng đồi núi bạt ngàn này đã bị Tuyên Uy quân chiếm lính rồi.”

“Phải.” Bạch Quân Quân trả lời khẳng định.

Có lẽ bọn họ may mắn, đi trên đoạn đường chưa bị Tuyên Uy quân chiếm lĩnh, nếu tiếp tục liều lĩnh đi về phía trước, chỉ sợ sẽ bị gặm đến mức cặn xương cũng không còn.

“Ngũ Vương gia tích trữ nhiều binh mã như vậy là muốn làm gì?”

Thật ra trong lòng lão Khâu thúc đã âm thầm có đáp án nhưng vẫn nhịn không được hỏi ra miệng.

Con người chính là như vậy, không phải nhất định phải có được một đáp án, bởi vì trong lòng họ đã sớm có đáp án, chẳng qua họ chỉ muốn tìm được đồng bạn và chỗ dựa vào trong quá trình tìm kiếm đáp án mà thôi.

Bạch Quân Quân sảng khoái trở thành người chia sẻ cảm nhận với ông, dũng cảm nhận xét.
 



“Hắn muốn thống nhất thiên hạ.”

Lão Khâu thúc liên tục thở dài, muốn nói ngũ Vương gia tội gì phải như vậy? Làm một Vương gia nhàn tản không tốt sao?

Nhưng nghĩ đến việc bây giờ Bạch Câu Quốc chia năm xẻ bảy, dân chúng đói rét ở khắp mọi nơi thì lại không còn lời nào để nói nữa.

“Cho dù ngũ Vương gia trốn tránh chiến tranh cũng không thể giải quyết được thời buổi loạn lạc hiện nay. Mặc dù đất Bắc tạm thời an toàn nhưng chờ sau khi xung đột nội bộ của ba huynh đệ kết thúc, sớm hay muộn họ cũng sẽ chỉ kiếm về phương Bắc.”   

So với việc chờ cho phương Nam thống nhất rồi mới đối đầu, chi bằng bây giờ khuấy đục tình hình chiến sự lên, dù sao nếu ba hoàng tử nghi kỵ lẫn nhau thì ngũ Vương gia cũng có cơ hội đánh bại từng người một, nếu chỉ còn một người sẽ khó đối phó hơn.

Vì vậy ngũ Vương gia với lão Cửu mới có kết cục như bây giờ.

Chỉ là không biết ngũ Vương gia và lão Cửu là đồng minh hay là kẻ địch?

Nếu bọn họ giả vờ giao chiến, vậy đội quân tinh nhuệ này ắt phải được dùng để đối phó với người khác, mà gần đây còn có ai? Không ngoài Hàn thành của Đại hoàng tử.

Nếu ngũ Vương gia và lão Cửu thật sự giao chiến, vậy ngũ Vương gia sẽ muốn sử dụng đội quân tinh nhuệ này làm đội quân đánh úp, cố ý trưng binh khắp nơi khiến cho bảy thành của Tuyên Uy gà bay chó sủa, mục đích là khiến lão Cửu lơ là, làm cho hắn buông lỏng đề phòng, đến lúc đó lại tấn công bất ngờ không để người khác kịp trở tay.

Mặc kệ ngũ Vương gia muốn làm gì, tóm lại con đường đến Hàn thành đã bị chặn kín.

Vả lại chỉ sợ năm đó lúc đưa ra ý tưởng xây dựng quan đạo, ngũ Vương gia đã nghĩ đến việc dùng dãy núi này làm nơi luyện binh.

Thật sự là một ván cờ lớn.
 



Bạch Quân Quân không thể không bội phục mưu lược của người xưa.

Nhìn bố cục và thủ đoạn trăm phương ngàn kế này, nếu suy nghĩ sâu hơn về thuyết âm mưu thì nói không chừng sự hỗn loạn của Bạch Câu Quốc ba năm trước chính là do ngũ Vương gia một tay trù tính ở sau lưng.

Nếu là như thế...

Chậc.

Bạch Quân Quân bội phục sát đất vị ngũ Vương gia này.

Trên đường trở về sau khi biết rõ tình hình phía trước, hai người càng thêm lòng nóng như lửa đốt.

Dù sao người không biết không có tội, nếu không biết bọn họ còn có thể rong ruổi thoải mái giống như đang dạo chơi nhưng một khi biết phía trước là đầm rồng hang hổ mà bọn họ vốn vẫn luôn quanh quẩn ở cửa âm phủ thì trong lòng sẽ càng nôn nóng hơn.

