Chương 31

Dọc đường đi không có ai tán gẫu, lão Khâu thúc rất cô đơn, Bạch Quân Quân cũng không khá hơn là bao.

Nàng vẫn luôn vận chuyển linh khí thảo mộc không dám lười biếng.

Nhưng mà suốt cả buổi chiều, ngay cả linh khí thảo mộc trong một nhánh cây nhỏ như vậy mà nàng còn không thể tiêu hóa hết.

Hạt vừng trong cơ thể vẫn là hạt vừng, nhiều lắm chỉ là nhìn đầy đặn hơn trước đây một chút mà thôi.

Đã quen với giá trị dị năng tràn đầy mà giờ bị quay lại thời kỳ cằn cỗi, Bạch Quân Quân chỉ cảm thấy tức muốn điên rồi.

Mặc dù nàng thực sự rất muốn tiếp tục giấu tài rồi từ từ tích góp nuôi dưỡng dị năng, nhưng nàng cũng không thể cứ ngồi trên xe đẩy tay không làm gì như vậy được.

Dù sao cũng không có người bình thường nào có thể ngủ mê man lâu như vậy, nếu không lão Khâu thúc sẽ cho là nàng bị bệnh.

Bạch Quân Quân bất đắc dĩ chỉ có thể ngồi dậy.

Mọi người thấy Bạch Quân Quân tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, tình trạng của tiểu cô nương sáng nay bọn họ đều nhìn thấy trong mắt, cùng lắm chỉ còn một hơi thở, yếu ớt như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.

Cho nên giữa trưa lão Khâu thúc mới bảo nấu hết chút lương thực thô còn sót lại.
 



Có vẻ như cách của ông có hiệu quả, tiểu cô nương ăn một bữa rồi lại ngủ cả buổi chiều, lúc này tinh thần cả người tràn đầy, không còn yếu ớt sắp gục ngã như trước đó nữa.

Buổi chiều mọi người đi đường không nghỉ ngơi, đến Bích Đầm sớm hơn thời gian dự kiến rất nhiều.

Lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, có thể nhìn rõ ràng bốn phía xung quanh.

Lão Khâu thúc liền bảo Tiểu Sơn đưa ba tỷ đệ Bạch gia đi bốn phía tìm chút hương thảo đã nhắc đến trong bữa trưa.

Tiểu Sơn đang ở độ tuổi thích vui chơi nên vừa nghe gia gia phân phó là hắn đã vui vẻ chạy ra ngoài, Bạch Quân Quân cũng có ý định tìm hiểu xung quanh nên nhấc chân đi theo.

Bạch Linh Vũ và Bạch Táp Táp vốn muốn ở lại giúp lão Khâu thúc làm việc, nhưng thấy trưởng tỷ nhàn nhã thoải mái đi theo Tiểu Sơn, lại nghĩ đến trưởng tỷ kiểu gì cũng sẽ hái phải thức ăn có độc, hai hài tử liếc mắt nhìn nhau một cái rồi lặng lẽ theo sau.

Trưởng tỷ không phân biệt được các loại ngũ cốc, vẫn nên để mắt đến nhiều chút thì hơn.

"..." Bạch Quân Quân.

So với những hài tử vui vẻ đi chơi, người lớn như lão Khâu thúc còn rất nhiều việc phải làm.

Nhưng mà bọn họ phân công rất có trật tự, bận rộn nhưng không hỗn loạn.
 



Khâu Đại bắt đầu đào bếp lò, Lưu thị chuẩn bị thức ăn, Khâu Nhị đổ nước đầy túi và thùng nước, Khâu Tam đi nhặt củi.

Cả nhà chăm chỉ làm việc nên đã nhanh chóng hoàn thành mọi công việc, lão Khâu thúc không có đất dụng võ đứng bên cạnh nhìn các con của mình bận rộn.

Thỉnh thoảng lại cầm cây thuốc lá dắt bên thắt lưng, nhưng thuốc không còn nhiều nữa nên lúc này ông cũng không nỡ hút.

Đến khi mấy tiểu hài nhi đã đi xa, lão Tam cảm thấy đã đến lúc họp gia đình nên túm lấy nhị ca đang chuẩn bị đi lấy nước, nhìn về phía lão Khâu thúc: “Cha, sau này cứ mang theo bọn họ sao? Con không có ý gì khác, chỉ là thêm ba người thì sau này sẽ..."

“Gặp nhau chính là duyên phận, chăm sóc chút cũng không sao.” Lão Khâu thúc ngắt lời nhi tử.

"Mặc dù Khâu gia chúng ta không phải người lương thiện gì nhưng vẫn vẫn phải có nhân nghĩa, trơ mắt nhìn mấy hài tử chết đói mà không cứu, sau này chắc chắn sẽ cắn rứt lương tâm."

“Nhưng thêm ba người thì chính là thêm ba phần lương thực đấy.” Khâu Tam có hơi buồn phiền.

Mặc dù bọn họ đều là những thợ săn lão luyện, nhưng săn thú rừng cũng phải dựa vào ông trời giống như trồng trọt vậy. Ví như trong cuộc săn xuân này, ở trong núi phải mất hơn một tháng mới săn được những vật trên xe ba gác, bây giờ phải không ngừng đi đường nên hoàn toàn không có thời gian để đặt bẫy, cho nên việc tiếp tế đồ ăn sau này cũng rất khó.

Lão Khâu thúc cũng không quá hoang mang: "Chúng ta thừa dịp còn nhiều đồ ăn thì đi nhanh hơn tí, chờ khi ăn hết thì ở tại chỗ vài ngày, bổ sung lương thực xong lại lên đường, người của sơn thôn còn sợ chết đói sao?"

"Cha nói rất đúng, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, chúng ta làm việc thiện, Sơn Thần sẽ chiếu cố chúng ta."

Chương 32

Khâu Đại tiên phong ủng hộ cha, Lưu thị nhìn thoáng qua trượng phu và cha chồng, chỉ có thể chấp nhận.

Khâu Nhị cười nói: “Có bọn họ cũng rất tốt, ít nhất trên đường cha sẽ không đến nỗi mắng chửi người ta.”

Ngụ ý rằng buổi sáng lão Khâu thúc giảng phong thổ nhân tình(1) với Bạch Quân Quân rất tốt, đỡ hơn chuyện cả ngày cứ níu lấy bọn họ nhắc tới làm việc sợ lười biếng khó khăn.

