Chương 178

Người dáng cao lộ ra vẻ mặt kinh hãi, túm người nhỏ con lên lùi về sau.

Dù thế cây trường mâu kia vẫn đuổi theo sát không bỏ, người dáng cao không còn cách nào khác, đành dùng chút sức lực cuối cùng vứt lưỡi dao gió ra.

Một bức tường gió chắn phía sau chặn thế tiến công của trường mâu.

Mà hắn cũng mất sức té ngã, tiểu hài nhi hắn đang ôm trong lòng biến thành miếng lót thịt.

Tiểu hài nhi khóc la ầm lên: “Ngươi lại bắt nạt ta!!!”

Người dáng cao đau đầu che miệng hắn lại: “Đừng khóc tổ tông ơi, trời sắp mưa rồi kìa.”

Đang nói thì mưa tí tách rơi xuống thật.

Tiểu hài nhi cố gắng khống chế nước mắt, nhưng mà bị đè quá đau nên hắn không kìm được nước mắt sinh lý.

Người dáng cao bất đắc dĩ ngồi dậy, nhìn tường gió đằng sau chặn trường mâu nguy hiểm, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Đây là trùng hợp sao?

Chờ sức lực trên người khôi phục một chút, người dáng cao mới lần nữa đứng dậy đi về phía mấy cây trường mâu, bây giờ trường mâu lại mất đi sức sống, giống như vật chết bình thường.

Hơi thở khiến người ta thấy quen thuộc vừa nãy đã biến mất.

Người dáng cao im lặng nhìn lướt qua rừng cây, thâm sâu nói thầm một câu: “Hay là… nàng cũng tới đây?”

“?” Tiểu hài nhi không hiểu gì nhìn hắn: “Ai?”

Người dáng cao trừng hắn một cái, trả lời: “Tặc.”

“!” Tiểu hài nhi.

Lúc gần đi Bạch Quân Quân đã để lại cho chủ nhân của chiếc bẫy một món quà lớn, không ngờ nhanh như vậy chủ nhân đã phá hủy món quà.

Bây giờ nàng mới đi được nửa đường thì trời lại đổ mưa.

Sau khi thầm mắng một câu ông trời vô đạo đức, Bạch Quân Quân co cẳng chạy như điên.

May mà đường về vô cùng yên bình không có gì dị thường.

Đến khi nàng quay về chỗ trú, nơi đây vẫn yên ắng như cũ, Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn ở trong phòng bận rộn sáng chế.

Nhìn thấy Bạch Quân Quân trở về, hai người đồng loạt bỏ động tác trên tay xuống, trên mặt lộ vẻ quan tâm.

“Trưởng tỷ đã về rồi hả?”

“Bên ngoài vẫn ổn chứ? Tỷ có gặp nguy hiểm gì không?”

“Yên tâm đi.” Bạch Quân Quân rất vui mừng lấy từ trong lòng ngực ra N loại quả.

“Ta nhìn thấy xung quanh có rất nhiều quả dại nên hái mỗi thứ một ít đem về, không ấy để ta nghiên cứu xem ăn như nào nha?”

“...” Bạch Táp Táp.

“...” Tiểu Sơn.

Hình như hôm qua khi đi ra ngoài, trưởng tỷ đã nhớ mãi không quên mấy loại trái cây ven đường, hóa ra cả chiều tỷ ấy đi ra ngoài chỉ để hái quả dại à?

Mấy loại quả dại này họ chưa từng thấy qua, không biết có ăn được hay không.

Nhưng mà nghĩ đến thể chất phát hiện thực vật có độc của trưởng tỷ, Bạch Táp Táp cảm thấy hơn phân nửa là không thể ăn.

Bạch Quân Quân không biết trong lòng tiểu muội đang chửi thầm, chỉ hứng thú dạt dào nhìn chằm chằm đống trái cây, nàng quyết định học tinh thần thử nghiệm các loại cỏ của Thần Nông, dù sao nàng cũng có dị năng bách độc bất xâm trong người mà.