Nghĩ đến việc mấy ngày nay mọi người hoàn toàn không biết nguy hiểm, còn tràn trề hăng hái du ngoạn núi sông non nước cả quãng đường là mồ hôi lạnh lại túa ra.

Phải chăng bọn họ đã hỏi trời mượn gan mới dám đi như vậy?

Hai người nhanh chóng trở lại chỗ lúc nãy, lúc đó mấy người Khâu Đại đang trốn ở một bên xem chừng.

Nhìn thấy cha và Bạch Quân Quân an toàn trở lại mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Cha, tình hình phía trước thế nào?”

Chương 45

“Đừng nói nữa, chúng ta tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này, trên đường đi hẵng nói sau.”

Lão Khâu thúc bảo các nhi tử của mình đừng lãng phí thời gian, nhanh chóng rời đi.

Tuy rằng mọi người không rõ nguyên do nhưng nhìn vẻ mặt của bọn họ liền biết kết quả rất không tốt.

Vì thế cả nhà không hề chậm trễ, lão Khâu thúc ra lệnh một tiếng, mọi người liền lập tức chạy ngược lại.

Bởi vì mấy người Tiểu Sơn, Bạch Linh Vũ và Lưu thị đi chậm nên bị ép lên xe ngồi, Bạch Quân Quân cũng không cậy mạnh mà tự giác lên xe, vừa lên xe liền nhắm mắt lại tích tụ năng lực từ cỏ cây, không hề lãng phí dù chỉ chút ít thời gian.

Đoàn người chỉ nghĩ nàng tra xét tình hình mệt mỏi mới nhắm mắt nghỉ ngơi cho nên đều tự giác không quấy rầy.

Mà Bạch Táp Táp cũng không quan tâm đến việc nâng cao năng lượng nữa, lúc này Khâu Nhị và Khâu Tam đang hợp lực đẩy một chiếc xe, Khâu Đại cũng giúp đỡ Bạch Táp Táp đẩy xe, hai người hợp lực đẩy nên tốc độ cũng nhanh hơn.

Lão Khâu thúc đi ở phía sau phụ trách xóa dấu vết bánh xe để lại, miễn cho binh mã tuần tra phát hiện từng có loài giun dế đi vào trong căn cứ bí mật này của bọn họ.

Mọi người phối hợp chặt chẽ, dưới chân như có gió, hận không thể rời khỏi vùng đất này càng xa càng tốt, tốc độ của đoàn người nhanh hơn gấp ba lần so với trước đây.

“Cha, chúng ta phải quay về thôn thợ săn lần nữa sao?”

Trên đường bọn họ quay lại cũng chỉ có mỗi điểm đến là thôn thợ săn nhưng tình hình lúc rời khỏi đó vẫn còn rõ ràng trước mắt. Trong mắt bọn họ thôn thợ săn đã cực kỳ nguy hiểm rồi, chẳng lẽ những gì cha già vừa nhìn thấy còn nguy hiểm hơn so với thôn thợ săn sao?

“Cha, rốt cuộc phía trước đã xảy ra chuyện gì? Vì sao vẻ mặt của ngài và Quân Quân đều nghiêm trọng như vậy?”

Nhìn thấy mấy nhi tử kinh hoàng bất an, hết người này hỏi đến người khác hỏi, lão Khâu thúc nhanh chóng kể lại tình hình vừa rồi nhìn thấy.

Lão Khâu thúc không kể còn tốt, sau khi kể xong, ba huynh đệ Khâu gia đều toát mồ hôi lạnh.

Bọn họ chưa từng nghe nói nơi này có doanh trại quân đội, chỉ sợ đây là bí mật cao nhất của Tuyên Uy.
 



Nghĩ đến cảnh mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn dấn thân vào nguy hiểm trên vách núi là lại thấy sợ hãi.

Vì thế trên đường trở về tất cả mọi người đều không còn tâm trạng bắt cá đùa chim nữa. Mỗi lần nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại đội hình đều chỉ vội vội vàng vàng ăn qua loa sau đó tiếp tục gấp rút lên đường, thậm chí cả lúc nhìn thấy Bích Đầm từng đến cũng không hề nán lại.

Vì thế mà Tiểu Sơn ầm ĩ, cáu kỉnh một hồi, kết quả đương nhiên là bị Lưu thị và Khâu Đại thay phiên nhau đánh, khóc rất lâu.

