chương 120:
Dù sao vũ khí của Khâu Nhị Khâu Tam cũng là cung tiễn, mà cung tiễn chỉ thích hợp tấn công tầm xa, bọn giặc cỏ này vốn đánh áp sát, hơn nữa Thái Giang vừa ra lệnh một tiếng giặc cỏ đã liên tục lao về phía hoang dân, Khâu Nhị Khâu Tam còn chưa nhắm chuẩn mục tiêu thì chúng đã tiến đến gần.
Với lại càng căng thẳng thì càng thiếu chính xác. Sau vài lần liên tục bắn trượt, Khâu Nhị Khâu Tam dứt khoát ném cung tên đi, rút dao chẻ củi ra chém người.
Nhưng hai người họ chỉ là thợ săn trên núi, đối phó với giặc cỏ là thôn dân bình thường thì được, chứ muốn đấu với binh sĩ do thám hoa thi võ huấn luyện thật sự như lấy trứng chọi đá.
Khâu Nhị Khâu Tam bị dồn ép lùi về sau liên tục, mà những hoang dân khác thậm chí còn không bằng họ, chỉ trong chốc lát đã bị người ta mổ bụng cắt cổ, cảnh tượng thê thảm không dứt.
Tuy Tiếu Diện với Tiểu Thiền đã xông tới, nhưng họ chỉ có hai người, làm sao ngăn cản được sáu mươi người cùng công kích?
Đúng lúc này, mấy mũi tên được bắn ra vun vút từ trong các hoang dân, những kẻ bị nhắm chuẩn theo tiếng mũi tên trúng đích ngã sấp xuống.
Tiếu Diện với Tiểu Thiền vội quay đầu lại, chỉ thấy người bắn cung là một người xám xịt.
Toàn thân nàng bọc trong áo choàng có mũ rách nát màu xám tro, chỉ để lộ một đôi mắt ra ngoài, không có tóc dài không có quần áo tinh xảo, thậm chí còn không nhận ra được đây là nam hay nữ.
Nhưng mà Tiếu Diện với Bạch Quân Quân từng đấu tay đôi, hắn chỉ cần liếc mắt qua một cái đã biết thần xạ thủ này là ai.
Tiếu Diện an tâm quay đầu lại nói với Tiểu Thiền đấy là người một nhà, rồi lập tức vọt về phía kẻ địch và giặc cỏ tiếp tục giao đấu.
Tiểu Thiền nghe thấy Tiếu Diện nói vậy thì không hề do dự, cũng cuốn vào vòng chém giết theo.
Bên này, lão Khâu thúc với Khâu Đại tự giác đưa cung tên trong tay cho Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân nhận được tiếp viện, lại tiếp tục kéo cung bắn tên, những mục tiêu bị nàng nhắm đến đều trúng tên ngã xuống.
Chốc lát sau, Bạch Quân Quân đã xử lý được mười lăm tên giặc cộm cán, lực sát thương này có thể nói là nghịch thiên.
Vài hoang dân mạng lớn từ trong tay giặc cỏ nhặt về được một mạng, lập tức nhặt hết tên Khâu Nhị Khâu Tam vứt trên đất chạy tới ném về phía Bạch Quân Quân, thậm chí còn có mấy người to gan nhân lúc loạn lạc rút mũi tên trên người giặc cỏ ra đưa qua cho Bạch Quân Quân.
Các lưu dân còn phải chú ý tới Bạch Quân Quân, chứ đừng nói là bọn giặc cỏ.
Một hơi thiệt mười lăm đồng bọn, giặc cỏ nổi giận, không thèm giết lưu dân trước mặt nữa, trực tiếp lao về phía Bạch Quân Quân.
Những người cố đưa mũi tên cùng đường với giặc cỏ, họ không chú ý tới phía sau, chỉ tự dưng cảm thấy sau lưng lành lạnh, rồi lại bị giặc cỏ đang sấn tới chém.
Vì thế lưu dân chạy được một nửa đã ngã xuống.
Mười mấy tên giặc cỏ kia không thèm che đậy, tất cả đều cầm đao tăng tốc.
Lão Khâu thúc với Khâu Đại trợn to mắt nhìn, trên tay Quân Quân cô nương không còn mũi tên nào hết, nàng chỉ còn lại một cây cung trống!