(1) Phong thổ nhân tình: Phong tục tập quán

“…” Lão Khâu thúc không nói gì chỉ liếc nhìn các hài tử: “Nhân sinh chính là như vậy, làm người sợ nhất là tự mãn, lười biếng, ngại khó, khoe khoang, vứt hết mấy thói quen xấu này đi, không bao giờ tự mãn mà vừa học vừa làm, con kiến cũng có thể dịch chuyển cả Thái Sơn.”

Cuộc họp gia đình ngắn ngủi của nhà lão Khâu thúc đã kết thúc trong việc giáo dục các hài tử, đã đạt được ý kiến thống nhất đối với ba tỷ đệ Bạch Quân Quân.

Bọn họ tưởng những hài tử đã đi xa không ai nghe thấy, nhưng mà lại có hai người dị năng có ngũ quan nhạy bén.

Cả Bạch Quân Quân và Bạch Táp Táp đều nghe thấy cuộc trò chuyện của nhà lão Khâu thúc, Bạch Quân Quân thì không nói gì nhưng Bạch Táp Táp cảm động đến mức mắt đỏ hoe.

Kể từ khi chạy nạn ba năm đến nay, đây là lần đầu tiên nàng nhận được thiện ý từ người khác.

Hơn nữa thiện ý này còn rất lớn, đủ để nàng khắc ghi cả đời.
 



Bạch Quân Quân xoa đầu muội tử: “Cố gắng mạnh mẽ lên, sau này báo đáp họ thật tốt là được.”

Bạch Táp Táp nghe vậy thì gật đầu dứt khoát với tỷ tỷ mình.

Tiểu Sơn làm đầu tàu chạy ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại giục bọn họ mấy tiếng: “Các ngươi chậm quá, như vậy thì khi nào mới có thể hái được rau dại chứ!”

Bạch Linh Vũ bất đắc dĩ đuổi theo.

Hai hài tử đang chạy phía trước, chỉ còn lại Bạch Quân Quân và Bạch Táp Táp ở phía sau, Bạch Quân Quân đang định tâm sự với Bạch Táp Táp, thật hay vừa đúng lúc.

Nhân cơ hội khó có được này, nàng kéo cổ tay mảnh khảnh của Bạch Táp Táp lên, nhắm mắt dò xét khí hải của nàng ấy.

Dị năng của Bạch Táp Táp là một điểm sáng màu trắng, nó giống như một vòng xoáy, xung quanh là ánh sáng màu bạc chói lọi, mà cỗ năng lượng này không ngừng tràn ngập tứ chi và xương cốt của Bạch Táp Táp.

Điểm sáng dị năng của Bạch Táp Táp lớn hơn hạt vừng trong cơ thể nàng, cũng mạnh hơn rất nhiều.

Chứng tỏ tình trạng cơ thể của Bạch Táp Táp rất tốt.

Loại khí lực dị năng muốn tăng năng lực có hai phương pháp, một là uống thuốc dinh dưỡng để tăng loại năng lượng, hai là không ngừng đột phá điểm mấu chốt để tăng sức chịu đựng của bản thân lên.

Trong hai phương pháp, chắc chắn phương pháp đầu tiên là không phải chịu đau khổ.
 



Tuy nhiên, chỉ có dị năng hệ mộc cấp cao mới có thể chiết xuất dịch năng lượng, mà cấp bậc hiện tại của nàng hầu như bằng không…

Cho nên bây giờ chỉ có thể dựa vào Táp Táp tự lực cánh sinh.

Nhưng mà hoàn cảnh ác liệt này rất thích hợp cho Táp Táp rèn luyện sức chịu đựng.

Bạch Quân Quân đang tự suy xét xem nên lập ra hình thức huấn luyện tăng cường sức mạnh nào cho Bạch Táp Táp.

Bạch Táp Táp không biết tỷ tỷ đang làm gì, nhìn thấy trưởng tỷ đang nắm tay mình với vẻ mặt nghiêm trọng thì nàng ấy chột dạ.

“Trưởng tỷ, muội không cố ý giấu tỷ đâu.”

“?” Bạch Quân Quân ngẩn ra, giấu nàng cái gì?

Bạch Táp Táp bứt rứt đỏ mặt: “Từ nhỏ muội đã có khí lực lớn hơn người thường, muội biết như vậy là không tốt cho nên vẫn luôn che giấu tận sâu trong đáy lòng, mấy ngày nay không biết đã xảy ra chuyện gì mà muội không thể nào khống chế nổi… Chờ đến thành trì, muội nhất định sẽ cẩn thận, không để cho người khác phát hiện ra.”

Bạch Táp Táp nói cả nửa ngày, Bạch Quân Quân mới hiểu được thì ra Táp Táp đang lo lắng mình là đại lực sĩ mà lại bị phê bình ư?

“Lúc trước ta đã nói rồi, chúng ta phải quên quá khứ đi, cái gì mà đích thứ khác biệt, tam lệnh ngũ thân của tiểu thư khuê các, vân vân, những thứ này đã sớm đi theo Bạch Dương Thị bị diệt tộc rồi, không còn tồn tại nữa. Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải nhờ muội có khí lực lớn cõng ta thoát khỏi nơi nguy hiểm đó thì ta đã chết từ lâu rồi.”

Chương 33

“Phi phi phi, tỷ tỷ đừng nói lung tung, mau gõ gỗ đi.”

Bạch Táp Táp lo lắng tìm gỗ khắp nơi, Bạch Quân Quân không hiểu đây là tập tục gì, chỉ cảm thấy buồn cười.

“Ta chỉ muốn biểu đạt rằng sức mạnh của muội tuyệt đối không làm ta hổ thẹn, ngược lại, sức mạnh của muội chính là một lá bùa bảo mệnh rất tốt, là một lễ vật mà ông trời đã ban cho.

Tuy nhiên, sức mạnh của muội vẫn còn rất nhỏ bé, để đối mặt với những nguy hiểm bên ngoài thì vẫn còn thiếu nhiều lắm.

Ta từng đọc được phương pháp giúp nâng cao sức mạnh trong một quyển sách xưa, muội có nguyện ý học không?”

Bạch Táp Táp không ngờ trưởng tỷ lại sẵn lòng chỉ điểm cho nàng ấy như thế.

Có thể được thiên hạ đệ nhất tài nữ chỉ điểm, đây là chuyện mà tất cả nữ tử của Bạch Câu Quốc cầu mà không được.

Mặc dù điều mà trưởng tỷ chỉ điểm cho nàng ấy có liên quan đến phương diện khí lực gì đó, nhưng có thể thân thiết với trưởng tỷ, Bạch Táp Táp rất nguyện ý.

“Muội nguyện ý! Xin trưởng tỷ chỉ điểm!”