Dù vậy Khâu gia không hề mềm lòng như trước, dù sao mạng nhỏ quan trọng hơn, sao còn có thể quan tâm đến tâm trạng của trẻ con.

Cả quãng đường đến Hàn thành, bọn họ thong thả dạo bước trong rừng rậm mất chín ngày, bây giờ quay về lại chỉ tốn năm ngày đã nhìn thấy bóng dáng của thôn thợ săn.

Nhưng mà làm cho bọn họ kinh ngạc chính là lúc trở lại thôn thợ săn lần nữa thì nơi này đã bị nạn dân chiếm lĩnh.

Nạn dân cũng không đoán trước được đột nhiên lại có mấy người xuất hiện từ chỗ sâu trong rừng rậm, lại còn là mấy nam tử tráng niên.

Bọn họ đều hoảng sợ, người mau lẹ thì đã trốn được vào trong nhà, người chậm chạp thì đứng ngay tại chỗ run lẩy bẩy, không ngừng nói: “Ta không có gì ăn cả, ta không có gì ăn cả, cầu xin ngươi buông tha cho ta đi.”

Dáng vẻ kia giống như giặp phải giặc cướp vậy.

Vốn Khâu đại thúc muốn hỏi sao lại thế này nhưng nhìn những người này hoặc là trốn tránh không ra, hoặc là nói năng lộn xộn, tất cả đều từ chối nói chuyện.

Đúng lúc phụ tử Khâu gia gấp đến độ không biết làm thế nào, Bạch Quân Quân lại đột nhiên rút mũi tên ra, nàng tùy tiện túm lấy một nữ nhân, mũi tên lạnh lẽo kề vào cổ họng nàng ta.

“Ta hỏi cái gì ngươi đều phải khai thật ra, nếu làm lãng phí thời gian của ta hoặc là có nửa câu dối gạt thì đừng trách ta ra tay vô tình.”

Tuy rằng tiểu cô nương tuổi còn nhỏ nhưng nửa tháng nay nghỉ ngơi dưỡng sức rất tốt nên đương nhiên sức lực lớn hơn rất nhiều so với những người hàng năm bị đói khát.

Hơn nữa ánh mắt nàng vừa hung ác vừa tàn bạo, động tác dứt khoát, chỉ chốc lát đã khiến những người này kinh sợ.

Chương 46

Phụ tử Khâu gia đều bị dáng vẻ hung ác tàn bạo này của nàng dọa sợ, càng đừng nói đến nữ nhân đang bị uy hiếp bởi cung tên sắc bén kia.

Nữ nhân vừa rồi còn từ chối nói chuyện đột nhiên trở nên yên tĩnh, run rẩy nhìn nàng.

“Đừng làm hại ta, ta nói, ta nói hết.”

Bạch Quân Quân không hề buông lỏng, vẫn lạnh lùng nhìn nàng ta như cũ: “Vì sao các ngươi lại xuất hiện ở đây? Không phải bảy thành của Tuyên Uy không cho dân chạy nạn tiến vào sao?”  

“Bây giờ… bây giờ cửa thành đã mở rồi.”

Nữ nhân kia run lẩy bẩy trả lời: “Mấy ngày trước trong thành hỗn loạn, dân chúng trong thành đã tháo chạy hơn một nửa, bọn họ ra ngoài vì mạng sống mà bọn ta tiến vào cũng là vì mạng sống.”

“Có ý gì?”

“Bọn họ không muốn tòng quân cho nên trốn ra ngoài thành, còn chúng ta, đừng nói tòng quân, chỉ cần cho  miếng cơm ăn thì làm gì cũng được.” 

“Có điều nhóm lưu dân đầu tiên tiến vào cướp được lương thực xong lại quay đầu bỏ chạy. Nhóm lưu dân thứ hai tiến vào, nam nhân đều đã bị nha dịch mang đi, chỉ còn lại lão nhân và nữ nhân. Nha dịch không đuổi chúng ta đi nhưng lại mặc kệ sống chết của chúng ta. Chúng ta không còn cách nào khác nên chỉ có thể tìm nhà vô chủ để ở lại.”

“Nếu đã như thế, sao các ngươi không ở trong thành mà lại chạy tới nơi này?”

