Chương 185
Đầm nước này không giống với nơi mấy người Bạch Quân Quân ngã xuống, nơi đó đã là phần cuối cùng, ngoài hướng đi vào rừng còn có đường thì phần lớn những hướng khác đều đã bị chặn kín, cho nên hoàn toàn không cần lãng phí sức lực đi bộ.
Sau khi tỉnh lại, Lý Văn Li phát hiện xung quanh là một khu rừng rậm rộng lớn mênh mông bát ngát, hơn nữa bên cạnh còn có một đứa trẻ. Nhìn thấy tình hình trước mắt, hắn không khỏi vô cùng đau đầu.
Dù sao trong đoàn đội của hắn, ngoài A Đao ra thì tất cả đều là mấy đứa trẻ, đương nhiên mang theo một Thố Tử mới mười hai tuổi đã quá đủ đối với hắn, bây giờ lại xuất hiện một đứa trẻ bốn tuổi, Lý Văn Li chỉ cảm thấy như ông trời muốn đùa bỡn với hắn.
Hơn nữa việc đầu tiên sau khi đứa trẻ này mở mắt chính là muốn tìm tỷ tỷ, không tìm thấy tỷ tỷ thì bắt đầu gào khóc.
Hơn nữa nói đến cũng lạ, hắn vừa khóc thì mưa lại trút xuống, lần nào cũng như vậy.
Lý Văn Li nghĩ tới nghĩ lui, nói thật không phải chưa từng nghĩ đến việc nửa đêm lén lút chạy trốn.
Nhưng mà sau khi phát hiện ra bí mật của Bạch Linh Vũ, hắn vẫn quyết định giữ Bạch Linh Vũ lại bên cạnh. Hai người bọn họ chạy ngược chạy xuôi lung tung ở trong này cả ngày như rắn mất đầu, thật sự không biết nên đi về phía nào, cuối cùng chỉ có thể trở về bên cạnh đầm nước một lần nữa.
Ai ngờ ban đêm cùng ngày lại gặp phải lợn rừng đi tuần.
Hai người ở lại trong một hang đá gần đầm nước, nơi này không có gì che chắn cả, nửa đêm mà gặp phải lợn rừng thì thật sự rất đau đầu.
May mà lòng cảnh giác của Lý Văn Li rất mạnh, biết có lợn rừng xông vào, lập tức tóm lấy Bạch Linh Vũ trốn lên chỗ cao.
Nếu không nói không chừng hai người bọn họ đã bị lợn rừng giẫm cho bẹp dí sau đó hất bay rồi cũng nên.
Nhưng mà Lý Văn Li đã dùng hết dị năng lúc phóng ra bức tường đao bằng gió, cho nên giờ phút này ngoại trừ một cơ thể bằng xương bằng thịt ra thì hắn không còn gì khác nữa.
Không còn cách nào khác, Lý Văn Li chỉ có thể chấp nhận hoàn cảnh khó khăn này, đứng trên cao nhìn chằm chằm lợn rừng phá hoại “nhà” của bọn họ mà không biết làm thế nào.
Tất cả trái cây dại mà Lý Văn Li tìm được vào ban ngày cũng đều uổng công, trở thành vật trong bụng của lợn rừng, hơn nữa sau khi kiếm được của hời lần này, lợn rừng nếm được mùi vị ngon ngọt, buổi tối ngày hôm sau lại mang theo cả nhà đến đây.
Lý Văn Li thật sự nhịn không được, lúc này mới bố trí cạm bẫy, lợi dụng thức ăn khiến cho lợn rừng đánh nhau rồi sau đó đào bẫy chờ đợi lợn rừng rơi xuống sau cuộc giao chiến.
Ai ngờ chờ đến lúc hắn đi tìm chiến lợi phẩm thì lại phát hiện trong bẫy ngoài vết máu ra thì lợn rừng đã sớm không cánh mà bay.
Lúc đó, Bạch Linh Vũ nhìn thoáng qua chiếc bẫy trống không thì không khỏi thở dài.
