Chương 175
Tiểu Sơn mơ hồ nhớ rõ có một người rất quan trọng hay nói với nó như vậy, nhưng nó lại không thể nhớ ra được hình dáng của người kia.
Bạch Quân Quân nhìn Tiểu Sơn đột nhiên trố mắt không khỏi xoa đầu nó: “Cảm ơn Tiểu Sơn đã dạy cho ta biết, lần sau ta sẽ không tái phạm nữa.”
“...” Tiểu Sơn.
So với Tiểu Sơn thành thật thì Bạch Táp Táp lại thẳng thắn thành khẩn hơn nhiều.
Nàng mặc kệ thị phi đúng sai, trong mắt nàng trưởng tỷ làm gì cũng đúng, nàng sẽ vĩnh viễn ủng hộ bất cứ quyết định gì của trưởng tỷ.
Nhưng mà, cho đến khi trở lại chỗ trú, Bạch Táp Táp mới hậu tri hậu giác phát hiện, bởi vì con lợn rừng này mà họ quên mất chuyện đi tìm Tiểu Vũ.
Trời ạ…
Bạch Táp Táp bỗng nhiên có hơi muốn khóc.
Tuy nhiên Bạch Quân Quân không rảnh đi an ủi Bạch Táp Táp, nàng chỉ biết một tình hình, đó là ở nơi đây còn có những người khác nữa!
Nghĩ đến hai ngày nay tìm người, các nàng không hề phòng bị đi khắp nơi, Bạch Quân Quân không khỏi toát mồ hôi lạnh.
May mà các nàng chỉ di chuyển ở sau rừng. chứ không đi sâu vào trong rừng, chứ không lỡ mà gặp phải người ở đây, có khi đã gặp nạn gì rồi.
Tuy nhiên nếu ở đây có người, thì liệu Bạch Linh Vũ có nằm trong tay bọn họ không?
Nghĩ đến khả năng như vậy, Bạch Quân Quân quyết định đêm nay sẽ lại đi điều tra một phen.
Nói là làm ngay, Bạch Quân Quân kêu BYY dẫn Tiểu Sơn đi ra suối nhỏ làm thịt lợn rừng, sau khi họ đi mới ra tay ngụy trang nhà cây.
Bạch Quân Quân dựa vào suy đoán tối qua làm phòng thứ hai, rồi lấy dây leo che giấu.
Vì an toàn nên nàng chuyển chỗ nghỉ sang phòng mới, chỗ đang ở thì làm thành kho hàng.
Sau này nồi chén gáo bồn trong phòng bếp đều đặt trong kho hàng để tránh bị người khác phát hiện.
Đổi địa bàn xong, Bạch Quân Quân mới bố trí lại cửa sổ.
Bây giờ không cần đẹp chỉ cần ẩn nấp.
Nàng chọn dây leo có màu gần giống với thân câu, nhìn từ xa như thể cái cây này bị dây leo ký sinh, ngoài ra thì không có gì đặc biệt.
Chuẩn bị trên lầu xong Bạch Quân Quân bước xuống, trước mắt cái lều gỗ này có dấu vết con người quá dễ thấy, nàng lại cầm lấy dây leo, điều khiển nó bao trùm lều gỗ lại, nhìn lướt qua thì giống như một cọc gỗ bị dây leo chiếm lấy.
Làm xong hết mọi thứ, Bạch Quân Quân mới mân mê lấy ra bốn khúc gỗ lớn hình bình phương.
Đầu tiên là lấy một khúc ra làm bốn tắm, sau đó lấy hai khúc làm hồ chứa nước, rồi đều đặt dưới gốc cây cất giấu.
Quá trình múc nước thì khỏi lo, nàng trực tiếp ép nước cỏ cây trong đại thụ chảy vào ao, từ nay về sau dù họ không xuống cây, cũng có thể đảm bảo đầy đủ nước để dùng.
