Chương 159

Vui vẻ vì sống sót sau tai nạn xong, Bạch Táp Táp dần tỉnh táo lại.

Nàng nhìn thoáng qua Tiểu Sơn nằm ở bãi sông thở dài: “Không biết mấy người lão Khâu thúc sao rồi nữa?”

Nói đến đây, trái tim Bạch Quân Quân lại căng thẳng.

Nghĩ đến Lưu thị gặp nguy hiểm trên cầu rồi rơi xuống nước, Bạch Quân Quân siết chặt nắm tay lại.

Nàng ảo não lo trước lo sau, nếu hôm qua nên cầu luôn thì tốt rồi, ít nhất quân Tuyên Uy không tới, vậy thì có lẽ Lưu thị đã không phải chết.

Bạch Táp Táp nhìn đôi mắt dần tối đi của Bạch Quân Quân, đột nhiên vừa nhìn đã hiểu tâm trạng của nàng.

Vẻ mặt Bạch Táp Táp chân thành kéo tay nàng: “Trưởng tỷ, đừng đổ hết tất cả trách nhiệm lên người mình.

Cửu Vệ phong tỏa cầu Nam Bắc, tình thế phía trước cũng không rõ ràng, điều này ngay cả muội còn biết chứ đừng nói là người khác, không phải đội bảy người cũng chọn từ bỏ lên cầu mà đổi thành đường thủy đấy sao?

Cho nên tỷ muốn đưa chúng ta lên cầu chắc chắn phải phí thời gian quan sát trước, đảm bảo không có gì sai sót.

Cho nên đây không phải lỗi của tỷ, kế hoạch của tỷ đã thành công, chúng ta chỉ thiếu chút may mắn thôi…”

Bạch Táp Táp còn nhỏ tuổi, nhưng cách nhìn nhận vấn đề rất rõ ràng.

Bạch Quân Quân ngơ ngác nhìn nàng.

Đúng lúc này, thời tiết vốn đầy nắng ấm áp đột nhiên giăng đầy mây đen, hạt mưa lộp bộp nói rơi là rơi.

Mấy người họ đã ướt như chuột lột rồi, giờ bị mưa xối nữa thì càng thêm chật vật.

Bạch Quân Quân mặc kệ tâm trạng tích tụ khó chịu, bế Tiểu Sơn lên muốn đi.

Bỗng nhiên, cả hai tỷ muội mới đứng dậy cùng lúc dừng lại.

“Linh… Linh Vũ đâu?”

“...” Bạch Quân Quân.

“...” Bạch Táp Táp.

Hai tỷ muội ở bờ sông tâm sự rất lâu, trước khi đi mới phát hiện xung quanh mình ngoại trừ ba người họ thì không còn ai khác, Bạch Linh Vũ không có ở cạnh họ.

“Tiểu Vũ!!!”

“Bạch Linh Vũ!!!”

Hai tỷ muội bất chấp mưa phùn dày đặc, chạy qua chạy lại dọc theo bãi sông tìm kiếm.

Nhưng xung quanh trống rỗng không có gì cả.

Mưa ngày càng nặng hạt, Tiểu Sơn trong lòng Bạch Quân Quân cũng ngày càng nóng.

Trái tim Bạch Quân Quân bị dày vò một hồi, cuối cùng vẫn dừng chân lại.

Bạch Táp Táp sốt ruột chạy đằng trước cảm giác được trưởng tỷ đã dừng chân, không khỏi quay đầu lại: “Trưởng tỷ… làm sao vậy?”

“Chúng ta đưa Tiểu Sơn đi trú mưa trước đi.” Bạch Quân Quân quay về vẻ thờ ơ thường ngày.

Đôi mắt Bạch Táp Táp khẽ run lên: “Nhưng… nhưng Tiểu Vũ thì làm sao đây?”

“Chắc không sao đây.” Bạch Quân Quân cau mày, trả lời một câu chắc chắn.

Như đang an ủi Bạch Táp Táp, cũng như đang an ủi chính mình.

Trước khi mất đi ý thức, nàng đã dùng bèo vây họ lại, nếu cả người các nàng đều không sao thì chắc chắn Bạch Linh Vũ cũng không có chuyện gì.

