Chương 164
“…” Bạch Quân Quân hơi ngừng lại một lát, cũng nhận ra mình đã hỏi một câu hỏi vô thưởng vô phạt, nàng ho nhẹ một tiếng để che giấu sự xấu hổ.
“Tiểu Sơn, đệ có nhớ đệ đến từ đâu không?”
Tiểu Sơn hơi sửng sốt, yên lặng lắc đầu.
“Vậy… Có nhớ cha nương của đệ không?”
Bạch Táp Táp cũng tham gia cuộc trò chuyện.
Tiểu Sơn vẫn ngơ ngác lắc đầu như cũ.
“Vậy… đệ còn nhớ chuyện gì?”
“Không nhớ chuyện gì cả.” Tiểu Sơn nghiêm túc trả lời.
Hai tỷ muội liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng biết vấn đề của Tiểu Sơn ở chỗ nào.
Tiểu Sơn lại… mất trí nhớ.
“Là… là do đụng phải tảng đá nào ở trong sông sao?”
Bạch Táp Táp lo lắng xem xét đầu Tiểu Sơn, nhưng mà đầu của nó lại trơn bóng không giống như có thương tích.
“Có thể là bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn gây nên mất trí nhớ tạm thời.”
“?” Vẻ mặt của Bạch Táp Táp trở nên mờ mịt, gì cơ?
“Đây là phản ứng tinh thần khác thường, tên gọi tắt là PTSD, một loại trạng thái mất cân bằng tâm lý sau sang chấn.”
“???” Bạch Táp Táp càng mờ mịt.
Bạch Quân Quân thở dài một hơi: “Tóm lại, cứ coi như Tiểu Sơn đau lòng quá mức nên đầu óc phát bệnh.”
“!” Cuối cùng Bạch Táp Táp cũng đã hiểu.
“…” Tiểu Sơn.
Hơn nữa, việc Tiểu Sơn gặp phải cũng không xa lạ gì với tỷ đệ Bạch gia, bọn họ cũng đã từng trải qua nỗi đau đánh mất người thân, thậm chí còn phức tạp hơn rất nhiều so với những gì Tiểu Sơn trải qua.
Trong loạn lạc hết lần này đến lần khác, một đại tộc gần nghìn người lại tan rã từng chút một.
Từ hộ vệ đến tôi tớ rồi lại đến người trong tộc, di nương, chủ mẫu, huynh đệ tỷ muội, từng người một ngã xuống bên cạnh họ, chết ở dưới chân họ.
Thậm chí Bạch Linh Vũ còn không được hưởng thụ chút ơn huệ lợi lộc nào từ đại tộc Bạch Dương thị, vừa mới biết đi thì đã phải bước vào cuộc sống chạy nạn.
Có điều không biết là do vội vàng chạy trối chết nên không có thời gian đau lòng, hay là do bản thân sĩ tộc vốn đã lạnh nhạt.
Tóm lại đã đối mặt với cái chết quá nhiều lần nên dần dần bọn họ cũng trở nên chết lặng.
Nhưng mà cũng có thể hiểu được tình cảm khác biệt giữa hai bên.
Cuộc sống thường ngày của thiếu gia tiểu thư quý tộc, từ ăn uống ngủ nghỉ đều có ma ma, nha đầu hầu hạ, chủ mẫu, thậm chí di nương đều không cần phải đụng tay vào, mà Tiểu Sơn lại khác, từng thứ nhỏ nhặt nhất từ tiêu tiểu đều do Lưu Thị chăm lo, bình thường trước khi Tiểu Sơn ngủ, hầu như cũng đều phải có Lưu Thị dỗ dành mới chịu ngủ.
Tình cảm bỏ ra của hai bên không giống nhau nên sự tổn thương để lại đương nhiên cũng không giống nhau.
“Tiểu Sơn sẽ bình phục sao?” Bạch Táp Táp hơi lo lắng.
“Vậy thì phải tùy vào đệ ấy rồi, đệ ấy muốn nhớ lại thì đương nhiên sẽ nhớ lại, nếu trong tiềm thức đệ ấy không muốn nhớ lại thì có lẽ cả đời đều sẽ không nhớ ra được.”
