Chương 181
Đây là bẫy người hay vì trời mưa nên đất trở nên mềm xốp?
Trong lòng Bạch Quân Quân lan tràn nghi ngờ, nhưng nàng vẫn bằng lòng tin là trùng hợp, nếu không thì rất đáng sợ.
Có điều, Bạch Quân Quân không dám bất cẩn nữa, nàng túm dây leo tiếp tục đi về phía trước phòng ngừa lại lần nữa gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng khiến nàng không ngờ được là mới đi ba trăm mét thì đột nhiên lại gặp đất lún.
May mà nàng bắt được dây leo, nếu không đã rơi xuống rồi.
Bạch Quân Quân nắm dây leo nhảy một bước lên trước, ai ngờ đất vẫn mềm xốp như thế.
Bây giờ Bạch Quân Quân đã hiểu rõ, đây căn bản không phải trùng hợp.
Đây là do người làm!
“Chết tiệt!”
Bạch Quân Quân nhìn bản thân chỉ chốc lát đã biến thành tượng đất thì không kiềm được tức giận.
Ở đoạn đường kế tiếp Bạch Quân Quân không hề đáp xuống đất, mà trực tiếp dựa vào dây leo cuốn nàng đi, nhưng trước khi đi nàng quay đầu nhìn lại đoạn đường vừa đi qua, trong đầu nàng không khỏi xuất hiện bản vẽ của hãm trận.
Có ý gì?
Bạch Quân Quân sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn lại, vừa rồi nàng đã bước vào trận pháp cổ đại đúng không?
Đối phương thế mà lại là một cao thủ bày trận?
Trong đầu Bạch Quân Quân lập tức xuất hiện một tấm bản đồ kỳ môn bát quái trận, mà trong đó có giới thiệu về hãm trận.
Không biết trận pháp huyền học này bày như nào, nói tóm lại bên trong tràn ngập quỷ quyệt, chỉ cần bước sai một bước sẽ bị cuốn vào đầm lầy cát lún, không thoát ra được.
Nếu không phải nàng có dị nàng, sớm túm lấy dây mây thì e rằng vừa mới mơ hồ tiến trận, nàng đã bị trúng chiêu.
Nhưng loại hãm trận này phải kết hợp với chu dịch, bát quái, mười hai thiên can, hai mươi tư tinh tú, ba mươi sáu thiên cương, bảy mươi hai bộ cương,... chỉ tính toán thôi cũng đã tốn rất nhiều thời gian.
Nguyên chủ am hiểu việc này, nhưng không có nghĩa là Bạch Quân Quân muốn làm như vậy.
Ở mạt thế nàng có tiếng là xe tăng thịt người, chuyện dị năng có thể giải quyết nàng tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian.
Cho nên Bạch Quân Quân trực tiếp túm lấy dây leo bay qua vũng cát lún.
Khiến nàng không ngờ là đối phương lập trận rất lớn, bố trí hãm trận gần nửa dặm ở đây.
Cái này gần như là thiên la địa võng rồi, hoàn toàn không có ý để lại một đường sống cho kẻ địch.
Cho dù là Bạch Quân Quân cũng phải phí nhiều công sức mới thoát được “sông cát lún” này, chứ đừng nói là người thường.
Khi nàng chật vật đáp xuống đất, ai ngờ lại đón lấy mấy cọc gỗ lớn bay tới, loại cọc gỗ này dùng để gác cổng thành còn dư sức chứ nói chi là đánh người.
Nếu thật sự bị nó đập trúng, chắc chắn sẽ bị hất ngược về vũng cát lún.
Bạch Quân Quân phân phối dị năng ấn thẳng cọc gỗ xuống đất, không biết đối phương lấy đâu ra nhiều thân cây như vậy, cho đến khi tất cả mấy cọc gỗ đều bị chôn xuống đất, nàng mới khó khăn thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc là ai, sao lại vừa nham hiểm vừa tàn nhẫn vừa xảo quyệt như vậy!
Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua con đường nhấp nhô mà nàng đi đến đây, trong phút chốc không biết nên nhổ lông quay về hay tiếp tục đi về phía trước.
Nếu đi về phía trước thì không biết kẻ này có sát chiêu âm hiểm gì đang chờ.
Nhưng bây giờ mà quay đầu chẳng phải lại bước vào hãm trận?
Bị dồn vào đường cùng Bạch Quân Quân thật sự tức muốn hộc máu, suy nghĩ một lúc rồi quyết định tiếp tục đi về phía trước.
Nàng muốn nhìn xem đằng trước còn có đầu trâu mặt ngựa gì đang chờ nàng.
Nhưng đoạn đường kế tiếp lại vô cùng yên bình, yên bình đến độ Bạch Quân Quân khó tin nổi.
Ngay khi nàng nghĩ là con đường đã an toàn rồi thì lại thấy được giữa đường hình như có một người đang đứng.
Nàng nâng cao cảnh giác nhanh chóng kéo dây leo nhảy đến một thân cây gần nhất tránh né.
Nào ngờ vừa đáp xuống cành cây, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng “bốp”, kế đến Bạch Quân Quân cảm thấy mặt mình đau rát.
Chương 182
Nàng chật vật rơi xuống đất lập tức cảm giác được vô số ong vò vẽ kêu vù vù lao về phía mình.
