Trưng binh cũng biết chuyện này, cho nên cơ bản bọn họ sẽ không đến thôn thợ săn bắt người đi lao dịch hay binh dịch.

Song lần này lại hỏi cũng không hỏi đã lập tức bắt nam đinh của bọn họ đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Cho dù là chiến loạn cũng không thể làm như vậy được!

Không chờ nhóm nương tử thợ săn đi vào nha môn đòi lời giải thích, những người vây xem đã không nhịn được mà chen vào nói.

"Còn tiền miễn quân dịch thì sao? Bây giờ toàn bộ Tuyên Uy đều đang chiêu binh, tiền quân dịch đã sớm không còn dùng được nữa rồi."

"Nếu không được chiêu mộ được thì bọn họ phải tự lên chiến trường, ngươi nói tiền quân dịch đáng giá hay là mạng của bọn họ đáng giá?"

"Các người nhìn cái đường này đi, làm gì còn có nam đinh nào nữa? Lão đầu ta hôm qua còn suýt chút nữa bị bắt đi sung quân đó."

Dân chúng ở trong thành đều liên tục kêu khổ.

Nhóm nương tử thợ săn nghe vậy, lúc này mới phát hiện quả thật người đi đường ít hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa nhiều hơn là những phụ nhân hoặc lão nhân gia bước đi vội vã, rất hiếm khi nhìn thấy nam tử.

"Không chỉ có thợ săn trên núi các ngươi, những binh sĩ mới làm quan ở vài tòa thành trì Tuyên Uy này đều bị cưỡng ép kéo đi rồi."

Cũng khó trách mọi người bàn về binh dịch liền biến sắc, mấy năm nay đi làm binh lính còn thảm hại hơn cả dân chạy nạn.

Hiện giờ tuy thiên hạ đại loạn nhưng còn lâu mới đến thời điểm diễn ra trận chiến cuối cùng, vì vậy người chấp chính đều đang bảo vệ đội quân tinh nhuệ của mình.

Nhưng quân đội tinh nhuệ không ra tiền tuyến cũng không có nghĩa là không đánh trận được.
 



Không chống lại thì chẳng phải dâng địa bàn cho người khác hay sao?

Thế là những người này không hẹn mà cùng lựa chọn dùng xích lão để tiêu hao chiến lực của kẻ thù.

Cái gọi là xích lão cũng chính là những phạm nhân tội nặng trong lao ngục hoặc người phạm tội sung quân, cũng có thể là những dân chúng thấp cổ bé họng chưa từng tham gia huấn luyện.

Những người này cho dù có thương vong thì cũng không gây tổn hại cho lực lượng của mình.

Chờ xích lão khiến đối phương suy sụp, quân đội tinh nhuệ sẽ nhân cơ hội đánh lén bất ngờ, cũng có thể có thu hoạch không nhỏ.

Cách này là do tam hoàng tử nghĩ ra trước, đại hoàng tử nhị hoàng tử thua mấy lần liền nhanh chóng học xong, áp dụng ngược lại.

Vì thế ba huynh đệ bắt đầu đánh thái cực quyền, ngươi tới ta đi.

Chiến sự phía Nam, phía Bắc tất nhiên cũng biết, dân chúng đều biết bọn người xấu xa kia dùng xích lão để làm lá chắn bằng thịt, Ngũ vương gia và Cửu hoàng tử có thể không biết sao?

Cho nên hắn ta bắt người như vậy, mọi người dễ dàng biết được tính toán của Ngũ vương gia ngay.

Xem chừng hắn ta cũng muốn dùng chiến thuật xích lão để đối phó Cửu hoàng tử!

Nhưng mà, người ngồi trên cao nghĩ vậy cũng không có nghĩa là dân chúng sẽ tình nguyện giúp người hoàn thành ước vọng!

Cho nên mọi người vừa nghe trưng binh là lập tức bỏ chạy ngay, nhóm thợ săn trên núi không biết tình hình, một đám lần lượt nhảy vào lưới do người ta giăng sẵn, lúc này cũng chỉ có thể xem là mình xui.
 



Nhóm nương tử thợ săn mang tin tức này quay về thôn, muốn trưởng thôn giúp đỡ nghĩ cách.

Nhưng mà các nàng vừa trở về xong thì quan binh đã lập tức đuổi tới.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng ra sao thì bọn quan binh đã rút đao, cưỡng ép muốn bắt toàn bộ già trẻ lớn bé đi.

Đương nhiên mọi người không chịu.

"Bọn ta không phạm tội, vì sao lại bắt bọn ta?"

"Nếu là vì trưng binh, đầu năm bọn ta đã nộp tiền miễn quân dịch rồi, bọn ta có công văn làm chứng!"

"Đúng, nếu các ngươi đi bắt người lung tung, cho dù bọn ta phải dùng hết toàn lực cũng phải cáo trạng chuyện này lên vương gia!"

"A, nói thật cho các ngươi biết vậy, chính là vương gia hạ lệnh cưỡng chế chiêu mộ nam tử nhập ngũ! Nam tử cập quan sẽ vào quân đội tiên phong, còn lại các ngươi sẽ vào quân lao động tạp dịch ở hậu phương!"

"Những người trong thôn thợ săn các người đều mạnh mẽ nên đi kiến công lập nghiệp đi, sau này sẽ được phong hầu bái tướng!"

Nha dịch vừa dứt lời thì đẩy bọn họ đi xuống dưới chân núi.

Nhóm sơn dân vừa nghe xong liền thấy được sự bi thương trong chuyện này, cái gì mà được phong hầu bái tướng! Đó chẳng qua là dành cho lũ con dòng cháu giống thôi!

Bọn họ là dân bình thường, đơn giản là đi làm khiên thịt!

Chương 21

Có thợ săn đứng dậy phản kháng, nhưng bọn họ chỉ vừa mới động đậy thì nha dịch đã lập tức đặt bả đao lên cổ của những người già.

"Nếu còn lộn xộn thì ta sẽ cho họ về chầu trời ngay!"

Tuy rằng những người bị nha dịch kề đao vào cổ không nhất định là hài tử nhà mình, nhưng trong thôn cũng chỉ có mấy hộ dân, cho dù là dùng hài tử của ai thì cũng có hiệu quả áp chế như nhau.

Quả nhiên, thợ săn muốn vùng dậy nhìn thấy già trẻ bị bắt lại, chỉ có thể ngoan ngoãn nín nhịn chịu trói.

Mà hiện tại, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được vì sao nha dịch muốn bắt hết hài tử, nữ nhân và người già yếu đi nhập ngũ hết.

Chỉ cần gia quyến đều ở trong tay Ngũ vương gia thì còn ai có thể đào binh nữa?

Nhưng mà điều càng làm bọn họ thương tâm chính là, nói đến chiến tranh ai mà không sợ? Không ai hy vọng quê hương bị phá hủy cả!

Nếu như Ngũ vương gia trưng binh bằng cách thông tình đạt lý, số dân chúng chủ động đứng ra bảo vệ quê hương chắc chắn không ít, nhưng Ngũ vương gia lại chọn thủ đoạn cực đoan nhất.

Điều này chứng minh Ngũ vương gia vốn không tin tưởng dân chúng trong thành của hắn ta!

Tin tức toàn bộ thợ săn trong thôn bị bắt sung quân cứ như thế được lan truyền khắp nơi.

Còn chưa đến nửa đêm, đại bộ phận dân trong thành đã chuẩn bị xong hành lý, chuẩn bị trà trộn vào đội lưu dân đi đến phía Nam.

Dù sao chờ ở nơi này cũng chết, còn không bằng đi về phía Nam.
 



Nhưng mà bảy thành Tuyên Uy đều cấm đi lại ban đêm, cửa thành đóng từ giờ Tý mãi đến giờ Mẹo mới mở ra.

Nhưng không biết sao, đêm nay cửa thành lại mở ra, không đợi dân chúng trong thành đi ra ngoài, lưu dân xúm lại ở ngoài thành đã thừa dịp xông loạn vào trong đi tranh đoạt một phen.