Đầu tiên Bạch Quân Quân cầm loại quả có màu đỏ rực lên, loại quả này trông vẻ ngoài khá giống thanh long, nhưng hình dáng lại có từng khối như dứa, nàng không rõ đây là trái gì nữa.

Bạch Quân Quân vô cùng vui mừng bóp nát trái này, kết quả bên trong nhớp dính như lô hội vậy, mùi thì lại rất thơm, có điều khi lưỡi liếm nhẹ một cái sẽ cảm nhận được vị sáp.

Bạch Quân Quân ghét bỏ nhíu mày, Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn đồng thời lắc đầu: “Không an toàn không an toàn, muội thấy thôi đừng nên miễn cưỡng.”

Bạch Quân Quân lau khô tay rồi nhìn về phía chùm quả màu đen nhỏ nằm bên cạnh, loại quả này trông không khác gì cherry, không biết có phải cherry không.

Dù sao tương lai quả này chỉ còn nằm trong hồ sơ tư liệu, nàng chưa từng thấy qua vật thật.

Bạch Táp Táp nhìn thứ quả này sao cứ thấy kỳ kỳ chỗ nào, nhưng Bạch Quân Quân đã ném một miếng vào miệng, càng nhau lại càng nhiều bọt.

Hồi sau Bạch Quân Quân thậm chí còn có cảm giác miệng phun bọt trắng quen thuộc.

Chương 179

Bạch Quân Quân cạn lời phun trái cây ra rồi đi súc miệng, trên mặt bàn còn ba loại quả chưa thử, Bạch Táp Táp nhanh tay lẹ mắt bỏ chúng nó vào hộp đồ ăn vừa mới đẽo xong.

“Khi nào thời tiết tốt hơn thì ta thử lại vậy, ta thấy mấy quả này còn chưa chín, để thêm mấy ngày đi.”

“...” Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua xác hai loại quả kỳ kỳ quái quái, nàng không có gì nhưng nhận thấy cảm xúc dần dần trở nên căng thẳng của Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn, chỉ có thể tử bỏ vậy.

Vốn muốn trấn an hai tiểu hài tử nên mới hái quả, mà nếu phản tác dụng thì quả thực không tốt.

Lúc này mưa bên ngoài đã dừng, nghĩ đến sắp đêm rồi, Bạch Quân Quân lại lần nữa xuống lầu.

Bây giờ Tiểu Sơn cũng mơ hồ cảm giác được Bạch Quân Quân nhìn thì đáng tin nhưng về cơ bản vẫn có vài chuyện không đáng tin, tinh thần của nó không khỏi thấy hơi căng thẳng.

“Tỷ muốn đi đâu vậy?”

“A… ta đi làm một cây nến.” Bạch Quân Quân trả lời rất dửng dưng.

Cây nến???

Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn nhìn nhau, nến dễ làm vậy hả?

Tuy nhiên rất nhanh Bạch Quân Quân đã nói cho họ biết, làm nến dễ tới cỡ nào.

Hôm trước nướng lợn sữa đã chắt được không ít dầu, khi đó Bạch Quân Quân dùng chén gỗ hứng chúng nó, một con lợn sữa be bé lại gom được hơn nửa chén dầu.

Bạch Quân Quân xách theo nửa chén dầu này đi đến bên lùm cây, nàng dùng dùi đá tách vỏ của từng cây ra, chảy cây thì chảy ra chất lỏng, có cây chảy ra dung dịch kết tủa nhớp dính.

Bạch Quân Quân nhìn thấy dung dịch kết tủa thì lập tức hứng nó vào trong chén, tới lúc đựng đầy một chén mới về phòng bếp nhà mình.

Bạch Quân Quân nhanh chóng phối hợp nhóm bếp, vì thế Bạch Quân Quân nhờ vào lửa không ngừng khuấy chén dung dịch kết tủa rồi cho mỡ lợn vào.

Chỉ chốc lát sau nó đã biến thành một loại sữa có chất màu trắng.

Bạch Quân Quân tìm mấy ngọn cỏ xe thành dây thừng bỏ vào trong, nến phiên bản đơn giản ra đời.

