Chương 150
Lời nói của Bạch Quân Quân khiến cho họ tập trung vào việc chính.
Họ không có nồi chén gáo bồn gì quá, nếu nấu canh cá giống lúc trước thì quá phi thực tế vì họ không có nồi.
Nhưng nướng cá thì quá thu hút chú ý, bởi vì một khi nướng lên mùi hương có khi sẽ bay tới tận Bích Lạc chứ đừng nói là mấy người phía trước, bọn họ sẽ chạy theo mùi thơm đến đây.
Nhưng mà đây không phải là vấn đề đối với Khâu gia đã có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã phong phú.
Khâu Nhất đi ra bờ sông hái vài phiến lá xanh không nhìn ra chủng loại quay về, bọc kín ba con cá lại, lão nhị lão tam cũng ra bờ sông xới một đống bùn ướt về.
Rồi sau đó ba người hợp sức đắp một lớp bùn thật dày thật kín quanh mấy con cá.
Khi bọn họ làm mấy cái đó, lão Khâu thúc ngồi bên cạnh đã làm bếp nhóm lửa, Lưu thị thì dẫn mấy tiểu hài tử đi khắp nơi gặp củi.
Mọi người phân công rõ ràng, chỉ chốc lát sau đã bỏ cá vào đống lửa nướng.
Mấy ngày nay họ toàn ăn nấm nấu trong ống trúc, dù có lương thực phân phát của Uy Phong đường, nhưng cũng dùng cách đó nấu, không ngờ không nồi không bếp lại còn có thao tác thế này!
“Đống bùn này…” Bạch Quân Quân chỉ chỉ cá tượng đất đã được ném vào đống lửa có hơi khó nói.
“Nấu đồ ăn như này có thể giấu đi mùi thơm.” Lão Khâu thúc biết Bạch Quân Quân có hứng thú với đồ ăn, rất kiên nhẫn nói với nàng: “Nếu đủ thời gian thì làm cái lò hầm đất nấu còn ngon hơn nữa, đặc biệt nướng gà ăn mày thơm lắm, sau này nếu có cơ hội chúng ta sẽ thử lại.”
Bạch Quân Quân liên tục gật đầu, trong mắt tràn đầy tò mò.
Theo thời gian trôi đi, mấy lớp bùn kia đã dần thay đổi, rồi nứt ra một cái khe, Khâu Đại nhanh tay lẹ mắt kéo chúng ra ngoài.
Bây giờ, sáu miệng ăn Khâu gia với ba miệng ăn Bạch gia vây kín thành một vòng, trên mặt cả đám tràn đầy thành kính nhìn mấy cục bùn siêu to này.
Khâu Đại là người có sức lao động khỏe nhất cả nhà, hắn phụ trách lấy thức ăn ra.
Hắn cầm lấy cây dao ngắn, rạch vài đường trên lớp bùn, lớp bùn đó theo tiếng mà nứt ra.
Sau khi trải qua lửa lớn lá cây đã sớm rút đi màu xanh lục, trở nên khô héo úa tàn, nhưng khi mở chúng nó ra thì lại có một mùi thơm xộc vào mũi.
Khâu Đại động tác nhanh lẹ mở ra hai cục bùn còn lại, ba đống lá cây khô vàng lộ ra trước mắt mọi người.
Đẩy đám lá cây khô vàng kia ra, lại có mùi thơm thịt cá nồng nàn xông vào mũi, nhưng mà còn kích thích hơn mùi thơm là vẻ ngoài của ba con cá lớn, cách nướng này khác hoàn toàn với cách nướng trực tiếp trên lửa than.
Tuy da dá có hơi khô nhưng không đến độ thành than, nó vẫn giữ nguyên hình dáng, có điều trông hấp dẫn hơn nhiều.
Khi Bạch Quân Quân bắt cá thấy ba con cá này nhìn bình thường, nhưng bây giờ xem hình dáng thật của chúng nó bỗng thấy muốn quay lại bắt thêm mấy con nữa.
Mọi người đã lâu rồi chưa ăn thịt cá, nhìn ba con cá này, bụng đều không biết cố gắng kêu vang.
Tuy thèm nhưng mọi người lại không nỡ ăn, đều nhường cho bọn nhỏ.
Bạch Quân Quân lại rất hào phóng phất tay: “Mọi người ăn đi, ăn no rồi lên đường.”
“?” Mọi người bỗng ngơ ra.
Lời này nghe qua không thấy quá cát lợi.
Nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của mọi người, Bạch Quân Quân ho khan: “Ý ta là, ngày mai chúng ta sẽ qua cầu.”
“...”
Qua cầu, qua cầu Nại Hà hả?
Mọi người còn chưa hoàn hồn lại kịp.
Bạch Linh Vũ là người đầu tiên hoàn hồn: “Trưởng tỷ, ngay chúng ta sẽ đi hả?”
“!!!” Mọi người ngay người: “Mai… ngày mai đi??”
“Đúng vậy, nhưng đầu tiên phải ăn no trước đã.”
Mọi người chợt nghe thấy tin tức này, nước mắt nước mũi lập tức trào dâng.
“Đừng kích động, chúng ta chén sạch con cá này trước đã.” Bạch Quân Quân vẫn tập trung vào con cá của nàng.
Chương 151
Giờ phút này đây, trong mắt Bạch Quân Quân chỉ có mấy con cá.
Còn về phần ngày mai hay ngày mốt đi, nàng thấy có thể ăn xong rồi nói sau.
Con này tên là cá hoa, lần đầu tiên nàng được ăn nên không kịp đợi nói.
Mọi người kịp phản ứng lại, nhanh tay bốc ăn.
Người ta bảo ruột quá đắng lắm không ai ăn, nhưng bây giờ mọi người còn hơi sức đâu mà bận tâm ruột cá với cá khô gì chứ.
Người lớn ăn sạch đầu đuôi nội tạng, còn thịt cá thơm ngon thì nhường hết lại cho mấy tiểu hài tử.
Bạch Quân Quân nhìn động tác rất nhỏ của người nhà Khâu gia không khỏi cảm thán, đôi khi sự thiện lương đã thật sự khắc sâu vào trong xương cốt của một người.
Nhưng mà ngày mai phải đi, quả thực nên ăn no rồi hẵng lên đường, cho dù xảy ra chuyện gì bất trắc thì cũng có thể làm một con ma no mà.
Vì thế buổi tối nàng đến khu vực không người, dùng cách tương tự bắt được mười con cá về.
Bây giờ mỗi người một con, còn thừa lại một con có thể chia nhau ăn, thêm cả cháo loãng do Cửu Vệ cho, không ai phải nhường ai hết, mọi người đều hạnh phúc muốn bay lên.
Mấy người lão Khâu thúc nhìn Bạch Quân Quân khiêng mười con cá đều kinh ngạc tới rớt hàm.
Hôm qua Khâu gia cũng có người đến bờ sông bắt cá, nhưng họ loay hoay cả một ngày vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Kết quả ông tổ nghề bắt cá này mới đi ra ngoài một lát, đã làm đảo điên nhận thức của mọi người.
“Này… Quân Quân cô nương, chẳng lẽ nhà ngươi là ngư dân hả?”
Bạch Quân Quân xấu hổ ho khan một tiếng: “Lòng sông có loại một loại giun cá rất thích ăn.”
Bọn họ nửa tin nửa ngờ, nhưng… ngoại trừ tin tưởng thì họ có thể làm gì khác nữa đâu? Bàn về kỹ thuật họ không biết, còn đi thử xem có đúng không thì thời gian không cho phép.
Dẫu sao mai còn phải rời khỏi đây mà!
Bởi vậy tất cả mọi người không dài dòng nữa, nhờ có buổi sáng phối hợp tác chiến, bây giờ họ phối hợp càng chặt chẽ hơn.
Nếu đổi thành bình thường lui tới, gia đình lão Khâu thúc ở đây mân mê gì đó chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý.
Nhưng nay đã khác xưa, bây giờ vị trí tới gần đầu cầu vô cùng khó cầu.
Những người chiếm trước vị trí tốt cứ như đã đóng đinh tại chỗ đó, trừ khi lúc phát cháo là rời khỏi, ngoài ra hoàn toàn bất động.
Nhưng khi lấy cháo, vị trí của mọi người khó tránh khỏi lại thay đổi thành vòng khác.
Giờ đây mọi người đang vì chỗ của vòng mới mà nắm tóc nhau, nào có ai đi quan tâm mấy kẻ núp trong rừng cây ăn vụng chứ.
Cũng vì nguyên nhân đó, mà mấy người lão Khâu thúc núp trong rừng gặm cá uống cháo loãng, cảm giác dạ dày được lấp đầy hạnh phúc đến muốn bay lên.
“Hy vọng những ngày sau sẽ thuận lợi giống như hôm nay.” Khâu Đại cảm thán.
“Chắc chắn sẽ như vậy, sau khi tới phía nam chúng ta tìm nơi non xanh nước biếc trú ngụ, rồi chăm chỉ luyện tập kỹ thuật thả câu do Quân Quân cô nương truyền thụ.”
Mấy lời này của lão Khâu thúc chọc mọi người đều cười.
“Đến lúc đó chúng ta tổ chức một cuộc thi, xem ai câu được nhiều nhất đi, Quân Quân cô nương phải làm trọng tài đó nha.”
“Con cũng muốn tham gia!” Tiểu Sơn phấn khích hưởng ứng.
Lưu thị bất đắc dĩ gãi gãi mũi Tiểu Sơn: “Cái gì cũng có phần của con, đến lúc đó con phải theo Táp Táp tỷ tỷ học chữ, không cho đi đâu hết.”
Đã lâu rồi mọi người chưa thảnh thơi ngồi trò chuyện như vậy, cứ như quay về quá khứ.
Nhưng mà sự thảnh thơi của họ chỉ kéo đến trước nửa đêm, khoảng cách đến giờ mẹo ngày càng gần, đoàn người từng người một thức dậy hết.
“Quân Quân cô nương, sắp đến giờ mẹo rồi, mau dậy đi.”
“Trễ chút nữa là không kịp đâu.”
Nối tiếp đêm qua bị Tiểu Thiền đánh thức, hôm nay Bạch Quân Quân lại bị lay tỉnh ngơ ngác nhìn họ một cái, rồi lại nhìn thoáng qua ánh trăng.
Chương 152
Trước mắt nhiều lắm là mới ba giờ rưỡi, cách giờ mẹo còn một tiếng rưỡi.
Bạch Quân Quân vô lực ngã xuống: “Không vội, giờ mẹo rồi mình xuất phát.”
“Vậy có tới kịp không?” Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Bọn họ còn tưởng đâu Quân Quân cô nương nói hôm nay đi là nhân lúc người khác ngủ lén chen lên phía trước, ai ngờ Quân Quân cô nương nhìn thoáng qua mấy giờ rồi lại ngã đầu ngủ tiếp.
Nàng không nhân lúc đoàn người chưa dậy đi thì muốn chừng nào mới đi đây? Chờ bọn họ thức dậy thì sẽ không có cơ hội nữa!
Mọi người gấp đến độ muốn chết, nhưng Bạch Quân Quân lại không hề quan tâm nhắm mắt ngủ say sưa.
Nhưng mấy hôm nay mọi người đã có hiểu biết nhất định với Bạch Quân Quân, đến bây giờ nàng còn bình tĩnh như thế, chứng tỏ cách lên cầu tất nhiên không giống như họ nghĩ.
Mọi người nhìn nhau một cái, trong phút chốc không biết phải làm sao, chỉ có thể giương mắt nhìn nhau.
Qua thêm nửa canh giờ nữa, khi mọi người chìm vào giấc ngủ thứ hai thì bỗng dưng Bạch Quân Quân lại mở mắt.
“???” Mọi người đều bày ra vẻ mặt ngơ ngác.
Nhưng mà đúng lúc này, Bạch Quân Quân lại đột nhiên quay đầu nói với mọi người: “Bọn họ ra tay rồi, chúng ta phải lập tức đi thôi.”
“Ai ra tay?” Mọi người lại bay ra vẻ mặt ngơ ngác.
Bấy giờ Bạch Quân Quân đã nhanh chóng giúp Bạch Táp Táp đeo tiểu Thự Sam lên lưng, rồi lại đeo yến đội mũ cho Bạch Linh Vũ.
Dáng vẻ chúng ta nhanh chóng chạy nạn, trước tiên đừng hỏi gì cả.
Họ nhìn thấy động tác của Bạch Quân Quân thì không khỏi căng thẳng kiểm tra hành lý.
Nhưng hành lý của họ đã sớm mất sạch, bây giờ ngược lại chỉ có Bạch Quân Quân không những có một cái cây còn có một xe đẩy tay nhỏ, hành lý coi như lỉnh kỉnh.