Cho dù cửa hàng hay là nhà dân, chỗ nào cũng bị đột nhập.

Mà dân thường bị cướp thấy vậy cũng không ngăn cản, bọn họ lôi kéo thê nhi lớn bé, ôm theo gia sản lương thực, nhập vào chung vào vòng lưu dân đi ra ngoài thành.

Tóm lại, trong bảy tòa thành ở Tuyên Uy đã có ba toà bị rối loạn.

Lúc đó, một nhà lão Khâu thúc đều vào núi đi săn, vừa trở về thì lập tức nhìn thấy người trong thôn đang bị quan binh lôi đi.

Càng làm cho lão Khâu thúc không ngờ được chính là, sau đó trong thôn lại có một đội binh mã nhỏ tới nữa.

Tuy rằng bọn họ mặc y phục hàng ngày, nhưng lão Khâu thúc từng gặp qua mấy người trong đó, bọn họ cũng là người của nha môn!

Bọn họ nhoáng một cái lập tức cướp đoạt hết tất cả những thứ có thể ăn, những thứ đáng giá trong thôn thợ săn đi.

Động tác thành thạo đến mức giống như thường xuyên làm những việc khám xét nhà thế này.

Còn những thứ bọn họ mang đi cuối cùng là sung vào quân lương hay cho vào túi riêng thì... Làm sao mà biết được.

"Thói đời tệ bạc, lòng người cũng không còn." Khâu đại nhìn đám người kia rời đi mà oán hận nói.
 



Lão Khâu thúc cũng lắc đầu thở dài: "Nếu không thì cũng hết cách, sao dân đen lại vào núi làm thổ phỉ, cũng không phải là dân chúng thích đi ăn cướp, mà là quan ép dân làm cướp."

Cả nhà lão Khâu thúc vẫn đợi đến khi trăng lên đến giữa trời, xác định trong thôn không còn động tĩnh gì, lúc này mới đưa cả nhà tiến vào, lấy hết những gì mà nha dịch để lại xem như còn hữu dụng mang đi, quay lại vào trong núi lần nữa.

Nơi này không thể ở lại thêm một giây nào.

Lão Khâu thúc biết một con đường hoang nhỏ, lập tức dẫn cả nhà già trẻ chạy về hướng đó.

Chưa từng nghĩ vừa mới đến chân núi thì chợt nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, vốn tưởng là truy binh, cuối cùng là ba người Bạch Táp Táp.

Cứ như vậy, quý tộc hàng đầu của Bạch Câu Quốc và sơn dân bình thường nhất đã gặp nhau.

Nghe lão Khâu thúc trình bày xong, Bạch Quân Quân chỉ cảm thấy cả nhà bọn họ đúng là may mắn.

"Cũng nhờ được sơn thần phù hộ."

Nghĩ đến những gì xảy ra với người cùng thôn, trong lòng lão Khâu thúc vô cùng bi thương.

Nhìn thấy vẻ mặt lão Khâu thúc lộ vẻ ưu thương, Bạch Linh Vũ còn nhỏ nhanh chóng chuyển đề tài: "Lão Khâu thúc, con đường này sẽ đi đến nơi nào thế?"

Cảm nhận được ý tốt của hài đồng, lão Khâu thúc vui vẻ trả lời: "Đi hết con đường này sẽ đến Bắc Hà."

"Qua sông là sẽ là Bích Lạc thành sao?"

Chương 22

Lão thợ săn kinh ngạc nhìn thoáng qua Bạch Linh Vũ: "Các ngươi muốn đến Bích Lạc thành sao?"

"Nghe nói Bích Lạc thành tiếp nhận hoang dân, hầu hết những dân chạy nạn mà bọn ta gặp dọc đường đều đến Bích Lạc thành."

Bạch Quân Quân nói tiếp lời tiểu đệ về nguyên nhận bọn họ đến Bích Lạc thành.

Thời đại này không phải tất cả thành trì đều nhận dân chạy nạn.

Dù sao lưu dân cũng không phải con số nhỏ, lương thực tiêu hao càng không phải là con số nhỏ.

Nếu theo khẩu phần ăn của một người một ngày là tám lạng, vậy mỗi ngày mười vạn lưu dân sẽ tiêu hao hết 2667 thạch[1] lương thực, huống chi dân chạy nạn làm gì dừng ở con số mười vạn.

[1] đơn vị dung tích khoảng 100 lít.

Thành trì nào dám tiếp nhận nhiều lưu dân như vậy? Bọn họ mà đến là chẳng phải kéo sụp luôn tòa thành của mình sao?

Ví dụ như đất phong Tuyên Uy của Ngũ vương gia, chưa từng cho phép dân chạy nạn phía Bắc vào thành, tuy rằng đất của cửu hoàng tử bên cạnh có cho phép, nhưng kiểm soát số lượng vô cùng nghiêm khắc.

Những dân chạy nạn không thể vào thành đều nối tiếp nhau đến vùng Bắc Hà, chờ mong ngày nào đó chủ thành có thể thấy bọn họ đáng thương và để cho bọn họ vào.

Nhưng mà chờ mãi chờ tới bây giờ.
 



Đúng lúc này, không biết từ chỗ nào truyền tới tin tức Bích Lạc thành ở Bắc Hà tiếp nhận dân chạy nạn, vì thế dân chạy nạn ở phía nam lại có mục tiêu một lần nữa.

Lão Khâu thúc kinh ngạc nhíu mày:

"Ai da, sáng nay quên hỏi các người muốn đi đâu! Nếu các ngươi muốn đi đến Bích Lạc thành thì phải quay lại đường cũ, đích đến của con đường này là phía Đông, là hai nơi hoàn toàn ngược hướng."

Lão thợ săn nói xong thì nhanh chóng kêu nhi tử đang đi ở đằng trước dừng lại, ông gấp đến mức xoay vòng, nhìn bộ dạng trông rất muốn hộ tống các nàng quay lại.

Bạch Táp Táp đang đẩy xe không tự giác mà nhìn thoáng qua trưởng tỷ ở trên xe đẩy.

Mục tiêu của tất cả dân chạy nạn đều là Bích Lạc thành, này một Đông một Tây thì chẳng phải là cách xa vạn dặm sao?

Lỡ đâu làm chậm trễ chuyện của trưởng tỷ...

Bạch Táp Táp lo lắng trưởng tỷ sẽ mắng mình nên vẫn cẩn thận nhìn nàng.

Ai ngờ Bạch Quân Quân không tức giận, còn cảm thấy rất hứng thú hỏi Khâu đại thúc rằng ông muốn đi hướng nào.

Trong nhận thức của Bạch Quân Quân, cho cửu hoàng tử leo cây là chuyện bình thường, ai cũng đều phải đánh giặc, làm gì còn tâm trạng tình cảm đôi lứa gì... Người như vậy vẫn nên rời xa.

Khâu đại thúc thấy tiểu cô nương hỏi bản thân đi đâu cũng nói thật luôn.

"Cuối con đường này là Hàn thành."
 



May mắn, nguyên chủ mang danh thiên hạ đệ nhất tài nữ, ngoại trừ thi từ ca phú, thiên văn địa lý hay quân sự nông canh đều đã đọc qua.

Vì vậy, vừa nhắc đến Hàn thành, đầu óc nàng đã nhanh chóng xuất hiện tin tức liên quan, nhưng mặc dù nàng không biết thì lão Khâu thúc cũng sẽ tự động giải thích giúp nàng.

"À, nói đến Hàn thành thì chúng ta bắt đầu nói từ chuyện lớn trong thiên hạ, lão già ta cũng từng đi lính vài năm, cũng coi như hiểu biết một phần về hành quân đánh giặc, ta sẽ giải thích cho ngươi."

"???" Bạch Quân Quân.

Thật không nhìn ra Khâu đại thúc là một người nói nhiều.