Thật ra giai đoạn sau của mạt thế, rối loạn căng thẳng sau sang chấn gây nên mất trí nhớ rất ít, dù sao mọi người đều đã chết lặng, có thể sống một ngày thì tốt một ngày, đâu còn quan tâm được ngày hôm qua có bị đánh đau hay không.
“Tiểu Sơn không nhớ nổi cũng tốt.” Bạch Quân Quân cảm khái: “Có đôi khi lãng quên còn hạnh phúc hơn so với ghi nhớ.”
Bạch Táp Táp nghẹn lời, cẩn thận suy nghĩ lại thì dường như những lời này cũng đúng.
“Cũng không biết bọn họ thế nào rồi.”
Nghĩ đến cảnh tượng hỗn loạn trên cầu, Bạch Táp Táp lại cảm thấy hoảng hốt.
Nhìn thấy trưởng tỷ rơi xuống nước, nàng và Bạch Linh Vũ cũng không quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa mà nhảy sông tự vẫn theo nàng, cũng không biết lão Khâu thúc nhìn thấy bọn họ đồng loạt nhảy sông tự vẫn thì có cảm tưởng như thế nào.
Chẳng biết bọn họ đã hôn mê ở đây bao lâu, liệu nơi này và bên ngoài có còn cùng một khoảng thời gian nữa hay không.
“Chắc là không sao đâu.”
Lý Văn Li rút củi dưới đáy nồi, gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhất định sẽ làm Chu Đào từ bỏ việc đuổi giết mà trở về giúp đỡ.
Chỉ cần mấy người lão Khâu thúc chạy trốn mau thì có thể đến Bích Lạc.
“Tìm được Tiểu Vũ rồi chúng ta sẽ đến Bích Lạc tìm bọn họ.” Bạch Quân Quân đồng ý.
Bạch Táp Táp sững sờ nhìn Bạch Quân Quân, một hồi lâu sau mới gật đầu: “Được, chúng ta tìm Tiểu Vũ về rồi đi tìm lão Khâu thúc.”
“?”
Tiểu Sơn vừa gặm đùi ếch vừa nghe hai người thì thầm to nhỏ.
Chương 165
Có điều Tiểu Sơn không thể hiểu được những gì các nàng đang nói, điều duy nhất nó có thể chắc chắn là con ếch núi đã bị cắt tứ chi chỉ còn lại thân thể đang được nướng trong đống lửa đã bốc khói rồi.
Nhưng mà hai người lại bàn bạc quá mức say mê nên không quan tâm gì đến con ếch núi này nữa, thế này thì không được rồi.
Tiểu Sơn vươn ngón tay mập mạp ra, có lòng tốt nhắc nhở: “Ếch núi sắp cháy mất rồi.”
Bạch Táp Táp nghe vậy lập tức nhìn qua, chỉ thấy ếch núi đã bốc khói dày đặc, lúc này nàng mới luống cuống tay chân gạt con ếch núi đã bị nướng cháy ra ngoài.
Thịt của con ếch này dày dặn, cho dù không nêm thêm dầu muối nhưng vốn đã thơm ngon, lại thêm da được nướng hơi cháy xém, cắn một miếng ngoài giòn trong mềm, không thể lãng phí được.
Sau khi cứu con ếch ra ngoài, mọi người không nhiều lời vô nghĩa nữa mà đều nghiêm túc ăn.
Cho đến khi phân chia xong xuôi con ếch này, cơn mưa tí tách rả rích ở bên ngoài vẫn không có dấu hiệu dừng lại như cũ.
Thừa dịp còn có ánh mặt trời, mọi người cũng không đi lên tầng, người nào làm chén thì làm chén, làm thùng nước thì làm thùng nước, ngay cả Tiểu Sơn cũng giúp đỡ chuyển mùn cưa tới nơi khô ráo, cả ba người đều vô cùng cố gắng để dựng xong nơi trú quân tạm thời này.
Cho đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, ba người mới cầm theo cây đuốc lên tầng.
