Chương 135
Vì thế ngũ vương gia với cửu vương gia ký kết hiệp định tạm thời, quân Tuyên Uy với Cửu Vệ mỗi bên canh giữ một tháng.
Bọn họ không muốn gây chuyện chỉ muốn phương nam nhanh chóng yên ổn.
Dù sao ai là tân hoàng cũng không sao cả, hai người họ không có ai đứng trong danh sách kế vị, chỉ cần không ảnh hưởng tới phía bắc là được.
Nhưng mà trong khoảng thời gian ba năm ngắn ngủi, theo thời cuộc phương nam thay đổi, có lẽ tân hoàng sẽ tạm thời không xuất hiện, ví dụ như phương nam thật sự chia làm ba, vậy ngũ vương gia với cửu hoàng tử đều muốn lấy được quyền sở hữu của cây cầu này.
Đây cũng là lý do, hiệp định mỗi bên canh giữ một tháng của mỗi bên biến thành canh giữ mười lăm ngày.
Nhưng hiệp định này vẫn chỉ là tạm thời, có lẽ chờ hai bên chuẩn bị vật tư chiến đấu xong, rất nhanh cũng sẽ đánh nhau thôi.
Mà vốn dĩ ai cai quản ở đây đều không có gì khác với hoang dân, dù sao họ chỉ cần qua cầu khác là được.
Nhưng từ ba ngày trước, Cửu Vệ đột nhiên sửa lại quy định ra ngoài.
Lúc trước khi quân Tuyên Uy quản lý cầu Nam Bắc mở cửa cả ngày, hoang dân có thể đi qua lúc nào cũng được.
Nhưng bây giờ chỉ có một canh giờ Mẹo là được lên cầu, một khi bỏ lỡ chỉ có thể chờ hôm sau.
Mấy hôm nay tiếng oán than của mọi người thấu trời, nhưng quyền quản lý nằm trên tay người ta, họ cũng không còn cách nào hết.
Cho nên ở gần cầu Nam Bắc nối tiếp nhau vài chục ngàn hoang dân.
Dù mặt sông rộng lớn, từ chỗ cao trên thành Bích Lạc nhìn qua, vẫn có thể thấy bờ sông bên kia mênh mông toàn là người.
Đoàn người của đội bảy người còn chưa tới cầu Nam Bắc, Tiểu Thiền đã đem tin tức ở phía trươc trước quay về.
Lý Văn Li nghe vậy thì khẽ nhíu mày: “Các ngươi đi xem có thể đi đường khác không.”
Tiểu Thiền, Tiếu Diện với lão Tăng nghe vậy lại lần nữa gia nhập vào biển người.
Lý Văn Li cũng không nhàn rỗi, hắn kêu Thố Tử canh xe ngựa, còn hắn đi theo mấy người A Đao tìm hiểu tình hình.
Tuy Lý Văn Li chỉ mặc đồ vải bông bình thường, nhưng khí chất bên trong nhìn như nào cũng không giống lưu dân.
Lý Văn Li mặc kệ thái độ của mọi người, chỉ cung kính hỏi: “Xin hỏi đồng hương, mọi người đã dừng ở đây bao lâu rồi?”
“Ba… ba ngày.” Đại thúc bị điểm danh có hơi mất tự nhiên trả lời.
Lý Văn Li ngạc nhiên: “Sao lại dừng lâu quá vậy? Hay là đằng trước còn xếp hàng rất nhiều người?”
“Chắc là có rất nhiều người, hàng ngày đều có người đếm không hết đi qua xong, chờ đến lượt chúng ta thì đã hết giờ rồi.”
“Nhắc đến lại thấy thật kỳ quái, chúng ta đã xếp hàng ba ngày nói như nào cũng có thể đi qua chứ? Nhưng mà mỗi lần vừa đến giờ sẽ mọc đâu ra một đống người chen hàng, dẫn tới người xếp hàng chính thức không thể chen lên nổi.”
“Đúng vậy, quân gia canh cầu cũng mặc kệ, chúng ta có nói thế nào thì họ vẫn không phản ứng.”
“Ôi, nhưng đừng nói quân gia làm sai, dù sao đấy đều là người của cửu hoàng tử, con người cửu hoàng tử không tệ thì chắc Cửu Vệ của hắn cũng không tồi chỗ nào đâu.”