Khâu Đại muốn giúp Bạch Táp Táp khiêng xe đẩy tay nhỏ, nhưng Bạch Táp Táp lại khí phách lắc đầu dứt khoát kêu không cần, nàng thoải mái xách lấy xe đẩy tay nhỏ làm đầu tàu gương mẫu tiên phong đi trước, dáng vẻ đó không giống như xách xe đẩy tay mà giống như giương cờ hơn.
Mấy người họ đi một lát lại quay về sau đoàn người mênh mông. Bạch Quân Quân không tham gia vào đoàn người mà trực tiếp dẫn họ vòng ra sau bìa rừng.
“???” Mọi người lộ ra vẻ mờ mịt nhìn bốn phía.
Mấy nhánh cây um tùm tươi tốt cao chọc trời, thậm chí còn có cành cây trên người nó quấn quanh rất nhiều vòng dây leo.
Dù đã nhiều lần tới đây nhưng giờ họ không đi thằng, mà đi theo bìa rừng không phải càng đi càng lệch hay sao?
Bạch Quân Quân không màng nghi ngờ của mọi người, chỉ chọn một cành cây thô to nhất, rồi sau đó túm lấy dây leo rũ xuống của nó, xác định nó rất vững chắc rồi mới nắm mấy dây leo đưa cho lão Khâu thúc.
“Sức dẻo dai của dây mây này rất tốt, lát nữa mọi người đi theo ta, chúng ta cùng nhau đu đến đằng trước.”
“Đu tới đằng trước?” Cả nhà lão Khâu thúc trợn to hai mắt.
“Đúng vậy, đường bộ đi không thông, đường thủy thì không có bản lĩnh, chúng ta chỉ có thể dựa vào đường hàng không trên trời thôi.”
Bạch Quân Quân cười thản nhiên.
Mọi người đều tỏ ra kinh ngạc!
Quân Quân cô nương này thật dám nghĩ! Thảo nào tối qua họ hỏi thế nào nàng cũng không nói cách lên cầu!
Tuy cách này nghe thì không tệ.
Nhưng khoảng cách đến cầu còn dài hơn dây leo này mọc nữa, sao bọn họ có thể đu lên trước được?
“Yên tâm đi, dây leo này còn dài còn chắc hơn chúng ta nghĩ nhiều.”
“Nhưng… ta không biết leo cây.” Lưu thị khó xử.
“Hai người ôm một dây leo không thành vấn đề, ôm vào lòng ấy.”
Bạch Quân Quân trả lời chắc nịch với mọi người rồi bắt đầu cho nàng, Bạch Táp Táp với Bạch Linh Vũ nắm lấy dây leo.
Tuy mọi người thấy thấp thỏm nhưng cũng chỉ có thể xem ngựa chết như ngựa sống, cắn răng quấn lấy dây leo như họ.
Trong đó Khâu Nhị Khâu Tam ôm một dây, lão Khâu thúc với Tiểu Sơn ôm một dây, Khâu Đại với vợ ôm một dây.
Chương 153
Mọi người cột chắc dây mây rồi lên trên thân cây theo thứ tự.
Cũng may mấy người này đều lớn lên trong rừng rậm, có lẽ xuống nước đánh cá thì không quen nhưng nhảy lên đáp xuống trên thân cây thì lại vô cùng thoải mái.
Trong lúc mấy người buộc dây mây vừa trèo lên cây xong, cuối cùng cũng đến giờ mão.
Bên kia cầu, Cửu Vệ mới bắt đầu cho đi, quả nhiên lại có rất nhiều người không biết từ đâu xuất hiện bên hai cánh của hoang dân.
Sự tức giận tích góp từng chút từng chút một vài ngày nay của hoang dân rốt cuộc cũng bùng nổ, mọi người không còn khách sáo với những người chen ngang này nữa, nhưng mà tất cả những người chen ngang này lại đều là Cửu Vệ giả dạng, sao những hoang dân yếu đuối có thể chống lại được?
Những người chen ngang đẩy mạnh hoang dân ra, ngay cả Cửu Vệ canh gác cũng quát lớn với hoang dân: “Ai dám làm loạn, giết không tha.”
“Tướng quân minh xét, không phải là thảo dân làm loạn mà là bọn họ coi thường luật pháp, công nhiên chen ngang.”
Có người nhịn không được kêu oan cho chính mình.
“Xoẹt” một tiếng, Cửu Vệ rút đao ra: “Ngươi dám dạy ta làm việc?”
Lưỡi đao lạnh lẽo vô cùng chói mắt trong bóng đêm, trong thoáng chốc mọi người đều im lặng.
“Ta không quan tâm các ngươi xếp hàng hay là bay lên trời chui xuống đất, tóm lại ta chỉ thừa nhận những người đến trước mặt ta. Còn nữa, đây vốn là thế giới cá lớn nuốt cá bé, nếu ngươi có bản lĩnh thì ngươi cũng chen ngang đi, đừng có nói cái gì mà không công bằng, thế giới này vốn là không công bằng.”
Những lời của Cửu Vệ tuy thô lỗ nhưng cũng có lý, song cũng bởi vì những lời này quá mức chân thật nên đã làm cho những hoang dân ở dưới đỏ mắt.
Chẳng qua bọn họ chỉ là những người quê mùa chân lấm tay bùn, nếu thật sự có bản lĩnh thì sao lại phải chạy trốn, sống lưu lạc đầu đường xó chợ?
Nhưng mà trước mắt, ngoài việc nuốt xuống cục tức này, ngậm bồ hòn làm ngọt thì bọn họ có thể làm gì nữa?
Bạch Quân Quân thấy cảnh tượng như vậy, biết thời cơ đến rồi.
Nàng ra lệnh một tiếng, bảo lão Khâu thúc xuất phát theo mình.
Bạch Quân Quân dùng sức điểm mũi chân xuống, nhanh chóng rời khỏi thân cây.
Nàng giống như người rừng trong truyền thuyết, kéo dây mây bay về hướng cầu.
Đương nhiên, nàng còn lợi hại hơn người rừng một chút, ít nhất nàng biết khống chế dây mây, dây mây có thể đưa nàng đến bất kỳ nơi nào nàng muốn mà thân thể không cần dùng một chút sức lực nào.
Mà lão Khâu thúc nhìn thấy Bạch Quân Quân bay ra ngoài như cung tên rời cung thì cũng cắn răng duỗi chân bay theo nàng về phía trước.
Tiểu Sơn trong lòng ông đầu tiên là cảm nhận được một cơn gió lạnh ập vào mặt, tiếp theo dường như lại bị chim nhỏ tự do bay lượn hấp dẫn, Tiểu Sơn hưng phấn mở mắt ra xem cây cầu càng ngày càng gần.
Lão Khâu thúc cũng thật sự kinh ngạc, dây mây này chẳng những cứng cỏi giống như có suy nghĩ của riêng mình, hơn nữa ông cũng chưa dùng lực gì cả mà dây mây đã đưa thẳng ông đến nên muốn đến, đây thật sự là một chuyện vô cùng kỳ lạ.
Vì thế mọi người liền nhìn thấy trên đầu mình đột nhiên có mấy người giống như lời nói của Cửu Vệ, bọn họ dùng phương pháp bay lên trời chui xuống đất, lướt qua bầu trời bay thẳng về đầu cầu.
“Làm phiền nhường đường.”
Bạch Quân Quân gào lên một câu với Cửu Vệ đang đứng giữa cầu.
Thủ lĩnh Cửu Vệ nhìn thấy mấy người bay đến từ trên bầu trời, theo bản năng muốn rút đao ra.
Nhưng mà đợi Bạch Quân Quân hạ xuống đất rồi ngẩng mặt lên, Cửu Vệ lại mở to hai mắt nhìn: “Bạch... Bạch tiểu thư?”
“?”
Bạch Quân Quân nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ cảm thấy người này hơi quen mặt.
Không đợi nàng lên tiếng, phía sau lần lượt vang lên tiếng gió, báo hiệu nhóm người lão Khâu thúc và huynh đệ Khâu gia cũng tới rồi.
Bạch Quân Quân không quan tâm đến việc chào hỏi với người này, xoay người giúp đỡ bạn đồng hành của mình.
Những hoang dân xếp hàng thấy cảnh tượng như vậy thì tất cả đều trở nên ngây ngẩn.
Đúng lúc này, phía sau lại truyền đến tiếng vó ngựa.
Mọi người quay đầu lại liền nhìn thấy một đội quân Tuyên Uy hơn một trăm người, người nào người nấy đều mang vẻ mặt nghiêm túc xông đến đây, tướng quân trẻ tuổi cưỡi ngựa dẫn đầu chính là Chu Đào.
Hắn trơ mắt nhìn mấy người đeo cung tên trên lưng phóng lên cầu, khoảng cách giữa hai bên chỉ chênh lệch một chút xíu mà thôi.
Chu Đào muốn xông lên phía trước nhưng mấy vạn người đang chặn kín con đường, hắn không khỏi gào lên giận giữ: “Quân Tuyên Uy lùng bắt thổ phỉ, những người không liên quan mau tránh ra.”
Chương 154
Lúc đó, ngoài bốn trăm hoang dân đồng hành với đội quân bảy người biết nguyên nhân thì tất cả những người còn lại đều chẳng hay biết gì, nhìn thấy quân Tuyên Uy đằng đằng sát khí kêu gào xua đuổi mọi người thì đều bày ra vẻ mặt mờ mịt.
“Nơi này giao cho ngươi.”
Bạch Quân Quân dặn dò một tiếng với Cửu Vệ có vẻ nhận ra nàng kia, nhanh chóng cởi bỏ dây mây, một nhà lão Khâu thúc cũng bắt chước theo, sau khi cởi bỏ xong dây mây, chín người lao lên trên cầu, không hề quay đầu nhìn lại.
Tướng quân trẻ tuổi kia nhìn thấy người mình muốn bắt chạy trốn ở ngay trước mắt, há có thể đồng ý?
Nhưng những hoang dân trước mắt vẫn còn ngây ngốc đứng yên tại chỗ không hề động đậy, giống như cố tình khiến cho hắn bức bối.
Chu Đào không khỏi ném mạnh ngân thương về phía những người chắn đường đi của hắn, những hoang dân gần hắn nhất bất ngờ không kịp đề phòng lập tức bị chém làm đôi, đầu thân mỗi thứ một nơi.
Nhìn thấy biến cố này, nhóm hoang dân rốt cuộc cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng đội ngũ hoang dân sợ tới mức chạy tán loạn sang hai bên, những người ở giữa thì chạy lên phía trước, những người ở phía trước thì chạy lên cầu.
Có mấy người thông minh cũng noi theo nhóm người của Bạch Quân Quân, túm lấy dây mây đu về phía trước.
Tóm lại, tình cảnh lập tức trở nên không thể khống chế được.
Dù sao số lượng Cửu Vệ ngăn ở đầu cầu cũng ít, càng ngày càng nhiều người muốn chen chúc lên cầu, Cửu Vệ cũng không kiềm được đành rút đao ra.
“Không được lên nữa, cây cầu này không chịu nổi trọng lượng, sẽ sụp xuống.”
Nhưng sao hoang dân có thể quan tâm đến lời này được nữa, quân Tuyên Uy ở phía sau đã giết người, nếu bọn họ không chạy đến Bích Lạc thì đời này còn sống sót nổi không?
Cơ hội như vậy chỉ đến một lần, mọi người đều khí thế bừng bừng xông về phía trước.
Cửu Vệ không còn cách nào, chỉ có thể vung đao chặn lại.
Phía trước có đao của Cửu Vệ, phía sau lại có trường mâu của quân Tuyên Uy, hoang dân bị kẹp ở giữa đi tới không được mà bước lui cũng chẳng xong, chỉ có thể xâu xé lẫn nhau với hai thế lực này.
Bọn họ không có đao thương liền dùng máu thịt ngăn cản, người này ngăn chặn đao, người kia giữ lấy trường mâu, trong thoáng chốc cảnh tượng trở nên hỗn loạn không thể chịu nổi.
Chu Đào thừa dịp hỗn loạn này xông lên cầu, thủ lĩnh Cửu Vệ cũng không quan tâm đến hoang dân nữa, lập tức chặn Chu Đào lại.
“Chu Đào, thời điểm hiện tại là Cửu Vệ canh giữ cầu Nam Bắc, nếu ngươi lên cầu thì chẳng khác nào xé rách ước định của đôi bên.”
“Ta không có ý định tranh đoạt quyền khống chế cầu Nam Bắc, ta chỉ lùng bắt thổ phỉ mà thôi.” Trong mắt Chu Đào tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.
“Hoang đường, tất cả những người ở nơi này đều là hoang dân, ở đâu ra thổ phỉ?”
“Những kẻ vừa rồi ngươi để cho chạy mất chính là thổ phỉ mà ta muốn bắt. Thức thời thì tránh ra cho ta.”
Chu Đào nói xong liền muốn xông lên phía trước, Cửu Vệ kia giơ đao lên ngăn cản.
“Ngươi nói lên liền lên, ngươi có để Cửu Vệ vào mắt không hả?”
“Ngươi ngăn cản ta, tương đương với việc làm bạn với thổ phỉ, Cửu Vệ và thổ phỉ thông đồng làm bậy, làm sao còn giữ được lòng tin của công chúng mà tiếp tục canh giữ cây cầu này?”
Chu Đào nói xong, vung ngân thương lên đánh nhau với Cửu Vệ.
Thủ lĩnh đôi bên đã đánh nhau, đội ngũ của bọn họ cũng từ bỏ việc đối kháng với hoang dân, tất cả đều quay sang chém giết lẫn nhau.
Nhưng Cửu Vệ chỉ có mấy chục người mà một phân đội nhỏ của quân Tuyên Uy đã có hơn một trăm người, bọn họ chỉ cần để lại một nửa giằng co với Cửu Vệ, còn lại tất cả những người khác đều mang theo trường mâu đi về phía trước.
Bạch Quân Quân và lão Khâu thúc biết tình hình không ổn, tất cả đều nhanh chân chạy về phía trước.
Để không lãng phí thời gian, Lưu Thị bế Tiểu Sơn, lão Khâu thúc cũng bế Bạch Linh Vũ, ba huynh đệ Khâu gia tự động đi sau đội ngũ, để giảm xóc cho bọn họ.
Nhưng mà chạy mãi chạy mãi, Bạch Quân Quân liền cảm giác được thân cầu lung lay dữ dội.
Nàng nhìn cây cầu gỗ cũ kỹ này một cái, không khỏi nhíu mày.
Chỗ rộng nhất của mặt sông lên đến cả trăm dặm, mà mặc dù nơi này là vị trí hẹp nhất của dòng sông nhưng mặt cầu cũng rộng đến hai nhận[1], cũng chính là hai nghìn thước.
[1] Đơn vị đo lường thời xưa
Nếu đây là cầu bê tông cốt thép thì nàng hoàn toàn không sợ, nhưng mà đây lại là một cây cầu gỗ không biết đã phơi nắng phơi gió biết bao lâu.
Chương 155
Truyền thuyết kể rằng lịch sử của cây cầu này còn có thể ngược dòng về thời kỳ lập quốc ba trăm năm trước.
Thật sự đã xa xưa lắm rồi.
Không dễ dàng gì mới có thể bảo dưỡng được cây cầu không an toàn này, bây giờ đột nhiên cây cầu lại phải chịu tải hơn một vạn người, vì thế những thanh gỗ đã bắt đầu rơi xuống nước, phát ra âm thanh khiến người ta ghê răng.
Càng khiến người khác hít thở không thông chính là ngoại trừ hoang dân ra, quân Tuyên Uy cũng đuổi theo.
Bọn họ mang theo ngân thương với mục tiêu rõ ràng, tất cả đều xông về phía nhóm người Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân thầm kêu xui xẻo.
Sớm biết thế này thì đã đi luôn từ ngày hôm qua rồi, bây giờ màn biểu diễn bay lên trời chui xuống đất của bọn họ vừa vặn rơi vào trong mắt tiểu tướng kia.
Ban đầu tiểu tướng kia nhìn thấy hoang dân đông nghìn nghịt cũng không biết nên phân biệt người mình muốn tìm kiểu gì, nhưng mà Bạch Quân Quân vừa bay lên như vậy, năng lực lập tức hiển hiện rõ ràng.
Người có thể đối phó với Uy Phong Đường không phải là những người có thể bay lên trời chui xuống đất này thì còn ai khác nữa?
Đáp án vừa xem liền hiểu ngay.
Vì thế Chu Đào mới bất chấp đuổi theo.
Bạch Quân Quân không ngừng nghe thấy tiếng thét chói tai của những người bị rơi xuống nước phía sau lưng, nàng quay đầu nhìn lại, đúng là quân Tuyên Uy đang đẩy toàn bộ những hoang dân chắn trước mặt xuống nước.
Hoang dân không hề đề phòng, bị hất xuống nước tựa như sủi cảo.
Nhưng mà dòng nước này vừa sâu vừa chảy xiết, những người bị ngã xuống hoặc là lập tức bị nhấn chìm hoặc bị cuốn trôi.
Quân Tuyên Uy này xông đến thật sự rất nhanh, ba huynh đệ Khâu gia cố gắng ngăn cản những người truy kích nhưng bọn họ chỉ là những người bình thường, há có thể chống chọi lại quân Tuyên Uy được huấn luyện bài bản.
Bạch Quân Quân dặn dò Bạch Táp Táp: “Đừng quay đầu lại, tiếp tục chạy về phía trước.”
Dứt lời, nàng lấy dao găm ra chạy ngược trở lại.
Nhưng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cảnh tượng làm cho người ta phải trừng lớn mắt.
Lưu Thị ôm Tiểu Sơn chạy ở phía sau, lúc này một truy binh thuộc quân Tuyên Uy đang vung đại đao lên phía sau lưng nàng ấy, sau đó chém mạnh xuống, thân hình Lưu Thị cứng đờ không nhúc nhích, nhưng mà lúc này một truy binh khác lại cầm trường mâu giáng xuống một đòn nữa, cuối cùng thân mình của Lưu Thị bị chệch đi, rơi xuống cầu.
“Lưu thẩm.”
Ánh mắt Bạch Quân Quân đỏ ngầu, ném dao găm trong tay ra, dao găm giống như một chiếc boomerang vẽ ra một đường cong, đuổi theo sáu bảy người, tính cả binh lính đã khiến Lưu Thị rơi xuống cầu một cách chính xác, rạch một vệt đỏ lên cổ những người đó.
Cùng lúc đó, Bạch Quân Quân cũng nhảy xuống giữ chặt Lưu Thị đang rơi khỏi cầu, hai người thêm một đứa trẻ, sức nặng khiến bọn họ rơi xuống nhanh hơn.
Bạch Quân Quân quay đầu lại thúc giục dị năng làm cho một cây cỏ dại bám vào cầu nhanh chóng sinh trưởng, sau đó tay mắt lanh lẹ nắm lấy cây cỏ dại này, khó khăn lắm mới làm giảm tốc độ rơi xuống của cả ba người.