Trên thực tế giai đoạn sau mạt thế tất cả đèn đều làm từ dầu mỏ hoặc năng lượng mặt trời, đương nhiên cũng có kẻ điên dùng dầu lấy từ zombie ra làm dầu mỏ, tuy thứ kẻ đó làm ra bị phần lớn mọi người phỉ nhổ, nhưng không thể phủ nhận ý tưởng làm nến của Bạch Quân Quân là từ người này.

Tiểu Sơn tò mò nhìn thứ chất màu trắng chất mỡ không nhịn được nghi ngờ.

“Nó sáng được thật hả?”

“Chắc là không thành vấn đề, chờ nó đông lại là có thể dùng như nến.”

“Hình như nhà ta không làm giống vậy.” Tiểu Sơn nói.

“Vậy nhà đệ làm như nào?” Bạch Quân Quân cũng thấy hứng thú.

“Không nhớ nữa, nhưng mà phải chế biến rất lâu, với lại không giống với cái này cho lắm.” Tiểu Sơn chỉ chỉ mấy cây cao su đã bị cắt ra.

Thực ra đèn của cổ đại thật sự không bỏ cao su vào, quý tộc dùng dầu hạt cải hoặc thạch nến, nhưng công nghệ chế tạo mấy cái đó tốn phí quá cao, kỹ thuật cơ bản lại nắm trong tay nghệ nhân không truyền ra ngoài.

Mà nhà nông thì dùng mỡ động vật nhà mình làm ra, cách nấu này khá đơn giản nhưng mỡ động vật khi cháy sẽ có mùi khó ngửi, với lại khói khá nhiều, cho nên quý tộc không thích dùng.

Hiện tại Bạch Quân Quân không biết kỹ thuật rườm rà phức tạp, cũng không có đủ xác động vật để nấu dầu, nên chỉ có thể dùng mỡ lợn trộn với cây cao su để kéo dài thời gian cháy của nó.

Nếu không một chén dầu nhỏ như vậy chưa tới nửa đêm đã cháy sạch, điều đó mới khiến cho người ta đau đầu.

Bạch Quân Quân sờ đầu Bạch Quân Quân: “Vậy tối nay đệ so sánh thử, nhìn xem cây nến này với nến nhà đệ cái nào dễ dùng hơn.”

“Được thôi.” Tiểu Sơn vui vẻ gật đầu.

Dưới sự chờ mong của Tiểu Sơn, cuối cùng màn đêm đã buông xuống, mấy người họ thịt lợn quay với nước cầm về phòng ăn, để có cảm giác nghi thức còn đốt nến lên.

Chương 180

Khi bấc đèn thắp lên ngọn lửa nhỏ, chiếu sáng một vùng trời, trong phút chốc khắp phòng vây quanh bởi ấm áp.

Căn phòng nhỏ này có một chiếc giường mềm trải cỏ, bây giờ còn có một cái bàn trà lùn, mấy cái nệm rơm.

Nhìn dáng vẻ thật sự khá có cảm giác là nhà.

Đương nhiên, đây là ngôi nhà đúng nghĩa chính thức đầu tiên của họ sau chừng ấy thời gian phiêu bạc.

Điều tiếc nuối duy nhất là vẫn chưa tìm được Bạch Linh Vũ.

Nếu cả nhà lão Khâu thúc mà ở đây thì còn tuyệt hơn nữa, sống ẩn ở đây đến khi chiến loạn kết thúc cũng khá tốt.

Bạch Táp Táp phức tạp nhìn Tiểu Sơn đang nghiêm túc ăn cơm, nghĩ đến hiện thực tàn khốc mà bất đắc dĩ thở dài.

“Còn nhỏ mà thở dài gì đó, mọi thứ sẽ tốt lên thôi.”

“Sẽ tìm được Tiểu Vũ đúng không?”

“Sẽ tìm được.” Bạch Quân Quân thoáng nhìn về phương xa, nàng có một linh cảm, rất nhanh sẽ gặp lại được Tiểu Vũ.

“Đêm nay ta sẽ đi ra ngoài.”

“Đi ra ngoài?” Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn như máy đọc lặp lại lời nói của nàng.

“Đúng vậy.” Bạch Quân Quân gật đầu khẳng định.