Lý Văn Li không ngờ cửu hoàng tử đã sớm làm chết lặng lòng hoang dân mà vẫn còn được kính yêu như vậy.
Hắn không khỏi thấy hứng thú: “Vậy là sao nhỉ?”
“Còn phải nói nữa hả?” Đại thúc hoang dân kia nhìn hắn một cái: “Lúc trước hoang dân chạy về phía bắc, ngũ vương gia không thu lưu một hoang dân nào, mà cửu hoàng tử này tốt xấu gì cũng mở ba tòa thành trì tiếp nhận hoang dân đúng chứ?”
“Cho dù hắn chỉ tiếp nhận ba mươi nghìn người, nhưng ít ra có ba mươi nghìn sinh mạng được cứu trợ, từ điểm này đã thấy cửu hoàng tử rất nhân nghĩa rồi.”
“Không sao, ngươi nhìn xem vụ qua cầu này. Tuy hắn giới hạn thời gian, nhưng hoang dân bị bắt nối tiếp nhau ở đây sẽ được nhận lương thực cứu tế, đấy là từ lương thực tòng quân cắt ra!”
Chương 136
Nếu nói cửu hoàng tử mở cửa thành thu lưu ba mươi nghìn hoang dân chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, vậy trích lương thực tòng quân ra cứu tế chắc chắn là sự kiên quyết lớn.
Khai chiến sắp tới có quân đội nào không tăng cường lương thực? Dẫu sao chiến trường thay đổi trong nháy mắt, quân lương là thứ mấu chốt duy trì chiến tuyến, binh lính không ăn no thì lấy đâu ra sức đánh giặc?
Nhưng mà đã đến thời khắc quyết định này rồi, mà cửu hoàng tử vẫn còn chăm lo cho sống chết của hoang dân, ai mà không cảm động?
“Những thứ có thể ăn xung quanh đây là bị cuốn sạch rồi, nếu không có một chén cháo của cửu hoàng tử, e là chúng ta không thể kiên trì được ba ngày nay.”
Mấy hoang dân xúc động nói.
Lý Văn Li đi thêm vài chỗ nữa, nghe được nhìn thấy đều không khác nhau lắm, có khi hỏi lại cũng chẳng ra được thông tin gì mới, nên giờ mới dẹp đường quay về.
Dọc đường trở về Lý Văn Li như suy tư gì đó mà nhìn không ra cảm xúc, ngược lại A Đao đi bên cạnh cảm xúc ngày một xuống thấp hơn.
Chú ý thấy vẻ khác thường của A Đao, Lý Văn Li nhướng mày: “Có chuyện gì vậy?”
A Đao nhìn thoáng qua Lý Văn Li không nói chuyện.
Lý Văn Li cong môi: “Hai ta còn gì mà không thể nói?”
Bây giờ Tiểu Thiền đi ra ngoài tra xét còn chưa trở về, trên xe ngựa chỉ có Thố Tử ngồi ở đằng trước ngậm cỏ dại, nhìn thấy hai người họ quay về, Thố Tử lập tức không ngừng vẫy tay với họ.
A Đao nhìn thoáng qua Thố Tử vô tư vô lo, rồi mới nói: “Ta cảm thấy Vũ Văn Tuyển không xứng có được danh tiếng như vậy>”
“Gọi thẳng tên húy của cửu hoàng tử, lá gan ngươi to ra rồi hả?” Lý Văn Li cười đưa tay nắm lấy vai A Đao: “Ra bờ sông tâm sự.”
A Đao có chút không thể thích ứng với cử chỉ thân mật của công tử, nhưng vẫn ỡm ờ bị Lý Văn Li kéo ra tới bờ sông.
Lúc đó Thố Tử nhìn thấy công tử dẫn A Đao ra bờ sông, không khỏi có chút hâm mộ.
Lão Tăng với Tiếu Diện chừng nào mới về đây?
Hắn cũng rất muốn ra bờ sông chơi, làm quản gia bên cạnh lão đại, bây giờ thì phải canh giữ bên xe ngựa là sao đây.
Hai người đi về phía bờ sông tất nhiên không thấy được Thố Tử đang trách móc ở đằng sau.
Lý Văn Li nhìn thoáng qua nước sông Bắc Hà đục ngầu có hơi ghét bỏ lùi về sau hai bước.
Vốn dĩ nước sông Bắc Hà trong vắt, nhưng mấy năm gần đây có quá nhiều hoang dân bị vứt xác xuống sông nên khiến nước sông trở nên đục ngầu.
Dù cách rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ô nhiễm trong nước.
Đối với việc Lý Văn Li ghét bỏ nước sông Bắc Hà, A Đao đã sớm tập mãi thành thói quen, chỉ thân thiết nói: “Nếu công tử không thích mùi của Bắc Hà thì giờ chúng ta về xe ngựa đi.”
“Không cần đau.”
Đang nói thì có một cơn gió thổi tới, cây cỏ xung quanh phất phơ theo gió, cơn gió này mang theo một tia mát lạnh của mùa hè đẩy lùi mùi tanh hôi của nước sông.
Lý Văn Li vươn ngón tay thon dài, cảm thụ tốc độ gió thay đổi xung quanh mình, gió gặp đầu ngón tay hắn lập tức ngoan ngoãn dừng lại, tạo thành một cơn lốc xoáy nho nhỏ.
Lý Văn Li thấy thế rất thích chí cong môi, ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt vào, cơn lốc đó biến mất đâu không thấy.
Bình thường lốc xoáy mà mọi người có thể thấy được, ngoại trừ sóng thần đưa đến vòi rồng ra thì, còn có thể dựa vào túi đựng rác hoặc tro bụi bị cuốn bay, nhìn thấy từng cơn lốc xoáy nhỏ.
Nhưng tiền đề là phải có rác rưởi hoặc tro bụi làm vật thể hiện.
Còn gió trong suốt như vậy thì chỉ Lý Văn Li mới có thể thấy.
Cảnh A Đao chứng kiến là Lý Văn Li nhìn bàn tay cười ngây ngô, khiến hắn không khỏi thở dài.
“Công tử, nếu ngài không vui thì có thể thể hiện thẳng ra, không cần giả vờ dáng vẻ như vui lắm.”
“Sao ta lại không vui?” Lý Văn Li hơi buồn cười nhìn hắn: “Bởi vì người khác khen Vũ Văn Tuyển?”
A Đao im lặng, tỏ vẻ cam chịu.
Lý Văn Li gãi gãi đầu: “Bọn họ khen ngợi hay sùng bái thì có liên quan gì tới ta đâu?”
Chương 137
A Đao nhìn hắn một cái: “Là thuộc hạ lo lắng nhiều rồi.”
Lý Văn Li nhìn dáng vẻ “ta không tin nhưng ta giả bộ tin” của A Đao, buồn cười vỗ vỗ bả vai của hắn: “Tiểu nha đầu Bạch gia phụ bạc ta kia đã chết, còn so đo chuyện này để mà làm gì nữa?”
Chẳng phải Vũ Văn Tuyển chỉ là tình địch trước kia đội nón xanh cho hắn, làm cho hắn bị người trong thiên hạ chê cười thôi sao?
Trong thời thế loạn lạc này, người thông minh thật sự tuyệt đối sẽ không đứng trên đầu sóng ngọn gió vào lúc này, tiếng hô của hắn càng to thì sẽ chết càng nhanh.
Những lời hoan hô tán tụng này không phải là chuyện gì tốt cả, rõ ràng là bùa đòi mạng.
Cho nên hắn có gì mà phải khó chịu chứ?
Nhưng mà A Đao không biết suy nghĩ sâu xa của Lý Văn Li, bị lời nói của hắn làm cho hoảng sợ, nghe thấy vậy muốn nói lại thôi: “Nếu… nếu nàng ta không chết thì sao?”
“Có chết hay không cũng có liên quan gì đến ta đâu?”
Lý Văn Li lạnh nhạt hờ hững nhìn dòng Bắc Hà không thấy bến bờ: “Hôm ước của chúng ta đã được giải trừ từ lâu, đưa nàng ta đến chỗ của Vũ Văn Tuyển xem như ân tình Lý gia nợ Bạch gia cũng trả xong rồi, ta và nàng ta ai lo người nấy, sống chết đôi đường.”