Lúc này Quân Quân cô nương vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, không thèm chạy trốn cứ thế đối mặt với bọn giặc cỏ.
“Quân Quân cô nương cẩn thận!”
“Quân Quân cô nương chạy mau!”
“Muốn chạy à? Không có cửa đâu! Hôm nay ngươi nhất định phải chết!”
Ngay lúc giặc cỏ hung tợn giơ đao lên, cổ tay áo Bạch Quân Quân đột nhiên lóe lên tia sáng lạnh.
Ba mũi tên ngắn đầu tên đồng loạt bắn tới, ba người theo tiếng ngã xuống đất.
Bạch Quân Quân nhanh chóng thay tên vào bắn ra, lại thêm ba người ngã xuống đất.
Tốc độ thay tên của Bạch Quân Quân nhanh đến độ xuất hiện tàn ảnh, bọn đạo phỉ chưa xông lên cũng không kịp phản ứng đã đồng loạt ngã xuống.
Bạch Quân Quân cong môi, thay băng đạn còn phiền hơn thay tên nhiều, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Một mình Bạch Quân Quân xử lý ba mươi người, động tĩnh bên này khiến cho Thái Giang chú ý.
Nhưng Thái Giang chỉ phân tâm một chút đã bị A Đao bắt lấy cơ hội, thúc đầu gối vào bụng hắn.
Chương 121
Hắn ôm bụng nhịn đau nhìn xung quanh mình, thấy đội ngũ trong nháy mắt đã thiệt hại quá nửa, sắc mặt hắn trắng bệch: “Không ngờ ở đây còn cất giấu cao nhân.”
Thái Giang huýt sáo một tiếng, những kẻ đang định tiến về phía trước nghe thấy tiếng huýt sáo lập tức rút lui.
A Đao thấy Thái Giang có ý muốn lui, dồn trọng tâm xuống mũi chân thêm lần nữa: “Đừng hòng chạy trốn.”
Nếu để cho những kẻ này còn sống chạy khỏi đây, thì tất cả những gì họ làm lúc trước đều là uổng phí.
Cho nên dù nguyên khí có bị thương nặng thì cũng quả quyết không thể để chúng chạy thoát!
Thái Giang không ngờ A Đao lại không chịu thuận theo buông tha, bị bắt lần nữa giao đấu với hắn.
Bạch Quân Quân cũng cầm lấy cung tên đồng bọn đưa đến tiếp tục chặn đánh giặc cỏ đang tháo chạy.
Bạch Quân Quân giống như một cỗ máy pháo cao xạ, rất nhanh chuẩn tấn công giặc cỏ hồi sau bỏ chạy.
Tiếu Diện Tiểu Thiền thấy thế không liều mạng với giặc cỏ nữa, hai người lợi dụng ưu thế về tốc độ. Nhặt cung tên về đưa cho Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân nhìn tốc độ của Tiếu Diện mà không khỏi ngạc nhiên, lúc trước nàng từng thấy Tiểu Thiền sử dụng dị năng tốc độ, không ngờ Tiếu Diện cũng giống như Tiểu Thiện, thế nên ở đây có tận hai dị năng tốc độ?
Nàng theo bản năng nhìn thoáng qua A Đao, thấy động tác chém giết Thái Giang của hắn đang dần xuất hiện tàn ảnh.
Không phải hai người… ở đây thế mà lại xuất hiện ba dị năng tốc độ???
Đồng tử của Bạch Quân Quân rung động, trong phút chốc không thể chấp nhận được!
Đây là tình huống gì vậy, sao bên cạnh Lý Văn Li lại có nhiều dị năng tốc độ như vậy?
Hay là, khi chạy nạn họ đã gặp gỡ bất ngờ điều gì đó cho nên tất cả mọi người mới khai phá dị năng tốc độ??
Lúc này lão Tăng một tấc không rời canh giữ bên xe ngựa nên không nhìn ra được thân thủ của hắn, nhưng nhìn biểu cảm bình tĩnh của hắn là biết hắn cũng có khả năng tiềm tàng.
Trong lòng Bạch Quân Quân dâng lên cơn sóng thần, ngày càng nhìn không thấy đội bảy người này.
Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ về dị năng tốc độ, Tiểu Thiền với Tiếu Diện dùng tốc độ nhanh nhất nhặt tất cả những mũi tên nàng đã bắn ra đem về.
Bạch Quân Quân hoàn hồn lại, híp mắt bắn tên.
Tuy giặc cỏ đã nằm rạp xuống đất hoặc mượn sườn núi làm lá chắn.
Nhưng đều không chạy thoát được.
Đây là chỗ lợi hại của dị năng hệ mộc, chỉ cần đưa vào một chút dị năng, là có thể liên kết với toàn bộ những thứ trong hệ mộc, mũi tên này được làm bằng gỗ, việc khống chế nó vô cùng đơn giản.
Hai mươi lăm mũi tên, Bạch Quân Quân liên tục bắn từ mũi này tới mũi khác, chỉ chốc lát trong lúc thế tới rào rạt toàn quân giặc cỏ đã bị diệt.
Sáu mươi người, Tiểu Thiền với Tiếu Diện giải quyết năm người, một mình Bạch Quân Quân giải quyết năm mươi lăm người, tốc độ khủng bố này khiến cho tất cả những người xung quanh nhìn mà ngây người.
Đây là thần xạ thủ nào vậy! Mũi tên bắn vào hư vô bách phát bách trúng!
Tiểu đồ đệ của Khâu đại phu cực kỳ ghê gớm!
Thái Giang đang đấu tay đôi với A Đao vừa gấp vừa bực, ở Đế Đô hắn từng vì Lý Văn Li được gia chủ Bạch gia coi trọng nên đã ngáng chân Lý Văn Li.
Khi đó hộ vệ thân cận A Đao sẽ giúp đỡ Lý Văn Li, vì thế A Đao cũng không ít lần bị Thái Giang dạy dỗ.
Trong ấn tượng của Thái Giang, A Đao chỉ là một hộ vệ có công phu không tệ, không ngờ mấy năm không gặp nam nhân này đã tiến bộ lớn như vậy, tốc độ của hắn nhanh đến độ không thể tưởng tượng nổi, Thái Giang đã bực bội chịu thiệt mấy lần liền.
Vào thời khắc mấu chốt, đội quân do hắn tự tay rèn giũa tỉ mỉ thế mà đã bị diệt toàn quân!
Đây quả thực là chịu hai đả kích lớn cùng lúc! Thái Giang không muốn chiến tiếp nữa, hắn trực tiếp dùng đòn sát thủ, hắn chuyển động cổ tay, bắn ra ba mũi tên màu đen từ trong ống tay áo.
Trong cổ tay Thái Giang cũng có một mũi tên.
May mà khi Bạch Quân Quân gom đồ trong hang ổ giặc cỏ đã gặp qua mũi tên này.
Cho nên lúc mũi tên màu đen kia vụt tới, A Đao đã có lòng phòng thủ từ lâu khom người tránh đi.
Chương 122
Nhân cơ hội A Đao né tránh, Thái Giang bay ra hơn mấy trượng, trước khi đi hắn còn hung tợn trừng mắt Bạch Quân Quân.
“Tiểu tử thối, thù hôm nay, ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi phải trả lại gấp trăm lần!”
Thái Giang buông lời độc ác rồi tung người chạy trốn.
Bạch Quân Quân cười lạnh: “Muốn báo thù? Vậy phải xem ngươi còn mạng không đã.”
Dứt lời nàng nâng cổ tay áo lên, lộ ra cung nỏ màu đen, năm mũi tên thiết màu đen đồng loạt bay về phía Thái Giang.
Dù thế nào thì Thái Giang cũng có công phu bên người, ngũ cảm hắn vốn khác người thường, nghe thấy tiếng gió phía sau không đúng, hắn dựa vào kinh nghiệm kề cận cái chết lăn lê bò lết rút ra được nhanh chóng nghiêng người tránh đi.
Có điều tránh được một, hai mũi tên chứ không ngờ có tận ba, bốn, năm mũi tên bay đến liên tục. Dù Thái Giang có linh hoạt thế nào, thì cũng chỉ là người thường, cho nên rất nhanh đã bổ nhào ra đất.
A Đao thấy thế đuổi tới giơ đao lên muốn chém xuống.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt này, lại có tiếng vó ngựa từ xa đến đây.
Mọi người trố mắt quay đầu lại, thì thấy đoàn quân hơn trăm lính tinh nhuệ dưới sự dẫn dắt của một tiểu tướng nhanh chóng chạy tới.
Tiểu tướng kia từ đằng xa nhìn thấy A Đao đang giơ đao lên thì lập tức hét lớn một tiếng: “Giặc cỏ to gan, lại dám làm loạn ở đây!”
Nói xong hắn phóng đến.
Trường mâu ngân thương cũng đâm về phía A Đao.
A Đao nào dám nổi lên xung đột với tiểu tướng này, trước mắt họ phải tránh đi quân Tuyên Uy, tuyệt đối không thể va chạm với đội quân này.
Cho nên A Đao chỉ có thể liên tục lùi về sau, vừa thu đao lại vừa giải thích: “Tướng quân anh minh, chúng ta không phải giặc cỏ, mà là hoang dân đi ngang qua, nhìn thấy giặc cỏ làm loạn ở đây mới ra tay tương trợ.”
Tiểu tướng kia híp mắt: “Ngươi nói có thật không?”
“Sự thật mười phần! Thôn dân tìm kiếm sự giúp đỡ ở ngay đây.”
Tiểu Thiền vội vàng kéo thôn dân thật đang nấp sau xe ngựa gần đó đi qua.
Giờ phút này mặt của thôn dân với hoang dân đều trắng bệch, dáng vẻ bị hoảng sợ quá độ.
Đương nhiên thôn dân bị giặc cỏ đột nhiên xông lên đuổi giết dọa sợ, còn hoang dân là bị trăm lính tinh nhuệ làm cho hoảng loạn, bởi vì trên người họ có ký hiệu của quân Tuyên Uy!
Nhưng mà lúc này, tiểu tướng không chú ý tới sự bất thường của hoang dân, sự chú ý của hắn đặt hết lên người những thôn dân.
Những thôn dân kia thấy quân Tuyên Uy mặc binh giáp, lập tức gào khóc bò về phía họ.
“Quân gia, chúng ta thật sự là người ở đây, những người này quả thực là hoang dân đi ngang qua, mấy kẻ bị chế ngự kia mới là giặc cỏ Uy Phong đường!”
Vì thế thôn dân lại nước mắt nước mũi kể lại chuyện hôm nay gặp phải với tướng quân trẻ tuổi, với chuyện đoàn lưu dân đi ngang qua rút đao tương trợ như thế nào.
Tướng quân trẻ tuổi nhìn lướt qua Thái Giang trúng tên đang nằm liệt, rồi lại nhìn lướt qua giặc cỏ nằm trên đất, có đánh giá mới về thực lực của đoàn hoang dân này.
Khi tiểu tướng nhìn thấy chiếc xe ngựa đằng trước đội ngũ, hắn khẽ híp mắt lại: “Không biết trong xe ngựa là quý nhân nào, mạt tướng muốn thăm hỏi cẩn thận,
hoặc tiến lên hỏi thăm sức khỏe.”
Tiểu Thiền thoáng biến sắc: “Tướng quân hiểu lầm, huynh trưởng không phải quý nhân mà chỉ là một người thường ốm yếu mà thôi, huynh trưởng ốm yếu không có sức chống đỡ may mà trên đường nhặt được một chiếc xe ngựa, nếu tiểu tướng quân thích thì chúng ta có thể để xe ngựa lại.”
Lời nói của Tiểu Thiền khiêm tốn, tên tiểu tướng kia thấy vẻ mặt của họ nghiêm túc, nghĩ đi nghĩ lại, đoán chứng là một sĩ tộc nào đó chạy trốn tới phía bắc mà thôi!
Chắc chắn bọn họ là nghe nói phía bắc nổi lên chiến sự nên mới lần nữa chạy về phía nam. Có khi trong đội trộn lẫn cao thủ nào đó, không thấy đám giặc cỏ này thủ lĩnh nửa sống nửa chết, còn lại thì chết hết hay sao!”
Tiểu tướng cũng không ngốc, hắn thấy rõ điều này.
Chương 123
Nếu hắn cương quyết muốn tiến lên có khi hai bên sẽ dấy lên hồi tranh đấu, trước mắt trong tay hắn toàn là người mình, nếu hao tổn sẽ bị quan trên cài nằm vùng vào, đây là mất nhiều hơn được.
Với lại thiên hạ đại loạn, sĩ tộc này giờ thì trông nghèo túng nhưng khi tân hoàng đăng cơ không chừng bọn họ lại phất lên.
Giờ cho qua một chuyện cũng là kết thiện duyên cho ngày sau.
Cho nên tiểu tướng không gây khó dễ gì nhiều, phất phất tay nói: “Vậy à, thế các ngươi rời đi nhanh đi, tránh cho bên trên ra lệnh trưng binh, các ngươi không ai chạy được bị sung quân hết.”
“Đa tạ tiểu tướng quân, còn tên giặc cỏ này…”
Thái Giang che lại chỗ trúng tên trên ngực, mặt như tro tàn nằm trên mặt đất.
Tiểu Thiền nhìn thoáng qua Thái Giang vẫn còn thở mà có chút không cam lòng, vất vả lắm mới giết hết đám người này, cố tình còn để lại một tên tam đương gia, nếu thả hổ về rừng chẳng phải nguy hiểm lắm sao?
Nhưng mà tiểu tướng quân lại vung tay lên: “Giặc cỏ giao cho chúng ta xử lý, chuyện trong thôn chúng ta cũng sẽ tiếp nhận.”
“Nếu đã vậy thì xin làm phiền tiểu tướng quân.”
Tuy Tiểu Thiền A Đao đều muốn tử hình tên giặc cỏ này ngay tại chỗ rồi mới đi, nhưng tiểu tướng muốn ôm đồm nhiều việc rồi thì đành thôi vậy.
Nếu họ khăng khăng muốn giết Thái Giang, thì không khỏi quá cố tình.
Tiểu Thiền với A Đao bất đắc dĩ, chỉ có thể làm bộ cho có cúi người với tiểu tướng quân.
Lưu dân sau lưng thấy vậy cũng đồng loại cúi đầu.
Dưới cái nhìn chằm chằm của một trăm lính tinh nhuệ tại đây, A Đao lần nữa sửa sang lại đội ngũ, lần này có hơn năm mươi người chiến đấu hy sinh, đội ngũ của họ giảm xuống còn bốn trăm bốn mươi bảy người.
Nhìn thầy đồng bạn phơi thây nơi hoang dã, người trong đội ngũ có chút không đành lòng, vừa nảy ra suy nghĩ muốn chôn họ rồi xuất phát thì tiểu tướng quân kia đã cười nói.
“Đêm xuống rồi, không ấy các ngươi ở đây một đêm đi, vậy cũng dễ xử lý xác của đồng bạn các ngươi.”
Mọi người nghe thế, suy nghĩ vừa mới nảy ra đã bị đánh tan.
Người bọn họ muốn trốn là quân Tuyên Uy, ở cùng với quân Tuyên Uy, ai biết có biến cố gì không.
Dù sao tên giặc cỏ kia vẫn còn sống.
Mọi người nhất trí lắc đầu.
Tiểu tướng quân thấy họ vội vã lên đường, không khỏi thở dài: “Có lẽ các ngươi cũng chẳng an tâm ở đây, từ đây đến Bích Lạc chỉ mấy ngày lộ trình thôi đi mau chút đi, đồng bạn của các ngươi ta sẽ xử lý giúp, sau này sẽ bảo thôn dân ở đây tảo mộ với thêm giấy bốc mộ.”
“Vậy xin đa tạ tiểu tướng quân.”
A Đao với Tiểu Thiền lần nữa đại diện mọi người nói cảm tạ, vì thế đoàn người không hề do dự, nhanh chóng đi về phía trước.
Khác với mọi người thở phào một hơi, Bạch Quân Quân lại nhăn mày.
Nàng đã dùng hết cung tên, ngay cả ngay mũi tên nỏ thiết đen thứ hai mươi cũng đang cắm trên xác giặc cỏ, còn chưa kịp rút ra.
Nếu mấy mũi tên nỏ này rơi vào trong tay tiểu tướng Tuyên Uy, hắn chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Bởi vì đây là mũi tên nỏ của quân Tuyên Uy.
Bạch Quân Quân không có cách nào khác, đành phải lần nữa thúc dị năng, mượn sức mặt cỏ cưỡng chế lôi mũi tên nỏ ra vùi vào sâu trong bùn đất.
Mấy cái xác đó thì vẫn ổn, khi cỏ xanh chui vào cơ thể bọn họ cuốn đi mũi tên nỏ không ai hay biết.
Còn Thái Giang nửa chết nửa sống thì khá thảm, khi cỏ đột nhiên đâm vào ngực, đùi hắn rồi rút mũi tên nỏ ra, hắn chỉ cảm giác được cơn đau do thứ gì đó chui vào ngực đánh úp tới.
Tuy Bạch Quân Quân đã chờ người đi thật xa, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng kêu rên của hắn.
Mà lúc này tiểu tướng đang phái người đi kiểm kê thi thể, đột nhiên nghe thấy người sống duy nhất nằm trên mặt đất kêu rên, hắn không khỏi cảnh giác quay đầu lại, nhưng đưa mắt nhìn thì chỉ có tên kia đang lăn lộn trên mặt đất, xung quanh không có gì bất thường.
“Làm sao vậy?”
Tiểu tướng chạy đến bên cạnh Thái Giang, thấy sau lưng với trên đùi của hắn đều thủng một lỗ máu, máu đang chảy ào ạt ra ngoài.
Chương 124
Tướng quân trẻ tuổi ngồi xuống nhìn xem vết thương của Thái Giang, thấy nó sâu đến mức có thể nhìn được xương, lỗ thủng chảy máu không ngừng, như thể mới bị người ta rút mũi tên ra.
Nhưng mà hắn đã quan sát kỹ, ở đây ngoại trừ Thái Giang ra thì không có ai khác.
Mà nói cũng lạ tên Thái Giang này rõ ràng trúng tên, nhưng bây giờ trên người hắn ngoại trừ mấy lỗ thủng to ra thì không có gì cả.
Không biết mũi tên bị ném đi đâu rồi.
Tướng quân trẻ tuổi nghi ngờ đánh giá xung quanh.
Nhận được ánh mắt của tướng quân trẻ tuổi, thôn dân hoảng hốt bào chữa cho bản thân: “Chúng ta… chúng ta không có làm gì hết, hắn nằm yên bất động trên mặt đất, rồi đột nhiên lăn lộn quay cuồng, nhưng không liên quan gì đến chúng ta.”
“Trong đất… trong đất có gì đó…” Thái Giang đau không chịu nổi, nói xong câu cuối cùng đã hoàn toàn chìm vào hôn mê.
Tiểu tướng lại lần nữa vòng về chỗ Thái Giang nằm, dùng ngân thương đào đất xung quanh, nhưng không phát hiện điều gì lạ thường.
Khi tiểu tướng còn đang thanh niên tràn ngập nghi vấn, thì lính tinh nhuệ của hắn đã kiểm kê xong những thi thế đó.
Trong đó có một người chạy về bẩm báo: “Bẩm tả tiên phong, tổng cộng có súa mươi thi thể giặc cỏ máu mặt với năm mươi ba thi thể lưu dân. Trong đó năm mươi lăm tên giặc cỏ máu mặt đã trúng tên bỏ mạng, còn năm tên giặc cỏ máu mặt khác với năm mươi lăm hoang dân đều chết vì đao thương.”
Tiểu tướng gật gật đầu, kêu các tướng sĩ kéo những thi thể này bao gồm cả Thái Giang về thôn, sau khi phân phó xong rồi hắn mới nhìn về phía thôn dân: “Dẫn ta vào thôn nhìn xem.”
“Vâng, mời tướng quân đi bên này.”
Trên thực tế mọi người cũng biết tiểu tướng này chắc chắn không phải tướng quân, nhưng mà ai không thích nghe lời êm tai, cho nên mọi người đều kêu hắn là tướng quân, mà tiểu tướng này cũng cảm thấy cực kỳ dễ nghe, nên không giải thích mình chỉ là một tiên phong nhỏ nhoi.
Thôn dân kia một mạch dẫn họ vào thôn, vốn dĩ mười mấy hộ già trẻ lớn bé cộng lại có hai ba mươi người, nhưng giờ đây ngoại trừ những người thoát chết trong gang tấc thì trong thôn chỉ còn lại mấy nữ nhân quần áo tả tơi núp trong góc nhà tranh run bần bật.
Tiểu hài nhi được bốn nam nhân cõng nhìn thấy mẹ nằm trong vũng máu, không khỏi giằng ra khỏi vòng tay của cha nhào qua đó.
