Chương 140

Lúc này hoang dân xếp hàng chờ đợi qua cầu bị ngăn lại cách đó hơn sáu trượng, một đoàn Cửu Vệ xếp thành một hàng quân đội ngay ngắn trật tự trước cầu, trên tay bọn họ nắm đại đao, đao hơi lộ ra ngoài mấy tấc, lưỡi đao phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới tia nắng ban mai.

Hoang dân bị tư thế của Cửu Vệ làm cho kinh hoàng, ngoan ngoãn xếp hàng chờ đợi được cho qua khiến nơi đây thật sự rất im lặng.

Đó chính là cảnh tượng A Đao nhìn thấy lúc tiến lên phía trước.

Vì để có thể nhìn thấy rõ ràng hơn, hắn dùng sức điểm hai chân xuống đất, nhảy lên trên ngọn một gốc đại thụ, đứng ở nơi cao tiếp tục theo dõi động thái phía trước.

Chẳng mấy chốc giờ mão đã tới.

Cửu Vệ ngăn ở đầu cầu đút đại đao vào lại trong vỏ đao, trật tự lui về hai bên cầu.

Sau khi đứng lại ngay ngắn, bọn họ ra hiệu ý bảo hoang dân có thể qua cầu.

Hoang dân nhận được tín hiệu, không ngừng xô đẩy nhau tiến về phía trước, trái ngược với sự sốt ruột của bọn họ, Cửu Vệ bình tĩnh đếm đầu người.

Đủ hai trăm người mới thả cho lên cầu.

Không còn cách nào khác, đây chỉ là một cây cầu gỗ rất bình thường, cầu gỗ bắc ngang qua mặt sông trải qua biết bao nhiêu tang thương vốn đã lung lay sắp đổ, đã không thể chịu đựng sức nặng của mấy vạn người một lần từ lâu.

Cho nên trong khoảng thời gian này, cho dù là quân Tuyên Uy hay là Cửu Vệ đều có ý khống chế số lượng người qua cầu.

Mỗi lần chỉ cho phép hai trăm người lên cầu, mỗi lần phải cách thời gian một chén trà nhỏ rồi mới tiếp tục cho hai trăm người khác đi qua.

Điều khác biệt duy nhất là thời điểm quân Tuyên Uy kiểm soát, cầu mở cửa cả ngày, mỗi ngày hơn một vạn người có thể đi qua.

Nhưng mà sau khi Cửu Vệ giới hạn, mỗi ngày nhiều nhất chỉ có hơn hai ngàn người có thể đi qua.

Lúc mọi người ở đây xếp hàng theo thứ tự để lên cầu, hai bên trái phải đột nhiên có năm sáu trăm người xông đến, bọn họ công khai chen lấn lên cầu.

Cửu Vệ quả thật không hề ngăn cản, thậm chí còn kiểm kê luôn cả bọn họ vào, giống như lời của hoang dân nói.

Rất có ý tứ rằng “Mặc kệ ngươi xếp hàng hay là chen ngang, dù sao đến trước mặt ta thì tính là một đầu người, ta không quan tâm đến những thứ khác.”

Nhìn đến đây cuối cùng A Đao cũng hiểu được vì sao cho tới bây giờ những hoang dân này vẫn còn nối tiếp nhau tại đây, chậm chạp không lên được cầu.

Hóa ra là vì số lượng những người chen ngang này đã chiếm hơn phân nửa rồi.

Nhưng mà đối với sự chỉ trích của các hoang dân, những người chen ngang giả vờ không nghe thấy, những người trông coi trật tự cũng làm như không nhận ra, nếu những người yếu thế tiếp tục lề mề chậm chạp thì còn có thể bị đuổi tới phía sau của đội ngũ, vì thế mọi người cũng chỉ có thể chấp nhận.

Một canh giờ nhanh chóng trôi qua, Cửu Vệ lại lần nữa giương đao bảo vệ đầu cầu, hoang dân chỉ có thể nhìn cầu Nam Bắc gần trong gang tấc, lắc đầu thở dài.

Thừa dịp hoang dân vẫn chưa trở về, A Đao rời đi trước.

Không ngờ rằng sau khi A Đao rời đi, Bạch Quân Quân cũng nhảy xuống từ một thân cây khác.

Hóa ra Bạch Quân Quân đã đến nơi này trước một bước, cũng may mà A Đao không nhảy lên thân cây nàng đang ở, nếu không đôi bên khó có thể nhường nhịn nhau, như vậy sẽ rất xấu hổ.

Bạch Quân Quân kêu nhỏ một tiếng nguy hiểm thật rồi mới trở về.

Ngày hôm qua nàng đã không thể hiểu nổi rốt cuộc sao năng lực làm việc của Cửu Vệ này lại như vậy, mặc dù số lượng người có ít đi chăng nữa thì cũng không có khả năng làm cho đội ngũ đứng yên không nhúc nhích.

Bây giờ sau khi điều tra, cuối cùng nàng đã hiểu tại sao lại như thế.

Xem ra muốn đi qua cây cầu này không hề dễ dàng.

Bạch Quân Quân nhíu mày lặng lẽ trở về nơi trú quân.

Lúc đó, Lý Văn Li ở trong xe ngựa đang nghe A Đao báo cáo tình hình.

Chờ A Đao nói xong, đầu óc Lý Văn Li điên cuồng chuyển động.

“Ngươi có nhìn rõ dáng vẻ của những người chen ngang này không?”

“Bóng đêm quá nồng nên nhìn không rõ lắm nhưng mà nếu phán đoán theo đường nét thân hình thì phần nhiều là những nam tử trưởng thành mạnh mẽ.”

“Năm sáu trăm người đều là như vậy?”

“Đúng.” A Đao gật đầu một cách chắc chắn: “Bọn họ cắt ra từ hai cánh, rất quen thuộc chen lẫn vào trong hoang dân, mà Cửu Vệ cũng không thèm quan tâm, chỉ cần là những người ở trước thì đều cho đi hết.”

Lý Văn Li nhíu mày: “Chỉ sợ không phải không quan tâm mà là cố ý không quan tâm.”

Mọi người đều sửng sốt: “Vậy là có ý gì?”

Chương 141

Lý Văn Li nhìn thoáng qua bầu trời đang dần dần sáng lên, thở dài: “Không thể ở đây lâu được.”

Lý Văn Li vừa dứt lời, tiếng bước chân lục tục vang lên bên ngoài, có lẽ là những hoang dân đi thử vận may xem có lên được cầu hay không đã trở lại.

Lý Văn Li khẽ xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy tuy rằng không thể lên được cầu nhưng tâm trạng của những người này cũng không suy sụp là bao.

Nghĩ lại cũng phải thôi, tuy rằng không đi được nhưng tốt xấu gì buổi tối cũng có một chén cháo gạo, nếu rời khỏi nơi này thì không biết đến bao giờ mới có thể ăn được một chén cháo như vậy nữa.

Cho nên tâm trạng của mọi người cũng không nhất thiết phải sup sụp cho lắm.

“Xem ra Vũ Văn Tuyển này cũng không hoàn toàn nhân từ một cách ngu xuẩn như những gì mọi người nói.”

