Chương 172
Lúc đó Bạch Táp Táp là người cuối cùng tắm rửa xong, chờ nàng tắm xong lại phát hiện chỉ có Tiểu Sơn đang ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh đống lửa sưởi ấm, không biết trưởng tỷ lại đi đâu rồi.
Nàng biết chuyện Tiểu Sơn sợ phải cô độc một mình.
Nhưng mà sau khi tắm rửa xong, Tiểu Sơn đi ra không trông thấy Bạch Quân Quân cho nên vẫn luôn canh giữ ở chỗ bếp chờ nàng.
Bạch Táp Táp cảm nhận được sự sợ hãi của Tiểu Sơn, không khỏi kéo tay nó cùng đi tìm Bạch Quân Quân.
Vòng cả một vòng lớn, cuối cùng hai người cũng chú ý tới một chéo áo nhỏ lộ ra sau thân cây.
Bạch Táp Táp nghi hoặc đi qua, vừa định hỏi trưởng tỷ làm gì ở đây thì liền thấy được một đống thóc mang ánh vàng rực rỡ.
“!!!”
Bạch Táp Táp mở to hai mắt nhìn: “Đây... đây...”
Trưởng tỷ lại được sơn thần thiên vị đúng không?
Nàng đã quen việc trưởng tỷ có thể phát hiện những thứ mà người thường không thể phát hiện được, nhưng thứ mà trưởng tỷ phát hiện ra lúc này không phải nấm độc mà là hạt lúa! Là hạt lúa! Hạt lúa đấy!
Bạch Táp Táp kích động đến mức sắp nói năng lộn xộn.
“Trời ạ, sao ở đây lại có lúa được?”
Bạch Quân Quân thành thật lắc đầu, bày ra vẻ mặt vô tội, tỏ vẻ mình cũng không rõ vì sao.
“Trời ạ! Trưởng tỷ, tỷ phát hiện ra kiểu gì thế? Vì sao muội chưa từng chú ý tới nhỉ?”
Bạch Táp Táp cũng vui mừng ngồi xổm xuống ngắm những hạt lúa mang ánh vàng rực rỡ: “Thần kỳ thật đấy, sao nơi này lại có lúa dại nhỉ? Hóa ra lúa mà cũng có lúa dại nữa.”
“Đó là đương nhiên, bằng không hạt lúa đầu tiên đến từ đâu chứ.” Bạch Quân Quân da mặt dày hỏi ngược trở lại.
Bạch Táp Táp bị thuyết phục trong nháy mắt: “Chúng ta mau thu gặt đi, tránh cho bị chim nhỏ ăn mất. Trời ạ, chờ trời sáng muội phải tìm kỹ những nơi xung quanh mới được, nói không chừng vẫn còn có lúa đấy.”
Tuy rằng Bạch Táp Táp là đầu bếp nữ trong đội ngũ của bọn họ, nhưng mà nói trắng ra thân phận chính xác của nàng cũng là một tiểu thư sĩ tộc, nào đâu biết rằng việc lúa nước sinh trưởng ở trên đất vốn không hề phù hợp với lẽ thường.
Bạch Táp Táp vui mừng kêu gào thu gặt nhưng mà muốn ăn được những hạt lúa này nào có dễ dàng như vậy, bọn họ phải loại bỏ hết lớp vỏ cứng rắn bên ngoài mới được.
Nhưng những hạt lúa vừa mới được hái xuống mang theo hơi ẩm nên vốn không thể loại bỏ vỏ được, muốn loại bỏ vỏ thì phải phơi nắng trước.
Nhưng mà nơi này lại mưa thường xuyên hơn nữa không khí thật sự ẩm ướt, hoàn toàn không có chỗ thích hợp để phơi lúa, Bạch Táp Táp phiền muộn.
Bạch Quân Quân lại rất bình tĩnh: “Chung ta cho vào trong túi to bọc kín lại, y phục còn có thể khô thì lại càng đừng nói gì đến mấy hạt lúa này, chắc chắn không thành vấn đề.”
Bạch Táp Táp nghe thấy như vậy, cảm thấy hình như cũng có lý liền tự động xung phong ôm túi lúa ngủ.