Nhưng mà rốt cuộc rễ của cây cỏ dại này cũng không chống chịu được lâu, nó đang dần dần bật khỏi bề mặt cầu.
Bạch Quân Quân thúc giục dị năng lần thứ hai, khống chế rễ cây leo lên bề mặt cầu.
Đúng lúc này nàng lại cảm giác bàn tay của Lưu Thị đang nắm lấy tay mình chậm rãi buông ra.
“Nắm chặt ta.” Bạch Quân Quân cắn chặt răng hét lên với nàng ấy.
Lưu Thị lại ngước khuôn mặt tái nhợt lên, đôi mắt đỏ hoe, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói với Bạch Quân Quân: “Sau này xin Quân Quân cô nương giúp ta quan tâm Tiểu Sơn phần nào.”
Nói xong, Lưu Thị dùng sức nhét Tiểu Sơn trong ngực mình vào ngực Bạch Quân Quân, còn nàng ấy lại chậm rãi rơi xuống dòng sông lớn như một đóa hoa rơi rụng.
“Nương… nương.”
Tiểu Sơn ở trong ngực Bạch Quân Quân kích động giãy giụa.
Nhưng mà Lưu Thị đã nhanh chóng rơi vào trong dòng nước, sau khi tạo ra một đóa bọt sóng màu trắng bắn tung tóe thì không còn tiếng động gì nữa.
Bạch Quân Quân sững sờ nhìn Lưu Thị biến mất không còn tăm hơi, đáy mắt cũng vương nước mắt.
Lúc này Tiểu Sơn trong ngực nàng vẫn giãy giụa kịch liệt.
Sự chấn động của việc tận mắt nhìn thấy mẫu thân rơi xuống nước, ngay cả người lớn cũng không chịu nổi huống chi là một đứa trẻ.
“Nương, nương, ta muốn tìm nương ta.”
Sự giãy giụa Tiểu Sơn kéo lý trí của Bạch Quân Quân về.
Một mặt nàng phải lo việc không để cho cây cỏ dại bật ra, một mặt khác lại phải bận tâm đến Tiểu Sơn đang kích động trong ngực.
Chương 156
Ngay tại lúc tiến thoái lưỡng nan này, một sự việc khiến người ta càng không thể lường trước được lại xảy ra.
Một con thuyền gỗ đang nhanh chóng chạy về phía cây cầu bên này nhưng mà phía sau nó còn có hơn mười chiếc thuyền theo đuôi.
Thị lực của Bạch Quân Quân vô cùng tốt, có thể nhìn thấy rõ ràng trên mỗi boong thuyền của hơn mười con thuyền đang đuổi theo đều có gắn một máy bắn đá.
Lúc này đang có người không ngừng chuyển đá từ trong boong thuyền ra.
Mà bên bờ sông cách đó xa hơn một chút cũng có rất nhiều máy bắn đá đang được đẩy ra.
Những máy bắn đá đó như hổ rình mồi nhìn chằm chằm con thuyền nhỏ đang lắc lư tựa một chiếc lá liễu.
Không cần nhiều lời, Bạch Quân Quân lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra trên mặt sông.
Đội quân bảy người đã đoạt thuyền thành công nhưng mà không biết chuyện gì đã xảy ra trong lúc đoạt thuyền khiến cho quân Tuyên Uy đóng tại làng chài phải cử toàn bộ lực lượng ra đánh.
Vốn dĩ hắn chọn đường thủy còn nàng chọn đường bộ, người nào lo thân người nấy, cho dù người kia gặp phải chuyện gì thì người còn lại cũng không thể xen vào, nhưng tình huống bây giờ lại không giống như vậy.
Thuyền của Lý Văn Li đang chạy về phía bên này với tốc độ tối đa mà đích nhắm của những viên đá đó không thể nghi ngờ gì nữa, đúng là ở ngay bên này.
Lúc này cây cầu lớn vốn đã tràn đầy nguy cơ, càng đừng nói đến Bạch Quân Quân đang treo mình dưới cầu như một con nhện, lúc này nếu một tảng đá bắn lại đây, vậy thật sự là…
Nhưng mà sợ cái gì cái đó lại đến, Bạch Quân Quân vừa suy nghĩ như vậy, những tảng đá dày đặc lập tức bay lại đây như mưa.
Mẹ kiếp!
Bạch Quân Quân nhịn không được mắng một câu thô tục ở trong lòng.
Dường như quân Tuyên Uy không thèm để ý đến sự sống chết của dân chúng trên cầu, cứ thế điên cuồng bắn những tảng đá lớn về phía cây cầu, trong đó một hai tảng đá đập trúng cầu gỗ, thoáng chốc cầu gỗ trở nên lắc lư lảo đảo.
Sự thăng bằng mà Bạch Quân Quân vất vả lắm mới tìm được nháy mắt không còn nữa, rễ cây cỏ kia điên cuồng bật ra “phựt phựt phựt”, những người ở trên cầu cũng điên cuồng rơi xuống dưới sông.
Bạch Quân Quân không còn mắng nổi những câu thô tục nữa, chỉ có thể thúc giục dị năng cố gắng giữ vững thăng bằng.
Mà Tiểu Sơn trong ngực nàng cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến sững sờ, thậm chí còn quên cả khóc.
Nhưng ác mộng vẫn chưa chấm dứt, những tảng đá dày đặc vẫn điên cuồng tập kích về phía bên này.
Phóng mắt nhìn sang, dường như bầu trời bên kia đã chuyển sang tối đen.
Rốt cuộc Lý Văn Li đã làm chuyện gì mà lại làm cho người ta giận dữ như vậy?
Bạch Quân Quân suy nghĩ đủ kiểu mà vẫn không hiểu.
Đúng lúc này một bóng dáng gầy gò xuất hiện trên con thuyền nhỏ khiến người ta căm hận kia.
Trong lúc nguy cấp này mà người đó thản nhiên xuất hiện ở boong thuyền một cách đột ngột, thậm chí còn hơi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Bạch Quân Quân đang treo mình ở dưới cầu giống như người nhện.
Đôi mắt xếch hơi nhướng lên kia hiện ra vẻ kinh ngạc, khóe môi còn lộ ra một nụ cười mang ý đùa cợt.
Nhưng mà xung quanh hắn có gió, khóe miệng nhếch lên bị tóc che khuất nên Bạch Quân Quân chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng tinh khiết đẹp đẽ của hắn.
Có điều Lý Văn Li nhanh chóng rời tầm mắt đi, nhìn chằm chằm về phía trước.
Cũng ngay tại lúc Lý Văn Li xuất hiện, A Đao, Tiểu Thiền, Lão Tăng, Tiếu Diện và Thố Tử đều nhảy lên và bay về phía cây cầu như những viên đạn đại bác.
Bọn họ vừa rời đi, Lý Văn Li lập tức vung tay lên, cuồng phong đột nhiên cuồn cuộn nổi lên từ bốn phía, tập trung lại trong tay hắn.
Trong nháy mắt cuồng phong mãnh liệt thổi qua, Bạch Quân Quân chỉ cảm thấy cây cỏ dại chống đỡ mình kêu lên “phựt phựt phựt”, đứt hơn phân nửa.
“…”Bạch Quân Quân.
Nhưng mà Bạch Quân Quân không có cách nào mắng hắn bởi vì vách tường gió đang tụ lại trước mặt Lý Văn Li đã ngăn cách toàn bộ những tảng đá bay về phía này.
Trong mắt những người ở sau vách tường gió, dường như những tảng đá kia đột nhiên có ý nghĩ của chính mình, nó không hề công kích người mà là vô cùng vui vẻ tạo nên một bức tường đá ở bên cạnh cây cầu.
Tình huống này vượt ra ngoài nhận thức của tất cả mọi người, bất kể là người ở trên cầu hay người ở trên bờ đều mở to hai mắt nhìn.
Nhưng thiếu niên bị gió thổi tung y phục kia không muốn tạo nên một bức tường đá ở đây.
Chương 157
Ánh mắt hắn âm u nhìn truy binh phía trước, khóe miệng cong lên một nụ cười điên cuồng: “Chọc ta? Ha ~”
Bên phía góc độ của Bạch Quân Quân không thể nhìn thấy vẻ mặt điên cuồng của Lý Văn Li, nhưng có thể nhìn ra ý đồ từ động tác của hắn, không khỏi cực kỳ hoảng sợ.
Nhưng mà đã không kịp.
Đầu ngón tay Lý Văn Li ra sức, luồng gió bốn phía đột nhiên thắt lại, ngay cả không khí quanh người cũng dần trở nên siết chặt.
Khi người trên cầu đều không thể hô hấp nổi nữa, Lý Văn Li đột nhiên buông lỏng tay.
Tường đá ngưng trệ bất động đột nhiên ở đâu về chỗ đây, nó tấn công chính xác vào mấy con thuyền đuổi theo hay thậm chí là máy bắn đá đằng sau.
Càng khủng khiếp hơn là mấy cục đá đó bay qua mà sức ép mạnh quá thì sẽ phát, trong phút chốc tiếng nổ vang lên dưới nước lẫn trên bờ.
Nhưng mà gió lưỡi dao vừa phóng xong thu lại, cũng sinh ra sức giật rất lớn, con thuyền nhỏ của Lý Văn Li bị sức giật bắn ngược nứt vỡ ầm ầm.
Không chỉ mỗi vậy, mà gió lưỡi dao đánh sâu vào còn đang không ngừng mở rộng.
Lý Văn Li là người đầu tiên bị đẩy lùi, Bạch Quân Quân với Tiểu Sơn treo người trên cầu theo tiếng bay ra, ngay cả cây cầu đang chịu tải mấy chục ngàn người cũng bắt đầu nứt toạc.
“!!!” Bấy giờ Bạch Quân Quân có câu thô tục không biết có nên nói ra không.
Cái tên điên này! Khi mà tàn nhẫn thì ngay cả bản thân còn không tha!
Bạch Quân Quân gặp tai bay vạ gió bị đánh rơi xuống nước.
“Trưởng tỷ!!”
Trước khi rơi xuống nước lại nhìn thấy Bạch Táp Táp với Bạch Linh Vũ không hề do dự hét lên một tiếng, sau đó nhảy xuống sông theo.
“!!!”
Nhìn Bạch Táp Táp với Bạch Linh Vũ lao xuống tự nộp mạng, Bạch Quân Quân thấy trước mắt tối sầm, hận không thể chết ngất đi.
Chẳng lẽ hai đứa này còn nghĩ nhảy xuống cứu nàng hả?
May mà vừa rồi còn túm trong tay nắm cỏ dại bị gió lưỡi dao cắt phăng.
Sau khi Bạch Quân Quân rơi xuống nước chỉ kịp phóng dị năng ra kéo Bạch Táp Táp với Bạch Linh Vũ ngốc nghếch nhảy xuống sông lại một chỗ, tiếp theo nàng đã bị nước sông chảy xiết đè xuống đáy sông.
Nếu chỉ là bị đè xuống đáy sông thì Bạch Quân Quân không sợ, dù sao nàng tốt xấu gì cũng có dị năng trong người.
Nhưng cố tình bức tường gió do Lý Văn Li tạo ra khiến cho lốc xoáy dưới đáy sông bỗng tăng cao, nàng đột nhiên không kịp phòng ngừa bị lốc xoáy hút vào, rồi lập tức mất đi khả năng hành động.
Không chỉ có nàng, mà Tiểu Sơn với Bạch Táp Táp gần đó cũng bị cuốn vào lốc xoáy.
Bị lực nước đè đầu không thua gì bị phi cơ tông vào đầu.
Bạch Quân Quân chỉ kịp dùng một lớp bèo dày bao họ lại, sau đó hoàn toàn mất khống chế bản thân, các nàng bị hút vào trung tâm lốc xoáy, kế đến giống như xuyên qua lỗ sâu quay cuồng trong nước, cuối cùng mất đi ý thức.
…
Khi Bạch Quân Quân khôi phục lại ý thức lần nữa, đã không biết qua bao lâu rồi.
Nàng chỉ thấy trên mặt nhớp nhớp nháp nháp, có thứ gì đó đang liên tục liếm nàng.
Bạch Quân Quân cố nén đau đớn kịch liệt mở mắt ra, kết quả lại nhìn thấy một thứ đỏ tươi nhanh chóng tấn công vào mắt nàng.
Theo bản năng nàng bắt lấy nó rồi ngồi dậy, nhưng sự trơn trượt trên tay khiến nàng không kịp thích ứng, đột ngột buông tay ra.
Con ếch xanh bị bắt lấy lưỡi tức giận phình bụng, có thể tấn công tới đây bất cứ lúc nào.