"Hiện giờ thiên hạ đại loạn, phía Bắc như thế nào thì tạm thời không nói, dù sao chúng ta cũng đều chạy về phía Bắc Hà, đương nhiên phải hiểu biết về tình trạng bên ngoài Bắc Hà trước.

Theo ta được biết Bắc Hà với phương Nam bị ba vị hoàng tử chia cắt, nội địa Trung Nguyên bao gồm cố đô nằm trong vùng kiểm soát của nhị hoàng tử, toàn bộ vùng duyên hải phía Đông giàu có và đông đúc đều thuộc về tam hoàng tử, chỉ có đại hoàng tử là sở hữu phía Tây không có gì.

Mà Hàn thành nằm dưới quyền cai quản của đại hoàng tử."

Bạch Quân Quân hơi khó hiểu: "Sao mọi người muốn tới nơi đất sỏi cằn cỗi như thế?"

Không phải những người chạy nạn đều muốn tới những nơi đông đúc và giàu có sao? Sao lão Khâu thúc lại có một nước đi riêng, đi đến nơi lạnh khủng khiếp như thế?

"Vậy là ngươi không biết rồi."

Chương 23

"Đừng nhìn phía Tây cằn cỗi, nơi đó có nhiều quặng mỏ nhiều địa mạch, mấy thứ này đều là tài nguyên chế tạo vũ khí quân sự đó."

Lão Khâu thúc đã làm hỏa đầu binh được vài năm, bình thường có nghe một vài tướng lãnh khoác lác, lâu dần cũng tự nhiên có nhận thức với thời cuộc hơn người bình thường vài phần.

"Giống như ba hài tử đánh nhau, một người cầm kẹo, một người đứng ở giữa, một người cầm búa, ngươi nói ai sẽ thắng?"

"Cháu biết! Người cầm búa!" Tiểu Sơn vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe, có thể nói là nó đã gặp được vấn đề mình có thể trả lời.

Nhóm người lớn nhìn thấy Tiểu Sơn tranh trả lời thì không nhịn được mà nở nụ cười.

"Cháu chỉ giỏi mấy chuyện này."

"Cháu nói không đúng sao?" Tiểu Sơn nghi hoặc.

"Cháu nói đúng." Lão Khâu thúc xoa đầu tôn tử đầy hiền từ, tiếp tục nói chuyện phiếm với Bạch Quân Quân: "Theo những gì ta nói, nếu từ bên ngoài nhìn vào thì đại hoàng tử có nhiều bất lợi nhất, thật sự là người có binh lực mạnh mẽ nhất trong ba người, sớm muộn gì địa bàn của lão nhị và lão tam cũng sẽ bị lão đại nuốt hết cho xem."

Cho dù con đường này chỉ có mấy người bọn họ, nhưng lão thợ săn càng nói về sau thì giọng nói cũng tự nhiên trở nên thấp hơn nhiều.

Bạch Quân Quân nhíu mày, vì vậy cho nên lão thợ săn mới chọn Hàn thành sao?

Giữa mấy hoàng tử này, ông tương đối ủng hộ đại hoàng tử sao?
 



"Hừ, chuyện ai nấy lo, tự mình làm chủ, con ruồi quản được cọng lông gì, ai ngồi ở vị trí đó ta cũng không quản được, ta chỉ muốn xem ai có thể đảm bảo cho ta nhiều hơn mà thôi."

Có nghĩa là, ông lựa chọn Hàn thành không phải vì đại hoàng tử ở đó, nếu lúc trước người cai quản phía Tây có là nhị hoàng tử hay tam hoàng tử thì ông vẫn sẽ chọn Hàn thành.

Còn nữa, con đường này cũng chỉ đi đến Hàn thành.

Bạch Quân Quân lại suy nghĩ, đúng vậy, với dân chúng, việc triều đình thay đổi sao có thể quan trọng bằng cày bừa mùa vụ ngày xuân được? Chỉ cần có thể chấm dứt chiến loạn, ai cũng có thể làm hoàng đế cả.

Nhưng mà nếu tin tức của Khâu đại thúc chính xác, vậy có nghĩa trong tay đại hoàng tử đang nắm một kho vũ khí cực lớn.

Thời đại vũ khí lạnh, binh mã ai càng mạnh, thương của ai càng sắc bén thì người đó có thể tranh giành Trung Nguyên đoạt ngai vàng.

Hơn nữa, theo phân tích vị trí địa lý, vùng đất của đại hoàng tử quả thật dễ thủ khó công.

Trong đầu Bạch Quân Quân nhanh chóng lướt qua bản đồ Bạch Câu Quốc lần nữa.

Khi nhìn lại, vị trí của đại hoàng tử là ở bên trái phía Nam Bắc Hà, cố đô của nhị hoàng tử ở bên giữa, tam hoàng tử đóng chiếm bên phải.

Tuy nói lão nhị trông có vẻ có lợi nhất, nhưng thật ra hai mặt giáp địch, chỉ cần lão đại và lão tam cùng tấn công một lúc thì hắn ta sẽ là người đầu tiên bị thâu tóm.
 



Mà vùng đất trong tay lão tam tuy rằng màu mỡ nhưng rõ ràng binh lực yếu hơn lão đại, nếu lão nhị bị diệt, lão đại thâu tóm được được hắn ta chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Nhưng mà lão nhị cũng không ngốc, đương nhiên sẽ không để cho lão đại và lão tam có cơ hội liên thủ.

Lão tam cũng sợ xử lý lão nhịn xong sẽ bị lão đại tính sổ, cho nên không dám liên thủ với lão đại dễ dàng.

Mà lão đại cũng không thể ép chặt được, dù sao lão nhị lão tam liên thủ thì hắn cũng không chơi lại được.

Tóm lại, thời cuộc này chính là ba người đề phòng lẫn nhau, đúng lúc này ở phương Bắc có ngũ thúc và lão cửu đánh nhau.

Một trận chiến này đã có thể làm cho ba huynh đệ phía Nam đều vui vẻ, bọn họ không hẹn mà cùng im lặng thu binh, cách núi xem hổ đấu.

Với chuyện này, Bạch Quân Quân cũng không quá khó hiểu.

Theo những gì nàng thấy, ngũ vương gia và lão cửu đánh nhau không bằng kết minh với hắn, dù sao phía nam Bắc Hà vẫn còn có ba người như hổ rình mồi, lúc này mà nội đấu đúng là không khéo.

Hơn nữa ngũ vương gia thật sự không ngồi yên được mà muốn phát động chiến tranh, còn không bằng đốt lửa kích động ba huynh đệ đánh nhau, hắn ta có thể lợi dụng con đường mòn này để đi thâu tóm Hàn thành.

Lão đại không rảnh bận tâm phía sau chắc chắn sẽ thất bại.

Mà hắn ta nuốt được một kho vũ khí cực lớn, đến lúc đó đừng nói đến lão cửu hàng xóm, mấy oắt con mà hoàng đế để lại hắn ta đều có thể tiêu diệt được hết.

Chương 24

Nhưng… nàng không hiểu suy nghĩ của cổ nhân.

Thực ra, Ngũ vương gia sắp gây chiến với lão Cửu hàng xóm, chính bởi vì trận chiến không cần thiết này mà nàng không thể không xách nhà chạy nạn.

Bạch Quân Quân cân nhắc cẩn thận phải đi con đường nào.

Như lão Khâu thúc đã nói, chạy nạn chủ yếu là tránh chiến tranh, đợi sau khi Ngũ vương gia và lão Cửu đánh nhau xong, nhất định vùng duyên hải phía Đông và nội địa của Trung Nguyên sẽ lại xảy ra chiến tranh.

Thay vì lại phải mệt mỏi chạy nạn thì chi bằng nên định cư ở ngay phía Tây.

Phía Tây có cằn cỗi như thế nào đi chăng nữa, nàng đã có dị năng trong tay, còn sợ không có cơm ăn hay sao?

Sau khi cân nhắc kỹ càng, Bạch Quân Quân bày tỏ ý định ba tỷ đệ bọn họ muốn đi theo lão Khâu thúc đến Hàn Thành.