Tiểu Sơn xuất thân từ gia đình thợ săn, nhà bọn họ không được phép làm ruộng, hoàn toàn không rõ những chuyện liên quan đến trồng lúa nên không hề có nghi ngờ gì cả.
Tuy rằng từ khi phát hiện lúa cho đến khi thu hoạch xong rồi Bạch Quân Quân đưa ra ý tưởng ôm hạt lúa ngủ để hong khô, cả quá trình cứ là lạ thế nào...
Nhưng...
Tiểu Sơn nhìn lại bản thân một cái, tự hiểu mình là người thấp cổ bé họng, thôi vậy, nó vẫn đừng nên nói thì hơn.
Cứ như vậy, kéo dài đến hơn mười giờ tối, ba người mới quay trở về trên tầng.
Lúc đó một bầy chim nhỏ vẫn đang được treo trước cửa phòng nghỉ như cũ, những con chim này nhìn thấy có người đến đây, giật mình tiếp tục vùng vẫy.
Lúc này Bạch Quân Quân mới nhớ lại còn có một đàn chim không biết sống chết được treo tại đây.
Nếu không để chúng nó đi, phỏng chừng ngày mai sẽ chết hết toàn bộ, nghĩ đến chuyện sáng sớm đã nhìn thấy thi thể treo đầy tường...
Hình như cảnh tượng này không quá có lợi cho sự phát triển khỏe mạnh cả về thể xác và tinh thần của trẻ em, bởi vậy Bạch Quân Quân hiếm khi có lòng tốt mà nới lỏng cấm chế.
Dưới chân được buông lỏng, những con chim này lũ lượt chen lấn tung cánh bay đi.
Lúc đó, Bạch Táp Táp và Tiểu Sơn đều đi theo sau lưng Bạch Quân Quân nên cũng không biết phía trước đã xảy ra chuyện gì.
Chương 173
Hai tiểu hài tử đi theo phía sau đột nhiên nghe thấy tiếng phành phạch, hai đứa sợ tới mức rụt người về sau: “Có… có chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu, có mấy con chim nấp trong nhà chúng ta, thấy người nên bay đi ngay.” Bạch Quân Quân bình tĩnh trả lời.
Hai tiểu hài tử thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cố gắng vỗ trái tim suýt nữa thì đã nhảy khỏi lồng ngực.
Khi trở về nhà, nhà của họ vẫn không có đèn như cũ.
Năng lực nhìn xuyên đêm của Bạch Quân Quân rất tốt, nàng thấy rõ vẻ thấp thỏm của hai tiểu hài tử trong bóng đêm.
Ngoại trừ vì ở đây tối đen như mực, thì còn do lũ chim chạy trốn.
Nàng an ủi: “Yên tâm đi, nhà của chúng rất an toàn, không có rắn độc thú dữ nào vào đây được đâu. Với lại có ta ở đây dù chúng vào được thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bị chúng ta ăn thôi.”
Lời nói của Bạch Quân Quân như một liều thuốc trợ tim, khiến cho hai tiểu hài tử yên tâm hơn nhiều.
Hai đứa ngoan ngoãn mò mẫm đi về giường, cố gắng khiến mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng vì đã đi quanh hẻm núi thần bí suốt cả ngày hôm nay, nên bọn nhỏ đều mệt mỏi cả rồi, vừa nằm xuống chiếc giường mềm như mây, hai người rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Trước khi ngủ, đầu tiên Bạch Quân Quân rút cạn hơi ẩm của túi hạt thóc, ép ra một giọt hơi nước hạt thóc to cỡ ngón tay út rồi nàng một ngụm nuốt hết, sau đó mới chính thức uống nước cây kỳ lạ cướp được thì chỗ cây Thự Sam nhỏ.
Chờ ừng ực ừng ực uống hết một bình nước lớn, Bạch Quân Quân mới yên tâm nằm xuống ngủ.
Nước cây kỳ lạ tương đương với đan dược, vào những lúc cần gấp năng lượng, chỉ nó mới có thể đạt tới hiệu quả nhanh chóng tích tụ năng lượng.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Quân Quân lại bị tiếng chim hót đánh thức.
Nàng ra bên ngoài nhìn, quả nhiên, tường dây leo của nàng lại bắt một bầy chim bay ngang qua, hơn nữa giống loài còn khá giống với hôm qua, không biết đổi một bầy mới rồi hay là cái lũ này vẫn chưa chừa.
Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn nhìn cảnh này thì cũng thấy rất kỳ quái.
“Tại sao đám chim này cứ tới đây vậy? Chẳng lẽ chúng nó muốn ở nhà chúng ta hả?”
Tiểu Sơn nhìn thoáng qua chiếc giường mềm mại trong phòng rồi lập tức lắc đầu, đây là chỗ ngủ của họ, đám chim không được tới chiếm đóng, không thì chúng mà rải đầy phân chim ở đây sẽ khiến nó tức giận.
Nếu có ná thì tốt quá, nó nhất định sẽ đánh cho chúng nó không dám đến đây nữa.
Tiểu Sơn hung thần ác sát nghĩ, nhưng suy nghĩ vừa nảy ra có hơi kỳ quái.
Nó… biết dùng ná hả?
Đáng tiếc kế tiếp lại là một mảnh ký ức mơ hồ.
Lúc đó, Bạch Quân Quân với Bạch Táp Táp đã xuống lầu, Tiểu Sơn cũng vội vàng theo sau chạy ra ngoài.
Ba người cùng nhau rửa mặt trước cửa sông, nhưng mà bây giờ Bạch Quân Quân không bắt cá, mà kêu Bạch Táp Táp thử bóc vỏ hạt thóc.
Có rất nhiều cách bóc vỏ hạt thóc, trong nhà nông có cối giã dùng chân đạp, nhưng ở đây chỉ được tầm hai lạng, không đến mức phải dùng đồ chuyên dụng.
Bạch Quân Quân đổ thẳng hơn hai lạng thóc vào trong bồn gỗ, sau đó tìm cho Bạch Táp Táp một cái cọc gỗ nhỏ.
Vì thế Bạch Táp Táp không ngừng đảo hạt thóc như đảo dược.
Tuy nhiên lúc giã gạo, Bạch Táp Táp rất cố gắng khống chế lực, nếu bất cẩn chút thì gạo sẽ thành bột phấn mất.
Khiến người ta không ngờ là hạt thóc này chỉ ủ một đêm đã thật sự tách vỏ được rồi.
Bạch Táp Táp vui mừng đến độ suýt nữa thì quơ tay múa chân.
Chờ khi giã gạo xong, nàng ray nhẹ thêm lần nữa, vỏ trấu ào ào được tách ra, chỉ còn lại hạt gạo màu vàng nhạt trong bồn.
Bạch Táp Táp nhìn thấy mấy hạt gạo này thì rưng rưng nước mắt.
Bữa sáng nay, Bạch Quân Quân hào phóng nấu hai lạng gạo, thấy hai lạng gạo ít vậy thôi chứ nấu ra lượng đồ ăn còn đặc hơn nhiều so với cháo loãng của Cửu Vệ phát.
Chương 174
Bạch Quân Quân chê vị cháo trắng quá nhạt với đơn điệu, nên đã đi bắt một con cá về, giờ họ có món cháo cá thơm ngon.
Ngày thứ ba tại hẻm núi, thức ăn ngày càng tốt hơn, hôm nay thế mà lại được ăn cháo cá, ý chí chiến đấu của mọi người đều sôi sục.
Họ tin rằng hôm nay chắc chắn sẽ rất may mắn, nhất định sẽ tìm được Tiểu Vũ.
Ăn sáng xong tuy Bạch Táp Táp vẫn còn nhớ thương muốn đi tìm lúa hoang, nhưng Bạch Quân Quân đã ra lệnh phải vào rừng tiếp tục tìm Bạch Linh Vũ, Bạch Táp Táp lập tức vứt lúa dại nên chín tầng mây, nhanh chóng đi theo Bạch Quân Quân.
Có nước cây kỳ lạ tích tụ, dị năng đã dùng hết của Bạch Quân Quân khôi phục lại bảy tám phần.
Bây giờ tìm người là quan trọng nhất, nàng mặc kệ dị năng phải dùng tiết kiệm, trên đường đi nàng không ngừng kết nối với cỏ cây xung quanh cảm nhận các giác quan của chúng nó.
Nhưng cỏ cây chung quy vẫn không thể nhìn thấy nghe được như động vật, chúng nó chỉ có thể cảm nhận được độ dày CO2 thải ra, nhiệt độ thay đổi, dị năng sẽ giả dựa vào đó rồi dùng kinh nghiệm kết luận xem có người hoạt động hay không, còn về phần có đúng người cần tìm không thì không có cách xác định.
Có điều dù là như vậy, thì với biển rừng này đám ruồi không đầu như bọn họ đã đỡ rất nhiều phiền phức rồi.
Trong lúc nàng cố gắng phân biệt rõ phương hướng, đột nhiên cảm giác được phía trước cách đó không xa có một chỗ độ dày CO2 cao hơn bình thường, hơn nữa còn luôn ổn định ở một chỗ không di chuyển.
Nàng hơi nhướng mày, dẫn theo Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn đi thẳng đến chỗ đó.
Tuy nhiên vừa chạy lên trước họ đã sợ ngây người.
Chỉ thấy phía trước có một cái hố to sâu hai mét, trong hố là một con lợn rừng nhỏ đang gian nan giãy giụa, nhưng trong đó còn có nhiều giáo tre được vót nhọn, những cây giáo tre này đang đâm sâu vào cơ thể lợn rừng nhỏ.
Giờ phút này nó đã mất máu quá nhiều, hơi thở thoi thóp.
Bạch Quân Quân nhìn cảnh này thì ngạc nhiên, đây là một cái bẫy!
Rõ ràng là bẫy của con người!
Đây có phải chứng tỏ là gần đây có người?
Hơn nữa nhìn từng cây tre trong bẫy được vót nhọn như kim tiêm, dày như lớp đinh thép, chiếc bẫy khắp nơi lộ ra tàn nhẫn tuy nhiên không giống như cách làm của thợ săn.
Rồi lại nhìn vách hố được san bằng phẳng như dao kiếm, tuyệt đối không phải một người đào ra được, chắc chắn là do một đội người làm.
Ở nơi như này có đội người, hoặc là sơn tặc giặc cỏ hoặc là quan gia.
Trước khi thăm dò được lai lịch của bọn họ, nên rút lui thì tốt hơn.
Bạch Quân Quân ra ý bảo hai tiểu hài nhi đi theo mình lùi về sau, nhưng trong quá trình lùi về sau khóe mắt Bạch Quân Quân lại lần nữa nhìn về phía con lợn rừng nhỏ trong cái bẫy.
Cuối cùng dưới sự dụ dỗ của con lợn rừng, Bạch Quân Quân quyết đoán tìm dây leo điều khiển nó tự động cột chặt vào lợn rừng, rồi kêu Bạch Táp Táp kéo ra.
Con lợn rừng nhỏ này chỉ tầm hơn ba mươi cân, chất thịt trông rất tươi mới.
Nhiều bẫy như vậy, động vật nhỏ sa lưới rồi lại chạy thoát chắc là một việc không có gì kỳ lạ đúng không?
Bạch Quân Quân tự hỏi xong, rồi yên tâm thoải mái kêu Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn mau rút lui.
Hai hài tử không hiểu gì cả thành đồng lõa trộm lợn, trên đường chạy trốn kêu lên một tiếng nhanh, như thể chậm một bước là chủ nhân sẽ cầm cung tới đuổi theo vậy.
Chờ đến khi chạy được một đoạn thật dài rồi, Tiểu Sơn mới chột dạ nhìn qua Bạch Quân Quân: “Trộm đồ của người khác như vậy có phải không hay lắm không?”
“Con lợn rừng này có viết tên nhà hắn hả?” Bạch Quân Quân công khai hỏi lại.
“Tuy không có, nhưng nhà thợ săn có quy tắc, bẫy của ai bắt được thì thuộc về người đó…” Tiểu Sơn lẩm bẩm một câu, nói xong nó lại ngạc nhiên, sao mà nó biết được?