Chương 126
“Gì cơ?”
Nghe dặn dò của Lý Văn Li, vẻ mặt của những người còn lại trong đội quân bảy người lộ vẻ ngạc nhiên.
“Nhiều nhất ba ngày thôi, tướng quân trẻ tuổi kia chắc chắn sẽ đuổi tới, tốt nhất là chúng ta có thể tới được Bích Lạc trước khi hắn đuổi tới, nếu không thể thì cũng phải dùng thời gian nhanh nhất tụ họp với lưu dân đi ở phía trước.
Hoang dân đều có bề ngoài giống nhau, đến lúc đó tướng quân trẻ tuổi kia cũng không thể gây phiền phức được cho hoang dân.
Lý Văn Li có năng lực quan sát đáng kinh ngạc và am hiểu sâu sắc về cách dùng binh, hắn vừa nói ra những lời này, Lão Tăng không hề do dự, lập tức tăng tốc xe ngựa.
Mọi người vốn đang mỏi mệt nhìn thấy xe ngựa tự dưng tăng tốc thì không khỏi kinh ngạc.
“Sao lại tăng tốc vào lúc này? Không phải chuẩn bị nghỉ ngơi sao?”
“Các vị, tướng quân trẻ tuổi kia là kẻ thù không phải bạn, người tới không có ý tốt, bây giờ nếu chúng ta cách hắn quá gần thì thật sự vô cùng nguy hiểm, chúng ta phải nới rộng khoảng cách với hắn mới an toàn.”
Một lần nữa, Tiểu Thiền lại thay mặt Lý Văn Li chạy về phía sau giao tiếp với mọi người.
Hắn không nói thẳng rằng mấy ngày tới đều ít được nghỉ ngơi, dù sao chỉ có mục tiêu ngắn hạn mới có thể khích lệ mọi người kiên trì, nếu kéo mục tiêu ra quá dài quá xa, mọi người sẽ rất khó kiên trì.
Nhưng mà lực chú ý của mọi người không hề đặt ở chỗ có được nghỉ ngơi hay không mà là bị lời nói tướng quân trẻ tuổi là địch không phải bạn của Tiểu Thiền làm cho hoảng sợ.
Mọi người quên cả mệt mỏi, ngơ ngác nhìn nhau nói: “Không phải chứ? Không phải tướng quân trẻ tuổi kia giúp thôn dân sao? Hơn nữa còn thả chúng ta đi nữa.”
Phải biết rằng tất cả những nơi gần bảy thành của Tuyên Uy đều đang bắt thanh niên khỏe mạnh tòng quân, mà tướng quân trẻ tuổi này lại đồng ý thả cho bọn họ một con đường sống, hiếm có biết bao.
Nếu nói người như vậy là kẻ thù, vậy hắn hoàn toàn không cần phải thả mọi người mà mang đi luôn, không khéo còn có thể tranh công với cấp trên.
Mọi người liên tục lắc đầu, tỏ vẻ có thể tin tức không chính xác lắm.
“Sự việc quá mức phức tạp, tóm lại cẩn thận vẫn hơn, nếu mọi người không muốn nghe theo hiệu lệnh thì có thể rời khỏi đội ngũ ngay, chúng ta không hề có ràng buộc gì cả, mọi người đến đi tự do.”
Tiểu Thiền không hề có sự nhẫn nại của trước kia nữa, chỉ nói rõ ràng mọi chuyện với đoàn người mà thôi, cũng không quan tâm mọi người tin hay là không tin.
Nhưng mà đã đến lúc mấu chốt này rồi, sao những người đi theo bọn họ cả quãng đường lại nói lui là lui được, đoàn người chỉ có thể cắn răng đuổi theo xe ngựa phía trước.
Tiểu Thiền thấy thế, lén lút thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này hắn mới đi đến trước mặt Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân nhìn thấy Tiểu Thiền đột nhiên tới gần, cảm thấy hơi kinh ngạc, sao người này lại đến tìm nàng?