Bây giờ Tiểu Sơn sốt cao không giảm, e là nếu cứ thế này thì sẽ chuyển biến xấu thành viêm màng não, dù cuối cùng Tiểu Sơn bệnh chết hay trở nên ngu dại, nàng đều rất có lỗi với lời nhờ vả của Lưu thị.

Cho nên bây giờ không thể bay vòng vòng như ruồi nhặng được, chuyện gấp rút là phải tìm một chỗ trú mưa.

Bạch Táp Táp nhìn thoáng qua Tiểu Sơn trong lòng ngực, nghĩ đến cảnh Lưu thị rơi xuống nước, mắt nàng đỏ lên.

Tuy nàng cũng nhớ mong tiểu đệ, nhưng bây giờ không thể không nghe theo lời trưởng tỷ, tìm một chỗ trú mưa trước đã.

Không biết hẻm núi này là nơi đâu, cây cối cao chọc trời, thân cây lớn đến dọa người, nhưng lá trên cành cây lại rất thưa thớt, muốn nhờ vào nó trú mưa thì có hơi khó khăn.

Có điều ngoại trừ rừng cây đại thụ này ra, xung quanh toàn là cây lá kim bé nhỏ, không biết có phải tất cả dinh dưỡng đã bị mấy cái cây khổng lồ này cướp đi không, mà chúng nó đều rất nhỏ gầy, tóm lại xung quanh không có chỗ nào trú mưa được cả.

Bạch Quân Quân nhìn rừng cây thật lớn này, tính toán trong đầu.

Chương 160

Bạch Quân Quân dứt khoát giao Tiểu Sơn cho Bạch Táp Táp.

Rồi sau đó nàng đi vòng quanh mấy cái cây thật lớn, cuối cùng dừng chân trước một cái cây lớn nhất.

Đôi tay Bạch Quân Quân nhẹ nhàng ôm lấy thân cây, dị năng nhanh chóng kết nối với đại thụ.

Không bao lâu sau trước mắt Bạch Táp Táp xuất hiện cảnh tượng khiến nàng phải há hốc mồm.

Chỉ thấy cái cây kia bỗng khẽ rung rinh, sau đó một khối hình vuông từ gốc cây, không hề báo trước mà tự động rớt ra.

Chờ khi nó rơi hẳn ra ngoài, trên thân cây đã xuất hiện một cái động hình vương như căn phòng.

“???” Bạch Táp Táp.

So với Bạch Táp Táp nhìn mà ngơ ngác thì Bạch Quân Quân bình tĩnh tỏ vẻ vừa lòng.

Thân cây này có đường kính mười mét vuông, nàng chỉ khoét một lỗ khoảng tầm hai ba mét vuông ở bên trong thôi, dù hơi chật nhưng tạm thời làm chỗ tránh nạn là tốt lắm rồi.

Còn về phần khối gỗ bị kéo ra từ thân cây kia, nàng có thể lấy chế tạo thành gia cụ.

Dị năng hệ mộc dùng để sinh tồn tại hoang dã rất tiện lợi, đơn giản, thô bạo lại hiệu quả kỳ lạ.

Chiến tích kinh thiên động địa của Bạch Quân Quân làm cho Bạch Táp Táp hoàn toàn không nói nên lời.

Nàng nhìn trưởng tỷ nói năng lộn xộn: “Trưởng… trưởng tỷ… chẳng lẽ… chẳng lẽ tỷ cũng là đại… đại lực sĩ?”

Trưởng tỷ lợi hại quá đi, chỉ cần tay không là có thể khoét ra một cái động to đến thế từ trên thân cây, đây là làm thế nào được vậy?

Không đúng, tỷ ấy đã che giấu như thế nào, tại sao nàng chưa từng phát hiện trưởng tỷ cũng là đại lực sĩ chứ?

Trong khi Bạch Táp Táp ngạc nhiên nghi ngờ, Bạch Quân Quân đã tạo ra một cái cầu thang tại thân cây.

Nàng chỉ nhẹ nhàng khoa chân múa tay trên thân cây, nó đã theo tiếng lõm vào.

Nhưng tất nhiên Bạch Quân Quân không phải đại lực sĩ.