“Hơn nữa, so với sự đánh giá của mọi người về Vũ Văn Tuyển, ta càng quan tâm đến những người vô duyên vô cớ chen ngang hơn.”
A Đao hơi mờ mịt: “Vạn đầu toàn động, kiên ma hõa tiếp[1] không phải rất bình thường sao? Tại sao công tử lại nói như vậy?”
[1] Một thành ngữ Trung Quốc miêu tả nhiều người tụ tập lại với nhau, đông nghìn nghịt
“Trực giác.” Lý Văn Li híp mắt tỏ vẻ bí hiểm.
“?” A Đao.
“Ngày mai ngươi đến đầu cầu nhìn xem, đừng bỏ qua bất kỳ chi tiết nào rồi quay lại bẩm báo với ta.”
“Vâng.” A Đao kìm nén nghi hoặc trong lòng, nghiêm túc lĩnh mệnh.
Màn đêm buông xuống, Tiếu Diện, Lão Tăng và Tiểu Thiền đi ra ngoài tìm hiểu tin tức đều đã trở về nhưng người nào người nấy đều bưng theo một chén cháo trở về.
A Đao nhìn thấy bát cháo kia thì một lời khó nói hết.
Đây là của bố thí của Vũ Văn Tuyển đấy, từ tận đáy lòng hắn không muốn công tử ăn chút nào.
Lý Văn Li lại cười đến mức mắt mày cong lên: “Ôi chao, đã lâu không ăn cháo gạo rồi, lương thực của quân đội tốt thật đấy. Nhìn xem, thứ gạo quý giá này trắng tinh, trong suốt thế nào này.”
“...” A Đao
Bạch Quân Quân cũng có tâm trạng giống như Lý Văn Li.
Cháo gạo đấy... lần duy nhất sau khi đến đây nàng được ăn cháo gạo là lần gặp gỡ lão Khâu thúc.
Khi đó dị năng của nàng cũng kiệt quệ, lão Khâu thúc liền nấu chút lương thực dự trữ cuối cùng cho nàng bồi bổ thân thể.
Tính từ ngày hôm đó đến bây giờ cũng đã gần một tháng, thời gian thật sự trôi qua quá nhanh.
Nàng không giống Lý Văn Li còn có thể ở trong xe ngựa hưởng thụ đồ ăn thức uống dâng tận miệng, giờ khắc này Bạch Quân Quân đang dẫn đệ muội đi theo một nhà lão Khâu thúc xếp hàng chờ ăn.
Đương nhiên, nàng càng hy vọng quan gia cho nàng gạo sống hơn là gạo đã nấu chín thành cháo.
Nếu cho nàng một nắm gạo sống, nàng có thể trồng ra được cả vạn mẫu ruộng tốt.
Nhưng mà nếu thật sự hỏi có gạo sống hay không thì phỏng chừng quan gia sẽ trói nàng lại.
Cho nên dù Bạch Quân Quân có năng lực đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể nghiêm túc xếp hàng, nghiêm túc nhận cháo.
Trong tim trong mắt Bạch quân Quân chỉ có chén cháo này nhưng Bạch Táp Táp lại không giống như vậy, mọi người xung quanh đều đang thảo luận cửu hoàng tử nhân từ ra sao, hào phóng thế nào.
Mỗi lần nghe một câu nàng đều nhịn không được liếc mắt nhìn trưởng tỷ một cái.
Nhưng mà cho dù người ngoài khen cửu hoàng tử thế nào, trưởng tỷ vẫn thờ ơ, đôi mắt long lanh sáng rực nhìn chằm chằm lều phát cháo.
Chờ sau khi nhận cháo xong, trở về nơi trú quân, trưởng tỷ lại càng đắm chìm trong sự vui sướng khi được ăn cháo, về phần những gì người qua đường nói, phỏng chừng nàng không hề nghe thấy gì cả.
Bạch Táp Táp chưa từng nghĩ rằng có một ngày cửu hoàng tử làm cho trưởng tỷ ngày nhớ đêm mong lại không hấp dẫn bằng một chén cháo loãng, không khỏi hơi cảm khái.