Nếu chỉ là một con ếch xanh thì không sao, nhưng mà cố tình con ếch xanh này lại to cỡ bàn tay!
Bạch Quân Quân ngây người một hồi.
Chuyện này là sao? Cổ đại cũng có ếch xanh biến chủng nữa hả???
Trong khi Bạch Quân Quân hết sức ngơ ngác, thì con ếch xanh kia đột nhiên bắt đầu tấn công, đầu lưỡi thít chặt vào cái cổ mảnh khảnh của nàng, tiếp theo nó dùng sức một cái, dáng vẻ như muốn nhét đầu nàng vào trong miệng.
Bạch Quân Quân không ngờ con ếch xanh này ngay cả con người cũng dám tấn công.
Theo bản năng nàng đi tìm vũ khí gần đấy, nhưng dao găm cung tiễn đã sớm bị nước cuốn trôi lúc rơi xuống sông rồi.
Chương 158
Lúc Bạch Quân Quân bị kéo túm qua, tay nàng không ngừng tìm kiếm, cuối cùng sờ thấy một cái dùi đục đá trong túi Lưu thị làm cho nàng.
Đây là trước khi chạy nạn nàng đã cướp được từ trong tay thủ lĩnh lưu dân.
Có vũ khí Bạch Quân Quân nhanh chóng chém một nhát vào cái lưỡi đang cuốn lấy cổ mình.
Con ếch xanh kia phát ra tiếng thét chói tai khó nghe rồi lập tức buông Bạch Quân Quân ra nhịn đau chạy về phía hồ nước.
Nhưng một gốc bèo sinh trưởng tươi tốt đột nhiên cuốn lấy chân ếch xanh.
Bạch Quân Quân khinh miệt nhìn thoáng qua con ếch xanh siêu béo: “Không biết tự lượng sức mình.”
Trong lúc con ếch xanh kia không ngừng vật lộn với cây bèo, bấy giờ Bạch Quân Quân mới nhanh chóng đánh giá xung quanh bãi sông, cuối cùng ở cách đó không xa thấy được Tiểu Sơn với Bạch Táp Táp đang hôn mê.
Càng vui mừng hơn nữa là cây nhỏ được Bạch Táp Táp cõng trên lưng cũng đang ở gần đó.
Giờ phút này chắc Thự Sam là vui mừng nhất trong đám mấy người bọn họ, không biết nó đã ngâm mình trong nước bao lâu, mà lá cây xanh tươi ướt át cực kỳ sức sống.
Bạch Quân Quân cảm khái về duyên phận chú định của mình với cây Thự Sam nhỏ này, dù là lốc xoáy vẫn không thể chia cắt hai người, chồi non này quả thực nhất định phải làm thụ linh của nàng.
“...” Thự Sam bé nhỏ.
Cảm khái xong, rồi Bạch Quân Quân mới gọi Tiểu Sơn với Bạch Táp Táp tỉnh dậy.
Dù sao Bạch Táp Táp cũng là một dị năng giả sức mạnh, chỉ lát sau đã khôi phục ý thức.
Ngược lại, bình thường Tiểu Sơn khỏe như vâm, hôm nay phải chịu hai cú sốc lớn cả về thể xác lẫn tinh thần, lúc này đây cả người nóng ran, chìm vào hôn mê mơ màng.
Nhìn thấy Tiểu Sơn như vậy, Bạch Quân Quân lại nghĩ tới Lưu thị rơi xuống nước, trong lòng dâng lên cảm xúc khó chịu.
Đúng lúc này, Bạch Táp Táp đột nhiên ôm chặt Bạch Quân Quân từ phía sau.
Bạch Quân Quân kinh ngạc quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Bạch Táp Táp với vẻ mặt sống sót sau tai nạn rơi nước mắt: “Trưởng tỷ, thật tốt quá tỷ không sao hết, tỷ dọa chết bọn muội rồi!”
Nhìn thấy trưởng tỷ đánh chết quân Tuyên Uy rồi nhảy xuống sông chân Bạch Táp Táp mềm nhũn.
Hồi lâu sau vẫn không thấy Bạch Quân Quân rơi xuống nước, nàng đã biết chắc chắn trưởng tỷ đang bám vào nơi nào đó, đang chờ đợi nàng nghĩ cách cứu viện.
Nhưng chưa kịp đợi nàng nghĩ ra cách cứu viện, mặt sông đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Rồi kế đến đá che kín trời bay đến, rồi lại bay về.
Nàng còn chưa biết sao lại thế, thì những con thuyền đã bắt đầu nổ mạnh, tiếp theo là nhìn thấy trưởng tỷ với Tiểu Sơn rơi xuống nước.
Bạch Táp Táp không hề suy nghĩ lập tức nhảy xuống cầu, không ngờ Bạch Linh Vũ cũng nhảy xuống theo.
Dù sao, Bạch Dương thị cũng chỉ còn lại ba tỷ đệ nàng, trên đường xuống suối vàng vẫn có người bầu bạn!
Không thể tin được là trời cao có mắt, các nàng thế mà còn sống.
Cho nên cuối cùng Bạch Táp Táp không thể khống chế được nữa khóc rống lên.
Kiếp trước Bạch Quân Quân là cô nhi, từ lúc nàng còn rất nhỏ cha mẹ đã hi sinh vì bảo vệ căn cứ.
Bên cạnh nàng ngoại trừ một cô bạn thân thích rượu như mạng thì chẳng còn bạn bè gì, chứ đừng nói là giống như Bạch Táp Táp với Bạch Linh Vũ, những người có ràng buộc về huyết thống, tốt xử tốt đẹp với nàng mà không hề giữ lại điều gì.
Trong lòng Bạch Quân Quân tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn, cảm giác nói không nên rồi.
Sau khi khóc trên người Bạch Quân Quân đủ rồi, cuối cùng Bạch Táp Táp mới nhớ tới việc phải quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhìn một hồi rồi nàng lại ngơ ngác.
“Chúng ta… chúng ta đã đến Bích Lạc chưa?”
Bạch Quân Quân nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua bốn phía.
Cây cỏ nơi đây khác hoàn toàn với vùng đất phía bắc của họ, ngay cả con ếch xanh cũng to gấp mười lần chỗ khác, nàng không biết đây là đâu.
Nhưng mà khắp nơi ngoại trừ tiếng côn trùng kêu vang, chim kêu thì không nghe thấy tiếng người, nói vậy các nàng đã tạm thời thoát khỏi rắc rối bị truy binh đuổi theo.