Chẳng qua nàng dùng dị năng kết nối với thân cầu, sau đó điều khiển nó, để nó giống như lột vỏ, tự động cắt đứt những bộ phận nàng không cần, rồi thải ra.

Mà nhắc đến mới nhớ, cái cây quái dị này cao ba mươi mét, diện tích, hình dáng thật đúng là để nàng tùy ý phát huy, hoàn toàn không cần băn khoăn.

Cho nên Bạch Quân Quân ở vị trí cao nhất tạo ra một cái phòng nhỏ, rồi lại xây cầu thang leo lên phòng đó.

Cẩn thận tính toán, nếu muốn ở đây lâu dài, còn có thể tạo thêm mấy cái phòng trên lầu, một thân cây tương đương với một tòa nhà, cảm giác sở hữu một tòa nhà bằng cây cũng không tệ.

Bạch Quân Quân dẫn đầu leo cầu thang lên phòng trên cây xem xét tình huống bên trong.

Chỉ thấy tế bào đứt gãy của cây rất ngay ngắn, ai mà đi vào nhìn không biết còn tưởng rằng nàng đã mài nhẵn qua, bên trong ngay ngắn hơn cả dao cắt.

Kiểm tra một vòng xác định không thành vấn đề, Bạch Quân Quân mới để Bạch Táp Táp ở đây lo cho Tiểu Sơn, còn mình thì lại ra ngoài lần nữa.

“Trưởng tỷ đi đâu vậy.” Bạch Táp Táp có chút lo lắng.

“Ta đi kiếm chút đồ ăn về.” Bạch Quân Quân nói xong nhanh chóng rời đi.

Bạch Quân Quân vốn là người có năng lực sinh tồn mạnh, hơn nữa nơi đây tài nguyên phong phú, đối với nàng mà nói không khác gì ta cần ta cứ lấy.

Chuyến ra ngoài lần này ngoại trừ tìm kiếm thức ăn còn phải tìm chút đồ nhu yếu phẩm như ăn, mặc, ở, đi lại mới được.

Trước khi tìm thấy Bạch Linh Vũ, có lẽ các nàng phải sinh tồn ở đây một đoạn thời gian dài.

Nơi đây cách lòng sông không xa, khi trở lại nơi các nàng tỉnh lại con ếch xanh kia vẫn còn đang chiến đấu với cây tảo.

Bạch Quân Quân quyết đoán xách nó về.

Lúc đi ngang qua Thự Sam, nhìn thấy nó ngâm mình ở đây vui sướng đến độ không chịu đi, nàng rót thêm chút dị năng vào người nó.

Chỉ cần có người đụng vào cây Thự Sam này, nàng sẽ là người đầu tiên phát hiện.

Bố trí cơ quan xong, Bạch Quân Quân lại hái được mấy lá cây Thự Sam bỏ vào túi.

Vội vàng trở về nhưng Bạch Quân Quân không lên cây ngày.

Nàng phóng dị năng ra bào liên tục lên khối gỗ, khống chế chúng nó tiếp tục bỏ các tế bào.

Chương 161

Sau khi khối gỗ tự động tách thành các tấm ván, Bạch Quân Quân mới kêu Bạch Táp Táp xuống đây dựng lều với nàng.

Mới nãy đã thấy trưởng tỷ tay không đào gốc cây thế nào, cho nên giờ chứng kiến một khối gỗ lớn biến thành mấy tấm ván, Bạch Táp Táp không còn thấy kỳ quái nữa.

Nàng chỉ trông mong nhìn thoáng qua trưởng tỷ: “Trưởng tỷ, sau này ta có thể trở nên lợi hại như tỷ không?”

“Bây giờ muội đã có thể rồi.” Bạch Quân Quân bình tĩnh trả lời.

“?” Bạch Táp Táp mơ màng, nàng có thể hả?

Bạch Quân Quân rút ra một khối gỗ hình vuông, sau đó bày ra tư thế cầm dao, bàn tay trắng nõn chém nhẹ một nhát lên khối gỗ.

Nhưng mà nó không đứt.

Bạch Quân Quân cười đưa khối gỗ cho Bạch Táp Táp: “Làm giống ta thử xem.”

Bạch Táp Táp nói làm là làm, bắt chước theo Bạch Quân Quân giơ tay chém xuống, một tiếng “răng rắc vang lên”, khối gỗ bị cắt thành hai nửa.

