Chương 169
Hỏi han ân cần xong, Bạch Quân Quân lập tức xách theo chiến lợi phẩm nghênh ngang rời đi.
Chỉ còn lại Thự Sam nhỏ bị rút cạn khóc không ra nước mắt trong suối.
Khi Bạch Quân Quân trở về, canh cá vừa ban sáng cũng đúng lúc sôi sùng sục.
Bạch Quân Quân đổ một chút nước cây kỳ lạ vào canh cá, đặt cho nó một cái tên mỹ miều là: Canh thập toàn đại bổ cường tráng.
Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn đều không hề nghi ngờ nàng, nghiêm túc uống sạch không chừa lại giọt canh nào, bọn họ bất đắc dĩ chỉ có thể ở đây vừa hong khô quần áo vừa đợi mưa tạnh.
Bạch Táp Táp nhân lúc rảnh rỗi còn đẽo gọt một cái chén, Tiểu Sơn thông minh chớp mắt: “Táp Táp tỷ tỷ làm cho Tiểu Vũ hả?”
“Đúng rồi.” Bạch Táp Táp gật đầu: “Chờ khi tìm được Tiểu Vũ sẽ có chén đũa dùng ngay.”
“Để ta làm giúp tỷ.” Tiểu Sơn nói rồi làm cùng nàng.
Trong lc họ hết sức vui vẻ hòa thuận, đột nhiên rừng cây truyền đến âm vang kỳ dị.
Ba người bỗng giật mình, tất cả đều dừng tay lại dỏng tai lắng nghe.
Kế đến họ nghe thấy trong rừng cây liên tục truyền đến tiếng va chạm cục đá thân cây với tiếng tru bén nhọn của loài động vật nào đó.
Bạch Quân Quân là người đến từ mạt thế, ngoại trừ phân biệt được tiếng zombie ra thì nàng không biết gì về quê hương hết.
Bạch Táp Táp thì tuy là người cổ đại, nhưng nàng được nuôi lớn trong khuê phòng, cho dù chạy nạn thì vẫn chưa thấy được bao nhiêu động vật, vì con nào sống là bị ăn mất dạng hết.
Cho nên khi hai tỷ muội nghe thấy tiếng thét chói tai đứt ruột đứt gan kia đều tỏ ra ngơ ngác.
Còn Tiểu Sơn lại đột nhiên đứng phắt dậy, như thể làm vậy là có thể nghe rõ hơn, đôi mắt của nó thì ngày càng trừng lớn.
“Là… là lợn rừng!”
“Lợn rừng?” Hai tỷ muội đồng thanh hỏi.
“Ừm.” Chắc chắn là lợn rừng đang đánh nhau, chúng đánh nhau là sẽ như vậy, tiếng động rất lớn.”
Tiểu Sơn diễn tả sinh động như thật xong thì sửng sốt, nó không biết sao mình lại nói được như vậy, cố nhớ lại thì bỗng phát hiện ngoại trừ thứ này ra nó không có ấn tượng gì khác cả.
Nhưng đối với Bạch Quân Quân chừng đó thông tin là đủ rồi.
Hồi mới nhập đội với lão Khâu thúc họ cũng săn được một con lợn rừng, lúc đó mỗi ngày đều ăn thịt, hạnh phúc hơn cả thần tiên.
Mà từ khi đi về phía nam thức ăn của họ trở nên kém dần đi có thể thấy bằng mắt thường.
“Nói vậy… thịt lợn béo có thể nấu ra dầu được không?” Bạch Quân Quân lại lần nữa lộ ra biểu cảm âm u quái dị.
Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn đều tỏ ra mờ mịt.
Bạch Quân Quân chắc nịch tự hỏi tự trả lời: “Chắc là được, ta nhớ lão Khâu thúc từng nói về chuyện này.”
Ông nói người trong thành sẽ lấy thịt mỡ nấu ra dầu, dầu này xào rau với thịt rất thơm, chờ sau này tìm được chỗ ở ổn định, nhất định sẽ làm cho nàng món xào của nhà nông.
Tiếc là, bây giờ cảnh còn người mất.
Khi Bạch Quân Quân nói ra ba chữ lão Khâu thúc, Tiểu Sơn có hơi sửng sờ, ký ức trong đầu rất mơ hồ, nhưng mà tiểu hài nhi cố gắng một hồi mà vẫn không có kết quả đành gạt đi suy nghĩ này.