“Lợn rừng chạy mất rồi.”
Ngày hôm qua hắn còn vất vả ra sức tìm cành cây như vậy, tất cả đều toi công rồi.
Lý Văn Li lại ngắt lời: “Không thể nào, chắc chắn là có tên khốn kiếp nào đó đã đến trộm mất lợn rừng của ông đây.”
“Sao có thể chứ?” Bạch Linh Vũ mở to hai mắt nhìn.
Lý Văn Li nhìn thoáng qua vách tường trơn bóng của chiếc bẫy kia, không khỏi cười nhạo.
Hắn đã tốn rất nhiều sức lực để sửa sang chiếc bẫy này, đào sâu khoảng hai thước.
Con lợn rừng nào mà chân lại dài như vậy, có thể chạy được ra ngoài?
Hơn nữa, hắn đã cắm đầy trường mâu vào bẫy, là một chiếc bẫy không để lại chút đường sống nào, một khi lợn rừng rớt xuống, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để chạy trốn.
Cuối cùng, cho dù nó thật sự có thể chạy mất thì sao vách tường kia lại trơn bóng như mới thế được? Vách tường đó là sau khi đào xong bẫy, hắn cố ý dùng dao găm mãi nhẵn từng chút từng chút một, cho dù có dùng lưỡi đao bằng gió cũng không chắc chắn có thể san phẳng thành như thế được.
Nhưng người này lại có thể im hơi lặng tiếng mà trộm mất lợn rừng của hắn.
Điều này chứng tỏ người này hoặc là dân cư vốn sống ở nơi này, hoặc là thổ phỉ hay quân đội gì đó trốn ở nơi rừng sâu núi thẳm này.
Vì bảo đảm sự an toàn của chính mình, Lý Văn Li đã thức suốt đêm làm ra cạm bẫy thứ hai cũng chính là thiên la địa võng. Hắn tin chắc rằng người này tự nhiên được không một con lợn rừng nên chắc chắn sẽ lại đến lần nữa. Vì vậy Lý Văn Li bố trí cạm bẫy thứ hai ở đây chờ người tới.
Chương 186
Cho nên sau khi bố trí cạm bẫy xong rồi đến xem xét, lúc phát hiện một người đã bị bắt ngay tại trận thì Lý Văn Li cảm thấy vô cùng phấn khởi.
Nhưng mà tuyệt đối không ngờ rằng lại bị người ta gài một lần nữa.
Trong những tấm lưới kia vốn không phải là người mà chỉ là cỏ tranh.
Hơn nữa vừa mới mở lưới ra thì những trường mâu kia lại đột nhiên bay về phía hắn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Văn Li sửng sốt, chiêu thức này có vẻ hơn quen thuộc.
Hay là lúc này người lẩn trốn ở trong sơn cốc không phải là thổ phỉ quân đội mà là đối thủ cũ hắn đã từng giao chiến vài lần?
Nghĩ đến điều này, Lý Văn Li không hề nương tay mà lại làm cạm bẫy thứ ba.
Hơn nữa lúc bố trí cạm bẫy này hắn đã dốc hết toàn bộ kiến thức trong đầu, ắt phải bố trí chiêu thức đoạt mệnh một cách hoàn mỹ nhất, mặc kệ ai tiến vào cũng sẽ bị lột một lớp da.
Lúc đó Bạch Linh Vũ không biết người Lý Văn Li muốn đối phó là tỷ tỷ nhà mình, còn vui mừng giúp hắn đào cát, làm người giả.
Thậm chí còn hy sinh cả áo khoác ngoài trên người cho người giả mặc.
Hắn một lòng nghĩ rằng Lý Văn Li muốn bắt kẻ trộm lợn mà thôi, dù sao mấy ngày nay lợn rừng vẫn luôn tìm tới cửa vào lúc nửa đêm, cực kỳ tra tấn người ta, hơn nữa lợn rừng bọn họ vất vả lắm mới bắt được, cuối cùng lại bị người ta trộm mất.