“Ngươi là đồ đệ của Khâu đại phu phải không? Thật không ngờ ngươi lại có thể điều khiển cung tên tốt như vậy, vừa rồi may mà nhờ có ngươi cứu chúng ta.”
Bạch Quân Quân nghe xong lời này mới biết được, hóa ra xã ngưu[1] đến đây để biểu lộ sự biết ơn với nàng.
[1] Người có trình độ xã giao cực tốt
Về chuyện nàng là tay thiện xạ, từ lúc nửa khắc trước những hoang dân xung quanh đã lần lượt ca ngợi nàng một lần.
Cái gì mà anh hùng xuất thiếu niên, còn có gì mà xưa có Hậu Nghệ bắn mặt trời, ngày nay lại có cân quắc bất nhượng tu mi[2] gì đấy, muốn buồn nôn bao nhiêu thì có buồn nôn bấy nhiêu.
[2] Là một thành ngữ Trung Hoa nói về những bậc nữ nhi có tài thao lược không kém đàn ông, thậm chí hơn cả đàn ông
Tuy là người đã sành sỏi việc đời như Bạch Quân Quân cũng không chịu đựng nổi sự tâng bốc quá đà này.
Cho nên nàng dồn tất cả công lao lên người Khâu Đại.
“Là do Khâu đại ca dạy tốt.”
Lúc đó, vẻ mặt của Khâu Đại, người chưa hề bắn ra mũi tên nào trở nên đen thui.
Quân Quân cô nương này cũng thật quá khiêm tốn rồi, trị liệu bệnh sốt rét rõ ràng là công lao của nàng mà nàng cũng không muốn kể công, đẩy danh lợi đó cho cha hắn, mà bây giờ lại dồn kỹ xảo bắn cung lên đầu của hắn.
Hóa ra vị sư phụ không may dạy nàng lại không xứng có được danh tính của chính mình hay sao?
Không ngờ chính bởi vì hành vi tự hiểu lấy mình, không lãng phí cung tên của Khâu Đại lại trở thành tay nghề thành thạo trong mắt mọi người.
Hơn nữa Khâu Đại lại là người có thể trạng cường tráng nhất của Khâu gia, vả lại còn quanh năm đeo cung tên cho nên hắn nghiễm nhiên trở thành sư phụ của tay thiện xạ Bạch Quân Quân, hình tượng tay thiện xạ siêu cấp cứ như vậy mà hình thành.
“...” Khâu Đại muốn giải thích nhưng không ai bằng lòng nghe cả.
Chương 127
Cho nên, lúc trước được binh sĩ khen, giờ Tiểu Thiền lại khen nữa, Bạch Quân Quân đã có thể vững như Thái Sơn, mặt không đổi sắc.
Nàng chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Quá khen, là võ sư của ta dạy tốt.”
Nhưng mà theo ngón tay của Bạch Quân Quân, Tiểu Thiền kinh ngạc nhìn về phía Khâu Đại.
“!!!”
Không ngờ gia đình lại thật sự lợi hại!
Y thuật của Khâu đại phu tinh thông, Khâu đại ca bách phát bách trúng, còn Khâu Nhị Khâu Tam thì kiêu dũng chiến đấu hăng hái, ngay cả tiểu đồ đệ này cũng có thể văn có thể võ.
Một mình quét sạch năm mươi lăm tên giặc cỏ máu mặt!
“...” Khâu Đại: Không được.
Bạch Quân Quân còn đang lo nên tiếp cận đội bảy người như thế nào mới không đột ngột, thì Tiểu Thiền đã đến đây, quả thực là gãi đúng chỗ ngứa.
Vì thế Bạch Quân Quân thẳng thừng nhìn hắn: “Ta đã nói cho ngươi nghe người dạy ta bắn cung, ngươi có thể nói cho ta ai đã dạy dị năng tốc độ cho các ngươi không?”
“???” Tiểu Thiền trả lời lại nàng bằng vẻ mặt ngơ ngác: “Ý của Quân Quân cô nương là sao?”
Bạch Quân Quân nghẹn họng một hồi, thấy Tiểu Thiền ngu ngơ thật chứ không phải giả vờ: “Dị năng của các ngươi…”
Bạch Quân Quân tự hỏi một hồi, rồi thay đổi cách hỏi khác: “Thân thủ tàn ảnh vù vù vù của các ngươi làm như thế nào vậy?”
“Hả? Ngươi nói Trì Phong Quyết ấy hả?”
“???” Giờ lại tới phiên Bạch Quân Quân không hiểu.
Chẳng lẽ không phải mấy người này dùng dị năng tốc độ, mà là công phu trong truyền thuyết?
Là mấy kiểu Phi Thiên Độn Địa, Lăng Ba Vi Bộ gì đó thất truyền ở cổ đại ấy?
Không thể nào!
Bạch Quân Quân hoàn toàn chìm vào rối loạn.
Nhưng mà bây giờ thiên địa linh khí dồi dào, có khi bọn họ đã tu tập công pháp để mở rộng tiềm năng.
Cũng chính là thứ người đời gọi là… siêu năng lực, cái gọi là dị năng cơ thể, ví dụ như đại lực sĩ, thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ, phi mao thoái, vân vân.
Tưởng tượng như vậy thấy hình như cũng có lý.
Nhưng mà bây giờ mọi người vẫn chưa nhận thức được cái “công phu” này trên thực tế chính là dị năng.
Hoàn cảnh tại mạt thế đã làm chấn động loài người khiến cho dị năng tự động thức tỉnh, đương nhiên không chỉ có cơ thể, thậm chí có rất nhiều dị năng tinh thần tầng sâu cũng theo đó xuất hiện.
Nhưng mà ở thế giới này, không có hoàn cảnh ngoại lực quấy nhiễu, cho nên mọi người chỉ có thể tìm kiếm trong công pháp đột phá những dị năng đã thức tỉnh.
Nhưng mà cách thức tỉnh này, thường chỉ có thể thức tỉnh dị năng cơ thể cấp thấp.
Dị năng tốc độ của tất cả thành viên đội bảy người thì được.
Nhất định là Trì Phong Quyết này có chỗ nào đó hơn người, nên đã khai phá tiềm năng cơ thể bọn họ.
Đôi mắt Bạch Quân Quân lóe lên một tia sáng.
“Không biết Trì Phong Quyết này.”
“Đây là tâm pháp gia truyền của lão đại, ta không thể nói.”
Không đợi Bạch Quân Quân lên tiếng, Tiểu Thiền đã cười giảo hoạt từ chối: “Ta phải đi về, sau này có việc gì cần giúp đỡ cứ tới tìm ta, chỉ cần có thể ta sẽ giúp.”
Tiểu Thiền dứt lời lại lần lượt chào tạm biệt với lão Khâu thúc và Khâu Đại, rồi mới chậm chạp rời đi.
Bạch Quân Quân cạn lời khóe môi khẽ giật.
“Trơn không cầm nổi vậy thì kêu ve (thiền) gì chứ, kêu cá chạch đúng hơn!”
Bạch Táp Táp với Bạch Linh Vũ nghe thấy vậy đều không nhịn được lén che miệng cười.
Cứ như vậy suốt chặng đường đoàn người đi chậm, đã sớm lên kế hoạch hạ trại ở một mảnh đất bằng đằng trước, nhưng bây giờ không rảnh quan tâm nữa, tất cả mọi người đều cắm đầu chạy về phía trước.
Người lớn còn đỡ, nhưng mấy tiểu hài tử không thể chịu nổi nữa, vì thế người lớn ngoại trừ lo cho bản thân còn phải cõng mấy hài tử.