Xem ra trưởng tỷ đã thật sự quyết tâm chặt đứt quá khứ, một khi đã như vậy, nàng sẽ phối hợp với trưởng tỷ, quyết định không nhắc đến quá khứ nữa là được.
Trong lòng Bạch Táp Táp đã quyết định nên không hề nhắc đến những chữ vừa rồi nghe được nữa.
Chương 138
Ngược lại một nhà lão Khâu thúc lại đột nhiên nhắc đến đề tài này, làm cho Bạch Táp Táp bất ngờ không kịp đề phòng.
Lúc đó, Khâu Đại vừa ngốn nga ngốn nghiến ăn xong bát cháo, nghiêm túc giơ ngón tay cái lên: “Thật không nghĩ tới thời buổi loạn lạc này mà vẫn còn có người tốt.”
“Còn không phải sao. Vừa rồi tất cả đều khen cửu hoàng tử đấy. Thói đời này mà vẫn có người được tôn sùng là hoàng tử, đúng là khó có được.”
“Theo con thấy cửu hoàng tử này làm...” Khâu Tam chỉ chỉ trời, kiên định gật đầu nói: “Con thấy được đấy.”
Khâu Đại, Khâu Nhị suy nghĩ trong chốc lát cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nhìn thấy ba nhi tử bày ra vẻ mặt sùng kính, lão Khâu thúc không khỏi khẽ lắc đầu.
“Các con đừng nói lung tung ở chỗ này, chính bởi vì cửu hoàng tử quá mức nhân từ nên mới làm cho tiên hoàng không thích, nhắm mắt làm ngơ ban đất phong cho ngài ấy từ sớm, để ngài ấy đến đất Bắc.”
Lưu Thị kinh ngạc: “Nhân từ không tốt sao?”
Làm một mẫu thân, nàng ấy cảm thấy đây là một trong những phẩm chất khó có được nhất của một đứa trẻ.
“Đương nhiên đối với nhà những người bình thường như chúng ta thì tốt nhưng đối với nhà đế vương thì cũng không phải chuyện gì tốt cả. Dù sao vị trí đó chỉ có một mà thôi, nhiều huynh đệ như vậy, nhiều triều thần như thế, dân chúng nhiều thế kia, không quyết đoán thì sao có thể ngồi vững được?”
Mọi người hơi đăm chiêu gật đầu, hình như là như vậy thật.
Lão Khâu thúc nhìn bọn họ bị thuyết phục dễ dàng như vậy, không hề có chính kiến gì cả thì lại nhịn không được nói: “Đương nhiên cũng không nhất định là không thích, nói không chừng tiên hoàng làm như vậy là vì muốn bảo vệ ngài ấy cũng nên.”
“Hả? Giáng ngài ấy đến đất Bắc cằn cỗi cũng xem như là bảo vệ sao?” Lưu Thị không có lập trường ở bên cạnh hoàn toàn không hiểu chút nào.
“Con xem mấy vị ở phía Nam kia đi, bây giờ chỉ còn lão đại, lão nhị và lão tam mà thôi, những người khác đều không còn nữa.”
Sau khi được lão Khâu thúc nhắc nhỏ, Lưu Thị liền nhớ lại.
Nếu cửu hoàng tử cũng ở phía Nam giàu có thì e rằng đã bị thôn tính giống như những hoàng tử khác từ lâu, sao có thể bình yên vô sự mà phát cháo chứ, chẳng phải là nhờ cả vào phúc của đất Bắt hay sao?
Nàng ấy không biết nên nói gì mà chỉ cảm khái: “Chuyện nhà thiên tử cũng thật là khó giải quyết, vẫn là dân chúng tóc húi cua chúng ta tốt hơn.”
“Tốt gì mà tốt? Nàng không thấy dân chúng chúng ta đã thành ra thế nào rồi sao?”
Khâu Đại bất đắc dĩ nhìn thoáng qua tức phụ nhà mình: “Những người được gọi là người hoàng gia đó đều ăn sung mặc sướng nhưng bên ngoài lại có biết bao nhiêu người chết đói. Theo ta thấy những người hoàng gia này không tốt, dân chúng cũng không tốt mà sĩ tộc[1] mới tốt. Thời đại hưng thịnh thì làm quan tận hưởng vinh hoa phú quý, thời buổi loạn lạc thì ở ẩn tận hưởng thái bình vĩnh viễn.”