Ai ngờ không tìm được kẻ trộm lợn mà lại tìm được Bạch Quân Quân. Không đúng, tìm được kẻ trộm lợn mà cũng tìm được cả trưởng tỷ.
Vì thế Bạch Linh Vũ vui mừng lôi kéo Bạch Quân Quân không muốn buông ra.
Lý Văn Li nhìn thấy tỷ đệ hai người đoàn tụ thì muốn nói lại thôi, muốn Bạch Linh Vũ đi theo mình nhưng mà tỷ tỷ người ta lại ở bên cạnh, hắn không có bất kỳ lập trường nào mà bảo Bạch Linh Vũ đi theo mình.
Trừ phi...
Trong ánh mắt Lý Văn Li có thêm sự hưng phấn khó có thể phát hiện ra, nếu tỷ tỷ của hắn không còn nữa thì Bạch Linh Vũ sẽ thật sự trở thành trẻ mồ côi, nếu vậy...
Bạch Quân Quân đột nhiên cảm giác được sự điên cuồng trong mắt Lý Văn Li, bình tĩnh nhướng mày nhìn lại: “Muốn làm gì?”
“...” Lý Văn Li bị sự lạnh lùng trong giọng nói của người này làm cho hoàn hồn, hắn yên lặng khoát tay, chuẩn bị rời đi.
Bạch Linh Vũ nhạy bén phát hiện ra, vội vàng mở miệng: “Hồ ly ca ca, huynh đi đâu vậy?”
“Người một nhà các đệ đã đoàn tụ rồi, đương nhiên ta cũng phải rời đi.” Lý Văn Li nói xong, chuẩn bị đi đến bên đầm nước.
Bạch Linh Vũ hơi luyến tiếc ngẩng đầu: “Trưởng tỷ, chúng ta có thể cho hồ ly ca ca gia nhập không?”
“Không tốt đâu?” Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua bóng lưng kia, không gật đầu.
“Nhưng mà hồ ly ca ca rất lợi hại đấy.” Bạch Linh Vũ bổ sung: “Hồ ly ca ca biết rất nhiều loại trái cây và rau dại, huynh ấy nấu ăn ngon lắm.”
“!” Bạch Quân Quân.
...
Bạch Quân Quân cũng không biết vì sao sau khi nghe thấy mấy câu nói lung tung của Bạch Linh Vũ lại đồng ý cho vị hôn phu trước gia nhập đội ngũ của chính mình.
Hắn chính là vị hôn phu trước đấy, phỏng chừng bây giờ hắn vẫn còn chưa nhận ra nàng, nếu nhận ra thì sẽ biến thành cảnh tượng như thế nào đây?
Nhưng mà vừa rồi nàng đã mở miệng bảo người ta gia nhập, bây giờ đột nhiên đuổi người thì hình như không được tốt lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Bạch Quân Quân vẫn quyết định tốt hơn hết nên thừa dịp thời kỳ hòa bình mà đặt ra một số điều khoản.
“Ta không có cách nào chấp nhận chuyện bị đâm sau lưng, cho nên trước hết chúng ta phải đặt ra một số điều khoản, sau này đến đi tự do không ràng buộc, một khi đã kết thành đồng minh thì trong khoảng thời gian đó không được phản bội.”
“Những điều ngươi nói cũng là những điều ta muốn nói.”
Lý Văn Li nở một nụ cười đưa tay ra, Bạch Quân Quân cũng hào phóng bắt tay với hắn.
Nhưng mà sau khi bắt tay hai người đều sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía đối phương có thêm vẻ kỳ lạ.
Đây là lễ nghi hiện đại mà, sao đối phương lại có thể hiểu được?
Cảm giác quen thuộc khi so chiêu vừa rồi lại xuất hiện, hai người đều xem xét đối phương một cách kỹ càng, trong mắt lại hiện lên vẻ cảnh giác.
Nhưng mà cảm xúc này đã nhanh chóng bị kìm nén lại.
Hai người lại khách sáo gật đầu với đối phương, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt.