Chương 187
Tuy trên mặt không hiện rõ, nhưng trong lòng Bạch Quân Quân lại không ngừng suy ngẫm khả năng.
Vị hôn phu tiền nhiệm này… liệu có thay đổi linh hồn giống như nàng không?
Nhưng mà trong số những người nàng biết không có nhiều người thuộc dị năng hệ phong, tuy nhiên cũng có vài người, những người đó đều không phải căn cứ của nàng, bình thường hoặc nhiều hoặc ít đều từng có xung đột.
Xung đột này không giống với nguyên chủ, mà là liều mạng hàng thật giá thật, nếu tùy tiện nhận người, kết quả lại bất ngờ bị chịu thiệt thì phải làm sao?
Nói vậy thì đối phương cũng nghĩ không khác gì nàng, mà nếu hắn không nhắc đến thì Bạch Quân Quân quyết định giả vờ không biết.
Với lại nàng muốn mượn cơ hội này thăm dò rõ ràng người này là dân bản xứ hay là đồng hương với nàng.
Tuy thế khi Bạch Quân Quân đi theo họ vào hồ nước nhìn thấy cảnh tượng cuộc sống của họ, nghi ngờ Lý Văn Li là “đồng hương” của Bạch Quân Quân bất chợt giảm xuống.
Bên cạnh hồ nước này có không ít hang dung nham, họ sống ở một hang trong đó, cái hang kia vừa ướt vừa lạnh lại không có gì, họ nằm trên mặt đất toàn là đá mà không sợ cộm chết.
Dù là vô gia cư mạt thế cũng không thê lương tới mức này, nhưng hai người này đã ngồi xổm ở đó mấy ngày, dựa vào miêu tả của họ, hằng đêm còn có lợn rừng đến thăm.
Bạch Quân Quân không khỏi nhìn về phía Bạch Linh Vũ: “Đệ nói hắn biết nấu ăn, là thật hay giả vậy?”
“Thật đó thật đó, hồ ly ca ca nấu món gì đó ăn rất ngon.” Bạch Linh Vũ lại thề thốt lần nữa.
“Hai người sống ở đây á hả?” Bạch Quân Quân nghi ngờ nhìn Lý Văn Li.
Nếu đến từ mạt thế, không đến mức sống qua loa thế này chứ?
“Sống gần hồ nước rất tốt, ở đây có cá với lại động vật, muốn ăn gì thì bắt nấy. Vào rừng cây còn phải lo đỉa núi lớn, mãng xà to, không bằng ngày nào cũng đối mặt với lợn rừng.”
Lý Văn Li trả lời như thể hiển nhiên.
Bạch Quân Quân không còn lời gì để nói, nàng còn tưởng đâu tới chỗ trú của hai người còn có thể nhặt bảo bối gì chứ, kết quả… là nàng suy nghĩ nhiều rồi.
“Hai người đi theo ta đi.”
“Đi đâu?” Lý Văn Li giật mình, hắn nhìn qua hồ nước một cái như có hơi không muốn: “Nơi đây nước không tồi, rời khỏi nó chưa chắc có thể tìm được nguồn nước tốt như vậy.”
“Nếu ngươi thích uống thì hằng ngày về lấy là được, với lại hồ nước ở đây không phải nước lặng, chẳng lẽ nó chỉ ở đây mà không chảy đi nơi khác sao?”
Bạch Quân Quân không nặng không nhẹ thờ ơ đáp lại một câu, Lý Văn Li nghiêng đầu, nghe ra ý của nàng.
Nha đầu này đang nói với hắn, chỗ ở của nàng cũng có hồ nước chảy qua?
Vì thế Lý Văn Li không nói gì nữa, gom sơ mấy quả dại chưa ăn rồi đi theo nàng rời đi.
Nhưng khi hai người đi tới trước hãm trận, Bạch Quân Quân hơi chán ghét dừng chân lại.
“Nhanh chóng xóa bỏ cái thứ do ngươi làm đi.”
“Ta cũng bó tay.” Lý Văn Li nhún vai.
“?” Bạch Quân Quân nghi ngờ.