[1] Chỉ tầng lớp trí thức
“Ha ha, mấy năm nay cuộc sống của sĩ tộc cũng không tốt mấy đâu, quý tộc trốn ở phía Nam thế nào thì ta không biết nhưng hầu hết quý tộc ở phía Bắc đều mất cả rồi.”
Đột nhiên một đại thúc cũng sáp tới.
Mọi người sửng sốt, phải mất một hồi lâu sau mới nhận ra đây là bạn đồng hành của bọn họ, đại thúc đã có duyên gặp mặt một lần trước kia.
Lúc ấy đại thúc còn không biết lão Khâu thúc là đại phu cho nên chỉ quen sơ, từ lúc biết bản lĩnh của một nhà lão Khâu thúc không hề tầm thường thì thái độ đối với bọn họ cũng thân thiện hơn nhiều.
Vị đại thúc này không có chuyện gì cũng thích sáp đến trò chuyện với lão Khâu thúc.
Từ lúc trò chuyện với đại thúc này thì lão Khâu thúc cũng it trò chuyện với Bạch Quân Quân hơn.
Trong lúc mấy đại thúc trò chuyện ba hoa chích chòe, Bạch Quân Quân đã ăn cháo xong, sau đó nàng vội vội vàng vàng quay trở lại bên cạnh chiếc xe ba gác nhỏ, kết nối tình cảm với cây non nhỏ.
Nàng hoàn toàn không có hứng thú gì với mấy tin đồn gì đó.
Ai quan tâm cửu hoàng tử kia nhân từ hay tàn nhẫn chứ, việc không liên quan đến mình thì không cần nhúng mũi vào làm gì, vẫn là tăng cường năng lực quan trọng hơn.
Từ sau khi lĩnh mệnh chăm sóc cây thự sam, Táp Táp thật sự đã làm việc một cách thận trọng cẩn thận, tỉ mỉ chu đáo.
Lúc bình thường, nàng sợ ánh nắng mặt trời quá gay gắt phơi cây thự sam bị thương nên luôn thích lấy mũ có rèm che của mình bọc thự sam lại, vừa đến thời gian nghỉ ngơi, biết thự sam thích nước, nàng lập tức ôm nó đến bờ sông ngâm nước.
Chương 139
Bạch Táp Táp đặt cả cái giỏ vào trong nước, thế cho nên không chỉ có cây thự sam non mà thậm chí cả lá cây của giỏ mây cũng xanh tươi ướt át bởi vì được uống no nước.
Lão Khâu thúc nhìn thấy giỏ mây này thì thật sự có lý do để hoài nghi rễ cây đã mọc ở trong vách giỏ.
Bùn trong sọt chẳng những nuôi sống thự sam mà cũng nuôi sống cả giỏ mây.
Lý do này có lý có cơ sở, mọi người cũng cảm thấy rất hợp lý, vì thế đoàn người từ kinh ngạc hô to gọi nhỏ chuyển sang cảm khái về sức sống mãnh liệt của nó.
Mà Bạch Quân Quân, người làm cho kỳ tích phát sinh lại yên lặng ẩn giấu công lao và danh tiếng.
Trên thực tế giỏ mây này có sức sống mãnh liệt như vậy là do được rót dị năng của nàng, bằng không đã héo rũ từ lâu.
Nhưng mà chuyện này cũng không phải trọng điểm.
Trọng điểm là mỗi ngày lúc nghỉ ngơi, Táp Táp lại đặt cây thự sam non này lên trên xe ba gác rồi lại đi giúp Lưu Thị đắp bếp nấu cơm.
Mà Bạch Linh Vũ và Tiểu Sơn cũng đều đi theo huynh đệ Khâu gia tìm thức ăn.
Lúc đó chỉ còn lại mỗi mình Bạch Quân Quân và thự sam, vừa khéo là thời cơ kết nối tốt nhất của hai bên.
Chẳng hạn như bây giờ, Bạch Quân Quân đặt mông ngồi vào bên cạnh thự sam, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lá cây thự sam, đầu lá cây sẽ xuất hiện bọt nước.