“Nhà trống trong thành đều đã chật cứng, những người ốm yếu như chúng ta chỉ có thể chen chúc trong ngóc ngách, xó xỉnh. Sau đó, không biết ai phát hiện ra thôn thợ săn trống không này nên… nên đều đến đây.”
 



Nhưng mà hầu hết những người đến nơi này đều là những người có sức chiến đấu yếu, thậm chí đã bước nửa chân vào quan tài.

Thế cho nên lúc nhìn thấy nam tử có thân thể cường tráng xuất hiện, bọn họ đều bị hoảng sợ.

“Bây giờ tình hình trong thành thế nào?”

“Bây giờ lại… lại phong tỏa thành rồi, tất cả mọi người đều không được tự tiện ra vào.”

“Trong thành còn có thể tự do hoạt động không?”

Nữ nhân kia cắn môi, khẽ gật đầu: “Nha dịch vẫn luôn trông coi, nạn dân không dám vô duyên vô cớ làm loạn, trong thành vẫn miễn cưỡng duy trì trật tự như cũ.”

Lúc này Bạch Quân Quân mới đột ngột buông nữ nhân kia ra.

Nữ nhân kia cũng không lơ mơ, rõ ràng hơi thở mong manh, thân thể cực kỳ gầy yếu nhưng trong khoảnh khắc Bạch Quân Quân buông ra, sức lực của nàng ta lập tức bùng nổ, xoay người trốn vào ngõ sau như cá chạch.

Những người trốn được vào nhà trước nàng ta một bước vẫn luôn lén lút quan sát những vị khách không mời mà đến này.

Nhìn thấy Khâu Đại cường tráng mạnh mẽ, con ngươi bọn họ đều co lại vì sợ hãi nhưng khi nhìn thấy nấm và rau dại trên xe ba gác, bọn họ lại nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Mấy năm nay bọn họ đi từ Nam chí Bắc, nếu đi nhanh còn có thể tranh giành hoa màu lương thực ở bên đường, đi chậm chỉ có thể nhặt rau dại, những người bị rơi xuống cuối hàng ngũ thì thậm chí còn không có cả rau dại mà ăn, chỉ có thể cắn cỏ dại, vỏ cây.
 



Tới phương Bắc, bọn họ không vào thành được, quanh năm suốt tháng chỉ có thể ăn ngủ ở bên ngoài, rừng cây xung quanh đều đã trụi lủi, rất lâu rồi bọn họ chưa nhìn thấy nấm và rau dại trên xe ba gác kia.

Nhưng mà bọn họ tuyệt đối không có khả năng tiến lên cướp đồ, dù sao bọn họ đều là người già, nữ nhân và trẻ em, đối phương lại có bốn nam nhân to lớn, cường tráng mạnh mẽ.

Hơn nữa trên lưng bốn nam nhân đều đeo rìu và mũi tên, trông có vẻ không dễ chọc đến.

Có điều chờ mấy người này đi rồi bọn họ có thể đến chỗ mấy người này tìm xem có còn nấm hay không.

Một nhà lão Khâu thúc cũng không quan tâm đến những người lén lút rình coi đó, sau khi hỏi rõ ràng tình hình liền lui về trong rừng.

Tuy rằng nơi đây là nhà của bọn họ nhưng bây giờ bọn họ cũng không dám ở cùng một chỗ với những người đói đến đầu óc mê muội này.

So với việc đề phòng mọi lúc mọi nơi thì không bằng tránh đi, dù sao bọn họ đã biết rõ ràng những tin tức cần biết rồi.

“Xem ra vì để bù lại tổn thất của thành trống nên Huyện lệnh mới cam chịu để lưu dân vào thành.”

“Vậy phong tỏa cửa thành là vì…”

“Không cho bọn họ trốn đi nữa.”

Dù sao Tuyên Uy chỉ có bảy thành trì lớn, chiến loạn chưa xảy ra mà đã trở thành thành trống, ngũ Vương gia chưa chắc đã vui vẻ.

Chương 47

Nhưng đối với một nhà lão Khâu thúc mà nói, Phong thành tương đối không ổn.

Nếu Bạch Quân Quân đoán không sai, chỉ cần bọn họ xuất hiện trong thành, nha dịch sẽ bắt phụ tử bốn người đi, cho nên bảy thành của Tuyên Uy là nơi Khâu gia không thể ở lại được.

Nhưng không ai biết trận chiến này sẽ xảy ra trong bao lâu, cứ trốn tránh mãi trong rừng sâu núi thẳm cũng không phải là cách, trừ khi có thể tìm được một cõi bồng lai, từ nay về sau lánh đời không ra.

