Chương 183
Bạch Quân Quân nhìn thấy người này tấn công về phía mình, lập tức nhanh tay nhanh mắt đưa tay ra đỡ lấy.
Hai người cứ như vậy mà công khai vật lộn trước mặt Bạch Linh Vũ.
Người này cầm dao găm, người kia cầm dùi đá, tất cả đều là những vũ khí cứng rắn, hơn nữa người nào người nấy đều dốc hết toàn bộ sức lực, lúc vũ khí va chạm vào nhau phát ra tiếng xoèn xoẹt rất lớn.
Song song với việc nện vũ khí xuống, chân của hai người cũng không ngừng nghỉ, đầu gối của người này tấn công bụng dưới thì người kia lại tung ra cú đá tập kích cẳng chân.
Trong lúc vật lộn, sự kinh ngạc trong mắt của đôi bên cũng càng lúc càng nhiều.
Cũng đúng vào lúc này, mặt trời cuối cùng cũng chọc thủng tầng mây, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống.
Mà Bạch Linh Vũ nương theo ánh mặt trời, cuối cùng cũng thấy rõ người đang vật lộn với Lý Văn Li là ai, hắn không khỏi hô to một tiếng: “Trưởng tỷ.”
Rồi sau đó đứa trẻ cũng không thèm quan tâm đến việc hai người đang đánh nhau mà lao đến với đôi chân mũm mĩm của mình, ôm cổ hai người.
“Đừng đánh nhau nữa. Đừng đánh nhau nữa. Chúng ta đều là người một nhà mà.”
Lời nói của Bạch Linh Vũ làm cho hai người thoáng chốc sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía đứa trẻ trước mắt.
Lúc này Bạch Linh Vũ chỉ mặc một chiếc áo lót rộng thùng thình, búi tóc nhỏ trên đầu xiêu vẹo như đã rất nhiều ngày không được chải chuốt, nhưng cũng may khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn mang thần thái sáng láng như cũ, có thể thấy được mấy ngày này không phải chịu bất kỳ uất ức nào.
“Trưởng tỷ, ca ca, đừng đánh nhau nữa.”
Trong đôi mắt của Bạch Linh Vũ rơm rớm nước mắt, vẻ mặt trông cực kỳ đáng thương.
Hai người đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó lại nghiêm túc nhìn chằm chằm đối phương, cùng lúc lên tiếng:
“Cạm bẫy là do ngươi thiết kế?”
“Lợn rừng là do ngươi trộm?”
“...”
“...”
“Buông tay.”
“Ngươi buông trước đi.”
Trong giây lát hai người đang muốn tiếp tục xô đẩy, Bạch Linh Vũ cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà khóc òa lên.
“Đừng đánh nhau mà, không được đánh nhau, hu hu hu...”
Đúng lúc tiếng khóc của hắn vang lên, cơn mưa ào ạt lại trút xuống một lần nữa.
Hơn nữa cơn mưa lần này càng rơi càng nặng hạt, tựa như muốn so xem tiếng mưa rơi hay tiếng khóc của Bạch Linh Vũ to hơn.
Lý Văn Li không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Quân Quân trong chốc lát rồi buông tay trước.
Bạch Quân Quân thấy thế cũng theo đó mà lùi về phía sau một bước, nới rộng khoảng cách với hắn.
Hai người giằng co trong cơn mưa tầm tã.
Một người mang khuôn mặt lấm lem bùn đất, hơn nữa còn bị ong mật chích sưng vù lên, còn người kia lại có vết đỏ trên má, cổ thậm chí cả khuỷu tay đều bị trầy xước, bị cơn mưa gột rửa nên cũng biến thành cả người đẫm máu.
Không ai trong hai người giành được lợi thế cả.
Nhưng mà Bạch Linh Vũ lại một mình chìm trong đau thương, cũng không phát hiện hai người đã tách ra, không còn đánh nhau nữa.
Lý Văn Li không kiên nhẫn phun ra một câu: “Đừng khóc nữa, ồn muốn chết.”
“?” Bạch Quân Quân nghi ngờ nhìn thoáng qua thanh niên này.