Bạch Quân Quân vội truyền dị năng ra lấy dây leo bao bọc mình lại.
Nàng nằm trên đất giả chết hơn nửa canh giờ mới cảm giác mấy con ong vò vẽ kia đã bay đi hết rồi, giờ mới nhếch nhác bò dậy.
Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua bóng dáng vẫn đứng sừng sững bất động ở con đường phía trước, trong lòng có linh cảm không hay.
Đi đến nhìn xem, quả nhiên chỉ là một bộ đồ rách!
Nàng bị chơi rồi!!!
Người này hoàn toàn nắm rõ địa hình cung đường này, đầu tiên tạo ra hãm trận, nếu có người thoát được vào lúc đang đắc ý vênh váo sẽ bị cọc gỗ bay ngang đâm đẩy xuống hồ.
Nếu đào thoát được sẽ lo lắng đề phòng trên chặng đường kế tiếp, chờ hơi thả lỏng cảnh giác sẽ đột nhiên nhìn thấy trên đường có bóng người, vậy thì khó tránh khỏi kinh hoảng, theo bản năng trốn lên cây hoặc trong bụi cỏ.
Nhưng trên cây có tổ ong vò vẽ chờ, có lẽ trong bụi cỏ cũng không dễ gì thoát được.
Bạch Quân Quân nghĩ vậy, lập tức đi đến cạnh bụi cỏ gạt nhẹ ra, quả nhiên nhìn thấy được một tổ kiến núi siêu lớn.
Nếu không chú ý đạp vào, e rằng sẽ nếm phải mùi vị bị ngàn vạn con kiến cắn xé.
Bạch Quân Quân sờ soạng khuôn mặt nóng rát, thấy lửa giận hừng hực, hận không thể xé xác kẻ lập bẫy.
Lăn lộn một hồi gần như đã tiêu hao hết dị năng với kiên nhẫn của Bạch Quân Quân.
Nàng lặng thầm móc ra nửa ống trúc nước cỏ cây còn dư lại uống hết, nàng muốn tăng dị năng lên rồi gõ nát đầu chó của kẻ này.
Đã đến nước này rồi, Bạch Quân Quân hoàn toàn hiểu rõ kẻ mình phải đối mặt là thứ chó má gì.
E là kẻ này cũng là con chó điên, nếu cứ tiếp tục như vậy có khi còn phải chịu thiệt.
Thay vì liều lĩnh xông lên, không bằng ở tại chỗ này ôm cây đợi thỏ.
Dù sao hắn đã làm nhiều chuyện như vậy, chắc chắn sẽ quay về đây tra xét, đến lúc đó cho hắn một xiên chết quách đi.
Bạch Quân Quân hạ quyết tâm, lập tức cẩn thận tránh đi tổ ong vò vẽ với tổ kiến, trèo lên một cây khác ngủ gật.
Đêm ngày càng tối, cũng ngày càng lạnh.
May mà nửa đêm nay trời không mưa, nếu không Bạch Quân Quân sẽ còn tức giận hơn nữa.
Trải qua hồi lâu chờ đợi, cuối cùng trời cũng sáng.
Khi trời hửng sáng, bên dưới đã truyền đến một tiếng ho khan.
Tiếp theo là cuộc đối thoại của hai người.
Một tiểu hài nhi uất ức nói: “Sớm vậy làm sao có con mồi được.”
“Ai nói không, có mấy con chuột chỉ thích hoạt động về đêm.”
Hắn còn chưa nói xong đã cảm nhận được sau lưng có một luồng khí lạnh.
Người dáng cao đẩy tiểu hài nhi ra, bản thân thì nhanh chóng tránh né.
Nhưng tên bắn lén lại vù vù bay về phía hắn, thậm chí cung tên bắn vào hư không còn quay đầu lại.
Lý Văn Li bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ kịp dặn dò Bạch Linh Vũ một câu: “Mau nằm sấp xuống.”
Bạch Linh Vũ ngây ra như tượng, nằm sấp xuống là làm gì?
Khi nhìn thấy Lý Văn Li đổ máu nằm trong đống mưa tên quỷ dị.
Bạch Linh Vũ phút chốc mở to hai mắt nhìn.
“Ca… ca ca!”
“A!” Lý Văn Li giờ đang chật vật né tránh còn bớt thời giờ nhìn thoáng qua Bạch Linh Vũ: “Tiểu ngu ngốc này, bây giờ còn kêu ca ca thì không ổn đâu.”
Ngụ ý: Ngươi phải phủi sạch quan hệ với ta rồi chạy ngay đi.
Bạch Linh Vũ là đứa thông minh, làm sao mà không nghe ra ý của Lý Văn Li, hắn đã trải qua một lần chia ly với trưởng tỷ, giờ thấy cảnh bi thương òa một tiếng khóc rống lên.
Mà lúc này, sát ý đỏ mắt Bạch Quân Quân nghe thấy tiếng khóc quen thuộc, bỗng giật mình, nàng dừng tấn công lại nhảy xuống.
Lý Văn Li đang ở thế bất lợi nhìn thấy người đằng sau cuối cùng cũng xuất hiện, lập tức rút dao găm ra chém về phía trước.