“Lão đại, người khác nói là nhân từ thôi...” Tiếu Diện nhịn không được nhắc nhở.

“...” Lý Văn Li.

“...” Mọi người.

Bầu không khí trong xe ngựa chợt chìm vào một loại xấu hổ kỳ lạ, A Đao yên lặng đưa tay vỗ vỗ lên đầu Tiếu Diện: “Công tử nói hắn ngu xuẩn thì hắn đúng là ngu xuẩn.”

“Khụ.” Lý Văn Li nghe lời nịnh nọt bí mật mang theo cảm xúc cá nhân một cách rõ ràng của A Đao thì xấu hổ ho khan một tiếng, làm Thố Tử sợ tới mức nhanh chóng đưa nước cho hắn.

Chờ Lý Văn Li trở lại bình thường, A Đao mới hỏi: “Vừa rồi công tử nói bọn họ cố ý mặc kệ, không biết là có ý gì?”

“À, nếu ta không đoán sai thì tất cả những người chen ngang đó đều là Cửu Vệ.” Lý Văn Li trả lời một cách chắc chắn.

“Cửu Vệ?”

Tất cả mọi người trong xe ngựa đều mở to hai mắt nhìn.

“Cho Cửu Vệ giả dạng làm hoang dân là có ý gì?”

Cho dù cửu hoàng tử muốn xâm nhập thì cũng nên xâm nhập vào bảy thành Tuyên Uy mới phải chứ? Bây giờ sai binh mã đến Bích Lạc thì có thể làm gì?

“Hay là cửu hoàng tử muốn liên hợp với tam hoàng tử để đánh ngũ Vương gia?” Tiểu Thiền cảm giác như mình đã đột phá một bí mật cực kỳ lớn.

Lý Văn Li như cười như không liếc hắn một cái: “Chỉ sợ vừa khéo ngược lại, dã tâm của Vũ Văn Tuyển không ngừng ở chừng đó.”

“???”

Tiểu Thiền, Tiếu Diện và Thố Tử đều bày ra vẻ mặt mờ mịt.

A Đao nghĩ sâu hơi một tầng so với bọn họ, không khỏi giật mình nói: “Hắn muốn động đến tam hoàng tử?”

Không phải người này bị choáng váng rồi chứ? Bên này còn đang đối chất với ngũ Vương gia mà quay đầu lại đã điều động binh lực đi phục kích tam hoàng tử?

Bích Lạc và nơi đây cách nhau một dòng sông lớn, hơn nữa hắn vẫn còn chưa nắm được quyền lên tiếng ở đất Bắc, vậy mà đã muốn đi khiêu chiến tam hoàng tử, không sợ ngũ Vương gia đâm một dao sau lưng hay gì?

“Nếu nói như vậy thì đây chính là minh tu sạn đạo ám độ trần thương[1] mà trong truyền thuyết có nhắc đến.” Lý Văn Li phân tích rõ ràng.

[1]giả vờ một việc trong khi làm một việc khác

Quân Tuyên Uy và Cửu Vệ giả vờ giao chiến, thật ra lại đang tập kết binh mã chuẩn bị xuôi nam, đến lúc đó tam hoàng tử chắc chắn sẽ bị đánh bất ngờ không kịp phòng bị.

Nhưng mà bây giờ phía Nam cơ bản đã hình thành cục diện kiềng ba chân, nếu cửu hoàng tử này không viện cớ thì không thể tùy tiện xuôi nam được, những Cửu Vệ giả dạng hoang dân này phỏng chừng chính là điều kiện tiên quyết để hắn có đủ lý do gửi quân vào thành.

Mặc kệ cửu hoàng tử này muốn Cửu Vệ đến Bích Lạc làm gì, tóm lại chuyện Bích Lạc thành trở nên hỗn loạn chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Lúc này đến Bích Lạc chưa chắc đã an toàn hơn ở lại tại chỗ.

Mọi người nghe được thì vẻ mặt người nào người nấy đều hoảng hốt.

“Vậy... chúng ta còn cần xuôi nam nữa hay không?”

“Các ngươi đã chán đất Bắc chưa?” Lý Văn Li hỏi lại.

“...” A Đao nghĩ, giờ phút sống còn này mà thảo luận chuyện chán hay không sao?

“Chán rồi.” Lão Tăng vẫn luôn bình tĩnh là người đầu tiên trả lời.

“...” A Đao.

Lý Văn Li cũng bị Lão Tăng chọc cười: “Cho nên ngày hôm qua các ngươi có tìm được con đường mới nào không?”

Lúc này Tiểu Thiền mới chính thức hiểu được ý đồ lão đại muốn bọn họ tìm hiểu con đường khác, chẳng lẽ từ ngày hôm qua lão đại đã cảm thấy tình hình không đúng?

Không hổ là lão đại bày mưu nghĩ kế, trí tuệ ưu việt của bọn họ.

Lý Văn Li nhìn mọi người đều tỏ vẻ sùng bái thì dở khóc dở cười hỏi: “Rốt cuộc có thu hoạch gì hay không?”

Chương 142

“Ta nghe nói cách đó không xa có một làng chài, nhưng mà tất cả thuyền đánh cá đều đã bị khống chế.” Tiểu Diện nhấc tay.

“Bị ai khống chế?” Lý Văn Li hỏi.

“Hình như là bị quân Tuyên Uy và Cửu Vệ đồng thời quản lý, nếu Cửu Vệ trông coi cầu thì quân Tuyên Uy liền rút lui đến làng chài, nếu quân Tuyên Uy trông coi cầu thì Cửu Vệ phải đến làng chài.

Ngụ ý là bây giờ quân Tuyên Uy đang khống chế làng chài.

Lý Văn Li phiền não vò đầu, lại là quân Tuyên Uy...

Chẳng lẽ lần này phải hoàn toàn làm mích lòng mới có thể xuôi Nam sao?

Hắn vô lực nhìn thoáng qua Tiếu Diện: “Theo dõi sát sao lịch trình trong ngày của quân Tuyên Uy, cẩn thận một chút.”

“Vâng.” Tiếu Diện lĩnh mệnh lui ra ngoài xe ngựa.

Lý Văn Li lại nhìn về phía Tiểu Thiền: “Trong mấy trăm người phía sau kia thì lời nói của ai có trọng lượng nhất?”

“À, Khâu đại phu.” Tiểu Thiền trả lời không chút do dự.

“Phiền ngươi mời ông ấy đến đây một chuyến.”

A Đao và Thố Tử đồng loạt nhìn lại, mấy ngày nay mọi người đều vội vàng lên đường, tuy rằng bọn họ đã thay mặt lão đại nói lời tạ ơn với lão Khâu thúc nhưng lão đại vẫn chưa gặp mặt trực tiếp lão Khâu thúc.

Lúc đó ngoại trừ Lão Tăng và Lý Văn Li, ba người còn lại đều có suy nghĩ của riêng mình.

A Đao nghĩ Bạch Quân Quân đi chung đường với lão Khâu thúc, ngộ nhỡ lão Khâu thúc nhắc đến Bạch Quân Quân thì mọi chuyện sẽ hỏng bét.

Thố Tử nghĩ Khâu đại phu biết túi nước này là của ai, ngộ nhỡ nói ra nước này là của Quân Quân cô nương mà không phải do hắn hứng thì thật là cực kỳ xấu hổ.