Còn Bạch Quân Quân thì vẫn cố chấp nhìn cánh rừng nơi phát ra âm thanh: “Nhắc tới mới nhớ chúng ta cứ tìm Tiểu Sơn ở xung quanh lòng sông, chứ chưa đi sâu vào cánh rừng kia. Không ấy đợi mưa tạnh chúng ta qua đó nhìn xem đi!”
Tất nhiên Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn ủng hộ lời nàng.
Nhưng nghĩ đến âm thanh kỳ quái phát ra từ trong rừng, Bạch Táp Táp có hơi lo lắng: “Liệu lợn rừng có quá nguy hiểm không?”
Đó giờ những thứ nàng nghe nói có liên quan đến lợn rừng đều khiến người ta sợ hãi.
Nghe nói một con lợn rừng có thể san bằng toàn bộ mảnh ruộng, còn có thể cắn chết người, thợ săn bình thường phải mười mấy người hợp lại mới có thể miễn cưỡng đánh ngã một con lợn rừng.
Chương 170
Một con lợn rừng đã mạnh thế rồi, bây giờ có tới hai con lợn rừng đánh nhau, chẳng phải nguy hiểm gấp mấy lần luôn sao?
“Yên tâm, đừng quên hai chúng ta là gian lận.” Bạch Quân Quân bình tĩnh vỗ vai Bạch Táp Táp có ý ám chỉ.
Bạch Táp Táp nhìn thoáng qua trưởng tỷ có thể tay không phá gốc cây, đột nhiên… không có gì để nói nữa.
Cứ như vậy ba người đạt được nhận thức chung, đợi mưa tạnh là sẽ đi vào rừng xem.
Hình như ông trời cũng thấy ba người này đủ xui xẻo rồi, không đành lòng làm khó họ nữa, mấy người họ chờ chưa được bao lâu trời đã tạnh.
Bạch Quân Quân lập tức vui mừng mà xách lấy hành lý Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn đã soạn sẵn rồi xuất phát.
Nhưng hành lý của các nàng thì có thể có cái gì đây?
Đơn giản chỉ là hai cái dùi đá bén nhọn thôi.
Vì thế trước khi đi vào sâu trong rừng cây, Bạch Quân Quân vót nhọn mấy cành cây trong rừng cây lá kim để tiếp thêm can đảm cho mọi người.
Ba tiểu hài tử cứ tùy tiện như vậy đi vào sâu trong rừng cây.
Họ càng đi thì cỏ cây càng thêm rậm rạp, những cái cây cao to không thấy đâu nữa, thay vào đó là Tùng Bách dần biến thành bình thường hay gặp được.
Tuy nhiên càng đi thì càng thấy dốc, hóa ra đây là một sườn đồi rất lớn.
Cũng nhờ đến đây Bạch Quân Quân mới phát hiện, thì ra vị trí của các nàng là kế cuối, đi về phía rừng cây bên này nhìn thì thấy được biển rừng vô tận, căn bản không thể thấy tận cùng.
Dọc đường đi họ còn thấy được không ít hoa quả kỳ dị, vì Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn chưa từng thấy những loại hoa quả này, nên tuân theo nguyên tắc không làm sẽ không chết, Bạch Quân Quân chỉ có thể tạm buông tha mấy thứ trái cây muôn màu này.
Đi tầm nửa canh giờ, họ đến một nơi có địa hình khá bằng phẳng, thấy được nơi đây núi đá hỗn loạn, có nhiều bụi cây xung quanh ngã trái ngã phải.
Rất rõ ràng hai con lợn rừng vừa nãy đã đánh nhau ở đây, không biết chúng nó đánh xong ai về nhà nấy, hay đổi chỗ khác đánh tiếp.
Nói tóm lại bây giờ ở đây rất yên tĩnh.
Bạch Quân Quân đưa mắt nhìn thoáng qua bốn phía không thấy tận cùng nơi đây, trong lòng chậm rãi dâng lên hy vọng.
Buổi sáng khi đi tìm Bạch Linh Vũ họ cho rằng nơi đây chỉ lớn có thế, cho nên tâm trạng vô cùng nặng nề.
