Chương 130

“A… không đúng. Mấy huynh đệ của ngươi không tính là khổ, bọn họ được giải thoát rồi.

Còn về phần người…

Rốt cuộc Chu Hùng đi đâu rồi!!!”

Chu Đào nói rồi đột nhiên nhấc chân đá Thái Giang ngã lăn quay.

Dáng vẻ hỉ nộ vô thường thật sự khiến người khác trở tay không kịp.

Thái Giang ngã lăn vài vòng trên mặt đất lại đụng phải chỗ bị trúng tên, cổ họng hắn cảm nhận được vị tanh ngọt, máu tươi không khỏi trào ra từ khóe miệng.

Chuyện tới nước này rồi hắn biết, có hoảng loạn hơn nữa cũng không thay đổi được gì, nên bất chấp tất cả nở nụ cười.

Nhìn thấy phản ứng của Thái Giang, Chu Đào khẽ híp mắt lại: “Ngươi cười cái gì?”

“Không hổ danh Tu La hai mặt, hôm nay ta xem như lĩnh giáo.”

Tu La hai mặt là biệt danh người khác đặt cho Chu Đào, ban đầu là người bên cạnh châm chọc hắn hỉ nộ vô thường nên đã cố ý tạo biệt danh này, nhưng bởi vì hai chữ Tu La rất uy phong, nên ngược lại càng truyền càng rộng.

Những người biết hắn đều rõ cái biệt danh này là vùng cấm không thể gọi lung tung.

Nhưng mà bây giờ, Thái Giang này lại không biết sống chết gọi, còn cười hung hăng ngang ngược như vậy.

Ánh mắt của chúng tướng sĩ nhìn hắn đều thay đổi.

Ai ngờ người trong cuộc Chu Đạo lại không trở mặt mà dùng vẻ mặt hờ hững nhìn hắn: “Buồn cười lắm hả?”

“Khà khà khà… đúng! Ta không ngờ ngươi ngoại trừ hỉ nộ vô thường còn dại dột hết thuốc chữa!”

Thái Giang không sợ khí thế đè áp người khác của hắn, kiên cường nói: “Uy Phong đường đã ở đây kéo dài nhiều năm, từ khi bị quân Tuyên Uy tiêu diệt giết đến lúc liên minh với quân Tuyên Uy, quá trình này ta rõ ràng hơn ai khác!

Chúng ta vất vả lắm mới nhận được sự tán thành của quân Tuyên Uy, vất vả lắm mới có cơ hội dốc sức vì tân vương, vào lúc thời cơ tốt như vậy tại sao chúng ta phải chạy?

Đó cũng chỉ là đồng nát sắt vụn mà thôi, chúng ta có cần từ bỏ tài phú với tiền đồ dễ như trở bàn tay đạt được, vào lúc này đắc tội với quân Tuyên Uy không?

Hơn nữa chúng ta cầm nhiều binh khí như vậy có thể đi đâu được? Nơi đây là địa bàn của quân Tuyên Uy, chúng ta điên rồi mới làm như vậy!

Sau một hồi lâu trầm mặc, Chu Đào mới nhướng mày: “Không phải các ngươi thì là ai?”

“...” Chu Đào cũng trầm mặc, nếu hắn biết thì hà tất phải lăn lộn ở đây?

Hắn cũng mới biết tin người của Uy Phong đường đi bỏ lại vườn không nhà trống.

Nghĩ như vậy, trước mắt Thái Giang tối sầm lại, hắn vốn đã mất quá nhiều máu, với lại suốt đêm bị tra tấn tinh thần lẫn cơ thể, cuối cùng không chống đỡ nỗi nữa té xỉu.

Chu Đào thấy thế lại lần nữa sai bảo tiểu binh lính đánh thức hắn dậy, nhưng lần này mặc cho tiểu binh lính có gọi như nào, Thái Giang vẫn không hề phản ứng.

“Kêu đội y đến đây xử lý vết thương, trước khi chưa hỏi ra kết quả thì không thể để hắn chết.”