Đương nhiên lão Khâu thúc rất vui.

Dù sao trong mắt ông, hiện tại thì Hàn Thành mới là nơi thích hợp nhất.

Cha mình đã đồng ý cho bọn Bạch Quân Quân đồng hành, thân là nhi tử tự nhiên không có ý kiến rồi.

Đoàn người chính thức tụ thành một đội.

Bình thường lão Khâu thúc vẫn hay kể chuyện xưa cho tôn tử nghe, bây giờ vẫn kể chuyện không dứt, mà tôn tử của ông vốn ngồi ở phía trước, hiện tại lại chạy đến bên gia gia để nghe ông kể chuyện xưa.
 



Dọc theo đường đi, nhờ câu chuyện của lão Khâu thúc mà mọi người quên cả mệt mỏi, đợi mặt trời lên cao đến đỉnh đầu, lúc này bọn họ mới bị cái đói kéo quay về thực tại.

Lão Khâu thúc phân phó cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, ăn trưa và tiện thể đợi đại nhi tử đuổi theo kịp rồi mới tiếp tục xuất phát.

Khâu Nhị và Khâu Tam nghe theo lời cha, quan sát bốn phía xung quanh.

Cả con đường này thật sự rất vắng lặng, ngoại trừ một con đường hẹp quanh co bị cỏ dại che lấp không thể nhìn thấy gì thì xung quanh đều là rừng rậm.

Cho dù bốn phía không một bóng người nhưng Khâu Nhị và Khâu Tam cũng không tùy ý đậu xe ở ven đường, mà cẩn thận đẩy xe ba gác vào bụi cây trong rừng rậm, để bụi cây che giấu rồi mới dừng xe vững vàng.

Bạch Táp Táp cũng bắt chước họ đẩy xe ba gác qua.

Khâu Nhị và Khâu Tam thấy Bạch Táp Táp đi tới liền phối hợp giúp nàng quay đầu xe.

Nhưng Bạch Táp Táp không cho họ có cơ hội ra tay, nàng đã dễ dàng quay đầu xe xong xuôi, dáng vẻ đó giống như là nhấc một cọng rơm thôi vậy.

Hai huynh đệ họ nhìn thấy động tác của Bạch Táp Táp thì sững sờ, suýt chút nữa quên mất Táp Táp trời sinh đã mạnh mẽ. 

Một tiểu cô nương tám tuổi lại mạnh mẽ hơn họ rất nhiều, tâm lý ngưỡng mộ sức mạnh khiến cho Khâu Nhị Khâu Tam vừa hâm mộ vừa chua xót.

Bạch Quân Quân nhìn thấy vậy, không khỏi thở dài.
 



Đến nơi có nhiều người mà muội muội ngốc còn cứ khoe khoang sức mạnh như thế, bị người ta coi là quái vật thì phải làm sao?

Nhưng lão Khâu thúc và đại nhi tức phụ của ông lại không để ý đến tình huống ở bên này.

Họ tìm được một mảnh đất trống tương đối bằng phẳng, đại nhi tức phụ Lưu thị thành thạo đào hố và khoét lò, lão nhị lấy từ trong xe ra nửa tấm thịt lợn rừng, lão tam lấy trong cái gùi mang theo bên mình ra hai khúc ống trúc nhỏ đưa cho nhị ca.

Khâu Nhị nhận lấy ống trúc, mở một ống đổ lên thịt lợn rừng, sau đó tô tô phết phết.

Lão tam nhìn thấy nhị ca bắt đầu ướp thịt bèn đứng dậy đi đến gần đó tìm thức ăn.

Hai huynh đệ họ không cần nói lời nào mà vẫn phối hợp rất chặt chẽ, có thể thấy bình thường trong lúc đi săn trong núi, bọn họ thường giúp đỡ lẫn nhau.

Lại nói tiếp, cả nhà lão Khâu thúc vừa kết thúc đợt săn mùa xuân thì đã phải chạy nạn, không cần phải chuẩn bị đồ ăn, chỉ cần ăn thú rừng vừa săn được là xong.

Lão Khâu thúc cũng không che giấu gì, ông còn hào phóng mời tỷ đệ Bạch Quân Quân ăn cùng bọn họ, cũng tránh lãng phí thịt.

Tại mạt thế, cho dù là đội viên trong cùng một đội cũng tự mang theo đồ ăn của mình, chứ đừng nói đến tổ đội tạm thời, hoàn toàn không có khả năng chia sẻ thức ăn cho người khác.

Mà ở đây, thậm chí mọi người còn không mang theo đồ ăn của mình chứ đừng nói đến hai từ “chia sẻ”.

Bạch Quân Quân nào gặp qua loại người đơn thuần trong giới đào hoang như này bao giờ?

Không chỉ có nàng ngây người mà ngay cả Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ cũng cảm thấy không thể chiếm hời như vậy được.

Chương 25

Những miếng thịt này quý giá đến nhường nào, bọn họ là người hiểu rõ hơn ai hết, có biết bao người chỉ vì một miếng ăn mà sẵn sàng đánh đổi con cái của họ, thế mà Khâu đại thúc lại bằng lòng chia thịt cho bọn họ ăn!

Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ đều thành thật lắc đầu tỏ ý không được.

"Ta biết là bây giờ thức ăn đang rất khan hiếm, nhưng ta cũng không phải tùy ý phung phí đâu."

Lão Khâu thúc nhìn ba hài tử lộ vẻ mặt thật lãng phí, thật đau lòng kia, ông thật thà giải thích thêm vài câu: "Không giấu gì các cháu, cả một chiếc xe đẩy của bọn ta chất đầy thịt, thời tiết càng ngày càng nóng, nếu không nhanh chóng ăn hết thì chỉ sợ là đến một miếng cũng không giữ lại được.

Hơn nữa đoạn đường này chúng ta đi tuy rằng không có người nhưng cũng có không ít dã thú, bọn chúng theo mùi máu tươi tìm đến cũng phiền phức.

Nói tóm lại, nghe lời Khâu đại thúc đến đây cùng ăn đi, người nông thôn không chú ý nhiều như vậy."

Lời mời của lão Khâu thúc chân thành đến mức làm cho Bạch Táp Táp và Bạch Thu Vũ đều ngại từ chối.

Bọn họ đang định hỏi trường tỷ có muốn hái một chút nấm và rau rừng làm tạ lễ hay không, kết quả vừa quay đầu lại thì thấy không biết từ lúc mà trường tỷ của họ đã ngồi xổm trước mặt Khâu nhị ca, đã thế còn đang nhìn chằm chằm vào gia vị của người ta rồi nuốt nước bọt!

"..." Bạch Táp Táp.

"..." Bạch Linh Vũ.

Hai tiểu hài liếc nhìn nhau một cái, ăn ý quyết định không hỏi nữa mà trực tiếp chạy theo Khâu Tam ca để cùng tìm nấm với hắn.

Mặc dù Khâu gia gia nhiều lần nhấn mạnh rằng cứ ngồi yên đợi ăn là được, nhưng hai tiểu hài tử hiểu chuyện lại chạy rất nhanh.
 



"Không sao đâu, để bọn chúng cùng Tiểu Sơn làm bạn cũng tốt." Ngược lại Bạch Quân Quân nghĩ thoáng hơn.

Đi theo bên cạnh Khâu Tam còn có Tiểu Sơn, lúc này Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ cũng đã đuổi kịp bọn họ, không phải chính là ba hài tử thắng lợi đại hội sư đó sao.

Lão Khâu thúc nhìn thoáng qua bóng lưng của tôn tử nhà mình, ông không khỏi sửng sốt.

Hôm qua, Tiểu Sơn đã tận mắt chứng kiến tiểu đồng bọn của mình bị bắt đi, không chừng trong lòng rất đau lòng, kết thêm mấy người bạn mới cũng tốt.

Như thế nói ra vẫn là Quân Quân suy nghĩ chu đáo.