Bây giờ nhìn thấy cánh rừng bạt ngàn bên này, nàng bỗng thấy yên tâm rồi.
Vẫn có khả năng cao là Bạch Linh Vũ cũng trôi đến đây giống họ.
Chờ nàng uống xong hai cốc nước rồi tích góp một đêm, ngày mai là có thể mượn sức mạnh cỏ cây dò xét tung tích của Bạch Linh Vũ.
Bạch Quân Quân thở phào một hơi, cùng lúc đó Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn cũng thở phào.
Dù sao trong nhận thức của họ, không hề thấy mình có thể đánh bại lợn rừng, bây giờ vồ hụt là đã cảm ơn trời đất rồi.
Mấy người họ “khi đi vui mừng khi về mất hứng”, lúc quay về chỗ trú trời vẫn còn chưa tối.
Bạch Quân Quân tiếp tục ra bờ sông tìm đồ ăn, chỉ chốc lát sau đã bắt được một con cá, nàng còn tinh tế xử lý sạch sẽ rồi mới mang về.
Khiến cho Bạch Táp Táp thấy vô cùng cảm thấy.
Tất nhiên bữa tối hôm nay vẫn là canh cá, tuy không có gia vị nhưng nước sông ngọt lành, con cá kia lại vừa sơ chế xong là nấu luôn, Bạch Quân Quân còn bất ngờ bỏ mấy lá bạc hà vào.
Vì thế canh cá tăng thêm một bậc mùi vị, nói tóm lại là khiến mọi người đều rất hài lòng.
Sau khi ăn xong Bạch Táp Táp đến bờ sông múc một xô nước về nấu, sau đó ba người ở tại nơi đây được bữa tắm rửa thoải mái nhất từ trước tới nay.
Lúc tắm nước ấm Bạch Quân Quân còn cảm thán một tiếng.
Mạt thế khan hiếm tài nguyên nước, dù có là đại lão như nàng thì vẫn không có điều kiện ngâm mình tắm rửa, chỉ có dị năng hệ thủy mới không có hạn chế tạo nước tắm cho mình.
Chương 171
Bây giờ cuối cùng cũng có thể trải qua cuộc sống được ngâm mình trong nước một cách thoải mái, nàng quyết định sẽ đào thêm một căn phòng khác vào ngày mai.
Đương nhiên, phòng là thứ yếu, chủ yếu là để lấy gỗ làm bồn tắm.
Thùng nước trước mắt này quá nhỏ, không đủ cho một người ngồi xổm vào, ngày mai nàng sẽ dùng luôn một khúc gỗ to bốn mét vuông để làm bồn tắm... Không, nên gọi là bể tắm mới đúng, cho dù có tắm nước lạnh thì nàng cũng thấy đáng.
Vì thế đợi lúc hai người Bạch Táp Táp và Tiểu Sơn tắm rửa, Bạch Quân Quân bắt đầu suy nghĩ kỹ càng xem nên làm căn phòng thứ hai ở đâu.
Trước mắt ba người ở chung trong một căn phòng là đủ rồi, cho dù có tìm được Bạch Linh Vũ về thì căn phòng đó cũng đủ để chứa bốn người hay thậm chí là năm người.
Căn phòng sắp làm có thể làm kho lương thực, cất giữ một ít lương thực, chỉ cần nàng bố trí cửa dây cho kho lương thực thì côn trùng, rắn rết hay sâu bọ cũng đừng hòng bò vào.
Nghĩ xong xuôi công dụng của căn phòng, Bạch Quân Quân cũng cảm thấy làm thêm một căn phòng mới là chuyện rất cần thiết.
Lại nói tiếp, ba hạt gạo lứt Lưu Thị cho nàng lúc trước vẫn còn ở trong túi, Bạch Quân Quân cảm giác đây là lúc để trồng lúa.
Dù sao chất lượng nước ở nơi này cũng tốt như vậy, rời khỏi nơi này rồi sẽ không còn nơi nào tốt hơn.
Vì thế Bạch Quân Quân ngồi xổm xuống phía sau đại thụ, tùy tiện đào một cái hố trên mặt đất rồi trồng ba hạt giống nhỏ này xuống.