“Vâng ạ.” Tiểu binh lính nhanh chóng đi tìm đội y.

Chu Đào nhìn thoáng qua chân trời đang dần hửng sáng, khẽ nhíu mày.

Lần này đi ra ngoài, thật là không thuận lợi.

Chu Đào không ngờ lần này Thái Giang lại hôn mê lâu như vậy.

Xương bả vai của hắn, chân sau với cẳng chân đều có lỗ thủng của mũi tên, ba miệng vết thương này vừa sâu vừa hiểm, với lại không xử lý kịp thời, đổ máu quá nhiều nên bây giờ tánh mạng đang bị đe dọa.

Trước mắt Thái Giang là người duy nhất còn sống của Uy Phong đường, muốn biết hướng đi của đám binh khí này nhất định phải cạy được miệng của hắn.

Nếu không điều rõ chắc chắn quan trên sẽ úp chậu phân này lên đầu Chu Đào.

Chu Đào âm thầm hối hận, sớm biết vậy thì đã trực tiếp đưa Thái Giang về doanh địa.

Bây giờ đụng phải cục diện rối rắm như này, dù không phải trách nhiệm của mình cũng biến thành trách nhiệm của mình, thật đúng là ra ngoài bất lợi!

“Bẩm tả tiên phong, Thái Giang bị thương rất nặng, bây giờ còn có dấu hiệu bị sốt, chỉ sợ hai ngày nay sẽ không chịu nổi.”

“Dù thế nào cũng phải cứu tỉnh hắn.”

“Nhưng ở đây không có bột thuốc lùi sốt, phải về lều y mới có.”

“Vậy phái người về lấy đi.”

Chương 131

Tình huống trước mắt, Chu Đào có sốt ruột đến đâu cũng không có cách nào hết, hắn chỉ có thể hạ trại ở đây, vừa chờ Thái Giang khôi phục ý thức, vừa tìm manh mối.

Nhưng động não là chuyện hắn ghét nhất từ trước tới giờ, cho nên, Chu Đào trực tiếp đẩy áp lực cho đội y.

“...” Đội y.

Trong khi Chu Đào chạy đua với thời gian, đoàn của Bạch Quân Quân cũng chạy đua với thời gian.

Mấy hôm nay mọi người đều liều mạng chạy về phía trước, tốc độ đó nhanh đến độ cách biệt một trời một vực với mấy ngày trước.

Tuy đằng sau mọi người vẫn chậm chạp không xuất hiện truy binh trong truyền thuyết, nhưng đội bảy người không ngừng tăng tốc khiến cho họ có cảm giác gấp gáp giống vậy, tất cả đều cắn răng chạy theo.

Bất tri bất giác trên đường xuất hiện bóng dáng những lưu dân khác.

Từ tán hộ tốp năm tốp ba, đến tiểu đội hai ba mươi người, trên đường ngày càng náo nhiệt.

Những lưu dân này hoặc nhiều hoặc ít đều nhìn thấy chiếc xe ngựa dẫn đầu kia, dù sao chạy nạn chỉ có một đường này, đoàn người nhiều ít đều có thể gặp nhau.

Hơn nữa nói tới xe ngựa, chỉ có đội ngũ thổ hào phú hộ chạy trốn từ Thất thành là không có xe ngựa.

Nhưng những thổ phào phú thương đáng thương đó đã sớm bị lưu dân hung tàn thay thế.

Có điều dọc theo đường đi tranh đoạt xe ngựa với đồ ăn, lưu dân không ngừng giết hại lẫn nhau, cho nên sau này xe ngựa cũng lần lượt xung phong liều chết hoặc hư hại hoàn toàn.

Đi đến đoạn này, gần như không có bóng dáng xe ngựa.

Tuy nhiên đoàn người này lại to gan dùng xe ngựa mở đường, không thể nói không rêu rao.

Lòng tranh cướp của mọi người ngo ngoe rục rịch, nhưng khi nhìn thấy trên nóc xe ngồi một tôn sát thần, mọi người lập tức dẹp suy nghĩ này đi.

Những người từng thua dưới tay đội bảy người đều biết, gì cũng có thể cướp, duy nhất xe ngựa có người ngồi trên nóc là không được cướp.

Đây là xe của đội bảy người!

Không ngờ đội bảy người nhanh như vậy đã đuổi kịp!

Giai đoạn trước, có không ít kẻ không có mắt nhìn thấy mấy tiểu hài tử cưỡi xe ngựa, đã suy nghĩ không đứng đắn.

Kết quả mấy tiểu tử ác ma này đã giết sạch những kẻ cướp xe ngựa, không hề lưu tình.

Lúc ấy không ít người đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, tính bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.

Ai ngờ lại thấy được một trận đơn phương chèn ép và đọ sức.

Vì thế tất cả những người đó đều hoảng hốt lo sợ chạy đi, vì bỏ xa đội bảy người mà họ thậm chí còn ngày đêm đi gấp liều mạng chạy suốt một đoạn thời gian.

Cho nên đột nhiên thấy đội bảy người xuất hiện lần nữa, đám lưu dân đã có ý đồ với họ khá hoảng hốt, còn tưởng đâu đội bảy người đột nhiên đuổi tới để trả thù.

Nhưng mà nhìn thấy bọn họ đội bảy người chỉ nhìn thẳng đi qua, không đặt ai vào mắt, mọi người âm thầm thở phào một hơi.

Nhưng nếu đội bảy người tăng tốc, thì lưu dân chột dạ sẽ đi chậm lại.

Tuy bọn họ không có thành công làm chim sẻ chực sẵn, nhưng hôm đó dù sao cũng từng giúp bọ ngựa. Lỡ như đội bảy người ghi thù, một khi không vui sẽ cầm đao đi qua đây thì sao.

Hoặc đói bụng săn giết bọn họ thì phải làm sao giờ?

Cho nên mấy người chột dạ đều đi chậm lại.

Lý Văn Li mặc kệ mấy tiểu ngư tiểu tôm đó đi nhanh hay chậm.

Bây giờ hắn chỉ nhớ còn tận hai ngày nữa mới đến cầu Nam Bắc, cần phải nhanh thêm chút nữa.

Những người còn lại hiển nhiên không biết ân ân oán oán của đội bảy người, đặc biệt là mấy tán hộ bỏ lỡ đội bảy người, bây giờ nhìn mấy trăm người hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi phía trước, khỏi phải nói đã khiến cho bao nhiêu người phải hâm mộ.

Nhưng cảm xúc hâm mộ của mọi người còn chưa toát ra hết, đột nhiên bị một cái xe đẩy kì lạ của đội ngũ đi phía sau một đoạn hấp dẫn.

Những chiếc xe đẩy tay bình thường đều là người bánh xe đi trước, người đẩy phía sau.

Mà cái xe đẩy tay này lại người đi phía trước, bánh xe ở đằng sau.

Hình dáng giống xe ngựa, nhưng xe ngựa là ngựa kéo, còn chiếc xe nhỏ này lại dựa hết vào người kéo.

Chương 132

Trên đường chạy nạn đứa nhỏ này kéo xe trống đã đủ kỳ quái, mà còn kỳ quái hơn là trên xe này có ba hài tử đang ngồi.

Mấy hài tử này đều đội mũ kín mít, trong đó có một đứa còn ôm nhánh cây che mát.

Tuy không nhìn ra giới tính của bọn họ, nhưng từ vóc dáng với thân hình tuyệt đối tuổi không lớn.

Mặc dù tuổi không lớn, cũng đã đủ để người ta nhìn không chớp mắt.

Dù sao cũng là một hài tử kéo ba hài tử, sức kéo xe này quá lớn.

Mọi người còn muốn nhìn xem rốt cuộc sao lại thế này, thì bốn nam nhân thành niên đeo cung nỏ đi cạnh xe kéo đã đồng loạt dùng ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh.