Bạch Quân Quân thoáng có cảm giác như huấn luyện tiểu dị năng giả ở căn cứ, biểu tình trên mặt cũng dịu dàng hơn.

“Nhưng việc huấn luyện rất vất vả, muội phải chuẩn bị thật tốt.”

“Chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ, có thể bảo hộ mọi người, muội không sợ vất vả.” Bạch Táp Táp chân thành trả lời.
 



Bạch Quân Quân và Bạch Táp Táp cũng đang mở cuộc họp gia đình đấy, tiểu hài nhi đầu tàu gương mẫu ở bên kia nhất tề quay đầu lại vẫy tay.

“Các ngươi mau tới đây đi, nơi này có nhiều ba nham hương lắm.”

Hoàng hôn buông xuống, xung quanh vẫn còn ánh sáng yếu ớt, một trong hai hài tử mặc bộ đồ vải đay thô nhưng gọn gàng sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, đứa còn lại mặc trường bào áo khoác gấm nhưng đã sớm không còn nhìn ra màu sắc nguyên thủy, mặt xám mày tro bẩn thỉu, không có so sánh thì không thấy gì, nhưng vừa so sánh như vậy thì chỉ cảm thấy Bạch Linh Vũ vừa bẩn vừa nhỏ lại vừa đáng thương.

Bạch Quân Quân đột nhiên ý thức được điều nên làm nhất khi họ đến Bích Đầm chính là tắm rửa sạch sẽ mới đúng.

Bạch Quân Quân bỏ tay ra rồi đi về phía hai hài tử trước mặt.

Cách họ không xa chính là một đầm nước, Bích Đầm cũng không có nhánh sông, là do nước ngầm cùng với nước mưa trên trời tích lũy lâu ngày hình thành. 

Nước trong đầm xanh biếc trong vắt, có thể nhìn rõ cả đàn cá bên dưới.

Mà xung quanh đầm nước còn có một loại cây dây leo xanh biếc, lá to bằng lòng bàn tay, còn tỏa ra ánh sáng xanh bóng.

Bạch Quân Quân hái một chiếc lá, vò nhẹ thì ngửi thấy một mùi thơm kỳ dị.

Tiểu Sơn kích động nói: “Cái này gọi là ba nham hương, nướng cá hoặc chiên cơm đều rất thơm ngon.”

Nhận thức về rau dại của ba tỷ đệ Bạch gia chỉ giới hạn trong phạm vi nhận thức của đại chúng, kiến thức về một số hương liệu phối với đồ ăn của họ ít đến đáng thương.
 



Tiểu Sơn nói hái, bọn họ lập tức phối hợp hái, về phần hái bao nhiêu... Tiểu Sơn cũng không có khái niệm.

Vì vậy, khi Khâu Tam cầm một chiếc xiên gỗ đi tới, bốn người trước mặt hắn đã hái được một chồng lớn ba nham hương.

Hắn không khỏi trợn to hai mắt: “Cái này… cái này chỉ có thể làm hương liệu phối với đồ ăn, hái vài lá là đủ rồi, hái nhiều hơn sẽ bị mặn chát.”

“…”

Mọi người liếc nhìn nhau, trong lòng ngực mỗi người đều nhét đầy lá... trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

“Cũng… cũng không sao đâu, có thể để được vài ngày, các ngươi mau mang về đi.”

Khâu Tam sợ đả kích sự nhiệt tình làm việc của họ nên vội vàng cứu nguy, nói xong cũng bắt đầu cởi giày bước vào trong đầm.

Tiểu Sơn nhìn thấy tam thúc của mình chơi trong nước mà thèm thuồng, nhưng hắn cũng biết tam thúc sẽ không bao giờ cho phép hắn chơi trong đầm nước.

Khâu Tam rất giỏi săn bắn, nhưng chỉ giới hạn ở trên núi và bầu trời, còn ở dưới nước, thành thật mà nói, cả nhà hắn không giỏi cho lắm.

Tuy nhiên, cha đã nói rằng uống canh cá có thể nhanh chóng khôi phục thể lực, kêu hắn đến thử vận may xem.

Khâu Tam đành phải lĩnh mệnh đến thử vận may một phen.

Nhưng Khâu Tam đã đâm vài chục lần mà con cá kia như có sáu mắt, lần nào cũng khéo léo trốn được.

Chương 34

Khâu Tam vì bắt cá mà càng chạy càng xa, nước từ mắt cá chân đến bụng bắp chân, lúc này đã sắp tới eo.

Bạch Quân Quân ngồi xổm ở trên bờ xem náo nhiệt không nhịn được nhắc nhở: "Nước càng sâu khúc xạ càng lớn, lực cản cũng sẽ càng lớn."

"..."

Nghe được thanh âm trên bờ, gương mặt của Khâu Tam lập tức đỏ lên.

Hắn quay đầu liền thấy Bạch Quân Quân cũng chưa đi, đang ngồi xổm trên bờ xem náo nhiệt.

Mười bảy mười tám tuổi chính là độ tuổi sĩ diện, bị người nhìn thấy bộ dạng bắt cá lóng nga lóng ngóng như vậy, Khâu Tam chỉ cảm thấy vô cùng quẫn bách.

Bạch Quân Quân không biết tâm sự của thiếu niên, im lặng đưa tay về phía hắn.

Khâu Tam không có kịp phản ứng động tác này là có ý gì.

Bạch Quân Quân kiên nhẫn chỉ chỉ xiên gỗ trên tay hắn: "Đưa cho ta."

"Ngươi biết làm? ?" Khâu Tam hơi kinh ngạc.

Bạch Quân Quân bình tĩnh gật đầu, lúc này trong bụi cỏ lại nhô ra một cái đầu bẩn thỉu: "Trưởng tỷ đệ bắt cá rất lợi hại."

Khâu Tam lúc này mới giật mình nhận ra mấy người kia bao gồm cả Tiểu Sơn đều không hề rời đi, bọn họ đều ngồi xổm ở trong bụi cỏ yên lặng nhìn hắn bắt cá.

Khâu Tam khóc không ra nước mắt quay lại, đưa xiên gỗ cho Bạch Quân Quân.
 



Vừa định căn dặn nước rất sâu, đi vào phải chú ý chút.

Ai ngờ người ta trực tiếp ném gậy gỗ ra ngoài, mà lại ném ra ngoài nơi cách hắn chỉ mấy bước thôi.

Khâu Tam ngây người, ngay cả Tiểu Sơn cũng nhịn không được càm ràm: "Xiên gỗ rất khó làm, ngươi tiện tay ném đi thì Tam thúc phải làm rất lâu đó!"