Còn lại một khúc gỗ hình bình phương cuối cùng, Bạch Quân Quân cắt ra thành rất nhiều khối vuông nhỏ, để lại cho Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn chơi mấy trò sáng tạo.
Đương nhiên, sáng tạo cái gì không quan trọng, quan trọng là cho hai tiểu hài tử trò nghịch để đánh lạc hướng, vậy thì nàng có thể công khai đi ra ngoài thăm dò tin tức.
Bạch Quân Quân sắp xếp công việc đâu vào đấy.
Sắp xếp xong, nàng còn không quên làm tên nỏ cho mình.
Từ lần trước đối chiến với Thái Giang, hai mươi mũi tên nàng lấy từ Uy Phong đường đã bị chôn xuống đất hết, rồi sau đó một mạch chạy trối chết không tìm được cơ hội làm tên nỏ.
Bây giờ cuối cùng cũng có thời gian bổ sung trang bị, tuy tên nỏ gỗ nghe kém hơn tên nỏ sắt nhiều, nhưng trên thực tế lại không khác gì nhau.
Nàng có dị năng hệ mộc, sức mạnh điều khiển cỏ cây mới lớn nhất.
Giờ thì không phải lo nàng sẽ mất tên nỏ nữa rồi, chỉ cần nàng đưa ra suy nghĩ khống chế, tên nỏ sẽ tự động trở về.
Bạch Quân Quân làm một hơi N mũi tên, chất đầy túi Lưu thị làm cho nàng mới thôi.
Chương 176
Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn trở về từ bờ sông giơ con lợn rừng đã được làm sạch lên, vẻ mặt muốn được khen ngợi: “Trưởng tỷ xem này!”
Con lợn rừng này vốn hơi thở thoi thóp, mới nửa đường trở về đã tắt thở rồi nên khi Bạch Táp Táp làm thịt nó cũng ít áp lực tâm lý hơn rất nhiều.
Có điều tuy lợn rừng nhỏ, nhưng lông trên người nó thì không ít tí nào, với lại không dầu không muối nàng không biết phải xử lý như nào mới tốt.
Mấy người họ thương lượng một hồi, quyết định vẫn là treo lên nướng.
Trong khoảng thời gian này Bạch Táp Táp thường xuyên giúp đỡ Lưu thị làm việc, được Lưu thị dạy cho kha khá tay nghề nấu nướng, cho nên nhiệm vụ nướng lợn rừng được giao vào tay nàng.
Bạch Táp Táp không thể ngờ được rằng, rõ ràng là ra ngoài tìm đệ đệ, cuối cùng không hiểu kiểu gì lại trộm một con lợn rừng về rồi tiện tay đem đi nướng luôn.
Nhưng nướng lợn thì dễ, lại không biết phải làm gì với lòng lợn.
Bạch Quân Quân cảm thấy, có thể ăn.
Tuy nhiên nhìn thấy trái tim lớn với ruột gan phèo phổi, không biết sao lại rất dễ liên tưởng tới zombie, cho nên dù có thể ăn được nhưng nhìn thấy lại khó hiểu nghĩ tới chuyện người ăn thịt nàng, nàng thấy khó mà nuốt xuống được.
Tiểu Sơn thì càng thẳng thắn hơn, nó nói: “Nhà thợ săn chúng ta không ăn lòng.”
“Vậy thì ăn gì?” Bạch Quân Quân thấy hứng thú.
“Ăn thịt đó.” Tiểu Sơn trả lời như thể đương nhiên.
Bạch Quân Quân với Bạch Táp Táp bị nó chọc cười.
“Chúng ta sẽ lột da đem đi bán hoặc làm thành túi nước, bong bóng lợn cũng có thể được nước.”
Tiểu Sơn như ông cụ non chỉ vào mấy thứ có thể sử dụng giới thiệu.
Bạch Quân Quân có hơi kinh ngạc, nhớ lại bốn năm túi nước đen xì xì lão Khâu thúc cho nàng, hay nó cũng là… bong bóng lợn???