Bạch Táp Táp vừa mừng vừa sợ, đây là lần đầu nàng làm chuyện này, không ngờ sức mạnh của mình ngoại trừ để khiêng đồ, còn có thể chém đồ!

“Đại lực sĩ có rất nhiều chức năng và vai trò, giờ không còn sự che chở với quan tâm của gia đình Khâu đại thúc nữa, chúng ta đã quay về hoàn cảnh ban đầu, chúng ta chỉ có thể tự lực cánh sinh, đây là cơ hội tốt để trưởng thành.”

“Ta thấy chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng về chuyện hôm nay muội với Bạch Linh Vũ nhảy sông theo ta. Nói thật, về tình thì ta thấy rất cảm động, nhưng về mặt lý trí ta không đồng ý với cách làm này.

Chết không đáng sợ, sống còn đáng sợ hơn chết nhiều, muội chết rồi cũng không thể đổi mạng ta về, chỉ có thể khiến cho kẻ thù thêm đắc ý.

Cho nên, nếu có lần hai, ta không hy vọng nhìn thấy các muội lại chọn tự sát.”

Bạch Táp Táp không ngờ trưởng tỷ sẽ nói với nàng như vậy. Tự sát từ xưa đã có, hoàng tộc quý tộc lại càng thêm phổ biến.

Trưởng tỷ lại nói không cho nàng đi cùng, người sống phải sống cho tốt.

Nước mắt của Bạch Táp Táp lại rơi xuống.

Lúc này trời vẫn đang mưa, hai người cứ đứng đó mặc cho mưa cọ rửa.

Bạch Quân Quân bất đắc dĩ búng trán nàng một cái.

“Ta tưởng chúng ta đã có cùng nhận thức?”

Bạch Táp Táp im lặng lắc đầu.

“Bỏ qua đề tài này đi, làm việc thôi.”

Bạch Quân Quân chỉ chỉ tấm ván lớn trên mặt đất.

Bạch Táp Táp ngơ ngác.

Bạch Quân Quân khoa chân múa tay tạo hình một cái lều gỗ.

“Có lẽ hẻm núi này đã tới mùa mưa, không thể nhóm lửa trong hốc cây nên ta chỉ có thể dựng bếp che mưa.”

Không có đinh ốc, không có bê tông cốt thép nhưng không làm khó được Bạch Quân Quân.

Nàng để cho Bạch Táp Táp phối hợp đứng lên tấm ván gỗ.

Sau đó lén lút thao túng dị năng kết nối với ván gỗ khiến nó tự động dính lại, thậm chí còn thúc giục phần chìm trong đất mọc rễ nảy mầm để bám chặt mặt đất.

Bằng cách này, lều gỗ tiếp tục phát triển theo dáng hình vuông, đây cũng xem như thành công trồng cành chiết cây rồi!

Trong khi Bạch Quân Quân nghiêm túc tự hỏi một vấn đề, cổ đại vốn là thời đại nông tang (1), với dị năng hệ mộc này liệu nàng có thể biến bản thân thành nông tang chi mẫu hay gì đó không, rồi nàng sẽ dẫn cổ nhân đến một thế giới ấm no thống nhất?

(1) Trồng trọt và chăn nuôi

Bạch Quân Quân càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Bạch Táp Táp không biết trưởng tỷ làm thế nào là mấy tấm ván gỗ dính chặt không có một khe hở.

Nhưng trong mắt nàng trưởng tỷ vốn là người vạn năng, trưởng tỷ đã học rất nhiều thầy, có lẽ đây là kiến thức chuyên ngành mà người ngoài không biết.

Bạch Quân Quân không biết suy nghĩ của muội muội, nàng chuẩn bị lều xong rồi đưa dùi cui cho Bạch Táp Táp, để nàng phát huy thế mạnh của đại lực sĩ, đẽo hết mấy khối gỗ nhỏ còn lại thành nồi chén gáo bồn, Bạch Táp Táp vui vẻ đồng ý.

Chương 162

Sau khi dặn dò Bạch Táp Táp xong xuôi, Bạch Quân Quân liền lên tầng hai xem tình hình của Tiểu Sơn.