Nhưng mà trời đất bao la, ở đâu mới là cõi bồng lai?

“Nếu không con đi tòng quân vậy.” Lão đại hơi nhụt chí, như vậy ít nhất thê nhi còn có thể tiếp tục ở lại trong thành, cứ mãi trốn đông trốn tây như thế này cũng không phải là cách.

“Hồ đồ, sao con không nhìn xem thói đời này ra sao? Trong nhà không có nam nhân, con bảo hai mẫu tử Tiểu Sơn sống thế nào?” Lão Khâu thúc là người đầu tiên không đồng ý.

“Đại ca đừng hành động theo cảm tính, huynh đã quên những tẩu tử và hài tử khác trong thôn rồi sao? Đại tẩu và Tiểu Sơn cũng có thể bị mang đi.” Lão nhị cũng sốt ruột nhắc nhở.

Được nhắc nhở như vậy, Khâu Đại mới tỉnh táo lại, hắn không ngừng thở dài: “Bao giờ thời loạn này mới chấm dứt đây?”

Thời loạn, thời loạn, loạn chính là thói đời, khổ chính là muôn dân.

Một lúc lâu sau khi nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của mấy nhi tử, lão Khâu thúc mới siết chặt nắm tay.

“Chúng ta cũng đến Bích Lạc đi.”
 



“!” Mọi người nghe vậy, đồng loạt nhìn về phía cha già của mình.

“Không phải nói Bích Lạc tiếp nhận lưu dân sao? Nếu nhiều người như vậy cũng đến được thì thêm mấy người chúng ta cũng không đáng là bao.”

“Nhưng mà trên đường chúng ta ra ngoài…” Khâu Tam hơi lo lắng gặp phải nha dịch bắt lính.

“Chỉ cần không vào thành hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu. Dù sao nha dịch bận rộn quản lý nạn dân trong thành, sẽ không tiếp tục phân tán nhân lực đuổi theo những người chạy trốn, chỉ cần cẩn thận một chút hẳn sẽ không quá đáng ngại. Quân Quân cô nương thấy thế nào?”

Không thể nghi ngờ rằng biểu hiện của Bạch Quân Quân mấy ngày nay đã chinh phục Khâu gia, ngay cả lão Khâu thúc còn rất tin tưởng và nghe theo  nàng, càng đừng nói đến những người khác.

Bạch Quân Quân bị nhắc tên chỉ gật đầu nói: “Trước mắt cũng chỉ có thể đến Bích Lạc trước, đợi đến đó xem tình hình thế nào rồi hẵng tính toán bước tiếp theo.”

Đây cũng là một cách khi không có cách nào.

“Nhưng trước khi đến Bích Lạc, chúng ta phải sắp xếp lại hành lý một lần nữa, không thể tiếp tục mang theo hai chiếc xe ba gác này được.”

Khâu gia nghe vậy liền nhìn thoáng qua những hành lý đã mang theo trên cả quãng đường, tiếc đứt ruột.

Bên trên có da thú của bọn họ, còn có những đồ đạc như nồi niêu xoong chảo…, tất cả đều là những đồ đạc đã đi theo bọn họ qua nhiều năm tháng, bọn họ không nỡ vứt bỏ những thứ này.

“Bây giờ không phải là lúc nhớ nhung tình cũ.” Bạch Quân Quân thản nhiên nhắc nhở: “Chúng ta không phải là đoàn người duy nhất xuôi Nam đến Bích Lạc, cầm túi lớn túi nhỏ sẽ dễ dàng trở thành mục tiêu tranh giành của những người đồng hành khác.
 



Dù sao quãng đường tiếp theo bọn họ phải đi không hề vắng vẻ giống như quãng đường đến Hàn thành.

Đồng hành với bọn họ là hàng nghìn hàng vạn lưu dân, hầu hết những lưu dân đó đều đã mất đi nhân tính vì nạn đói.

Mấy người bọn họ đẩy xe ba gác, kéo theo cả trẻ em, nữ nhân còn mang theo cả túi lớn túi nhỏ đi ở phía trước như vậy, e rằng sẽ trở thành dê béo bị cướp đoạt sạch sẽ.

Đến lúc đó cũng không thể giữ lại được gì cả.