"Làm phiền lấy cá về giúp ta." Bạch Quân Quân nhàn nhạt trả lời.

"? ? ?" Khâu Tam nghi ngờ nhìn qua Bạch Quân Quân, chỉ thấy Bạch Quân Quân vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng hai tiểu hài bên cạnh nàng lại gật đầu như gà mổ thóc, trả lời chắc chắn: "Khâu Tam ca đi xem một chút đi, trưởng tỷ của đệ ném không lệch một tên, khẳng định bắt được cá."

"Làm sao có thể chứ!" Tiểu Sơn hoàn toàn không tin.

Khâu Tam quay đầu nhìn, chỉ thấy vị trí xiên gỗ chảy ra một vòng huyết sắc.

Hắn khó có thể tin đi qua cầm xiên gỗ lên, bên trên xiên gỗ đã có một con cá lớn bằng bàn chân.

"! ! !" Khâu Tam.

"! ! ! Tiểu Sơn.

"Trưởng tỷ thật tuyệt!" Bạch Táp Táp cùng Bạch Linh Vũ đồng loạt vỗ tay, vẻ mặt kiêu ngạo.

Bạch Quân Quân cũng lộ ra nụ cười hài lòng.

"Sao... Làm sao làm được?!" Khâu Tam nuốt ngụm nước bọt, không nghĩ tới Bạch Quân Quân tiện tay ném một cái vậy mà có thể xiên trúng cá lớn, vận may cũng quá tốt!

"Quen tay hay việc thôi."
 



Vẻ mặt Bạch Quân Quân vẫn lạnh nhạt, mặc dù cũng có một phần công lao của dị năng nhưng độ chuẩn xác của bản thân nàng cũng rất tốt nha, dù sao cũng là người từng lăn lộn ở mạt thế, ném không chuẩn làm sao nổ đầu Zombie?

Khâu Tam ngơ ngơ ngác ngác rút con cá ra ném lên trên đồng cỏ, Bạch Quân Quân lại một lần nữa ra hiệu hắn đưa xiên gỗ cho nàng.

Thế là Khâu Tam lại đưa qua.

Hắn cũng muốn nhìn xem Bạch Quân Quân là may mắn hay là có thực lực.

Bạch Quân Quân cầm chạc cây trong tay, trước nhìn lướt qua đầm nước, lại một lần nữa tùy ý ném xiên gỗ ra ngoài.

"Trúng rồi!" Bạch Linh Vũ hiếm khi lộ ra một tia tính trẻ con, ở một bên trợ uy hò hét.

Khâu Tam có chút khó có thể tin, đi qua nhặt cái xiên lên, quả nhiên bên trên lại là một con cá lớn.

Nếu như nói vừa rồi hắn còn hoài nghi về năng lực bắt cá của Bạch Quân Quân thì bây giờ nửa điểm nghi hoặc cũng không có.

Bạch Quân Quân như ném tú cầu, xiên cá tiện tay ném vào trong đầm, nhưng mỗi một lần đều có thể bắt được cá.

Khâu Tam quả thật không dám tin vào hai mắt của mình, tại sao có thể có người có kỹ thuật bắt cá cao minh như thế được!

Dùng bách phát bách trúng để hình dung cũng không phải là quá đáng a ha?

Ba tỷ đệ Bạch gia này rốt cuộc là ai?

Một người bách phát bách trúng, một người sức lớn vô cùng, còn có một người... Tạm thời không có phát hiện đặc điểm của hắn, nhưng, Khâu Tam hoàn toàn không dám khinh thường.

Chương 35

Cho nên khi mang theo năm con cá lớn trở về, người phụ trách nhóm lửa ướp thịt đều đều mở to hai mắt nhìn.

"Đệ... Phát huy vượt xa bình thường đó nha." Khâu Nhị kích động đi tới nhận cá.

Chỉ thấy trong tay lão tam xách hai con cá, Tiểu Sơn, Bạch Linh Vũ cùng Bạch Táp Táp mỗi người xách một con, hơn nữa mỗi con cũng không nhỏ, trọng lượng số cá này cộng lại cũng có thể so sánh với số cá bọn họ có thể bắt được trong một năm.

"Không phải đệ bắt." Khâu Tam có chút hổ thẹn.

"?" Đám người lộ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Mấy người trước mặt ngoại trừ Khâu Tam quần áo ướt hơn phân nửa ra thì những người khác đều khô ráo, không phải hắn thì còn có thể là ai?

"Là Quân Quân tỷ bắt." Tiểu Sơn ở một bên lớn tiếng trả lời.

Lúc này tiểu oa nhi đã bị năng lực bắt cá xuất thần nhập hóa của Bạch Quân Quân chinh phục hoàn toàn, mở miệng một tiếng Quân Quân tỷ vô cùng thân thiết.

Lão Khâu thúc khó có thể tin: "Quân Quân bắt?"

"Đúng vậy!" Bạch Linh Vũ cùng Tiểu Sơn lại trả lời thật to.

Ánh mắt của mọi người đồng loạt rơi vào trên người Bạch Quân Quân.

Chỉ thấy tiểu cô nương vẫn mang vẻ mặt thanh lãnh lạnh nhạt, chưa từng vì bắt được số cá lớn như này mà vui vẻ hoặc tự mãn.

Lưu thị che miệng vui vẻ nói: "Thật không nghĩ tới Quân Quân cô nương bắt cá lợi hại như thế."

"Ngài quá khen rồi." Bạch Quân Quân khiêm tốn nói.

"Vậy tối nay chúng ta nấu hai con và nướng hai con! Còn một con còn lại đem phơi khô... Cha, cha thấy được không?"

Lưu thị, làm nội trợ trong nhà lại là một người yêu thích vị cá liền yên lặng xin chỉ thị của Lão Khâu thúc.

Lão Khâu thúc sờ sờ tẩu hút thuốc lá, cân nhắc một hồi rồi đồng ý.

Bạch Quân Quân rốt cục cũng lộ ra nụ cười nhạt, rất tốt, ăn nó đi!

Đương nhiên sở dĩ Lão Khâu thúc đồng ý ăn bốn con cá chủ yếu vẫn là để cho các con xem.

Nhìn đi, lúc trước còn sợ tỷ đệ ba người họ gia tăng gánh nặng cho bọn họ, bây giờ người ta đã tự mang thức ăn trở về, hơn nữa còn là cả nhà bọn họ không bắt được con cá lớn nào!

Lão tam đón lấy ánh mắt của lão cha, hắn có chút xấu hổ cúi đầu xuống.