Cho nên mấy ngày nay, Lý Văn Li không nhắc đến lão Khâu thúc, bọn họ cũng phối hợp không nhắc tới.

Ai ngờ thời điểm quan trọng này lại nhắc đến chứ.

So với hai người kia, Tiểu Thiện lại trong sáng hơn rất nhiều.

Mấy ngày nay thỉnh thoảng hắn vẫn trò chuyện với lão Khâu thúc, thật sự rất thích cách nói chuyện khôi hài hóm hỉnh của vị trưởng giả này, cũng đã có ý muốn giới thiệu lão Khâu thúc với lão đại từ lâu, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội.

Vì thế không chờ hai người kia lên tiếng, Tiểu Thiền đã nhanh như chớp xuống xe ngựa đi mời người bạn chuyện trò của hắn.

Lý Văn Li nhìn thấy dáng vẻ vô cùng vui mừng của Tiểu Thiền, không khỏi bỏ thêm một câu: “Gọi tất cả những người có quyền lên tiếng đến đây.”

“...” A Đao.

“...” Thố Tử.

Xong đời, ý là muốn gọi cả Quân Quân cô nương đến luôn sao?

Lúc này trời đã sáng rõ, những hoang dân tụ tập nơi đây lại muốn tìm kiếm thức ăn xung quanh, người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa thôi cũng có thể đói đến cuống cuồng. Cho dù buổi tối đã có một chén cháo, nhưng dù sao cũng không thể dựa vào một chén cháo này mà chống đỡ một ngày một đêm được đúng không?

Cho nên ban ngày mọi người vẫn sẽ tìm kiếm thức ăn bốn phía xung quanh.

So với rừng rậm phải đi bộ mất nhiều thời gian mới tới, phần lớn mọi người đến đến bờ sông thử vận may.

Lúc đó Khâu gia cũng chuẩn bị sử dụng kinh nghiệm bắt cá của Quân Quân cô nương một lần nữa.

Mấy người Khâu gia vót một vài nhánh cây, đang làm lao đánh cá, trong lúc bọn họ đang làm công cụ sản xuất một cách khí thế ngất trời thì Tiểu Thiền chạy tới: “Khâu đại phu, đang bận gì đấy?”

“Tiểu Thiền huynh đệ, sớm thế này đã đến đây trò chuyện sao?”

“Chúng ta đang làm lao đánh cá, đợi lát nữa đi xiên cá.”

“Ngươi có muốn đi cùng không?”

Không đợi lão Khâu thúc lên tiếng, ba huynh đệ Khâu gia đã nhiệt tình chia sẻ hành trình lát nữa, vì thế lão Khâu thúc chỉ ngồi bên cạnh cười gật đầu.

Tiểu Thiền cảm thấy cực kỳ hứng thú: “Đợi lát nữa ta sẽ đến góp vui, nhưng mà bây giờ còn có việc quan trọng, mời Khâu đại phu theo ta dời bước đến xe ngựa một chuyến.”

“Ơ? Làm sao vậy?” Vẻ mặt của lão Khâu thúc trở nên nghi hoặc: “Có phải thân thể của công tử nhà ngài lại...”

“Không phải không phải, may nhờ lão Khâu thúc nên thân thể của lão đại nhà ta tốt hơn nhiều rồi, bây giờ công tử có việc muốn thương lượng cùng đoàn người, nhưng mà ở đây tai vách mạch rừng, công tử lại không tiện nói trước mặt mọi người nên chỉ có thể nói trước với chư vị.”

Đối với người khác, có thể được mời đến xe ngựa của đội quân bảy người thương lượng việc lớn là một chuyện vô cùng vinh quang, nhưng đối với lão Khâu thúc mà nói lại như gặp phải kẻ thù vậy.

Chương 143

“Hầy, lão hủ chỉ là thôn phu quê mùa có kiến thức gì đâu, để không làm ảnh hưởng phán đoán của công tử tốt nhất ta đừng đi, tránh cho mất mặt xấu hổ.”

“Lão Khâu thúc ngài nói gì vậy, kể từ khi Vương đại phu qua đời, ít nhiều gì cũng đã nhờ ngài mọi người mới tụ tập lại lần nữa, bây giờ có chuyện lớn muốn thương lượng, ngài không đi là không thể phục chúng.”

Tiểu Thiền không hổ là người phát ngôn của đội bảy người, nói chuyện kín kẽ không lọt nước khiến người ta không thể phản bác.

Lão Khâu thúc sốt ruột nhìn Bạch Quân Quân, chờ Quân Quân cô nương cứu ông trong dầu sôi lửa bỏng.

Nhưng Bạch Quân Quân lại ho nhẹ một tiếng nói: “Sư phụ, nếu Tiểu Thiền đã nói vậy thì sư phụ đừng từ chối nữa, ta nghĩ vị công tử kia không thật sự muốn sư phụ đưa ra chủ ý đâu, sư phụ cứ phối hợp lắng nghe một chút, rồi quyết đoán đòi truyền đạt cho đội ngũ là được.”

Ngụ ý chọn một người đi qua đó làm ống loa là được.

Lão Khâu thúc ngước mắt: “Không ấy cháu thay mặt ta đi đi, dù sao ta còn phải trông nom mấy hài tử này bắt cá…”

“Người ta mời sư phụ mà, sư phụ phái ta đi thì kỳ cục lắm.”

“Khâu đại phu đừng lo lắng, lão đại nhà ta rất hiền lành.”

Tiểu Thiền không khỏi phân trần rồi lôi Khâu đại phu đi, vừa đi vừa cười cảm kích với Bạch Quân Quân đã giúp hắn nói chuyện.

Bạch Quân Quân thở phào một hơi, trong xe ngựa chính là vị hôn phu tiền nhiệm của nàng, nàng sẽ không ngây ngốc đưa tới cửa đâu.

Nhưng mà, nàng thấy tò mò không biết Lý Văn Li kêu mấy người này qua để nói chuyện gì.

Nội dung chắc có liên quan đến chuyện A Đao đi giám sát Cửu Vệ.

Hay là Lý Văn Li này đã nhìn ra manh mối gì đó?

Bạch Quân Quân như suy tư điều gì.

Lúc đó lão Khâu thúc với mấy người có tiếng nói trong đội ngũ cùng nhau đến bên cạnh xe ngựa.

A Đao với lão Tăng ngồi ở trong vén rèm lên để cho ba vị đại thúc đi vào.

Một cái bàn vuông nhỏ ba vị đại thúc cộng với Lý Văn Li vừa hay ngồi mỗi người một mặt, Thố Tử vì nhường chỗ cho họ nên đã đi theo A Đao ra ngoài.

Vì thế trong xe ngựa chỉ còn bốn người nhìn nhau.

Lão Khâu thúc đã gặp qua Lý Văn Li nên còn đỡ, hai vị đại thúc còn lại thì chưa bao giờ gặp qua người trong xe ngựa, không ngờ thủ lĩnh của đội bảy người lại là một thiếu niên còn vấn tóc.

Lý Văn Li nghe mọi người kinh ngạc kêu hắn trẻ tuổi, không khỏi lắc đầu: “Tại hạ đã vấn tóc hơn ba năm, thêm một năm nữa là cập quan.