“Quân Quân nói đúng, những thứ này đều là vật ngoài thân, chờ chúng ta tìm được nơi đặt chân rồi mua lại vậy.” Lão Khâu thúc thở dài vỗ bàn.

Sau đó mọi người liền bắt đầu lựa chọn những thứ cần mang đi.

Túi nước phải mang theo, dù sao trên đường cũng cần uống nước.

Cung tên và đại đao cũng cần phải mang theo, đây là vũ khí phòng thân, cũng có thể có tác dụng uy hiếp đối với những người đồng hành.

Nấm và rau dại lại càng phải mang đi, quãng đường xuôi Nam này phỏng chừng rất khó có cơ hội tiếp tế lương thực, những thứ này chính là đồ ăn trong hành trình xuôi Nam của bọn họ.

Da thú, nồi niêu xoong chảo, y phục tắm rửa, thậm chí cả thùng nước và xe ba gác đều là những thứ không cần thiết nên bỏ lại, mất công gia tăng gánh nặng cho bản thân.

Về phần những thứ khác, Bạch Quân Quân nắm chặt ba hạt gạo lứt trong túi, đây là những hạt gạo lúc trước Lưu thị cho nàng.

Chương 48

Có ba hạt gạo này trong tay tương đương với việc nắm giữ kho lương của toàn thiên hạ, mỗi ngày thúc giục lương thực sinh sôi đủ cho một đại gia đình ăn chắc hẳn cũng không thành vấn đề.

Bạch Quân Quân cực kỳ tin tưởng.

Một nhà lão Khâu thúc đương nhiên không biết năng lực của Bạch Quân Quân nhưng bọn họ cũng hiểu được lúc này không phải là lúc già mồm cãi lão, nên dứt bỏ thứ gì thì phải dứt bỏ, nên dứt bỏ mà không dứt bỏ thì ngược lại sẽ phải chịu cảnh hỗn loạn.

Bọn họ chỉ lấy những vật phẩm cần thiết, không thèm liếc mắt nhìn những thứ còn lại lấy một cái.

Bọn họ đã tặng lại túi nước của Tiểu Sơn cho ba tỷ đệ Bạch gia, trong nhà còn tổng cộng năm túi nước, bây giờ Lưu thị và Tiểu Sơn dùng chung một túi.

Còn bốn nam tử trưởng thành mỗi người một túi.

Ngoài ra bọn họ có bốn bộ cung tên, Khâu Tam đưa bộ cung tên của mình cho Bạch Quân Quân, còn mình lấy ná phòng thân.

Không còn cách nào, luận về tính chính xác đương nhiên hắn không thể so được với Bạch Quân Quân, cho nên giao cung tên cho người thích hợp để phát huy tối đa uy lực của nó cũng tốt.

Mà đối với những thứ như ná, mỗi một người thợ săn đều có một cái, toàn dùng để bắn chim, hơn nữa chế tạo cũng không khó, mấy ngày hôm trước Khâu Tam cũng chế tạo một cái cho Bạch Linh Vũ và Bạch Táp Táp.

Nói đến việc này, Bạch Táp Táp dùng cái ná kia thật sự mang lại cảm giác như đang dùng súng lục.

Một viên đá được nàng bắn ra nhất định sẽ xuyên thấu cây cối và vách tường.

Đáng sợ hơn chính là độ chính xác của nàng cực kỳ không tốt, sau khi thử vài lần thì Khâu Tam không dám tiếp tục dạy nữa, sợ nàng sẽ lỡ tay làm người mình bị thương.

Cho nên cuối cùng, cái ná trên hông Bạch Táp Táp cũng chỉ là vật dùng để trang trí mà thôi.

Lúc thu dọn lại vật tư cá nhân, Bạch Táp Táp vẫn rất tự giác hỏi: “Trưởng tỷ, muội có cần giữ cái ná này lại nữa không?”

Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua cái ná bên hông của tiểu nha đầu, lặng im trong chốc lảt rồi trả lời: “Giữ.”

Mặc dù Bạch Táp Táp nhắm không chính xác nhưng… coi như dùng súng ngắn đi, nói không chừng lúc nguy nan còn có thể cứu mọi người một mạng.

“Được.” Bạch Táp Táp không chút do dự giắt cái ná lên hông một lần nữa.

Đi kèm ná còn có một cái túi nhỏ, là túi đựng đá mà Lưu thị may cho nàng.

Nàng nhất định sẽ cố gắng trở thành một tay thiện xạ giống như trưởng tỷ.