Bạch Quân Quân đột nhiên có hơi không dám nhìn thẳng túi nước đã từng không rời người kia, cuối cùng nàng ho nhẹ một tiếng nói: “Chúng ta có cốc nước rồi, không phải chế tạo từ đồng vật, bảo vệ môi trường mới có thể tiếp tục phát triển.”
“?” Tiểu Sơn.
Tiểu Sơn nghe không hiểu, mà cũng không quan trọng đâu.
Mọi người quyết định bỏ bộ lòng, trực tiếp chôn ngay tại chỗ.
Nướng hết cả con nên tất nhiên một bữa ăn không hết, chờ ăn xong Bạch Quân Quân mới dẫn hai tiểu hài tử đến kho hàng.
Nhìn phòng ngủ cũ nay đã biến thành kho hàng, còn trên cây lại nhiều thêm một căn phòng, hai người đều khá bất ngờ.
Bạch Quân Quân thì rất bình tĩnh: “Thật ra hôm qua ta đã làm rồi, lúc nãy sốt ruột nên tăng tốc. Có điều chúng ta còn thiếu mấy hộp thức ăn, bàn ghế các thứ, chiều nay hai đứa ở đây làm thủ công đi.”
“Vậy còn trưởng tỷ thì sao?” Bạch Táp Táp nhạy bén nhận ra điểm không thích hợp của Bạch Quân Quân.
“Ta qua chỗ bẫy nhìn xem có tin gì của Tiểu Vũ không.” Bạch Quân Quân không gạt nàng.
Đầu tiên là Bạch Táp Táp sửng sốt, tuy rất muốn đi theo, nhưng nàng đi thì Tiểu Sơn cũng sẽ muốn đi theo, lỡ như họ liên lụy đến trưởng tỷ thì chẳng phải còn hỏng chuyện hơn nữa sao?
Bạch Táp Táp hiểu chuyện suy nghĩ mãi, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận quyết định ở lại chỗ trú chờ tin tức.
Vì thế dặn hai người ở lại canh nhà xong, Bạch Quân Quân lại lần nữa đi ra ngoài.
Trước khi nhà ngoài Bạch Quân Quân còn không quên uống một ngụm nước kỳ lạ làm nóng người.
May mà dù thời tiết âm u, nhưng không đến mức đổ mua, Bạch Quân Quân đi xuyên qua rừng cây thuận tiện dò xét xem nơi đây rộng cỡ nào.
Chương 177
Nhưng chuyến đi dò xét này khiến nàng thấy bất ngờ, rừng cây này thế mà sâu không lường được, chỗ lúc nãy gặp phải lợn rừng chỉ nằm ở bìa thôi.
Hơn nữa càng đi độ dày CO2 thải ra càng cao, nàng không biết là người hay động vật đã thải ra CO2.
Bạch Quân Quân im lặng nhanh chóng đi vào chỗ bắt lợn rụng quan sát sơ qua, nơi đây vẫn giữ nguyên dáng vẻ như khi các nàng rời đi, cứ như chủ nhân vẫn chưa phát hiện nơi đây từng bắt được con mồi, rồi đã bị người khác tiện tay bắt đi rồi.
Bạch Quân Quân lướt qua bẫy lợn rừng tiếp tục đi về phía trước, tuy nhiên mới đi được nửa dặm đã cảm thấy không đúng, dù phía trước vẫn là rừng cây xanh um tươi tốt, nhưng lại có chút gì đó quỷ dị.
Nàng không thể diễn tả tình hình quỷ dị này là như thế nào, nhưng Bạch Quân Quân quanh năm liếm máu trên mũi dao, nên trời sinh nhạy bén với nguy hiểm. Nàng từ từ đi chậm lại, đôi mắt nhìn chăm chú xung quanh, nhưng dưới chân lại bất ngờ vướng phải một sợi tóc.
Chuyện mất khống chế đã xảy ra.
Sau khi vướng vào sợi tóc này, khắp nơi đột nhiên bay đến rất nhiều trường mâu.