“Khi ta lập bẫy không ngờ mình sẽ phải đi qua, cho nên không để lại đường sống.” Lý Văn Li cười cực kỳ vô tội.
“...” Bạch Quân Quân.
Nghĩ tới lúc hắn cho nổ thuyền cũng là thế này, không để lại cho mình chút đường sống nào, Bạch Quân Quân hoàn toàn hết chỗ nói.
“Ngươi không nghĩ phải để lại một đường lui hả?”
“Có một câu nói là dồn vào chỗ chết trước rồi sống sau.” Lý Văn Li tiếp tục mỉm cười.
“Vậy ngươi sống sau đi.” Bạch Quân Quân nói xong rồi kêu Bạch Linh Vũ bám chặt vào người mình, nàng đu trên dây leo như Tarzan, bay từ chỗ này qua chỗ kia, nhờ vào dị năng được truyền ra bảo vệ, nàng nhẹ nhàng bay qua vũng cát lún.
Lý Văn Li nhìn bản lĩnh nhẹ như yến của nàng không khỏi cong môi nói: “Này, ngươi mặc kệ ta thật hả?”
Chương 188
Bạch Quân Quân quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt toàn là ghét bỏ.
Lý Văn Li cảm nhận được phần ghét bỏ này cũng không tức giận.
Hắn thảnh thơi đi bộ vòng ra phía bên trái rừng cây vùng cát lún, bước bảy bước lên trước rồi về một bước, phía bên phải một bước trái ba nước, cứ thế tuần hoàn lặp lại chậm rãi xông ra khỏi trận địa.
Bạch Quân Quân nhìn thấy vậy thì càng hết chỗ nói.
“Ngươi…”
“Ta đã bày ba trận ở đây.” Lý Văn Li cười rất là hiền lành: “Như ngươi đã thấy ở giữa là cát lún không có cửa sống, bên trái là trận mê cung có cửa sống.”
“Vậy bên trái là gì?”
Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua rừng cây tĩnh lặng, nàng không tin cái tên này chỉ lập hai bẫy.
“Bên phải là trận sao băng, bên trong chôn rất nhiều mũi tên.”
Không chờ Lý Văn Li trả lời, Bạch Linh Vũ đã đi trước một bước trả lời vấn đề của trưởng tỷ.
“Thật là vậy đấy.” Lý Văn Li vui vẻ gật đầu.
Bạch Quân Quân hoàn toàn hết chỗ nói.
Nếu nàng nhớ không lầm thì chiều hôm qua đến đêm cũng chỉ có thời gian mấy canh giờ thôi đúng không? Người này lấy đâu ra nhiều thời gian thiết lập nhiều thứ vậy chứ! Kẻ này là ai đây?
Lý Văn Li không thấy vấn đề gì cả, tâm trạng rất tốt đi theo Bạch Quân Quân trở về chỗ trú của nàng.
Nhưng, khi đến chỗ trú của Bạch Quân Quân, Lý Văn Li phải mở to mắt mà nhìn.
Không ngờ so với túp lều như thể dành cho người vô gia cư của hắn, thì chỗ trú của Bạch Quân Quân quả thực giống như là cung điện xa hoa vậy.
Không những có một phòng bếp, mà còn có kho hàng trên lầu hai, với phòng ngủ trên lầu ba!
Hơn nữa cách chỗ này ba trăm mét là một con suối nhỏ.
Mùi thơm ngọt tỏa ra từ con suối đó hắn vô cùng quen thuộc, chắc chắn cùng nguồn với nước trong hồ.
“Ngươi quá là cầu kỳ luôn đó.” Lý Văn Li bội phục sát đất.
Lúc đó, Bạch Quân Quân vừa trở về Bạch Táp Táp đã nghe thấy tiếng, lúc nàng từ trên lầu thò đầu ra nhìn thấy bên cạnh Bạch Quân Quân còn có Bạch Linh Vũ, Bạch Táp Táp đã thét một tiếng chói tai chạy ra ngoài.
“Tiểu Vũ!!!”