Mọi người kinh ngạc, nhao nhao tránh đi.

Chủ nhân của chiếc xe đẩy làm hoang dân tò mò như thế đúng là Bạch Quân Quân.

Hôm đó Tiểu Thiền nói cảm tạ với nàng, còn mở lời hứa có yêu cầu gì cần giúp đỡ cứ nói.

Khi gặp được một cái cây bị sét đánh ngã, Bạch Quân Quân đã không khách sáo trực tiếp đi tìm Tiểu Thiền hỗ trợ đóng đại thụ thành xe đẩy nhỏ.

Mấy cái xe đẩy hàng nhỏ này thường xuyên thấy ở kho hàng trong tương lai, bây giờ thì vẫn chưa có.

Nàng nhờ lão Khâu thúc làm bánh xe giùm, rồi sau đó để Bạch Táp Táp kéo xe, còn bọn nàng thì ngồi lên.

Vì thế mấy ngày nay ngoại trừ nấu cơm, nếu không thì Bạch Quân Quân sẽ ngồi lì trên xe đẩy tay như bị đóng đinh trên đó, kiên quyết không xuống xe,

Mọi người cũng biết Quân Quân cô nương căn cơ yếu, nên không có ý kiến gì.

Mà lý do Bạch Quân Quân làm vậy chủ yếu là vì hôm đó xử lý giặc cỏ nàng đã dùng không ít dị năng, với lại muốn chôn hai mươi mũi tên nỏ dưới nền đất càng phí không ít tinh lực.

Thường xuyên qua lại như thế, sức mạnh do nước cây thần tích tụ lại cho nàng đã thấy đáy.

Trước mắt tướng quân trẻ tuổi có thể đánh tới mọi lúc, đến lúc đó lại phải ác chiến một trận.

Vì gia tăng át chủ bài, Bạch Quân Quân chỉ có thể tăng thời gian tu luyện.

Cũng may Bạch Táp Táp thức tỉnh dị năng đại lực sĩ, kéo một cái xe đẩy tay nhỏ cứ như kéo món đồ chơi nhựa vậy, nếu không thì chỉ có thể dựa vào Khâu Đại cõng nàng.

Ban đầu chỉ có Bạch Quân Quân ngồi trên xe đẩy nhỏ, hai tiểu hài tử do mấy người trưởng thành thay nhau cõng, ngẫu nhiên sẽ đi một đoạn.

Nhưng mà sau mấy ngày thật sự quá mệt mỏi, Khâu Đại Khâu Nhị ôm thể bế nổi nữa, Bạch Linh Vũ với Tiểu Sơn cũng bị bỏ lên xe đẩy.

Người lớn đều thấy hơi xấu hổ, nhưng Bạch Táp Táp lại rất vui mừng, hận không thể kêu mấy người lão Khâu thúc cũng ngồi lên đi.

Nói không chừng nàng ấy có thể nhanh chóng đột phá tới cực hạn của cơ thể, tăng cường dị năng!

Mấy ngày trước giặc cỏ Uy Phong đường đã đánh thật sâu vào kích thích Bạch Táp Táp. đặc biệt là khi thấy trưởng tỷ lấy một địch trăm, ngực nàng ấy bốc lên ngọn lửa hừng hực.

Nàng ấy cũng muốn cố gắng mạnh lên, nàng ấy cũng muốn đứng bên cạnh trưởng tỷ, cùng trưởng tỷ chống đỡ kẻ gian!

Bởi vậy trong khoảng thời gian này Bạch Táp Táp vô cùng cố gắng, thậm chí còn lén bỏ vào sọt không ít bùn đất.

Nhưng mà dù vậy cái sọt vẫn nhẹ như mây không có chút cảm giác trọng lượng nào, sức chịu đựng của nàng ấy không thấy nặng chút nào cả.

Lúc đó, Bạch Táp Táp đã sắp khóc.