Sau đó nàng nhẹ nhàng chạm ngón tay xuống đất thúc giục dị năng để làm cho ba hạt gạo lứt này thức tỉnh sức sống, đâm chồi nảy lộc, nở hoa kết hạt, lúa vốn được gieo trồng vào mùa xuân và thu hoạch vào mùa thu nhưng nhờ dị năng của nàng thì chỉ cần một chén trà là có thể thu hoạch.
Làm cho Bạch Quân Quân kinh ngạc chính là ban đầu nàng nghĩ một hạt gạo lứt tối đa chỉ có thể kết được bốn năm hạt lương thực mà thôi nhưng kết quả lại không phải.
Trước khi hạt lúa nhỏ nẩy mầm trổ bông lại sinh trưởng thêm ba bốn bông lúa nữa, rồi sau đó trên mỗi một bông lúa lại kết đầy những hạt lúa nhỏ lấp lánh vàng rực, cẩn thận đếm thì trên mỗi một bông lúa đều có bảy đến tám mươi hạt lúa.
Một cây lúa có hơn hai trăm hạt lúa, tổng cộng cả ba cây lúa là gần bảy trăm hạt lúa.
Bạch Quân Quân vui sướng tuốt thóc xuống rồi lại trồng xuống đất một lần nữa.
Nhưng mà thúc giục dị năng để ba hạt lúa sinh trưởng chỉ được xem như một công trình nhỏ mà thôi, nếu muốn cả bảy trăm hạt lúa đâm chồi nảy lộc, nở hoa rồi kết hạt thì không dễ dàng như vậy.
Bạch Quân Quân mất cả nửa ngày trời, suýt chút nữa kiệt sức ngất xỉu mới có thể hoàn thành việc này.
Tuy nhiên vẫn không tránh khỏi việc giảm sản lượng.
Lần này trên mỗi bông lúa đều chỉ còn có hơn năm mươi hạt, tính ra thì một cây lúa cũng mới chỉ có một trăm năm mươi hạt mà thôi.
Cũng may số lượng cây lúa nhiều, bảy trăm cây lúa cũng cho ra khoảng mười vạn hạt lúa.
Mười vạn hạt lúa này khoảng chừng được bốn cân gạo.
Thơ cổ nói thế nào ấy nhỉ?
Ngày xuân gieo một hạt lúa. Mùa thu thu hoạch vạn hạt.
Thế này cũng coi như là nàng đã đạt tới ý cảnh này đúng không?
Bạch Quân Quân vui rạo rực nhìn hơn bảy trăm cây lúa này, cảm thấy hơi tự hào.
Thật ra, gạo lứt và gạo trắng đều là gạo, điểm khác biệt là gạo lứt chỉ bị loại bỏ lớp vỏ trấu, nhưng chồi mầm và biểu bì của nó vẫn được bảo tồn, ăn vào tương đối cứng, là loại gạo mà dân chúng bình thường vẫn hay ăn.
Gạo trắng lại được làm bằng cách xay bỏ toàn bộ chồi mầm và biểu bì bên ngoài đi, do đó vẻ ngoài của nó có màu trắng như tuyết, đương nhiên hương vị cũng thơm mềm hơn.
Nhưng mà bình thường gạo tinh luyện chỉ dùng để tiến cống cho hoàng thất hoặc là chỉ quý tộc mới có thể mua được. Ngoài ra hoàng đế cũng sẽ phát gạo tinh luyện cho các đại thần làm bổng lộc hoặc ban thưởng.
Giai đoạn cuối mạt thế, môi trường bị ô nhiễm nên đã không còn lương thực nữa, nhân loại chỉ có thể sống dựa vào chất dinh dưỡng chiết xuất được nên không thể biết được sự khác biệt giữa gạo lứt và gạo tinh luyện.
Tất cả những kiến thức ở trên của Bạch Quân Quân đều đến từ trong đại não của nguyên chủ.
Nhưng mà kiến thức của nguyên chủ đối với vấn đề nông nghiệp cũng chỉ giới hạn ở mức này mà thôi, nguyên chủ hoàn toàn không biết cách trồng lúa.
Cũng may Bạch Quân Quân có dị năng, nếu không dựa vào trạng thái hoàn toàn không hề hay biết gì về chuyện đồng ánh của nàng mà còn gieo trồng một cách lung tung thì sao có thế trồng ra thóc được?