Canh cá phối với gừng và đậu hũ, hương vị vừa tươi vừa ngọt, đối với người sơn dã mà nói là canh đại bổ.

Đáng tiếc bọn họ không có đậu hũ, Lưu thị chỉ có thể ném một nắm nấm còn thừa hôm qua vào, chờ thịt cá chuyển sang màu trắng, màu sắc nước canh trở nên đậm hơn, cây nấm mềm đi thì lại rắc một chút ba nham hương cắt sợi vào, một cỗ mùi thơm đặc trưng nhanh chóng tràn ngập.

Một bên khác, cá nướng cũng được đem lên giá, nướng cùng còn có một cái móng heo.

Đây là món chính đêm nay, có thể nói là tương đối phong phú.

Không có cách nào, tất cả vật trên xe đẩy tay của Lão Khâu thúc đều là vật chết, nếu không nhanh chóng ăn hết thì qua hai ngày nữa tất cả sẽ hỏng.

Bữa cơm tối lần này, đừng nói là ba tỷ đệ Bạch gia chạy nạn thật lâu, đến ngay cả nhà Lão Khâu thúc bình thường đều là nhịn ăn.

Dù sao con mồi mà bọn họ bắt được đều phải cầm xuống dưới núi đổi bột mì và các thứ khác, ăn cho sướng miệng là chuyện không dám nghĩ.

Cho nên thời gian ăn cơm tối mọi người vô cùng yên tĩnh, đều đang cố gắng nhét đồ ăn vào trong bụng mình.

Canh cá thơm ngon cùng cá nướng bên ngoài thì cháy sém bên trong thì mềm ngọt, đùi heo rừng xốp giòn, món nào cũng rất ngon.

Mặc dù bọn họ không nêm nếm nhiều nhưng cũng đủ mỹ vị.

So sánh với thức ăn buổi trưa thì có thêm ba nham hương quả nhiên thơm hơn mấy phần, Bạch Quân Quân cũng không hiểu rõ đây là nguyên lý gì, nhưng mà không thể không nói thật... Ăn rất ngon!

Sau buổi cơm tối, Khâu Đại Khâu Nhị gánh mấy thùng nước dùng củi lửa còn lại tiếp tục nấu.

Sau đó lại xách đến một bên chỗ nước cạn ở Bích Đầm, Lưu thị liền dẫn Bạch Quân Quân và Bạch Táp Táp tới rửa mặt.

"Đây là xà phòng bình thường ta dùng, đổ nước lên vò ra bọt là rửa được rồi, tóc và thân thể đều có thể dùng."

Bạch Quân Quân tất nhiên chưa thấy qua thứ này, nơi nàng sinh tồn tài nguyên khan hiếm, dòng sông hồ nước thiên nhiên cũng không còn tồn tại nữa.

Chương 36

Dị năng hệ thủy nghiên cứu phát minh ra sạch sẽ ngưng châu thanh khiết, chỉ cần bóp nát ngưng châu để nó bay hơi nước ra là có thể phân giải bất kỳ chất bẩn nào trong phạm vi mười mét vuông.

Mọi người đều là dùng loại ngưng châu thanh khiết này để duy trì sạch sẽ.

Còn có thể hưởng thụ đãi ngộ ngâm mình trong bồn tắm lớn thì chỉ có các đại lão dị năng hệ Thủy thôi.

Về phần các loại sản phẩm hóa chất như sữa tắm thì đã sớm không có người sản xuất, trở thành một phần trong sách lịch sử rồi. Về phần tổ tông của bọn chúng là xà phòng thì càng sống ở trong truyền thuyết.

Nhưng mà đó đã là quá khứ.

Hiện tại, Bạch Quân Quân đột nhiên cảm nhận được chỗ tốt ở nơi này.

Đi vào thời đại vật tư phong phú này thật sự là Tái ông mất ngựa, sao biết không phải phúc chứ!

Nhưng mà tâm tình khoái trá không tiếp tục quá lâu, rất nhanh Bạch Quân Quân liền ý thức được tóc của nàng đã quá lâu không gội nên căn bản không gỡ được.

Dù cho Lưu thị nghĩ biện pháp chải vuốt cho các nàng cũng không có hiệu quả chút nào.

Cuối cùng Bạch Quân Quân quyết định cắt tóc đi.

Nhưng mà quyết định này khiến Bạch Táp Táp cùng Lưu thị vô cùng sợ hãi.

"Thân thể, tóc tai, da dẻ thuộc về cha mẹ, trưởng tỷ chúng ta không thể tùy ý động vào." Bạch Táp Táp cẩn thận nhắc nhở.

"Gội không được ta lại kiên nhẫn thêm chút là được ấy mà." Lưu thị cũng không đồng ý cho lắm.
 



Nữ tử không thể tùy tiện cắt tóc, ngụ ý không tốt.

Bạch Quân Quân lại nhíu chặt lông mày.

Tóc này dài đến bắp chân, nhưng các nàng ở bên ngoài lăn lộn lâu như vậy, đã sớm bẩn không ra hình dạng rồi, cho dù có dị năng hệ Thủy đoán chừng cũng không gội sạch được những thứ bẩn thỉu trên đầu nàng chớ nói chi là nước và xà phòng thông thường.

Hơn nữa sắp vào hạ, đến lúc đó tóc này lên men bốc mùi, sinh rận làm sao bây giờ? Coi như hôm nay không hớt tóc thì mùa hè vẫn phải cắt.

Với lại hiện tại ăn còn không no chớ nói chi là dưỡng tốt tóc, cái đầu tóc này đã sớm khô xơ, ngả vàng lại chẻ ngọn, nàng không thẩm ra được vẻ đẹp nào cả.

Cuối cùng, Lưu thị bất đắc dĩ trở về doanh địa lấy chủy thủ của Khâu Đại tới.

Bạch Quân Quân giơ tay chém xuống mái tóc, cắt đến bả vai, vừa vặn có thể buộc lên thành một búi tóc nhỏ.

Nếu như có thể, nàng còn muốn để tóc ngắn, nhưng... Không được, ngắn nữa thì đoán chừng Lưu thị và Táp Táp đều sẽ ngất.

Táp Táp mặc dù mới tám tuổi nhưng tóc cũng dài tới eo, lúc Bạch Quân Quân cắt tóc nàng ấy cũng cắt nhưng để dài hơn nàng một chút.

Nhưng mà đáy mắt của Bạch Táp Táp vẫn lóe lên ánh nước.

"Không sao, qua hai năm nữa sẽ dài ra lại." Bạch Quân Quân an ủi một cách hời hợt.