Trở lại trên tầng, Bạch Táp Táp nhìn cửa mây, chiếu rơm và cả chăn mây đột nhiên xuất hiện thì rất kinh ngạc.
“Đây... đây...”
Vừa rồi căn phòng này vẫn trống rỗng, sao đột nhiên lại có thêm nhiều đồ đạc như vậy.
“Trưởng tỷ... tỷ... tỷ...”
“Ta...” Bạch Quân Quân đang suy nghĩ một lý do tương đối thích hợp.
Trên mặt Bạch Táp Táp lại đột nhiên tràn ngập sùng bái và tán thưởng: “Nữ công của trưởng tỷ quả nhiên đứng nhất thiên hạ. Tốc độ này quang cảnh này thật là khiến người khác phải khâm phục.”
“Khụ... quá khen.”
Bạch Quân Quân không ngờ rằng Bạch Táp Táp lại chuẩn bị cho nàng một lý do rất tốt, vì thể lập tức thừa nhận.
Nàng lại một lần nữa cảm nhận được sự ngốc nghếch và đáng yêu của muội muội mình, nuôi thêm một muội muội dường như... cũng rất tốt.
Cứ như vậy, ba người an cư ở trong hốc cây.
Bạch Quân Quân nhớ lại, lúc vừa tới nơi này nàng cũng từng an cư ở trong hốc cây, nhưng mà lúc ấy năng lực của nàng có hạn, ba người chỉ có thể ở trong hốc cây tồi tàn run lẩy bẩy.
Bây giờ nhờ phúc của cây thự sam nhỏ, dị năng của Bạch Quân Quân cuối cùng cũng được nâng cao, cho nên điều kiện sinh sống của bọn họ cũng có một bước nhảy vọt về chất lượng.
Dưới tấm chiếu rơm, Bạch Quân Quân còn trải thêm một lớp cỏ mềm mại, ba người quen ngủ trên nền đất cứng rắn, đột nhiên có một tấm chiếu rơm được trải cỏ mềm, nằm ở trên đó có cảm giác thoải mái giống như đang nằm trên một đám mây.
Có lẽ khuyết điểm duy nhất của căn phòng này là không có đèn.
Vì an toàn các nàng đã dập tắt cây đuốc mà mình đưa lên đây, dù sao toàn bộ nơi này đều là gỗ, ngộ nhỡ bốc lửa thì sẽ rất tệ.
Nhưng mà căn phòng tối đen như mực lại khó tránh khỏi khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi, Tiểu Sơn liền nằng nặc yêu cầu ngủ ở giữa, không muốn ngủ trong góc.
Hai tỷ muội không còn cách nào, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Bạch Táp Táp ngủ ở bên trong, Tiểu Sơn ngủ ở giữa, mà Bạch Quân Quân lại ngủ ở ngoài cùng. Chờ hai người bọn họ ngủ say, Bạch Quân Quân vẫn còn đang tính toán xem trên người mình còn bao nhiêu dị năng.
Cảm thấy trong cơ thể không còn lại bao nhiêu dị năng, cuối cùng Bạch Quân Quân vẫn ra tay với cái cây đã bị nàng đục này.
Bạch Quân Quân lén lút bước xuống, cầm mấy cái chén, sau đó thúc giục dị năng kết nối với đại thụ, ép nước trong đại thụ ra.
Nhưng mà điều khiến nàng kinh ngạc chính là hàm lượng nước của cây đại thụ này rất cao nhưng tinh hoa lại rất ít rất ít, ít đến mức thậm chí không bằng cả nước cỏ cây được ép ra từ những loại cây bình thường khác ở bên ngoài.
Bạch Quân Quân cố gắng hơn một canh giờ mới có thể ép ra được một nửa chén nước cỏ cây.
Nàng hơi thất vọng uống thứ nước này vào, thì thào: “Xem ra vẫn phải dựa vào cây thự sam nhỏ rồi.”
“...” Cây thự sam nhỏ đang ở bên dòng suối hấp thu tinh hoa nhật nguyệt: đột nhiên chẳng vui vẻ gì nữa.
Chương 166
Cứ như vậy, Bạch Quân Quân mang theo tiếc nuối ngủ thiếp đi.