Bạch Linh Vũ nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên nhìn thấy thập nhất tỷ.
Đi theo Lý Văn Li chịu khổ mấy ngày Bạch Linh Vũ không khỏi trợn to mắt nhìn, đây là nơi nào vậy, sao lại có một căn nhà gỗ ở đây?
Nhưng chưa đợi hắn hỏi, Tiểu Sơn cũng đã chạy từ phòng ra.
Trong mắt Tiểu Sơn có một tia tò mò với ngượng ngùng đối với bạn cũ.
Ôm thập nhất tỷ xong, Bạch Linh Vũ hiểu chuyện trực tiếp đi đến trước mặt Tiểu Sơn, cũng ôm nó một cái: “Thật là tốt quá ngươi không sao cả. Đúng rồi Lưu…”
Bạch Linh Vũ vừa định hỏi chuyện Lưu thị rơi xuống sông, Bạch Quân Quân đã nhanh tay lẹ mắt cắt ngang lời hắn: “Mọi người đã ăn sáng chưa?”
Câu hỏi này khiến cho những người ở đây bao gồm cả Lý Văn Li đều lắc đầu.
Bạch Quân Quân lập tức nói: “Đúng lúc ta cũng chưa ăn.”
“Vậy bây giờ muội sẽ đi nấu cơm sáng ngay.” Bạch Táp Táp nghe vậy thì lập tức chạy về phía phòng bếp.
Bạch Quân Quân lại gọi nàng về: “Không cần đâu, để cho Lý Văn Li làm đi.”
“!!!” Bạch Táp Táp nghe thấy cái tên này bị dọa sợ tới mức lảo đảo một cái, nàng khó tin nổi quay đầu lại, bây giờ mới hậu tri hậu giác phát hiện đằng sau Bạch Quân Quân có một thanh niên cao gầy đi theo.
Trên mặt thanh niên là biểu cảm không phân rõ là cười hay vui đùa nữa, tuy gương mặt hắn có thêm một vết thương mới nhưng vẫn nho nhã trong sáng như cũ.
Bạch Táp Táp nhìn một cái đã nhận ra ngay.
I hi hi! Ô hô hô!
Đây đây… đây… chính xác là tỷ phu của nàng… không phải, là tỷ phu tiền nhiệm Lý Văn Li!
Vào lúc nhìn thấy Bạch Táp Táp, Lý Văn Li mới nhận ra rốt cuộc tại sao khi nhìn thấy Bạch Quân Quân sẽ có một cảm giác quen thuộc.
Đây đúng là lũ tràn vào miếu Long Vương, người một nhà không quen người một nhà.
Chương 189
Thì ra bà cụ non hung dữ này là vị hôn thê tiền nhiệm của hắn.
Lý Văn Li nhìn tượng đất sưng vù nửa bên mặt, trong mắt tăng thêm mấy phần hứng thú, một một câu hai nghĩa nói: “Thì ra, ngươi đã sớm nhận ra ta.”
“...” Bạch Quân Quân chỉ lo tìm tòi nghiên cứu xem Lý Văn Li có phải đồng hương của mình không, lại quên mất giữa hai cơ thể này có một nút thắt không thể tháo gỡ được.
Giờ thì hay rồi, vừa gọi tên tất cả đều thấy xấu hổ.
Rồi giờ phải làm sao đây?
Nhưng nghĩ đến tất cả mọi chuyện nguyên chủ làm với hôn phu tiền nhiệm, quả thực không tốt lành gì, nếu bây giờ họ là đồng minh thì Bạch Quân Quân thấy mình nói xin lỗi thay cho nguyên chủ cũng không có gì.
Vì thế tượng đất Bạch Quân Quân kéo Lý Văn Li ra bờ sông.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
“?” Lý Văn Li thắc mắc nhìn nàng.
Bạch Quân Quân chỉ quay đầu lại dặn dò Bạch Táp Táp ăn trước đi, họ nói chuyện rồi về ngay.