“Mẹ ơi! Mẹ tỉnh lại đi, mẹ ơi…”
“Mẹ xấp nhỏ ơi!”
“Cha!”
Khi bốn người lớn thấy người thân nằm trong vũng máu đều không nhịn được khóc than.
Tướng quân trẻ tuổi thấy vậy liên tục lắc đầu: “Thảm kịch nhân gian gì đây.”
Nghe thấy tiểu tướng thở dài, cha đứa trẻ quay đầu bổ nhào xuống dưới chân tiểu tướng liên tục dập đầu.
“Tiểu tướng quân, xin người nhất định phải giúp chúng ta lấy lại công đạo! Xin người… Hự!”
Thôn dân kia vốn đang không ngừng dập đầu, giây tiếp theo ngân thương luôn được tiểu tướng vác trên vai, đột nhiên đâm xuyên qua lồng ngực của hắn.
“Ngươi…”
Thôn dân tỏ vẻ kinh ngạc.
Nhưng mà lúc này cơn đau trong ngực khiến hắn không thể nói nên lời, chỉ rưng rưng hoảng sợ nhìn về phía nhi tử còn đang ôm mẹ khóc rống, đứt quãng nói: “Thạch Đầu… chạy mau…”
“Chạy cái gì, thói đời khổ như thế, sống còn có nghĩa lý gì?”
Trên khuôn mặt khí phách hăng hái của tướng quân trẻ tuổi lộ ra một tia tà khí.
Binh lính nhìn thấy tả tiên phong động thủ, cũng tự giác đi đến bên cạnh những thôn dân còn lại, giơ tay lên giải quyết sạch bọn họ rồi đầm đao đi vào trong phòng.
Tiểu hài nhi nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng kêu rên, trố mắt nhìn nam nhân đột nhiên biến thành ác quỷ Tu la.
Nhìn cha đang chầm chậm ngã xuống, tiểu hài nhi kích động đỏ mắt.
“Các ngươi… các ngươi là người xấu!!!”
Tướng quân trẻ tuổi kia cười xấu xa liếm máu dính trên ngân thương.
“Kiếp sau, đừng sinh ra ở loạn thế.”
Dứt lời, ngân thương lại lần nữa vẽ ra một vòng cung rét lạnh, tiểu hài nhi đáng thương kia không thể phát ra chút âm thanh nào nữa.
Chương 125
Chỉ trong chớp mắt, thôn trang này hoàn toàn trở nên yên lặng.
“Bẩm tả tiên phong, đã quét sạch tất cả người sống sót rồi ạ.”
Tướng quân trẻ tuổi vừa lòng gật đầu: “Đốt nơi này đi, để bọn họ có bạn đồng hành khi bước qua cầu Nại Hà.”
“Vâng.”
“Thái Giang đâu? Đã tỉnh chưa?”
“Ở đầu thôn, còn chưa tỉnh.”
“Được rồi, nơi này cách Uy Phong Đường không xa lắm, cực nhọc các huynh đệ cõng hắn một đoạn đường, đêm nay chúng ta nghỉ chân ở Uy Phong Đường đi.”
“Vâng.”
Chúng tướng sĩ tuân lệnh, nâng Thái Giang lên, bước đi một cách trật tự.
Một trăm binh lính tinh nhuệ này đến cũng vội vàng đi cũng vội vàng, nhanh chóng phóng một cây đuốc đốt cháy thôn xóm mới hình thành này, chẳng bao lâu sau, lửa lớn hừng hực bùng lên giống như ác ma nuốt hết toàn bộ nhà cửa và thi thể.
Cứ như vậy những sinh mệnh vốn đang sống khỏe mạnh đã hóa thành tro tàn, không còn tồn tại nữa.
Từ rất xa, Bạch Quân Quân bỗng nhiên cảm nhận được cỏ cây xung quanh mình đung đưa xào xạc, người bên ngoài chỉ nghĩ rằng do gió lướt qua nhưng trên thực tế, mỗi một lần cánh rừng bao la rung động đều là bởi vì có đại thụ ngã xuống.
Chúng nó đang đưa tiễn đồng bạn của mình.
Bạch Quân Quân quay đầu lại nhìn thoáng qua, sương mù dày đặc, mây mờ lãng đãng bao quanh ngọn núi, đã sớm không nhìn thấy thôn trang kia đâu nữa nhưng mà con đường lúc đến bọn họ đi ngang qua lại bốc lên một trận khói cuồn cuộn tỏa thẳng lên trời.