Suốt chặng đường chạy trốn, đã rất lâu rồi ba người chưa được ngủ thoải mái như vậy, trong phút chốc họ không còn khái niệm thời gian, đến tận lúc mặt trời ló dạng Bạch Quân Quân mới bị chim nhỏ đánh thức.
Nhưng tiếng hót của chim nhỏ không lớn bình thường, mà như thể có hàng trăm chú chim ríu rít bên tai.
Nàng thắc mắc thò đầu ra ngoài nhìn, kết quả vừa nhìn đã thấy bên ngoài vách của các nàng có một đàn chim đậu, những chú chim này đều đang hót ríu rít hoặc vỗ cánh kêu phành phạch.
“!!!” Bạch Quân Quân ngơ ngác nhìn đám khách không mời mà tới này.
Hồi lâu sau mới nhớ ra tối qua trước khi ngủ nàng đã thêm dị năng lên dây leo, hể là có sinh mệnh tới gần đều sẽ bị dây leo cuốn lấy.
Vốn là vì an toàn nên mới làm vậy, không ngờ lại ngoài ý muốn thu hoạch được một đống chim, đây quả thực là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Trong khi Bạch Quân Quân vô cùng vui mừng, thì Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn cũng đã thức dậy, hai người họ thò đầu ra ngoài nhìn xung quanh giống như Bạch Quân Quân, kết quả đã bị cả bức tường chim làm cho kinh ngạc đến mức ngây người.
Đám này ít thì cũng phải tầm ba bốn mươi con chim!
Tại sao cả bầy chim lại mở tiệc ở trước cửa phòng bọn họ vậy?
Khi hai tiểu hài tử còn đang bất ngờ không thể tin nổi, Bạch Quân Quân lại không nhịn được nhấp môi thở dài thườn thượt.
“Nghe nói… bồ câu non chiên giòn ăn ngon lắm.”
“...” Bạch Táp Táp.
“...” Tiểu Sơn.
“Hai đứa không thấy vậy hả?” Bạch Quân Quân hỏi lại.
“Thứ nhất… hình như chúng nó không phải bồ câu, với lại… chúng ta không có nhiều dầu như vậy.” Bạch Táp Táp lý trí trả lời.
“A…” Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua tường chim: “Tiếc quá…”
Tuy không có dầu, nhưng Bạch Quân Quân vẫn quyết định tạm thời mặc kệ mấy con chim này, trước lúc kiếm được dầu, cứ để yên tụi nó ở đó đi… rồi một ngày nào đó sẽ có dầu…
Bầy chim tự nhiên mất đi tự do mặt dại ra, chúng nó chỉ đi ngang thôi mà! Chưa hiểu tình hình gì cả đã bị tạm giam giữa trời.
Lúc đó, đầu sỏ gây tội đã cầm cái ly ra bờ sông rửa mặt.
Sáng sớm dòng suối nhỏ bốc lên một tầng sương mù nhàn nhạt, tầng sương mù này ngòn ngọt, Bạch Quân Quân nghiêm túc hít vào một hơi, nàng cảm thấy toàn thân đều thoải mái.
Trong hoàn cảnh như vậy quả thực thích hợp để cây Thủy Sam sinh trưởng, chỉ mới ngâm mình một đêm ít ỏi thôi mà Thự Sam đã hoàn toàn vươn mình, thậm chí còn cứng cáp hơn không ít.
Bạch Quân Quân rất là vui mừng.
Chờ nàng thưởng thức xong cảnh đẹp bên này, rồi mới chậm rì rì tới bên dòng suối ngồi xổm rửa mặt.
Mà nói đến đánh răng, ở đây chỉ có quý tộc mới có thể sử dụng bàn chải đánh răng, xưa giờ người nhà quê muốn đánh răng chỉ có thể tìm một cành liễu cắn mấy cái là được.
Nhưng ở đây không có cành liễu, trong khi Bạch Quân Quân suy xét tính khả thi của việc dùng ngón tay chà răng, thì Tiểu Sơn đã nhạy bén chỉ vào một đống lá xanh nhỏ nói.