Không ngờ rằng người trước mắt lại là đầu sỏ khiến nàng rơi xuống sông, vị hôn phu trước của nàng, Lý Văn Li.
Phỏng chừng Lý Văn Li cũng giống các nàng, đều bị hút vào trong lốc xoáy, không biết vì sao hắn và Bạch Linh Vũ lại rơi xuống bên kia, cho nên mới gặp nhau.
Ngay lúc này, Bạch Linh Vũ nghe thấy sự ghét bỏ trong giọng nói của Lý Văn Li nên yên lặng ngừng khóc.
Bạch Linh Vũ im lặng nhưng Bạch Quân Quân lại không hề im lặng.
Nghĩ đến những cạm bẫy mình không ngừng gặp phải trong hai ngày liên tiếp, Bạch Quân Quân nhướng mày: “Cạm bẫy mấy ngày hôm nay là do hai người bố trí?”
Lý Văn Li không gật đầu cũng chẳng lắc đầu những thái độ nửa nạc nửa mỡ đó đã nói lên hết thảy.
Bạch Quân Quân còn có thể nói gì được nữa? Thật sự là hận không thể giết chết người này cho xong.
Tất cả những cảm tình trước đây đối với hắn đều đã bị những cạm bẫy gặp phải mấy ngày nay mài mòn đến mức không còn một mảnh.
Lúc này Lý Văn Li cũng híp mắt đánh giá thiếu nữ trước mắt, chỉ cảm thấy ngoài cốt cách ra thì bề ngoài của nàng cũng có vẻ hơi quen mắt.
Nhưng mà khuôn mặt của nàng lại bị sưng vù một bên, hơn nữa trên người còn lấm lem bùn đất, không đủ để cho hắn nhận ra nàng là ai chỉ qua một ánh nhìn.
Nhưng sự chật vật trên người nàng cũng phần nào chứng minh được rằng nàng đã rơi vào toàn bộ cạm bẫy mà hắn bố trí.
Chương 184
Bạch Quân Quân nghĩ đến chuyện đêm qua mình chịu không ít khổ, cho nên nhìn thấy hắn xuất hiện mới có thể bùng nổ muốn giết người.
Nhìn thấy nàng cũng chẳng dễ chịu được bao nhiêu, Lý Văn Li liền cảm thấy thoải mái.
Không bao lâu sau khi Bạch Linh Vũ ngừng khóc thút thít, cơn mưa to kia cũng chậm rãi ngừng lại, nhưng mà lúc này Bạch Quân Quân không rảnh quan tâm đến ông trời, đương nhiên cũng không nghĩ tới chuyện Bạch Linh Vũ khóc và cơn mưa này có liên quan gì với nhau.
Nàng chỉ chuyển ánh mắt đến trên người đệ đệ nhỏ tuổi.
“Đệ không sao chứ?”
Bạch Linh Vũ vô tội lắc đầu: “Đệ không sao?”
“Đệ cũng hỗ trợ bố trí những cạm bẫy đó phần nào đúng không?”
Bạch Linh Vũ bĩu môi: “Bọn đệ dùng để bắt lợn rừng.”
Bạch Quân Quân nghe vậy lập tức đứng hình, Lý Văn Li lại nhún nhún vai, ra vẻ vô tội như tất cả những chuyện này không phải do hắn khơi mào ra.
Bạch Quân Quân đỡ trán, trong thoáng chốc không biết nên nói gì cho phải.
“Trưởng tỷ, hóa ra tỷ cũng ở đây, vậy thật sự là quá tốt rồi, hồ ly ca ca nói có thể mọi người đã bị rơi ở một nơi khác, đệ còn đau buồn rất lâu đấy.” Bạch Linh Vũ nói xong lại đứng dậy bổ nhào vào người Bạch Quân Quân, cũng không hề ghét bỏ toàn thân Bạch Quân Quân lúc này đang lấm lem bùn đất.
“Thập nhất tỷ đâu? Tỷ ấy ở đâu rồi? Còn cả Tiểu Sơn và Lưu đại thẩm nữa, có phải bọn họ cũng đều ở đây hay không?”