Bạch Táp Táp thầm nghĩ.

Sau khi đã thu dọn vũ khí xong xuôi, tiếp theo phải cải trang thức ăn.

Nấm và rau dại trên xe ba gác không ít, vì mục đích an toàn, mọi người chia mấy thứ này thành tám phần, ngay cả Bạch Linh Vũ và Tiểu Sơn cũng mỗi người giữ một phần.

Làm như vậy chủ yếu là bởi vì để chung trong một túi lớn quá mức bắt mắt, nếu chia đều cho mỗi người cầm một ít thì sẽ không quá rõ ràng nữa.

Tiểu Sơn và Bạch Linh Vũ nhận lấy túi nhỏ thuộc về mình, đều rất trịnh trọng đặt chúng trước bụng rồi lại dùng hai tay che lại.

Dáng vẻ kia giống như tiểu thư nhà quan lại đang luyện tập dáng đi thục nữ vậy.

Động tác của bọn họ chọc cho mấy người lớn buồn cười.

Hai người bị chê cười nhìn thoáng qua nhau, khuôn mặt của người nào người nấy đều đỏ bừng.

Một khúc nhạc đệm nhỏ làm cho bầu không khí vốn căng thẳng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc này mới chạng vạng, bọn họ quyết định chờ đến đêm mới rời đi.

Vì thế tranh thủ chút thời gian cuối cùng, Bạch Quân Quân bảo Lưu thị lấy y phục tắm rửa của mọi người ra, sửa toàn bộ thành mũ chụp lớn có gắn tấm che mặt, chỉ cần đội cái mũ này vào thì người khác sẽ không thấy rõ trên người bọn họ mang theo cái gì, đội mũ cũng có thể ngăn cản ánh nắng mặt trời và mùi hôi thối.

Ngăn cản ánh nắng mặt trời còn có thể hiểu được nhưng ngăn cản mùi hôi thối lại làm cho người ta không hiểu ra sao.

Nhưng Lưu thị vẫn lập tức lấy kim chỉ ra may may vá vá.

Vốn trong lòng đang cực kỳ tiếc rẻ khi phải vứt đi những bộ y phục tắm rửa này, bây giờ tốt rồi, cuối cùng cũng không cần vứt đi nữa.

Nàng ấy may một cách siêng năng, cẩn thận, cố hết sức không để lãng phí bất kỳ một mảnh vải vụn nào.

Lưu thị ở bên cạnh may may vá vá, các nam nhân lại nhóm lửa đắp bếp, xử lý con chim cuối cùng.

Dù sao đây có thể là chút thịt cuối cùng của bọn họ, phải cực kỳ quý trọng, xử lý cẩn thận.

Chương 49

Lần này mọi người không còn tiết kiệm gia vị nữa, quét đều chút rượu và nước tương cuối cùng lên rồi mới đặt lên bếp nướng.

Chỉ trong chốc lát mùi thơm xuyên qua rừng rậm lan tỏa ra bên ngoài, những người bụng đói kêu vang điên cuồng nuốt nước miếng nhưng không một người nào dám vào rừng rậm để cướp thức ăn.

Tuy rằng Khâu gia thiện tâm nhưng không đến mức thánh mẫu, cho dù ăn không hết cũng không mềm lòng cho người khác dù chỉ một ít, bọn họ gói ghém tất cả thức ăn còn thừa lại.

Dù sao dân chạy nạn hàng nghìn hàng vạn, cho được một người nhưng không cho được người thứ hai, hơn nữa con đường phía trước của chính bọn họ cũng mênh mông mịt mù, sao có thể phung phí nhiều lòng tốt như vậy được.

Mãi cho đến khi mặt trăng treo cao giữa bầu trời, rốt cuộc nhóm người Khâu gia cũng xuất phát đi về phía ngoài thành.

Lúc đi qua khu vực cổng thành mọi người đều cực kỳ cẩn thận, ngay cả Tiểu Sơn và Bạch Linh Vũ cũng được dặn dò đi dặn dò lại cả nghìn vạn lần rằng không được phát ra tiếng động, do đó cả hai đều bịt cái miệng nhỏ nhắn lại, nhón chân cả quãng đường, nhanh chóng theo người lớn ra ngoài.

Cho đến khi không còn nhìn thấy tường thành ở phía sau nữa, mọi người mới giảm tốc độ.

Ngăn cách nơi này với Bích Lạc còn có dòng sông Bắc Hà cực lớn vắt ngang qua.