Đây cũng là nguyên nhân nàng phải làm ngọn nến.

Buổi tối nàng muốn đi thăm dò lần nữa, nhưng ở đây không có đèn, hai tiểu hài nhi này chắc chắn sẽ sợ hãi cả đêm, có ngọn nến, ít nhất về mặt tinh thần sẽ nhẹ nhàng hơn chút.

“Không đi không được hả?”

“Buổi tối có lợn rừng đó.”

Hai tiểu hài nhi đều rất lo lắng.

“Yên tâm, ta sẽ về ngay thôi.” Còn Bạch Quân Quân thì lại chẳng lo lắng chút nào.

Vừa nãy nàng đã đặt quà đáp lễ ở chỗ bẫy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chủ nhân của cái bẫy đã trúng chiêu, nàng phải quay lại xem tình hình, có khi lại thu hoạch được bất ngờ gì đó.

Nếu chờ đến mai, ai biết có biến cố xảy ra không.

Tuy nhiên việc Bạch Quân Quân liều chết đánh cược với nhóm người thần bí kia, Bạch Táp Táp lại chẳng biết gì cả.

Bởi vì sau khi trở về Bạch Quân Quân hết thử quả dại rồi lại đi làm nến, không hề có chút ý căng thẳng nào.

Mà bây giờ Bạch Quân Quân vẫn nhẹ nhàng bâng quơ nói muốn đi ra ngoài, Bạch Quân Quân chỉ lo lắng một chút rồi nhả ra.

Chờ Bạch Quân Quân mò mẫm rời đi, trong phòng con lại Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn, họ nhìn nhau càng nghĩ càng bất an.

Vừa rồi không thấy gì, bây giờ bình tĩnh ngẫm lại, bỗng nhiên cảm thấy Bạch Quân Quân làm nến là đã sớm lên sẵn kế hoạch.

Có phải trước khi về tỷ ấy đã lên sẵn kế hoạch, dù là ăn quả dại hay làm ngọn nến đều chỉ khiến họ an tâm?

Nhưng trưởng tỷ làm như vậy, chứng tỏ chuyện tỷ ấy làm có nguy hiểm nhất định.

Nghĩ đến cái bẫy hung hiểm hôm nay họ gặp được, Bạch Táp Táp càng thêm đứng ngồi không yên.

Có điều căng thẳng sẽ lây bệnh, nàng đứng ngồi không yên dẫn tới Tiểu Sơn cũng căng thẳng theo.

Để tránh cho mình nghĩ bậy, Bạch Táp Táp dứt khoát tìm chuyện làm dời đi sự chú ý, ví dụ như chạy Tiểu Sơn học chữ.

Nội dung bắt đầu từ Thiên Địa Huyền Hoàng đơn giản nhất.

Tiểu Sơn vốn là hài tử hoạt bát, lúc trước Lưu thị còn lo lắng sau này nó đi học sẽ không ngồi yên.

Nhưng sau khi tỉnh lại tính cách của Tiểu Sơn biến thành yên tĩnh ngoan ngoãn, Bạch Táp Táp nói muốn dạy nó học chữ, Tiểu Sơn lập tức phối hợp gật đầu.

Vì thế hai tiểu hài tử ngồi trên cái bàn trà nhỏ mới làm bắt đầu học Thiên Tự Văn.

Mà bên kia, Bạch Quân Quân quen cửa quen nẻo mò mẫm đi tới chỗ cái bẫy.

Tuy nhiên mới đi được hai phần ba chặng đường, đất dưới chân nàng đột nhiên mềm oặt.

Bạch Quân Quân lập tức mất đi trọng lực rơi xuống.

Không biết nơi đây từ khi nào thì biến thành vũng bùn, nàng cuống quít khống chế dị năng, một sợi dây leo điên cuồng sinh trưởng lôi nàng ra.

Bạch Quân Quân vất vả thoát khỏi vũng bùn xong, trên mặt lộ ra biểu cảm sống sót sau tai nạn.

Lúc trước đang yên đang lành, tại sao lại đột nhiên gặp phải vũng bùn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play