Bạch Quân Quân nghe những câu hỏi liên tiếp của Bạch Linh Vũ thì không biết nên trả lời câu nào trước.
Ngược lại Lý Văn Li ở bên cạnh lại nghiến răng nghiến lợi không nói nên lời: “Lúc gặp phải nguy hiểm thì một tiếng ca ca hai tiếng ca ca, lúc an toàn rồi thì lại gọi là hồ ly, nhóc con thật sự không có lương tâm gì cả.”
Bạch Quân Quân nghe vậy thì lại dời ánh mắt về phía vị hôn thê trước đang giả vờ giả vịt một lần nữa.
Lý Văn Li trong ấn tượng là một con ma ốm, bình thường ngoài uống thuốc ra thì chỉ im lặng, chưa từng phát hiện ra hắn lại là một kẻ nói nhiều như vậy, hơn nữa hai ngày này lại được lĩnh giáo những cạm bẫy do hắn bố trí, Bạch Quân Quân không hề cảm thấy hắn có chút nào giống ma ốm cả.
Ngay từ đầu nàng còn tưởng rằng có một binh sĩ đang ẩn nấp ở nơi này, dù sao không phải ai cũng có thể tạo ra một cạm bẫy lớn như vậy.
Không ngờ rằng vậy mà lại chỉ có hai người Lý Văn Li và Bạch Linh Vũ mà thôi.
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, nếu đối phương là Lý Văn Li thì cũng có thể hiểu được.
Dù sao hắn cũng là người có dị năng hệ Phong, dường như việc đào mấy hố cát lún bằng những lưỡi đao gió do hắn phóng ra cũng không khó đến mức đó.
Nhưng cho dù là như vậy, Bạch Quân Quân vẫn không quá yên tâm mà hỏi thêm một câu: “Nơi này còn có ai khác không?”
“Có tính các ngươi không?” Lý Văn Li hỏi lại.
“Thật ra đều là hiểu lầm thôi mà.” Bạch Linh Vũ nhìn thấy thấy hai người lại muốn gây gổ thì nhanh chóng giải thích.
“Sau khi đệ và hồ ly ca ca tỉnh lại ở ngay đầm nước bên kia...”
Bạch Linh Vũ lải nhải liên miên kể lại cảnh ngộ hai ngày nay của hắn và Lý Văn Li.
Mọi chuyện phải kể lại từ ngày rơi xuống sông hôm đó.
Trước khi Bạch Quân Quân bị cuốn vào lốc xoáy, nàng chỉ kịp dùng rong rêu bọc Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ lại, lúc đó Lý Văn Li cũng bị rơi gần chỗ của Bạch Linh Vũ, hắn nhìn thấy trên người Bạch Linh Vũ có dây mây thì lại tưởng rằng đứa trẻ bị rơi xuống nước nên người lớn mới vứt dây mây xuống cứu.
Xuất phát từ sự nóng lòng, Lý Văn Li ôm lấy Bạch Linh Vũ muốn nhờ đó mà được cứu lên cùng.
Ai ngờ khoảnh khắc tiếp theo, rong rêu đột nhiên phát triển tươi tốt quấn quanh hai người, trong tình huống bắt buộc hắn liền bị bọc lại với Bạch Linh Vũ thành một cái kén.
Nhưng mà cũng nhờ rong rêu này mà bọn họ không đến mức bị dòng nước xiết dìm chết.
Sau khi bị hút vào lốc xoáy, bọn họ cùng nhau rơi vào trong Bích Đầm, tiếp sau đó nữa Bạch Quân Quân, Bạch Táp Táp và Tiểu Sơn tương đối nhẹ hơn bị cuốn tới hạ du mà Bạch Linh Vũ và Lý Văn Li lại bị kẹt ở đầm nước bên này.
Nếu đi theo đường sông thì khoảng cách giữa đầm nước và hạ du không hề xa, nhưng nếu đi theo đường núi thì phải đi rất xa rất xa. Hơn nữa bốn phương tám hướng phía đầm nước bọn họ rơi vào đều là cây cối, hoàn toàn không biết chỗ này là chỗ nào.
Lúc Lý Văn Li tỉnh lại, cảm thấy rất sửng sốt.