Không ngờ buồn ngủ lập tức có người đưa gối, trưởng tỷ đã tạo bài tập thể lực mới cho nàng.

Bạch Táp Táp reo lên vui mừng.

Nàng ấy kéo xe đẩy nhỏ như ngựa thoát dây cương, nhảy nhót kêu một tiếng sung sướng.

Những người đồng hành nhìn thấy mấy tiểu hài tử mua vui trong khổ đau, khói mù trong lòng cũng theo đó là tản đi không ít.

Lý Văn Li ở đằng trước, lại không chú ý tới tình hình phía sau, dù sao đội ngũ mênh mông mấy trăm người ít thì cũng cách xa mười mét.

Hắn hàng năm ngồi trên xe ngựa, không ra ngoài đi dạo nên không biết tình hình phía sau.

Ngược lại A Đao trên nóc xe không có lúc nào là thôi chú ý tới động thái của Bạch Quân Quân.

Chương 133

Nói thật A Đao không phải là người không rõ lý lẽ.

Ngày đó Bạch Quân Quân lấy sức một người, tiêu diệt năm mươi lăm người của Uy Phong đường, tuy hắn giấu công tử chuyện này, nhưng đó là vì hắn không muốn Bạch Quân Quân có bất kỳ gút mắt gì với công tử nữa, nhưng mà cá nhân hắn rất bội phục việc Bạch Quân Quân bẩm sinh đã có tài thiện xạ.

Năm đó trung thu tại Quỳnh Lâm yến, đệ nhất quý nữ ném thẻ bài vào bình rượu đại thắng, đạt được chín viên dạ minh châu do Hoàng thượng ban thưởng, cũng bằng văn võ song tuyệt, đã chính thức cướp danh hiệu thiên hạ đệ nhất tài nữ trong tay thiên kim Tể tướng Văn Nhân Phinh, nhà nhà đều biết chuyện này.

Người khác có lẽ không biết nhưng là môn khách Bạch gia, tất nhiên A Đao biết quả thực Bạch Quân Quân đã trải qua biết bao mồ hôi mới luyện ra được.

Đây là chỗ duy nhất A Đao bội phục Bạch Quân Quân.

Không ngờ khi lần nữa gặp lại Bạch Quân Quân, nàng không còn là tiểu thư quý tộc khí phách hăng hái ở Quỳnh Lâm yến nữa, cũng không còn chơi trò chơi nhàm chán kia.

Mà đặt mũi tên ở chỗ thật sự nên đặt.

Một người hạ gục năm mươi lăm người.

Là một võ giả, hắn không có lý do gì không bội phục.

Cho nên khi Bạch Quân Quân tìm Tiểu Thiền xin giúp đỡ, A Đao đã mở một mắt nhắm một mắt giả vờ như không thấy.

Nhưng mà không ngờ đại tiểu thư này lại tìm Tiểu Thiền là để mượn kiếm của hắn tước gỗ, rồi đóng một chiếc xe đẩy, thậm chí còn để thứ muội nhỏ hơn nàng bảy tuổi đẩy xe!

Một chút hảo cảm vất vả lắm mới nảy sinh trong lòng A Đao hoàn toàn tan vỡ, trong lòng hắn nảy sinh khinh thường.

Nô dịch thứ muội như vậy, lương tâm nàng có đau không?

A Đao vốn đã là người mặt quạu, khi tâm trạng không tốt, cảm xúc sẽ rõ ràng hơn nữa.

Hai ngày nay ngay cả Tiểu Thiền cũng chú ý tới ánh mắt bén như dao muốn giết người của A Đao thường hay ném tới trên người Bạch Quân Quân.

Tiểu Thiền nghĩ trăm lần vẫn không ra, hai người này chắc chưa có tiếp xúc gì mà?

Ít nhất là trong mấy ngày nay hắn không thấy.

Nếu mấy hôm nay không tiếp xúc, vậy là mấy hôm trước có liên quan rồi nhỉ?

Lần duy nhất hai người họ tiếp xúc… chỉ có ở Uy Phong đường đúng không?