“...” Ba vị đại thúc đã qua đầu năm không còn lời gì để nói.

Thời xưa dưới mười lăm búi tóc để chỏm, dưới hai mươi thì vấn tóc, đủ hai mươi mới có thể cập quan.

Thiếu niên này ra vẻ già dặn nói đã vấn tóc ba năm, tính kỹ thì chỉ mới mười tám, lớn chỗ nào?

Nhưng mà nghĩ tới mấy thiếu niên bên ngoài, ngoại trừ A Đao cập quan thì những người còn lại không phải đều vấn tóc sao? Thậm chí còn có Thố Tử đang để chỏm nữa.

Lúc đó Thố Tử đã sớm học mấy ca ca vấn tóc không vui mím môi.

Lão Tăng bình tĩnh búng vào trán hắn: “Đi thôi, dẫn ngươi đi tìm đồ ăn.”

Thố Tử đang bày ra vẻ mặt đau buồn nghe thế lại trở nên hưng phấn, hắn đứng dậy đi theo lão Tăng ra ngoài, chỉ còn lại A Đao với Tiểu Thiền dở khóc dở cười.

Thố Tử rất thích giả bộ làm người lớn.

Theo ông cụ non Thố Tử rời đi, Lý Văn Li ở bên trong cũng chính thức nói không ngừng.

“Mời mọi người đến đây, chủ yếu muốn nói về chuyện dị thường bên này. Tuy thực chất đội bảy người không có trách nhiệm và nghĩa vụ với các vị, nhưng nếu chư vị đã đi theo đội bảy người đến đây, vậy thì chúng ta sẽ đưa Phật đưa đến Tây Thiên.

Ta nghĩ mọi người đã biết hết tình hình ở đầu cầu, dựa vào tốc độ Cửu Vệ cho đi, thì trong mười một ngày bọn họ canh giữ chúng ta chắc chắn không thể đi được.

Nhưng chờ qua mười một ngày quân Tuyên Uy đến chuyển giao, e rằng tên tướng quân trẻ tuổi kia cũng sẽ tìm tới.”

Mọi người vất vả lắm mới thấy được hi vọng ở ngay trước mắt, nhưng hiện tại…

Chương 144

Nhưng Lý Văn Li mới nói vậy, bọn họ lập tức trở nên căng thẳng.

“Tướng quân trẻ tuổi kia thật sự sẽ tìm tới sao?”

“Sẽ.” Lý Văn Li khẳng định chắc nịch.

“Vậy chúng ta làm như nào cho phải đây?” Lão Khâu thúc bắt đầu toát mồ hôi to như hạt đậu.

“Nếu không đêm nay chúng ta ngủ sát bên đầu cầu đi, sáng sớm hôm sau lập tức lên cầu.” Một đại thúc khác lên tiếng.

“Hầy, đâu phải mỗi ngươi nghĩ ra cách này! Đầu cầu đã sớm có đầy người ngủ ở đó rồi, dù chúng ta có chen lấn vào thì cũng chỉ còn chỗ dưới dốc cầu thôi.”

“Nếu không phải làm sao đây?”

Chúng đại thúc đều bày ra vẻ mặt ưu sầu.

Lý Văn Li đúng lúc lên tiếng: “Không phải hoảng loạn như thế, chúng ta đã lẫn vào trong những hoang dân, chưa chắc bọn họ nhận ra được, vật lộn một hồi cũng có hy vọng thôi.”

“Nếu như bị nhận ra thì sao?” Mọi người đã nhìn quen thói đời nóng lạnh đều khá bi quan.

“Ách…” Lý Văn Li hơi cứng họng rồi mới nói tiếp.

“Thật ra hôm nay mời các vị đến là để bàn luận vấn đề này.

Chúng ta cổ vũ đoàn người tự cứu lấy thân, nếu nghĩ ra cách rồi thì cứ làm vậy, còn nếu hoang mang không biết làm như thế nào, thì có thể tham khảo ba cách để suy nghĩ chạy thoát thân.

Một, theo như lời của chư vị cố gắng chen lên trước trong thời gian sớm nhất, có điều là đến Bích Lạc rồi thì không nên vào thành, mà phải lập tức rời khỏi đất phong của tam hoàng tử.”

“Tại sao vậy?” Mọi người lại ngơ ngác: “Tam hoàng tử là người thứ hai nhận lưu dân sau cửu hoàng tử, hơn nữa khác với cửu hoàng tử, cửu hoàng tử không hạn chế số lượng hoang dân, quyết tâm muốn nghỉ ngơi lấy sức rõ ràng nhất, nếu chúng ta rời đi lãnh địa của tam hoàng tử, e là không thể tìm thấy thành trì bằng lòng thu nhận hoang dân nữa.”

“Phương nam ngoại trừ ba vị hoàng tử này, không phải còn nhiều thành trì độc lập hay sao. Theo tại hạ thấy, bất cứ một thành trì nào đều an toàn hơn nơi đây, thậm chí đi tới nơi không có chủ khai hoang còn tốt hơn.”

Mọi người nghe xong lắc đầu nguầy nguậy.

“Nơi không chủ thì quá hoang vắng, chưa nói tới rắn độc thú dữ nhiều, nhưng nghe nói mấy chỗ đó có rất nhiều bộ lạc người rừng phun nước nuốt lửa, e là chúng ta chưa kịp khai hoang, đã bị chúng nó khai trai, chúng ta tuyệt đối không được đến nơi đó.”

“Thành trì độc lập cũng không ổn, những nơi đó có nguy cơ cao, ba vị hoàng tử tùy tiện phái đội quân đến là có thể xử lý thành chủ, đến lúc đó lại tàn sát người dân trong thành, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.”

Lý Văn Li chỉ đưa ra một kiến nghị, không ngờ những người này cho cả sớ chỗ không hài lòng.

Trong mắt hắn hiện lên một tia mất kiên nhẫn, nhàn nhạt nói: “Kiến nghị gọi là kiến nghị vì chỉ để tham khảo, có muốn chấp nhận hay không đó là quyền tự do của chư vị.”

“Ta lại cảm thấy công tử nói có lý, theo tình hình giao chiến của ngũ vương gia với cửu hoàng tử, sợ là cục diện khó khăn lắm mới ổn định lại rung chuyển lần nữa, địa bàn của mấy vị hoàng tử này quả thực không phải nơi có thể ở lâu.”

Trong tiếng lắc đầu chê bai của mọi người, chỉ có lão Khâu thúc là tán đồng ý kiến của Lý Văn Li.

Đương nhiên, nếu ông không biết gì cả thì tất nhiên sẽ có suy nghĩ giống như mọi người.

Nhưng ông đã biết bí mật ngũ vương gia chôn binh mã gần Hàn thành, cách suy xét sự việc cũng trở nên khác biệt.

Ngũ vương gia dù sớm hay muộn cũng sẽ dạy dỗ mấy tên tiểu cháu trai này.

Cho nên, bọn họ đến nhà mấy tiểu cháu trai đều không an toàn, ngược lại phải đến những nơi không có chủ hoặc thành trì có thành chủ bảo hộ sẽ lâu dài hơn.