Bạch Linh Vũ với Tiểu Sơn cũng đã sớm ngồi trên lưng Khâu Đại và Khâu Nhị.
Bọn họ còn lo Bạch Quân Quân theo không kịp, nhưng mà Bạch Quân Quân lại lộ ra vẻ mặt cứng cỏi, không nói câu nào theo mọi người chạy suốt đêm.
Mãi cho đến sáng sớm, ngay cả ngựa cũng đi không đặng nữa, mọi người mới khó khăn lắm dừng lại.
Chương 128
Đội của Bạch Quân Quân vội vàng nghỉ ngơi rồi khởi hành tiếp, dáng vẻ kia như đằng sau có mãnh thú rắn độc đuổi theo vậy.
Còn về phần tướng quân trẻ tuổi Chu Đào, hắn dẫn theo một trăm lính tinh nhuệ, chạy suốt đêm tới Uy Phong đường.
Vốn tưởng rằng Uy Phong đường sẽ có cơm no rượu say gì chờ, kết quả toàn bộ Uy Phong đường đã tối lửa tắt đèn, lặng im thin thít.
Binh lính có chút thắc mắc: “Có phải bọn họ ngủ rồi không?”
“Ngươi có thấy sơn trại nào ngay cả thủ vệ còn không có chưa?” Chu Đào lười biếng liếc binh lính một cái.
Bị cấp trên nói móc, binh linh hơi xấu hổ sờ sờ cái mũi, nhanh chóng đi đốt đuốc.
Nhân lúc đi đốt đèn, binh lính phía sau cũng ném người đang hôn mê bất tỉnh lên ghế gỗ chạm trổ trên đại đường.
Trong khi Chu Đào nhìn đại đường hoa văn chạm trổ trầm tư, thì binh lính điều tra ở bên ngoài liên tục vội chạy về.
“Bẩm tả tiên phong, Uy Phong Đường không có người nào cả ạ.”
“Bẩm tạ tiên phong, phòng bếp không để lại gì ạ.”
“Bẩm tạ tiên phong, kho binh khí bị dọn trống ạ.”
“Cái gì!”
Mặt của tướng quân trẻ tuổi đen hoàn toàn.
Hắn mau mạnh như gió đi đến từng nơi theo như lời mọi người để điều tra, nhưng mà quả thực chỉ nhìn thấy khung cảnh vườn không nhà trống.
“Có phải những kẻ đó đã trộm đi binh khí chạy?”
Binh lính bên cạnh lại hỏi một câu.
Tướng quân trẻ tuổi cắn chặt răng, “rắc” ngân thương chém xuống, cái bàn bị ngân thương lướt qua một cái, đã lập tức thành hai nửa.
“Đánh thức Thái Giang dậy cho ta!”
“Vâng!”
Tướng quân trẻ tuổi ra lệnh một tiếng,
Lúc này Thái Giang bị thương nặng còn đang hôn mê bất tỉnh, một binh lính đi vào vỗ mặt hắn, đáng tiếc là hắn không hề phản ứng.
“Chạy đi múc nước nhanh đi.” Một người trong đó nhắc nhở hắn.
“Vâng vâng.” Một tiểu binh lính nhanh nhẹn chạy ra từ đại đường.
Nhưng lu nước trong phòng bếp đã bị rút sạch từ lâu, xung quanh cũng không có giếng nước, có lẽ đành phải chạy ra khe núi lấy nước về.
Không còn cách nào khác hắn chỉ có thể cầm lấy cái chậu vội vã chạy ra ngoài, một binh lính khác thấy được không khỏi tướng mày.
“Trời, bây giờ ngươi mà đi múc nước, thì lát nữa về sẽ bị phạt.”
“Vậy phải làm sao đây!” Tiểu binh lính ra vẻ sốt ruột.