“Súc miệng bằng cái này, lạnh lạnh!”
Bạch Quân Quân với Bạch Táp Táp nghe vậy thì đi qua xem, các nàng thấy chùm thực vật màu xanh này có hoa văn dày đặc, bên trên còn có lông tơ nho nhỏ.
Bạch Quân Quân nhìn thấy vậy, theo bản năng đã nói ra tên của nó: “Bạc hà?”
“A, hình như là nó.” Bạch Táp Táp cũng vui mừng gật đầu.
Bạc hà là một trong các loại hương liệu tiểu thư quý tộc hay dùng để làm túi thơm, bản thân nó có cảm giác mát lạnh dùng để tỉnh táo đầu óc.
Rất nhiều khi ở vùng ngoại ô không có cách đánh răng sẽ dùng cây bạc hà này để súc miệng.
Bạch Quân Quân không ngờ tuy Tiểu Sơn mất trí nhớ, nhưng nó vẫn còn nhớ không ít bản lĩnh học được trong rừng.
Ít nhất nhìn thấy ếch xanh với bạc hà nó vẫn nhận ra được, đây có thể xem như ký ức đã khắc sâu trong xương cốt.
Bạch Quân Quân bắt chước Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn hái một nắm lá bạc hà bỏ vào miệng nhai, mới vừa nhai mấy miếng đã cảm nhận được cơn the mát xông thẳng lên não.
Chương 167
Nàng nhai một hồi rồi nhả lá cây ra, đột nhiên hút một ngụm nước sông, trong cơn lạnh mãnh liệt của bạc hà, nàng cảm nhận được nước sông cũng lạnh lẽo theo.
Bạch Quân Quân ngậm một lát mới thích ứng được nhiệt độ này, nhưng mà sau khi thích ứng nàng lại ngây người.
Đây… chính là hương vị chất lỏng tinh khiết trong thân đại thụ!
Tinh luyện xong cũng chỉ ngọt hơn thứ nước này một chút mà thôi.
Cho nên… cuối cùng là lượng nước trong thân đại thụ không dinh dưỡng, hay nước ở đây có độ dinh dưỡng giống với nước trong thân cây?
Trong lúc Bạch Quân Quân hết sức ngây người, Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn cũng đồng thời thốt lên kinh ngạc.
“Quao! Nước ở đây ngọt quá!”
Bởi vì dọc đường chạy nạn nguồn nước bị ô nhiễm, nên mấy người Bạch Táp Táp đã tạo thành thói quen không uống nước, đi vào đây lâu như vậy mà vẫn chưa uống một giọt nước nào.
Không ngờ vừa mới uống thứ nước này vào miệng đã khiến hai người họ sợ ngây người.
Này… không thua kém gì nước thần đâu nhỉ?
Hai tiểu hài tử vốc nước lên uống mấy ngụm lớn.
Bạch Quân Quân bất đắc dĩ nhìn bọn họ: “Hình như đây là nước suối nên rất lạnh, sáng sớm đừng uống nhiều như vậy, coi chừng Tào Tháo dí.”
“Hả? Gì cơ?” Hai tiểu hài tử tỏ ra ngu ngơ.
“Tiêu chảy, đi tả.” Bạch Quân Quân thay đổi một cách nói khác, xem ra phải tăng cường chuyển đổi ngôn ngữ cổ với hiện đại cho phù hợp mới được.
Hai tiểu hài tử ngơ ngác uống hết vốc nước trên tay rồi mới gật đầu: “Bọn ta sẽ cẩn thận.”
Lời nói rất thành khẩn, nhưng hành động lại không có chút ý hối cải nào cả.
“...” Bạch Quân Quân.
Nhắc tới mới nhớ, hình như tối qua mưa rơi xuống đêm, bây giờ cuối cùng trời cũng đã quang đãng.
Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua suối nước nói: “Chúng ta ăn sáng rồi đi tìm Tiểu Vũ thôi.”
Bạch Táp Táp nghe vậy thì lập tức gật đầu: “Được!”
“Tiểu Vũ là ai?” Tiểu Sơn thắc mắc hỏi một câu.