Dù sao cũng nơi đó dễ chỉnh đốn, ngũ vương gia tuyệt đối sẽ chờ sau khi nội đấu xong mới ra tay thu phục mấy thành trì nhỏ này.

Nhưng nội đấu một hồi nhanh thì phải ba năm, còn chậm cũng cả trăm năm, chờ bọn họ đánh đến có khi đoàn người đã sống thọ chết tại nhà rồi, còn cần phải băn khoăn điều gì khác sao.

Chương 145

Lý Văn Li không ngờ còn có đại thúc đứng về phía mình, không khỏi gật đầu thăm hỏi với ông.

Lão Khâu thúc thẹn thùng cười hỏi tiếp.

“Không biết kiến nghị thứ hai của công tử là gì?”

“Kiến nghị thứ hai là ở lại vùng phía bắc.”

“Ở lại vùng phía bắc?” Mọi người lại há hốc mồm.

Lý Văn Li bình tĩnh gật đầu.

“Tuy vùng phía bắc cằn cỗi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có chiến tranh, cho dù có chiến tranh cũng chỉ là luyện binh trên sa trường, chỗ phất cờ đánh thật là ở phía nam. Nếu có thể tìm một thung lũng bình yên ở vùng phía bắc để tị nạn, có khi chờ năm sáu năm sau sẽ có cơ hội chuyển mình.”

Nhưng bây giờ, đến cả lão Khâu thúc cũng lắc đầu theo.

Không còn cách nào khác, bóng ma Uy Phong đường giết hại cả thôn quá lớn.

Nghĩ đến một ngày nào đó bọn họ cũng sẽ bị giặc cỏ giết hại cả thôn, nào có thể yên ổn mà ngủ?

Đây không phải tra tấn thể xác, mà còn là linh hồn.

“Không thể một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng được, chỉ cần tìm được chỗ tốt thì giặc cỏ sẽ không thể tìm thấy các ngươi.”

Lý Văn Li nói rồi vẽ một bản đồ đơn giản lên mặt bàn.

“Từ nơi đây đi mười dặm về hướng bắc sẽ có một ngọn núi vô danh, bên đó sản vật phong phú hẻo lánh ít dấu chân người, sống ẩn sinh hoạt ở đó sẽ không quá tệ.”

Đám người lão Khâu thúc nhìn núi non một cái, tuy có chút động lòng, nhưng bóng ma tâm lý vẫn chiếm nhiều hơn động lòng, mọi người rất im lặng cũng rất kháng cự.

Bọn họ còn như thế, chứ đừng nói là những hoang dân khác.

Lý Văn Li hiểu rõ gật đầu, nói tiếp kiến nghị thứ ba.

“Kiến nghị cuối cùng là, ngoại trừ rút lui khỏi cầu, chúng ta còn chuẩn bị tìm con đường thứ hai.”

“Con đường thứ hai?”

Cho dù bọn họ không quen thuộc vùng phía bắc, nhưng vẫn biết phía bắc với phía nam nối nhau qua một con sông lớn, con đường duy nhất là cầu Nam Bắc trước mắt này!

“Đây… đây không phải chỉ có một con đường thôi sao?”

“Đường bộ thì chỉ có một, nhưng ngoại trừ đường bộ ra còn có đường thủy.” Lý Văn Li bình tĩnh trả lời.

“Đường thủy?”

“Đúng… đúng rồi, sao chúng ta không nghĩ tới chứ!”

Mấy đại thúc đều có phần kích động.

Lý Văn Li nhìn vẻ mặt hưng phấn của bọn họ không khỏi giội nước lã: “Tuy như thế nhưng quân đội không ngốc, bây giờ toàn bộ đường thủy đã bị khống chế, con đường muốn đi này tất yếu có mạo hiểm.”

Mọi người không nhịn được im lặng.

Lý Văn Li cho đâu phải đường sống?

Mà đường nào cũng là đường chết!

Con đường thứ nhất, xếp hàng lên cầu, nhưng khả năng cao là không lên được, lại còn có thể sẽ gặp quân Tuyên Uy.

Con đường thứ hai, ở lại phía bắc sống ẩn, nhưng có khả năng gặp phải giặc cỏ, mà dù không gặp thì cũng sẽ lo lắng hoảng sợ hãi hùng không chịu nổi một ngày.

Con đường thứ ba, đi theo đội bảy người mạo hiểm tới làng chài cướp thuyền, nhưng… cướp thuyền từ trong tay quân đội? Đúng là chuyện viển vông.

Trong lòng mọi người đều lạnh lẽo.

Khi ba kiến nghị được truyền đến trong tai hoang dân, mọi người đều chìm vào im lặng lạ kỳ.

Người khác ai cũng vui mừng chờ cháo loãng buổi chiều, nhưng mấy trăm người mới tới lại tình cảnh bi thảm vẻ mặt bi thương.

Ba huynh đệ Khâu Đại đi bắt cá, tiếc là không thu hoạch được gì.

Dù sao nơi đây có mấy chục nghìn hoang dân nối liền không dứt, ít nhất có mười nghìn người ra sông bắt cá, dù cá lớn hay nhỏ đều bị bắt, không bị bắt thì đã trốn hết xuống đáy sông.

Bọn họ khi đi vui mừng khi về buồn bã, không ngờ vừa trở về đã thấy sắc mặt của lão cha còn nghiêm trọng hơn bọn hắn, trái tim ba huynh đệ không khỏi nhảy lên.

Vừa rồi thủ lĩnh đội bảy người đã nói gì mà vẻ mặt của lão cha lại biến thành như vậy?

“Cha, hồi nãy bàn chuyện không thuận lợi hả?”

Lão Khâu thúc không biết nên nói là thuận lợi hay không thuận lợi, chỉ có thể thuật lại cho mấy đứa con trai nội dung những gì ông nghe được rồi sau đó mới nhìn về phía Bạch Quân Quân xin giúp đỡ.

Chương 146

“Quân Quân cô nương thấy thế nào?”

Bạch Quân Quân không ngờ Lý Văn Li chỉ dựa vào chút ít tin tức đã có thể kết lại mưu tính của mấy vị hoàng tử.

Trong ký ức và nhận thức của nguyên chủ, bề ngoài của Lý Văn Li bình thường mưu lược cũng bình thường, thứ bắt mắt nhất là thể chất ma ốm của hắn.

Bây giờ nàng có nhận thức mới về Lý Văn Li, kẻ này có mưu mô khiếp người, quý giá hơn nữa chính là sau khi nắm được tin tức hắn không lén bỏ đi mà lại nhắc nhở với đưa ra lựa chọn cho những người đồng hành.

Nói thật, người như vậy cho dù ở mạt thế hay nơi nào đều đáng để kết bạn.

Đáng tiếc, cố tình nguyên chủ là đắc tội nặng với người ta.

Sao lại xui xẻo vậy chứ!

Bạch Quân Quân chậm chạp không trả lời lão Khâu thúc.

Khâu Nhị Khâu Tam không nhịn được, bọn họ im lặng nhấc tay nói.

“A cha, con muốn đi theo đội bảy người đánh cược một phen.”

“Con cũng vậy.”

“Mấy đứa đừng chuốc thêm phiền nữa, người lớn nói chuyện tiểu hài tử không được chen vào.”