Lão Khâu thúc lại càng yêu thích Bạch Quân Quân hơn vì sự tinh tế này.

Cũng không biết ba hài tử này sinh ra trong gia đình như thế nào, tỷ tỷ thì nhìn xa hiểu rộng, muội muội có sức lực hơn người, còn đệ đệ lại ngây thơ và tốt bụng, tất cả đều là những hài tử ngoan ngoãn.

Bạch Quân Quân không biết những suy nghĩ trong lòng lão Khâu thúc vì lúc này nàng đã bị Khâu Nhị thu hút toàn bộ sự chú ý.

Nàng nhìn thấy hắn đang quết một thứ gia vị cay nồng rất kích thích lên miếng thịt lợn, mùi hương kỳ lạ này làm trỗi dậy sự thèm ăn trong con người nàng.

Khâu Nhị phát hiện tiểu cô nương đang nhìn mình chằm chằm, hắn hơi ngượng ngùng cười cười.

"Đây là loại rượu cao lương do chính tay bọn ta tự ủ, mùa đông có thể ấm người tránh bệnh thấp, mùa hè có thể dùng ướp thịt, khử mùi tanh, còn rất nhiều công dụng khác nữa."
 



"Cao lương... Rượu?" Bạch Quân Quân lặp lại một lần, trong mắt hiện lên sự phấn khích kỳ lạ.

Ở đời sau, tất cả các loại thực vật đều bị biến dị, tất cả các loại hoa màu đều không thể nào sinh trưởng, chứ đừng nói đến việc dùng một loại hoa màu để ủ rượu.

Rượu là loại đồ uống có cồn được bán với giá cao ngất ngưỡng vào năm 666 mạt thế, tuy nhiên... Có tiền cũng không mua được.

Lô vật tư cuối cùng mà nàng đi đoạt nghe nói là có chứa rượu của thế kỷ 21.

Vì vậy khi ấy người của bốn căn cứ lớn đều hành động, nhưng điều mà không ai ngờ tới đó là... Bon họ đều đã phải bỏ mạng vì lô vật tư này.

Hôm nay đột nhiên nhìn thấy rượu, nàng không nhịn được mà liếm môi.

Rất khó tưởng tượng được thứ rượu trong truyền thuyết này là mùi vị gì.

Nghe nói loại rượu này uống rất ngon, cổ nhân đã viết hàng ngàn bài thơ về rượu, hậu nhân đã nghiên cứu và điều chế ra hàng ngàn loại rượu.

Nếu uống không ngon thì sao có thể lưu truyền ngàn năm!

Vào lúc Bạch Quân Quân đang sững sờ nhìn chằm chằm vào rượu cao lương. 

Khâu Nhị bắt đầu cho nước tương vào thịt. Chất lỏng sền sệt màu nâu đen đậm này lại thu hút ánh mắt của nàng.

"Đây là???"

Chương 26

Bạch Quân Quân cẩn thận hít hà, giống như ngửi thấy một mùi hương là lạ, có hơi thơm nhưng lại có chút giống mùi hôi chân.

Nàng cũng không biết phải nói đây là thứ gì nữa.

Đối với người chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng để sinh tồn mà nói, đề tài này thật sự quá cao siêu rồi.

"À… nước tương do nhà nông bọn ta tự làm."

Khâu Nhị nhìn khuôn mặt bẩn thỉu của tiểu cô nương hiện rõ vẻ hoang mang, lúc đầu hắn còn cảm thấy cô nương này có hơi lạ, đây là nước tương mà, thời đại này còn có người không biết nước tương nước sốt hả? Đúng là hiếm lạ.

Hắn nghi hoặc rồi lại đột nhiên nhớ ra thân thế của nàng.

Tiểu cô nương chạy nạn ở bên ngoài ba năm, có lẽ là đã rất lâu rồi chưa được nếm những thứ hương vị trong nhà như thế này. Chớ nói chi là nhìn hương liệu trong nhà bếp, phỏng chừng là nàng đã sớm quên hết rồi!

Trời thấy còn thương.

Khâu Nhị thương cảm liếc nhìn nàng một cái: "Lát nữa nếm thử nhé."

Bạch Quân Quân bất giác liếm liếm môi rồi gật đầu.

Khi Bạch Quân Quân nhìn Khâu Nhị giày vò khối thịt lợn rừng, đại nhi tức phụ cũng đã chuẩn bị xong một cái bếp lò đơn giản.

Nàng ấy lấy nồi và túi nước treo dưới đáy xe đẩy tay ra rồi lấy gạo lức từ trên xe đẩy tay xuống, cho gạo vào nấu cháo.

Bạch Quân Quân thấy nàng ấy làm việc ở bên này thì lại không khỏi ngồi chồm hổm sang… Tiếp tục xem.
 



Dáng vẻ kia y chang một bé con ba tuổi thèm kẹo hồ lô, chọc cho Lưu thị cũng không nhịn được cười.

Khi Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ trở về, chỉ thấy trưởng tỷ nhà mình vẫn ngồi xổm trước nồi cháo, không ngừng chảy nước miếng.

Hai hài tử bỗng nhiên cảm thấy hình như trưởng tỷ đã trở nên… Cực kỳ… Chấp nhất với đồ ăn.

Nhưng không phải nàng thường bảo hăng quá hóa dở, không thể chấp nhất với bất kỳ điều gì sao?

Sao bản thân nàng lại chấp nhất trước rồi?

Nhưng không chờ bọn họ mắng trưởng tỷ, theo một cơn gió hè mát mẻ thổi qua, hai hài tử cũng dần dần phát hiện ra trên giá đỡ là thịt heo rừng đang được nướng xèo xèo.

Chờ đến lúc hai hài tử cũng bị hấp dẫn, sững sờ nhìn chằm chằm khối thịt này rồi không ngừng nuốt nước miếng y hệt Bạch Quân Quân.

"Ha ha ha… Ba con mèo tham ăn!"

Tiểu Sơn thấy ba người không hẹn mà cùng nuốt nước miếng thì không khỏi ôm bụng cười.

Da mặt Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ mỏng, cấp bậc lễ nghĩa ăn sâu bén rễ cũng cho bọn họ biết việc nhìn chằm chằm vào đồ ăn nhà người ta như thế này là vô cùng thất lễ.

Hai hài tử không hẹn mà cùng đỏ mặt, bọn họ kìm nén bản tính của mình lại, yên lặng dời mắt đi chỗ khác.

Còn Bạch Quân Quân thì lại mặc gió táp mưa sa, ta cứ bất động ở đó.
 



Người khác cười là chuyện người khác, nàng nhìn chằm chằm là chuyện của nàng.

Đây có thể là đồ nướng đã từng được viết lại trong tư liệu lịch sử đó! Hơn nữa còn là thịt heo ngâm rượu nữa!

Bất kỳ một ai đến từ năm 666 mạt thế đều sẽ nổi điên thôi.

"Tiểu Sơn, chớ có nói lung tung!" Đại tức phụ nhi vốn đã cảm thấy tình cảnh mà ba hài tử này gặp phải đã đủ đáng thương rồi, ai ngờ thằng nhi tử vô tâm của nàng ấy còn muốn bỏ đá xuống giếng, đúng là quá đáng.

Tiểu Sơn tủi thân trề miệng ra, lúc ở nhà có khi hắn chăm chú nhìn đồ ăn chảy nước miếng cũng sẽ bị nhị thúc tam thúc chế giễu là mèo tham ăn mà, hắn chỉ học theo bọn họ nói chút thôi, sao mẫu thân lại quát hắn, trước kia cũng đâu thấy nàng quát nhị thúc tam thúc vì lý do này chứ!

Không công bằng…

Tiểu Sơn chỉ cảm thấy cả người đều không vui.

Giữa lúc Tiểu Sơn đang tính tìm người làm nũng gào khóc, Bạch Quân Quân đột nhiên quay người lại cảnh giác nhìn chằm chằm về phía con đường nhỏ.