Bấy giờ Bạch Táp Táp cũng có một đống vấn đề muốn hỏi, trưởng tỷ với Văn Li ca không có ở đây thì càng tốt, đúng lúc nàng muốn hỏi Tiểu Vũ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vì thế Bạch Linh Vũ liến thoắng không ngừng kể lại hết tất cả chuyện về cuộc sống của hắn với Hồ Ly ca ca ở đây.
Ngoài bờ sông, Lý Văn Li với Bạch Quân Quân đứng cùng một chỗ.
Bạch Quân Quân nghiêm cẩn nhìn hắn: “Ta biết hành động trước kia của ta rất xấu xa, bây giờ ta trịnh trọng xin lỗi với ngươi, hiện tại kinh thành không còn Bạch Dương thị tộc nữa, chuyện trước kia của chúng ta cũng sang trang mới đi.”
Lý Văn Li kỳ lạ nhìn nàng một cái, trong trí nhớ của hắn đây là đại tiểu thư tùy hứng, bệnh cuồng yêu, nhưng sau khi nước mất nhà tan đại tiểu thư đã hiểu rõ hết tất cả rồi hả?
Hay là… ngươi trước mặt này căn bản không phải đại tiểu thư trong trí nhớ của hắn?
Nghĩ đến khả năng như vậy, Lý Văn Li cong môi thấy rất thú vị gật đầu: “Được, lật sang trang mới, có điều lần này là ngươi mời ta nhập đội chứ không phải ta nha, từ đây đến lúc đi ra ngoài không được nói với Cửu hoàng tử là ta quấn lấy ngươi không nhả đấy nhé.”
Bạch Quân Quân nghe thấy Lý Văn Li nhắc đến Cửu hoàng tử, cái trán theo đó mà giật giật, tên Cửu hoàng tử này còn chưa xuất hiện thế mà trong miệng mọi người lại rất sinh động, ai cũng phải nhắc tới hắn một câu, đúng là âm hồn không tan.
“Ngươi yên tâm, là ta âm hồn không tan quấn lấy ngươi.” Bạch Quân Quân làm ra vẻ mặt biết rồi.
Lý Văn Li nhận được đáp án mới hài lòng đi theo nàng về chỗ trú.
Lúc đó Bạch Linh Vũ còn chưa kể xong chuyện, Tiểu Sơn rất nể tình nghiêm túc lắng nghe.
Hồi đó Tiểu Sơn rất thích chống đối Bạch Linh Vũ, trẻ hư là nó luôn thích ăn hiếp Bạch Linh Vũ ít nói, nhưng bây giờ tính cách của Bạch Linh Vũ thay đổi lớn, nghiêm túc nhìn người bạn trong truyền thuyết này, với lại nó nghe chuyện đấu trí đấu dũng với đàn lợn rừng mà bội phục Bạch Linh Vũ đến độ quỳ rạp xuống đất.
Giờ phút này Bạch Táp Táp vừa nấu cháo vừa nghe kể chuyện, nghe thấy vậy cũng giật mình sửn sốt.
Nhưng Lý Văn Li đi vào phòng bếp không ngờ tới hoàn cảnh khốn khổ nơi đây mà còn có gạo!
Hắn nhìn chằm chằm nồi cháo mặt đầy kinh ngạc.
Hắn không khỏi lại ý tứ sâu xa nhìn về phía Bạch Quân Quân: “Ngươi sinh sống ở đây tung hoành thật đấy.”
“...” Bạch Quân Quân nhìn hạt gạo của mình, khá là không muốn cho tên này ăn.
Nhưng Bạch Táp Táp lại không nghĩ vậy.
Tuy nàng chưa tiếp xúc nhiều với Lý Văn Li, nhưng nàng luôn thầm lặng cảm kích hắn, dù sao thì nếu không có hắn với Lý gia bảo vệ, các nàng đã không có cách nào nguyên vẹn đến đất bắc.
Bây giờ cùng cố tình gặp lại, Bạch Táp Táp cảm thấy tất nhiên phải lấy ra thứ ngon nhất chiêu đãi.
Lý Văn Li lại không có ấn tượng gì tới đệ muội của Bạch Quân Quân, dù sao cả quãng đường hắn cứ tru trú trong xe suốt.