Lúc này lại đụng nước, tóc của hai người rốt cục cũng có thể tan ra, cẩn thận thanh tẩy sau rốt cục trở nên từng chiếc rõ ràng.

Lúc các cô nương đang kỳ cọ bùn đất trên người thì Lưu thị ở một bên may vá.

Đây là y phục của Lưu thị thay giặt, bây giờ đều lấy ra cho hai tỷ muội mặc vào.
 



Đợi các nàng rửa sạch xong, bộ y phục nhỏ do Lưu thị cải tiến cũng được làm xong.

Tỷ muội Bạch Quân Quân cảm kích không thôi.

Đợi các nàng nhẹ nhàng khoan khoái đi ra, Lưu thị liền kinh ngạc phát hiện thì ra tiểu cô nương trước mặt xinh đẹp như vậy.

Đặc biệt là Bạch Quân Quân đã nẩy nở, hàng mi tinh tế giống như liễu, mắt hạnh thanh lãnh như trăng, mũi ngọc tinh xảo xinh đẹp, môi anh đào không tô mà đỏ.

Nói tóm lại đây là dáng vẻ chỉ có tiên nữ trong tranh mới có.

Bạch Quân Quân vô thức sờ lên mặt mình, có phải dáng dấp quá rêu rao hay không?

Quả nhiên, không chờ nàng hỏi ra lời, Lưu thị đã sợ hãi thán phục:

"Ông trời của ta, trên đời này làm sao có tiên nữ xinh đẹp như vậy chứ."

Bạch Táp Táp nghe vậy nhịn không được liếc mắt, tỷ tỷ nàng không phải chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân hay sao.

Nhưng mà nàng rất thức thời không nói ra.

Hai người trở lại doanh địa tự nhiên lại khiến đám nam nhi Khâu gia chấn động một trận, nhưng cũng không phải có ý đồ xấu, chỉ là không nghĩ tới tỷ muội Bạch gia sẽ xinh đẹp như vậy.

Nhưng mà người sống trên núi mặc dù không đọc qua sách vở gì, nhưng cấp bậc lễ nghĩa vẫn hiểu.

Chương 37

Ngoại trừ Tiểu Sơn ra còn lại đều là đại nam nhân, nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương là hành vi rất thất lễ lỗ mãng, cho nên sau khi mấy người sợ hãi cảm thán liền tự giác lôi kéo Tiểu Sơn cùng Bạch Linh Vũ đi rửa mặt, không còn thảo luận về tướng mạo của tỷ muội bọn họ nữa.

 

Đối với tóc của Bạch Linh Vũ, bọn họ tôn trọng ý kiến của Bạch Quân Quân, trực tiếp cắt ngắn cho tiểu hài nhi.

 

Nhưng mà tiểu hài nhi từ năm tuổi trở xuống thường xuyên cắt tóc, giống như Tiểu Sơn, tóc của nó cũng chỉ dài tới vai.

 

Cho nên sau khi Bạch Linh Vũ bị cắt tóc, phản ứng cũng không lớn như Bạch Táp Táp.

 

Nhưng sau khi Bạch Linh Vũ tắm rửa sạch sẽ xong, các nam nhân Khâu gia lại sững sờ.

 

Mấy hài tử Bạch gia này rốt cuộc là ai, làm sao ai nấy đều xinh đẹp tuấn tú hết vậy.

 

Nhưng mà so với sự kinh ngạc của người lớn thì Tiểu Sơn bình tĩnh hơn nhiều, hắn nhìn Bạch Linh Vũ đầu tóc rối tung, cười khanh khách không ngừng: "Ngươi thật giống như một nữ hài tử."

 

"..." Bạch Linh Vũ.

 

Không chờ Bạch Linh Vũ phản kích, Khâu Đại liền gõ gõ đầu nhi tử: "Linh Vũ đây gọi là tuấn tú, đã lớn như thế còn không phân biệt được nam nữ, còn không biết xấu hổ cười người ta!"

 

"..." Tiểu Sơn ôm đầu mình tủi thân mếu máo.

 

Các nam nhân đã tắm xong, đoàn người liền phân chia đồ đạc để ngủ.

 

Bọn họ chỉ có hai tấm chiếu rơm, bình thường Lưu thị mang theo nhi tử ngủ trên xe đẩy, các nam nhân liền chen chúc trên chiếu rơm.
 



 

Hiện tại có thêm tỷ đệ Bạch gia cũng chỉ có thể sắp xếp lại một lần nữa.

 

Cuối cùng nhất trí quyết định ba tỷ đệ Bạch gia ngủ ở trên xe đẩy tay, Khâu Đại Lưu thị cùng Tiểu Sơn ngủ một tấm chiếu rơm, Lão Khâu thúc thì cùng lão Nhị lão Tam chen chúc trên một chiếc chiếu rơm khác.

 

Cả nhà lão Khâu thúc quan tâm chăm sóc bọn họ, Bạch Quân Quân tất nhiên là cảm kích.

 

Nhưng mà Bạch Quân Quân cũng không phải một người không biết điều, nàng đề nghị đêm nay để nâng gác đêm.

 

Đám người nghe xong nhịn không được cười: "Mọi người đều tỉnh táo, không cần phải gác đêm."

 

"Với lại chỉ cần đốt lửa, bình thường động vật không dám tới gần."

 

"Cho dù tới gần cũng không cần sợ hãi, đợi lát nữa ta thả bẫy bắt thú ở xung quanh, ban đêm các ngươi đi tiểu tuyệt đối không được tùy tiện chui vào trong bụi cỏ."

 

Đám người nói liên miên lải nhải, không để ý đến vấn đề Bạch Quân Quân đề nghị gác đêm chút nào.

 

Bạch Quân Quân tự nhận khả năng ăn nói không tốt, biết rõ mình mới là đúng, nhưng cũng lười thuyết phục, dù sao nàng cứ đàng hoàng gác đêm là được, không cần phải được bọn họ đồng ý.

 

Mọi người chạy cả một ngày đường, nói ít cũng đi 35 cây số.

 

Lúc này tất cả mọi người mệt mỏi, mới vừa rồi còn phấn chấn nói chuyện, không đầy một lát tiếng ngáy liền vang lên liên tục.

 

Đến ngay cả Bạch Táp Táp cùng Bạch Linh Vũ cũng đều ngủ liền.
 



 

Bạch Quân Quân thấy thế thở dài một hơi, rất tốt, hiện tại cho dù nàng tu luyện trước mặt mọi người thì cũng không có ai thấy.