Qua khỏi Bắc Hà chính là Bích Lạc thành, đây cũng là quan đạo duy nhất từ Bắc xuôi Nam.

Từ nơi này xuất phát đến Bắc Hà ước chừng phải mất một tháng đi bộ.

Trước ngày hôm qua, bọn họ vẫn luôn đi về phía Hàn thành, bởi vậy đã tụt lại hơn một tháng hành trình so với những lưu dân khác.

Những người xuôi Nam đều đã rời đi gần hết cho nên ban đêm xuất phát từ phía này cũng chỉ có một nhóm tám người bọn họ mà thôi. 
 



Không có xe ba gác và hành lý, tất cả mọi người đều gọn nhẹ lên đường, ngay cả Tiểu Sơn và Bạch Linh Vũ cũng đi rất nhanh.

Chẳng qua mới ra khỏi thành không xa, những xác chết liền không ngừng xuất hiện trên đường.

Nhưng mà những xác chết này cũng không phải của những người chết đói. Trên người bọn họ có vết đao và vết máu lớn loang lổ, những vết máu đó đều đã biến thành màu nâu sẫm, rất rõ ràng là do ngoại lực gây ra.

Những người này có lẽ là những dân chúng trốn ra từ trong thành nhưng còn chưa đi xa đã bị dân chúng đói khát coi giữ ở bên ngoài cướp bóc và giết chết. 

Mà cảnh tượng này thật sự làm cho một nhà lão Khâu thúc nhìn thấy mà phát hoảng.

Phương Nam đã sớm rung chuyển ba năm, dân chúng đói khát có thể sống sót đến được đất Bắc đều không phải là người tốt gì, cho nên dân chúng trốn ra từ trong thành giống như loài mèo không có móng vuốt, bọn họ trở thành nhóm đầu tiên hi sinh.

Những dân chúng đói khát cướp được lương thực tiếp tục chạy trốn về phương Nam.

Nhưng lương thực và tiền tài trên tay bọn họ chính là bùa đòi mạng, e rằng phía trước sẽ là núi xác biển máu còn đáng sợ hơn, xác người chết đói khắp nơi trên đất.

Lưu thị không nhìn nổi tình cảnh như vậy, nàng ấy ôm lấy Tiểu Sơn, vừa đi vừa run lẩy bẩy.

Trái lại, ba tỷ đệ Bạch gia đã nhìn quen tình cảnh như vậy nên không có cảm giác gì cả.

Mà bây giờ cuối cùng Lưu thị cũng hiểu được vải che mặt dùng để ngăn chặn mùi hôi thối gì.

Lúc này đã vào mùa hè, mùi xác chết thối rữa rất khó ngửi, dùng vải che miệng mũi lại, rốt cuộc cũng không đến nỗi khó ngửi như vậy nữa.
 



Mấy người một nắng hai sương đi nhanh như bay cả quãng đường cho đến lúc trời tờ mờ sáng mới cảm thấy mệt mỏi kiệt sức.

Bạch Quân Quân dùng dị năng cảm ứng sơ qua chung quanh rồi dẫn theo mọi người đến một khoảnh đất trống tương đối sạch sẽ.

“Chúng ta ở đây nghỉ ngơi và hồi phục nửa canh giờ rồi tiếp tục lên đường, giữa trưa hẳn là có thể đến gần Đông Hà, đến đó rồi lại tiếp tục nghỉ ngơi và hồi phục.”

Trong đầu Bạch Quân Quân có toàn bộ bản đồ liên quan đến Tuyên Uy, lúc này điều động trí nhớ cực kỳ thuận tiện.

“Được.”

Đối với việc chạy nạn, đương nhiên mấy người Bạch Quân Quân có quyền lên tiếng, một nhà lão Khâu thúc đều không am hiểu việc chạy nạn nên toàn bộ đều nghe theo lời Bạch Quân Quân.

Bạch Quân Quân sắp xếp xong xuôi cho mọi người rồi cũng nhắm mắt nghỉ ngơi tại chỗ.

Những người khác thấy thế cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.

Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi bên cạnh Bạch Quân Quân.

Khâu Nhị, Khâu Tam cũng dựa lưng vào nhau nghỉ ngơi.

Tiểu Sơn đã sớm ngủ say sưa trong lòng Khâu Đại.

Ngược lại, Lưu thị muốn ngủ mà không ngủ được.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play