Lão Khâu thúc trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái.

“...” Khâu Nhị Khâu Tam giận mà không dám nói gì nhìn lão cha.

Nói tiểu hài tử, nhưng Quân Quân cô nương còn nhỏ tuổi hơn bọn hắn đúng không? Sao cha lại chỉ cho quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn thế chứ!

Người Khâu gia tranh cãi khiến cho Bạch Quân Quân hoàn hồn khỏi suy nghĩ.

Nàng nghiêm túc nhìn thoáng qua mọi người, thở dài.

Nếu chỉ có một mình nàng, vậy nàng sẽ dứt khoát chọn giống như Lý Văn Li, đi cướp thuyền.

Dựa vào năng lực của nàng cướp một con thuyền rời đi dễ như ăn kẹo.

Nhưng bây giờ nàng dẫn theo đệ muội, cả nhà lão Khâu thúc có già có yếu, mọi người đều có uy hiếp thì lấy cái gì để tự tin đi mạo hiểm bây giờ?

Bạch Quân Quân bất đắc dĩ nói: “Nói thật ta cảm thấy con đường thứ hai, rất thích hợp với các ngươi.”

Lão Khâu thúc còn chưa nói gì, Lưu thị đã bị dọa mặt trắng bệch: “Không không không, chúng ta vẫn nên đi về phía nam đi.”

Hiển nhiên, vết thương linh hồn từ việc thấy giặc cỏ giết hại cả thôn vẫn còn chưa khỏi hẳn.

Lão Khâu thúc cũng gật đầu phụ họa, tuy ông là thợ săn, nhưng cũng không muốn vào núi sâu làm cải trắng mặc người xâu xé.

Bạch Quân Quân bất đắc dĩ: “Nếu mọi người không muốn chui vào sâu trong núi thì chỉ có con đường đi về phía nam. Nhưng chỉ còn hai lựa chọn, ta kiến nghị mọi người nên chọn cái thứ nhất.”

Khâu Nhị Khâu Tam thấy hơi bất ngờ.

Với năng lực của Quân Quân cô nương, nàng không nên chọn cách bảo thủ nhất, hai huynh đệ không nhịn được buột miệng thốt ra.

“Tại sao?”

“Quân Quân cô nương, ngươi suy nghĩ kỹ lại đi!”

Dù sao đội bảy người mạnh như vậy, bản thân bọn họ cũng không yếu, cường cường liên kết vẫn sẽ có phần thắng.

Bạch Quân Quân bất đắc dĩ nhìn bọn họ một cái, thật sự không ngờ Khâu Nhị Khâu Tam sau khi trải qua sinh tử lại thành người khát máu.

Nhưng bây giờ không phải lúc để hành động theo cảm tính.

“Đi mạo hiểm không thành vấn đề, nhưng tẩu tử với tiểu cháu trai của các ngươi phải làm sao đây? Bọn họ cũng cầm ná theo các ngươi đến chỗ quân Tuyên Uy cướp đồ ăn trên miệng hổ hay sao?”

Khâu Nhị Khâu Tam há miệng thở dốc: “Đương nhiên bọn họ không cần cướp, cướp được thuyền chúng ta sẽ gọi họ…”

Âm thanh nói chuyện của hai người họ dần dần nhỏ xuống.

“Trừ khi các ngươi có năng lực khiến cho toàn bộ quân Tuyên Uy bỏ mình, thậm chí Cửu Vệ cũng giải quyết. Nếu không ở đâu ra thời gian để ngươi cướp thuyền xong rồi chạy về kêu người lên thuyền? Bọn họ trốn xa thì không kịp lên thuyền, trốn gần thì bị quân Tuyên Uy phát hiện, các ngươi nói xem phải làm như nào cho phải?”

“Quân Quân cô nương nói đúng!” Lão Khâu thúc vô cùng tán đồng vỗ đùi.

Trên thực tế từ đầu ông đã nghiêng về lựa chọn thứ nhất hơn.

Khâu Nhị Khâu Tam nghe thế cuối cùng xấu hổ cúi đầu.

“Nhưng con đường thứ nhất cũng không thoải mái, chúng ta cần phải lên cầu rời đi trong thời gian Cửu Vệ canh giữ, nếu không chờ đến khi quân Tuyên Uy tiếp quản sẽ khó làm.”

Chương 147

“Chắc… chắc không đến nỗi đâu.”

Lão Khâu thúc có hơi thấp thỏm.

Tuy nói ngày đó khi xung đột với giặc cỏ hai tiểu nhi tử tiếp xúc khá gần, nhưng hôm đó có nhiều người như vậy, chắc tiểu tướng kia nhận không ra đâu.

“Tướng quân trẻ tuổi kia có thể nhận không ra, nhưng Thái Giang thì sao?”

“Thái Giang???”

Khâu Đại ngơ ngác: “Không… không phải hắn đã bị tướng quân trẻ tuổi bắt đi rồi sao? E là lúc này đã chết mất xác rồi.”

“Đừng quên Uy Phong đường có liên quan tới quân Tuyên Uy.” Bạch Quân Quân nói đến đó rồi dừng lại.

Mặt của người Khâu gia lập tức trắng bệch.

“Thảo… thảo nào đội bảy người lại kêu chúng ta nhanh chóng rời khỏi, còn nói tướng quân trẻ tuổi nhất định sẽ đuổi theo! Hay là đội bảy người cũng đoán được quan hệ của bọn họ?”

“Tướng quân trẻ tuổi kia… hầy!”

Khâu Đại lắc đầu thở dài, uổng công hắn còn bội phục tiểu tướng này, kết quả lại là mặt người dạ thú.

Có lẽ lúc ấy tiểu tướng kia không hành động thiếu suy nghĩ, là vì bị sức chiến đấu của họ uy hiếp, nên mới lấy lui làm tiến ra sức hát tuồng với bọn họ.

Nói vậy thì quả thực phải chạy trốn trong lúc quân Cửu Vệ còn quản lý, nêu skhoong chờ tướng quân trẻ tuổi kia với Thái Giang đến đây, người khác thì còn đỡ nhưng Quân Quân cô nương nhất định là người đầu tiên bị nhận ra!

Không thể để điều đó xảy ra được!

“Vậy chúng ta phải làm sao đây?”

“Để cháu quan sát hai ngày nghĩ đối sách, nếu không có gì xảy ra thì ngày mốt chúng ta sẽ đi.” Bạch Quân Quân bình tĩnh phân phó.

“Được.” Mọi người nghiêm túc gật đầu.

“Nhưng mà ở loạn thế này, hy vọng mọi người hiểu rõ, chúng ta có thể bảo toàn bản thân đã không dễ, người khác như thế nào chúng ta thật sự hữu tâm vô lực.”

“Quân Quân cô nương yên tâm, chúng ta hiểu rõ.”

Lão Khâu thúc là người hiểu biết, tuy Bạch Quân Quân không nói rõ nhưng ông hiểu được ý của nàng.

Quả nhiên mấy người họ vừa bàn xong, đã liên tục có mấy người tìm tới lão Khâu thúc, nói bóng nói gió hỏi lựa chọn của lão Khua thúc.