Bạch Quân Quân sững người xoa xoa đầu nó nói: “Là bạn thân của đệ.”
“Ta… bạn thân?”
Vì thế suốt cả ngày hôm nay, Tiểu Sơn tràn ngập tò mò về người bạn quen thuộc nhưng không hề quen biết này.
Ngay cả khi Bạch Quân Quân thể hiện kỹ thuật bắt cá ngay trước mắt, vẫn không thể khiến nó hoàn hồn lại từ cảm giác hưng phấn vì được đi tìm bạn.
Nói đến bắt cá, cá ở đây cũng siêu to như ếch xanh vậy.
Bạch Quân Quân không khỏi càng tò mò hơn.
Rốt cuộc đây là nơi nào? Tại sao tất cả động thực vật ở đây đều to hơn bên ngoài?
Bạch Quân Quân có chút nghi ngờ không biết liệu có phải họ đã xuyên đến thời đại kỳ lạ nào rồi không? Ví dụ như thời đại khủng long các thứ.
Nếu không thì tại sao sinh vật nơi đây lại to lớn như vậy.
May mà hôm qua làm nồi khá to, con cá bỏ vào vẫn vừa.
Bạch Táp Táp trực tiếp làm món cá nấu nước, mọi người không ai bắt bẻ, uống xong canh cá rồi xuất phát đi tìm người.
Tuy nhiên, hẻm núi khổng lồ này cũng rất là kỳ lạ.
Nó như một cái ly hình mặt trăng khổng lồ, bốn phía toàn là vách đá trăm trượng, một suối nước trong vắt trào ra từ vách đá.
Bạch Quân Quân có hơi nghi ngờ không biết có phải họ đã bị lốc xoáy cuốn đến mạch nước ngầm nào rồi không, bởi vì nàng đã bọc cho mọi người một lớp bèo dày, cho nên họ giống như cá vậy bị mạch nước ngầm cuốn tới nơi đây.
Sinh vật nơi đây quanh năm suốt tháng không thể ra ngoài, không có thiên địch uy hiếp nên dần trở thành khổng lồ.
Nếu thật là vậy thì Bạch Linh Vũ sẽ ở đây đây?
Trôi theo các nàng cùng bị cuốn đến nơi đây, hay rơi xuống vùng trũng khác?
Nếu là vế sau, thì trời đất bao la biết đi nơi đâu tìm hắn?
Bạch Quân Quân càng nghĩ càng thấy nặng nề.
Dù nàng rất hy vọng giây tiếp theo là Bạch Linh Vũ sẽ xuất hiện trong tầm nhìn của mình ngay, nhưng tiếc là họ đã một vòng quanh hẻm núi nhưng cuối cùng vẫn bất lực quay về.
Chương 168
Trên đường trở về, trời lại đổ mưa lần nữa.
Ba người họ bị bất ngờ không kịp phòng ngừa biến thành chuột lột.
“Hôm qua rất là kỳ lạ, nói mưa là mưa không hề có dấu hiệu nào cả.” Bạch Táp Táp vừa chạy vừa cằn nhằn.
Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua vách núi cao như thang trời thở dài: “E là chúng ta đang ở dưới sông Nam Bắc, nơi đây có địa hình thấp khí ẩm cao, nhiều mưa nhiều sương mù là bình thường.”
Họ vội vàng quay về nơi trú ẩn, dù đã vào hè nhưng mảnh đất trũng này vẫn rất lạnh, dù là Bạch Táp Táp cường tráng thì vẫn không khỏi hắt xì.
Bạch Quân Quân kêu nàng nhóm lửa ở đây, còn mình thì chạy ra ngoài.
“Trưởng tỷ, tỷ đi đâu vậy?”
Bây giờ ngay cả Tiểu Sơn cũng bắt đầu học theo Bạch Táp Táp gọi Bạch Quân Quân là trưởng tỷ.
“Tỷ tỷ, đại tỷ, lão tỷ, trưởng tỷ” gọi Bạch Quân Quân như nào đều không có gì khác, nàng cũng không nghiêm trọng hóa cứ để tùy ý hai tiểu hài tử, thích gọi thế nào thì gọi.