Khói đen này hoàn toàn hòa quyện vào bóng đêm, nếu không phải năm giác quan của nàng khác hẳn với người bình thường thì cũng hoàn toàn không thấy rõ.
Bạch Quân Quân khẽ nhíu mày.
Trong thoáng chốc không đoán ra được là người trong thôn đang đốt thi thể hay là… cái gì.
Nhưng trực giác bẩm sinh nói cho nàng biết, ở nơi nàng không hề hay biết, nhất định có chuyện gì đó rất không tốt đã xảy ra.
Một trăm binh lính tinh nhuệ đó vô cùng nguy hiểm. Tốt nhất bọn họ nên tránh xa ra.
Đang lúc trong lòng Bạch Quân Quân chất chứa tâm sự, Lý Văn Li vẫn luôn mê man trong xe ngựa cũng đột nhiên mở mắt.
Nhìn thấy cuối cùng lão đại cũng tỉnh, Thố Tử vui mừng xông đến trước mặt hắn.
“Lão đại, rốt cuộc ngài cũng tỉnh rồi.”
Lý Văn Li không ngờ mình lại tỉnh lại vào lúc này, dị năng kiệt quệ đã được tu bổ lại rất nhiều, trước kia hao tổn bên trong rất nghiêm trọng mà bây giờ lại mờ mờ cảm thấy dị năng lại có phần tràn đầy.
Hắn nhìn thoáng qua túi nước ở trên mặt bàn kia, trong ấn tượng đúng là thứ nước này đã cuồn cuồn không ngừng cung cấp dị năng cho hắn. Lý Văn Li khẽ mở miệng, đang muốn hỏi Thố Tử lai lịch của loại nước này.
Nhưng Thố Tử lại giành trước hắn một bước.
“Lão đại, vừa rồi đã xảy ra một chuyện rất khủng khiếp.”
“?”
Không đợi Lý Văn Li mở miệng, Thố Tử lập tức tía lia kể toàn bộ những chuyện xảy ra vừa rồi cho hắn nghe.
Mà như vậy Thố Tử cũng nối bước A Đao thành công trong việc ngăn chặn Lý Văn Li hỏi về lai lịch của nước một lần nữa.
Sau khi nghe Thố Tử miêu tả, Lý Văn Li trầm tư suy nghĩ trong chốc lát rồi nghiêm túc mở miệng: “Ý ngươi là Thái Giang chưa chết?”
“Đúng, tướng quân trẻ tuổi kia tiếp nhận lúc Thái Giang chưa chết, nhưng mà chắc tướng quân trẻ tuổi kia sẽ đòi lại công lý thay cho thôn dân thôi.”
Thố Tử cảm thấy đây là điều khiến người ta tương đối được an ủi.
Nhưng mà Lý Văn Li lại lắc đầu, nặng nề nói.
“Chỉ sợ tướng quân trẻ tuổi kia là một bọn với Thái Giang.”
“Gì cơ?” Thố Tử mở to hai mắt nhìn: “Không… không phải chứ?”
Nhớ đến dáng vẻ của tướng quân trẻ tuổi kia, Thố Tử hoàn toàn không thể tưởng tượng một tướng quân trẻ tuổi toàn thân toát lên vẻ kiên cường chính trực, hăng hái hăm hở kia lại cá mè một lứa với lũ thổ phỉ ghê tởm kia.
Lý Văn Li khẽ khàng thở dài một hơi nhưng không hề giải thích, chỉ chậm rãi đứng dậy vén rèm xe lên hỏi Lão Tăng ở bên ngoài: “Còn mấy ngày nữa là đến cầu Nam Bắc?”
“Ước chừng 6 ngày.”
Lão Tăng trả lời một cách điềm tĩnh, một hồi lâu sau mới muộn màng nhận ra là lão đại đã tỉnh.
Vẻ mặt hắn lộ ra sự ngạc nhiên vui mừng nhìn Lý Văn Li nhưng mà Lý Văn Li lại không trò chuyện gì nhiều, dặn dò với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tối nay đừng nghỉ ngơi nữa, những ngày tới có thể đi nhanh bao nhiêu thì cứ đi nhanh bấy nhiêu.”