Lúc này Tiểu Sơn đang lẻ loi nằm trong hốc cây, vừa nhỏ yếu lại vừa đáng thương.

Hốc cây trống rỗng không hề có gì cả, thừa dịp Bạch Táp Táp đang làm việc ở tầng một, Bạch Quân Quân bắt đầu xây dựng rầm rộ.

Nàng đi đến lối vào hốc cây, vươn ngón tay ra chỉ vào một lùm cây lớn, nơi bị ngón tay chỉ vào đột nhiên có thay đổi kỳ lạ, vô số cỏ cây, sợi bông, lá rụng và dây mây bắt đầu áp sát vào bên này, sau đó lại tự động bện thành chiếu, rèm cửa các thứ.

Sau một loạt những hành động này, Bạch Quân Quân chỉ cảm thấy choáng váng, nhưng mà hiệu quả lại rất rõ ràng.

Lúc này trong hốc cây vốn trống rỗng có thêm chiếu rơm, gối mây, thậm chí còn có thêm một vách tường mây, trên vách tường mây này còn có cửa sổ và rèm cửa.

Ai không biết còn tưởng rằng đây là một ngôi nhà cây do người thợ săn nào đó dựng nên.

Bạch Quân Quân nhìn cảnh tượng này, cuối cùng cũng cảm thấy thuận mắt hơn.

Bạch Quân Quân đặt Tiểu Sơn nhỏ bé yếu ớt lên trên tấm chiếu rơm mềm mại, y phục đều đã ướt sũng hết cả, giờ phút này dính sát vào người khiến Tiểu Sơn run lên bần bật.

Hoặc là không làm gì cả, đã làm là phải làm đến cùng, Bạch Quân Quân cởi y phục của Tiểu Sơn ra rồi bảo Bạch Táp Táp nhóm lửa hong khô y phục.

Bạch Táp Táp tuân lệnh, đặt hết những việc trong tay xuống, bắt đầu nhóm lửa.

May mắn thay căn lều này đủ rộng, mặt đất cũng đủ bằng phẳng.

Bạch Táp Táp chạy đến lòng sông, chuyển mấy tảng đá lớn về dựng bếp, sau đó dùng mùn cưa để nhóm lửa.

Thường ngày đều do Bạch Linh Vũ nhóm lửa, nghĩ đến chuyện không biết Bạch Linh Vũ đang thất lạc ở ngóc ngách nào, Bạch Táp Táp lại cảm thấy chán nản.

Nhưng nàng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, chuyên tâm làm việc mà trưởng tỷ dặn dò.

Nàng tin tưởng rằng, Tiểu Vũ ở hiền nhất định sẽ gặp lành.

Bạch Quân Quân ở trên tầng cũng không ngừng làm việc, nàng lấy những chiếc lá hái trên thân cây thự sam nhỏ ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng vân vê, trên đầu lá xuất hiện một giọt nước thơm.

Bạch Quân Quân nhỏ giọt nước kia lên đôi môi khô khốc của Tiểu Sơn.

Sau khi giọt nước rơi xuống, lá cây nhanh chóng héo rũ.

Mà sau khi uống giọt nước này, đôi mày đang cau chặt của Tiểu Sơn cũng dần dần giãn ra, chẳng bao lâu sau thân thể vẫn luôn nóng hầm hập cũng dần dần hạ nhiệt.

Bạch Quân Quân thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thứ nước tinh túy được ép ra từ cây thự sam tuyệt đối được xem là thuốc vạn năng, Tiểu Sơn uống thứ nước này vào, đứng nói bị sốt, cho dù là trúng độc cũng có thể khỏi.

Bạch Quân Quân vừa trông nom Tiểu Sơn vừa quan sát ngôi nhà cây nhỏ này, lúc này ở đây cái gì cũng có, chỉ thiếu một ngọn đèn.

Chỗ này nơi nơi đều kỳ dị, không có đèn đuốc thật sự chẳng có chút cảm giác an toàn nào cả.

Đưa lửa từ tầng một lên lại không được thực tế lắm, dù sao đây cũng là nhà gỗ, ngộ nhỡ bắt lửa sẽ rất tệ.

Bạch Quân Quân bắt đầu suy nghĩ xem có thể làm ra một ngọn đèn dầu hay không, đúng lúc này, Tiểu Sơn đang nằm lại có động tĩnh.