Bạch Quân Quân chỉ nói đi tìm đồ ăn rồi biến mất.
Bạch Táp Táp nhìn thoáng qua nửa nồi canh cá còn thừa ban sáng có hơi dại ra.
“Nhiêu đây… vẫn chưa đủ ăn hả?”
Nhưng Bạch Quân Quân đâu còn chút bóng dáng nào.
Bạch Quân Quân kêu đi tìm đồ ăn, trên thực tế lại là đi tìm bạn già của nàng.
Bấy giờ Thự Sam nhỏ đang vươn mình trong mưa đột nhiên cảm giác có người tới gần, không khỏi khẽ run cơ thể.
Không bao lâu sau Bạch Quân Quân cười mỉm ngồi xổm trước mặt Thự Sam nhỏ.
Nàng dùng ngón tay khẩy nhẹ cây non cao tầm một mét, dường như phát hiện ngọn cây này có mấy mầm cây mới.
Xem ra cỏ cây thật sự rất thích nước mưa!
Không biết nuôi Thự Sam nhỏ ở đây một đoạn thời gian thì nó có to lớn như cái nhà cây kia không nhỉ?
Nếu có thể lớn lên, nghĩa là nàng sẽ có nước cỏ cây cuồn cuộn không ngừng đúng không?
Nghĩ như vậy, đôi mắt Bạch Quân Quân không khỏi lóe lên ánh sáng.
Nhưng mà trước khi lớn lên thì nàng muốn xác nhận nước cỏ cây trong thân chồi non nhỏ bé có bị pha loãng không, nếu tinh hoa bị pha loãng hết như cây cối ở đây thì sẽ khó có tác dụng.
Nghĩ đến đây, Bạch Quân Quân nhanh chóng kết nối với Thự Sam nhỏ, tiến thành chẩn đoán với nó.
Tuy nhiên lần tra xét này khiến cho Bạch Quân Quân rất bất ngờ.
Dạo gần đây Bạch Quân Quân áp bức Thự Sam nhỏ có thể xem là cực kỳ tàn ác, không ngờ trải qua một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức, trong cơ thể Thự Sam nhỏ đã tràn đầy nước cỏ cây, như thể chưa từng bị nàng áp bức vậy.
Thảo nào nó đón gió phất phơ ở đây, thì ra là ăn uống no đủ!
Vì thế Bạch Quân Quân không hề nương tay trước tiên rót đầy một cốc ừng ực ừng ực uống cạn tỏ lòng thành kính, sau đó mới rót hai cốc mang về.
Túi nước Khâu gia cho nàng đã bị nước cuốn đi hết rồi, bây giờ cái cốc này nàng thiết kế theo như cốc ở tương lai, tối hôm qua mới vừa sửa lại, phí công hồi lâu.
Hơn nữa túi nước chỉ đựng được một chút, còn Bạch Quân Quân làm ra là cốc có thể tích một lít.
Hai cốc nước là được hai lít.
Phải biết rằng hồi mới gặp cây Thự Sam này chỉ rót được hai bình rưỡi, nhưng túi nước kia nhiều lắm chỉ được năm trăm mililit, nói cách khác sau khi ngâm mình một đêm nước cỏ cây của chồi non nhỏ đã nhiều gấp đôi trước kia.
Vừa rồi nàng đã tự mình nếm thử, hương vị này không hề khác gì so với lúc trước.
Quả nhiên, Thự Sam phải ngâm mình trong nước thì mới có thể trữ nước.
Nghĩ đến mấy hôm nay nàng bắt nó rời khỏi chỗ ở, hơn nữa dọc đường đi theo họ chạy như điên trên đất bằng, chỉ khi nghỉ ngơi mới được tưới chút ít, đúng là quá có lỗi với chồi non Thự Sam.
Bạch Quân Quân hiếm khi lộ ra biểu cảm trìu mến vỗ vỗ cành cây nhỏ bé của Thự Sam: “Trước khi rời khỏi đây ta sẽ không bứng ngươi lên, ngươi hưởng thụ thú vui ngâm mình tắm vòi sen rồi phát triển khỏe mạnh đi ha!”