Đầu tiên mọi người cảm thấy khó hiểu, sau đó bọn họ cũng nghe được phía bụi có có dị động.

Vì vậy Khâu Nhị Khâu Tam bất giác nắm chặt cung tiễn, đúng lúc này, một bóng người cao gầy đột nhiên xuất hiện.

Người đó mặc y phục làm từ vải đay thô không khác bọn họ là bao, đắp da thú trên mấy khe hở dễ ma sát như là vai, khuỷu tay, khuôn mặt giống Khâu Nhị Khâu Tam đến bảy phần, chỉ là nghiêm túc hơn họ một chút.

Là Khâu Đại đã trở về.

Thấy rõ người tới, Khâu Nhị Khâu Tam thở phào một hơi.

Chương 27

Tiểu Sơn nhìn thấy rõ người đang đi tới, cũng giật mình một cái rồi chạy đến ôm lấy đùi của cha.

“Cha, rốt cuộc người cũng đuổi kịp bọn con rồi!”

“Đúng vậy.” Khâu Đại cười lớn ôm Tiểu Sơn lên, Tiểu Sơn cười khanh khách vùi vào lòng của hắn.

Tiểu hài nhi có bệnh hay quên, nhìn thấy cha trở về liền quên sạch chuyện bị mẫu thân quát vừa rồi, còn liên tục hỏi hắn sao lại đi chậm như vậy, làm cho nó đợi rất lâu rất lâu.

Nghe tiểu nhi tử truy hỏi liên thanh, vẻ mặt Khâu Đại tràn ngập hạnh phúc, hắn thấp giọng trả lời lại.

Tình cảm cha con của hai người đương nhiên rất tốt.

Lưu thị nhìn thấy trượng phu quay trở về, ý cười cũng tràn ngập trên gương mặt: “Sắp có cơm rồi, mau đến đây đi.”

Khâu Đại gật gật đầu, sau đó mới phát hiện Bạch Quân Quân, người hôn mê trước đó đã tỉnh lại: “Tiểu cô nương tỉnh rồi à?”

Sáng sớm trước khi Khâu Đại rời đi, Bạch Quân Quân vẫn còn đang hôn mê.

Vừa rồi, Bạch Quân Quân còn đang say mê trong mỹ thực thì chợt nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, nàng cảnh giác quay đầu lại, một lúc sau thì nhìn thấy Tiểu Sơn lao ra ngoài, cho đến khi nhìn thấy Khâu Đại ôm lấy Tiểu Sơn, nàng mới thôi cảnh giác, là đại nhi tử của lão Khâu thúc trở về.

Nghe thấy hắn hỏi về tình trạng của mình, Bạch Quân Quân gật đầu: “Đa tạ đã quan tâm.”

So với Bạch Quân Quân giữ khoảng cách, Khâu Đại lại nhiệt tình hơn rất nhiều.
 



“Lát nữa nhớ ăn nhiều thịt một chút, sẽ có thể khôi phục thể lực rất nhanh!”

Khâu Đại nghiễm nhiên là người có tiếng nói nhất ngoài Khâu đại thúc, giọng điệu của hắn cũng không khác lão Khâu thúc là mấy, chọc cho mọi người đều bật cười.

“Đã che giấu tung tích của mình chưa?” Lão Khâu thúc nhìn đại nhi tử với ánh mắt hài lòng.

“Rồi ạ.” Khâu Đại nghiêm túc gật đầu.

Bọn họ có xe đẩy tay, xe đẩy tay đương nhiên sẽ để lại dấu vết, lo lắng vết bánh xe làm lộ sơ hở cho nên lão đại vẫn luôn xử lý vết bánh xe ở phía sau.

Cũng may quãng đường này coi như thuận lợi, không gặp phải trở ngại gì.

Cho dù nha dịch quay lại điều tra lần nữa cũng tuyệt đối không nhìn ra từng có người trở về thôn rồi lại rời đi.

“Đi về phía trước một chút nữa sẽ có một cái hồ, có lẽ trong đêm nay chúng ta có thể đến đó, đêm nay chúng ta ở lại bên hồ nghỉ ngơi dưỡng sức, đi xa hơn nữa thì muốn tìm nguồn nước cũng khó khăn.”

Trong lúc chờ cơm, lão Khâu thúc thuận tiện sắp xếp các bước tiếp theo.

Các thành viên Khâu gia đương nhiên xem lão Khâu thúc giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Bạch Quân Quân không quen cuộc sống như vậy nhưng cũng không ý kiến gì.

Mọi người liền nhất trí thông qua đề nghị của lão Khâu thúc.

Không lâu sau, rốt cuộc cũng làm xong cơm trưa.
 



Lúc cháo ngũ cốc trong nồi sôi sùng sục, Lưu thị liền cắt rau dại cùng nấm vừa hái được vào trong, chẳng mấy chốc mùi thơm thấm vào ruột gan đã phảng phất khắp nơi.

Lưu thị đợi cháo ngũ cốc chín nhừ rồi mới múc ra.

Đồ dùng nấu nướng và bát đũa của người sơn dã đều lấy từ trong núi ra, cho dù trong nhóm có thêm ba người thì cũng chỉ cần chặt một nhánh cây có kích thước lớn bằng miệng bát, gọt đẽo một lúc là thành cái bát, chuyện này đối với huynh đệ Khâu gia là quá dễ dàng.

Tỷ đệ Bạch gia đều có chút kích động khi cầm lấy bát đũa mới của mình.

Nhất là Bạch Quân Quân, đừng nói là thời mạt thế, mấy ngày hôm nay nàng, Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ cũng chỉ tùy tiện tìm đại một nhánh cây làm đũa, hoặc ngắt đại một phiến lá làm bát là xong.

Có được bát đũa thuộc về riêng mình như thế này là một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt.

Nghiêm túc mà nói, đây chính là món ăn tử tế đầu tiên trong đời nàng!

À mà, đây là gạo hay là lúa mì, hay là gạo kê nhỉ?

Nhìn thô lương màu vàng trong bát, Bạch Quân Quân nhất thời bị phú quý làm cho mờ mắt.

Nếu ở lúc mạt thế thì một bát cháo này đáng giá bằng mười thùng xăng, hoặc thậm chí nhiều hơn!

Thô lương trong bát mềm dẻo, trộn cùng với nấm trắng và rau dại màu xanh biếc, mùi thơm xông vào trong khoang mũi, khiến bụng của nàng không ngừng biểu tình.

“Ăn đi, cẩn thận kẻo nóng đấy.”

Chương 28

Thấy ba tiểu hài nhi đói đến mức bụng sôi ùng ục nhưng vẫn lễ phép không động đũa, Lưu Thị không khỏi mỉm cười.

Chút thô lương này là thức ăn thừa của nhà bọn họ lúc lên núi săn xuân, bọn họ chuẩn bị thô lương đều tính toán theo thời gian cho nên cũng không còn thừa lại bao nhiêu. 

Vừa rồi cha chồng bảo nàng ấy nấu hết chỗ còn lại, Lưu Thị vẫn còn có chút không nỡ.

Dù sao cũng không biết đi Hàn Thành hết bao lâu, bây giờ còn có thô lương ăn, sau này thì phải làm sao chứ.

Nhưng mà lão Khâu thúc cứ nhất quyết bảo nàng ấy nấu.

Nhìn thấy vẻ mặt quý trọng của ba tỷ đệ, đột nhiên nàng cũng không còn tiếc của nữa, nàng đã hiểu được tấm lòng của cha chồng.

Nhìn dáng vẻ của ba tỷ đệ Bạch gia, nhất định là cha chồng đang nghĩ đến Tiểu Sơn cho nên có lẽ cảm thấy đau lòng cho bọn họ.

Thật ra, đã lâu rồi tỷ muội Bạch gia không được ăn cháo ngũ cốc như vậy, bây giờ ăn lại cảm giác như đã qua mấy đời.

Sau khi được Lưu Thị cho phép, bọn họ mới ăn từng ngụm nhỏ, mặc dù động tác khá chừng mực nhưng cũng rất nhanh.