Trường mâu kia bén nhọn giống như bẫy lợn rừng vậy.
Bạch Quân Quân chật vật né trái né phải, hết sức ngàn cân treo sợi tóc, nàng truyền dị năng ra điều khiển đám trường mâu đó, khó khăn lắm mới biến nguy thành an.
Nhưng khi nàng khống chế được trường mâu, dưới chân lại bị thứ gì đó móc lên, một cái võng lưới bỗng thu lại, Bạch Quân Quân nhìn như sủi cảo, bị treo trên trời cùng với mấy cây trường mâu ban nãy.
Bạch Quân Quân trở tay không kịp, chỉ có thể cảm thán cái bẫy người này tàn nhẫn độc ác quá.
Đầu tiên là bố trí trường mâu rồi bố trí lưới võng, dù có tránh khỏi mưa tên thì cũng không thoát khỏi lưới vây dưới đất, chờ tới khi lưới thu lại trường mâu sẽ lại trực tiếp đâm cho người đó thành cái sàng.
Thiên la địa võng này hoàn toàn đẩy người ta vào chỗ chết, không để lại chút đường sống nào.
May mà Bạch Quân Quân là dị năng hệ mộc, nếu không thì người thường bị bao vây như vậy, có lẽ đã đi đời nhà ma rồi.
Bạch Quân Quân truyền dị năng ra khống chế võng lưới thả nàng xuống.
Sau khi rớt xuống đất Bạch Quân Quân không vội vã rời đi, nàng trở tay lôi kéo, khôi phục võng lưới về lại dáng vẻ bắt người, hơn nữa vì đánh lừa tai mắt, nàng còn cố ý bỏ thêm rất nhiều rơm rạ vào kế đến cho lá rụng che khuất.
Nhìn qua trông như thể đã có người bị đâm thành con nhím rồi.
Bạch Quân Quân giăng một cấm chế, nếu có người chạm vào cái võng lưới này, trường mâu bên trong sẽ lập tức đổi hướng tấn công người tới.
Làm xong bẫy rập cắn ngược, Bạch Quân Quân mới nhẹ nhàng rời đi.
Hiện tại nàng không dám đi phía trước thăm dò, có trời mới biết đi vào trong liệu có nhóm nhỏ nào đang đợi mình không.
Dựa theo bố trí không lối thoát của cái bẫy kia thì có thể thấy, đây tuyệt đối không phải bút tích của người thường.
Chỉ là không biết bọn họ thuộc về thế lực phương nào.
Bạch Quân Quân quyết định trước tiên lùi về sau đã, đợi trễ chút rồi lại đến xem tình hình.
…
Lúc đó, Bạch Quân Quân mới vừa đi không bao lâu, một lớn một nhỏ đã xuất hiện rìa phía đông cái bẫy.
Hai người nhìn thoáng qua hiện trường hỗn loạn, cuối cùng phát hiện trên một cành cây trong đó đang treo một đống đồ.
Người nhỏ con kinh ngạc kêu lên: “Có người thật này! Bắt được rồi.”
“Bởi vậy mới nói đừng chỉ biết khóc nhè, nghĩ cách hữu dụng hơn khóc nhiều đúng không?”
Người có dáng cao không nhanh không chậm châm chọc người kia một câu, rồi mới chậm chạp đi đến cạnh võng, nhưng nhìn thoáng qua võng lưới treo trên cây, người đó tìm ra chút gì đó không thích hợp.
“Sao vậy?” Người nhỏ con thắc mắc.
“Lùi về sau một chút.” Người dáng cao nói xong cũng làm theo lùi về sau mấy trượng, kế đến mới lấy ra con dao găm, ném lên trên như phi tiêu.
Con dao găm kia nhanh chóng cắt ngang qua dây leo đang treo trên trời, dây leo mất đi trói buộc lập tức xổ ra.
Khiến người ta bất ngờ là sau khi xổ ra mấy cây trường mâu đó đều như tự chủ được ý thức bay vụt về phía hai người.