 

Thế là nàng nhẹ chân nhẹ tay ngồi dậy, để Bạch Táp Táp Bạch Linh Vũ ngủ rộng rãi hơn chút, bản thân lại nhắm mắt tiến vào khí hải.

 

Ban đêm linh khí thảo mộc còn tràn trề hơn ban ngày.

 

Trong hơi thở đều là linh khí thảo mộc dồi dào, Bạch Quân Quân rất tiện lợi mà trực tiếp đem linh khí thảo mộc trong không khí đưa vào điểm sáng màu xanh lục của khí hải.

 

Ban đêm trong rừng rậm vô cùng yên tĩnh, có mấy dã thú thấy không rõ là giống loài gì đi ngang qua, nhưng mà bọn chúng nhìn thấy bên này có ánh lửa liền chạy đường vòng xa xa.

 

Nhưng, cũng có con không sợ chết.

 

Mấy con chồn chuột không chịu được mùi máu tanh từ nguyên liệu nấu ăn trên xe đẩy tay mà vụng trộm từ trong bóng tối chạy tới.

 

Bọn chúng ở dưới đáy xe đẩy, khẩy chỗ máu động vật nhỏ xuống uống lấy uống để.

 

Cảnh tượng đó rất đáng sợ, nếu người bình thường nhìn thấy không chừng còn buồn nôn.

 

Nhưng mà Bạch Quân Quân ở mạt thế thấy qua việc đời, Zombie gặm nuốt vật sống còn ghê rợn hơn cái này nhiều.

 

Chỉ cần bọn chúng không leo lên trên xe đẩy động vào chỗ thịt kia thì ăn chút canh thừa nàng vẫn sẽ không để ý.

Chương 38

Nhưng mà những con chồn chuột này cũng không biết còn có người đang âm thầm quan sát bọn chúng.

 

Lũ chồn kiếm được một bụng máu rốt cục không chịu nổi cám dỗ, muốn bò lên trên xe đẩy tay.

 

Đúng lúc này, một sợi dây leo đột nhiên động đậy.

 

Chồn chuột còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, chân liền bị dây leo cuốn lấy.

 

Chồn chuột vô thức giãy dụa.

 

Dây leo kia giống như rắn, bọn chúng càng động đậy thì càng bị cuốn chặt hơn.

 

Chồn chuột không có cách nào khác, chỉ có thể dùng miệng cắn, nhưng mà vừa mới hé miệng, không biết từ đâu lại mọc ra mấy sợi dây leo bịt chặt miệng chúng lại.

 

Ngay cả răng nanh cũng bị khống chế, bọn chúng hoàn toàn mất đi năng lực hành động, trở thành ba ba trong rọ.

 

Bên trong mắt bọn chúng hiện lên vẻ kinh hoảng và tuyệt vọng, nhưng mà trong đêm tối, ngoại trừ lũ dế còn đang không tim không phổi kêu to thì không còn có động tĩnh nào khác.

 

Bạch Quân Quân nhìn thấy ba con chồn chuột nay đã yên tĩnh, lúc này mới rút tâm thần trở về, tiếp tục ‘nạp điện’ cho hạt mè xanh.

 

Bất tri bất giác, tiếng chim hót quanh mình nhiều hơn, tiếng ngáy cũng ngừng, lại một lát sau liền truyền đến tiếng duỗi người.

 

Bầu trời nổi lên ánh sáng bạc, các huynh đệ Khâu gia lần lượt tỉnh dậy.

 
 



Khâu Tam rời giường, chuyện đầu tiên chính là chạy tới bẫy thú tối hôm qua mình đã đặt xem có thu hoạch gì hay không.

 

Khâu Nhị thì nhìn xem đống lửa có tắt hay không, thừa dịp nó vẫn còn đốm lửa leo lắt liền mau chóng thêm củi, để tránh phải nhóm lửa lại lần nữa.

 

Về phần lão đại thì trước tiên kiểm tra hàng hóa trên xe đẩy tay, lại ngoài ý muốn phát hiện dưới xe đẩy tay có mấy con chồn chuột.

 

Chồn chuột?

 

Hắn mở to hai mắt nhìn, bước nhanh tới, quả nhiên, dưới đáy xe đúng là có ba con chồn chuột đang nằm!

 

Bọn chúng bị trói tay chân và miệng, chỉ còn tròng mắt đang quay tròn.

 

"Ông trời ơi, các ngươi mau tới đây!"

 

Khâu Đại rống một tiếng, gọi Khâu Nhị Khâu Tam cùng Lão Khâu thúc đi qua.

 

Mấy nam nhân vây quanh xe đẩy tay quan sát, thì thấy ba con chồn chuột này bị trói gô nhét vào gầm xe, khác với vật trên xe đẩy là bọn chúng đều còn sống nhăn răng.

 

Đám người kinh ngạc không thôi.

 

"Cái này. . . Không phải là Sơn Thần hiển linh đó chứ?"

 

Cũng khó trách bọn họ lại nghĩ như vậy, dù sao loài vật hoang dã như chồn chuột mặc dù phổ biến, nhưng nó cực kỳ tinh ranh, muốn bắt sống cũng không dễ dàng.
 



 

Trong thôn có người vì cất trữ lông chồn để làm một chiếc áo choàng lông chồn hoàn chỉnh nhưng tích trữ liên tiếp ba năm cũng không đủ.

 

Mà bây giờ, một đêm tỉnh lại dưới gầm xe của bọn họ liền có ba con chồn bóng loáng, mập mạp, nhảy nhót tưng bừng, đây quả thực là cự phú từ trên trời rơi xuống. Là chuyện nằm mơ cũng không dám nghĩ.

 

"Xem ra, cứu người thật sự hữu dụng!" Khâu Đại kích động cực kỳ, nhất định là bọn họ cứu được tỷ đệ Bạch gia cho nên Sơn Thần liền ban thưởng cho bọn họ

 

"Khụ khụ, nói gì thế?" Lão Khâu thúc trừng mắt liếc hắn một cái: "Chúng ta cũng không phải vì phần thưởng của Sơn Thần mới cứu người. Hơn nữa cho dù Sơn Thần hiển linh, cũng không có khả năng đưa chồn chuột cho chúng ta, dù sao bên ngoài toàn bộ đã rối loạn rồi, có người thu lông chồn hay không còn chưa biết được!"

 

Lão Khâu thúc cảm thấy Sơn Thần muốn đưa cũng sẽ đưa thứ bọn họ thiếu thốn nhất, ví dụ mì gạo các thứ.

 

Cho nên, cái này nhất định không phải là Sơn Thần tặng.