Vì thế Tiểu Thiền nhanh chóng đi tìm Tiếu Diện với lão Tăng.

“Có cảm thấy ánh mắt của A Đao kỳ kỳ không?”

“Kỳ chỗ nào?” Tiếu Diện có hơi không hiểu.

“Ngươi không thấy A Đao có địch ý với Quân Quân cô nương hả?”

Tiểu Thiền thấy hai người họ đều ngơ ngác thì trực tiếp làm rõ, nói.

Lão Tăng bình tĩnh liếc mắt nhìn họ một cái, lắc đầu: “Ta không để ý nữa.”

“Vậy thì hình như vừa nãy ta cũng cảm giác được.” Tiếu Diện yên lặng nhấc tay.

Tiểu Thiền với lão Tăng đồng loạt nhìn qua: “Nói vậy là sao?”

“Ta cảm thấy…” Tiếu Diện nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi: “Có lẽ Quân Quân cô nương với A Đao quen biết nhau.”

“?” Tiểu Thiền.

“?” Lão Tăng.

Trong khi ba người bọn họ đang tụ lại xầm xì, thì A Đao ngồi trên nóc xe lạnh lùng nhìn về phía họ.

“Các ngươi có thời gian tám chuyện, không bằng xiết chặt thời gian lên đường đi, nếu để quân Tuyên Uy đuổi kịp ta sẽ phạt các ngươi đi chép tâm pháp võ công.”

“...” Tiểu Thiền, Tiếu Diện với lão Tăng quay đầu lại nhìn thoáng qua A Đao ngồi trên nóc xe, nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt, họ ăn ý im lặng.

Xung quanh an tĩnh, bây giờ A Đao mới vừa lòng nhắm mắt dưỡng thần.

Trong xe ngựa, Lý Văn Li đang đọc sách, thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi tài giỏi tốt đẹp, mặc dù có hơi mảnh khảnh nhưng vẫn có cảm giác siêu thoát thế tục như trích tiên.

Thố Tử một tấc không rời hắn thì đang nghiêm túc dùng ngón tay chấm nước luyện chữ trên bàn gỗ nhỏ.

Đây là bài tập sau khi lão đại nhặt hắn về đã liên tục kiên trì bắt hắn làm.

Nhắc đến toàn là nước mắt.

Chương 134

Hồi đầu lão Tăng, Tiếu Diện với Tiểu Thiền cũng muốn cùng luyện chữ.

Nhưng mà sau đó mấy người kia tìm thấy chuyện làm. Ví dụ như lão Tăng cảm thấy xe ngựa không thể không có mã phu nên hắn lên đánh xe. Tiếu Diện cảm thấy lão Tăng ngốc như vậy, một mình đánh xe ngựa không an toàn, hắn phải đi theo trông chừng. Tiểu Thiền thì còn tuyệt tình hơn, hắn trực tiếp nhận công việc “người phát ngôn” của đội bảy người, thâm nhập vào cơ sở phía sau gắn bó tình cảm với hoang dân.

Tuy Thố Tử cũng muốn nhận việc, nhưng trước mắt chỉ còn thiếu người chăm lo cuộc sống ăn uống hàng ngày của lão đạo.

Thố Tử trốn không xong chỉ có thể thành thành thật thật luyện chữ.

Nhưng nghe bên ngoài xì xào nói chuyện phiếm, hắn cũng muốn ra.

Trong lòng Thố Tử âm thầm rơi lệ, Lý Văn Li lại đột nhiên đặt sách xuống.

Thố Tử ngẩng đầu lên lập tức đón nhận đôi mắt đen như đầm sâu thăm thẳm, lại sáng như ánh trăng, Thố Tử ngây ngốc nhìn một hồi.

Ngồi trong xe cảnh đẹp ý vui duy nhất, là thưởng thức khuôn mặt của lão đại nhà hắn.

Đây là khuôn mặt mới nhìn thì cảm thấy là công tử nho nhã, nhưng càng nhìn càng thấy như trích tiên.