Nàng nghiêng đầu nhìn, thấy Tiểu Sơn đang mở to mắt nhìn mình một cách ngoan ngoãn.

“Đệ tỉnh rồi hả? Có chỗ nào không thoải mái không?” Bạch Quân Quân hiếm khi dịu dàng như thế.

Tiểu Sơn ngơ ngác nhìn nàng, khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu, trong thoáng chốc không biết nên trả lời như thế nào, có điều bụng lại réo ầm ĩ không đúng lúc một chút nào.

Bạch Quân Quân hơi cong môi: “Ta đi nhìn xem có cái gì ăn hay không, đệ ở đây nghỉ ngơi một lát đi.”

“Đừng mà.” Tiểu Sơn túm lấy tay áo nàng theo bản năng.

Nhưng ngay bản thân Tiểu Sơn cũng không biết vì sao nhìn thấy Bạch Quân Quân rời đi lại có cảm giác kích động, nó chỉ biết là nếu chỉ có một mình thì nó sẽ thật sự thật sự sợ hãi.

Nó không muốn ở lại đây một mình.

Bạch Quân Quân không nghĩ nhiều, xoa xoa đầu nó: “Ta chỉ đi xuống đem quần áo lên cho đệ thôi.”

“Đừng mà đừng mà.” Tiểu Sơn vẫn lắc đầu giống trống bỏi như cũ.

Bạch Quân Quân bất đắc dĩ, đành phải đưa theo nó xuống tầng.

Vì thế Bạch Táp Táp vừa mới nhóm lửa để hong khô y phục xong, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Bạch Quân Quân đưa theo một dã nhân nhỏ bé xuống dưới.

Y phục của Tiểu Sơn đang được hong khô trên bếp lửa.

Chương 163

Tiểu Sơn chỉ được quây quanh bằng một tảng cỏ, vừa rồi người nào người nấy đều bị nước sông gột rửa một trận, cho dù trên người có bẩn thế nào đi nữa thì cũng đã được gột rửa sạch sẽ, lúc này Tiểu Sơn giống như một quả trứng gà đã được bóc vỏ, vừa trắng trẻo vừa thơm tho.

Bạch Táp Táp phải mất rất nhiều công sức mới có thể nhịn cười.

Nàng thân thiết đứng lên: “Tiểu Sơn, đệ đã đỡ chút nào chưa? Sao không nghỉ ngơi thêm đã?”

“Đệ ấy hạ sốt rồi nhưng mà cũng đói bụng rồi.” Bạch Quân Quân bình tĩnh kể lại sơ qua tình hình.

Bạch Táp Táp hiểu ra, đứng dậy.

“Bây giờ muội đi tìm chút gì đó để ăn vậy.”

“Không cần.”

Bạch Quân Quân bình tĩnh đi đến bên bụi cỏ, chỉ vào con ếch đang vùng vẫy đến mức mất hết sức lực, hỏi.

“Ăn nó được không?”

“?” Bạch Táp Táp mở to hai mắt nhìn, ếch ở đâu ra vậy? Sao lại lớn như thế?

Đang lúc Bạch Táp Táp sững sờ, Tiểu Sơn nuốt một ngụm nước miếng, lớn tiếng trả lời.

“Ăn được, nướng.”

Hai người yên lặng nhìn về phía Tiểu Sơn, vẻ mặt không chắc chắn lắm.

“Ếch núi.” Tiểu Sơn bình tĩnh chỉ chỉ con ếch kia.

Nếu Tiểu Sơn cũng đã nói như vậy thì chắc hẳn không sao đâu, dù sao Tiểu Sơn cũng xuất thân từ gia đình săn bắn mà.

Vì thế Bạch Táp Táp và Bạch Quân Quân trao đổi cho nhau một ánh mắt rồi yên lặng làm việc.

Bạch Táp Táp đi đến bên dòng suối xử lý ếch, Bạch Quân Quân lại tiếp tục công việc của Bạch Táp Táp, dùng dùi đá làm cốc và chén.

Tiểu Sơn ngơ ngác nhìn Bạch Quân Quân làm công việc thủ công này, đáy mắt dâng lên vẻ hứng thú.