Lão Khâu thúc cũng không gạt họ, chỉ nói Khâu gia chọn qua cầu.

Mọi người vui vẻ ra mặt, lập tức biểu đạt suy nghĩ hợp lại với đội lão Khâu thúc cùng tiến cùng lùi.

Nhưng lão Khâu thúc lại dứt khoát từ chối.

“Nhà ta nhiều người đã đủ gây chú ý rồi, nếu như bây giờ mà kết bè kết đội, e là chúng ta cố gắng hồi lâu vẫn sẽ nằm ở hàng cuối đội ngũ, lão hủ không muốn liên lụy mọi người, nên cứ hành động đơn lẻ đi, có khi còn có thể nhích từng chút một về phía trước.”

Tuy mọi người lại cầu mời thêm lần nữa, nhưng lão Khâu thúc vẫn vô cùng kiên định như vậy.

Câu từ chối này có ba phần uyển chuyển bảy phần tự hạ mình xuống, mọi người dù bị từ chối cũng không đến mức trở mặt.

Bản chất của chạy nạn là lấy bản thân làm trung tâm, không có chuyện vì mấy ngày tụ lại thành đoàn mà lập tức được trở về những ngày giúp đỡ canh gác láng giềng quê nhà trước kia.

Còn nữa, không phải mọi người muốn tụ lại thành đoàn là vì muốn lợi dụng lẫn nhau thôi sao?

Người ta không muốn, thì họ cũng chẳng có cách nào.

Mọi người chỉ có thể tìm đường thoát khác.

Tới cuối cùng, đội ngũ lớn với hơn bốn trăm người, có bốn trăm người chọn đường thứ nhất, còn ba bốn mươi người chọn đường thứ hai, trong đó bao gồm tức phụ với tiểu tôn tử của Vương đại phu.

Sau khi Lý Văn Li biết còn đặc biệt đưa cho họ bản đồ vẽ ngọn núi vô danh, cũng kêu Tiểu Thiền hộ tống đi vài dặm đường.

Hành động này xem như là trả nợ ân tình cho Vương đại phu đã bỏ mình nơi đồng không mông quạnh.

Còn về phần lựa chọn thứ ba, đội ngũ lớn như vậy không có ai chọn nó.

Tiểu Thiền có chút tiếc nuối nhìn thoáng qua gia đình lão Khâu thúc.

Tuy trong lòng họ hy vọng gia đình lão Khâu thúc có thể đồng hành, rốt cuộc cho dù là lão Khâu thúc hay ba nhi tử với đồ đệ đều rất có năng lực, nếu có thể liên hợp kế hoạch của họ sẽ có phần thắng cao hơn.

Nhưng mà nghĩ kỹ lại, nhà của lão Khâu thúc với mấy nhi tử có phụ nữ và trẻ con, quả thực không nên mạo hiểm với họ, tiếc nuối của Tiểu Thiền không còn nồng nặc như vậy nữa.

Chương 148

Cứ như vậy, một liên minh to như vậy lặng im không tiếng động tan rã, ngoại trừ cả nhà lão Khâu thúc vẫn còn ở tại chỗ, thì phần lớn những người khác đã cố chen chúc về phía trước.

So với mọi người tiến lên cố đuổi kịp giờ lên cầu, thì cả nhà lão Khâu thúc do Bạch Quân Quân cầm đầu lại đứng yên tại chỗ, không làm gì cả.

Bấy giờ Bạch Quân Quân vẫn vui vẻ thoải mái, dựa vào đại thụ nghỉ tạm.

Lão Khâu thúc ngồi một lát, rồi lặng lẽ cầm lấy cái xiên đi cùng mấy đứa con trai ra bờ sông thử vận may.

Mấy hôm nay Bạch Quân Quân không ngủ thì là chuẩn bị đi ngủ, Lưu thị không khỏi có chút lo lắng.

Dù sao chỉ có cơ thể không thoải mái mới thích ngủ, Quân Quân cô nương đừng bị bệnh gì mới được.

Bây giờ trời đã vào hè, cho dù ngồi yên cũng thấy nóng, chứ đừng nói là ngủ ngoài trời như vậy.

Nhìn thấy trên trán Bạch Quân Quân toát mồ hôi, Lưu thị chu đáo bứt mấy chiếc lá cây to quạt gió cho nàng.

Bạch Táp Táp thấy vậy vội chạy tới nhận lấy việc của Lưu thị, Lưu thị cười lắc đầu với nàng: “Ngươi cũng ra bờ sông chơi đi, ở đây giao cho ta là được.”

Bạch Táp Táp nhìn Lưu thị luôn cười hiền lành dễ mến mà rất xúc động.

Từ trên người họ, nàng cảm nhận được cái thiện và tình yêu to lớn đích thực, không khỏi lúng ta lúng túng nói: “Lưu tẩu tử, sau này ta nhất định sẽ báo đáp tỷ.”

Lưu thị bị lời hứa hẹn trẻ thơ này chọc cười: “Không phải chỉ là quạt mấy cái thôi sao, có bao lớn đâu chứ, không phải cảm tính như vậy. Nếu thật sự muốn báo đáp, vậy sau này ngươi dạy cho Tiểu Sơn biết mấy chữ là ta đã vô cùng cảm kích rồi.”

Bạch Táp Táp nghe xong liên tục gật đầu: “Cái này đơn giản, trưởng tỷ của ta là thiên hạ… ta ta đã học Thiên Tự Văn, sau này dạy bài vỡ lòng cho Tiểu Sơn không phải là vấn đề, chờ Tiểu Sơn lớn hơn chút kêu trưởng tỷ của ta dạy hắn hoặc để hắn đi thi tư thục đều được hết.”

Lời nói của Bạch Táp Táp đưa Lưu thị đến một tương lai tốt đẹp.

Nghĩ đến họ có thể tìm được một chỗ yên ổn đặt chân, Tiểu Sơn còn có thể đi học ở tư thục, nàng ấy không khỏi cảm khái: “Nếu tất cả đều có thể làm được thì tốt quá.”

“Nhất định sẽ làm được, chỉ mấy ngày nữa thôi chúng ta sẽ đến miền nam.”

Bạch Táp Táp có sự tin tưởng khó hiểu vào Bạch Quân Quân, nàng tin trưởng tỷ nhất định sẽ thành công đưa họ vào miền nam.

Nhưng Lưu thị không lạc quan được như Bạch Táp Táp.

Dù sao trước mắt có tới mấy chục ngàn lưu dân, muốn cạnh tranh với mấy người này bắt được ghế lên cầu thì nói dễ hơn làm.

Hôm sau, bốn trăm hoang dân ngoại trừ phần nhỏ đứng lại tại chỗ, thì những người khác đều đã chen vào đội ngũ đằng trước.

Mà nửa đêm hôm qua xe ngựa của đội bảy người cũng lặng im không tiếng động rời đi.

Lúc đó Bạch Quân Quân nghe thấy tiếng động lạ khẽ mở mắt dậy, lập tức nhìn thấy Tiểu Thiền ngồi xổm bên cạnh nàng: “Chúng ta phải đi rồi, bản thân các ngươi tự bảo trọng. Đúng rồi, công tử nói nếu có cơ hội vào miền nam, thì cố gắng đi về chỗ vô chủ, bên đó khá an toàn.”