Tiểu Sơn bị bọn họ lây nhiễm, cũng nhanh chóng múc cháo vào bát mà húp.

Khâu Nhị Khâu Tam đẩy xe cả buổi sáng cũng rất vất vả, tiểu tử choai choai vốn đã ăn nhiều, đi một bữa như vậy lại ăn càng nhiều hơn.

Lưu Thị nấu một nồi cháo thô lương lớn, chỉ chốc lát đã thấy đáy nồi.
 



Khi cháo đã cạn, thịt lợn rừng nướng cũng được nướng chín.

Khâu Đại lấy một con dao sắc từ thắt lưng, con dao này chắc đã ở cùng Khâu Đại một thời gian cho nên hắn sử dụng cực kỳ thành thạo.

Giữa lúc nâng dao và hạ dao, thịt lợn rừng vừa chín tới lập tức biến thành một bộ xương sườn.

Hắn cắt miếng thịt dày thành từng lát mỏng chia vào bát của mọi người, rồi cắt từng miếng sườn, người lớn ăn một khúc lớn, hài tử ăn hai khúc nhỏ.

Sườn heo có mỡ thịt xen lẫn, được ướp với nước tương và nướng trên lửa lớn làm lớp da heo có màu vàng giòn tan.

Lúc Bạch Quân Quân nhận phần của mình, nước miếng rốt cuộc cũng không thể kiểm soát nổi nữa.

Lúc nãy Khâu Nhị ướp thịt sống, nàng còn ngửi thấy mùi máu nồng nặc, nhưng bây giờ thịt lợn rừng được nướng chín có hương vị cực kỳ khác, mùi hôi tanh đã biến mất, thay vào đó là mùi nước tương rất hấp dẫn.

Bạch Quân Quân không thể nói rõ là mùi vị gì, chỉ biết rằng đó là một vị làm cho thể xác lẫn tinh thần của người ta trở nên sung sướng.

Nàng xé miếng sườn cắn nhẹ một miếng, hai mắt chợt mở to.

"Ngon… ngon quá!"

Bạch Quân Quân không nhịn được mà than một tiếng.
 



Trước đây, nàng nghĩ ếch nướng rắn nướng của Bạch Táp Táp đã là đồ ăn ngon rồi, nhưng đến khi được nếm thử món lợn rừng nướng ướp với rượu cùng nước tương, món lợn rừng nướng của nhà lão Khâu thúc lập tức thay thế địa vị của món ếch rắn của Táp Táp.

Đối với gia vị, Bạch Quân Quân cảm thấy thật thần kỳ.

Rõ ràng là một món ăn tanh hôi, nhưng sau khi nêm rượu và nước tương vào thì không còn nhạt nhẽo nữa.

Mùi cháy sém thêm chút mặn, thịt dai giòn, nếu cẩn thận nếm thử còn có thể cảm nhận được mùi thơm của rượu cao lương ngấm vào xương.

Nói tóm lại, Bạch Quân Quân hoàn toàn bị khuất phục bởi hương vị này.

Lão Khâu thúc nghe Bạch Quân quân khen ngợi mà không nhịn được cười: "Đây đã là gì, nếu có ít hoa tiêu lại quét một ít mật ong thì càng ngon hơn."

Tiểu Sơn nghe đến mật ong thì hai mắt sáng lên: "Cháu thích ăn mật ong."

Trước đây, khi cha đi săn trong núi nhìn thấy tổ ong thì sẽ luôn mang về cho hắn.

Tiểu hài nhi ở vùng núi bọn họ thích ăn mật ong, vừa nói đến là nước miếng chảy không ngừng.

Nhưng mà loại “thức ăn dân dã” này bị quý tộc coi thường, càng đừng nói đến là sĩ tộc hạng nhất như Bạch Dương Thị.

Cho nên tỷ đệ Bạch gia nghe Tiểu Sơn nói đến mật ong liền cười như hoa, không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mê man.

Có điều lão Khâu thúc đã nhầm tưởng thành bởi vì bọn họ đã chạy trốn quá lâu nên không còn ấn tượng gì với mật ong nữa.

Chương 29

Nhìn thấy tiểu tôn tử khoe khoang mình đã từng ăn mật ong, ông không khỏi đưa tay bóp bóp khuôn mặt mũm mĩm của nó, cười nói: “Về sau cũng không thể lãng phí như vậy nữa.”

Nhà người ta tìm được mật ong thì lấy nhộng đi ngâm rượu, còn mật ong thì mang xuống dưới chân núi để đổi lấy đồ.

Nhà bọn họ thì khác, cực kỳ nuông chiều tiểu hài nhi duy nhất trong nhà.

Nhộng ong chiên lên cho hắn ăn, còn mật ong thì cũng cho hắn mang đi ăn cùng tiểu đồng bọn.

Trước kia thì cảm thấy không sao, bây giờ nghĩ lại lại thấy rất đau lòng.

Hễ trên đường chạy nạn mà có chút mật ong thì e là còn hiếm có hơn vàng!

Tiểu Sơn không hiểu ý tứ của lão Khâu thúc, chỉ nở nụ cười ngốc nghếch.

Ngược lại thì Bạch Quân Quân âm thầm ghi nhớ mấy lời của lão Khâu thúc, sau này tìm được chỗ định cư, nhất định phải sưu tập hết tất cả những loại hương liệu này, sau đó để Táp Táp nấu cho nàng ăn!

Lão Khâu thúc phảng phất như nhìn hiểu được vẻ mặt của Bạch Quân Quân, ông nhìn ba tỷ đệ cười nói: “Ba nham hương, húng tây, tiểu hồi hương, mê điệt hương và các loại hương thảo hoang dã khác cũng thích hợp ướp thịt.

Bên hồ có rất nhiều, cuối mùa xuân đầu mùa hè là thời điểm chúng sinh trưởng tốt, tối nay đến nơi thì có thể bảo Tiểu Sơn dẫn các ngươi đi hái."
 



Tiểu Sơn nghe gia gia nhắc đến tên mình, không khỏi kiêu ngạo mà nâng cái cằm nhỏ lên.

"Ta lợi hại lắm đó."

Vừa nói, hắn còn cố ý làm như vô tình liếc Bạch Linh Vũ, có chút ý tứ khiêu khích.

Không có cách nào, ba tỷ đệ mới đến này, một người thì có vẻ rất thông minh, vẫn luôn nói chuyện trên trời dưới đất với gia gia, một người sức lực vô cùng lớn không dễ bắt nạt, chỉ còn lại Bạch Linh Vũ, Tiểu Sơn cho rằng đó là người duy nhất hắn có thể đối chọi.

Bạch Linh Vũ bỗng dưng bị khiêu khích thì sững người trong giây lát.

Có điều trên đường chạy nạn Bạch Linh Vũ cũng đã được nhìn thấy lòng người ấm lạnh thế nào, tâm trí của hắn bây giờ đã sớm không còn là một tiểu hài nhi năm tuổi nữa.

Đối với sự khiêu khích từ một tiểu hài tử không hiểu nỗi khổ của nhân gian như Tiểu Sơn, Bạch Linh Vũ hào phóng lựa chọn dĩ hòa vi quý.

Lão Khâu thúc đã cứu bọn họ, còn chứa chấp bọn họ, cho nên hắn nhất định sẽ không chấp nhặt với Tiểu Sơn.

Nắm đấm của Tiểu Sơn như đấm vào bông khiến nó cảm thấy rất không vui, nhưng nó cũng không dám khiêu khích quá trớn, nếu không a nương sẽ lại mắng nó nữa.

Cho nên Tiểu Sơn không quan tâm đến Bạch Linh Vũ nữa, quay đầu chui vào trong lòng mẫu thân, dụi dụi mắt muốn ngủ trưa.

Nói đến một hài tử năm tuổi ở trên núi không nói có thể tự lập như thế nào nhưng ít nhất đã có thể trồng được hai luống rau rồi, kiểu lớn như Tiểu Sơn mà vẫn nhõng nhẽo muốn cha mẹ ôm thì rất ít.
 