Thố Tử không biết dùng từ gì để hình dung, hắn chỉ biết lão đại nhà hắn rất đẹp.

Trong khi Thố Tử ngây người hết sức, Lý Văn Li lại không hề báo trước kề sát vào mặt Thố Tử.

“A Đao quen biết cô nương nào?”

“???” Vẻ mặt con thỏ đầy khó hiểu.

Trước tiên LBL đặt ngón tay lên môi làm động tác im lặng, rồi lại chỉ ra ngoài, ngụ ý là hắn đã nghe được hết đoạn đối thoại vừa rồi.

“!!!”

Lão đại đang hỏi chuyện của Quân Quân cô nương đấy à?

Sợ lão đại biết lai lịch của túi nước, Thố Tử chỉ có thể giả ngu.

“Ta cũng không rõ ràng lắm, chắc là đằng sau có cô nương nào đó lọt vào mắt xanh của Đao ca ấy mà.”

Lý Văn Li kinh ngạc, không ngờ trong hoàn cảnh nguy cấp như vậy, mà tiểu cổ hũ là A Đao lại có thể gặp được tình yêu.

Hắn như suy tư gì đó: “Nghe nói trong đội ngũ có nữ hài tử thần xạ thủ bách phát bách trúng, hay là người này đã lọt vào mắt A Đao?”

Thố Tử thoáng kinh ngạc, rồi cuống quít lắc đầu: “Không đúng không đúng, ta không có nói như vậy!”

Ồ ~

Phủ định với phủ định là khẳng định.

Lý Văn Li cảm giác mình đã nhìn thấu nội tâm của A Đao.

“?” Thố Tử.

Khi đó Lý Văn Li đã biết chân tướng, nên cứ thảnh thơi thảnh thơi lần nữa nhặt sách đang nằm trên mặt bàn lên, vùi đầu đọc tiếp.

Thố Tử nhìn thoáng qua quyển sách trong tay công tử, lúc trước hắn không có hiểu sách này, bây giờ hắn đã biết không ít chữ cuối cùng cũng có thể đọc hiểu.

“???” Thố Tử.

Đây là sách gì vậy?

Nhưng mà lão đại vùi đầu độc không có ý muốn phản ứng lại hắn.

Thố Tử thầm nghĩ, chắc là kiến thức của hắn quá ít, phải cố gắng hơn nữa mới có thể đuổi theo trình độ của lão đại!

Vì thế hắn lại tiếp tục dựa vào bàn nghiêm túc luyện chữ.

Bởi vậy có thể thấy được, tuy đội bảy người dẫn theo mọi người một mạch chạy như điên, nhưng mà dường như cảm xúc không bị truy binh ảnh hướng, vẫn đi theo tiết tấu bình thường của mình.

Từ phương bắc đến Bích Lạc, phải đi qua Bắc Hà.

Phía trên Bắc Hà có một cái cầu Bắc Nam, nó rộng chừng chín trượng, chiều dài vô tận.

Cây cầu này nối tiếp hai miền nam bắc, ngoại trừ thuyền ra thì nó là đường duy nhất thông phương nam nhất định phải đi qua.

Bây giờ ngũ vương gia với cửu hoàng tử chuẩn bị khai chiến, hai bên đều lo lắng chiến hỏa sẽ lan tới phía bắc, cho nên từ ba năm trước, đội quân hai bên đã khống chế cây cầu này.

Nói về quyền sở hữu của câu cầu, lúc đất nước chưa sụp đổ, thì tất nhiên cầu thuộc về hoàng đế.

Bình thường con dân đất phong của ngũ vương gia với cửu hoàng tử đều không cảm thấy gì đi qua cây cầu này.

Nhưng khi đất nước sụp đổ, cây cầu thuộc về ai còn khó nói lắm.

Ban đầu ngũ vương gia với cửu hoàng tử chỉ muốn đừng để chiến hỏa lan tới đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play