Bạch Quân Quân chỉ cần dùng ống trúc kiên nhẫn hứng mãi hứng mãi, cuối cùng có thể hứng được lượng nước bằng một chén nhỏ.
Đây cũng là chuyện nàng mới phát hiện mấy ngày nay.
Tuy rằng cây non này rất nhỏ nhưng năng lực tích trữ nước lại thật sự lợi hại.
Thời gian một ngày có thể tích trữ một chén nước cây hiếm.
Ngoài việc để lại đủ lượng nước đủ cho nó sinh tồn, phần còn lại Bạch Quân Quân đều không chút khách sáo ép khô.
Không có cách nào, bây giờ nàng rất cần trở nên mạnh mẽ hơn.
Cũng chính bởi vì có nước cây hiếm này làm nền tảng mà mấy ngày nay nàng nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc xe ba gác nhỏ cũng được coi là một công đôi việc.
Trước mắt dị năng đã khôi phục lại kích thước của hạt đậu xanh lúc trước, thậm chí mầm non nhú ra cũng khỏe mạnh cứng cáp hơn.
Bạch Quân Quân sắp mừng đến phát điên vì chuyện này.
Mà càng làm cho người ta vui mừng chính là mỗi lần kết nối vơi cây thự sam nhỏ, nàng cảm giác được nó hơi run rẩy, dáng vẻ như cực kỳ không tình nguyện.
Thực vật có linh hồn của chính mình cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, dù sao đời sau rất nhiều thực vật biến dị còn có ý nghĩ của chính mình.
Có đôi khi đối phó với những thực vật biến dị này còn phiền toái hơn đối phó với zombie rất nhiều.
Cho nên trong một quãng thời gian dài trong giai đoạn giữa mạt thế, thứ mà mọi người đối phó đến mệt mỏi không phải là zombie mà là thực vật biến dị, vì vậy mới có một thời gian giết chóc quá mức, sang tới giai đoạn sau mạt thế, thực vật biến dị gần như tuyệt chủng hết.
Nhưng mà thực vật của nơi này lại có cảm xúc của riêng mình mặc dù không bị tác nhân bên ngoài quấy rầy, chuyện này hơi kỳ lạ.
Bạch Quân Quân chưa từ bỏ ý định, hết lần này đến lần khác kết nối với cây thự sam non, cảm thụ cảm xúc của nó nhưng mà sau đó lại không cảm giác thấy bất kỳ điều gì nữa.
Bạch Quân Quân thoáng nhíu mày, hoài nghi có phải cảm giác của mình sai lầm rồi hay không?
Nhưng mà nghĩ đến cái cây này đã thuộc về mình, Bạch Quân Quân cũng không cảm thấy sốt ruột nữa.
Nếu cây thật sự có linh hồn, một ngày nào đó nó sẽ thức tỉnh, đến lúc đó hợp làm một với nàng thì chẳng khác nào có được một bảo bối nạp điện di động siêu cấp.
Như vậy nàng sẽ không bao giờ cần phải lo lắng chuyện năng lượng kiệt quệ nữa.
Đương nhiên, nếu muốn để cho cây thiêng trở thành báo bối nạp điện thì đầu tiên phải tưới cho nó thật nhiều thứ quý hiếm trên trời dưới đất, làm cho nó và bản thân nàng nâng cao năng lượng mới được.
Bây giờ nghĩ đến chuyện này còn quá sớm.
Bạch Quân Quân thở dài một hơi, yên lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vì thế ở trong mắt mọi người, vị đồ đệ trẻ tuổi của Khâu đại phu lại ngủ, nàng đúng là cô nương thích ngủ nhất mà bọn họ từng gặp được, không ai có thể so nổi.
….
Một đêm trôi qua trong chớp mắt, màu trắng bạc nhanh chóng lộ ra trên bầu trời.
Lúc này còn một khắc nữa là đến giờ mão, thời điểm này còn rất nhiều người đang ngủ nhưng A Đao đã lặng yên không một tiếng động xuống xe ngựa.
Cho dù còn đến một khắc nữa mới đến giờ mão nhưng đầu cầu bên này đã chật kín người, không ít hoang dân bị chậm trễ đã đến xếp hàng từ sáng sớm.