Nhưng mà bởi vì trong nhà lão Khâu thúc chỉ có một tiểu hài nhi như vậy nên cả nhà đều theo bản năng muốn nuông chiều sinh mệnh non nớt này, thế cho nên khiến nó yếu ớt không giống hài tử trên núi.

Lúc đầu nhìn thấy Tiểu Sơn vô ưu vô lo cả đường đi như thế, Bạch Quân Quân còn lo lắng bọn họ có quá buông lỏng rồi hay không, nhưng trò chuyện với lão Khâu thúc một hồi Bạch Quân Quân biết rằng bản thân đã sai rồi.

Lão Khâu thúc thảnh thơi nhàn nhã không phải vì buông thả mà trong lòng ông đã có dự tính trước.

Nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Sơn muốn tìm nương nó ngủ trưa, nhưng Lưu Thị không rảnh quan tâm tới nó.

Nàng ấy đang sắp xếp lại mấy túi lương thực rỗng.

Khâu Đại tinh mắt nhìn thấy mấy túi lương thực rỗng không, không khỏi sửng sốt: "Đã... không còn thô lương rồi sao?"

Lưu Thị bất đắc dĩ lắc túi lương thực, ba hạt gạo lức cuối cùng rơi ra khỏi túi vải rỗng.

Nhìn ba hạt gạo lức, mọi người không nhịn được mà thở dài.

Ở thôn quê thì cái gì cũng có thể sinh trưởng, duy chỉ có lương thực chính Lật Túc là không thể sinh trưởng liên tục được, bọn họ muốn tiếp tế trên đường đi cũng không được.

Từ chỗ này đến Hàn Thành ít nhất phải mất một tháng, đến Hàn Thành rồi cũng không biết có thể vào thành được hay không, nếu không vào được thành, đến khi đó cũng đã cách xa rừng rậm rồi, không có nguồn thức ăn chỉ sợ là bọn họ chịu không nổi.

Chương 30

Nhưng mà trước mắt cũng không còn cách nào, bọn họ chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Cùng lắm thì trên đường chuẩn bị thêm chút nấm với rau rừng có thể phơi khô để dành.

Giữa lúc mấy người còn đang phiền muộn thở dài, một bàn tay nhỏ bẩn thỉu duỗi ra trước mặt Lưu Thị.

Lưu Thị nhìn kĩ hơn thì thấy là Bạch Quân Quân.

Chỉ thấy vẻ mặt chân thành của Bạch Quân Quân nhìn nàng ấy: "Lưu tẩu tử, có thể cho ta mấy hạt gạo lức này không?"

Hả…

Lưu Thị sững sờ.

Nhưng ba hạt gạo này cũng không nấu ra được thứ gì, nhìn thấy vẻ mặt khao khát của tiểu cô nương, Lưu Thị mềm lòng đặt nắm gạo lức vào lòng bàn tay nàng.

"Cầm lấy đi."

Bạch Quân Quân nhìn mấy hạt gạo lức nằm trong lòng bàn tay, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Đợi đến khi dị năng của nàng khôi phục rồi thì có thể thúc đẩy sinh trưởng cho mấy hạt giống này, tới khi đó không sợ không có gạo nữa.

Nói về dị năng, hôm qua chẳng qua là chỉ đánh giết bốn người, vậy mà đã khiến cơ thể nàng tiêu hao tới ngất xỉu, chuyện này quả thực quá nguy hiểm.
 



Nếu như hôm qua lại xuất hiện thêm vài địch nhân, e rằng ba tỷ đệ bọn họ sẽ trở thành món ăn trong mâm của người khác rồi.

Bạch Quân Quân bất giác nhíu mày một cái, hiện tại mình quá nhỏ yếu, phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ mới được, nếu không đừng nói là tự bảo vệ bản thân, ngay cả thúc đẩy lương thực sinh trưởng cũng không làm được.

Nhưng nói đến thăng cấp dị năng, mặc dù nàng có thể chuyển thảo mộc linh thành năng lượng của bản thân, nhưng thứ này lại giống như dầu, nhiên liệu của xe bọc thép vậy.

Nếu ống dẫn khí đốt to như một lỗ đen, chỉ cần một giây là đã đổ dầu đầy bình rồi, nhưng nếu ống dẫn dầu mỏng như một ống kim thì muốn đổ đầy bình sẽ phải mất rất nhiều thời gian.

Mà bây giờ, nàng tương đương với ống kim chứa cả vạc mỡ lợn, muốn đổ đầy bình dầu... không biết năm nào tháng nào mới xong.

Cho nên khi đám người lại xuất phát, Bạch Táp Táp bảo nàng quay lại xe đẩy tay để nghỉ ngơi, Bạch Quân Quân cũng không từ chối.

Hiện tại thực sự không phải là lúc già mồm cãi láo, nàng phải nhanh chóng nâng cao năng lực của mình, để cho mọi người trong thời loạn thế này có thêm một tầng bảo vệ.

Bạch Quân Quân nằm trên xe đẩy tay, Bạch Linh Vũ còn chu đáo bẻ một nắm nhánh cây để cho che nắng cho trưởng tỷ.

Đối với nắm nhánh cây này, đúng là Bạch Quân Quân cầu còn không được.

Nàng trực tiếp dùng nó che mặt, nhắm mắt lại, ý thức thoải mái nhập vào thức hải. Nhưng trong mắt người ngoài thì giống như nàng đang ngủ mà thôi.

Ý thức của Bạch Quân Quân thăm dò vào trong khí hải, nhìn thấy quang thể màu xanh lá cây lớn bằng hạt vừng, giờ phút này lại nhăn nheo dúm dó, yếu ớt cực kỳ.

Ở kiếp trước, hình thể dị năng của nàng đã là một cây xanh nhỏ trưởng thành, nhưng bây giờ cây xanh nhỏ đó căn bản chưa nảy mầm.
 



Nàng đang sốt ruột đến mức phát hỏa thì bỗng nhiên cảm thấy trên mặt truyền đến cảm giác mát lạnh nhè nhẹ.

Nàng nhạy bén cảm nhận một phen, đó là luồng khí thảo mộc tỏa ra từ nhánh cây đang phủ trên mặt nàng, xuyên thấu thâm nhập vào các mao mạch của nàng.

Bạch Quân Quân lập tức vui vẻ.

Đây chính là sự tiện lợi khi bản thân ở trong trạm sạc vô song!

Trước đây muốn chuyển hóa năng lượng còn phải ra ngoài tìm thực vật biến dị sắp tuyệt chủng, nhưng bây giờ chỉ cần phóng tầm mắt khắp nơi đều là thực vật.

Bạch Quân Quân chậm rãi chuyển linh khí của thảo mộc về khí hải, linh khí của thảo mộc cứ ngao du từng chút một, lúc tụ lại trong khí hải làm cho hạt vừng kia chuyển hóa một chút.

Cứ như vậy, Bạch Quân Quân kiên nhẫn bồi dưỡng linh khí thảo mộc trong cơ thể mình.

Nhưng cường độ dị năng và tốc độ chuyển hóa hỗ trợ lẫn nhau, dị năng của nàng quá yếu làm cho tốc độ chuyển hóa rất chậm.

Bạch Quân Quân nằm bất động trên xe đẩy ta cả buổi chiều, không ai nói chuyện phiếm với lão Khâu thúc làm cho cả buổi chiều toàn đội trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Lão Khâu thúc không hiểu sao lại có chút hi vọng Bạch Quân Quân tỉnh dậy sớm để chuyển dời lực chú ý của ông.

Nếu cứ đi không ngừng như thế này, ngay cả ông cũng sẽ có chút không chống đỡ nổi.

Tiếc là tiểu cô nương ngủ cả buổi chiều, mãi đến khi gần đến Đầm Bích thì Bạch Quân Quân mới từ từ mở mắt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play