Thấy dáng vẻ của tả tiên phong là hận không thể lập tức gọi Thái Giang dậy, nếu hắn dây dưa ở đây thì không dám nghĩ tới hậu quả.
Binh lính cản hắn không nói hai lời cởi lưng quân, tiểu binh lính thấy thế cũng hoàn hồn lại, cởi lưng quần theo tên kia, vừa cởi vừa lẩm bẩm: “Làm vậy không tốt lắm đâu.”
“Ngươi không tốt hay ta không tốt? Trong loạn thế này mà có thể bảo vệ tốt bản thân đã không tệ rồi, còn quan tâm sống chết của người khác làm gì?”
“Cũng phải.”
Tiểu binh lính rất nhanh bị thuyết phục, hai cột nước lập tức rót vào trong bồn.
Chỉ chốc lát sau, đại đường yên lặng lại lần nữa truyền đến tiếng bước chân, tiểu binh bưng nước trực tiếp hất chính xác cả chậu nước vào mặt Thái Giang.
Động tác lưu loát liền mạch, không lãng phí chút nước nào.
Thái Giang bị kích thích như thế, dần khôi phục ý thức, nhưng khắp đại đường cũng dần bốc lên một mùi khai.
Tướng quân trẻ tuổi lạnh nhạt nhìn thoáng qua tiểu binh lính.
Tiểu binh lính chột dạ giải thích: “Bẩm tả tiên phong… phòng bếp hết nước ạ.”
Tướng quân trẻ tuổi bất đắc dĩ phất tay kêu hắn lui ra.
Tiểu binh lính nhanh chóng trốn đi như được đại xá.
Thái Giang bị mùi khai của nước tiểu xông tỉnh, nhưng nhìn thoáng quanh người, trong phút chốc có hơi chưa kịp phục hồi lại tinh thần.
Nơi đây là Uy Phong đường, giống như hắn đoán trước.
Chắc chắn Chu Đào sẽ đưa hắn về.
Chỉ là hắn không rõ tình huống tiểu tử Chu Đào này bày ra vẻ mặt thâm trầm bất định như vậy là có ý gì?
Chi dù hắn khiến cho tất cả huynh đệ bị thiệt hại, nhưng nói đến cùng tổn hại cũng là người của Uy Phong đường mà? Hắn bày ra cái mặt đen đó làm gì?
Chương 129
Hơn nữa tiểu tử này cũng không quá biết thương người, tốt xấu gì đã đưa hắn về, dùng nước tạt kêu hắn tỉnh ở đại đường là có ý gì?
Thẩm vấn phạm nhân à?
Lời oán giận của Thái Giang còn chưa nói ra, Chu Đào đã đập bàn bật dậy.
“Nói nhảm ít thôi! Binh khí của bọn ta đâu rồi!”
“????” Thái Giang dường như cảm nhận được gì đó không đúng: “Ngài nói gì cơ?”
Chu Đào không nói, chỉ khẽ ngước mắt lên, ngân thương vắt trên vai phản xạ ánh sáng lạnh sâu kín, toàn thân phát ra cảm giác áp bách khó thở.
“Tiểu Chu tướng quân thứ lỗi, thảo dân thật sự không biết ngài có ý gì.”
“Không biết? Vậy mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn đi.”
Chu Đào nói xong trực tiếp kêu người vác hắn đến kho binh khí.
Khi đến khi binh khí, binh lính không chút khách khí ném hắn xuống đất, Thái Giang bị đau đến độ phải che lại miệng vết thương, hoa cả mắt, hắn thích ứng hồi lâu mới bắt đầu đánh giá khắp nơi, nhưng mà vừa nhìn hắn đã sửng sốt.
Chỉ thấy căn phòng vốn chất đầy cung tiễn trường mâu binh khí giờ lại trống rỗng, không để lại thứ gì cả.
“Sao… sao có thể! Binh khí đâu? Sao không có binh khí nào cả!”
Thái Giang cũng tỏ ra kinh ngạc hoảng hốt.