Bạch Quân Quân nhìn thấy, cười hỏi: “Có muốn thử một lần không?”

“Vâng.” Tiểu Sơn khẽ gật đầu.

Vì thế Bạch Quân Quân vẫy vẫy tay với nó, Tiểu Sơn yên lặng đi đến bên cạnh nàng làm việc.

Tuy bề ngoài miếng gỗ này có vẻ to nhưng chất gỗ mềm nên có thể vót thành chén mà không hề tốn sức, mà Bạch Táp Táp bên dòng suối nhỏ lại không dễ dàng như vậy.

Trước kia nàng cũng từng xử lý ếch ở trong rừng, nhưng đó chỉ là ếch nhỏ bằng bàn tay mà thôi, còn bây giờ con ếch này lại to bằng cả khuôn mặt.

Mắt của con ếch này còn to hơn cả nắm tay của nàng, phải xử lý thế nào mới được đây?

Bạch Táp Táp phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được bản thân, nàng nhắm mắt, mổ bụng rạch dạ dày, rửa sạch sẽ rồi xách về, như mây trôi nước chảy.

Bạch Quân Quân nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Táp Táp lộ vẻ phức tạp thì không khỏi buồn cười.

“Nếu biết muội sợ như vậy thì ta nên xử lý nó xong rồi mới giao lại cho muội mới đúng.”

Bạch Táp Táp nở một nụ cười thấy chết không sờn: “Không, muội tuyệt đối không có ý kiến gì đâu, lần sau xin tiếp tục giao cho muội làm.”

“...” Bạch Quân Quân bất đắc dĩ thở dài.

Quả thật là do nàng sơ sót, lần sau sẽ chú ý hơn.

Bạch Táp Táp cũng rất vui mừng, vượt qua cửa ải khó khăn này, nàng cảm thấy rằng mình chẳng những có thể xử lý ếch lớn mà thậm chí còn có thể đấu một trận với hổ lớn nữa.

Lúc này, đầu bếp Bạch Táp Táp đang sục sôi ý chí chiến đấu, chuẩn bị nướng ếch, Bạch Quân Quân liền lấy y phục của Tiểu Sơn rồi bảo nó đi thay.

Tiểu Sơn không dám cách các nàng quá xa, thậm chí không lên tầng trên mà thay y phục ngay trong góc.

Bạch Táp Táp nhịn không được hỏi Bạch Quân Quân: “Trưởng tỷ, cảm xúc của Tiểu Sơn thế nào?”

“Rất ổn định.”

“Tỷ không cảm thấy có gì đó hơi là lạ sao?”

“Quả thật rất kỳ lạ.” Bạch Quân Quân gật đầu khẳng định.

Tiểu Sơn đã trải qua nhiều nguy hiểm, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy Lưu Thị rơi xuống sông.

Theo lý thuyết mà nói sau khi tỉnh lại nó sẽ suy sụp mà khóc lớn, nhưng mà lúc này Tiểu Sơn không hề nhắc đến Lưu Thị một chữ nào cả, ngoài việc hơi dính người ra thì không có gì khác thường, như vậy mà có thể không kỳ lạ sao?

Tỷ muội hai người liếc mắt nhìn nhau một cái nhưng cũng không nói thêm gì cả, cho đến khi thịt ếch kia chuyển từ màu đỏ sang màu trắng rồi lại chuyển sang màu vàng nâu, tỏa ra mùi thơm nức, mấy người mới xúm lại một chỗ chính thức ăn.

Tiểu Sơn ăn một cái đùi ếch, Bạch Táp Táp ăn một cái đùi ếch, Bạch Quân Quân thiệt thòi hơn, ăn hai tay.

Ngay tại lúc Tiểu Sơn đang nghiêm túc gặm đùi ếch, Bạch Quân Quân cảm thấy thời cơ nói chuyện cuối cùng cũng tới rồi.

“Tiểu Sơn, đệ còn nhớ đệ tên gì hay không?”

“Tiểu Sơn.” Tiểu Sơn chớp chớp mắt, bình tĩnh trả lời.

“Trưởng tỷ, tỷ đã nói tên của đệ ấy ra trước rồi, đương nhiên đệ ấy biết mình tên gì.” Bạch Táp Táp bất lực đỡ trán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play