 

"Ta cảm thấy là Sơn Thần tặng, nói không chừng nó ám chỉ với chúng ta là Hàn Thành tất cả đều bình thường, bảo chúng ta dựa vào mấy con chồn chuột này an cư ở Hàn Thành đấy!"

 

Lúc mấy phụ tử càng nói càng mơ hồ, Bạch Quân Quân yên lặng giơ tay lên: "Cái kia... Mấy con chồn chuột này là ta bắt."

 

"Ể? ? ?" Đám người sững sờ quay đầu.

 

Nhưng thấy rõ tiểu cô nương, bọn họ lập tức sững sờ.

 

Nhờ có sắc trời mà bọn họ thấy Bạch Quân Quân còn xinh đẹp hơn tối hôm qua mấy phần.

 

Đám người ngây người rất lâu mới hoàn hồn, lúng ta lúng túng hỏi: "Ngươi... Ngươi mới vừa nói cái gì?"

Chương 39

"Tối hôm qua mấy con này... Mấy con này chạy đến dưới xe đẩy ăn vụng, bọn chúng ăn quá nhập tâm không để ý ta đã tỉnh lại, ta liền dùng cục đá đập bọn chúng ngất."

 

Bạch Quân Quân trợn mắt nói dối.

 

Dù sao mặc kệ bọn họ có tin hay không... Nàng cứ lấy cớ này đó.

 

Bạch Quân Quân vậy mà bắt sống ba con chồn chuột lớn! Hai sự kiện này khiến cả nhà Lão Khâu thúc rất shock, bọn họ vậy mà không bằng tiểu cô nương có thủ đoạn... Đang lúc tất cả mọi người đang cố gắng tiêu hóa, Khâu Tam là người đầu tiên tin tưởng.

 

Hôm qua Bạch Quân Quân bắt cá chính là như vậy, độ chuẩn xác của nàng còn tốt hơn binh sĩ.

 

Nghĩ đến Bạch Táp Táp trời sinh sức lớn thì tỷ tỷ là một thần xạ thủ cũng không phải chuyện gì kỳ quái.

 

Một khi tiếp nhận giả thiết này, rất nhanh liền bị tự thuyết phục.

 

Bọn họ không còn xoắn xuýt việc Bạch Quân Quân làm thế nào bắt được, mà là đắm chìm trong niềm vui sướng bội thu.

 

Mấy con chồn chuột còn sống này chính là chuyện cực tốt, kể từ đó cũng không cần lo lắng vấn đề giữ tươi đồ ăn, trước tiên để nuôi, sau này làm thịt hay bán thì nói sau

 

Lão Khâu thúc vô cùng vui vẻ ném chồn chuột lên xe, nhìn thấy sợi dây nhỏ quấn chỉnh tề trên thân chồn, ông vẫn không quên giơ ngón cái lên với Bạch Quân Quân.

 

"Nữ công của cháu coi như không tệ, nhìn xem, dây thừng quấn quá gọn gàng."

 

"Ây... Quá khen rồi." Bạch Quân Quân yên lặng nhận tán dương này.
 



 

Chờ ba tiểu hài nhi tỉnh lại, biết Bạch Quân Quân lại lập đại công, bọn chúng cũng không khỏi vui mừng.

 

Sáng sớm Tiểu Sơn và Bạch Linh Vũ một mực vây quanh ba con chồn chuột này.

 

Thân thể dài nhỏ, bộ lông dày xù, vẻ ngoài giống chuột cũng giống con thỏ, thật sự là kỳ quái lại khiến người ta yêu thích.

 

Lão Khâu thúc thấy vậy không khỏi buồn cười: "Các ngươi cẩn thận một chút, chớ để chúng cắn."

 

"Sẽ không đâu ạ!" Hai hài tử nhu thuận trả lời.

 

Thừa dịp làm điểm tâm, Lưu thị dành thời gian sửa sang lại y phục mà ba tỷ đệ thay ra.

 

Nhưng mà y phục này thực sự rách rưới không thể tả, Lưu thị bèn lấy những phần vải còn dùng được làm cho ba tỷ đệ mỗi người một cái nón nhỏ.

 

Cái nón này còn có một khối vải che mặt, chỉ cần buộc lên là có thể che mặt lại.

 

Chủ yếu là tướng mạo của ba tỷ đệ quá xinh đẹp, Lưu thị cảm thấy trong thời buổi binh hoang mã loạn nên che giấu thì tốt hơn.

 

Bạch Quân Quân cũng đang cảm thấy gương mặt này quá phô trương, Lưu thị làm nón cho nàng, nàng liền vui vẻ đội lên.

 

Thế là đám người ăn bữa sáng xong sắp xếp nước nôi lại phải tiếp tục chạy về phía trước, lúc gần đi Bạch Quân Quân còn cố ý đi bắt mấy con cá.

 
 



Các nam nhân Khâu gia vì chứng kiến kỳ tích, tất cả đều đi vây xem.

 

Bạch Quân Quân cũng không che giấu, trực tiếp cho truyền thụ kinh nghiệm cho nam nhân Khâu gia.

 

"Trong nước và trên đất không giống nhau, phải tính cả độ khúc xạ ánh sáng nữa."

 

"? ? ?" Vẻ mặt của đám người mê mang.

 

"Ví dụ như mắt chúng ta thấy cá ở vị trí này, chúng ta tạm thời gọi là một, nhưng ngươi phải tính thêm cả bóng mờ của nó nữa, cho nên vị trí thực tế của nó là ở nơi này."

 

Bạch Quân Quân vươn tay mô tả trong không khí.

 

Lão Khâu thúc chưa chừng nghe nói chuyện như vậy, vẻ mặt mờ mịt: "Vì sai?"

 

Bạch Quân Quân hơi nhướn mày, loại kiến thức vật lý này nàng phải giải thích với bọn họ thế nào đây?

 

Dăm ba câu bọn họ nghe không hiểu, nói quá sâu lại tốn thời gian, hơn nữa hình như cũng không quan trọng cho lắm.

 

Bạch Quân Quân gãi gãi đầu, chọn ra một lời giải thích chung chung.

 

"Nước sẽ phản quang, con cá mà chúng ta nhìn bằng mắt thường thấy được chỉ là ảo ảnh, trên thực tế vị trí của nó không ở vị trí mắt thường chúng ta nhìn thấy, cho nên lúc xiên cá không thể đâm vào cái bóng của con cá, chúng ta có thể phải tính được vị trí thực của nó.

 

Nếu bây giờ chúng ta cách cá rất xa, cái xiên phải tạo thành góc nhọn với con cá, lại nhắm chếch cái bóng của con cá ba ngón tay là được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play