“A. Diễn giống như thật vậy!”
Một tiếng “loảng xoảng” vang lên, Chu Đào ném xuống thứ gì đó màu đen tuyền, Thái Giang tập trung nhìn vào thấy đó là cung nỏ đen tuyền hắn đeo trên tay.
“Ta cũng muốn hỏi ngươi, binh khí đâu rồi!”
Thái Giang nghe thấy câu hỏi đó cuối cùng đã hiểu sao lại thế này, hắn cực kỳ hoảng sợ.
“Chu tướng quân hiểu lầm! Cung nỏ này là Khâu đại tướng quân thưởng cho, tuyệt đối không phải ta lén trộm!”
“Đây là ngươi đang dùng Khâu đại tướng quân đè đầu ta?” Chu Đào không vui híp mắt.
“Thảo dân tuyệt đối không có ý này!” Trên mặt Thái Giang tràn đầy hoảng sợ.
“Đừng nói đông nói tây, Trương Hùng đâu rồi! Binh khí của chúng ta đâu rồi!”
“Thảo dân thật sự không biết!” Hiểu rõ chuyện ở đây, toàn thân Thái Giang toát ra mồ hôi lạnh: “Ba ngày trước ta đã dẫn theo các huynh đệ đi ra ngoài còn chưa quay về, trước khi ta đi ra ngoài, trong trại vẫn bình thường như cũ.”
Chu Đào thoáng nghiêng đầu, chốc lát sau mới ngồi xổm trước mặt Thái Giang.
“Ý của ngươi là tất cả đều do Trương Hùng làm chứ ngươi không liên quan gì cả?”
“Thảo dân thật sự không biết chuyện này!”
“Vậy ngươi biết cái gì?”
Chu Đào hoàn toàn mất kiên nhẫn, vung một cái tát vào mặt Thái Giang.
Binh khí biến mất ở Uy Phong đường, người cũng bốc hơi ở Uy Phong đường.
Nếu không phải bọn họ trông coi tự trộm thì còn ai vào đây?
Nếu lưu manh có bản lĩnh chạy đến Uy Phong đường cướp vũ khí, thì còn làm lưu dân làm gì nữa? Phất cờ khởi nghĩa thay thế luôn không phải tốt hơn sao?
Rõ ràng là sau khi chạy trốn Thái Giang phụ trách ra ngoài cướp lương thực, kết quả bị hắn tóm được.
Mà tên khốn này còn ngu xuẩn hồ đồ dựa vào địa thế hiểm trở ở đây chống cự!
Chu Đào càng nghĩ càng giận, đánh vào mặt Thái Giang một trận, tiếng chát chát chát đó, thủ vệ quân nghe được đều cảm thấy đau quai hàm.
Nghiêm khắc mà nói thì Chu Đào nhỏ tuổi hơn Thái Giang nhiều, với lại nói về quân chức thì nhiều lắm là tiên phong nhỏ nhoi, năm đó khi Thái Giang làm thám hoa thi võ không biết hắn đang nghịch bùn ở đâu nữa.
Mà nay Chu Đào bỗng một ngày được đắc thế, lại coi khinh hắn như vậy.
Thái Giang yên lặng siết chặt nắm tay, cắn chặt khớp hàm, không kêu lên đau đớn cũng không cầu tha.
Dường như Chu Đào cảm nhận được cảm xúc của Thái Giang, hắn chậm rãi nhếch môi: “Làm sao? Có thể thấy cực kỳ bực tức không? Tốt xấu gì cũng là tam đương gia Uy Phong đường, lại bị tiểu binh là ta quát mắng?”
“Thảo dân không dám.” Thái Giang cắn răng trả lời.
“Ha, cho dù có bực tính thật thì có thể làm gì được? Sinh tại loạn thế này ai mà không khổ?”
Chu Đào nói xong bỗng nhớ tới gì đó, vỗ tay.