Tiểu Thiền nói xong nhẹ nhàng nhún xuống đất đuổi theo chiếc xe ngựa biến mất trong màn đêm ở đằng trước.

Lúc ấy Bạch Quân Quân còn mớ ngủ, đột nhiên bị người ta gọi tỉnh rồi nói liến thoắng cả đống.

Ban đầu còn hơi khó hiểu, sau khi nghe xong đã hiểu hắn có ý gì.

Nhưng mà khi đó đám người Tiểu Thiền đã đi không thấy bóng dáng.

Nhưng dù vậy nàng cũng sẽ không tự mình đa tình cho rằng đây là những gì Lý Văn Li muốn nói riêng với nàng.

Từ hồi hắn kêu Tiểu Thiền tiễn hậu nhân của Vương đại phu một đoạn là có thể nhìn ra được, người này là kiểu có ân tất báo, hắn kêu Tiểu Thiền nói vậy tất nhiên là để dặn dò lão Khâu thúc.

Bạch Quân Quân lại lần nữa phải cảm khái nhân phẩm của hôn phu tiền nhiệm không tệ, lại lỡ mất dịp tốt với một bằng hữu như vậy thật là đáng tiếc.

Bấy giờ đang là giờ sửu, mới có hai ba giờ, nhưng mà chỉ có ban đêm mới thổi gió lạnh tới, xua tan oi bức trong không khí trở thành hư không.

Chương 149

Bạch Quân Quân bị đánh thức không có hứng ngủ tiếp nữa, nàng nhẹ nhàng ngồi dậy hoạt động cơ thể.

Mấy hôm nay nàng tu luyện cả ngày lẫn đêm, để có năng lực rời khỏi đây.

Bây giờ trạng thái của dị năng tốt hơn nhiều so với lúc trước, cuối cùng nàng cũng có chút tự tin.

Nhân dịp mọi âm thanh đều yên ắng mọi người ngủ say, Bạch Quân Quân im lặng nhảy lên thân cây, nhờ vào thế mạnh dị năng, nàng liên kết với cây cối bốn phía, thăm dò địa hình nơi này.

Giờ phút này xung quanh trụ cầu toàn người là người, ví dụ như họ muốn dựa vào hai chân đi lên xếp hàng trước cả ngàn người chắc chắn không thể nào.

Dẫu sao đằng trước nằm đầy ắp người, trừ khi biết bay nếu không chỉ có thể nhìn đầu người rồi than thở.

Nhưng nếu Cửu Vệ chấp nhận chen hàng, thì mọi việc dễ dàng hơn nhiều.

Chỉ cần nàng nghĩ ra cách chen hàng như mấy người kia là được.

Nhưng mà, người chen hàng là người nhà của Cửu Vệ, chẳng lẽ bọn họ cũng phải cải trang thành Cửu Vệ?

Dù huynh đệ Khâu gia không thành vấn đề, nhưng còn phụ nữ với trẻ em thì sao bây giờ?

Bạch Quân Quân ngồi xổm trên tán cây tự hỏi, bất tri bất giác đã đến giờ mẹo.

Hôm nay vẫn có mấy người chen hàng xuất hiện, nhưng số lượng ít hơn ngày hôm qua.

Khiến cho Bạch Quân Quân bất ngờ là trong đó thật sự có không ít người bị giật mình trực tiếp đi theo mấy kẻ chen hàng, nhưng Cửu Vệ lại không cản họ.

Bạch Quân Quân thấy khá bất ngờ, thì ra Cửu Vệ thật sự không quan tâm mấy kẻ chen hàng.

Có lẽ bọn họ cố ý quy định qua cầu từ năm đến bảy giờ mục đích là để cho Cửu Vệ lẫn vào trong dân chạy nạn, dựa vào sắc trời che đậy.

Bọn họ chỉ cần đảm bảo cả nhà được lên cầu, còn lại ai lên được cầu ai không nào liên quan gì đến họ đâu.

Làm rõ được tâm lý của Cửu Vệ, trong lòng Bạch Quân Quân cũng đã nắm chắc.

Nhân lúc mọi người còn chen chúc xếp hàng ở đằng trước, Bạch Quân Quân lại vòng ra bờ sông xúc tiến dị năng ra, nàng dạt bèo ra, kéo từ dưới đáy sông lên ba con cá siêu to.

Khi nàng xách cá to quay về cả nhà lão Khâu thúc đều sợ ngây người.

Sáng sớm thức dậy không thấy Quân Quân cô nương đâu, còn đang nghĩ không biết nàng đi đâu rồi, kết quả còn chưa đi tìm, nàng đã xách theo ba con cá siêu to quay về.

Lão Khâu thúc lập tức cởi áo ra, che mấy con cá lại.

Rồi mới bất an quay đầu qua lại nhìn vô số người xa lạ xung quanh.

Nhưng mà, mọi người đều đang chen chúc phía trước chờ mở cầu, đâu rảnh đi lo đằng sau.

Trái tim lão Khâu thúc buông lỏng, ông đưa ra ám hiệu, cả nhà ăn ý nhặt hành lý lên rút lui ra sau rừng cây.

“?” Bạch Quân Quân ngơ ngác đi theo mọi người.

Lão Khâu thúc hơi ngại: “Người khác nhìn thấy chúng ta ăn ngon như vậy, khó tránh ghen ghét cướp đoạt, nên khiêm tốn chút mới tốt.”

“...”

Lão Khâu thúc nói vậy Bạch Quân Quân mới phản ứng lại kịp, ba con cá lớn trên tay thực sự rất bắt mắt.

Nàng trong lúc nhất thời vui quá không có chú ý chuyện này.

Bạch Quân Quân hơi xấu hổ sờ sờ cái mũi.

“Mà Quân Quân cô nương này, sao ngươi bắt được hay vậy? Hôm qua chúng ta đánh bắt cả một ngày mà không vớt được gì cả.”

“Xiên bắt cá thích hợp dùng ở nơi nước cạn với suối nước, còn tại dòng sông lớn như vậy, thì ngươi phải dùng lưới bắt cá hoặc cần câu.”

Bạch Quân Quân bình tĩnh trả lời.

Đương nhiên, cách xưa cũ chỉ tồn tại ở giai đoạn đầu mạt thế, từ giai đoạn giữa trên cơ bản cá đều đã thành quái vật, không ai dám cũng không ai muốn xuống nước bắt mấy con cá zombie đó.

Nhưng điều đó không ảnh hưởng kiến thức của Bạch Quân Quân.

Dù sao cộng sự của nàng cũng là một tay lão làng, người yêu thích cuồng nhiệt về nghiên cứu văn hóa thời kỳ đầu mạt thế.

Bạch Quân Quân nói ngắn gọn vài câu không thể nghi ngờ là đã giúp gia đình thợ săn có một chút kiến thức.

“Nói ra thì xấu hổ, nhưng dù là lúc tòng quân hay ở trên núi, chúng ta đều chưa từng tiếp xúc với ngư dân, Quân Quân cô nương đừng cười nhạo chúng ta nha.”

Bạch Quân Quân cong môi lắc đầu rồi lại sờ sờ bụng.

“Chúng ta nhanh chóng làm cá ăn đi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play